Trans: Kirito_chan~~
-----------------------------------
Sion Sol Sunkland lên ngôi không lâu sau khi tốt nghiệp Học viện Saint-Noel. Thật trùng hợp, thời điểm đăng quang của anh gần như trùng khớp với ngày Mia Luna Tearmoon chính thức trở thành Nữ hoàng. Hai cuộc kế vị này, cùng với sự phát triển của tổ chức xuyên quốc gia Mianet và sự lan rộng của giống lúa mì mới, dường như báo hiệu cho mọi người về một sự khởi đầu của một thời đại mới.
Giữa vô vàn cảm xúc đan xen—hứng khởi, lo lắng, tham vọng, hy vọng—một tin tức đã khiến Vương quốc Sunkland chấn động.
Quốc vương trẻ tuổi của họ, Sion Sol Sunkland, vừa tuyên bố đính hôn.
Ngay trong ngày công bố, các quán rượu khắp hoàng đô rộn rã hẳn lên với những cuộc bàn tán sôi nổi. Không cần nói cũng biết, chỉ có một chủ đề duy nhất được mang ra thảo luận.
"Nhưng mà, gia đình cô dâu là ai thế nhỉ? Ta chưa từng nghe đến cái tên Marcount Rudolvon bao giờ. Ý ta là, marcount ấy à? Ai mà ngờ lại có ngày được nghe thấy danh hiệu này nữa chứ? Ông ta là quý tộc của một quốc gia lạc hậu nào đó à?" một khách rượu lên tiếng.
"Không đâu, ta khá chắc rằng cô gái ấy là một quý tộc của Tearmoon..." người thứ hai đáp, rồi hạ giọng thì thầm. "Giữ bí mật nhé, nhưng ta nghe nói ông ta chỉ mang danh marcount cho có thôi, thực ra tước vị đó chẳng có chút thực quyền nào cả."
"Thật sao?"
"Ừ. Phải thế chứ? Dù sao thì Tearmoon vốn không có marcount. Họ chỉ có Ngoại bá tước thôi, và hình như đó là một thuật ngữ dùng để chế nhạo đám quý tộc vùng quê thì phải."
Càng thảo luận, đám khách uống rượu càng cảm thấy khó chịu. Sắp sửa có một cuộc phẫn nộ tập thể nổ ra, vì cách sắp đặt này dường như là một sự sỉ nhục với quốc vương của họ. Nhưng đúng vào khoảnh khắc bầu không khí chuẩn bị bùng nổ...
"Phải nói là, ta không chắc về danh hiệu marcount, nhưng cái tên Rudolvon nghe quen quen..."
Một lời nhận xét đầy trầm ngâm từ một trong những kẻ nhiều chuyện khiến cả nhóm chững lại.
"Giờ anh nói mới thấy..."
Đúng lúc đó, một người khác nhập cuộc.
"Ôi trời, các người có đang đùa không thế?" Kẻ vừa đến là một thương nhân lữ hành. Hắn ta đảo mắt nhìn quanh đám đông. "Các người sống dưới tảng đá nào vậy? Cyril Rudolvon có quen thuộc không? Chính anh ta là người đã khám phá ra giống lúa mì mới đấy!"
“Ah—"
Nhận thức ập đến ngay tức khắc. Việc sản xuất đại trà giống lúa mì chịu lạnh là một cột mốc trọng đại trong lịch sử lục địa. Ngày nay, ngay cả những người bình thường nhất cũng biết đến tên tuổi của Cyril Rudolvon và Arshia Tafrif Perujin, vì họ được ca tụng như những anh hùng.
"Vậy ra, nhờ vào thành tựu mang tính đột phá của Cyril trong việc cải tiến giống lúa mì, cha anh ta mới được thăng miễn phí lên tước vị marcount," một người trong nhóm suy luận.
Thế nhưng, gã thương nhân lại lắc đầu. "Không hẳn vậy. Theo những gì ta nghe được, Marcount Rudolvon là một trong những thành viên đầu tiên của phe Nữ hoàng, và ông ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức để xây dựng phe này, tập hợp những người ủng hộ xung quanh nó."
Phe Nữ hoàng là một liên minh chính trị mới mà Nữ hoàng Mia dày công tạo dựng để làm đối trọng với các phe của Tứ Gia. Ban đầu, phe này chỉ gồm một nhóm chính trị gia mới nổi, những người đã tập hợp dưới lá cờ của Mia khi cô vẫn còn là công chúa. Nhưng giờ đây, nó đã phát triển đủ mạnh để sánh ngang với các phe phái khác, chính thức đưa Tearmoon từ một đấu trường do bốn đại gia tộc thống trị thành một cuộc chơi có năm thế lực.
Đối với giới thương nhân, những người sống dựa vào thông tin, các diễn biến ở Tearmoon đều đã quá quen thuộc. Nhưng những tin tức này vẫn chưa lan rộng đến tầng lớp dân thường của Sunkland. Vì vậy, lời giải thích của gã thương nhân khiến những người xung quanh trầm trồ tán thưởng, kích thích lòng tự hào của hắn ta đủ để hắn tiếp tục hé lộ thêm thông tin.
"Nhắc mới nhớ, các người có nghe nói về Bá tước Berman không? Lãnh địa của ông ta nằm ngay cạnh vùng đất của marcount, và đó cũng chính là nơi đặt khu vực tư nhân của Nữ hoàng—Thị trấn công chúa. Và đây mới là điều thú vị..."
"Hm? Vậy có nghĩa là Học viện Saint Mia, nơi nghiên cứu và phát triển giống lúa mì mới, cũng nằm..."
"Chính xác. Nó cũng thuộc lãnh địa của Bá tước Berman," gã thương nhân hạ giọng một cách bí hiểm.
Cả Marcount Rudolvon lẫn Bá tước Berman đều là những thành viên đầu tiên của phe Nữ hoàng, điều này càng củng cố sự hấp dẫn đầy mưu mô trong câu chuyện mà hắn ta đang dẫn dắt.
"Cả hai đều là những nhân vật chủ chốt đã góp phần giúp Nữ hoàng Mia thuận lợi kế vị... Giờ ta đã hiểu rồi. Việc phong ông ấy làm marcount không phải là một sự hạ thấp. Ngược lại, đó là phần thưởng cho những cống hiến của ông ta."
Nhận định này đã thay đổi hoàn toàn góc nhìn về Rudolvon, bởi nó cho thấy tước vị marcount mới được ban tặng cho ông thực chất là một danh hiệu đầy uy tín, được tạo ra nhằm cạnh tranh với Tứ Gia. Điều này hoàn toàn hợp lý đối với những kẻ buôn chuyện ở Sunkland, vì họ vốn đã quen với việc coi marcount là một danh hiệu danh giá. Họ lập tức gạt bỏ ý nghĩ rằng một danh hiệu đầy tôn quý như vậy lại có thể được ban cho một gã quý tộc quê mùa nào đó. Ý tưởng đó đơn giản là quá vô lý.
Và có lẽ đúng là như vậy—nếu người khởi xướng chuyện này là một vị Nữ hoàng bình thường.
"Vậy tức là, Rudolvon rõ ràng là một quý tộc ưu tú, người có vinh dự trở thành marcount đầu tiên của đế quốc. Điều đó đồng nghĩa với việc ông ta hiện là một phần của vòng tròn thân tín của Nữ hoàng... và con gái ông ấy chính là người sẽ..."
Chưa kể đến việc em trai cô ấy lại chính là vị anh hùng Cyril Rudolvon, người đã khám phá ra giống lúa mì mới. Càng suy nghĩ, chuyện đính hôn này dần dần... không còn tệ như họ tưởng ban đầu.
"Nhưng còn bản thân cô gái đó thì sao? Tính cách cô ta thế nào?"
"Về chuyện đó..." Một người đàn ông đứng gần đó, kẻ vừa nhập cuộc trò chuyện, hạ giọng. "Chỉ giữa chúng ta thôi nhé, ta là người làm vườn cho một gia đình quý tộc, và ông chủ ta từng nói với ta điều này..." Hắn ta ngừng lại một chút, khiến cả nhóm hồi hộp chờ đợi. "Ái nữ của Marcount Rudolvon... cô ấy đã từng cứu mạng vị vua tiền nhiệm, Bệ hạ Abram."
"Gì cơ? Ta chưa từng nghe chuyện đó bao giờ."
"Dĩ nhiên rồi. Đây là chuyện liên quan đến hoàng tộc. Họ đâu có dễ dàng tiết lộ cho đám dân thường như chúng ta," gã làm vườn nhún vai với vẻ tự mãn.
Đám người xung quanh, đang mỗi lúc một say hơn, chỉ có thể gật gù đồng tình, trí óc của họ lúc này chẳng còn đủ tỉnh táo để hoài nghi.
"Vậy có nghĩa là... Vị hôn thê của Sion Bệ hạ chính là..."
Trong cơn chếnh choáng hơi men, họ cố gắng xâu chuỗi mọi sự kiện lại với nhau. Tiona Rudolvon, người sắp trở thành hoàng hậu, chính là người từng cứu sống vị vua tiền nhiệm, Abram. Cô ấy là chị gái của Cyril Rudolvon, vị cứu tinh của lục địa. Hơn nữa, cha cô ấy là một thành viên cốt cán của phe Nữ hoàng—người mà Nữ hoàng Mia tín nhiệm đến mức tự tay trao cho một tước vị hoàn toàn mới, biến ông trở thành marcount đầu tiên và duy nhất của Tearmoon.
Càng suy nghĩ, họ càng nhận ra rằng cuộc hôn nhân này thực chất là một thỏa thuận vô cùng có lợi.
Sau đó, một thông điệp từ Thánh Nữ, trong đó cô đích thân ban phước lành cho cuộc hôn nhân sắp tới, càng củng cố thêm sự ngưỡng mộ của họ dành cho Tiona.
"Ai mà ngờ được, hóa ra cô gái trẻ ấy lại là bạn cũ của Thánh Nữ Rafina..."
Từng mẩu thông tin mới lại tô vẽ thêm một nét cho hình ảnh của Tiona trong mắt người dân Sunkland. Trong bầu không khí đầy những lời bàn tán và suy đoán ấy, cô đã đặt chân đến vương quốc này—đón chào cô là sự pha trộn giữa niềm hân hoan và sự dè chừng, bởi họ không chắc rằng những điều họ biết về cô là sự thật, hay chỉ là những lời khoa trương được thêu dệt.
Những lời đồn đoán chẳng kéo dài lâu. Rất nhanh chóng, người dân Sunkland bị mê hoặc bởi sự giản dị và chân thành của cô. Ở cô có một vẻ gần gũi đáng quý, thứ mà hầu hết các quý tộc nổi tiếng đều thiếu. Trong mắt Sunkland, cô là hiện thân của một câu chuyện cổ tích giữa đời thực—một cô gái xuất thân bình dân, nhờ một tước vị nhỏ bé mà gia đình cô có được, đã vượt qua bức tường kiên cố của sự phân chia giai cấp để kết hôn với hoàng tử của một vương quốc hùng mạnh. Đó là giấc mơ đẹp như thơ, một câu chuyện vĩnh cửu luôn được lòng dân chúng, nhưng lại mãi mãi không thể chạm tới.
Thế nhưng, cô đã vươn tay nắm lấy nó. Và câu chuyện tình yêu vượt thời gian ấy nhanh chóng trở thành niềm hy vọng được gửi gắm nơi cô. Nhờ vậy, dù có chút phản kháng, Tiona vẫn được Sunkland đón nhận như một phần của gia đình mới.
Thế nhưng, không chỉ có Sunkland bị ảnh hưởng bởi sự kiện này. Ngay tại Tearmoon, cuộc hôn nhân này đã làm rung chuyển cán cân quyền lực của tầng lớp quý tộc.
Những kẻ từng coi tước vị marcount của Rudolvon như một danh hiệu rỗng không đã phải há hốc mồm kinh ngạc. Trước khi họ kịp nhận ra, gia tộc marcount đã được mở rộng, và vị vua của Sunkland chính là một thành viên mới của nó. Ban đầu, phần lớn quý tộc không tin vào tin tức này. Họ cho rằng, dù hai người từng là bạn học, nhưng chuyện con gái của một Ngoại bá tước kết hôn với vị Hoàng đế trẻ của Sunkland là điều không thể xảy ra.
Đáng tiếc, thực tại dường như chẳng thèm tiếp nhận ý kiến của họ. Không chỉ lễ cưới diễn ra suôn sẻ, mà người dân Sunkland còn đón nhận Tiona một cách nồng nhiệt.
Lúc này, đến lượt các quý tộc Tearmoon hoảng loạn.
"Với đà này, tước vị marcount sẽ sớm trở thành một quyền lực thực sự mất thôi!"
Cái lẽ ra chỉ là một danh hiệu rỗng tuếch, giờ đây lại có sức ảnh hưởng đáng kể nhờ cuộc hôn nhân với hoàng tộc Sunkland. Quý tộc hoảng loạn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng thực tế, cảm xúc của họ không chỉ đơn thuần là hoảng hốt—đó còn là một nỗi lo sợ bị bỏ lỡ, một cảm giác mà sau này sẽ được gọi là "FOMO tập thể." Nghe tin một quý tộc Tearmoon kết hôn với hoàng gia Sunkland khiến tất cả bọn họ đều nghĩ: "Mình cũng phải làm được điều này!"
Hóa ra, không gì gắn kết con người hơn việc bị tổn thương lòng tự trọng tập thể. Không muốn bị một quý tộc vùng biên ải vượt mặt, các phe phái quý tộc trung tâm—những người vốn tranh chấp không ngừng—đột ngột gạt bỏ mâu thuẫn, liên kết lại với nhau để tìm cách đưa một người thuộc tầng lớp của họ vào hoàng tộc Sunkland. Không quan trọng ai, miễn là ứng viên đó xuất thân từ một dòng dõi danh giá thuộc tầng lớp quý tộc trung tâm. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra lúc này là: ai trong hoàng tộc Sunkland sẽ là ứng viên thích hợp?
Đó chính là lúc giới quý tộc chợt nhớ ra một điều—dưới triều đại của Abram, Sunkland không chỉ có một mà là hai hoàng tử. Có vẻ như vị hoàng tử thứ hai từng vướng phải một số vấn đề, nếu tin vào những lời đồn đại. Nhưng hiện tại, điều đó không quan trọng lắm. Tất cả những gì họ cần là một thành viên hoàng tộc của Sunkland, và hoàng tử thứ hai vừa khéo đáp ứng hoàn hảo yêu cầu đó. Chưa kể, cậu ta đã được đưa vào sự chăm sóc của gia tộc Greenmoon với tư cách là hôn phu tương lai của tiểu thư nhà Công tước.
Một cơ hội hấp dẫn đến mức không thể bỏ qua, và đột nhiên, gia tộc Greenmoon trở thành tâm điểm chú ý. Hàng loạt quý tộc quyền thế bắt đầu tìm đến họ, đôi khi kín đáo, đôi khi chẳng thèm che giấu chút nào—tìm cách thăm dò về hôn ước với hoàng tử Sunkland. Nếu Greenmoon có ý định hủy bỏ cuộc hôn nhân này, họ đã sẵn sàng đề cử con gái mình làm ứng viên thay thế.
Không lâu sau, Esmeralda được cha triệu tập. Khi nghe ông nói rằng muốn bàn về hôn ước của cô, cô xuất hiện với vẻ mặt cau có.
"Lại nữa sao?" cô lắc đầu, ngán ngẩm. "Cha, đã bao nhiêu lần rồi? Chúng ta sẽ phải bàn chuyện này bao nhiêu lần nữa?"
Đã năm năm trôi qua kể từ ngày cô đưa Hoàng tử Echard về cùng mình.
Esmeralda giờ đây đã hai mươi ba tuổi, hoàn toàn phù hợp để kết hôn. Nếu có thể nói gì thêm, thì cô thậm chí còn hơi trễ. Biết bao lời cầu hôn đã được gửi đến cho cô, và cô đều thẳng thừng từ chối. Lý do rất đơn giản: cô đã có Echard. Kể từ ngày cô đưa cậu về, cô đã tự thề với bản thân. Dù cậu có từng phạm sai lầm gì trong quá khứ cũng không quan trọng. Cậu chính là người dành cho cô, bởi cô đã quyết định như vậy.
Về phần Echard, cậu từng bước trưởng thành thành một chàng trai đầy triển vọng, như thể cậu biết về lời cam kết lặng thầm của cô và đang cố gắng để xứng đáng với nó. Được học tập dưới sự hướng dẫn của Hiệu trưởng Galv tại Học viện Saint Mia, thành tích học tập của cậu xuất sắc không thể chê vào đâu được.
Esmeralda tin tưởng cậu. Tin rằng cậu sẽ làm nên chuyện lớn. Điều cuối cùng cô muốn là phản bội niềm tin ấy.
Nếu lần này lại là một đề nghị hôn nhân khác, mình phải nói rõ ràng rằng mình sẽ từ chối. Ít nhất, đó là điều tối thiểu mình có thể làm vì cậu bé.
Với một tiếng thở mạnh đầy quyết tâm, tay chống hông, cô chuẩn bị nói lời từ chối vang dội nhất mà cha cô từng nghe.
"Thực ra... Gần đây cha đã nói chuyện với rất nhiều người, và họ thực sự đang thúc giục con hãy nhanh chóng hoàn tất cuộc hôn nhân với Hoàng tử Echard..."
"Con—Khoan đã... Hả?" Esmeralda tròn mắt, sững sờ, hoàn toàn không thể xử lý những gì mình vừa nghe.
Cha cô nhăn mặt. "Ta không trách họ, khi xét đến những diễn biến gần đây. Nhưng ta không thể cứ thế mà nói thẳng với họ sự thật về tình trạng của Hoàng tử Echard..."
Ông xoa trán, vẻ mặt đầy phiền muộn, tự nhủ rằng đáng lẽ ra ông nên gửi Echard trở lại Sunkland từ sớm. Tuy nhiên, Esmeralda lại không chia sẻ nỗi hối tiếc ấy. Với ánh mắt đầy hoang mang, cô dần suy ngẫm về những lời vừa nghe được.
"Hoàn tất... cuộc hôn nhân của con... với Hoàng tử Echard?"
Và thế là, hôn lễ của hai người diễn ra với tốc độ chóng mặt. Chẳng mấy chốc, họ đã trở thành phu thê—Esmeralda khi ấy hai mươi ba, còn Echard chỉ mới mười lăm.
Thời gian trôi qua.
Hai mươi năm sau.
Một ngày nọ, Sunkland chào đón sự hồi hương của Echard và gia đình cậu.
Sau những màn chào hỏi và lễ nghi chóng vánh, cậu lui về một căn phòng trong hoàng cung cùng với Sion. Đã một thời gian kể từ lần cuối hai huynh đệ gặp nhau trực tiếp. Họ chạm ly rượu, nâng cốc mừng cuộc đoàn tụ.
"Lần cuối cùng chúng ta uống rượu cùng nhau là bao giờ nhỉ? Một năm trước?"
"Đúng vậy. Đó là vào dịp sinh nhật của mẫu hậu năm ngoái. Thật tốt khi được gặp lại anh, Sion."
Echard mỉm cười. Một nụ cười tràn đầy sự thoải mái, không còn chút căng cứng và dè dặt như những năm trước khi cậu đối diện với Sion. Cuối cùng, cả hai đã có thể trò chuyện trong một bầu không khí nhẹ nhàng, không gượng ép.
"Phải nói là, Mianet thực sự rất ấn tượng," Sion nói sau khi nhấp một ngụm rượu. "Ta nghe nói mạng lưới này giờ đã mở rộng ra ngoài lục địa và đang hợp tác với các vương quốc hải ngoại?"
Chủ đề này không xa lạ với họ, bởi Echard có tham gia vào các hoạt động của Mianet.
"Đúng vậy. Những mối liên kết của Greenmoon đã mở đường cho chúng ta. Càng thuyết phục được nhiều vương quốc tham gia vào mạng lưới này, chúng ta càng có thể cứu giúp nhiều người hơn. Việc chia sẻ lương thực và giao tiếp giữa các quốc gia cũng giúp cải thiện quan hệ ngoại giao đáng kể. Công tác mà tổ chức này đảm nhiệm thực sự mang ý nghĩa to lớn."
Dù ẩn giấu sau sự khiêm tốn, Sion vẫn nghe rõ niềm kiêu hãnh trong giọng nói của Echard. Đó là một niềm kiêu hãnh đúng mực—thứ cảm giác toát lên từ những người trưởng thành, những người đang làm những việc mà họ tin là có ý nghĩa thực sự. Trong ánh mắt người em trai, anh thấy một sức sống chín chắn, một vẻ rạng rỡ đầy nhiệt huyết—thứ khiến anh cảm thấy ấm lòng. Gần như có phần chói sáng. Anh khẽ gật đầu.
Thật tốt khi nghe được điều này. Đặc biệt là từ em..." Sion nói. "Anh rất vui khi biết rằng em đang thực hiện bổn phận của mình như một thành viên hoàng gia Sunkland. Và làm rất tốt nữa."
Là người phụ trách đàm phán của Mianet, Echard chịu trách nhiệm quản lý các điều khoản hợp đồng với nhiều vương quốc khác nhau. Cậu cực kỳ xuất sắc trong công việc, thể hiện khả năng ngoại giao không ai sánh kịp. Sion từ lâu đã nghe nói rằng ngay cả trong giới thương nhân dày dạn kinh nghiệm làm việc với Mianet, vẫn có sự đồng thuận tuyệt đối rằng Echard là người giỏi nhất trong việc chốt thỏa thuận.
Lời khen của Sion khiến Echard nở một nụ cười điềm tĩnh. "Cảm ơn anh vì lời khen ngợi, Sion. Được biết rằng anh công nhận giá trị của công việc mà em làm... Điều đó có ý nghĩa rất lớn. Hơn bất cứ điều gì khác."
"Nhưng mà... Xin lỗi vì đã đổi chủ đề đột ngột, Echard, nhưng gần đây, anh nghe được một tin đồn khá kỳ lạ..."
"Tin đồn sao? Loại tin đồn gì vậy?" Echard khẽ nhướn mày.
"Anh nghe từ cô Chloe rằng cô ấy đã bàn chuyện từ chức và muốn em kế nhiệm làm chủ tịch của Mianet, nhưng em đã thẳng thừng từ chối," Sion nói.
Thấy Echard trong trạng thái tinh thần tốt là một điều đáng mừng, nhưng có một chuyện vẫn khiến Sion bận tâm. Vì lý do nào đó, Echard liên tục từ chối mọi lời đề nghị công việc dành cho mình. Nhiều vị trí trong số đó là chức vụ cao cấp hoặc cấp điều hành, nhưng cậu chưa từng thể hiện chút hứng thú nào.
Thời gian của Echard tại Học viện Saint Mia không chỉ có ích mà còn thực sự mang lại thành quả. Ngay cả theo tiêu chuẩn của Sion, anh cũng bị ấn tượng bởi tài năng và năng lực mà em trai mình giờ đây sở hữu. Phần lớn công việc này, đối với Echard, lẽ ra phải là những việc khá đơn giản, nếu không muốn nói là tầm thường. Ấy vậy mà cậu vẫn kiên quyết từ chối đảm nhận bất kỳ vị trí danh giá hay quan trọng nào.
Sion không khỏi nghi ngờ rằng em trai mình vẫn còn bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi dai dẳng từ một sự việc xa xưa.
"Đây là một vị trí hoàn toàn phù hợp với một thành viên hoàng gia Sunkland, và anh chắc chắn cô Chloe đã đề nghị vì cô ấy tin tưởng em hoàn toàn có khả năng gánh vác trọng trách này... Vậy tại sao? Tại sao em lại từ chối?"
"Ờ... Ừm, chuyện là..."
Echard khẽ động đậy, có vẻ lúng túng trên ghế, rồi lẩm bẩm điều gì đó trước khi đưa tay gãi má và nhỏ giọng thú nhận.
"Là vì... Nếu em quá bận rộn, Esmeralda sẽ thấy cô đơn..."
Một lời thú nhận khiến tất cả phải kinh ngạc!
Sion nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của em trai trong một khoảng lặng kéo dài. Rồi đột nhiên, anh phá lên cười.
"Ha ha ha ha! Vậy sao? Thật à? Nếu thế thì quả thực đây là một lý do vô cùng chính đáng để từ chối công việc. Anh không nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn thế nữa đâu. Ha ha ha!"
Chính khoảnh khắc này, Sion cuối cùng cũng buông bỏ mọi lo lắng. Sau bao năm, anh có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng hạt giống mà Echard từng gieo từ lâu đã hoàn toàn khô héo, vĩnh viễn không bao giờ nảy mầm trở lại...
Có một điều khác mà anh cũng có thể nói với sự chắc chắn tuyệt đối—với tư cách một cặp vợ chồng, Echard và Esmeralda đang sống rất tốt.
Thế là, sự rạn nứt hiểm ác từng tồn tại giữa hai huynh đệ hoàng gia của Sunkland cuối cùng cũng được hàn gắn, khép lại một chương dài và những tiềm tàng bi kịch bằng một kết thúc tràn đầy tiếng cười.
Và tất cả là nhờ...
Mmm hm hm. Ngoại bá tước và marcount... Mình chỉ đổi ba chữ cái đầu, và nhìn bề ngoài, chúng có vẻ giống nhau. Mình cá là đám quý tộc ngốc nghếch kia sẽ chẳng bao giờ nhận ra mình thực sự đã làm gì. Đó là cái giá phải trả khi dám quấy rầy lúc mình đang tận hưởng bánh!
Cảm xúc ban đầu dẫn đến chuỗi sự kiện dài đằng đẵng này sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong dòng lịch sử...


5 Bình luận