Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 17: Công chúa Mia... cưỡi sóng trong bước đột phá

10 Bình luận - Độ dài: 2,589 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito_chan~~

Proofreader: BiHT

--------------------------------

   

   

   

“Con... xin lỗi, cha...” Cùng với lời xin lỗi, Echard quỳ xuống đất.

Đầu cậu bé gục xuống phía trước. “Con... đã bỏ thuốc độc vào ly nước của anh trai. Là con. Tất cả đều là lỗi của con.”

“Cái gì?!” Esmeralda kinh ngạc kêu lên.

Ồ, đúng rồi. Hình như mình vẫn chưa nói cho Esmeralda biết thì phải? Mia nghĩ, muộn màng nhận ra rằng cô đã không cho Esmeralda biết chuyện này.

Citrina bước lên trước một bước. “Thần xin phép, thưa Bệ hạ, thần muốn được phát biểu đôi điều,” cô nói, chờ cho Abram gật đầu trước khi tiếp tục. “Nếu là Rina—À, ý thần là, nếu thần là người đưa chất độc cho Điện hạ, thần sẽ làm điều đó mà không nói với ngài ấy rằng đó là chất độc. Hoặc thần sẽ chỉ nói với ngài ấy rằng đó chỉ là một loại độc nhẹ không gây ra hậu quả nghiêm trọng đến sức khỏe. Thần nghĩ rất khó có chuyện Điện hạ nhận thức được tính chất gây chết người bên trong chất độc mà ngài ấy đã sử dụng.”

“Tuy nhiên,” Abram bắt đầu đáp lại, “sự thật là nó đã bỏ vào ly nước của thái tử một chất độc không rõ nguồn gốc với ý định gây hại vẫn không đổi. Ta đoán đó là lý do tại sao Echard lại không tự biện hộ cho mình.”

“Tất cả đều là lỗi của con. Con không muốn bào chữa bất cứ thứ gì về hành động của mình,” Echard lặp lại, giọng cậu run rẩy và đầu cậu bé vẫn dán sát xuống đất.

Lập luận của Citrina dù hợp lý thì cũng không có tác dụng mấy nếu người phạm tội từ chối thừa nhận. Ngược lại, ngay cả khi Echard tuyên bố mình không biết thì vào thời điểm này, nó sẽ nghe chẳng khác gì một nỗ lực trốn tránh trách nhiệm.

Những gì Rina nói có lẽ đúng, nhưng... nó gần như không thể chứng minh được, Mia khẽ thở dài.

“Hành vi đầu độc nhà vua là điều chưa từng có trong lịch sử Sunkland... nhưng nếu chúng ta tuân theo tiền lệ của hầu hết các vương quốc khác, đó sẽ là một tội danh đáng bị xử tử. Trong trường hợp này, bị cáo là một hoàng tử...” Nhà vua dừng lại, giọng ông toát lên vẻ nghiêm trọng khi ông nhìn về phía tể tướng như để hỏi ý kiến.

Vị tể tướng gật đầu. “Thần e rằng những gì ngài nghi ngờ là đúng, thưa Bệ hạ. Ngay cả khi bị cáo là một hoàng tử...”

“Abram...” Khuôn mặt của hoàng hậu tái nhợt.

Bà bước về phía chồng mình, rồi bị ngăn lại bởi một ánh nhìn lạnh lùng và đầy nghiêm khắc. Bầu không khí xung quanh ông dường như bị đẩy lùi, cấm đoán mọi sự tiếp cận. Đột nhiên, nhà vua tạo cảm giác như vô cùng xa cách. Những cử chỉ thân thiện mà ông thể hiện trong buổi dạ tiệc đã biến mất, bất kỳ dấu hiệu nào của lòng từ bi dành cho cậu con trai mình cũng bị cuốn theo. Những gì còn sót lại là sự uy nghiêm của ông, thuần túy và không gì khác. Đó là một vị vua với quyền lực tuyệt đối không thể tiếp cận, thuần khiết và chính trực, giống công lý hơn là con người.

“Ngay cả khi đó có là con trai của ngài đi chăng nữa, thưa Bệ hạ...” vị tể tướng nói, giọng run rẩy, “Thần rất đau lòng phải nói điều này, nhưng việc giảm nhẹ hình phạt cho ngài ấy thì...”

Abram gật đầu, động tác chậm rãi và nặng nề, như thể chiếc vương miện của ông được làm từ chì chứ không phải vàng.

“Đặc biệt là khi đó là con trai của ta, tể tướng đáng kính à,” ông nói. “Mức độ nghiêm trọng của hình phạt phải được nâng lên mức cao nhất. Nếu ta cho phép người thân hưởng ân xá không đáng, công lý của vương quốc chúng ta sẽ sụp đổ.”

Thôi xong. Mình không thích hướng đi này chút nào...

Cuộc trò chuyện đã rẽ sang một hướng rất nguy hiểm, và Mia nhận thức rõ điều đó một cách đau đớn. Chỉ là cô không thể làm gì được. Không có chỗ nào để cô có thể chen lời cả. Đến lúc này, cô đã hiểu rõ rằng Abram không gọi họ đến đây để xin ý kiến. Họ được triệu tập chỉ để làm nhân chứng cho việc một phán quyết công bằng và vô tư đã được đưa ra đối với vấn đề kinh khủng này. Rằng công lý đã được thực thi.

Các cuộc nói chuyện hóa ra đã xong từ lâu trước khi cô đến. Vai trò của cô chỉ đơn thuần là làm chứng trước thế giới về sự chính trực và đạo đức trong phán xét của Abram và bản án dành cho Echard. Vị hoàng tử trẻ tuổi... sẽ không được hưởng bất kỳ sự ân xá nào.

Mình cảm thấy... không gì cả. Không có cơn sóng nào. Cũng chẳng có dòng chảy nào cả.

Thật vậy, cô thậm chí còn không cảm thấy như mình đang ở trong nước. Cách tiếp cận của Abram đã biến cô thành một người quan sát hoàn toàn. Cô chỉ có thể bất lực theo dõi từ trên bờ. Và bên bờ ấy còn có những người bạn của cô, bao gồm cả Rafina. Ngay cả ý kiến của Thánh Nữ cũng không được chào đón. Mia chỉ có thể lặng người nhìn trong sự kinh hãi khi vị vua chính trực của Sunkland tiếp tục nâng cao thanh kiếm công lý của mình và—không cho phép bất kỳ lời khuyên hay sự thận trọng nào đến từ bên ngoài tiếp cận—hạ nó xuống chiếc cổ của cậu con trai mình. Ngay lúc đó...

“Điều này sai rồi!”

... Một giọng nói sắc bén xé tan bầu không khí ngột ngạt. Tuy khẽ run nhưng Tiona Rudolvon vẫn nhìn thẳng vào Abram, ánh mắt không hề nao núng và đầy vẻ quyết tâm.

“Cuộc nói chuyện về việc sẽ phán xét nghiêm khắc hơn và hình phạt nặng hơn này chỉ vì ngài ấy là người trong gia đình này... Thật điên rồ mà!”

Đây không phải nơi chốn để cô lên tiếng. Cô không có quyền hay bất kỳ sự liên quan nào. Nhưng cô không quan tâm. Cô có điều cần nói, và cô sẽ nói, phép tắc cũng không còn quan trọng nữa! Sự dũng cảm tuyệt đối mà Tiona thể hiện ra khiến Mia kinh ngạc.

Wow, đúng là không biết đọc tình huống! Nhưng mình thích điều đó! Tiến lên nào gái!

Về cơ bản thì đây là vấn đề của Sunkland. Hơn nữa, đây còn là một vấn đề gia đình giữa Vua Abram và các con trai của ông. Nó hoàn toàn không liên quan gì đến Mia, lại càng không liên quan đến Tiona. Mức độ tách biệt lớn giữa họ ngăn cản mọi sự can thiệp. Không ai muốn nghe những gì Mia và những người bạn của cô nói. Bầu không khí ngột ngạt đến mức chỉ cần một lời nói nhỏ nhất cũng có thể khiến họ bị giận dữ quở trách, bảo rằng hãy cứ im lặng và theo dõi những gì sẽ diễn ra. Và vì vậy, họ đã không nói bất cứ thứ gì.

Nhưng Tiona thì không. Tiona không quan tâm đến bầu không khí trong phòng. Cô chọn phớt lờ nó. Cô biết nó, cảm nhận được nó, và chối bỏ nó, không chút do dự quyết định nói, không phải điều hợp lý, mà là điều cô cho là đúng.

Có lẽ điều này là tất yếu. Trong dòng thời gian trước, Tiona là kiểu người được gọi là Thánh Nữ của Cuộc Cách Mạng. Việc phá vỡ các phong tục được thiết lập sẵn đã phần nào là bản chất của cô.

Tuy nhiên, sự táo bạo của cô không dựa trên sự liều lĩnh mà là một niềm tin vững chắc.

“Gia đình là một thứ quý giá, thứ mà bạn phải bảo vệ bằng cả mạng sống.”

Đó là những lời mà cha cô đã nói với cô trong rất nhiều dịp. Ngoại bá tước Rudolvon khởi đầu như một người lãnh đạo nông nghiệp, và đạt được danh hiệu quý tộc sau này. Ông đã dạy cô rằng nhiệm vụ của quý tộc là bảo vệ cuộc sống yên bình của những người dân sống trong lãnh địa của họ. Họ là dân của họ. Là gia đình của họ.

Đối với Tiona, những người dân trong lãnh địa là gia đình cô. Vậy cô có nên phán xét họ nghiêm khắc hơn không? Họ có đáng bị các hình phạt nặng hơn không? Lý lẽ chỉ để trưng bày là điều cô không thể chấp nhận. Đối với cô, gia đình là thứ cô sẽ đánh cược mọi thứ để bảo vệ, thậm chí cả mạng sống của mình.

Sự can đảm không nhượng bộ của cô như một mũi tên của ý chí thuần khiết, xuyên qua bức tường loại trừ dày đặc, thứ đang ngăn cản sự can thiệp của họ. Qua lỗ hổng đó—một bước đột phá—Mia thấy hy vọng. Cô cảm nhận được nó. Một làn sóng lướt qua lỗ hổng. Nó vẫn còn nhỏ, chỉ chạm đến mắt cá chân cô, nhưng cô sẽ lướt nó, vì đó là Đạo Seamoon. Không một theo phái Gỗ Trôi được kính trọng nào lại cho phép một làn sóng trôi qua mà không lên thuyền lướt qua nó, bất kể kích thước hay hình dạng của nó.

Và vì vậy, Mia nhẹ nhàng hít một hơi và, sẵn sàng để bị cuốn đi bởi dòng chảy nhỏ bé ấy, cô cất tiếng. “Có một điểm sai sót trong phán quyết của ngài, thưa Bệ hạ.”

“Cô nói là một điểm sai sót sao?”

Abram ném cho cô một ánh nhìn sắc bén. Khiến cô hơi chột dạ.

Ổ-Ổn mà. Mình còn chịu được. Không tệ như khi Dion Alaia nhìn chằm chằm vào mình. Gần bằng, nhưng chưa tệ đến mức đó...

Suy nghĩ đó giúp cô giữ bình tĩnh.

“Đúng vậy. Cũng có thể gọi đó là bất công.”

“Bất công?!”

Mia không biết ai đã thốt lên tiếng kêu phản đối, và cô cũng không có thời gian để tìm hiểu. Cô chỉ cho bản thân một giây để hít thở và sắp xếp suy nghĩ trước khi nhanh chóng nhớ lại các sự kiện trong dòng thời gian trước.

Tiona Rudolvon từng là lãnh đạo của cuộc cách mạng, nhưng trên thực tế, cô không phải người đã tuyên án tử hình cho Mia. Việc đó thậm chí còn không phải do bất kỳ nhà cách mạng nào. Người đã quyết định số phận của Mia là hoàng tử của một vương quốc khác—Sion. Lý do rất đơn giản: để đảm bảo khoảng cách giữa người trừng phạt và người bị trừng phạt. Những người có mối oán hận cá nhân với cô có nguy cơ sẽ yêu cầu hình phạt nặng hơn mức hợp lý. Điều đó sẽ khiến công lý biến thành sự trả thù.

Lo lắng về những điều như vậy đúng là giống với tính cậu ấy thật. Cậu ấy phải đảm bảo toàn bộ vụ việc trông có vẻ chính nghĩa với tất cả mọi người, cả trong Tearmoon lẫn bên ngoài.

Điều đó nói cho cùng thì cũng chẳng giúp được gì cho Mia, vì cô vẫn bị lôi ra chém đầu! Dù sao thì...

Ô hô hô, cảm ơn vì đã đưa ra ý tưởng đó, Sion, bởi vì mình sẽ lấy nó làm của riêng!

Và thế là, Mia thực hiện hành vi chiếm dụng tài sản trí tuệ không chút xấu hổ. Trang bị cho mình thanh kiếm hùng biện từng được kẻ thù không đội trời chung của cô là Sion sử dụng, cô hét lên một tiếng dữ dội và vung nó về phía Abram!

“Bệ hạ, tôi cần phải nhắc rằng ngài... chính là nạn nhân. Ngài đã phải chịu đựng rất nhiều qua sự việc này. Vậy liệu có thể xem sự nghiêm khắc gia tăng trong phán xét của ngài như việc sử dụng quyền lực không hợp lý để trả thù cá nhân với kẻ phạm tội không ạ?”

Cô không cần vòng vo. Ông đã đánh họ với ‘nếu người ta nghĩ rằng ta đang khoan dung một cách không công bằng vì đó là người thân của ta thì sao?’. Vì vậy, cô đánh trả bằng ‘nếu người ta nghĩ rằng ngài đang quá khắc nghiệt vì ngài là nạn nhân thì sao?’. Cô đối đáp sự không công bằng này với sự không công bằng kia. Sự nghi ngờ chạy theo cả hai hướng, vì vậy, cô cân bằng một cách nhìn nhận tiềm năng với cách nhìn nhận đối lập và tương đương.

“Ít nhất thì những người thiếu hiểu biết sẽ nghĩ vậy,” cô nói thêm. “Nhưng những lời đồn vô căn cứ vẫn sẽ lan truyền.”

Ngụ ý, tất nhiên là cô không nghĩ vậy, nhưng một số người khác có thể. Dù gì thì đây cũng là Mia mà. Cô không bao giờ bắt đầu một cuộc đối đầu mà không đảm bảo bản thân có thể chuyển hướng phản ứng trả thù sang nơi khác. Trong quá trình đó, cô đã thành công đoạt lấy ngọn cờ công lý từ tay Abram.

Một khoảnh lặng bao trùm căn phòng, Abram khẽ nhắm mắt lại. Sau một khắc trầm tư, ông phá vỡ sự im lặng. “Được rồi. Lập luận của Công chúa Mia rất thuyết phục, và ta tin rằng nó đáng để cân nhắc. Vậy thì cô đề nghị ta phải làm gì? Ta nên tuyên án thế nào?”

“Đơn giản thôi. Ngài không cần làm gì cả, Bệ hạ,” Mia trả lời. “Ngài không cần phải tuyên án, bởi vì ngài có một người con trai xuất chúng có thể làm điều đó thay ngài.” Cô quay sang Sion. “Tôi tin rằng Hoàng tử Sion là người phù hợp nhất để đưa ra phán xét trong vấn đề này.”

Ánh mắt cậu gặp cô, và cô giữ lấy ánh nhìn ấy. Có lẽ... cô vừa kết án Sion phải tuyên án tử hình cho chính người em trai của mình. Có lẽ cô vừa đẩy một lưỡi dao vào tim cậu, giờ chỉ cần đợi da thịt nhường đường cho nó và một vết thương lâu dài sẽ hình thành. Dù vậy... cô vẫn tin tưởng cậu.

Cô tin tưởng, bởi cô đã thấy sự hối tiếc của cậu ở Remno, và cô đã thấy sự quyết tâm của cậu tại Saint-Noel. Cô đã nghe cậu thề rằng sẽ tự giành lấy sự chuộc lỗi của mình. Sion Sol Sunkland là bạn của cô, và cô đặt niềm tin vào cậu.

Mình tin tưởng vào cậu, Sion!

Cô dành cho cậu một cái nhìn đầy kỳ vọng...

Giờ là của cậu hết đó!

... Và tiến hành trút hết vấn đề lại cho cậu!

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

vẫn sủi nhanh như ngày nào 🤣
Xem thêm
Đạo Seamoon với chả Gỗ Trôi :))))))
Xem thêm
Cảm ơn Tiona vì đã tạo ra con sóng cho Mia-sama cưỡi
Xem thêm
Sau 1 pha cướp bóng trong gang tấc Mia - sama ngay lập tức truyền 1 pha bóng đầy bất ngờ về phía Sion
Liệu anh Sion sẽ xử lý pha bóng này thế nào đây?
Xem thêm
Lỗi edit ocnf kìa trans
Xem thêm
PHÓ THỚT
ở đâu thế bác?
Xem thêm
@hoangbichht: bác ctr + f tìm ocnf là được mà :v
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Tuyệt kĩ Mia phái: -Rủ Bỏ Trách Nhiệm- + -Đùng Đẩy Trách Nhiệm- 😏
Xem thêm