Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 6: Công Chúa Mia... Nói với một ngữ điệu khác thường

6 Bình luận - Độ dài: 1,706 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito-chan~~

Proofreader: BiHT

Thông báo từ BiHT: sau khi nhận được ý kiến đánh giá của mọi người về bản dịch của Kirito thì những chương sau này tôi sẽ chỉ rà soái lỗi thay vì edit. Dạo này Kirito đang rất năng suất (1-2 chương/ngày) nên tôi sẽ cố đăng sớm nhất có thể. Tiến độ mới: ~1 chương/ngày

-----------------------------------

   

   

   

“Ngài, với tư cách lãnh đạo của tổ chức Mianet này, đang muốn tất cả chúng tôi, các quý tộc của Sunkland, phải phục tùng ngài sao?”

Một giọng nói nghiêm nghị cắt ngang tiếng xì xào trong hội trường. Đó là giọng của người đang giữ vai trò chủ trì buổi tiệc, Bá tước Lampron. Ông liếc nhanh về phía Vua Abram, nhưng vị quân chủ của Sunkland không có dấu hiệu sẽ lên tiếng. Điều này không làm Lampron ngạc nhiên. Tầm nhìn mà Công chúa Mia trình bày là vì lợi ích của người dân. Đó là công lý chính đáng. Không thể chối cãi. Dù vậy, ông không thể để nó được công nhận một cách hợp pháp.

Nếu Công chúa Mia thực sự tin vào những gì tên người hầu kia của cô ta đang tuyên bố... thì ta hoàn toàn không có cách nào để bác bỏ được. Phản đối lập trường của cô ta chính là phản đối công lý. Điều đó sẽ phá vỡ mọi thứ mà ta đại diện.

Hòa bình được bảo vệ bởi sự cai trị của một vị vua công minh và chính trực... Đó chính là trụ cột trung tâm trong sự tồn tại của Vương quốc Sunkland, và là lý do chính biện minh cho chính sách bành trướng của họ. Miễn là họ giương cao lá cờ hòa bình vì người dân, họ không có cách nào để phản đối lập trường của Mia.

Nhưng đó chưa phải tất cả... Còn nhiều hơn thế nữa...

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ông khi ông nhận ra một mối nguy hiểm khác nghiêm trọng hơn mà Mia đại diện—một công lý sánh ngang, hoặc thậm chí vượt qua cả bậc Quân Vương của Sunkland. Một lập luận chính của các nhà bảo thủ Sunkland là tất cả mọi người tốt nhất đều nên được cai trị dưới quyền Hoàng Đế Sunkland, vì ông ta là người có khả năng cai trị một cách đức hạnh nhất. Tuy nhiên, có một điều kiện tiên quyết để có thể cố hữu cho lập luận này. Vị Hoàng Đế của Sunkland không thể kém đức hạnh hơn bất kỳ quý tộc nào từ bên ngoài; sự vượt trội của ông phải được thể hiện rõ ràng. Nếu mọi người bắt đầu nhìn Công chúa Mia như một người cai trị có năng lực và đức hạnh tương đương hoặc thậm chí vượt qua Vua Abram...

Lampron nghiến răng. Chuyện đó không được phép xảy ra. Ông cần một kế hoạch, và cần nó thật nhanh.

Hừ... Ta vốn nghĩ tất cả những lời đồn về ‘Đại Hiền Giả của Đế Quốc’ chỉ là mấy câu chuyện được thổi phồng một cách vô căn cứ. Nào ngờ đâu, nó lại có phần đúng.

Cô ấy đủ chủ động để tự mời mình đến với tư cách là bạn của cô dâu Greenmoon, đủ thông minh để xoay chuyển tình thế buổi tiệc theo hướng có lợi cho mình, và đủ táo bạo để biến những ý tưởng sáo rỗng và lời nói đầu môi thành hiện thực. Cô đã phá vỡ mọi kỳ vọng mà ông từng có về cô. Giờ đây, Lampron nhận ra rằng Công chúa Mia không phải là một ảo ảnh xa vời. Cô là một người khổng lồ—cao lớn, mạnh mẽ, và hoàn toàn có thật. Dẫu vậy, ông không thể lùi bước. Ông phải chiến đấu, bất kể khả năng chiến thắng mong manh ra sao. Đứng trước cô ấy, ông cảm giác như mình đang bị nhấn chìm dưới cái bóng của cô, ông điên cuồng suy nghĩ, dùng tất cả sức lực để tìm ra cách bắt bẻ lập luận của mà cô đưa ra.

“...Xin thứ lỗi? Phục tùng ta sao? Với tư cách là nhà lãnh đạo của tổ chức? Làm ơn đi, đó là điều mà ta không mong các vị làm nhất đấy. Như thế thì phiề—êu ngạo quá rồi.” Cô che giấu pha lỡ lời bằng tiếng “ô hô hô” lịch thiệp nhất có thể. “Người nên lãnh đạo tổ chức này không phải là ta, cũng không phải là Vua Perujin. Và cũng không phải Vua Sunkland. Thậm chí không phải Tiểu thư Rafina. Không, người đó nên là một chuyên gia trong lĩnh vực này.”

“Ý ngài là...”

“Ta tin rằng nhiệm vụ này nên được giao cho một người được đề cử bởi Forkroad hoặc Cornrogue.”

Câu trả lời của cô vừa đơn giản vừa hợp lý. Các thương nhân, với chuyên môn về phân phối, sẽ biết cách thiết lập các tuyến đường cung cấp một cách tốt nhất. Họ cũng nắm rõ được lượng thực phẩm có sẵn ở mỗi quốc gia. Đó chính là những vấn đề mà tổ chức cần phải giải quyết, vì vậy người nắm quyền lãnh đạo không nên là cô, mà là một người có kiến thức sâu rộng về các vấn đề liên quan.

“Ngài sẵn lòng nhường lại vinh quang và danh tiếng cho người khác? Thậm chí là một thường dân từ quốc gia khác?”

“Theo quan điểm của ta, Bá tước Lampron, việc có thể ăn những bữa ăn no đủ và ngon lành mọi lúc là một phước lành lớn lao. Còn gì vinh quang hơn việc mang điều đó đến cho tất cả mọi người? Để ai ai cũng có thể yên tâm khi đêm xuống, biết rằng sáng mai sẽ luôn có bánh mì để ăn?”

Và điều đó chính là một câu trả lời hoàn hảo. À, suýt hoàn hảo. Cách cô phát âm từ ‘kiêu ngạo’ có chút kỳ lạ, nhưng đó chỉ là một chi tiết nhỏ mà thôi.

Hừ, tới nước này rồi thì ta đành phải nhượng bộ vậy. Cãi lại chỉ càng làm ta trở thành một kẻ ngốc mà thôi.

Với hàm răng nghiến chặt, ông ném về phía cô một cái nhìn giận dữ, chỉ để nhận lại một nụ cười hiền hòa nhất mà ông từng thấy. Vị công chúa trẻ tuổi, đứng đó trong bộ váy lộng lẫy như tỏa ra sự thuần khiết và lòng nhân từ từ tận sâu trong tâm hồn cô, trông rạng rỡ một cách đáng kinh ngạc.

“Nạn đói giết chết các quốc gia. Nó giết chết người dân, tầng lớp quý tộc, cả vua chúa và hoàng đế. Đó là kẻ thù chung của tất cả chúng ta. Vậy chẳng phải chúng ta nên cùng nhau hợp sức chống lại mối đe dọa này sao?”

Khi Mia tung ra đòn kết liễu này, Lampron cảm thấy những tàn dư cuối cùng của ý chí chiến đấu đang rời bỏ ông. Đôi chân ông đột nhiên trở nên yếu ớt, và ông phải gắng sức mới đứng vững nổi. Những gì Mia đang cố gắng thực hiện là một kỳ công có tầm vóc lịch sử, sẽ được kể đi kể lại qua nhiều thế hệ. Đối mặt với sự phản đối, cô không những không gạt bỏ ông như một kẻ thù mà còn tiếp tục đưa tay ra với thiện ý.

Cuộc chiến đã kết thúc. Cho dù ông có cố gắng tìm kiếm điều gì bên trong bản thân đến đâu đi nữa, nó cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, ông không thể đào sâu thêm bất kỳ lý do nào để tiếp tục đối đầu với cô. Ông đã thua. Không phải bị đánh bại, không. Ông không tuyệt vọng vì sự chênh lệch quyền lực. Ông đơn giản chỉ là mất đi lý do để tiếp tục chiến đấu.

Đồng thời, ông cũng nhận ra lý do tại sao Sion, người luôn ủng hộ lý tưởng thịnh vượng qua sự cai trị của một vị vua công chính ở Sunkland, lại thay đổi. Đó là vì anh đã gặp cô—Đại Hiền Giả Đế Quốc

“Đủ rồi, Bá tước Lampron. Ta tin rằng ông đã trả lời mọi câu hỏi mà các vị khách của chúng ta có thể có. Chúng ta giờ đây đã đạt được sự đồng thuận.”

Cuối cùng, Vua Abram lên tiếng. Ông quay sang Mia, đôi mắt hơi nheo lại như đang nhìn vào một thứ gì đó quá sáng chói.

“Công chúa Mia, ta vô cùng ấn tượng bởi sự sáng suốt sâu sắc của cô. Sẽ là một vinh dự nếu chúng ta có thể góp phần thực hiện tầm nhìn vĩ đại này của cô,” ông nói với một nụ cười đầy uy nghi. “Và cho phép ta chính thức cảm ơn cô vì đã dành tình bạn của mình cho con trai ta, Sion. Mong rằng cậu ấy sẽ tiếp tục được ban phước bởi điều đó suốt cả cuộc đời.”

“Tất nhiên là cậu ấy sẽ được như vậy, thưa Bệ hạ. Nhưng không chỉ là tình bạn. Esmeralda là người thân của tôi. Một khi cô ấy kết hôn với Hoàng tử Echard, chúng ta sẽ trở thành một gia đình. Dòng máu sẽ được chia sẻ giữa Tearmoon và Sunkland.”

Mia quay về phía đám đông. “Xin thứ lỗi, mọi người. Ta đã chiếm quá nhiều thời gian của các vị rồi. Nhân vật chính của buổi tiệc này không phải ta, mà là Hoàng tử Echard và người bạn rất thân của ta, Esmeralda. Họ đã được gắn kết thông qua hôn ước, và ta cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với họ. Mong rằng sự sắp đặt tuyệt vời này sẽ diễn ra một cách suôn sẻ và rộn ràng như những gì nó xứng đáng.”

Những người có mặt chắc chắn sẽ không thể nào quên nụ cười lộng lẫy tô điểm gương mặt cô vào khoảng khắc ấy.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Bro got cooked 💀🤡
Xem thêm
Sasuga Mia-sama
Xem thêm
chiếu tướng r 🤣
Xem thêm
TRANS
Ao Trình =))))))))
Xem thêm
:))))))))))))
Xem thêm