Tôi ngồn trên mái tôn của một chiếc lồng cọp, nhìn ra phía xa xăm với ánh mắt trĩu nặng…
Ngồi thẫn thờ ngắm cảnh được một lúc thì con Mướp bước tới ngồi phịch xuống cạnh tôi.
Hai đứa không nói với nhau một câu nào, chỉ ngồi đó, ngắm nhìn mọi thứ.
“Thua keo này ta bày keo khác Mít Cồ ạ,” Mướp phá vỡ sự im lặng, “ta có thể bắt con chuột khác dẫn đường được mà...”
Đuôi nó vỗ vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Sao cậu nhiệt tình giúp đỡ tớ thế?” Tôi bật ra thành tiếng điều mà dạo đây tôi rất thắc mắc.
“À...” nó lặng một nhịp, vẻ mặt trầm đi, “chắc là do... đồng cảm chăng?”
“Đồng cảm?”
“Ừ, tớ từng nói là tớ giống cậu mà đúng không? Ý ở đây là giống ở cái chỗ tớ từng là mèo nhà giống cậu. Tớ mới ở Xóm này trước cậu có một hai tháng thôi... Và tớ cũng bị... ‘mất cà’ giống cậu... ”
Nói đến đây cả hai chúng tôi đều cười phá lên. Chẳng hiểu nổi chúng tôi cười vì cái gì? Bị thiến đâu phải là chuyện đáng cười cho kham.
Thì ra nó cũng là mèo nhà, bảo sao tôi thấy nó khôn hơn hẳn so với mấy con mèo khác trong Xóm.
“Mà, cậu cũng bị lạc gia đình giống tớ à?” Tôi hỏi trận cười.
“À... cũng gần như vậy...” Mướp chợt trầm đi, “tớ ban đầu được sinh ra ở một tỉnh khác, không phải ở Hà Nội. Khi tớ lớn một chút, bắt đầu ăn được cơm thì bà cụ, chủ của tớ lúc đó, đã đưa tớ cho một gia đình khác... bán hay là cho ấy, tớ chẳng nhớ rõ nữa.”
“Vậy gia đình đó để lạc cậu à?”
“Không, để tớ kể đã. Gia đình đó nuôi tớ được một thời gian khá dài, một hai năm ấy, nhưng không may là ông chủ gia đình đó đột nhiên bị bệnh về hô hấp, thế là tớ lại được chuyển sang một gia đình khác... Tớ được lên Hà Nội chính là nhờ đời chủ mới này, có vẻ như họ và ông chủ bị bệnh của tớ có quan hệ khá thân.” Nó ngưng một lúc lấy hơi rồi nói tiếp. “lúc đó tớ chân ướt chân ráo lên Hà Nội, cái gì cũng thấy hay, thấy lạ, cái gì tớ cũng tò mò. Tớ ở với gia đình mới này được một vài tháng thì mới bị lạc, tớ lạc do một tối tớ la cà ra ngoài hành lang chung cư trước cửa nhà, họ tưởng tớ đã ở trong nhà rồi thế là đóng cửa, bỏ quên tớ bên ngoài luôn.”
“Ô, vậy hóa ra là cậu từng ở trên mấy tòa cao ốc kia à?” tôi có chút ngạc nhiên.
“Ừ, ở rồi mới thấy bị cầm tù,” nó nói, “tớ bị bỏ quên bên ngoài, trong cái tòa cao ốc to như cái mê cung ấy, tớ bị lạc trong chính cái chung cư tớ ở, tận một ngày mới ra được ngoài.”
“Thế không ai trong cái nhà dó đi tìm cậu à?”
“Có chứ! Khi ra đến bên ngoài thí tớ thấy mấy tờ rơi có hình của tớ,” con Mướp khúc khích, “chắc họ tưởng tớ bị lạc bên ngoài, trong khi tớ chỉ ở ngay trong chung cư mà thôi.”
“Sao cậu biết con mèo trên tờ rơi là cậu?” tôi tiếp tục thắc mắc.
“Thì con mèo trên tờ rơi giống con mèo mà tớ tự soi trong gương mà,” nó nói một cách đầy thản nhiên, “tiếp, sau khi tớ lạc hẳn, tớ không quay lại gia đình đó nữa, vì nếu có muốn tớ cũng chẳng biết nhà họ ở đâu trong cái tòa cao ốc đấy, mà thay vào đó, tớ quyết định phiêu lưu một chuyến, đi tìm về vùng quê mà tớ được sinh ra... hi vọng mèo mẹ sinh ra tớ vẫn còn đó...”
Nói xong câu đấy, mặt nó trầm ngâm và buồn thỉu, đầu hơi cúi gằm, tỏ rõ vẻ thất vọng.
“Vậy thì khi nào xong vụ chuột này tớ sẽ đi cùng cậu về quê!” Tôi tuyên bố.
“Thật hả? Từ đây về đó phải đi mất bao nhiêu là cây số đấy! Có khi sẽ mất cả tháng cuốc bộ đấy!”
“Kệ! Ta cứ đi! Đi cho biết, đi cho vui!”
Khi tôi nói đến chữ “vui” thì tai con Mướp liền giật giật vài cái. Rồi sắc mặt nó trở nên tươi tắn hơn hẳn, chính ra là nó đang trở về với dáng vẻ vui tươi thường ngày.
“Ngừ! Đi thì đi! Sợ gì?” Nó cũng tuyên bố với cái vẻ mặt vui vẻ, háo hức. “À mà, trước đó thì ta phải giải quyết xong vụ chuột này cho tròn nghĩa vụ đã!”
“Ngừ nhỉ!” Tôi thốt lên, sực nhớ ra nhiệm vụ chính. Sốc lại tinh thần, tôi nói: “Thôi thì, thua keo này ta bày keo khác vậy!”
----
Tối đó, khi đang ở Xóm Mèo chờ người đến cho ăn, tôi tranh thủ soạn ra trong đầu một số kế hoạch. Trong khoảng thời gian đó, tôi chỉ ngồi thẫn trong ổ của con Mướp.
Mải mê với những ý nghĩ trong đầu quá, thành ra tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Có lẽ do từ đêm qua đến hôm nay tôi đã phải trải qua đủ điều, thành ra chẳng chợp mắt được là mấy.
Mãi cho đến khi con Mướp lay thì tôi mới lơ mơ tỉnh.
“Mít Cồ! Dậy thôi! Ăn thôi! Bọn nó ăn hết phần cậu bây giờ!” Nó vừa lay vừa gọi.
“À, ngừ...”
Tôi vươn mình, ngáp một hơi rồi lững thững đi ra.
Khi ra đến đầu Xóm thì tôi thấy bọn mèo đang cắm cúi vào mà ăn cơm. Một cảnh tượng không mấy mới lạ đối với tôi, dù gì tôi cũng từng sống ở đây một khoảng thời gian...
Tôi lại thấy người đàn bà trung niên quen thuộc, người thường hay cho đám mèo tụi tôi ăn.
Thấy bóng tôi lững thững đi ra, bà cô cũng chú ý đến.
“Ô hay! Mẹ tưởng mày về với gia đình rồi chứ hả con?” bà cô không giấu nổi sự ngạc nhiên. “Ô thế hóa ra là đi lạc hử con? Mà trông gầy tong gầy teo đi thế kia hử?”
Thực chất tôi chỉ gầy đi một chút so với lúc mới đến Xóm Mèo mà thôi. Nhưng chẳng hiểu sao trong mắt bà cô tôi lại “gầy tong gầy teo” , thành ra bà ấy cứ sốt sắng hết cả lên, kể từ lúc thấy tôi bước ra.
“Mà chết dở! Mẹ lại không mang đủ cơm mới khốn chứ!” Bà cô đập tay lên trán, “à, hay là mấy đứa…”
Chưa kịp nghe bà cô nói hết câu, một vài con mèo đã ngẩng đầu lên khỏi cái bát Chứng kiến sự việc như vậy, bà cô liền vỗ đùi đen đét, miệng cười hô hố:
“Ối chồi ôi! Chúng bây tình cảm với nhau quá cơ! Tình cảm quá!” Bà cô vừa nói vừa cười, trong tiếng cười đó cũng xen chút nể phục.
----
Ăn uống no nê xong, tôi liền trình bày ý tưởng về kế hoạch mới cho anh em mèo nghe.
“Kế hoạch là như này,” tôi nói, “Mà trước đó phải nói phát hiện của tớ đã... sẽ khá nhục để nói ra…”
“Sời, cậu đừng sợ nhục, đám mèo không ai chê cậu đâu mà lo!” Con Xẹo trấn an.
“Ngừm, thì... trong mấy lần vồ hụt...”
Vừa nói đến đây thì tôi nghe tiếng cười, nhưng đang cố bưng lại.
“Nào! Báo! Chúng ta đang nghiêm túc!” Xóm Trưởng nhắc nhỏ.
“Thì, trong mấy lần vồ hụt đó...” tôi nói tiếp, “tớ đã khiến cho một số con bị thương, chảy máu và tớ thấy vệt máu của chúng nó đề dẫn về cùng một hướng. Tớ nghi là những vệt máu đó dẫn tới ổ của tụi nó...” nhựa. Chúng nó quay sang tôi rồi nói:
“Đây, cậu vào mà vét nốt!”
Tôi đơ cứng người, không biết tụi nó nói thật hay phét.
“Cứ ăn đi! Tụi tớ ăn đủ no rồi!” Một con nói dồn.
Tôi cũng không dè dặt nghi ngờ nữa mà tiến đến chỗ cái bát... và bắt đầu ăn.
Chứng kiến sự việc như vậy, bà cô liền vỗ đùi đen đét, miệng cười hô hố:
“Ối chồi ôi! Chúng bây tình cảm với nhau quá cơ! Tình cảm quá!” Bà cô vừa nói vừa cười, trong tiếng cười đó cũng xen chút nể phục.
----
Ăn uống no nê xong, tôi liền trình bày ý tưởng về kế hoạch mới cho anh em mèo nghe.
“Kế hoạch là như này...” Tôi nói, “Mà trước đó phải nói phát hiện của tớ đã... sẽ khá nhục để nói ra…”
“Sời, cậu đừng sợ nhục, đám mèo không ai chê cậu đâu mà lo!” Con Xẹo trấn an.
“Ngừm, thì... trong mấy lần vồ hụt...”
Vừa nói đến đây thì tôi nghe tiếng cười, nhưng đang cố bưng lại.
“Nào! Báo! Chúng ta đang nghiêm túc!” Xóm Trưởng nhắc nhỏ.
“Thì, trong mấy lần vồ hụt đó...” tôi nói tiếp, “tớ đã khiến cho một số con bị thương, chảy máu và tớ thấy vệt máu của chúng nó đề dẫn về cùng một hướng. Tớ nghi là những vệt máu đó dẫn tới ổ của tụi nó.”
“Ngừ, bọn chuột này khi bị thương thường có tập tính chạy về nơi an toàn, và còn nơi nào an toàn hơn là ổ của chính tụi nó?” Xẹo nói.
“Ngừm... lại một vấn đề nữa mà việc vồ một phát chết một con chuột không phát hiện ra được...” Xóm Trưởng nói, “nhưng cũng không thể phủ nhận được kĩ năng quan sát của cậu Mít Cồ khá là tốt đấy!”
Được khen như vậy tôi như được tiếp thêm động lực.
“Vâng, giờ thì kế hoạch chính thức là như này,” tôi hào hứng, “thứ nhất, tớ muốn các cậu giúp tớ huy động càng nhiều mèo càng tốt. Thứ hai, khi săn chuột, các cậu hãy cố tình vồ trượt, không lấy mạng tụi nó mà chỉ khiến chúng nó chảy máu mà thôi, nhờ đó mà ta có thể khoanh vùng được ổ của tụi chuột nằm ở đâu, còn để mà tìm đích xác ổ thì... ta có lẽ sẽ phải mò từng nơi một. Nhưng tớ nghĩ chỉ cần khoanh vùng được nơi bọn chuột hay chui ra chui vào là kiểu gì cũng tìm được ổ!”
Bọn mèo ngồi lặng thinh lắng nghe. Có những con như Xóm Trưởng và Mướp, mặt trầm ngâm suy tư, đầu thì gật gù. Cũng có những con như Báo, đầu nghiêng nghiêng, mặt lơ ngơ.
Thấy có những con không hiểu như vậy, tôi liền giải thích lại một lần nữa. Lần này ngắn gọn hơn, dễ hiểu hơn, giải thích cho đến khi bọn mèo đều gật gù với nhau.
“Các cậu thấy thế nào?” Xóm Trưởng hỏi cả đám.
“Được! Tớ hiểu ý tưởng của Mít Cồ rồi! Tớ nhất trí với kế hoạch!” Con Xẹo dõng dạc nói.
“Tớ cũng đồng tình!”
“Tớ cũng vậy!”
Thế là tất cả bọn mèo đều nhất trí với kế hoạch của tôi.
----
Những ngày sau đó, nhịp sống tại Xóm Mèo của tôi lại trở về như lúc trước.
Nếu có khác, thì chỉ khác là cái thời tiết đang ấm dần lên. Con mướp lôi bớt mấy cái tấm ‘nệm’ quần áo ra khỏi ổ, đến lúc tôi hỏi thì nó trả lời rằng: “Hết rét nàng Bân rồi!” Nó còn bảo đợt rét nàng Bân năm nay dài hơn hẳn những năm trước.
Như một lẽ tất yếu, tôi chẳng hiểu gì cả.
Do đó mà tôi rất chăm đi học Ông Giáo, nhờ học mà tôi mới biết được nàng Bân là một người vợ thương chồng đến nhường nào, còn ông Giời là người cha thương con
Học Ông Giáo, tôi mới được mở mang đầu óc, hiểu hơn về văn hóa đất nước này.
Như lúc trước, tôi đi học Ông Giáo vào buổi sáng, còn về buổi chiều thì đi la cà cùng con Mướp.
Tôi và Mướp không hề quên kế hoạch.
Tôi thường cùng nó rủ thêm mấy con mèo khác ngoài Xóm tham gia vào kế hoạch diệt chuột tận gốc của Xóm, hứa hẹn với chúng rằng bọn nó sẽ được một bữa tiệc buffet thịt chuột no nê, căng bụng.
Khi trời tắt nắng, bọn mèo lại tề tựu trong Xóm Mèo để chờ người chuẩn bị đến cho ăn.
Mấy bữa gần đây không thấy bé Vi đến thăm tụi tôi tẹo nào. Bọn mèo thì chỉ nghĩ rằng cô bé đang phải ôn thi, nhưng tôi thì biết rõ hơn về lí do thực sự mà Vi không thể ra thăm tụi mèo... đó là vì tôi.
Cái sự thổ thẹn với Xóm khi thất bại kế hoạch đầu tiên thì đã tiêu tan từ lâu. Nhưng nỗi bứt rứt với bé Vi thì vẫn còn đó. Tôi không biện minh rằng dạo đây tôi bận, tôi biết rõ rằng tôi nhát gan... không dám đến gần nhà của bé Vi sau cái lần chết hụt đó nữa…
Một tối, như thường lệ, tôi cùng đám mèo chỉ nằm hoặc ngồi ở trong ổ nằm chờ người đến cho ăn.
Bỗng từ ngoài Xóm vang lên một âm thanh lanh lảnh quen thộc. Song, tầm này vẫn chưa phải đến giờ ăn.
“Meo meo!” Đó không phải tiếng kêu của mèo, đó là tiếng của Vi.
Âm thanh đi trước, người đi sau. Vi xuất hiện trước Xóm Mèo với vẻ năng động, vui vẻ. Trên lưng cô bé vẫn còn đeo chiếc balo nặng trĩu, có vẻ như Vi vừa mới đi học về.
Tôi hùa theo đám mèo đi ra đón bé Vi.
“Trời ơi... nhớ mấy em quá à!” Cô bé nói một cách nũng nịu, song tay thì túm lên vài con mà ôm.
“Xo-ri mấy đứa nha hôm nay chị đến chơi thôi, chứ không có đồ cho mấy em ăn đâu...” bé Vi vừa nói vừa cười trừ.
Bỗng ánh mắt của cô bé đổ dồn về phía tôi.
“Ô kìa! Mít Cồ!” Cô bé reo lên, “mấy đứa chúng em làm hòa rồi à? Thế thì may quá!”
Nói xong cô bé bế tôi nằm ngửa, phơi bụng lên trời bằng hai tay. Sau đó thì cô bé dí mặt vào bụng tôi. Mũi thì hít lấy hít để, mặt thì chà qua chà lại trên bụng tôi liên tục.
Tôi khó chịu quá, định giơ chân ra tát vào đầu Vi thì liền nghĩ lại... vì tôi cảm nhận được bụng tôi hơi ướt khi cô bé chà mặt qua lại như vậy...
Lúc này trong tôi càng sục sôi ý muốn chuộc tội. Tôi phải bắt cho bằng được con chuột đã cắn xé nát te tua nhạc của bé Vi!
0 Bình luận