Tóm tắt
----
Mít Cồ là một con mèo được sinh ra và lớn lên tại một gia đình khá giả, sống tại Mỹ.
Do sống trong nhung lụa đã lâu, nó bắt đầu sinh ra cái tính kiêu kì. Nó dù chỉ nhìn ngắm thế giới qua tivi, cùng lắm là cửa sổ, nhưng nó đã cho rằng bản thân là một kẻ quan sát, một kẻ đứng trên cao nhìn xuống mọi loài... kể cả con người.
Nhưng một bi kịch đã sảy đến (đối với nó là như vậy).
Trong một chuyến đi du lịch sang Việt Nam, một đất nước mà con mèo đó cho là nghèo hèn, nó đã bị lạc mất gia đình.
Vậy là nó phải bắt đầu cuộc sống lang thang, không nhà không cửa, sống như những đám mèo hoang, đám mèo mà nó khinh bỉ nhất...
----
-
31/10/2025
-
31/10/2025
-
31/10/2025
-
31/10/2025
-
01/11/2025
-
01/11/2025
-
02/11/2025
-
02/11/2025
-
08/11/2025
-
13/11/2025
-
17/11/2025
-
17/11/2025
-
23/11/2025
36 Bình luận
Làm sao một con mèo có đủ tư duy để hiểu "thời sự" là gì? Nếu dịch ngôn ngữ của loài mèo ra thì tụi nó chỉ hiểu thức ăn, nước uống, cát ẻ, đồ chơi, cỏ mèo, những "con mèo to xác khác" ở nhờ nhà của chúng, "vẫn là những con mèo to xác khác" đi săn vào buổi sáng và mang chiến lợi phẩm về vào chập tối. Nhận thức của chúng chỉ dừng ở sinh tồn và vui chơi.
Để viết câu chuyện về kiểu nhân vật quá khó như vậy, một vài tác giả thường sẽ "gian lận" bằng cách dùng toàn tri thần thánh. Gandalf trong Da Hobbit là một ví dụ, Bilbo Baggins trốn chui trốn nhũi trong cái thị trấn Shire nên nhận thức của anh ta rất hặn hẹp. Việc dùng toàn tri thần thánh cho phép cụ Tôn viết ra những điều mà Bilbo không biết, từ đó lấp đầy vào những khoảng trống nhận thức và dựng thế giới rõ nét hơn.
Thay vì gượng ép kiểu
["Nhờ thời sự, mà tôi có thể biết được tình hình ngoài kia thế giới...tính đủ kế chỉ đề giành được cái gọi là quyền lực."], thì hãy viết ["Mít Cồ ngáp ngắn ngáp dài trước màng hình TV rộng lớn hơn cả ước mơ của vô số trẻ em ngoài kia. Chàng mèo của chúng ta không biết rằng trong lúc cậu ấy tận hưởng những giờ phút phè phỡn này, loài người xảo quyệt đang dựng nên những âm mưu khủng khiếp đến mức bộ não bé tẹo của cậu không tài nào thấu được..."].
Ngôi kể toàn tri thần thánh với giọng kể hớm hỉnh sẽ hiệu quả hơn rất nhiều. Tác giả nên xem xét. Tôi không nói ngôi một là tệ nhưng nó sẽ rất khó đối với các tác giả mới.
Ngôn ngữ trong lời thoại của lũ mèo nên tượng hình hơn, ý là... thay vì nói thẳng ra là "quốc gia", thì hãy dùng "vùng đất" hoặc "lãnh địa" hoặc "cái chốn". Ngay cả khi dùng toàn tri thì người ta cũng phải dịch ra như vậy để giữ tầm nhận thức của nhân vật được nhất quán, sau đó muốn dùng giọng toàn tri để kể thế nào cũng được.
Vẫn là vấn đề thoại, đừng nên để thoại vỡ chợ như ở chương hai. Tầm 4 - 5 câu thoại hãy dừng lại để nhân vật trung tâm phân tích và nêu cảm nghĩ. Người đọc cần thời gian để ngấm nội dung bên trong. Thoại cứ đến rồi đi như vậy vô hình chung khiến tác phẩm trở nên dài dòng nhưng thiếu chiều sâu, và nhân vật chính trở thành NPC chỉ biết nghe và đáp. Hãy gắn thêm miêu tả vào những đoạn cảm nghĩ ngắn. Điển hình ở trường đoạn đám mèo rủ Mít Cồ đi săn.
[...Thì ra đó là truyền thống của xóm này....], nó đang bị cụt ở đây. Âm thanh quá nhiều nhưng con mắt của Mít Cồ chẳng thấy gì cả. Hãy thêm những chi tiết mô tả nhỏ để độc giả hình dung, ví như [...Thì ra đó là truyền thống của xóm này, tôi nghĩ bụng. Dùng đôi mắt mờ nhòe của mình để ngó nghiêng chung quanh, tôi thấy cậu Mướp cùng bé Vi và vài con mèo cam khác nữa. Dưới ánh đèn đường lập lòe, đôi mắt của họ ánh lên nét dữ dằn của những con thú đói mồi....]
Nghe nó bớt cụt và không gian cũng rõ ràng hơn rồi đúng khum nè?
- mở đầu ko hay
- con Mít Cồ thông mình quá