Dạo đây tôi để ý thấy một con mèo cam cứ hay lản vản ở dưới cửa sổ phòng Vi.
Ban đầu thì tôi không để ý cho lắm, nhưng vì quá rảnh mà tôi đã quan sát nhiều hơn và thế là nhận ra nó.
Tôi thấy một cảm giác quen thuộc ở nó.
Nó không phải là Mướp cũng không phải là Xẹo… Hình như nó là một con mèo đến từ Xóm Mèo! Thì ra là vậy, bảo sao tôi cứ có cảm giác quen quen.
Một ngày như mọi ngày nọ.
Như mọi khi, cha mẹ thì đi làm, Vi thì đi học, tôi lại ở nhà một mình, lại nằm cạnh cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ.
Bất ngờ từ đâu đó vang lên giọng của một con mèo.
“Cậu là Mít Cồ đúng không nhỉ?”
Tôi cúi xuống nhìn, hóa ra là một con mèo đang đứng trên nóc của một cái lồng cọp nhà dưới.
“Ừ, phải,” tôi đáp, rồi ngừng lại suy nghĩ một lúc vì tôi đã nhận ra điều gì đó “còn cậu là nhà báo tin vặt? tên là…”
“Báo, tớ là Báo,” con Báo hoàn thành giúp tôi điều muốn nói.
“Mà cậu đến đây có việc gì nhỉ?” Tôi thắc mắc.
“À thì, có mèo muốn gặp cậu nên đã nhờ tớ chỉ lối lên đây.” Nó đáp.
Hóa ra ngoài con Mướp ra thì vẫn còn một con mèo khác cũng cuồng chân không kém, nếu chưa muốn nói là có thể nói là cuồng chân hơn tôi vừa nghĩ đến đây thì con Mướp xuất hiện.
“Hế lô Mít Cồ!” Giọng của con Mướp vang lên đầy niềm nở.
“Ồ Mướp! Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu. Tớ nhớ cậu phết!” Cũng bằng một thái độ niềm nở, tôi đáp lại.
“Tớ sợ cậu lại đi đâu mất, hóa ra là ở đây. Dù sao thì dù có là tạm bợ hay không tớ cũng chúc mừng vì cậu đã tìm được gia đình mới!” Con Mướp vui vẻ nói, “mặc dù nhà bé Vi không khá giả gì cho lắm”
“Ờ, nhưng tớ ở vài ngày là thấy quen rồi,” tôi bình thản đáp lại.
“Vậy thì tốt cho cậu quá!” Mướp ngưng một lúc rồi nói tiếp, “có lẽ tớ sẽ không đến đây chơi với cậy thường xuyên được đâu, nhất là trong giai đoạn này. Tụi tớ bắt đầu không còn kiểm soát được bọn chuột nữa, chúng nó manh động hơn, đẻ nhiều hơn so với trước!”
“Vậy à? Nguy cấp nhỉ?” rồi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “có cần tớ giúp gì không?”
“Nguáo ơi! tớ nghe mà sốc!” Con Báo kêu lên đầu tiên.
“Thật hả? móng cậu mọc hết chưa?” Con Mướp cũng bất ngờ.
“Móng tớ mọc lâu rồi, nếu mà không mọc, có khi tớ đã trong bụng mấy con chó!” Tôi nói một cách chắc nịch.
“Ngồ, có vẻ như cậu đã trải qua nhiều chuyện.” Con Mướp cảm thán.
“Ừ…” Tôi đáp lại, rồi hỏi: “khi nào chúng ta có thể bắt đầu?”
“Bất cứ lúc nào.” Báo nói ngắn gọn.
“Nhưng mà cậu chưa đi săn chuột bao giờ, chắc cần phải tập huấn một chút.” Mướp bổ sung ngay.
“Được, tớ sẽ tham gia tập huấn,” tôi trả lời đầy quyết tâm, nhưng rồi sực nhớ ra một điều, “nhưng… tớ ra ngoài kiểu gì bây giờ? Tớ luôn bị nhốt trong phòng của Vi, và cái song cửa sổ này hẹp quá, tớ không chui qua được.”
“Ngôi ngào, tưởng gì” con Báo dõng dạc nói đầy tự tin “tớ biết lối đi bi mật đấy!”
Nói xong, nó liền chạy vọt đi đâu mất.
Sau một lúc chờ đợi, cũng khá nhanh, tôi đã nghe thấy tiếng con Báo.
“Ngao! trên này!” âm thanh phát ra từ bên trên.
Tôi và con Mướp đồng thời ngước lên, rồi quay qua quay lại nhìn khắp trần nhà.
Hóa ra con Báo ló mặt ra từ một cái lỗ nhỏ trên trần nhà. Tình cờ sao cái lỗi đó nằm ngay trên nóc tủ quần áo.
Thế mà trước giờ tôi không nhìn thấy cái lỗ đó. Có lẽ là do nó vừa nhỏ, vừa nằm ở tận trong góc nên khó mà nhận biết được.
“Ngoa! hóa ra có con mèo còn cuồng chân hơn cả Mướp!” Tôi thốt lên, miệng thì há hốc.
Con Mướp vểnh tai lên nghe, xong đuôi nó đập qua lại tỏ vẻ kém miếng khó chịu.
“Tớ với nó thuộc hai trường phái khác nhau. Tớ là hệ mèo đi phượt, nó là hệ mèo lối ngõ ngách!” Nó phì phì cái mũi.
“Ngồ, vậy hả. Hóa ra trong giới mèo cuồng chân cũng có nhiều loại ra trò nhỉ?”
“Lên đây đi Mít Cồ!” Con Báo đi loanh quanh trên cái lỗ nhỏ mà thúc giục.
Từ bàn học lên trên nóc tủ quần áo có hơi cao so với tầm nhảy của tôi. Nhưng sau cái lần trèo cây thành công kia, tôi đã có thêm một chút kinh nghiệm về việc leo trèo.
Tôi ngắm ngía một chút rồi liền nghĩ ra cách trèo lên.
Bắt đầu bằng cách leo lên từng thanh chắn trên khung cửa sổ. Rồi khi leo đến đủ tầm, tôi liền bật nhảy, làm động tác xoay người một trăm tám mươi độ trên không rồi bám lên tủ trèo lên.
Dù đã trèo lên được nóc tủ, nhưng việc chui qua cái lỗ với tôi có hơi khó khăn.
Do khoảng thời gian gần đây, tôi được cho ăn đầy đủ, kèm với việc hoạt động ít nên thành ra lại tăng cân một chút.
Song, lí do đó không ngăn được tôi chui qua cái lỗ nhỏ.
“Đoạn này khá lằng nhằng, cậu bám sát tớ nhé” con Báo nói.
Nghe theo lời nó, tôi cố bám theo nó từng chút một.
Trần nhà bé Vi làm từ nhựa, và bên trên cái trần nhà rất hẹp. Như đã nói, tôi đã tăng cân, trong khi đó lối tắt mà con Báo dẫn tôi đi càng ngày càng hẹp, đã thế còn ngoàn ngoèo.
“Đi từ từ thôi.” Tôi vừa trườn một cách khó nhọc vừa nói.
“Ồ, xin lỗi nhé, tớ đi hơi nhanh quá.” Nó đi chậm lại để tôi có thể bám theo.
Tôi phải chật vật một hồi thì mới chui ra được cái lối tắt của con Báo.
Ra đến bên ngoài thì người tôi toàn là bụi với bẩn.
“Hắt phì! hắt phì!” Tôi hắt xì hơi mấy tiếng, “cậu không còn lối nào rộng hơn một tẹo à?”
“Ngừm, đó là đường duy nhất,” nó vừa dẫn tôi ra chỗ con Mướp vừa nói, “lúc trước đó là đường mà bọn chuột đào ra để dễ bề lộng hành. Nhưng kể từ khi xóm Mèo được thành lập thì bọn chuột bị diệt gần hết, bọn nó giờ không dám lộng hành ở những khu gần xóm Mèo nữa”
Giờ tôi mới nghĩ tới một điều, ý nghĩ đó bật ra thành câu hỏi.
“Xóm Mèo được thành lập từ khi nào ấy nhỉ?” Tôi thắc mắc.
“Được nhiều mùa xuân rồi.”
“Tức là nhiều năm ấy hả?”
“Ờ, ờ nhiều năm rồi,” nó đáp một cách vụng về, “nhưng cũng không quá nhiều năm… mà là sáu hay năm mùa xuân rồi, tính cả xuân này”
Con Báo có vẻ như không biết nhiều cho lắm, có lẽ do tuổi đời.
Theo tôi thấy thì con Báo còn khá trẻ, chắc kém tôi vài tuổi.
“Nguau, tại sao lúc Báo đi thì nhanh còn về thì chậm thế hả?” Mướp khi vừa thấy chúng tôi liền ra vồ chơi vào đầu tôi.
“... Tại tớ béo!” Tôi phì mũi mạnh một cái, “được chưa?”
“Thôi, xin lỗi, sao phải căng thế” con Mướp liền làm dịu, “tớ hỏi chỉ vì tò mò thôi mà!”
“Phừ!” Tôi dịu xuống thật. “Giờ thì chúng ta nên đi tập huấn để tớ hết béo. Vi và gia đình cô bé đến buổi chiều mới về, giờ mới buổi sáng, ta cứ thoải mái thời gian.”
“Được! giờ ta cùng về Xóm Mèo." Mướp hăng hái.
“Ngơ? sao phải về Xóm Mèo?." Tôi mặt ngơ ngác.
“Để gặp một mèo, nó săn chuột giỏi nhất xóm." Nó vừa đi vừa nói.
Dù vẫn khá ngại về Xóm Mèo, do tôi có thể gặp phải con Xẹo. Nhưng nếu gặp được con mèo săn chuột giỏi nhất để học hỏi thì tôi cũng đành chấp nhận quay về.
----
Ai mà ngờ được, con mèo săn chuột giỏi nhất ở xóm lại chinh là con Xẹo.
Tôi không hẳn là ghét nó như trước, nhưng tôi vẫn rất ái ngại việc gặp nó. Dường như là do tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi có lẽ đã hiểu một phần nỗi khổ mà con Xẹo phải trải qua.
Giờ tôi đã hiểu phần nào con Xẹo ghét tôi. Với nó, tôi là một kẻ vô ơn, lười nhác, kiêu kì và tôi đạt được mọi thứ quá dễ dàng. Xẹo nó cảm thấy bất bình.
Thấy phản ứng rón rén khép nép của tôi, con Mướp đã động viên.
“Cậu cứ ra xin lỗi nó thật chân thành, kiểu gì nó cũng bỏ qua hết. Cậu yên tâm Xẹo nó sống tình nghĩa mà!”
“Xin lỗi”? tại sao tôi phải xin lỗi nhỉ? Đúng là nó có quyền ghét tôi, nhưng đâu có quyền gây tổn thương đến tôi kia chứ?
Tôi lắc đầu ngoay ngoáy.
“Mèo đực thì mạnh dạn lên xem nào!” Con Báo quát, “sai thì phải nhận có gì mà sợ?”
Bị con Báo khích đểu, tôi liền đáp lại.
“Nhưng mà tớ sai ở đâu?”
“Ngừm! hèn với sợ thì cứ nói thẳng đi” Báo tiếp tục khích, “sai ở việc lười ấy, chứ còn sai ở đâu nữa?”
“Cái đấy mà cũng là tội à?” tôi cãi lại.
“Chứ còn gì! Mà nếu cậu nhát quá thì thôi, dẹp! Cậu quay lại với Vi mà được ôm ấp chải chuốt cho đã đời!” Báo nói đồng thời khinh khỉnh quay đi.
“Phừ!”
Phải công nhận rằng con Báo rất có tài khích tướng. Nhờ nó động chạm đến cái tôi của tôi, mà giờ tôi đã quên hết thổ thẹn và ái ngại mà đi vào xóm. Tiến thẳng đến chỗ con Xẹo. Tôi muốn cho con Báo thấy rằng tôi rất mèo đực!
Trên cả đoạn đường tiến đến chỗ con Xẹo, không con mèo nào lên tiếng hay ngăn lại. Có lẽ tụi nó đang thắc mắc rằng tại sao tôi mặt dày đến vậy.
Nhưng khi đến đứng trước mặt nó tôi mới thấy run. Đây không phải là run do sợ con Xẹo… mà là sự bồn chồn do buộc phải bỏ đi niềm tin cũ của bản thân.
“Xẹo này, cho tớ xin lỗi.” Tôi rón rén cất giọng.
“Nguáo ơi!” Đám mèo hóng chuyện kêu lên đồng thanh, mồm đứa nào cũng há hốc.
“Trời thật hả?” Xẹo cũng bất ngờ.
“Tớ xin lỗi vì suốt thời gian ở Xóm Mèo đã lười…” Tôi nói mà không dám nhìn thẳng, răng thì nghiến vì nhục.
Nhục! Đúng vậy, tôi cảm thấy cái tôi của tôi như bị giày xéo và bị xuyên thủng. Nhưng tôi đã lỡ đâm lao rồi thì phải theo đến cùng… Vì như vậy đỡ nhục hơn là từ bỏ.
“... Thôi, được, tớ tạm chấp nhận lời xin lỗi của cậu!” Giọng nó đã dịu đi đáng kể, nhưng vẫn tỏ thái độ trịnh thượng, nghiêm nghị.
“Tớ đã vô tình đi ngang qua mấy quán thịt mèo rồi. Tớ đã hiểu ngày xưa cậu khổ như nào rồi” chữ trong đầu cứ thế tuôn ra một cách vô ý.
“Ngừm… tớ đã nghĩ về vấn đề này sau khi bé Vi mang cậu quay lại đây… thực sự thì dù ngày xưa tớ có khổ. Nhưng đâu đồng nghĩa với việc cậu cũng phải khổ theo đâu.” Nó ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Mướp nó cũng làm công tác tư tưởng cho tớ nhiều lắm, nên tớ mới nghĩ được như vậy…”
“Ngồ…” Chữ trong đầu tôi đã cạn.
Quả đúng như lời con Mướp nói. Con Xẹo thực ra cũng sống tình nghĩa ấy chứ. Một lần nữa con Mướp lại chứng minh rằng niềm tin cố hữu của tôi là sai lầm.
“Tớ muốn tập bắt chuột!” Tôi thẳng thắn nói, ánh mắt sáng lên sự quyết tâm.
“Nguào! Cậu nói câu này ngay từ đầu có lẽ cả bọn sẽ con bất ngờ đến ngã ngửa mất!” Xẹo ve vẩy cái đuôi, “được thôi, tớ sẽ giúp cậu học bắt chuột! Ngay từ tối nay luôn. Nhớ học hành cho nghiêm túc, tử tế ấy nhá!”
Nghĩ lại thì, nếu lúc đó con Báo không khích tôi, có khi tôi đã bỏ cuộc ngay từ đầu.
“Vậy thì chào nhé! tối tớ quay lại.” Tôi quay lưng chuẩn bị rời đi.
“Cậu được chào đón tại nơi này mà, sao không ở lại?” Xóm Trưởng đứng quan sát toàn bộ từ đầu, bây giờ mới lên tiếng.
“Ngờm… cháu nghĩ bây giờ cháu là dồ ôm tinh thần cho bé Vi rồi!” Tôi dõng dạc trả lời, “tớ mà rời khỏi cô bé lúc này thì cô bé có mà khóc nấc lên mất! Tớ nghe đâu giai đoạn này là giai đoạn ôn thi căng thẳng nhất mà!”
“Ngồ… vậy à” Xóm Trưởng ngưng một lúc, “được! Rất được! cậu trưởng thành nhiều đấy Mít Cồ ạ!”
“Vâng… cháu cảm ơn lời khen của bác…” Tôi đáp lại ngắn gọn.
Sau đó tôi từ từ quay người rồi bình thản quay về với căn phòng rộng vài bước chân của bé Vi.
0 Bình luận