Chapter 6:
Lại một lần nữa đi lạc.
Mục tiêu ban đầu của tôi là đi đến Hồ Gươm, nhưng do mới chỉ đi với con Mướp đúng một lần nên tôi đã quên đường đi đến đó.
Dù sao thì đường từ xóm Mèo đến Hồ Gươm cũng khá dài, đường con Mướp dẫn tôi đi thì ngoằn ngoèo, đi qua bao nhiêu là nhà. Tôi thì nào có phải là một con mèo thạo đường, bị lạc gia đình lần đó cũng do tôi mà ra…
Chẳng biết là tôi đang lạc ở cái xó xỉnh nào nữa. Nơi này còn bẩn thỉu và bừa bộn hơn cả khu xóm Mèo.
Dù cùng là một mùa ẩm, nhưng tôi thấy nơi đây ẩm hơn nhiều xóm mèo. Dưới đất lênh láng là nước, thậm chí còn đen ngàu ở một vài chỗ. Tường thì mục lộ cả gạch ra ngoài. Nơi đây vẫn có lồng cọp, dây điện vẫn chẳng chịt, nhưng cái khu này còn cũ kĩ hơn cả xóm Mèo!
Giờ nghĩ lại tôi mới thấy xóm Mèo còn sạch sẽ chán so với những nơi như này!
Tôi giờ đây lại phải ngủ ở góc phố, trong thùng các tông rách như những ngày đầu. Thời tiết giá rét của Việt Nam khác hẳn của Mỹ! Ở Mỹ dù có rét cả âm độ, tuyết có rơi thì bộ lông của cũng đã đủ để giữ ấm. Nhưng đây thì khác, cái lạnh ở đây dù không đổ tuyết nhưng vẫn lạnh thấu đến tận xương!
Trải qua những ngày này, tôi chợt nhớ đến cái ổ của con Mướp. Cái ổ của nó mới ấm áp biết bao và chẳng hiểu nổi làm thế nào mà đống quần áo bỏ đi ấy có thể mềm mại đến thế.
Cũng may mắn rằng trong chuyến đi lạc này tôi không bị chết đói. Tôi nhờ học được cách xin ăn của con Mướp nên mới có thể kiếm được cái mà lót dạ.
Tôi thường đến những quán ăn để xin ăn, như con Mướp đã từng mách bảo.
Song, có những quán tôi đến thì họ cho ăn, có những quán thì xua đuổi tôi. Lạ rằng, hầu hết thì người cho tôi ăn nhiều nhất là những thực khách, quán nào chủ xua đuổi tôi thì thực khách cho tôi ăn, còn chủ quán nào cho tôi ăn rồi thì thực khách vẫn có người định cho tôi ăn tiếp.
Những ngày này tôi lại lẻ loi lang thang một mình. Khu tôi lạc đến gần như không thấy con mèo nào tự do đi ngoài đường, do đó tôi chẳng thể hỏi đường ai được. Tôi cứ đi và đi, hi vọng sẽ đến được Hồ Gươm, hoặc là một khu nhà giàu để họ nhận nuôi tôi.
Một lần khi đang đi dưới đường một cách bình thường, đột nhiên tôi nghe thấy giọng của một đám trẻ con.
“A! con mèo!” Một đứa nhóc nói, chỉ tay về phía tôi.
Tôi từng bị bọn trẻ con vần vò trước đó khi còn ở với gia đình cũ, nên tôi biết rất rõ rằng những đứa nhóc này thể nào cũng sẽ làm điều tương tự. Do đó tôi chạy, chạy nhanh nhất có thể để tránh khỏi tầm mắt của bọn trẻ con.
Nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, khi vừa thoát khỏi bọn trẻ con thì tôi lại bị rơi vào tầm ngắm của bọn chó dữ.
“Ê anh em, con mèo kia dám động chân vào lãnh thổ của chúng ta kìa!” Một con nói.
“Săn nó!” Một con giọng hung hăng kích động cả đám.
Vừa dứt câu, ba con chó liền lao đến phía tôi.
Tôi lập tức co chân chạy trối chết. Bốn chân, bốn cẳng của tôi ngày thường thì được lười biếng nhưng hôm nay thì nó buộc phải hoạt động hết công suất, không thì đời tôi chấm hết ở một góc bẩn thỉu nơi này.
Tôi chạy luồn qua những gầm xe máy, bọn chó chỉ đơn giản là né sang một bên. Tôi chạy luồn qua mấy cái ghế nhựa, bọn chó đơn giản là nhảy qua. Tôi luồn qua những chậu cây xanh, bọn chó chỉ đơn giản là húc đổ, đất cát văng tung tóe…
Dù tôi có gây khó dễ thế nào, bọn chó đều sử dụng sức mạnh áp đảo để giải quyết. Dù tôi có nhanh nhẹn, nhưng bọn chó có lợi thế chân dài nên tôi liên tục bị rượt sát nút.
Đây rồi! Một cái cây hiện ra trong tầm mắt. Bẩm sinh loài mèo tôi sinh ra với tính dẻo dai, linh hoạt, nhờ vậy mà biết leo trèo. Tôi chưa thử trèo cây bao giờ, nhưng trong tình thế này thì tôi bắt buộc phải trèo lên cái cây đó.
Tôi vừa chạy vừa lấy đà để nhảy lên cây, khi nhảy lên tôi liền xòe móng ra để bám được vào thân cây.
Bọn chó cũng vừa chạy đến được chỗ gốc cây. Chúng nó thấy tôi trèo cây thì nhảy nhảy, với với, mõm thì vẫn sủa inh ỏi.
“Mày xuống đây cho tao!” Chó nói.
“Nhanh!” Một con khác hùa theo.
“Tao mà lên được thì mày chết chắc!”
Tôi lúc này vẫn bám ở thân cây và đang cố trèo lên trên cành. Bọn chó ở dưới thì rung cây để khiến tôi trượt chân mà ngã… tôi trượt chân thật…
Lúc tuột xuống thì tôi cố bấu móng thật mạnh vào thân cây, bấu mạnh đến nỗi xước cả vỏ cây. Nhờ đó mà may mắn giữ được cái mạng. Khi không bị tuột xuống nữa, tôi liền thoăn thoắt leo lên.
Leo lên đến được cành cây mới yên tâm nằm nghỉ.
Vừa nghỉ vừa ngó xuống xem tình hình bên dưới. Bọn chó vẫn ở dưới gốc cây, vẫn xủa inh ỏi, rất dức đầu. Dù dức đầu nhưng tôi không thể dùng chân để che tai, vì tôi phải bám thật chặt vào cành cây.
Tụi nó quanh quẩn bên gốc cây. Chúng đi qua đi lại một lúc thì bỏ đi.
Nhưng tôi không thể lơ là được, lỡ đâu bọn nó chỉ giả vờ đi thì sao? Mãi một lúc lâu nữa khi trời đổ ánh chiều tà. Khi tôi nghe loáng thoáng tiếng mắng chửi của con người, cùng tiếng chó rên ăng ẳng tôi mới yên tâm.
Tôi chậm rãi trèo xuống.
Hôm nay đối với tôi là một ngày tồi tệ. Hết bị trẻ con đuổi thì đến chó rượt, buổi trưa tôi thậm chí còn chưa ăn gì.
Tôi lại lê bước với cái bụng đói meo. Bây giờ tôi phải tìm đường ra chỗ mặt đường, chỉ ở đó mới có nhiều quán ăn để tôi vào xin ăn.
Mò đường mãi mới ra đến mặt đường. Tôi thấy ở đây có một vài quán ăn bày cái chuồng ra trước cửa tiệm, trong chuồng nhốt toàn là mèo. Nghĩ bụng những quán đó rất quý mèo nên mới nuôi nhiều đến vậy, tôi quyết định thử ra chỗ đó xem sao.
Khi ra đến gần mấy cái quán, tôi quyết định tiếp cận chỗ chuồng mèo đầu tiên. Bọn mèo trong chuồng trông bẩn thỉu xấu xí hơn tôi nhiều, dù tôi đã sút cân. Vậy ra người nơi này không phải ai cũng biết chăm mèo.
Tôi tiến đến gần cái chuồng, chưa kịp mơ lời thì một con trong lồng đã lên tiếng với tôi.
“Cậu chạy ngay đi còn kịp.” Giọng nó yếu ớt.
“Tại sao? Không phải là chủ quán này cho các cậu ăn à?” Tôi thắc mắc
“Không, không. Ngược lại mới đúng.” Nó ngập ngừng rồi nói tiếp, “họ ăn chúng tớ…”
Nghe đến đó tôi xù hết cả lông gáy. Nghe thật rợn người!
“Cậu có thấy mấy miếng thịt thui trên kia không?” Một con nói, cùng lúc tôi cũng ngước đầu lên nhìn, “đồng loại chúng ta đấy, mấy cậu ấy sắp vào mồm con người đấy!”
Tôi nhìn kĩ. Đúng thật! Đó đúng là mèo thật! Kinh hoàng! Thật quá đỗi kinh hoàng!
“Chẳng phải con người phải nuôi mèo sao?...” Tôi thắc mắc.
“Ai bảo? Tớ từ lúc sinh ra đã bị định sẵn là để thịt rồi.” Một con thốt lên ai oán.
“Còn tớ thì từng được nuôi. Cho đến một chuyến rong chơi bị người ta bắt mất!” Một con khác ngậm ngùi nói.
“Cậu may mắn đấy, tớ thì…” Một con đang nói thì ngừng một khắc, rồi nó nói tiếp, “tớ thì bị chính chủ mang đi bán vào đây… còn gì đau đớn hơn là bị chính chủ nhân bán đi cơ chứ?”
Bọn mèo lần lượt kể về nguyên do chúng bị bắt vào đây. Dù chỉ nghe thôi nhưng tôi như bị cuốn vào câu chuyện của chúng nó.
“Cậu là giống mèo gì tớ chưa thấy bao giờ,” con bắt chuyện với tôi nói, “nhưng chạy ngay đi còn kịp, người ở quán này không quan tâm mèo gì đâu, ăn được là họ ăn hết!”
Nghe nó nói tôi mới bừng tỉnh. Người ở đây rất nguy hiểm, họ ăn thịt mèo! Tôi phải cuốn xéo khỏi đây càng nhanh càng tốt!
Thế là tôi chạy, vừa chạy vừa tránh né ánh mắt con người. Tôi chạy băng qua những cái lồng nhốt toàn đồng loại của tôi, chúng nó kêu rên đầy những tiếng bi thương.
Không biết từ bao giờ mà tôi đã chạy thoát được khỏi khu kinh khủng đó. Dù bản thân đã thoát ra và may mắn không bị bắt, nhưng tâm trí tôi vẫn bị khu đó ám ảnh…
Tôi dần chạy chậm lại, rồi đến đi bộ, rồi dừng hẳn. Lúc này tôi đã kiệt sức, tôi cả ngày nay vẫn chưa được ăn gì, không những thế tôi còn phải chạy liên tục.
Cho đến lúc này tôi chỉ muốn đánh một giấc cho đỡ phải nghĩ suy nhiều, cũng như để giảm cơn đói đang dày vò tôi…
Tôi tìm đến đầu một con ngõ tối, cuộn mình vào trong một cái hộp bất kì.
Nhưng khi tôi còn chưa kịp chợp mắt, tôi đã bị một bàn tay to bản nhấc bổng lên. Song, do mèo nhà như tôi không lạ gì với việc con người đột nhiệt nhấc lên khi đang ngủ nên tôi cũng không phản kháng gì. Cho đến khi tiếng người cất lên.
“Trúng mánh rồi! Hôm nay bắt được bữa nhậu!” Giọng của một người đàn ông cất lên.
Tôi mở mắt ra thì thấy hai người đàn ông, một người mặc áo khoác phao, người còn lại mặc áo khoác rét kiểu công nhân, người đang túm gáy tôi là người mặc áo phao. Khi nghe họ nói đến việc “bắt được bữa nhậu” tôi vẫn chưa hiểu lắm.
“Vợ anh biết làm thịt không?” Người mặc áo rét công nhân hỏi.
“Không, vợ anh ghét ăn thịt mèo lắm” Người mặc áo khoác phao đáp, “con này mang ra quán để họ làm cho mà ăn”
“Thế cũng được, mang ra quán họ làm càng ngon.” Người mặc áo rét công nhân đồng tình.
Khi nghe đến đây thì tôi cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc này.
Tôi - Sắp - Bị - Ăn - Thịt.
Lúc này dù có đuối đến đâu cũng phải cố mà giãy. Tôi phải làm mọi thứ để họ thả tôi ra, sau đó thì phải tiếp tục chạy thục mạng mới mong thoát được khỏi cái bụng của con người.
Tôi giãy. Giãy một cách kịch liệt, thậm chí còn cố cắn cắn tay người đang túm gáy tôi. Nhưng lực bất tòng tâm, do mệt, đuối sức, và đói. Tôi không đủ khả năng để chống trả…
Chẳng lẽ đời tôi sẽ kết thúc trong bụng con người sao? Thậm chí cái chết của tôi còn chẳng phải là lành lặn ra đi… mà là ra đi theo từng miếng…
Tôi chẳng buồn giãy nữa. Chỉ biết buông xuông, ngoan ngoãn để họ chấm dứt cái nỗi đau đang kéo dài... Đầu tôi tràn ngập bởi những suy nghĩ, kí ức cũ. Nào là về gia đình cũ, về xóm Mèo, về con Mướp, Ông Giáo...
Giờ mới nghĩ đến hai chữ “giá như” thì cũng đã muộn. Giá như tôi không rời khỏi xóm Mèo, giá như tôi không bị lạc, giá như...
“Các chú ơiiii!” Tiếng “ơi” kéo dài đã kéo được sự chú ý của hai người dàn ông.
Quay ra thì thấy bé Vi đang phi xe đạp hết tốc lực đến. “Két..két..” tiếng xe đạp phanh gấp.
“Chú ơi… hộc... hộc. Mèo nhà cháu chú ạ…”‘ cô bé Vi vừa thở hồng hộc vừa nói.
Hai người đàn ông im lặng.
“Chú cho cháu xin lại chú nhé? Ở nhà cháu tìm nó mãi chẳng thấy đâu, hóa ra là nó đi lạc” Vi nài nỉ, “nhé? chú? Mấy qua cháu khóc nhiều lắm luôn...” Cô bé Vi làm vẻ mặt buồn thỉu buồn thiu.
Hai người đàn ông lặng đi một lúc, rồi cũng đáp lại.
“Ờ, đây! Trả cháu đấy!” Người mặc áo khoác phao niềm nở đưa tôi cho bé Vi.
“Vâng cháu cảm ơn chú nhiều ạ!” Cô bé liền trở nên vui vẻ, rạng rỡ.
Vi cẩn thận đón lấy tôi bằng hay tay rồi thả vào rổ xe.
“Nhớ cẩn thận không nó lại vào bụng người khác đấy!” Người mặc áo rét nói.
“Ôi chú, ăn mèo là ăn cái nghèo vào bụng đấy ạ!” Bé Vi tủm tỉm, nói xong Vi liền lên xe đạp đi.
“NÀY, THẾ CÒN ĂN THỊT CHÓ THÌ SAO?” Người mặc áo phao hỏi với, giọng oang oang để Vi nghe được.
Cô bé Vi cũng vang tiếng đáp lại: “THÌ LÀ ĂN CÁI KHÓ CÁI KHỔ ĐẤY CHÚ Ạ!!”
Nghe vậy, hai người đàn ông đều cười khành khạch. Vi cũng vừa đạp xe vừa cười đắc chí.
Không thể hiểu nổi, làm sao mà bé Vi có thể vẫn vui vẻ bông đùa với người có ý định ăn thịt tôi? Trong khi tôi thì chưa khỏi hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra…
0 Bình luận