Cống ngầm.
Aleksei tiến tới hỏi kẻ nhập ma Damian.
“Quản lý là gì?”
Damian nhìn Aleksei như nhìn người bị ngớ ngẩn, nhưng vẫn đáp.
“Quản lý là quản lý chứ còn gì.”
“Nói chi tiết.” Aleksei cộc lốc hỏi.
“Đó có thể là tuỳ tùng của những ác ma địa vị cao. Đến đây để tuyển chọn thêm người hầu. Hoặc đến từ gia tộc thờ phụng ác ma nào đó.”
“Họ ban cho chúng ta sức mạnh, đổi lại chúng ta sẽ cống hiến cho các quản lý. Chính xác hơn là, nhiệm vụ mà quản lý nhận được từ phía trên, rồi giao cho đám bọn mình.”
“Chỉ cần làm tốt, sẽ mở ra cơ hội thăng tiến.”
Aleksei tiếp tục hỏi.
“Vậy, danh tính của quản lý là gì?”
“Hả, ai mà biết. Họ đeo mặt nạ che kín mặt, không nói rõ cả tên.”
Damian vỗ vỗ lên vai Aleksei, tiếp tục.
“Tao biết mày đang nôn nóng. Nhưng mà nhiều cái không vội được đâu.”
Aleksei sau một hồi tra hỏi, đã thu đủ thông tin hữu ích từ đám người này. Về cơ bản, đây cũng là đám cắc ké, còn không có tư cách biết cả danh tính một gã quản lý nào đó.
Tóm lại, đám nhập ma này được điều đến khu vực này hoạt động. Phụ trách đi mua các cô gái trẻ làm nghề bán dâm, và quan trọng là trinh nữ.
Tiền cho một người phụ nữ dao động khoảng 15 reale. Mà 1 reale ở đây bằng 34 escudo. Tức là hơn 500 escudo.
Tất nhiên, với kẻ như Damian hay Wyatt vốn bị Aleksei thay thế không thể đào đâu ra nhiều tiền đến vậy. Cái này là do cấp trên phân phát cho. Đó là lý do dù rất thèm khát những cô gái trẻ kia. Nhưng không ai dám đụng vào, vì đó là “hàng” mà quản lý cần.
“Quản lý đến.”
Một người trong nhóm hô lên. Lập tức, cả đám người trở nên căng thẳng, lưng thẳng tắp.
Chỉ trừ Aleksei vẫn ung dung, nhưng ánh nhìn vẫn đặt vào cùng một điểm mà đám người nhập ma đang khép mình chào hỏi.
Quản lý từ bóng tối bước đến.
Đó là một người nam, dáng người cao gầy. Mặc một quần dài, áo khoác gió mỏng, đội mũ trùm đầu. Anh ta đeo găng tay lụa. Trên mặt đeo chiếc mặt nạ trắng, vạch ra ba đường cong như đang cười.
Dáng vẻ được che giấu hoàn toàn. Trông có vẻ thần bí.
“Thưa quản lý. Chúng tôi đã mang về đủ hàng mà ngài yêu cầu.”
Một kẻ bước đến, báo cáo.
Quản lý chỉ lạnh lùng bước đến, kiểm tra một chút. Không để tâm đến thái độ nịnh nọt kia.
“Ừm, làm không tệ.”
Người quản lý bí ẩn cất tiếng. Giọng nói trầm thấp, ồm ồm. Xong, anh ta khi đang chuẩn bị mang theo năm cô gái, bao gồm cả Linna đang hốt hoảng ngồi ở giữa. Aleksei bước tới, đứng ngay bên cạnh quản lý kia.
Anh hỏi.
“Các cô có biết bản thân sẽ về đâu không?”
Cả năm người đều lắc đầu.
“Các cô có muốn tự do không? Tôi chỉ muốn nghe đáp án là đồng ý hoặc cự tuyệt. Không cần trình bày lý do.”
Tức thì, cả năm cô gái đều bối rối. Họ nhìn những khuôn mặt gai góc và đầy loại dục vọng. Lại thấy gã quản lý thần thần bí bí cực kỳ đáng nghi.
Đồng loạt, họ đều cho một câu trả lời khẳng định.
Aleksei lần này lại nở ra nụ cười hiếm hoi với người khác.
“Tốt, vậy tôi sẽ cứu các cô.”
Anh phất tay, xoay người đối diện với một toán người nhập ma. Tổng cộng gồm 10 tên, thêm cả gã quản lý này là 11.
“Ta sẽ mượn sức mạnh của ngươi một chút.”
Từ hư vô, bàn tay anh xuyên thấu hiện thực, thò vào một vùng không gian hư vô thứ nguyên. Khẽ dùng sức, Aleksei kéo ra một cây sáo ngang màu lam nhạt, như thể làm từ thuỷ tinh. Trên nhạc cụ toả ra hương vị của biển sâu, với các hoạ tiết uốn lượn tinh xảo.
Chậm rãi, Aleksei đưa cây sáo lên miệng.
Âm thanh vang dội tấu lên. Không hề dịu dàng và hoài cổ như khúc ca anh trình diễn cho Alisa khi ở nhà. Mà nó như tiếng hét dài đằng đẵng vang vọng từ sâu thẳm dưới đáy biển. Ào ạt như sóng thần và thuỷ triều. Công phá vào tâm linh của đám nhập ma ở đây.
Mà ở dưới đất, năm cô gái bán hoa ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mặt. Họ chỉ thấy Aleksei lẩm bẩm cái gì đó. Rồi triệu hồi từ không trung một cây sáo, thổi lên nhưng chẳng ra tiếng.
Mà xung quanh, đám người kia liền ào ạt đổ máu từ lỗ mũi, mang tai, khoé mắt. Gân xanh nổi lên khắp người. Bọn họ như thể chịu cực hình gì đó. Thở hổn hển, mắt đỏ lừ, thậm chí còn không thể la hét. Người người lần lượt đổ gục.
Một khúc sáo ngắn kết thúc.
“Aleksei… ngươi? Tại sao?”
Damian nhìn người bạn tốt của mình. Dù rằng hay cãi nhau, nhưng chẳng qua là bạn bè trêu chọc nhau.
Giờ đây, hắn ta lại thổi một khúc nhạc. Giết sạch toàn bộ.
Tất cả chỉ còn lại một đống xác, vương vãi chút máu. Aleksei nheo mắt lại, không có ý định thiêu rụi cái đống này mà muốn giữ nguyên, thậm chí anh cũng không thèm thực hiện các phương pháp quấy nhiễu truy vết.
Phong cách của Corven Duskveil từ xưa là đốt trụi những kẻ nhập ma. Mà Aleksei hiện tại. Muốn đánh lạc hướng phía cao tầng của ác ma và tuỳ tùng của chúng.
Anh sẽ giả vờ bất cẩn. Lấy cái thân phận cướp từ Wyatt này, để đám đến sau kia thấy.
Cũng là để tránh bất kỳ sự liên hệ nào với thân phận Corven vốn nên được chôn vùi từ 5 năm trước. Thế nên anh đã dùng sức mạnh siêu nhiên được vay mượn từ một nguồn khác.
Năng lực của âm vọng và tiếng vang.
“Các cô an toàn.”
“A… hic.”
Nhìn cảnh tượng chấn động trước mắt. Năm cô gái nấc lên từng tiếng. Trừ Linna, cả bốn bất giác lui lại. Vì người đàn ông trước mắt đã thi triển ra sức mạnh phi thường đáng sợ.
Ở thế giới này, dân chúng bình thường cũng có một chút kiến thức về sức mạnh của giới siêu nhiên.
Linna trong đầu như tỉnh ngộ. Cô nhận ra người đàn ông này đã luôn nói chuyện với bản thân từ đầu đến giờ. Vậy mà cô không hề hay biết. Mà nàng ta nhận ra vấn đề từ nãy đến giờ, là do Aleksei đã nới lỏng hạn chế từ khả năng của mình. Nếu không, Linna vĩnh viễn sẽ không nhận ra.
Môi cô mấp máy, lấy hết can đảm ra hỏi Aleksei.
“Anh… rốt cuộc là ai?”
Đáp lại, anh chỉ hờ hững.
“Cô không cần biết.”
Sau đó, từ tay anh dâng lên những đốm tinh quang. Chuyển hoá thành một chiếc huy hiệu. Cùng kiểu dáng với chiếc mà anh mang theo.
“Cầm lấy. Đến tiệm đồ cổ ngày cũ ở quận Zoine, đường 322. Ở đó sẽ có người giúp các cô.”
Linna luống cuống bắt lấy tấm thép mà Aleksei ném ra. Cô cũng là một cô gái có hiểu biết. Vừa nhìn đã nhận ra ý nghĩa và thân phận khắc trên đó, thốt lên.
“Phán quan?”
Linna nói lớn, bốn cô gái phía sau đương nhiên nghe thấy. Họ áp sát vào Linna, ánh mắt dính vào huy hiệu của Aleksei.
Trong lòng họ đồng loạt bừng lên một ý nghĩ.
Họ thực sự đã được cứu. Có người lúc này khóc để phát tiết cảm xúc, có người rối rít cảm ơn Aleksei. Họ cũng chỉ là những người bình thường bị ép đến đường cùng mà phải tự bán mình. May mắn, cả năm người chưa thực sự trải qua sự đáng sợ của thế giới này. Nét mặt và ánh mắt vẫn phảng phất sự ngây thơ và non trẻ.
Mà Aleksei ở bên cạnh chỉ liếc một cái, không phản hồi gì nhiều, chỉ tập trung vào việc của mình.
“Mau rời đi đi.” Anh giục.
“A… nhưng chúng tôi không biết đường.”
Tức thì, Aleksei trực tiếp búng về Linna năm đồng xu. Đó là 5 đồng reale màu vàng kim. Kiểu cách và trạm trổ đều hơn 1 bậc với đồng escudo làm từ đồng hoặc bạc.
“Cầm lấy, đi mua một bộ quần áo hẳn hoi. Hoặc đi ăn một bữa gì đó ổn định tâm trạng trước cũng được. Sau đó thì thuê xe ngựa về địa chỉ tôi nói.”
Anh chỉ dặn đến đây, không nói thêm lời nào nữa. Những thứ có thể giúp đã giúp hết sức rồi.
Linna nhanh nhạy hiểu ý, cô động viên bốn cô gái còn lại, sau đó dẫn cả bọn đi.
Trước khi đi, Linna ngoái lại nhìn người nam ngồi bên cái xác của gã quản lý. Ánh mắt mất đi tiêu cự, vô thần bất động.
Trong khi đó, ý thức Aleksei phiêu du trong không gian tinh thần của quản lý. Lại vận dụng sức mạnh bản thân, anh tua ngược lại các phân đoạn lịch sử và quá khứ của gã quản lý. Thông qua đó đạt được hiệu quả đọc ký ức.
Aleksei rút ra được vài thông tin quan trọng.
Hắn ta thuộc một gia tộc của những kẻ nhập ma. Có hai loại gia tộc kiểu này. Một là ban đầu là dòng dõi quý tộc, có truyền thừa 3 đời thế gia. Sau đó bị ác ma tha hoá và tín ngưỡng vực sâu.
Hai là một đám người có sức mạnh ác ma, sau đó tự thành lập thế lực cho riêng mình. Lâu dần phát triển thành một tổ chức lớn, tự xưng là gia tộc. Loại 2 này thực tế là rất hiếm, vì muốn hình thành một gia tộc cũng mất ít nhất trăm năm. Còn đối mặt với đủ loại trắc trở.
Và gã quản lý này tất nhiên là thuộc loại đầu tiên.
Hắn là tuỳ tùng của một gia tộc thuộc Calvaria.
Gia tộc Aleume.
Aleksei sau khi chấm dứt quá trình xem ký ức lại nghĩ. Gia tộc Aleume này cũng không được tính là có địa vị coi như không tệ trong nội bộ chính trị. Theo anh nhớ, gia tộc kia có tước vị nam tước.
Giờ đây xem ra, anh lại vạch tìm ra thêm một con sâu trong đống lá nữa. Cũng không thể trách phía pháp điển đoạn tội mà anh lập ra hay phía hoàng gia quân đội bất tài. Đơn giản là vì tội lỗi bọn chúng gây ra được chính một thế gia nam tước trong triều chính bao che.
Nhiều khi, mối nguy không chỉ đến từ bên ngoài, còn có thể từ chính bên trong ăn ra.
Ở phía còn lại. Phân thân Aleksei đã nhận được tài liệu từ Cassian. Anh đảo mắt rất nhanh, tiếp thu toàn bộ thông tin vào đầu.
Có khá nhiều chỗ bị khuyết và thiếu hụt không như anh mong đợi. Nhưng vậy là đủ để kiểm chứng giả thiết anh đưa ra.
23 năm trước, đã có những thiếu hụt mờ ám. Đối chiếu với trí nhớ của mình, Aleksei rà soát cẩn mật và kỹ càng. Dù cao, anh ngồi ở cái ghế phán quan tối cao một khoảng thời gian rất dài. Thường xuyên phải tiếp xúc với đủ loại báo cáo và ghi chép, chỉ cần anh hồi tưởng lại thì chúng sẽ hiện hết lên trong đầu anh.
Người bình thường sẽ dễ dàng bỏ qua những chi tiết vụn vặt này. Nhưng Aleksei sẽ không.
“Vậy ra một kế hoạch nào đó đã được tiến hành từ hơn hai thập kỷ.”
Trước đó, Aleksei thời kỳ còn đang thống lĩnh các phán quan và những người hành quyết. Người hành quyết là cấp thấp hơn của phán quan. Aleksei đang bận thanh trừng nội bộ hoàng gia quý tộc. Bắt ép các kẻ nhập ma ẩn trong xã hội loài người và một loạt các việc khác. Nên thành ra không có thời gian để ý.
Có lẽ, gia tộc của đám kẻ nhập ma, Aleume đã thực thi một kế hoạch nào đó âm thầm dưới mũi của anh.
Aleksei nhớ mình đã từng san phẳng cái gia tộc đó từ lâu rồi, bọn chúng cũng toàn là những kẻ nhập ma đam mê huyết tế. Không nghĩ tới vậy mà còn có vài kẻ sót lại. Đoán chừng là một vài nhánh thứ.
Vấn đề lớn hơn là tại sao chúng vẫn được hoàng gia chấp nhận và khôi phục tước vị bất chấp ông cha bọn họ đã là kẻ nhập ma.
Tức là ở sau lưng gia tộc Aleume có người chống lưng. Có một thế lực khác nhúng tay vào.
Đây cũng là điều anh đoán từ trước, và trong lòng anh cũng đặt một vài kẻ vào diện tình nghi.
“Một thí nghiệm gì đó.”
Phân thân gõ lên bàn, lẩm bẩm.
Chuyện này có vẻ nước rất sâu, nhưng Aleksei sẽ không định ở lại giải quyết cho người dân Calvaria. Thành thực mà nói, anh đã làm quá nhiều, lần này trở về chỉ là bố trí một chút và điều tra một chút thôi.
Từ vụ Tristan và rời đi, anh đã không định can thiệp thêm nữa.
Có lẽ gia tộc Aleume qua đó mới dám hoạt động mạnh hơn. Qua đó mới dấy lên nghi ngờ, lập nên một tổ đội điều tra mà Cassian đã nói vào khoảng hơn 2 năm trước. Chỉ là không thu được gì cả, kết luận đưa ra đều bình thường.
Nhưng đôi khi, không có gì chính là có gì. Chẳng tự nhiên mà mọi thứ lại sạch sẽ đến vậy. Cũng chẳng tự nhiên mà cái quốc gia này có một vụ mất tích lại trông hợp lý và bình thường.
Nếu chúng thực sự muốn giấu tốt. Thì không nên làm sạch sẽ quá mức.
Mà có lẽ không ai ngờ tới được. Sự việc tưởng như trót lọt thì Aleksei lại quay về, lật lại hồ sơ cũ.
Anh đặt lại giấy tờ lên bàn. Ánh mắt phóng lên trên tầng 1.
Javie, con gái của một gái bán hoa tên Faine. Bằng cách nào đó đã thoát ra khỏi cái gọi là “hang ổ ác ma”. Thực chất chính là nơi gia tộc Aleume thí nghiệm gì đó.
Mang thai?
Javie, Faine?
Chạy trốn?
Aleksei nhớ lại cảm giác lúc anh tìm thấy Faine ở gầm cầu.
Nàng ta lúc đó đã chết. Dị biến thành cương thi. Nhưng tâm niệm vẫn cố gắng bảo vệ đứa con của mình. Aleksei đã hạ gục người mẹ bạc mệnh ấy. Và tìm thấy Javie.
Sau đó, đám người nhập ma của Aleume đuổi tới. Và chúng cố gắng cướp lấy đứa trẻ kia từ tay anh.
Lúc đó, Aleksei có một cảm giác thiếu sót gì đó.
“Tái hiện.”
Anh ngừng gõ bàn, phân thân của Aleksei thi triển lực lượng quyền năng. Trong chớp mắt, cả căn phòng dưới lòng đất bị một ngọn lửa thiêu rụi. Chỉ còn lại một mảng đen kịt tối tăm. Cassian ở bên cạnh giật nảy mình, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Đây không phải lần đầu Cassian thấy vị phán quan tối cao ấy dùng sức mạnh phi phàm đặc dị như kia.
“Anh tìm thấy vấn đề gì à?”
“Ừm.”
Chỉ thấy, những dải ánh sáng vàng kim và cam nhạt lượn lờ. Chúng kết lại, diễn hoá ra một cảnh tượng.
Đó là một đêm mưa lớn. Dưới gầm cầu, cỏ dại mọc cao, không khí ẩm ướt và có sương mù se lạnh, xung quanh vắng tanh.
Một người đàn ông vận bộ đồ đen, mặc áo khoác da có hoạ tiết thêu chỉ vàng. Nước da màu đồng khoẻ khoắn. Mái tóc đen dài rẽ ngôi. Khuôn mặt cứng rắn, khí chất quyết liệt và đanh thép.
Đó là hồi anh còn là Corven Duskveil.


0 Bình luận