Alisa có một giấc mơ.
Cô đứng ở một vùng tăm tối cực điểm. Không gian như vô tận nhưng lại cô đơn cùng cực. Cũng mang đầy sự ác ý, tiếng thì thầm rỉ vào tai không dứt, mang theo sự quỷ quyệt khó dò.
Nàng ta thấy một vệt đỏ chói đầy tà dị lướt qua. Nó mang cho Alisa một cảm giác bức bách khó thở. Cứ như đối đầu với một tồn tại không thể tưởng tượng nổi.
Rồi ở xa xăm nữa, một thân ảnh khổng lồ hư hư thực thực, trôi nổi trong một màn đêm. Tựa như một giấc mộng, cô cảm thấy sự mục nát và thối rữa tận cùng của nó. Thứ hình dáng khổng lồ ấy khó mà diễn tả bằng lời, toả ra một mùi hương mê nồng đầy cám dỗ mà cũng thật ô uế, báng bổ.
Con rối cứ trôi nổi trong mảng không gian vô định, đôi mắt mất đi tiêu cự, trở nên trống rỗng.
Alisa đột nhiên có thể ngửi thấy mùi lửa cháy và khói.
Nàng ta chợt bừng tỉnh, cảnh tượng lập tức sụp đổ như thuỷ tinh. Alisa ha lên một tiếng rồi chợt nhận ra trần nhà quen thuộc. Cảm giấc êm ái từ nệm truyền tới, con rối lật tung chăn bật dậy.
“Chào buổi sáng.”
“A.”
Đó là một giọng nối êm ấm, hiền hậu. Anh ấy đang ngồi ngay cạnh giường, trông nom giấc ngủ cho cô.
Cảm giác an toàn và được che chở hiện hữu từ anh khiến nàng ta nhận ra cơn ác mộng kinh hoàng kia đã qua. Con rối từ từ lấy lại tâm trạng. Rồi, nàng ta trườn cả người nhào vào lòng của Aleksei như một con mèo nhỏ.
“Đã để cô phải chịu khổ rồi.”
Anh mở miệng, an ủi.
“Mọi thứ đã được giải quyết xong.”
“Vâng…”
Alisa lí nhí đáp, giọng nói thều thào vô cùng uể oải. Bảy ngày qua tuy ngắn nhưng nó đã để lại một bóng ma tâm lý vô cùng lớn với nàng ta.
Bây giờ, cô không muốn nhớ lại cái thứ sinh vật kia là gì, cũng chẳng quan tâm đến màn sương trắng kỳ lạ nữa. Giờ đây Alisa chỉ muốn ở bên cạnh Aleksei, muốn bám theo anh để tìm về cảm giác được che chở kia.
Aleksei giữ nguyên tư thế một lúc lâu rồi nói.
“Được rồi, xuống đi ăn thôi.”
“Ò…” Alisa có chút lười biếng trả lời.
Căn nhà đã được dọn dẹp đâu vào đó, đống lộn xộn cho nàng ta bày ra có lẽ đã được Aleksei xử lý đâu vào đó. Trên quãng đường ngắn tính từ phòng xuống nhà bếp. Alisa lén lút túm lấy vạt áo Aleksei, đầu hơi cúi, bẽn lẽn theo sát.
Bầu trời lúc này đã quang đãng trở lại. Sắc lam và mây trắng, trên cao là ánh mặt trời chói lọi. Hương gió và cỏ cây hoà hợp với cảnh vật.
Sự chuyển biến thời tiết tốt giúp tâm tình Alisa tốt lên một chút.
“Ngồi đi, nay tôi sẽ nấu bữa trưa cho.”
“Ồ, vâng.”
Thấy Alisa có vẻ ngẩn ngơ, Aleksei giơ bàn tay lên, xoa nhẹ lên đầu con rối. Bàn tay ấy có vẻ thô ráp, có lẽ do anh hay phải làm việc nặng nhiều. Nhưng nó như mang theo ma lực gì đó giúp con rối bớt lo âu hơn.
“Mọi chuyện đã ổn rồi. Chỉ cần có tôi ở đây, không có thứ gì sẽ làm hại được cô.”
Alisa ngẩng đầu, chợt thấy hình bóng của anh bỗng trở nên vô cùng to lớn, mang theo một tầm vóc hùng vĩ. Đôi mắt cô trở nên sáng ngời, nàng ta có cảm giác chỉ cần có anh ấy ở đây, thì dù trời có sập anh vẫn sẽ cứu cô được.
Như thể biết được tâm trí của Alisa, hoặc có lẽ là do con rối này quá dễ đọc vị. Thấy gương mặt nàng ta trở nên phấn chấn hơn, Aleksei tán thưởng một câu.
“Điều chỉnh tâm trạng tốt lắm. Tôi thích cô lúc mà lạc quan như thế này hơn.”
Để mà nói những ngày đầu được anh đưa về nhà, cô mới được dùng những món mà anh nấu. Aleksei xử lý đồ ăn rất gọn, có thẩm mỹ, lại mang mùi vị rất ngon.
Kể từ khi Alisa bắt đầu toàn quyền phụ trách khu bếp, anh chưa từng nấu nướng gì suốt hơn hai tháng nay.
Nghĩ vậy, nàng ta có nhiều phần mong chờ.
Chẳng mấy chốc, một bữa ăn thịnh soạn được dọn lên. Đủ các loại từ súp nóng, canh chua…
Hơi nước nghi ngút bốc lên. Alisa ngửi thấy mùi thơm kích thích cơn thèm ăn mạnh mẽ. Dù không cần ăn, nhưng trước mỹ thực, nàng ta vẫn có một khao khát mạnh mẽ.
Nhờ đồ ăn ngon, con rối tâm trạng ủ dột nháy mắt chuyển tốt, Alisa vẻ mặt tươi tắn lên, vui vẻ hưởng thụ.
Ở đối diện, Aleksei không ăn nhiều lắm, chỉ một bát nhỏ, gắp chút đồ ăn. Ăn xong, anh xếp gọn đũa, chống tay lên má nhìn con rối một cách lặng sâu.
Đợi đến khi Alisa ăn thoả cái bụng và dọn dẹp xong. Anh mới gọi nàng ta lại, nói.
“Theo tôi, có thứ này tôi muốn cho cô xem.”
“À, dạ.”
Anh dẫn cô ra một bãi đất trống. Trên đường đi, Alisa không hiểu sao có một cảm giác thiếu vắng kỳ lạ.
“Đám thú nhỏ đâu hết rồi ạ?”
Nàng ta dâng lên một cảm giác bất an trong lòng hỏi.
“Ở ngay đây.”
Nói xong, ánh mắt anh khẽ đổi sang một màu xám tro quện cùng sắc đỏ nhàn nhạt.
Cảnh tượng trước mắt Alisa biến động. Không gian và hình ảnh bị vặn xoắn nhẹ. Như một tấm màn hư ảo, nó từ từ rút đi, để lộ ra một lượng lớn loài động vật, côn trùng, chim chóc.
“Khụ…” Aleksei hơi ho một tiếng, đem một tay lên che miệng.
“Oa…”
Con rối trố mắt kinh ngạc trước sự siêu nhiên mà Aleksei thể hiện ra. Đồng thời, nàng cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Chúng chưa hề chết trong trận sương mù quái dị ấy.
“Ta đã cố gắng bảo vệ nhiều nhất có thể.” Anh nói.
“Có một vài con đã chết.”
Alisa đi vòng vòng kiểm tra, chợt nhận ra thiếu đi một con nai.
Là con nay tới vườn nhà để xin đồ ăn.
“A.”
Một cảm giác mất mát, trống rỗng xâm chiếm từ từ trái tim nàng ta.
Đây là lần đầu tiên cô biết về cái chết, hiểu về cái chết.
Đó là sự xa cách vĩnh viễn không thể gặp lại. Sự ngưng trệ và kết thúc của một sinh mệnh.
Rồi như thể nàng nhớ ra điều gì. Con nai ấy là có dáng vẻ thấp bé so với tộc đàn. Dáng người có chút khẳng khiu. Lại so sánh với hình thể của thứ quái vật đã hành hạ Alisa hơn mấy ngày qua.
Một liên tưởng chợt loé, Alisa tròn mắt nhìn về phía Aleksei.
Chỉ thấy anh gật đầu, như là xác nhận. Con rối như bị một tia sét đánh ngang người.
“Rốt cuộc… trận sương mù ấy là cái gì?”
“Một sự cố, hoặc có thể nói là một loại tai ương.”
Anh lại nói mơ hồ, lần này con rối mới nhận ra. Dù sống chung với anh hơn hai tháng nay, nhưng cô chẳng biết gì về Aleksei cả.
Rõ ràng anh mang nặng nề một bầu trời tâm sự. Một lượng lớn bí mật khổng lồ.
Và có vẻ anh ấy có vẻ biết rất rõ về trận tai này này, dường như không muốn nói cho Alisa.
Kỳ thật, nàng ta cũng đoán anh giấu rất nhiều thứ với cô. Alisa cũng chưa bao giờ muốn tìm hiểu sâu.
Phần lớn là do nàng ta không muốn bận tâm, chỉ cần Aleksei là Aleksei. Người tạo ra cô, cho cô cuộc sống này. Thế là đủ rồi.
Hơn nữa anh đã dạy cho cô nhiều điều. Che chở, bảo vệ vào lúc nàng ta cần anh nhất.
Cuối cùng, Alisa ngoan ngoãn đáp.
“Vâng.”
Đám thú đã tản về lãnh thổ của mình, chỉ còn hai người đứng dưới tán cây xanh rì.
“Tản bộ một chút đi.” Anh đề nghị.
Alisa liền tiến tới, bắt lấy phần tay áo của anh. Kỳ thực, nàng ta vẫn còn chút kiêng kỵ và sợ sệt khu rừng này.
Đi sát bên Aleksei sẽ giúp cô an tâm hơn nhiều.
“Cô nghĩ thế giới bên ngoài là như thế nào?” Anh chợt hỏi.
Con rối nghĩ lại những hình ảnh, mô tả trong sách. Hồi lâu mới đáp lại được.
“Một nơi… đông người và có nhiều nhà cửa.”
Đó là một câu mô tả ngắn gọn. Vì nàng ta chưa bao giờ tiếp xúc với xã hội loài người.
“Phải, đông người và nhiều nhà cửa.”
Anh chỉ tay về phía bầu trời xanh xa xăm, nối tiếp lời.
“Thế giới đã từng rất yên bình. Mọi người đều hạnh phúc. Mỗi sáng họ thức dậy, làm công việc riêng của mình. Họ cùng nhau lao động, trò chuyện. Đến cuối ngày, ai ai cũng mang theo sự mệt mỏi và áp lực riêng. Nhưng họ có một nơi để về, nơi đó có gia đình, bạn bè, thân thích của họ.”
“Đó là nhà.”
Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều đến vậy. Như đang trải lòng, chất chứa gánh nặng, nỗi nhớ và tiếc nuối.
“Nhà.” Alisa lặp lại.
“Phải. Hãy luôn luôn nhớ đến nó. Đừng quên nhà của cô.”
Nhà của mình.
Đó là căn nhà gỗ giản dị. Có một vườn rau khá lớn. Xung quanh là các ngọn đồi, mọc lên các tán cây cao. Cô có nhiều loài thú bầu bạn với nàng. Ban đêm nàng sẽ chạy đi ngắm bầu trời.
Và quan trọng nhất. Nhà có Aleksei.
Trong lúc Alisa chìm sâu vào dòng suy nghĩ ngắn hạn. Aleksei đã đột ngột hỏi.
“Cô muốn có lực lượng phi phàm không?”
“Dạ?”
“Sau này, tôi sẽ không thể lúc nào cũng có thể bảo vệ cho cô được. Mà thế giới bây giờ chính là tà dị và đầy rẫy nguy hiểm. Nên việc sở hữu một phần sức mạnh để tự bảo vệ mình cũng là cần thiết.”
Con rối nghe xong, nổi lên hứng thú mãnh liệt. Ánh mắt sáng lên, nhớ lại hình ảnh anh biến ra đám động vật từ hư vô. Rồi nhớ lại bản thân vô lực và kinh hãi khi đối mặt với con nai dị dạng kia.
“Tôi muốn… Hãy cho tôi biết cách sở hữu sức mạnh phi phàm đi.”
Aleksei mỉm cười, xoa đầu con rối.
“Tốt lắm… Được rồi, cô hãy về nhà nấu bữa tối đi. Tôi sẽ tản bộ thêm một chút nữa.”
“Vâng.”
Nghe lời Aleksei, con rối lon ton xách váy chạy về nhà.
Aleksei nhìn theo bóng lưng của nàng ta. Nhìn nhìn dáng nhỏ nhắn, thở dài.
“Đó vẫn chỉ là một đứa trẻ…”
Rắc rắc… rắc.
Một âm thanh nứt vỡ kêu lên. Aleksei hơi nhíu mày, giơ lên lòng bàn tay phải.
Chỉ thấy ở đó, trên lòng bàn tay hồng hào nứt ra một mảng hẹp nhỏ, ánh lên màu cam đỏ yếu ớt. Từ đó, bay ra vài hạt bụi như đốm lửa nhỏ. Mà từ vết nứt, vùng da thịt quanh khu vực đó chuyển thành màu xám tro.
Rắc…
Vết nứt tan vỡ lan ra một cách thong thả. Aleksei nắm mạnh tay một cái. Liền áp chế sự ảnh hưởng, khiến nó rút lui, từ từ khép lại.
Anh đút hai tay vào túi quần, đứng lặng lẽ thêm một lúc rồi mới nhàn nhã đi bộ về.


0 Bình luận