• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Truyện

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 2,495 từ - Cập nhật:

Trong một cơn mưa giăng đầy mây mù xám xịt nọ. Một căn nhà kho nhỏ đặt ở một góc đồi. Đó là một kiến trúc đơn sơ làm bằng gỗ. Có chút rong rêu xanh bám trên đó.

Tiếng mưa rơi lách tách khi va chạm, hơi nước bốc lên từng làn. Trong căn nhà kho, một hình thể của một người phụ nữ mở mắt. Cô thấy trần nhà hơi tối, có lẽ do thiếu ánh đèn. 

“Chào mừng cô. Chúc mừng ngày sinh nhật đầu tiên.”

Cô gái có mái tóc bạc, đôi mắt màu xanh lam nhàn nhạt, nhìn qua phía phát ra giọng nói. Ở đó là một người đàn ông trẻ tuổi đôi mươi mặc áo sơ mi trắng dính bụi bẩn, quần màu nâu sậm.

Anh ấy có vẻ ngoài điềm đạm, dáng người cao, mái tóc đen lấm tấm sợi bạc và hơi rối bù. Đặc biệt với đôi mắt sáng ngời hiền hậu có màu đỏ cam nhàn nhạt.

“Mặc quần áo vào đi.”

Lúc này, cô gái mới nhận ra mình đang chỉ mặc quần áo lót mà thôi. 

Ánh mắt quét qua cơ thể, có thể thấy làn da nàng ta nhẵn bóng. Các khớp cơ thể như thể được lắp ráp lại, vô cùng tỉ mỉ.

Cô ấy là một con rối.

Con rối tóc trắng ấy nhanh chóng lấy quần áo, đó là bộ váy liền áo đơn giản với phần trên là trắng và phần dưới lồng lên một lớp vải đen.

Xung quanh, con rối có thể thấy những tủ gỗ chất đầy dụng cụ, trên bàn là các bản vẽ, ghi chép không rõ nội dung. Mà căn nhà kho này lại được chắp vá rất nhiều bởi nhiều miếng gỗ nham nhở.

Con rối thấy qua cửa sổ, có chút nước mưa hắt vào. Thấy bên ngoài bầu trời bị vây bởi sự u ám của mây mù.

“Chúng ta sẽ đợi một lúc, trời hết mưa thì sẽ về nhà.”

Con rối gật gật đầu, đồng thời trong miệng nó phát ra âm thanh đầu tiên.

“Vâng.”

Khi nghe thấy con rối nói vậy, người đàn ông ấy mỉm cười, trông có vẻ vui. Con rối hơi nghiêng đầu, dùng khuôn mặt sắc sảo được tạc một cách đẹp đẽ và cẩn thận ngắm rõ hơn đối phương hơn.

“Tôi là Aleksei.”

Người đàn ông nhận lấy ánh mắt con rối, ngả lưng ra sau ghế, giọng nói trầm ấm giới thiệu.

“Còn cô, tôi đặt cho cô cái tên là Alisa.”

“Alisa…”

Con rối nghe xong, lẩm bẩm lại. Rồi cô gật đầu ngoan ngoãn đáp.

“Vâng.”

Hai người sau đó im lặng, Aleksei thì có vẻ như không có ý định nói thêm gì mà chỉ quay người, phóng mắt ra ngoài cửa sổ, bần thần cái gì đó. Mà về phía Alisa, cô lại chẳng biết nói cái gì cả.

Bầu không khí có vẻ khó xử, nhưng vì là một con rối. Nên Alisa cũng không bận tâm lắm. Cô chỉ ngồi trên cái bệ lót nệm mỏng mà mình được sinh ra. Có lẽ nên gọi đây là cái nôi của nàng ta.

“Trời đã tạnh mưa.”

Aleksei nhỏ giọng nói, ánh mắt thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man gì đó mà Alisa không biết. Anh ta đứng dậy, ra hiệu cho con rối xỏ giày được đặt ở dưới đất.

Alisa đeo giày nhỏ vào chân, kích cỡ rất vừa vặn. Cô theo gót Aleksei bước ra cửa.

Có lẽ vì kỹ thuật chế tác của Aleksei quá tốt, nên khi con rối di chuyển không có âm thanh lách cách nào vang lên.

Khung cảnh thiên nhiên bao quanh bởi cây cối xanh đọng nước sau cơn mưa đập vào mắt cô. Có chút sương mù mỏng mập mờ trong không khí. Nền đất mềm nhũn vì thấm nước, khi đi cả hai để lại những dấu chân rõ nét.

“Thật trong lành. Cô có cảm thấy vậy không?”

Aleksei liền hít sâu một hơi, khuôn mặt phấn chấn. Không quay đầu mà hỏi Alisa. 

“Tôi không biết nữa.”

Con rối thành thật trả lời. Trong lập trình của mình, cô biết mình có được lắp một cơ quan thụ cảm, cô cũng có thể cảm nhận được như con người nhưng không biết vì sao, Alisa khó mà diễn đạt được. Có lẽ vì nàng ta là một con rối.

“Ừm, vậy thật đáng tiếc. Không sao, dần dần sẽ hiểu.” 

Aleksei không để tâm, cứ như vậy để con rối theo gót mình mà đi tiếp. Theo bóng lưng thân sĩ kia, Alisa nghĩ lan man. 

Cô được Aleksei thiết lập đủ kiến thức về thường thức thế giới, giờ phút này đây. Con rối bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn một chút. Nhưng cảm thấy có vẻ khó, nên quyết định bỏ cuộc.

Chẳng mấy chốc, Alisa đã thấy từ xa bóng dáng căn nhà nhỏ mà Aleksei muốn dẫn cô tới. Khoảng cách từ nhà kho tới đó không quá xa, Alisa giờ đã tới nơi.

Đó là một căn nhà giản dị mà đẹp đẽ, bao quanh bởi cây cỏ và vườn tược rộng lớn. Có lẽ là do Aleksei đã trồng và chăm sóc.

Căn nhà có hai tầng, xây từ gạch ngói và sơn trắng. Trên mái đỏ có cái ống khói đang tản ra từ làn sương mù màu xám nhạt.

“Đây là nhà của chúng ta.”

Anh ta đẩy cửa vào, quan tâm đưa một tay ra hiệu trước con rối đang bỡ ngỡ kia. Alisa hơi giật mình, theo đó chạm vào lòng bàn tay của Aleksei.

Đó là một lòng bàn tay ấp áp, có vài vết chai sạn nhỏ. Alisa đang cảm thấy cơ quan thụ cảm của mình hoạt động rất tốt. Nàng ta cảm thấy gì đó thoải mái khi chạm vào tay Aleksei. Nó giống như một ngọn lửa ấm áp, những cũng vững chãi như đá.

Con rối Alisa thấy cảm giác này không tệ chút nào.

Bên trong bày biện nội thất đơn sơ. Sàn nhà gỗ trông như thể mới lau dọn sạch sẽ. Ngay ngoài là phòng khách, một bộ bàn ghế gỗ đơn giản bày biện ở đó, chếch bên là cái tủ đặt một chậu cây cảnh. Bên phải là phòng bếp và nhà ăn. 

Căn nhà rất sáng, có lẽ do cách bố trí cửa sổ để đón ánh nắng rất tốt. 

Alisa có thể ngửi thấy mùi gỗ từ nơi đây. Một mùi hương thanh mát, khoan khoái. Nàng thấy mình thích mùi hương dịu nhẹ này.

“Phòng riêng của cô là ở tầng hai.”

Anh ấy nói vậy, rồi dẫn cô lên lầu.

Ở trên đó có sẵn hai phòng riêng, một phòng cho Aleksei và một phòng cho cô. Ngoài ra còn có một phòng tắm và nhà vệ sinh.

Aleksei sau đó dẫn cô đi quanh nhà, rồi đến khu vườn rau xanh um rộng lớn anh tự trồng.

Con rối thấy từng luống rau sạch sẽ, tươi tốt, cho thấy công sức và sự tận tâm của người chăm sóc.

Hai người đứng trước thửa vườn. Anh vẫn giữ cho ánh mắt không dao động mà điềm đạm, hướng về đống thực vật kia, vừa xách ống tay áo lên rồi nói.

“Cô được tạo ra với vai trò là giúp việc cho tôi.”

Anh nói, khom lưng bắt đầu thu hoạch rau xanh. 

“Lại đây nào. Làm theo tôi.” 

Aleksei lần này đã quay mặt lại, nói. Mà Alisa theo đó cũng cúi người xuống, không hiểu sao cô dù có thường thức, cũng thấy cách anh ấy làm mà tay cô cứ lóng ngóng.

Aleksei thấy vậy, chỉ cười mỉm một cách bí mật. Gương mặt anh hồng hào toát nên một sự dễ mến nào đó. Theo đó, Aleksei chậm rãi hướng dẫn con rối đang tay chân vụng về kia cách hái rau cho đúng.

“Thực ra cơ thể tôi khá yếu ớt. Nên tôi cần có người chăm sóc, và thực hiện nguyện vọng của bản thân tôi.”

Aleksei vừa nói vừa làm, đôi tay vẫn thoăn thoắt bẻ từng cọng rau xanh.

“Vâng.”

Dần dần, Alisa cũng đã có đủ một bó trên tay. 

“Tốt lắm.”

Aleksei hài lòng gật đầu, trên môi anh nở nụ cười hiền hoà. Alisa thấy thế, cũng có chút cảm giác tự hào.

“Tôi chỉ cho cô thường thức cơ bản, tuy nhiên mọi thứ cô đều phải học và thực hành mới biết được. Đây là thiết lập tôi đã lập ra.”

Không để Alisa đáp lại, anh tiếp tục nói.

“Thực ra, tôi có thể lập trình cô có thể làm hết mọi thứ. Nhưng như vậy thì không có ý nghĩa lắm. Tôi là muốn cô phải học hỏi, tiến bộ như một con người.”

“Vâng.” Alisa đáp lại, mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng mà Aleksei bảo như nào thì con rối cứ theo vậy.

Anh ta như biết được, cũng không nói gì, chỉ bảo trì nụ cười, đôi mắt anh sáng ngời nhìn về xa xăm một hai giây rồi đáp.

“Rồi một ngày cô sẽ hiểu thôi.”

“Ưm.”

Một người một con rối lại trở về căn nhà gỗ, anh cầm lấy bó rau. Trước mặt Alisa, anh dạy cho nàng ta cách rửa sạch bùn đất trên đó bằng nước. Rồi lại mở bếp, chỉ từng bước cơ bản để nấu lên cho cô. Ở bên cạnh, con rối liên tục vâng vâng và gật đầu. 

Cả buổi chiều tối hôm đó, anh tự mình hướng dẫn cho cô cách làm một bữa cơm đơn giản.

Bữa tối đó, anh bày ra nồi canh rau củ, súp khoai tây và bánh mì trắng.

“Cô đã ghi nhớ rồi chứ, ngày mai cô sẽ làm.”

“Vâng.”

“Tốt lắm, giờ ngồi xuống ăn đi.”

Trong thiết kế, Alisa vì là một con rối nên cô không cần ăn. Nhưng cô vẫn có vị giác, cũng như cơ quan riêng để xử lý đồ ăn thức uống bên ngoài.Hơn nữa, vì Aleksei đã ra hiệu, với tư cách là con rối do anh tạo ra. Alisa rất ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô cầm lấy chiếc thìa bằng cả bàn tay, trông như một đứa bé lần đầu tập ăn. Khó nhọc xúc từng thìa xúp một.

Súp rất ngon, tay nghề Aleksei rất tốt, nàng ta thầm nghĩ.

“Cô cầm sai rồi.”

Thấy vậy, Aleksei bèn chỉnh lại giúp. Trên gương mặt anh như thể thấy một cái gì đó thú vị, hài hước nên trông rất vui vẻ.

Khi con rối ăn xong, cô quay qua ở phía đối diện. Thì thấy Aleksei đang ngồi chống cằm. Lại tiếp tục nhìn xa xăm, phóng mắt qua ô cửa sổ.

Anh ấy hay suy tư điều gì?

Con rối hơi tò mò, nhưng cũng không có mong muốn quá mãnh liệt nên không hỏi.

“Ồ, cô đã ăn xong rồi à?”

Nghe thấy tiếng chạm khe khẽ từ cái thìa, Aleksei thoát khỏi trầm tư. Rồi cùng con rối bưng bát đĩa đi rửa.

“Chiều nay chưa nói hết. Cô có tò mò lý do vì sao tôi lại tạo ra cô để giúp việc cho tôi chưa?”

Trong tiếng nước chảy róc rách, âm thanh lạch cạch từ bát đĩa. Aleksei đứng ở bồn nước để rửa bát, còn con rối đứng bên cạnh để quan sát.

“Không ạ.”

Con rối thành thực trả lời.

“Ừm. Mà được rồi. Cô thử rửa phần bát đĩa của mình đi.”

Aleksei đứng sang một bên, để con rối vào rửa mấy cái bát đĩa kia. Vì có một chút kiến thức và quan sát thấy cách anh làm, Alisa tưởng rằng mình sẽ có thể dễ dàng hoàn thành như hồi chiều.

Đáng tiếc, con rối đã hậu đậu làm vỡ ngay cái đĩa khi đang rửa. Âm thanh vang dội khiến Alisa thoáng giật mình.

Cô quay qua phía Aleksei, chỉ thấy vẻ mặt anh khá bình tĩnh. Như thể đã dự liệu trước. Anh lại mỉm cười, chỉ đơn giản là thu dọn mảnh vỡ rồi ném vào thùng rác.

Con rối thì đứng đó, lấy tay gãi gãi đầu, vẻ mặt vẫn cứng đờ, vì cô là một con rối. Nhưng bên trong thì lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Không sao, ai cũng có sai lầm. Tiếp tục đi.”

Anh nói, giọng vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh thường thấy. 

“Vỡ vài cái đĩa cũng là chuyện bình thường.”

Alisa nhìn theo tay anh, rồi lại nhìn xuống cái đĩa vỡ. Trong tâm trí của mình, con rối bắt đầu cảm nhận được cái gọi là “thất bại”.

Theo lời của anh, Alisa đã cẩn thận hơn trước. Thật mừng vì cô không còn làm vỡ nữa. Theo đó, con rối cất xong cái bát còn lại lên chạn.

“Đi tắm đi, rồi lên giường đi ngủ. Từ mai tôi sẽ bắt đầu dạy cho nhiều thứ hơn. Những kiến thức này sẽ cần thiết cho cô phục vụ tôi tốt hơn.”

Aleksei dặn dò thêm vài câu, rồi quay về phòng ngủ trước.

Con rối lên tầng hai. Lấy quần áo từ trong tủ, ở đó bày biện mấy bộ quần áo và váy vóc khác nhau. Có vẻ phong cách khá đơn giản. 

Alisa nhanh chóng lấy đồ, rồi tiến vào phòng tắm. 

Cô treo cái váy đã bị bắn bẩn lên vì bùn đất trời mưa lên giá. Rồi có hơi lóng ngóng treo đống quần áo để thay lên móc.

Vì phòng tắm có cửa sổ nhỏ, nên ánh trắng đã là đủ để soi sáng cho cô nhìn rõ mọi thứ. Con rối mở vòng nước, xả vào chậu.

Theo thường thức mà cô có, ở bối cảnh này việc lắp đặt vòi nước là khá hiếm có. Chỉ những ai có điều kiện mới có đặc quyền như vậy.

Cảm nhận dòng nước mát lạnh, dù là một con rối, Alisa vẫn cảm nhận được sự thoải mái và thích thú khi tắm rửa. 

Có lẽ đây là một thiết lập và Aleksei đã cài lên cho mình. Con rối nghĩ vậy.

Tắm táp xong xuôi, Alisa lặng lẽ về phòng. Nằm trên giường trải nệm êm ái. Con rối cảm thấy mọi thứ hôm nay thật mới mẻ.

Vì hôm nay là ngày đầu tiên cô được sống. Được tiếp thu và trải nghiệm.

Alisa nhớ về mọi trải nghiệm hôm nay, đặc biệt là người chủ nhân đã chế tạo ra cô, Aleksei.

Tuy vậy, suy nghĩ là chỉ thoáng qua. Nàng ta bèn bỏ qua các vấn đề có vẻ phức tạp so với một con rối đi mà nhắm mắt lại.

Alisa bắt đầu có chút mong đợi vào ngày mai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận