• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Truyện

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 2,159 từ - Cập nhật:

Vẫn như mọi khi, Alisa bưng theo chậu quần áo đã giặt xong, giũ giũ một chút rồi phơi lên dây.

Nếp sống của cô đã vào một khuôn khổ, trở nên quen thuộc hơn. Giờ các công việc nhà nàng ta đã làm vô cùng thành thạo.

Buổi tối, khi làm mọi thứ tươm tất xong xuôi. Đợi con rối rửa sạch chén đĩa. Aleksei ngồi trên ghế đề nghị.

“Đi tản bộ với tôi một lát đi. Ở nhà quá lâu cũng không tốt, đôi khi nên ra ngoài hóng gió một chút.”

“Vâng.”

Rồi con rối theo bước chân của Aleksei. Anh dẫn cô đi một cung đường khác, cỏ mọc xum xuê, cây cối rù rì. Bên trên là ánh trăng sáng tỏ, cùng các vì sao treo đầy trời soi đường cho họ đi.

Đi được đoạn khá dài, anh vươn tay, bứt lấy một thứ đỏ đỏ từ cái cây ven đường.

“Dâu dại, ăn thử đi.”

Anh lấy khăn tay từ áo, lau lau một chút rồi đưa cho Alisa.

Hơi chua, cũng có chút vị ngọt. Con rối nhận xét trong lòng.

“Nếu muốn ăn, thì khi nào hãy mang cái giỏ trong bếp ra hái mà mang về. Ở quanh cánh rừng này cũng khá nhiều hoa quả dại lắm.”

Vừa nói, anh lại bứt thêm vài ba trái dâu dại, vừa đi vừa ăn. Alisa đi sau lưng anh ta cũng bắt chước, kéo ra được năm quả dâu đỏ.

Trên đường đi, Alisa như thể một đứa trẻ khi nhìn thấy các thứ mới lạ ở trong khu rừng, dù cho nó đã có sẵn trong đầu Alisa. Mà thực tế nàng cũng chỉ mới có một tháng tuổi.

Nàng thấy đủ các loại con vật nhỏ nhắn quanh khu rừng, chúng tiếp đều chậm rãi tiếp cận Aleksei. Trông như vốn đã quen với người đàn ông thân sĩ có phong cách kiệm lời này. 

Theo tiếng loạt soạt, Alisa thấy con nai, thỏ, chim chóc và các loại động vật gì đó mà nàng nhìn không rõ đều thích tụ tập quanh người anh. Ngược lại, Aleksei cũng không hề tỏ ra khó chịu, dịu dàng vuốt vuốt ve đám động vật kia.

“Tại sao chúng lại bám theo anh vậy?” Con rối thắc mắc.

“Quan tâm chúng một chút, đôi khi sẽ chăm sóc và giúp đỡ thêm thôi.”

Anh trả lời khiêm nhường, ngắn gọn.

Đám động vật kia theo đó mà nhìn về phía Alisa, ánh mắt đen láy, long lanh chiếu lên người nàng, như thể đang đánh giá, tò mò, ghi nhớ.

Cả hai sau đó leo lên một ngọn đồi cao, không hiểu sao mà Aleksei đi cả đoạn dài kia mà không mệt hay hụt hơi. Dù cho anh là một con người, hơn nữa trông anh cũng không khoẻ mạnh đến vậy.

“Lên đây đi.”

Anh thoăn thoắt trèo lên một cành cây chắc, to đặt ở trên đỉnh đồi. Rồi đưa tay ra đón lấy Alisa. Con rối hơi hơi sợ, nhưng vì tin tưởng vào Aleksei nên đánh bạo đu lên.

Cô thấy Aleksei khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, rồi chỉ tay về phía trước mặt.

“Nhìn xem.”

Đó là một khung cảnh đầy ấn tượng. Mặt trăng lúc này như thể phóng đại, ẩn giấu dưới đám mây hư ảo. Xung quanh là một dải ánh sáng với các sắc thái lam, trắng, tím nhạt và hồng, trên đó cài vào các đốm bạc là ngôi sao trông như cũng rực sáng hơn.

“Đẹp chứ?”

Alisa gật đầu lia lịa. Cô chưa từng biết đến cảnh tượng đẹp như này. Điều đó khiến cho con rối vô cùng hứng thú, trong ánh mắt màu lam, nàng như thể khao khát lưu giữ thật kĩ lại khoảnh khắc đáng nhớ này.

“Nếu cô thích, có thể tuỳ ý đi dạo quanh cánh rừng này về sau, nhưng mà đừng đi xa quá nhé.”

“Vâng.”

Thế là từ đó, Alisa mỗi tuần đều dành ra ba đến bốn buổi để vào trong rừng chơi. Tất nhiên là phải làm xong hết việc nhà và học xong chữ theo yêu cầu của Aleksei, lúc đi nàng ta đều thông báo với Aleksei. Dần dà, những con thú trong đó cũng đã quen với sự hiện diện của Alisa. Trở nên thân thiết hơn với cô.

Một hôm, Aleksei khi thấy con rối mang theo một nụ cười hạnh phúc và nét mặt tươi tắn trở về nhà. Lần đầu tiên, anh dời mắt khỏi sự trầm tư. Cách anh nhìn cô cũng có sự thay đổi nho nhỏ. Thật khó để diễn tả, nhưng Alisa có thể cảm nhận được Aleksei đang nhìn cô một cách sinh động hơn hơn.

“Càng ngày, cô sẽ càng trở nên giống con người hơn.”

Câu nói của anh mang theo sự hài lòng, an tâm và như thể hy vọng. Con rối không lý giải rõ ràng lắm, nàng ta coi đó như một lời khen. Lấy nó làm vui vẻ mà đi vào bếp.

Chẳng mấy chốc, một tháng nữa lại trôi qua. Alisa theo lệ thường thức dậy, hơi lười biếng nên để mặc luôn cái chăn ở đó mà không gấp.

Động lực nào khiến Aleksei luôn luôn có thể gấp lại chăn gối và căng lại ga giường như vậy mỗi sáng nhỉ?

Vì mỗi khi dọn phòng cho Aleksei, nàng luôn thấy mọi thứ trong phòng anh đều chỉn chu. Để mà nói, bố trí căn phòng cũng không có gì nhiều, có phần hơi giản dị thái quá.

Khi xuống dưới, cô thấy Aleksei ngồi ở trên ghế bành êm ái ưa thích của anh. Miệng nhấp một ngụm cà phê đen đang phả khói mờ mờ.

Khoảng ngày thứ hai ba gì đó con rối được dẫn về nhà, lần đầu ngửi thấy mùi cà phê. Alisa vốn tưởng thứ nước uống đó sẽ khá ngon, vì hương thơm độc đáo ấy rất kích thích. Và tất nhiên Aleksei biết điều đó, anh liền đưa cho cô thử một ngụm.

Đắng ngắt, đó là cảm nghĩ chân thực và từ đó nàng ta không bao giờ đụng vào cà phê của Aleksei lần nào nữa.

So với cà phê, cô thích uống hồng trà hơn. Nàng ta lấy từ trong tủ ra túi trà, ngâm nước nóng rồi cho thêm ba thìa đường. Dáng vẻ như kiểu bắt chước Aleksei mỗi sáng.

“Cô thích uống ngọt thật đấy.”

Nhìn thao tác của Alisa, anh chỉ nhếch mép cười rồi tận hưởng nốt tách cà phê của mình. Con rối cũng kéo một cái ghế tới, ngồi đối diện Aleksei.

Khác biệt ở chỗ, anh ấy  sẽ hướng mắt ra ngoài cửa sổ, như một thói quen. Còn Alisa mới học được cách tận hưởng buổi sáng giống Aleksei, sẽ làm hướng mắt theo chỗ mà anh ấy nhìn. Nhưng chỉ một lúc là sẽ chán, nên Alisa sẽ quay trái phải, để cuối cùng ánh mắt sẽ đặt vào người anh.

“Tại sao anh luôn nhìn vô định vậy? Nơi đó có gì anh muốn à?”

“Phải.”

Giọng Aleksei trầm mặc. 

“Đó là luyến tiếc của tôi.”

Con rối hơi nghiêng đầu. Khoảng thời gian hai tháng ấy đã gần như xoá nhoà sự rụt rè của nàng ta. Thế nên Alisa lại hỏi tiếp.

“Anh tiếc nuối điều gì?”

“Mọi thứ.”

Lại nữa rồi. Alisa thở dài trong lòng, anh lúc nào cũng chả bao giờ chịu nói hết cho cô. Như thể thấy tâm trạng nàng ta xị xuống, Aleksei buông tách cà phê, giọng nói lại trở nên ấm áp.

“Hiện tại, tôi không muốn cô suy nghĩ quá nhiều. Tôi chỉ mong cô luôn để bản thân vui vẻ, có thật nhiều kỷ niệm đẹp.”

“Thật không may, tôi cũng mong cô có nhiều bạn bè, nhưng hoàn cảnh này không cho phép điều đó xảy ra.”

“À, không sao đâu. Tôi có đám thú làm bạn và cả anh nữa. Tôi nghĩ như vậy là rất thoả mãn, rất đầy đủ rồi.”

Aleksei lắc đầu, cười đáp lại.

“Có bạn bè sẽ vui hơn nhiều, Alisa à.”

“À. Vâng.”

Con rối đưa tay lên gãi gãi đầu, anh ít khi gọi hẳn tên của cô. Chẳng hiểu sao cứ khi Aleksei nói ra cái chữ Alisa ấy, thì nàng ta lại thấy hơi khó xử.

Cuộc trò chuyện ngắn kết thúc, dù rằng Alisa rất muốn được nói nhiều hơn với Aleksei, tuy vậy thế này cũng tạm ổn rồi.

Buổi chiều, khi con rối đang đi loanh quanh ở thửa vườn lớn ở sau nhà. Alisa khá rất thích việc chăm sóc chúng, nên thường chủ động tưới nước giúp Alelsei, sau đó sẽ ngồi co gối ngắm một đám ong bướm bay tới rồi bắt chúng để chơi.

Tuy nhiên, có một vấn đề khá lớn với nàng ta. 

Đó là cứ mỗi chiều khoảng một tuần đổ lại đây, từ lúc Alisa học được cách chăm sóc khu vườn của Aleksei. Tính từ lúc anh ấy thôi kèm cặp cho cô và lui về ngồi trong nhà, thì luôn có một con nai hay hươu gì đó tới như để phá phách, ăn mất đống thực vật mà anh đã dày công trồng nên.

“A, lại là mi.”

Như một thói quen, Alisa thấy bóng dáng từ xa của con nai ấy, nàng ta bèn vơ vội lấy một cái que củi ở dưới đất lên, chạy đuổi con nai đó đi. 

“Ya, tránh xa ra.”

Alisa có phần hơi sợ sinh vật trước vật, trông nó to hơn cơ thể của nàng ta gấp đôi gấp ba gì đó. Dù cho có một mối quan hệ tốt với các con vật khác và chúng cũng có hình thể tương đương như con nai kia. Tuy nhiên đó là hai việc khác nhau, một bên là bạn với bạn còn một bên thì là kẻ phá phác và người xua đuổi.

Thế nên Alisa hét lên thật to, quơ quơ cái que để doạ cho nó chạy đi.

Con rối chạy lòng vòng xung quanh con nai, cố để đuổi nó, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn vừa phải. Còn con nai thì vừa nhìn chằm chằm vào Alisa, bốn chân đảo liên hồi.

Cả hai cứ thế mà vờn nhau một lúc. Cho đến khi Alisa vô tình vấp phải một viên đá.

“Ách.”

Hệ quả là nàng ta ngã soài người trên nền đất, con rối ù ịch bò dậy, thì thấy trên biểu cảm con nai kia vẫn cứ tưng tửng, như thể đang chế nhạo cô.

“Ahahaha.”

Alisa bò dậy được một nửa, thì nghe thấy tiếng cười nam ở sau lưng. Chẳng biết từ lúc nào, Aleksei đã ngồi ở mỏm đá gần đó, thấy thấy mọi chuyện. Lần này, anh chẳng thèm kiềm chế hay che dấu tiếng cười của mình.

Alisa lại gãi gãi đầu, thấy hơi ấm ức và một chút bực dọc. Có lẽ do cả anh lẫn con nai kia như thể đang trêu chọc cô mãi không thôi.

Aleksei trước tiên kéo bàn tay con rối dậy, phủi lớp bụi đất bám trên bộ váy của cô. Rồi anh cầm theo một cái túi vừa tay, đem một vài loại rau củ bỏ vào đó, treo lên cái sừng của con nai kia.

Sinh vật ấy phát ra tiếng kêu đặc trưng của loài, như thể cảm ơn Aleksie, nó cúi thấp đầu xuống, để bàn tay của anh xoa xoa nhẹ lên đầu nó. 

Khi con nai rời đi với túi rau củ treo trên sừng. Anh mới giải thích.

“Đôi khi, sẽ có vài con thú tới đây để xin xỏ một cái gì đó, đừng ngại mà cho chúng.”

“Tại sao phải làm vậy ạ?”

Con rối lắc lư cái đầu, hỏi. Aleksei mỉm cười dịu dàng, lần này bàn tay anh lại đặt trên đỉnh đầu con rối, nhàng phủi đi phần bụi dính trên tóc của cô.

“A.” Con rối hơi kêu lên bất ngờ.

“Cách mà một con người nên làm khi gặp những hoàn cảnh khó khăn. Đó là sự quan tâm, đồng cảm, thấu hiểu.”

“Ừm, ò.”

Không hiểu lắm. Nàng ta nghĩ bụng, nhưng sẽ cố để hiểu. Thế nên bèn gật gật đầu. 

“Vậy lần sau quay lại thì tôi cũng nên làm giống như anh. Đem bỏ vào túi rồi treo lên đầu chúng nó à?”

“Không cần đâu, để tôi tự làm cho.”

Anh lần đầu từ chối lời đề nghị của cô, ánh mắt nhìn con rối đầy phức tạp. Như thể thấy buồn cười lại lắng lo con rối ngốc này. Có lẽ là sợ Alisa lại bỏ nhầm cái gì vào khiến đám động vật kia lãnh đủ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận