Buổi sáng hôm sau, Aleksei dẫn con rối Alisa băng qua một đoạn đường cũ. Dẫn về căn phòng nơi anh đã chế tạo ra cô.
Anh ta nói sẽ giúp cô có được lực lượng phi phàm ngày hôm nay. Thế nên nàng ta có chút phấn khởi, pha lẫn chút xíu lo toan. Alisa bước gót nhún cao, đi sát bên Aleksei.
Đến nơi, căn nhà kho vẫn hệt như trong ký ức con rối. Dáng vẻ cũ kỹ và phủ bụi có phần tang thương của năm tháng.
Aleksei đẩy cánh cửa khoá bằng xích sắt. Bên trong hơi nhiều bụi khiến con rối phải đưa tay lên phẩy phẩy.
Rồi nàng ta nhìn thấy một cái bệ lớn, lót vải nệm màu trắng mềm mại.
Cảm xúc hoài niệm ùa về. Khiến Alisa tiến tới, ngồi lên trên đó.
Chính tại nơi này, cô đã được sinh ra.
Một nụ cười mỉm nở rộ trên khuôn mặt Alisa, so với lúc đầu thì giờ đây nàng ta đang dần dần có được nhân tính của riêng mình.
“Nằm xuống đi.” Aleksei nói.
“Vâng.” Alisa làm theo, đặt người trên tấm bệ lớn, chợt nghĩ ra gì đó, hỏi.
“Có đau không ạ?”
Aleksei rõ ràng không đoán được con rối sẽ hỏi như vậy, ngẩn ra một hai giây.
“Không đau.” Anh lắc đầu, giọng nói có phần hơi bất lực.
Nếu anh ấy nói không đau thì tức là không đau. Alisa không để tâm quá nhiều nữa, chuyên tâm nằm yên.
“Giờ, hãy ngủ một chút đi, xong xuôi cô sẽ có được sức mạnh.”
Nói xong, Aleksei vuốt nhẹ lên hai mắt con rối. Alisa liền cảm nhận được sự ấm áp, thoải mái, nhẹ nhàng lạ thường. Tựa như ngồi trước lò sưởi ấm áp trong mùa đông lạnh giá. Thế là cô chầm chậm ngủ thiếp đi.
Aleksei xác nhận Alisa đã ngủ. Ánh mắt anh lần nữa hướng ra ngoài xa xăm.
“Vẫn còn quá sớm đối với cô…” Aleksei thở dài.
Nói xong, anh ta nâng bàn tay phải của mình lên, đâm xuyên qua ngực. Lòng bàn tay phải như thể xuyên thấu thân thể. Âm thanh tí tách phát ra từ đó, Aleksei khuôn mặt không biến sắc, rút ra từ thân thể mình ba thứ gì đó.
Một thiên thể nhỏ bé rực lửa, cháy rực.
Những dải ánh sáng hư ảo tinh khiết tản mạn ra ý vị xưa cũ.
Và một tụ hợp của các quần tinh vô biên đang phát xạ ra ánh sáng mờ ảo.
Ngay khi chúng vừa xuất hiện, các mảnh giấy trong phòng giống bị kích thích, bay loạn xạ. Cả khu rừng lay động, cây cối xù xì cành lá. Đám động vật ngước nhìn về phía nhà kho. Sông ngừng chảy, lặng im như tờ. Trên trời cao, ánh mặt trời ảm đạm hơn một chút. Mây đen ùn ùn kéo tới, rải xuống mặt đất một trận mưa tầm tã như đang khóc thương.
Aleksei vẫn bình tĩnh, không hề chú ý tới dị tượng ngoài kia.
Chỉ thấy ba thứ đó xoay chuyển trong không trung. Aleksei nắm lại, tiến tới chỗ Alisa. Đem theo nó ấn vào người con rối.
Sắc đỏ cam ánh lên một chút, thiên thể, dải lụa ánh sáng và quần tinh dung nhập vào lồng ngực con rối.
“Hừm…”
Aleksei kêu nhẹ một tiếng. Tiếng rắc rắc lần nữa vang lên. Anh đưa tay lên, thấy vết nứt lần nữa xuất hiện, có dấu hiệu lan tràn mất kiểm soát.
Một lần nữa dùng lực lượng bản thân áp chế xuống, Aleksei hơi mệt mỏi ngồi xuống cái ghế gỗ cũ kỹ gần đó. Cả hai tay đều run một biên độ nhỏ.
“Ưm…”
Đúng lúc, Alisa cũng tỉnh dậy. Aleksei bèn đút hai tay vào túi quần, dùng dáng vẻ bình đạm để đối mặt với con rối.
“Chúc mừng… Từ giờ cô đã có được sức mạnh của riêng mình rồi.”
“A… oa.” Alisa bối rối, cảm giác vừa trải qua một giấc ngủ ngắn liền có năng lực siêu nhiên này có chút vô thực.
Chợt, ánh mắt con rối như thay đổi. Cảnh tượng xung quanh tràn ngập sắc thái kỳ ảo như lạc vào xứ sở thần tiên.
Alisa thấy Aleksei thân thể nhiễm màu như ngọn lửa, toả ra chút gì giống khói xám. Xung quanh anh là các ký tự mà nàng không giải nghĩa được. Giống như một phiến đá ghi chép.
Cô thấy bầu trời xanh được thay thế bằng màu đỏ nhàn nhạt. Trông giống ánh sáng tản ra từ một nguồn sáng mạnh mẽ nào đó. Cô men theo ánh sáng đỏ ấy, Alisa như sắp chạm tới nguồn. Chợt bị Aleksei lấy tay che mắt lại.
“Đừng nhìn quá nhiều.” Anh cảnh báo.
“Thu lại lực lượng của cô. Hãy tưởng tượng đến thứ mà cô yêu thích nhất, phác hoạ rõ ràng nó trong đầu.”
“Vâng.”
Alisa không hỏi lý do, chỉ vâng xong, không do dự liền phác hoạ ra hình ảnh Aleksei ngồi trên ghế, bên cạnh là tách cà phê.
“Tốt lắm.”
Aleksei nói xong, bỏ tay ra khỏi mắt con rối.
“Giờ, cô sẽ nhìn thấy thứ khác, bình tĩnh và làm theo lời tôi nói.”
Theo ý anh, con rối thấy một mảng không gian tinh khiết như vô tận không điểm kết. Được chấm nét bởi hàng vạn các đốm sáng sặc sỡ lớn nhỏ. Chúng phân bố có quy tắc, tạo nên hình thái như là một cái cây.
“Mỗi người khi thức tỉnh sức mạnh, sẽ bước vào một mảng không gian gọi là tinh vực. Ở đó, cô sẽ có tư cách chấp chưởng một loại mầm mống phi phàm. Nó chính là những ngôi sao trong không gian tinh vực ấy.”
“Hãy nghe theo cảm tính, tiếp nhận một ngôi sao cho riêng mình đi.”
Alisa như trôi nổi trong không trung. Chỉ thấy như có ba ngôi sao đang kêu gọi mình.
Nàng chưa kịp hỏi Aleksei, chỉ thấy ba ngôi sao có phần tí hon là màu đỏ, xám bạc, và vàng kim tiến tới, dung hợp vào trong cô.
Một cảm xúc mãnh liệt và khao khát trỗi dậy. Alisa không thể kìm chế bản thân tiến tới ba ngôi sao ấy. Như có một sức hút khó cưỡng toả ra.
Nàng ta chạm tay vào nó. Ngay lập tức, ba ngôi sao thâm nhập sâu vào tận cùng của linh hồn Alisa.
“A.”
Cảnh tượng tinh vực kia thoát phá, nàng lại thấy Aleksei, căn nhà kho lần nữa.
Trải nghiệm vi diệu khiến con rối chưa kịp định thần lại. Vẫn có chút ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Alisa có chút choáng ngợp.
“Vậy là xong rồi ạ?”
Aleksei đánh mắt ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tạnh mưa, mới lên tiếng.
“Xong rồi, về thôi.”
“Ò.”
Nàng định cúi người xỏ giày, tự nhiên mỏi mệt rã rời, cảm giác đầu ong ong. Thân thể đổ sụp xuống, sắp lao đầu xuống đất đến nơi.
Aleksei đoán chừng đã biết chuyện này sẽ xảy ra, kịp thời đưa tay ra đỡ.
“Không sao đâu, một chút triệu chứng khi vừa tấn thăng. Tôi sẽ cõng cô về.”
Aleksei từ tốn xỏ giày vào trước cho con rối. Mang nàng ta lên lưng, cõng một đoạn về thẳng đến nhà.
Đó là lần mà Alisa gần Aleksei đến thế. Nó khiến con rối có chút xấu hổ. Cơ mà cô không ghét, trái lại là vô cùng thích thú.
Anh ấy vẫn luôn như một tảng đá lớn mạnh mẽ. Alisa nghĩ rằng giờ mà có thiên thạch rớt xuống, anh vẫn có thể bảo vệ cho cô được.
“Hì…”
Alisa bật cười khúc khích. Hai chân nàng ta đu đưa, nom rất yêu đời.
“Từ mai trở đi, tôi sẽ dạy cho cách sử dụng sức mạnh.”
“Òm… À có chuyện này tôi muốn nói với anh.”
Alisa liền kể lại trải nghiệm vi điệu trong cái gọi là tinh vực. Aleksei im lặng lắng nghe, đợi khi con rối đang cao hứng nói xong mới đáp.
“Không phải vấn đề gì to tát đâu.”
Hai người cứ vậy bước đi trên con đường mòn, trải qua một ngày yên bình như bao ngày khác cho đến tối.
“Nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Đặt con rối lên trên phòng riêng, Aleksei khép lại cánh cửa, không làm phiền giấc ngủ của nàng ta nữa.
Sáng sớm hôm sau, Alisa được Aleksei phổ cập một chút về kiến thức thần bí của thế giới này.
“Thời xưa, những người mang năng lực đặc biệt sẽ được gọi là vu sư, pháp sư, phù thuỷ, thầy pháp hay người phi phàm. Nhưng bây giờ, tất cả đều quy chung về một cách gọi.”
“Người phi phàm.”
“Ừm ừm…”
Alisa nghe qua phần giới thiệu, gật đầu liên tục, vô cùng tập trung.
Mà muốn trở thành một người phi phàm. Thì bản chất chính là cơ thể mỗi người đều có một phần lực lượng phi phàm sẵn có, nhưng quá ít và không thể biểu hiện ra ngoài.
Cách phổ thông nhất, sử dụng các vật liệu đặc thù, điều chế thành một loại thuốc. Khi tiêu thụ sẽ kích thích phần phi phàm ẩn trong người, theo dùng mở ra một hạch tinh linh lực thực sự theo hướng thần bí học.
Phương pháp này có thể mang đến một vài sự nguy hiểm. Như mở rộng hạch tinh quá độ, hoặc tâm trí bị lạc trong tinh vực chẳng hạn. Các trường hợp đó thường sẽ khiến người ta phát điên, và chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng các loại trên có thể được khắc phục nếu bên cạnh có một người phi phàm có thâm niên giúp đỡ.
Thế nên sinh ra cách thứ hai, mang tính an toàn hơn. Đó là tính kế thừa, đó là một người ở cấp bậc cao cắt một phần sức mạnh trao cho người được chọn.
Theo đó, người trao đi có vị cách càng cao, người được trao sẽ có tốc độ thăng tiến sức mạnh tốt hơn người bình thường. Cái giá phải trả là người trao sẽ yếu đi một phần. Cái này tuỳ vào lực lượng mà người trao nắm giữ bao nhiêu, và cho bao nhiêu phần.
Thường thì cách hai sẽ xảy ra giữa các gia tộc, thầy trò truyền thừa hoặc các mối quan hệ đã khăng khít từ lâu, vì người chịu thiệt sẽ là người trao đi.
Đó chính là cách mà Aleksei đã dùng với Alisa.
Nàng ta sau khi biết về chuyện này, đã hỏi Aleksei.
“Vậy… anh có bị làm sao không?” Cô hỏi, hơi dè dặt.
Anh liếc mắt xuống, cầm một quyển sách gõ nhẹ vào đầu con rối.
“Đừng lo lắng gì hết.”
Nghe anh nói vậy, Alisa cũng không hỏi nữa mà chuyên tâm đọc sách.
Cấu trúc phi phàm có ba giai đoạn lớn. Giai đoạn một là giai đoạn phi phàm, giai đoạn hai gọi là siêu việt.
Giai đoạn phi phàm gồm 3 trình tự cần trải qua để đạt tới giai đoạn siêu việt. Mà để đạt tới giai đoạn cuối cùng kia, cần đi qua 2 trình tự nữa.
Và ở đỉnh cao của phi phàm. Đích đến cao nhất mà một sinh vật phàm tục có thể với tới.
Bán thần. Trình tự thứ 6.
“Bán thần…”
Alisa nghe xong, trầm trồ cảm thán. Từ thần ấy khiến cho tâm linh cô dao động sâu sắc. Nghe có vẻ rất mạnh mẽ và uy lực.
Không biết Aleksei có phải bán thần không nhỉ? Con rối hơi mất tập trung, bắt đầu nghĩ lan man.
“Cô có nhớ mình nắm giữ năng lực gì không?”
Theo như lời của Aleksei, khi người ta tiếp nhận ngôi sao màu bạc. Có một dòng kiến thức đã truyền vào đầu cô. Mà những kiến thức ấy chính là biểu hiện của năng lực nàng ta nắm giữ.
Tất cả những người phi phàm mới tấn thăng đều sẽ như vậy. Nó sẽ đột nhiên xuất hiện, giống như nó vốn là một loại bản năng đã có sẵn từ khi sinh ra vậy.
“Năng lực của tôi là…”
Alisa chỉ một ngón tay. Theo đó, một ngọn lửa nhỏ bùng lên như ánh lửa từ que diêm.
“...thao túng lửa.”
Năng lực phi phàm được kế thừa ảnh hưởng không nhỏ từ người trao và người được trao.
Sức mạnh Alisa sở hữu là một trong các năng lực phi phàm cô nhận được khi thừa kế từ hạch tinh của Aleksei.


0 Bình luận