Aleksei cầm theo vali nhỏ, đứng trước vùng ven biển thưa thớt dân cư. Hiển nhiên, anh cần ít ánh mắt chú ý đến mình. Phần lớn vì con thuỷ quái to lớn đáng sợ kia.
Trong cảm nhận của anh, nơi này không một bóng người. Thế nên quanh người Aleksei chợt biến động. Cả người anh có một sự thay đổi nhỏ. Chỉ thấy từng hạt sáng màu trắng, vàng, cam đỏ nổi đốm trên cơ thể đang hoá trong suốt của Aleksei. Rồi theo đó, anh như biến thành một người khác.
Ngoại hình của anh thay đổi. Nước da đổ màu đồng, máu tóc dài hơn và rẽ ngôi. Khuôn mặt góc cạnh, trán cao. Khí chất liền trở nên quyết liệt. Không mang vẻ ôn hoà khi trước.
Tuy vậy, chỉ có một điều không đổi. Đó là ánh mắt màu vàng cam thâm tuý của Aleksei. Ánh mắt chất chứa nhiều bí mật không nói thành lời là giữ nguyên.
Việc này một phần là để dễ hoà mình vào xã hội nơi đây. Vì thời tiết các vùng Calvaria thường nắng gắt quanh năm vì chỉ có một mùa mưa. Nên dân bản địa có một nước da đồng dễ thấy.
Aleksei tự mình đi bộ vào khu dân cư, sau đó tìm thuê xe ngựa để chở vào sâu trong thành phố.
Nơi đây gọi là thành phố Santiago. Không quá tấp nập, cũng không phải khu trung tâm phồn hoa. Nhưng với Aleksei mà nói, nó yên tĩnh và bình dị.
Từng toà kiến trúc hiện lên trong mắt anh. Như thể tìm về sự quen thuộc. Aleksei đứng yên một chút, giống đang đối chiếu hình ảnh của quá khứ và hiện tại.
Khu dân cư giản dị được xây đa số là một tầng. Các ngôi nhà xếp không đồng đều. Phân bố trên các gò đất gồ ghề và sườn đồi dốc, tạo thành cảnh tượng các căn nhà như đang xếp từ thấp lên cao giống cầu thang.
Mái ngói ưa dùng là gam màu nóng. Sơn nhà đa số là màu trắng ngà hơi đục được quét từ vôi. Vì chi phí rẻ, hiệu quả tốt, hơn nữa người ta có thể tự mua vôi về pha loãng tự làm. Tiết kiệm giá thành thuê thợ.
Aleksei nhìn quanh một hồi, sự chú ý đặt lên một người nam phu xe ven đường. Bèn tiến tới gọi đi một chuyến.
Phu xe mặc quần xám, rách nhiều chỗ và phải vá lại bằng vải thô. Nhìn quý ngài trông rất có phong độ này. Liền đoán chừng có thể là một người có địa vị hoặc tiền tài. Vô cùng niềm nở chủ động mở cửa xe ngựa mời lên.
“Ngài muốn đi đâu.”
“Quận Zoine, đường 322.”
Rất nhanh, cỗ xe ngựa đã đưa Aleksei tới vị trí mong muốn. Người phu xe quay mặt lại, nói ra giá tiền công.
“21 escudo. Thưa ngài.”
Ở Calvaria, tiền tệ thông dụng chia thành 3 mệnh giá. Từ thấp nhất là escudo đến reale. Vốn là tiền xu đúc từ đồng hoặc bạc. Thời xưa có đồng vàng hoàng kim chuyên dùng cho các giao dịch lớn. Nhưng theo cải cách, nó thành tiền giấy gọi là tờ peseta.
Aleksei lấy từ ví da màu đen ba đồng xu mệnh giá 10 escudo. Trả tiền công cho người phu xe.
“Không cần trả lại.”
Nói xong, Aleksei bỏ qua tiếng tiếng cảm ơn của người phu xe. Đi thẳng một đường tới một tiệm đồ cổ cách đó không xa.
Tiệm đồ cổ ngày cũ.
Đó là tên của cửa hàng này.
Aleksei bước chân vào. Khung cảnh bên trong không tính là quá sang trọng. Thậm chí khá là đơn giản và thô kệch. Nhìn quanh, có thể thấy đống đồ bày bán thật giả lẫn lộn. Trông giống đang đuổi khách.
Ở quầy, Aleksei chú ý một cô gái nhỏ tuổi. Đội mũ nồi màu đỏ sọc, mặc áo phông, quần lửng màu tối. Dáng vẻ thấp bé, điệu bộ trông có vẻ buồn ngủ. Tay cô đặt lên cằm, gật gà gật gù.
“Xin chào.”
Aleksei tiến tới, nâng giọng lên một chút. Gọi về phía cô tiếp tân. Vì bị gọi đột ngột nên nàng ta bị giật mình một chút. Khi ngẩng mặt lên nhìn vị khách, cô chợt ré lên một tiếng.
“Ách… Ôi. Chào ngài. Ngài cần gì ạ?”
Đó là một chất giọng non nớt, có phần nhút nhát, không giỏi giao tiếp. Thêm vào đó, cô gái như thể thấy một gã đáng sợ lạ hoắc. Toả ra khí chất đầy áp bức khó thở. Dù ngoại hình hiện tại của anh vốn rất ưa nhìn.
Aleksei hơi khó hiểu nhưng không muốn nhiều lời, liền đi thẳng vào vấn đề.
Từ trong túi áo, anh ta rút ra một tấm huy hiệu hình chữ nhật bo góc dẹt từ kim loại. Có lẽ là một loại chứng nhận thân phận. Giống như đã quen thuộc, nên Aleksei hành xử rất tự nhiên.
“Tôi cần gặp Cassian.”
Trong đôi mắt của cô gái, huy hiệu tản nạn ra một loại lực lượng kỳ ảo. Cảm ứng rất rõ ràng, đó không phải đồ giả. Hơn nữa, dựa theo hoạ tiết, cùng chất liệu. Rõ ràng thân phận của anh ta không hề thấp.
Đè xuống sự e ngại với quý ngài kia. Cố gắng nở một nụ cười, cô gái bèn dẫn Aleksei đi.
Hai người vòng ra sau một vách tường. Sau khi cô gái kích hoạt một cơ quan ẩn từ cái nút phía sau một món đồ cổ giả. Chỉ thấy bức tường lớn phát ra âm thanh nặng nề. Ruỳnh ruỳnh di chuyển sang một bên, để lộ ra một cầu thang dẫn xuống dưới.
“Ở dưới này.”
Cô lễ tân quay trở lại trông cửa hàng. Nên Aleksei tự mình bước xuống. Trước khi rời đi, nàng ta còn lén nhìn Aleksei một cái, giống đang đánh giá.
Xung quanh không có đèn nên hơi tối. Nhưng không ảnh hưởng gì đến anh. Tựa như đã quen thuộc, như thể đã đi con đường này rất nhiều lần. Aleksei bước tới cánh cửa sắt đóng kín. Thò tay vào ô cửa nhỏ, đẩy then cài ra rồi ung dung bước vào.
Bên dưới lòng đất của tiệm đồ cổ ngày cũ. Lại là một không gian có diện tích rộng, quan trọng là được lắp đặt hệ thống thông gió nên khá thoáng.
Alekesei nhìn quanh, bày biện nội thất cũng không tệ. Người ở đâu chi tiêu cũng không keo kiệt nên nhìn quanh căn phòng rất bắt mắt. Thấy vậy, Aleksei thản nhiên kéo một chiếc ghế bành lại để ngồi, chờ đợi chủ nhân đến đón tiếp.
Rất nhanh, có lẽ là năm cái chớp mắt. Tiếng cửa gỗ đẩy mạnh vang lên từ phía đối diện.
Đó là một người nam trung niên đã đi được một nửa cuộc đời. Có tóc dày, hơi chút rối bù. Để râu quai nón, lốm đốm các sợi bạc. Anh ta bị mất một cánh tay trái, nên chiếc áo dài kia thòng lọng một bên tay áo.
Khuôn mặt của người đàn ông ấy là bao phong sương gian khó. Thấy rõ qua những vết sẹo lớn nhỏ in trên khuôn mặt.
“Lâu rồi không gặp. Cassian.”
Aleksei đặt vali xuống, giọng nói giống gặp lại một người bạn cũ, trập trùng nhiều cảm xúc. Đối diện anh, người đàn ông tên Cassian hơi bất động một chút.
“Corven… Là ngài?”
Cassain gọi Aleksei một cái tên xa lạ khác một cách cung kính. Nhưng Aleksei vẫn gật đầu khẳng định thân phận này.
Một thân phận mà anh dùng để hoạt động tại quốc gia Calvaria này. Tên là Corven Duskveil.
Cassian vội vã đi tới, bước từng bước rộng, giọng nói có chút run rẩy. Dùng một cánh tay phải còn lại nắm lấy vai Aleksei giống đang xác nhận.
“Quả thực là ngài rồi. Haha… Tôi biết mà… Mấy đứa trẻ cứ nghĩ ngài đã bỏ mạng vào 5 năm trước. Nhưng tôi biết, ngài đâu có dễ chết đến vậy.”
“Phải, tất nhiên. Tôi vẫn còn sống.”
“Đúng vậy. Còn sống.”
Sau một hồi hàn huyên nhanh gọn, Cassian lùi lại hai bước. Tâm trạng vốn bình lặng trở nên phấn khích vì sự xuất hiện của Aleksei.
“Rất chào mừng ngài trở lại thành phố Santiago này.”
Aleksei gật đầu đáp lại. Cả hai lúc này đều ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói chuyện.
“Đã lâu rồi ngài không xuất hiện. Vậy có lẽ lần này ngài trở lại là có lý do chứ?”
Cassian đi thẳng vào trọng điểm.
“Phải, quả thực là có. Và, vấn đề có chút nghiêm trọng.”
“Là gì?” Cassian cảm nhận được tính chất từ miệng Aleksei, nên cơ thể hơi đổ về phía trước, chuyên tâm lắng nghe.
“Lũ ác ma, ác ma chân chính có lẽ lại cử hành nghi thức gì đó kỳ lạ rồi.”
Một danh từ về một tồn tại bước ra từ vực thẳm phát ra từ miệng Aleksei. Một chủng tộc đáng sợ và tràn đầy sự tà ác. Đã reo rắc quá nhiều mầm mống của dục vọng lên mảnh đất này.
Cassian nghe xong, chân mày nhíu lại. Anh ta vốn theo phản xạ định hỏi ngược lại lý do Aleksei vì sao lại biết, nhưng nhớ tới vô số phán đoán trong quá khứ được người trước mắt đưa ra. Thế là đổi câu hỏi.
“Vậy, ngài cần tôi làm gì?”
“Điều tra như cũ. Các khu dân cư trị an kém, khu ổ chuột. Số lượng người dân bị mất tích bí ẩn.”
“Ngài nghi ngờ là nghi lễ cúng tế cho vực sâu?”
Aleksei chậm rãi đáp, không phủ định cũng không khẳng định.
“Không hoàn toàn, chỉ là một hướng điều tra thôi.”
Nói xong, anh hơi trầm ngâm một chút. Tựa hồ có nhiều điều muốn nói, mà chưa biết bắt đầu từ đâu. Cassian thấy vậy, đứng dậy, bảo Aleksei đợi một chút. Rồi đi vào phòng chứa, dùng cánh tay còn lại lấy ra một chai rượu và hai cái ly được để trên một cái khay.
“Làm một chút chứ?”
Aleksei nhìn lướt qua, thấy chai thuỷ tinh chứa chất lỏng màu cam pha lẫn vàng nhạt giống như đôi mắt của anh.
“Rượu Sherrry.”
“Phải, hãy uống như hồi đó nào.”
“Để tôi rót cho.”
Vì cánh tay Cassian đã bị mất, nên Aleksei chủ động. Cả hai nâng ly, trong tâm trạng bùi ngùi. Cassian lên tiếng trước, một tông giọng tràn trề lý tưởng và cả niềm hân hoan.
“Ly này. Dành cho trật tự mà chúng ta đã cùng nhau tạo ra.”
“Cạn.” Aleksei nhẹ giọng đáp lời.
Tiếng cụng ly vang lên, Aleksei và Cassian một hơi uống cạn. Sâu đó họ lại rót thêm một ly nữa.
“Ly này. Dành cho các anh em tiền nhiệm đã ngã xuống để xây nên trật tự này.”
“Cạn.”
“Ly này. Dành cho đám trẻ hậu bối sẽ tiến bước để duy trì trật tự mà mọi người đã cùng nhau gìn giữ.”
“Cạn.”
Lần này, Cassian dành trước rót đầy ly cả hai, đầy đến tràn ra ngoài.
“Và ly này. Mừng cho sự trở lại của ngài.”
Cassian hít vào một hơi. Giọng nói trở nên to hơn một chút.
“Phán quan tối cao của chúng ta. Corven Duskveil.”
Aleksei chỉ nhìn. Nhưng không cụng ly ngay, anh nói bằng tông giọng trầm ấm giống đang dặn dò.
“Quả thực, tôi đã trở lại. Nhưng không phải trở lại với tư cách phán quan của pháp điển đoạn tội. Mà tôi chỉ trở lại để điều tra và chuẩn bị một số thứ mà thôi.”
Cassian hơi khó hiểu, hỏi lại.
“Tại sao. Chúng tôi đang rất cần ngài. Từ khi ngài biến mất. Rất nhiều vấn đề đã phát sinh. Nội bộ không có người đứng đầu thực sự, nên giờ đang rối ren hết cả lên. Cả đám nhập ma giả cùng ác ma chân chính từ vực sâu cũng mọc ra như nấm.”
“Ngài Corven, làm ơn hãy trở lại. Ngồi lên cái ghế phán quan tối cao kia đi.”
Aleksei im lặng, sự im lặng này khiến Cassian hơi sốt ruột, chỉ có thể kiên nhẫn chờ. Aleksei giơ tay mình lên, trong ánh nhìn hốt hoảng của Cassian. Sự mục ruỗng và tan vỡ hiển hiện rõ trên bàn tay, lan rộng khắp cánh tay anh ta.
“Tình trạng của tôi cũng không tốt gì cho cam. Lần này trở về, sẽ là lần cuối.”
“Không có cách nào sao?”
Chỉ thấy Aleksei lắc đầu, ánh mắt hướng lên trần nhà. Giọng điệu vẫn thực bình thản với tình trạng bản thân.
Cassian thất thần, trong ký ức của anh ta. Người đàn ông này đã làm vô số việc vĩ đại. Sự hiện diện của anh giống ánh mặt trời với cái quốc gia Calvaria đầy ô uế này.
Không rõ là bao lâu, từ khi Cassian còn trẻ tuổi. Đã đi theo cái thân phận Corven Duskveil này, trong khi mọi người đều già đi. Thêm các nếp nhăn do thời gian mài mòn. Anh ta vẫn y nguyên, không thay đổi.
Cassian dõi theo bóng lưng của Corven trong các trận chiến với đám nhập ma giả và ác ma. Ảo tưởng rằng anh ta sẽ mãi mãi như vậy. Sẽ vĩnh viễn sống để bảo hộ cho Calvaria và lý tưởng mọi người cùng nhau xây dựng nên.
Và giờ đây, ngay cả Corven, tức Aleksei. Lại để ra sự suy yếu và điềm báo chẳng lành.
“Thế nên tôi mới dùng chút hơi tàn này trở về. Để nhờ vả cậu một chút.”
Aleksei thấu tỏ biểu tình của Cassian, hỏi.
“Anh có thể giúp tôi chứ?”


0 Bình luận