• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Truyện

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 2,126 từ - Cập nhật:

Con rối Alisa tỉnh dậy. Cả cơ thể vô cùng thoải mái vì giấc ngủ ngon. 

Aleksei thực sự là một người chế tác giỏi.

Nàng ta, với tư cách là một con rối thầm khen trong lòng một câu. Anh ấy mô phỏng các yếu tố sinh hoạt cho cô gần như là một con người bình thường. Nếu không phải do làn da bóng mịn hay các khớp nối lộ rõ thì Alisa cũng tưởng mình là một con người rồi.

Alisa liếc mắt qua chiếc đồng hồ cơ học nhỏ nhắn đặt ở tủ kế bên. Hiện tại điểm hơn sáu giờ sáng.

Con rối lật chăn, kéo rèm cửa sổ. Ánh nắng chan hoà từ xa xăm chiếu vào qua khe hẹp. Theo bản năng nàng ta lấy tay che mắt vì chói.

Ngay cả phản ứng này cũng được mô phỏng vô cùng chân thật, sống động như một con người so với một con rối.

Alisa thích nghi với ánh nắng kia, cô mở tung cửa và rèm. Đăm chiêu nhìn chằm chằm lên ánh mặt trời rực rỡ kia.

Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp thấy mặt trời.

Hôm qua vì ra đời trong lúc chiều, lại còn mưa. Lúc tạnh thì trời lại tối nên việc nhìn thấy mặt trời này là một trải nghiệm mới mẻ so với cô.

Khi con rối đang say sưa ngắm nghía quả cầu lửa ấy, chẳng biết qua bao lâu. Kim đồng hồ đã điểm sáu rưỡi sáng.

Alisa hốt hoảng, vội vã chỉnh trang lại váy rồi chạy xuống bếp để chuẩn bị bữa sáng cho Aleksei.

Nàng ta xuống tầng một, đã thấy Aleksei ngồi trước ở ghế phòng khách. 

“Chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon chứ?”

“Vâng. Tôi ngủ tốt ạ.”

Aleksei hài lòng gật đầu, đoạn anh ra hiệu cho con rối vào bếp. Cùng nhau, một người chỉ một người làm theo. Họ đã chuẩn bị xong một bữa sáng đơn giản. 

Đó là hai bát cháo trắng, cho thêm chút thực vật để làm phong phú bữa ăn.

Alisa, lần này đã biết cầm cái thìa cho đúng, từ tốn xúc một muỗng cho vào miệng.

“A.”

Nàng ta kêu ré lên một tiếng the thé, cháo quá nóng khiến con rối này bị bỏng. Aleksei thấy vậy, cười khúc khích.

Con rối cảm giác hơi khó xử, muốn né tránh ánh mắt của Aleksei. Có lẽ đây là sự ngại ngùng chăng?

“Cô có thể thổi một chút cho bớt nóng.”

Anh ấy đưa ra lời khuyên. Alisa làm theo, phù phù thổi từng miếng một. Quả nhiên đỡ nóng hơn hẳn.

Vị cháo khá vừa, hơi âm ấm đầu lưỡi. Con rối cảm thán trong lòng.

Dùng bữa xong xuôi. Alisa bắt đầu thu dọn để đi rửa. Cô cầm thật chắc cái bát, làm sao cho nó không bị bể vỡ như hôm qua dù chỉ có hai cái bát do hai người ăn.

Cuối cùng, nàng ta đã cất gọn được lên chạn, không hề làm vỡ. Một cảm giác hài lòng dâng lên, Alisa hơi đắc ý trong lòng. Cô quay ngoắt qua nhìn Aleksei, anh ấy vẫn ngồi ở bàn ăn, nhìn con rối làm việc từ nãy đến giờ.

“Làm tốt lắm.”

Anh ấy dịu dàng khen một câu. Alisa liền rất vui.

“Qua đây.”

Aleksei ra hiệu, con rối theo đó liền đi tới chỗ anh ta ngồi. Chỉ thấy từ trong túi áo anh rút một chiếc hộp gỗ thủ công tự làm, mở nó ra. Bên trong là một sợi dây bạc, với mặt dây chuyền được tạc tinh xảo, chi tiết mềm mại. Có màu đỏ nhạt, trông rất hút mắt.

Đẹp quá! 

Alisa, dù khuôn mặt vẫn cứng đờ vì nàng ta là một con rối, nhưng trong thâm tâm không khỏi tán thưởng một câu.

“Quà sinh nhật cho cô. Lại gần đây, để tôi đeo cho nào.”

“Ồ. Vâng ạ.”

Nàng ta ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Aleksei từ tốn vòng chiếc dây chuyền qua cổ. 

“Còn một món quà nữa.”

Aleksei từ đằng lưng cô nói. Rồi, giọng anh chợt trầm ấp lại. Một lời chúc phúc từ tận đáy lòng đến từ Aleksei.

“Chúc cho cô sẽ càng ngày càng hoàn thiện hơn, sẽ luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc.”

“À. Vâng.”

Alisa không biết nên đáp gì, có vẻ như tình huống xảy ra quá nhanh, nên không thể phản ứng kịp. Chỉ biết đáp lại một cách máy móc theo bản năng.

Con rối thẩn thơ ngắm mặt dây chuyền đẹp đẽ được đeo lên người. Cảm thấy có vui vui.

Lần đầu tiên được tặng quà sinh nhật, cũng được nghe một lời chúc chân thành.

“Hì hì.”

Alisa bật cười khe khẽ, khoé miệng con rối vẽ lên một đường cong. Nàng ta đang cảm thấy hạnh phúc. Cảm giác mới lạ ấy đang nhen nhóm bên trong Alisa, rồi sẽ dần dần lớn mạnh lên theo thời gian.

Aleksei dành những ngày sau đó để hướng dẫn Alisa về cách làm việc nhà. Từ giặt giũ, phơi đồ, chăm vườn, nấu các món ăn mới, hay là tập đọc tập viết chữ.

Vì đã có sẵn kiến thức được thiết lập sẵn, cộng với việc Aleksei cho cô một trí tuệ ngang với một cô gái trẻ, Alisa có thể nhanh chóng học tập mọi thứ mà anh ấy dạy.

Nhà của Aleksei có rất nhiều sách, đủ thể loại. Anh thường đặt chúng ở giá sách tầng một. Có đủ các thể loại, và Alisa đặc biệt thích thể loại sách kể chuyện bằng tranh.

Khi bắt đầu nhận mặt chữ và có thể đọc đơn giản. Nàng ta bắt đầu lấy chúng ra đọc, một phần vì cấu trúc từ ngữ đơn giản, hai là nếu không hiểu thì có thể xem tranh để luận nội dung.

Mỗi tối, khi rửa bát xong. Nàng ta sẽ ngồi dưới ánh đèn khí ga để cố gắng học thêm. Chẳng hiểu vì lý do gì nhưng Alisa rất vui những lúc được Aleksei khen, nàng ta thích điều đó nên thường cố làm tốt nhất có thể.

“Anh ấy muốn mình tiến bộ như một con người, như vậy mới có ý nghĩa. Liệu có phải như này không nhỉ?”

Alisa chống tay lên má, trầm tư. 

Đã gần một tháng trôi qua kể từ khi nàng sống chung với Aleksei. Cô cũng dần quen hơn với nhịp sống bình dị này. Mọi thứ như một đoạn phim nhẹ nhàng, thực yên bình.

Alisa bắt đầu yêu thích cuộc sống này hơn.

Cô tận hưởng ánh bình minh, âm thanh lách tách khi mưa, quan sát ngôi sao và ánh trăng trên bầu trời đêm tối.

Hơn cả thế, quan trọng nhất. Đó là sự hiện diện của Aleksei, một cảm giác dễ chịu khi nghe thấy giọng nói của anh ấy mỗi ngày, nó khiến cô như trở nên sống động hơn.

Một chiều nọ, Alisa đang bận bịu nhổ từng củ khoai nhỏ lên để chuẩn bị bữa tối. Nàng đánh mắt sang một bên. Chỉ thấy Aleksei ngồi trên một gò đất lớn, tay anh cầm một thanh trúc hay tre gì đó. Tay phải cầm một dụng cụ đẽo gọt. Tỉ mỉ cạo cạo cái gì trên thanh trúc ấy.

Alisa tò mò, theo bản năng hơi rón rén tiến lại. 

Cảm nhận được tiếng bước chân, Aleksei vẫn cặm cụi với công việc kia của mình mà giới thiệu ngắn gọn.

“Đây là một cây sáo.”

“Là một loại nhạc cụ?”

Con rối theo bản năng hỏi ngược lại, nghé mắt nhìn kỹ hơn. Cây sáo thủ công ấy làm rất đẹp, trong có phong thái được làm dưới bàn tay của một nghệ nhân.

“Ừm.”

Aleksei đáp, rồi thổi phần bụi cặn đi. Nhét vào ống một tấm cao su. Dưới sự bất ngờ của con rối. Anh đặt cây sáo lên môi, thổi ra một giai điệu du dương mê người. Âm thanh du dương, nhịp nhàng như con người anh vậy.

Con rối chăm chú đứng một bên lắng nghe. Một lúc sau, Aleksei kết thúc bản nhạc. Quay lại với Alisa, vẫn giữ một nụ cười mỉm lạc quan hỏi.

“Muốn thử không?”

Alisa hơi ngập ngừng, rồi gật đầu, nhận lấy ống sáo kia.

Nàng bắt chước dáng vẻ lúc nãy của Aleksei, thử thổi một hơi.

Phụt phụt phụt.

Tất nhiên là Alisa không thể thổi ra bất kỳ âm thanh ngoại trừ mấy tiếng phù phù vô nghĩa. Con rối hơi thấy ngại ngại, dúi lại cây sáo cho Aleksei rồi gãi gãi đầu.

“Ừm, tôi đi nấu bữa tối nhé.”

Nói xong, nàng ta vội vã bước nhanh tới bếp. Mà đến lúc chuẩn bị xong, Aleksei vẫn trầm tư ngồi ở gò đất đó, yên tĩnh nhìn đăm chiêu về chỗ nào đó xa xăm.

Anh ấy đang hướng đến điều gì vậy nhỉ?

Alisa luôn luôn thấy anh dành nhiều thời gian để nhìn vô định về một hướng nào đó. Cô bắt đầu tò mò có cái gì mà anh nhìn mãi thế, nhưng vẫn chưa tìm được cách để mở lời.

Dù sao, khả năng giao tiếp của nàng ta vẫn còn có chút hạn chế.

Trong thời gian sinh sống, Alisa phát hiện ra Aleksei thực sự rất đa tài đa nghệ.

Anh có thể vẽ tranh, hơn nữa vẽ rất đẹp với nhiều phong cách màu khác nhau. Nhưng thường thường Aleksei hay vẽ một khung cảnh phiên chợ đông đúc, những căn nhà kiểu cổ điển khoảng mấy trăm năm trước. Mỗi khi anh hoàn thành một bức vẽ, ánh mắt anh như thể đang hoài niệm một kỷ niệm xưa cũ nào đó.

“Anh đang vẽ khung cảnh gì vậy?”

Alisa tò mò tiến lại gần hỏi.

Aleksei vẫn giữ ánh mắt đặt trên bức tranh mới hoàn thiện, lưng hơi dựa ra sau ghế, đáp lại với tông giọng sâu lắng.

“Một đoạn lịch sử của mấy trăm năm trước thôi.”

Alisa không hiểu lắm, anh thường hay nói chuyện rất mơ hồ như vậy, nên nhiều khi nàng ta cũng chỉ biết gãi gãi đầu bỏ qua. Thường thường các cuộc nói chuyện của hai người khá ngắn, một phần do Aleksei khá kiệm lời và chỉ nói lúc cần thiết. Phần còn lại là do Alisa không biết cách mở lời và kéo dài cuộc đối thoại.

Lần này, Aleksei đã chủ động nói tiếp. Anh quay mặt lại về phía con rối, đôi mắt anh ánh lên màu đỏ nhàn nhạt.

“Cô có tò mò về thế giới bên ngoài không?”

“Ừm. Có… một chút.”

Alisa suy tư một chốc, rồi đáp lại, đoạn nàng hỏi ngược lại.

“Nó có giống như trong bức tranh kia không?”

Alisa chỉ tay hướng về bức vẽ nhộn nhịp, đầy ắp sức sống mà Aleksei vẽ ra.

“Không giống lắm, về cả kiến trúc và con người. Nó đã khác xưa.”

Anh lắc đầu, nhàn nhã cười rồi đứng dậy, mò từ trong tủ lấy ra một bức hoạ khác. Trải ra khung gỗ, ở đó vẽ nên một khung cảnh mới. Khác xa với bức vẽ mà Aleksei vừa hoàn thành.

Không như bầu không khí đầy ánh sáng. Nó khắc hoạ một không gian rộng lớn có vẻ nồm ẩm và hơi ngột ngạt, toà kiến trúc hiện đại xây san sát nhau. Nhưng ở tranh lại không có bóng người, thiếu đi hẳn sự hoạt náo của xã hội loài người.

“Đây là dáng vẻ của bên ngoài kia.”

Aleksei nói với con rối, rồi anh nói như thể ngâm thơ.

“Sự hỗn loạn đầy suy đồi, hủ bại triền miên bao trùm mọi ngóc ngách, những giấc mơ ngây thơ bị dập tắt khi chưa kịp bén rễ.”

Anh ấy dừng lại, rồi lắc đầu đầu như thể tiếc nuối, vẫn là nụ cười trông như đang tự giễu.

“Thật đáng buồn.”

Aleksei không để ý đến phản ứng ngu ngơ của con rối, cũng không để tâm đến những lời của mình có lọt tai Alisa hay không, giống như chỉ là một màn độc thoại đầy ngẫu hứng.

Mà con rối cũng thực sự không hiểu, nhưng nàng ta biết một chuyện là ở căn nhà gỗ khang trang này chắc chắn sẽ thích hơn với cái khung cảnh mờ mịt đầy u uất kia.

Tuy nhiên Alisa cũng bắt đầu muốn xem xem thế giới ngoài kia sẽ có cái gì. Nơi đó sẽ có gì khiến Aleksei hướng tới như vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận