Ở một góc hẻm không ai chú ý. Hai bóng dáng nhìn trông có vẻ bất hảo, du côn và lưu manh. Một kẻ dựa lưng vào tường, châm lửa hút một loại thuốc rẻ tiền có thể mua với giá 3 xu escudo ngoài cửa hàng. Kẻ còn lại ngồi bệt xuống đất, tung hứng đồng xu.
Kẻ tung đồng xu, tiếc nuối nói.
“Chậc. Vừa mới xong việc đã phải về. Chưa kịp hưởng thụ gì cả.”
“Mày chắc gì đã đủ tiền để chơi gái đâu mà đòi.”
Tên hút thuốc giọng nói có chút cục cằn đáp.
“Kiếm em gái nào đó rẻ mà làm một nháy thôi.” Gã tung đồng xu nhún vai đáp.
“Mà mày hút lẹ lên còn về.”
“Rồi, rồi.”
Mà ở cách đó không xa, thực sự là không xa. Vì Aleksei đang đứng tựa lưng vào tường. Ngay sát bên 2 kẻ nhập ma yếu ớt này. Lắng nghe tất thảy mà bọn chúng không mảy may để ý.
Có thể thấy, bọn chúng rất giống con người. Vì dù sao đó cũng từng là nhân loại nhận được ban ân của ác ma, hoặc từ giao dịch mà có được sức mạnh. Nên ngoại hình tương đồng là dễ hiểu.
Tuy nhiên, khi càng lên đến trình tự cao. Bọn chúng sẽ càng gần với vực sâu, gần với ác ma hơn.
Ánh mắt anh nhìn bọn chúng hoàn toàn không có cảm xúc dư thừa, không sinh động như đối với Alisa, hay Cassian, hay Javie. Chỉ có sự căm ghét sâu từ tận thâm tâm.
“Thế thì tao đi giải quyết nỗi buồn chút vậy.”
“Ừ.”
Chỉ còn một gã đang phì phèo điếu thuốc một mình.
Aleksei lúc này tiến gần đến, bắt chuyện một cách cực kỳ tự nhiên.
Mà đối phương lại cảm thấy điều này là hợp lý, là bình thường.
“Ngươi tên là gì.”
“Wyatt.” Đối phương đáp cộc lốc.
“Các ngươi đang làm gì.”
Wyatt hạ điếu thuốc xuống, vuốt vuốt cằm đáp.
“Chúng ta nhận mệnh lệnh từ quản lý. Đem những cô gái trẻ ở khách điếm được chỉ định về.”
Aleksei hỏi nốt câu còn lại.
“Tại sao lại trở thành kẻ nhập ma?”
Wyatt kia vẫn nhìn thẳng về bức tường. Giọng điệu thay đổi, trở nên châm biếm, giống đang cười đắc ý.
“Vì trở thành kẻ nhập ma liền sẽ có được sức mạnh. Có sức mạnh rồi chúng ta sẽ không cần phải cúi đầu trước bọn địa chủ hay bọn cấp trên ở công xưởng nữa.”
“Các quản lý đã hứa với chúng ta rằng, chỉ cần ta làm tốt hơn. Ta sẽ có được tài phú và đàn bà tuyệt sắc.”
“Không cần cực khổ làm việc. Chúng ta cứ thế sẽ đứng trên đỉnh cao thế giới.”
Kẻ nhập ma Wyatt càng kể càng phấn khích, càng hưng phấn. Nói đến văng cả dãi. Mà người đứng bên cạnh hắn, chỉ điềm nhiên đáp 2 câu.
“Vậy sao.”
“Quả là ngu dốt.”
Lời vừa dứt, ngọn lửa đỏ cam bùng lên. Hừng hực cháy rực, đốt đến khi kẻ nhập ma Wyatt kia đến tro cũng không còn. Trong sức nóng kinh hoàng, một làn khí đen hôi thối bốc ra từ người kẻ nhập ma kia.
Đây chính là sự biến đổi cơ thể khi người ta dám sa vào vực sâu.
Sẽ càng ngày càng sa đoạ, hủ đoá, bại hoại.
“A. Đây là gì?”
Wyatt kia đến lúc chết vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại chết. Hắn không hề cảm thấy Aleksei đang ở ngay bên cạnh, thế nên trong ánh mắt toàn lại sự khó hiểu.
Khi hắn ta bị thiêu chết, sót lại một ánh tinh quang nhỏ bé toả ra ánh sáng màu cam vàng ảm đạm.
Aleksei bắt lấy nó, bóp mạnh. Để ánh sáng từ kẻ nhập ma kia dung nhập vào bản thân.
Lúc này, gã đồng bạn của Wyatt đã quay lại, nhìn thấy tàn thuốc cháy dở, hét lớn về phía Aleksei.
“Xong rồi thì về nhanh lên đi.”
“Aleksei.”
Cái tên Aleksei từ miệng kẻ nhập ma kia thốt ra trơn tru. Tựa như hai người đã biết nhau từ lâu, tựa như hai bọn họ mới là đồng bọn vậy.
Aleksei từ từ quay đầu lại, đáp với giọng lạnh tanh.
“Ừ. Đến đây, Damian.”
Thời khắc này, không còn kẻ nhập ma Wyatt nào nữa.
Quá khứ của gã đã bị bóp méo, bị xoá sổ và thay thế bởi một tồn tại khác.
Hắn đã bị lãng quên theo cách đó.
Aleksei thản nhiên đi theo kẻ nhập ma tên Damian kia. Đi về nơi căn nhà thuê tạm bợ. Ở đó, Aleksei thấy một cô gái được choàng một tấm vải nâu. Co ro trong góc tối.
Đó là cô gái làm ở nhà thổ mà gã nhập ma Damian và Wyatt mua về bằng tiền được cấp từ quản lý.
Kẻ nhập ma Damian hùng hổ bước tới. Kéo mạnh tay cô gái điếm kia. Khiến nàng ta ré lên một tiếng.
“Đi. Còn mày mở cửa đi Aleksei.”
Aleksei nói đáp, chỉ lặng lẽ làm theo. Đẩy ra cánh cửa nẻo, cả ba sau đó men theo ngõ hẹp. Dọc đường, một vài người lướt qua, thấy cô gái bị hai gã đàn ông trông có vẻ thô tục hung hãn kéo đi. Cũng chỉ thờ ơ đi ngang.
Đến cuối, ba người đi sâu vào một hệ thống cống ngầm đã bị bỏ hoang lâu năm. Chỉ thấy tảo rêu bám um tùm, và mùi ẩm mốc xông lên mũi.
“Sao nãy giờ mày ít nói thế Aleksei?”
Damian vu vơ hỏi.
“Không phải vấn đề của cậu.” Anh lạnh nhạt đáp.
“Tốt cho mày thôi.”
Aleksei đánh mắt qua cô gái làm ở nhà thổ kia. Mặc kệ kẻ nhập ma Damian, điềm nhiên hỏi.
“Cô tên là gì?”
Có lẽ là bị bất ngờ, cô gái với mái tóc đen, đôi mắt trũng sâu, đầy sự đáng thương ấp úng một chút mới đáp.
“Linna. Thưa ngài.”
Nói xong, cô giật mình, nhìn qua Damian. Linna hơi co cụm lại, ôm lấy mình, cả người khẽ run.
“Đừng để tâm đến hắn. Cứ thoải mái trò chuyện với tôi là được.”
Aleksei nói. Mà Linna không hiểu sao cảm thấy điều này rất hợp lý, không có vấn đề gì. Tâm trạng từ từ thả lỏng. Damian ở bên cạnh tựa hồi không nghe thấy hai người nói gì. Vẫn rảo bước xuyên qua hệ thống cống ngầm đến điểm tập kết.
“Tại sao cô lại làm gái nhà thổ?”
Linna hồi tưởng lại một chút, chán nản đáp.
“Ban đầu… gia đình tôi vốn sống rất tốt. Một gia đình bình dân bốn người gồm cha mẹ, anh trai và tôi, đủ ăn đủ sống. Nhưng mà, cha và anh trai tôi bị tai nạn lao động. Cha thì qua đời, anh trai tôi bị liệt nửa người…”
“Thế nên, tôi đã nghỉ học. Cùng mẹ kiếm tiền…”
“Nhưng mẹ tôi làm việc trong nhà máy diêm. Bị nhiễm độc phốt pho. Cuối cùng bà cũng đi theo cha.”
“Anh trai tôi hay tin cũng như phát điên. Treo cổ tự tử.”
Aleksei im lặng, từ đầu đến cuối chỉ lắng nghe một cách bình tĩnh, không dao động.
Linna thở hắt ra một hơi, cười khổ.
“Không còn ai cả, chủ nhà đòi tiền thuê, rồi đủ loại chi phí. Tôi… tôi, đã bán mình cho nhà thổ. Đổi lấy chút tiền mai táng cho mẹ và anh. Về sau, ít ra ở nhà thổ còn có chỗ ăn chỗ ở.”
Nói đến đây, giọng người phụ nữ tên Linna hơi nghẹn lại.
“Tại sao không đến viện cứu tế mà các phán quan xây nên.”
Linna lắc đầu, u uất nói.
“Một ngày hai ngày còn được. Nhưng các trại tế bần chỉ hỗ trợ cho một cá nhân nhiều nhất 3 ngày. Để tranh tình trạng lười biếng phụ thuộc vào cứu tế. Điều này cũng đúng thôi.”
“Thế nên tôi chỉ còn cách đến các trại cứu tế khác. Nhưng người xếp hàng đông lắm. Có người còn đợi từ 2 giờ sáng, họ chen nhau lúc tối mịt chỉ để lúc 7 giờ mở cửa là sẽ có chỗ.”
“Tôi không đủ sức để cạnh tranh với họ.”
Cô kể với giọng ảm đảm, chán nản.
Nghe lời cô kể, Aleksei trầm ngâm.
Anh đã làm rất nhiều thứ cho nơi này. Nhưng có lẽ, là chưa đủ.
Aleksei chợt chuyển chủ đề.
“Cô làm công việc này bao lâu rồi? Đã phục vụ bao nhiêu khách?”
“A… Ơ?”
Có vẻ câu hỏi của Aleksei hơi thẳng thắn, Linna cứng họng một lúc, rồi ngại ngùng đáp.
“Tôi chỉ mới đến vài ngày. Đã được hai ngài mua đi. Nên thành thực mà nói, tôi vẫn là trinh nữ.”
Nói xong, Linna len lén nhìn Aleksei. Đáp lại nàng ta, Aleksei lại không quan tâm. Chỉ nảy lên một nghi vấn cần được giải đáp.
Họ đến một không gian trống. Có một tốp khoảng hơn 20 người. Trong đó, Aleksei thấy 4 người phụ nữ khác ngồi bệt xuống đất, túm tụm lại với nhau. Trông có vẻ vô cùng sợ hãi, có người mang vẻ mặt bi quan.
Ai mà biết đoán đám đàn ông mặt mày dữ tợn này sẽ làm gì mình. Giờ họ đã bị mua, nên họ chính là tài sản, là nô lệ của những gã kia.
“Hai thằng mày đến muộn.” Một gã trong nhóm nói.
“Tại Aleksei lên cơn thèm thuốc, nên phải đợi nó làm 1 điếu.”
“May mà quản lý chưa đến, nếu không chúng mày chết chắc.”
Damian nhún vai, bĩu môi.
Aleksei ở bên cạnh tựa hồ không quan tâm đến lời nói của bọn họ. Thản nhiên bước về phía bốn cô gái mặc mấy tấm giẻ trên người.
“Tôi muốn hỏi các cô một điều? Được chứ?”
Cả bốn cô gái ngẩng mặt lên, trong số đó có cả người đã rơm rớm nước mắt. Lại thấy một người nam đang toả ra một khí chất làm người ta rất an tâm, gật đầu lia lịa.
“Các cô đều là trinh nữ?”
Không ngoài dự đoán của anh, cả bốn đều cho ra đáp án khẳng định.
“Phải.”
“Ừm.”
“Vâng.”
“Tôi… tôi vẫn còn.”
Trong đầu Aleksei hiện lên số liệu mà Cassian đã giao cho. Anh kiểm tra lại toàn bộ. Lại phát hiện mình đã bỏ qua một điểm mù tư duy.
Anh chỉ là kiểm tra số liệu từ 5 năm sau khi anh rời đi khỏi Calvaria mà không nghĩ tới việc kiểm tra cả những năm trước đó.
Anh lại chợt nghĩ đến mẹ của một người.
Javie.
Mẹ cô bé cũng là gái bán dâm. Sau đó bằng cách nào đó cô đã lọt vô một chi nhánh của bọn nhập ma. Cuối cùng lại thoát ra.
Tên mẹ của Javie, Aleksei vẫn còn nhớ.
Faine.
Đó là 17 năm trước.
Nhìn những người phụ nữ này. Aleksei gần như thông suốt.
Hai con mắt anh lần nữa sáng rực, tựa hồ của một bầu trời sao đã được thu nhỏ lại, nén vào mắt anh.
Aleksei đưa lên lên cao, kéo một cái thật mạnh. Một thân ảnh như bước ra từ lỗ hổng thời gian. Bị lôi đến thế giới hiện thực.
Mà thân ảnh đó lại giống hệt Aleksei. Sau khi kéo một “mình” khác ra. Cái phân thân ấy không nói gì, lập tức trở nên mờ nhạt. Dịch chuyển thẳng về tiệm đồ cổ của Cassian.
Tất cả động tĩnh lớn nhỏ của anh. Cả đám người kia đều thấy hết. Anh không hề tàng hình hay gì. Chẳng qua trong mắt họ, Aleksei đang làm những điều vô cùng hiển nhiên, không có sự bất thường nào cả.
Aleksei kéo Linna ngồi vào chỗ xong. Híp mắt lại, suy tư.
Bắt cóc phụ nữ. Không, đây là trực tiếp mua bán. Có thể tránh gây ra phản ứng dây chuyền.
Phong cách lén lút và cẩn thận. Bằng cách nào đó đã qua mặt sự kiểm tra của phán điển đoạn tội.
Trinh nữ. Phụ nữ trẻ.
Faine? Đây rõ ràng là mấu chốt.
Javie có liên quan không. Có lẽ, nhưng không sâu.
Anh dừng lại suy nghĩ, dòng tư duy xoay chuyển liên hồi.
Ở phía còn lại, phân thân Aleksei đột ngột xuất hiện trước mặt Cassian và Javie khiến hai người họ giật bắn mình.
“A. Ngài đã điều ra về rồi sao?”
Phân thân Aleksei kia không đáp. Nói với một giọng máy móc, cứng ngắc, ánh mắt vô cảm không có ánh sáng.
“Tôi cần tài liệu về số người mất tích. Chỉ cần về nữ khoảng 18 đến 25 tuổi từ 17 năm… không, là 30 năm về trước. Ngay lập tức.”
Cassian nghe xong, không hỏi thêm. Lập tức đứng dậy thu thập văn bản cho Aleksei. Đồng thời đánh mắt qua Javie đang ngây ngốc bên cạnh. Cô bé hiểu ý rất nhanh, lập tức rời khỏi phòng. Trong mắt cô, hiện rõ sự tò mò, hào hứng và mong chờ về phía Aleksei.
Dù sao, cô vẫn chỉ là trẻ con.


0 Bình luận