Tập 03: Bi kịch sân khấu múa rối nước
Chương 11 - Hồi kết: Chú tễu mỉm cười
0 Bình luận - Độ dài: 3,264 từ - Cập nhật:
Vài tiếng trước...
Chúng tôi chạy thục mạng ra khỏi nhà hát, không dám ngoảnh đầu lại. Mãi đến khi rẽ vào con đường lớn, tiếng xe cộ ồn ào át đi sự im lặng chết chóc phía sau, tôi mới dám thở dốc. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hình ảnh Chú Trung đứng sừng sững trong bóng tối và cái mùi hôi thối từ chiếc bao đen cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến tôi rùng mình.
Chúng tôi quay về phòng tôi, nơi an toàn hơn mà cả hai có thể nghĩ đến lúc này. Tôi uống một hơi hết cả chai nước, nhưng vẫn không thể dập tắt được nỗi sợ hãi đang cháy trong lồng ngực. Lộc thì khác. Sau cơn hoảng loạn ban đầu, nó lại chìm vào sự im lặng đáng sợ. Nó ngồi trên sàn, mắt dán vào một điểm vô định, các manh mối, các suy luận dường như đang quay cuồng trong đầu nó.
Tôi đi đi lại lại trong phòng, vò đầu bứt tai, cảm giác như mình sắp phát điên đến nơi.
“Rốt cuộc là sao chứ? Cái bao đó... bên trong là cái gì? Tại sao Chú Trung lại ở đó?”
Lộc không đáp lại. Nó vẫn ngồi im như tượng. Sự im lặng của nó còn đáng sợ hơn cả lời nói của Chú Trung. Mãi một lúc lâu sau, khi tôi đã gần như hết kiên nhẫn, nó đột nhiên ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to, hiện rõ sự kinh hoàng và một tia sáng của sự thông suốt.
“Chết rồi...” nó thốt lên, giọng gần như là một tiếng thì thầm. “Chẳng lẽ... chẳng lẽ là như vậy?”
Tôi ngẩn người trước phản ứng của nó. “Như vậy là sao?”
Nó không giải thích. Nó đứng bật dậy, vẻ mặt đầy sự khẩn trương. “Minh! Đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Chú Hùng mày còn giữ không? Mau đưa nó cho bố tao ngay! Nói với ông ấy bảo cảnh sát điều tra ngay về con dấu và tổ chức Hắc Long. Nhanh lên!”
Nói rồi, nó lao ra phía cửa, dường như định chạy đi đâu đó.
“Giờ này mà mày còn đi đâu?” Tôi gọi với theo.
“Tao phải đi xác nhận một chuyện!” Nó nói vọng lại rồi biến mất sau cánh cửa, để lại tôi đứng chơ vơ.
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi biết mình phải tin nó. Tôi vội vã lấy đoạn ghi âm, đạp xe như bay đến nhà Lộc. Tôi trình bày lại mọi chuyện cho bố nó, từ đoạn ghi âm của Hùng cho đến việc Lộc đột nhiên hốt hoảng chạy đi đâu đó. Bác trai nghe xong, mặt biến sắc, lập tức gọi điện thoại cho một ai đó.
Tôi quay trở về phòng mình với một mớ hỗn độn trong đầu. Khoảng hơn tiếng sau, Lộc quay về. Nó lao vào phòng, người ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển như vừa bị chó đuổi.
“Sao rồi?” Tôi lo lắng hỏi.
Nó ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt nó vừa có sự sợ hãi, vừa có sự chắc chắn đến lạnh người.
“Tao biết cái bao đấy để làm gì rồi. Và tại sao nó lại có một mùi như thế rồi.”
Lộc bắt đầu trình bày một mạch những suy nghĩ của nó, với những gì tôi nghe được còn kinh khủng hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng. Nó nói về kế hoạch hai giai đoạn, về cái bao được dùng để chứa xác, về việc Chú Trung chính là hung thủ.
Nhưng rồi, nó khựng lại, vẻ mặt đầy bối rối. “Nhưng tao không hiểu... Tại sao hắn lại giữ cái bao đó lại? Hắn có quá nhiều thời gian để tiêu hủy nó sau khi thực hiện màn thả trôi nổi xác ông Lâm. Tại sao lại phải mạo hiểm giấu nó trong một con rối khác? Tại sao đến tận bây giờ hắn vẫn chưa chịu tiêu hủy nó?”
Câu hỏi của Lộc khiến cả hai chúng tôi lại chìm vào im lặng. Đúng vậy, nó quá vô lý. Trừ khi... hắn còn cần dùng đến nó.
“Không xong rồi!” Lộc lại hét lên, nó vơ vội chùm chìa khóa xe đạp. “Tao vừa quay lại nhà hát. Cái bao... nó biến mất rồi! Tao hỏi thì biết được có người thấy chú Trung buổi tối đã bước ra từ đấy!”
Cả hai đứa nhìn nhau, một suy nghĩ kinh hoàng đồng thời lóe lên trong đầu cả hai.
“Nhưng chú ta có thể đi đâu được? Hay là chú ta biết mình bị phát hiện nên định thủ tiêu cái bao ấy đi rồi.” Tôi hướng ánh mắt về phía Lộc, người vẫn đang vò đầu bứt tai.
“Cái bao không phải là thứ đã dùng xong. Nó là thứ sắp được dùng đến.” Lộc hét lên.
“Rốt cuộc thì Chú Trung đang muốn làm gì với nó chứ?” Tôi lẩm bẩm, một cảm giác bất an khủng khiếp trào dâng.
Lộc không trả lời tôi. Nó đứng phắt lên, mắt nhắm nghiền, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm. Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai đứa. Rồi đột nhiên, nó mở bừng mắt ra. Một sự thông suốt lạnh lẽo hiện lên trong đó.
“Mục tiêu tiếp theo,” nó nói, giọng rành rọt. “Cái bao đó không phải để phi tang. Nó là công cụ cho một vụ giết người nữa.”
Da gà tôi nổi lên khắp người. “Mày nói sao?”
“Vụ án 5 năm trước,” Lộc nói nhanh, dòng suy nghĩ của nó tuôn ra như thác lũ. “Ông Lâm không hành động một mình. Bức thư của ông Nam đã nhắc đến ‘vợ ông chủ tịch’. Hung thủ vụ đó có lẽ không chỉ có một. Chú Trung muốn trả thù cho cô Thu. Ông ta đã giết ông Lâm... và giờ chỉ còn lại một người.”
Một cái tên, một gương mặt hiện lên trong đầu cả hai đứa. Người phụ nữ sang trọng, đồng phạm cuối cùng trong bi kịch năm xưa.
“Tối nay,” Lộc nói, giọng chắc nịch. “Chú Trung sẽ ra tay với bà ta. Hắn sẽ dùng chính cái bao đó để bắt cóc và thủ tiêu người cuối cùng. Hắn chắc chắn phải hoàn thành màn báo thù của mình.”
Không cần nói thêm lời nào nữa. Chúng tôi lao ra khỏi nhà, nhảy lên chiếc xe đạp. Lần này không phải là một cuộc điều tra. Lần này là một cuộc chạy đua với thời gian, với một kẻ giết người đang trên đường hoàn thành bản án cuối cùng của hắn.
Chúng tôi đánh liều đạp xe thẳng đến căn biệt thự của ông giám đốc. Bầu trời tối đen tựa như tội ác chúng tôi sắp phải đối mặt. Rất may là lúc trước Lộc cũng có nghi ngờ ông giám đốc nên đã lén tìm hiểu ông ta và biết được địa chỉ nhà ông ta, cộng thêm sự chỉ dẫn của mấy cô chú xung quanh khu vực đó.
Một căn biệt thự cổ kính hiện lên trước con ngươi hai đứa, Lộc bước tới dò xét, nó phát hiện ra cánh cổng đã được mở hờ. Có vẻ đúng là hắn đã đến đây, chúng tôi nhanh chóng tiến vào trong.
… Và giờ, trở lại hiện tại.
Chú Trung vớ lấy con dao trên bàn, lao về phía bà ta. Nhưng khi mũi dao chỉ còn cách cổ họng người đàn bà vài centimet, một bàn tay gầy gò nhưng chắc nịch đã chụp lấy cổ tay chú, chặn đứng cú đâm.
“Ngừng lại đi chú,” nó nói, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt thì sắc như dao găm. “Mọi thứ kết thúc rồi.”
“TRÁNH RA!” Chú Trung gầm lên, cố gắng giằng tay ra nhưng không được. Bàn tay của nó siết chặt như một chiếc kìm sắt. Không chút do dự, chú chuyển con dao sang tay kia, một lần nữa vung lên.
Xoẹt!
Một tiếng hét thất thanh vang lên giữa không gian lặng thinh của căn phòng, đấy là giọng của bà Hạnh.
Một dòng máu đỏ tươi ứa ra, chảy dọc theo kẽ tay nó rồi nhỏ xuống sàn nhà. Lưỡi dao đã cắt vào lòng bàn tay nó. Chú Trung lập tức buông con dao ra.
RẦM!
Cánh cửa chính bị đạp tung ra. Cảnh sát ập vào, súng ống chĩa thẳng về phía chú Trung đang ngồi bệt giữa căn phòng. “Bỏ vũ khí xuống! Giơ tay lên!”
Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, tôi thấy Lộc khẽ lắc đầu, bàn tay vẫn ghì chặt lấy tay chú Trung, máu của nó thấm ướt cả tay hai người. Nó lẩm bẩm, một câu nói không phải dành cho cảnh sát, mà là dành cho chú Trung.
“Hãy để pháp luật... trừng phạt bà ta.”
Chú Trung chết lặng trước Lộc, chiếc mặt nạ điềm tĩnh vỡ tan tành, để lộ ra một gương mặt đau đớn và tuyệt vọng. Khi những người cảnh sát mặc áo giáp tiến tới, còng tay ông lại, ông không hề chống cự. Ông chỉ ngồi sụp xuống sàn, hai tay ôm lấy mặt, và bật khóc.
Đó không phải là tiếng khóc vì sợ hãi. Đó là tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào của một người đàn ông đã mang một gánh nặng quá lớn suốt năm năm trời, và giờ đây, gánh nặng đó đã được trút xuống.
“Xin lỗi... xin lỗi...” ông lặp đi lặp lại giữa những tiếng nấc, nhưng không phải nói với người đàn bà đang co ro trong góc, cũng không phải nói với cảnh sát. Ánh mắt ông hướng về phía Lộc, một ánh mắt vừa có sự biết ơn, vừa có sự ân hận sâu sắc.
Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Lộc vẫn đứng im. Bàn tay bị thương của nó vẫn còn rỉ máu, nhưng gương mặt nó lại bình thản và lạnh lùng đến đáng sợ. Nó nhìn Chú Trung bị giải đi, đôi mắt không một chút cảm xúc, như thể vừa hoàn thành xong một bài toán khó.
“LỘC!”
Một tiếng hét đầy hoảng hốt và giận dữ vang lên. Bố Lộc lao vào phòng, theo sau là vài viên cảnh sát khác. Ông nhìn thấy bàn tay đầy máu của con trai mình, mặt ông trắng bệch đi.
“Mày có điên không?” Ông lao tới, túm lấy vai Lộc và lắc mạnh. “Có biết mày vừa làm gì không? Mày có thể đã chết rồi không hả?”
Cơn giận của một người cha lo sợ cho sự an toàn của con mình bùng lên dữ dội. Nhưng Lộc dường như không nghe thấy gì. Nó vẫn im lặng, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định.
“NÓI GÌ ĐI CHỨ!” Bố Lộc quát lên, sự sợ hãi khiến ông mất bình tĩnh. Ông vô thức siết chặt lấy cánh tay của Lộc.
“A... AAAAA!”
Lần đầu tiên, Lộc hét lên. Đó là một tiếng hét đầy đau đớn, không phải vì sợ hãi, mà là vì cơn đau thể xác ập đến khi adrenaline qua đi. Bàn tay bị thương của nó bị động chạm, cơn đau buốt nhói lên tận óc.
“Bác ơi, tay nó!” tôi vội vàng kêu lên.
Bố Lộc lúc này mới sực tỉnh, vội buông tay ra. Ông nhìn bàn tay bê bết máu của con trai, sự giận dữ trên mặt biến mất, thay vào đó là nỗi xót xa và sợ hãi tột độ.
“Trời ơi, con tôi...”
“Con không sao,” Lộc nghiến răng, trán lấm tấm mồ hôi. “Chỉ là một vết cắt nhỏ xíu thôi.”
“Một vết cắt thôi à?” Bố nó lại gắt lên, nhưng lần này trong giọng nói đã có sự run rẩy. “Con coi mạng sống của mình là trò đùa phải không?”
“Con chỉ làm điều cần làm!” Lộc cãi lại, cơn đau khiến nó cũng trở nên cáu kỉnh.
“Điều cần làm là báo cho cảnh sát, không phải là một mình đối đầu với kẻ giết người!”
Cuộc cãi vã của hai bố con vang lên giữa sự hỗn loạn, nhưng tôi không còn nghe rõ nữa.
Tiếng còi xe cảnh sát nhỏ dần rồi tắt hẳn, trả lại cho con phố sự im lặng vốn có. Chú Trung đã bị giải đi, chiếc bóng lưng còng xuống, tan biến vào màn đêm. Mọi thứ dường như đã kết thúc.
Trong khi bố Lộc và các nhân viên y tế đang trao đổi, tôi thấy Lộc đã đứng dậy, chậm rãi bước về phía một chiếc tủ nhỏ bị đổ trong lúc vật lộn. Nó không nhìn vào những mảnh vỡ, mà nhặt lên một khung ảnh bằng gỗ bị rơi ra.
Tôi tò mò bước tới bên cạnh. Lộc không nói gì, chỉ im lặng nhìn đăm chiêu vào tấm ảnh đã cũ.
Đó là một bức ảnh chụp chung của toàn bộ đoàn kịch từ nhiều năm về trước, có lẽ là trong một buổi liên hoan. Mọi người khoác vai nhau, cười nói vui vẻ dưới ánh đèn sân khấu. Tôi nhận ra tất cả bọn họ: ông giám đốc, ông Lâm, vợ ông giám đốc, cô Lý, chú Hùng... và cả cô nghệ sĩ tên Thu, cô đứng cạnh Chú Trung, nụ cười rạng rỡ như nắng mai.
Nhưng ánh mắt của Lộc không nhìn vào họ. Nó đang nhìn vào thứ mà Chú Trung đang cầm trên tay trong bức ảnh.
Một con rối hình Chú Tễu.
Đó là một Chú Tễu được chạm khắc rất tinh xảo, bụng phệ, tay chân mập mạp, miệng cười toe toét đặc trưng. Trong bức ảnh, Chú Trung giơ nó lên đầy tự hào, còn Thu thì trìu mến đặt một tay lên đầu con rối. Một khung cảnh của niềm vui và đam mê thuần khiết.
Tôi nhìn chằm chằm vào con rối gỗ qua lớp kính của khung ảnh. Miệng Chú Tễu được tạc theo một nụ cười vĩnh cửu, một biểu tượng của sự lạc quan, của tiếng cười mà nghệ thuật múa rối nước mang lại. Nhưng không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc này, sau khi đã biết tất cả mọi bi kịch, tôi lại thấy nụ cười ấy thật khác.
Nó như đang mím chặt lại, cố nén một nỗi đau không thể nói thành lời. Vẫn là nụ cười đó, nhưng giờ đây, tôi lại thấy trong đó một sự im lặng đến ai oán…
...Khung cảnh hỗn loạn mờ dần đi, thay vào đó là ánh đèn trắng toát và mùi thuốc sát trùng đặc trưng. Lộc đang ngồi trên một chiếc giường cứu thương, một nữ bác sĩ đang cẩn thận rửa và băng bó lại vết thương trên tay nó. Nó không nói gì, chỉ im lặng nhìn xuống bàn tay mình, nơi dòng máu đã ngừng chảy, được thay thế bằng một lớp gạc trắng tinh. Vở kịch đã thực sự hạ màn.
Bố Lộc bước vào trong căn phòng, ông nhìn hai đứa một lượt, rồi cất tiếng: “Nhờ có thông tin mấy đứa cung cấp, tổ chức Hắc Long đã bị tóm cổ hết các đầu sỏ, chỉ còn lại lác đác mấy tên lặt vặt, họ nói là sẽ ra sức để tóm gọn hết không bỏ sót một tên nào.”
Lộc đang được băng bó không kìm được tò mò: “Thế bố có nghe thông tin gì về vụ chú Trung không ạ?”
Tôi cũng hướng ánh mắt về hướng bác, một tiếng thở dài cất lên, sự mệt mỏi được biểu hiện rõ trên gương mặt chú ấy, bác tiến tới lôi ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Chị bác sĩ cũng dừng tay lại.
“Cảnh sát lập tức ấp vào khám sét nhà chú Trung, phát hiện được nhiều tài liệu liên quan đến vụ án, rồi những bằng chứng về tổ chức Hắc Long. Họ còn thấy mấy bằng chứng còn dấu vết ông Lâm trên đó.” Ông ngừng lại, rồi lôi một quyển sổ ra từ túi áo. “Còn nữa, họ cũng phát hiện nhiều thuốc mê, thuốc độc, rồi cả những ghi chép về thủ thuật để dựng hiện trường ông Lâm đúng như hai đứa đã nói.”
Lời bác nói xong, cả căn phòng bỗng lặng thinh đi, một kế hoạch thực sự đầy đầu óc, mưu mẹo, được vạch ra từ mấy năm trước. Thật may là nó đã chấm dứt. Đột nhiên tiếng Lộc làm xé tan sự im lặng.
“Thì ra là vậy!”
Cả ba người trong phòng đều quay sang nhìn nó, rồi Lộc như hiểu ra.
“Có lẽ mình đã đoán sai một vài chỗ… không phải việc đặt con dấu kia vào xác ông Lâm chỉ đơn thuần là vì đánh lừa cảnh sát, mà có lẽ chú ấy còn hi vọng cảnh sát có thể tóm gọn lũ đó.”
Không đợi chúng tôi tiêu hóa, Lộc ngước nhìn trần nhà, nó thở dài đầy nặng nề.
“Chú ấy chắc là sẽ tự kết liễu đời mình ngay sau khi trả thù xong cho cô Thư, vì thế nên chú ấy không định thủ tiêu bất kì bằng chứng nào, thậm chí lúc đó khi thấy mình phát hiện ra bằng chứng về vụ án, chú ấy cũng chỉ đứng quan sát, chú ấy thậm chí có thể đe dọa, hoặc là bịt đầu mối lúc đó.”
Tôi chết lặng bên trên ghế, nghĩ lại cảnh tượng bị phát hiện ngày hôm đó, cuộc gọi đấy đến quá đúng lúc, nó có lẽ là do chú ấy đã cố tình làm như vậy để đe dọa chúng tôi, chứ không có ý gây hại đến chúng tôi.
Có lẽ sâu thẳm trong thâm tâm nghệ nhân ấy, vẫn còn lại chút linh hồn của một con người. Không phải là một kẻ giết người máu lạnh, mà là một nghệ sĩ đau khổ, một con rối đã vùng vẫy trong vô vọng để thoát khỏi những sợi dây định mệnh.
Tôi nhìn sang Lộc, thấy ánh mắt nó, tôi lại nhớ đến con rối Tễu trong khung ảnh. Nụ cười khắc trên gỗ dường như không còn là biểu tượng của niềm vui, mà là sự mỉa mai đắng chát. Con rối ấy, cũng như chú Trung, đã bị những sợi dây vô hình chi phối, buộc phải diễn những vai không mong muốn.
Rồi tôi chợt hiểu, có lẽ tất cả chúng ta đều là những con rối trong vở kịch lớn của cuộc đời. Có người may mắn được diễn vai mình muốn, có người bị buộc phải cười khi lòng đang khóc. Chú Trung đã cố gắng tự cắt đứt những sợi dây ấy, nhưng cuối cùng lại tự buộc mình vào những sợi dây khác, sợi dây của thù hận và báo oán.
Vở diễn rối nước đã tàn, màn nhung khép lại. Những con rối được cất vào hộp, chờ đợi buổi diễn mới. Nhưng có những vết nứt trên thân rối, những vết thương lòng không thể hàn gắn, sẽ còn mãi như chứng tích của một bi kịch không cần thiết.
Và nụ cười của chú Tễu, từ nay về sau, trong mắt tôi sẽ mãi mãi là nụ cười đầy nước mắt.


0 Bình luận