• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Bi kịch sân khấu múa rối nước

Chương 04 - Hồi II: Sức nặng của nước

0 Bình luận - Độ dài: 3,510 từ - Cập nhật:

Khói vẫn bốc nghi ngút từ con bo mạch dưới tay, mùi nhựa cháy khét lẹt phảng phất vị thất bại cay đắng. “Chết tiệt!” Tôi lẩm bẩm, buông vội mối hàn vẫn còn nóng rẫy. Một giây mất tập trung và giờ đây, phải thức trắng đêm để vật lộn với con robot bốn chân coi như đổ sông đổ bể. Tôi ho sặc sụa, mắt cay xè vì khói. Mẹ chắc chắn sẽ lại lắc đầu, chỉ vào đống linh kiện cháy đen và cái phòng ngủ như ‘bãi chiến trường’ của tôi mà than thở. Lại phải tốn đống thời gian để dọn dẹp và chỉnh lại. Có lẽ tôi sinh ra là để làm ra thứ gì đó bằng đôi tay, chứ không phải là cái đầu suy luận siêu phàm như thằng bạn kỳ quặc của mình.

Giấc ngủ vừa chợp được sau thảm họa ấy bị xé nát bởi một âm thanh quá quen thuộc và quá đỗi khó chịu vào giờ này: “Minh! Mở cửa! Mau lên!” Giọng Lộc. Không ai khác. Chỉ có nó mới dám gào thét tên tôi giữa trưa như thể tòa nhà sắp sập. Tôi lê thân xác mệt mỏi ra khỏi giường, quai hàm cứng đờ sau đêm thức trắng. Ánh sáng buổi trưa chói chang như muốn đâm thủng màng nhĩ. Tôi mở cửa, mắt nhắm tịt, giọng khàn đặc: “Gì... Lộc? Mới trưa đã réo tên người ta như truy nã vậy. Có chuyện gì mà trưa nắng nôi lại tới thế?”

Rồi tôi buộc phải mở mắt. Và khoảnh khắc nhìn thấy nó, cơn buồn ngủ cuối cùng trong tôi bốc hơi sạch sẽ.

Không phải vì dáng vẻ cao gầy, hay khuôn mặt luôn đăm chiêu như đang giải mã hằng số vũ trụ của nó. Mà là vì cái cách nó đứng đó. Im lặng. Căng thẳng. Ánh mắt nó sáng quắc, sắc lạnh như dao găm dưới hàng lông mày châu lại. Toàn thân nó toát ra một thứ năng lượng khẩn trương, đặc quánh đến ngột ngạt. Tôi biết ngay. ‘Mùi thú vị’. Mùi đặc trưng chỉ xuất hiện khi Lộc đã đánh hơi thấy điểm đột phá trong một vụ án kỳ quái. Thứ mùi khiến máu tôi chảy ngược. Mỗi lần nó mang thứ mùi này đến, đời tôi lại thêm một phen cảm phục.

“Có chuyện gì vào đây rồi nói?” Tôi hỏi, giọng đã tỉnh táo hẳn dù cơ thể vẫn rã rời. Một nỗi lo lắng mơ hồ len lỏi.

Lộc không trả lời ngay. Nó chỉ nhìn tôi chằm chằm, như thể đang quét não tôi xem tôi đã sẵn sàng chưa. Rồi nó gật đầu, một cái gật ngắn gọn, dứt khoát. Và đầy uy lực. Không cần nói, tôi hiểu khá rõ suy nghĩ nó. Tôi vội kéo tay nó vào, lách qua cái phòng khách sạch sẽ đến hoàn hảo của mẹ, rồi đóng sập cửa phòng tôi, cái ốc đảo hỗn độn của dầu máy, mùi thiếc hàn, robot dở dang và những bảng mạch cháy dở ập vào mắt. Nhưng với người bạn này, có lẽ nó đã quá hiểu rõ rồi. Ít nhất với nó, sự bừa bộn của tôi được chấp nhận.

Lộc đã bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, bước chân nhanh, chắc nịch, đôi mắt sắc như laser quét qua từng góc, từng đống đồ lỉnh kỉnh. Nó không cần hỏi. Nó biết chỗ tôi để đồ uống. Nó vớ lấy một lon nước ngọt, bật nắp. “Tách!” Âm thanh giòn tan, như tiếng còi khởi động. Nó uống một ngụm, rồi đặt lon xuống, âm thanh lạch cạch trên mặt kính đầy linh kiện. Ánh mắt nó chĩa thẳng vào tôi, sắc lẹm.

“Một cái xác,” giọng nó trầm, bằng phẳng, không một gợn sóng cảm xúc, “nổi lên giữa sân khấu nước, trước hàng trăm con mắt. Một màn trình diễn tử thần.”

Tôi nuốt nước bọt. “Ừ...”

Nó tiếp tục, từng câu ngắn gọn, sắc bén như dao cắt. Thời gian tử vong không khớp. Lời đồn về bột trắng. Sự ngờ vực giữa các nghệ sĩ. Tôi lắng nghe, cố gắng theo kịp mạch suy nghĩ tia chớp của nó, đầu óc vẫn còn mụ mị sau đêm thức. Tôi nhìn nó đi tới đi lui, bàn tay nó đôi khi vung lên như minh họa cho một ý tưởng nào đó chỉ tồn tại trong đầu nó. Tôi cảm thấy mình như một học trò đang cố hiểu bài giảng của thầy giáo thiên tài. Mọi thứ vẫn còn rối rắm trong đầu tôi. Cho đến khi nó dừng lại đột ngột, quay mặt về phía tôi. Ánh mắt nó sáng rực lên một cách kỳ lạ.

“Cảnh sát,” giọng nó đầy vẻ chán nản và lạnh lùng, “đã bỏ qua một chi tiết. Đó là vết xước.”

Một vết xước? Tôi nhíu mày. Trên cái xác ư?

“Trên khối bê tông họ vớt lên,” Lộc nói, như đọc được suy nghĩ của tôi. Giọng nó hạ thấp, trở nên gần như thì thầm, nhưng đầy sức nặng. “Một vết xước dài, mới tinh, nhỏ, sắc loáng. Như thể... một thứ gì đó sắc lẹm đã quệt qua nó.” Lộc dừng lại. “Còn nữa tao còn thấy còn những vết tương tự, chỉ có điều đã cũ hơn, thậm chí như thể lặp lại nhiều lần ấy.”

Tôi đứng như trời trồng. Một vết xước dài? Lại còn nhiều vết khác tương tự? Trong đầu tôi, nó chỉ là một chi tiết đơn thuần. Nhưng trên khuôn mặt Lộc, nó như một phép màu. Đôi mắt nó sáng rực, nụ cười mỉm rất nhẹ, rất lạnh nở trên môi. Tôi đã thấy nụ cười đó trước đây. Nụ cười của kẻ săn tìm sự thật vừa nhìn thấy con mồi.

“Một cơ chế kích hoạt...” Lộc lẩm bẩm, không phải với tôi, mà như với chính nó. Nó bắt đầu đi nhanh hơn, bàn tay vẽ những đường kỳ lạ trong không khí. “...ẩn dưới đáy hồ... có thể kích hoạt từ xa... độ trễ được tính toán chính xác đến từng giây... một thủ thuật hoàn hảo...”

Tôi nhìn nó, kinh ngạc. Từ một vết xước nhỏ, cả một cỗ máy giết người tinh vi đã hiện ra trong đầu nó? Tôi cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Lon nước trong tay tôi bỗng chốc lạnh buốt.

“Chính xác!” Lộc quay lại nhìn tôi, giọng nó giờ đầy phấn khích nén lại, nhưng sắc lạnh. “Một vở kịch tử thần được dàn dựng tỉ mỉ. Một trò ảo thuật đẫm máu. Và tao cần mày, Minh.” Nó bước thẳng đến trước mặt tôi. “Tao cần mày tái tạo lại cái máy đó với tao. Hiểu chứ! Chứng minh nó hoạt động như thế nào.”

Tôi sững sờ. “Tái... tái tạo? Mày đùa tao à? Một cơ chế giết người?”

“Để bắt được kẻ điều khiển nó!” Lộc nói, giọng đanh lại. “Tao biết mày làm được. Mày có đôi tay vàng và cái đầu có thể biến ý tưởng thành đồ thật.” Ánh mắt nó nhìn tôi như một thử thách. “Còn tao... tao sẽ tìm ra kẻ đã thiết kế cái bẫy hoàn hảo này. Nhưng tao cần làm cho rõ thủ thuật này. Tao cần chứng minh nó có thể làm được.”

Tôi nhìn lại nó, nhìn vào đôi mắt đang cháy lên ngọn lửa săn đuổi sự thật. Một phần tôi run rẩy trước ý tưởng dựng lại một công cụ giết người. Một phần khác... tò mò đến điên người. Làm sao một cỗ máy như thế hoạt động? Làm sao nó có thể giấu dưới nước, kích hoạt từ xa, tính toán thời gian hoàn hảo đến thế? Bài toán cơ khí, vật lý ấy... nó quá hay. Lời thách thức từ thằng bạn thiên tài, đầy tin tưởng này...

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi cổ họng tôi. Tôi với tay lấy tấm bảng trắng cũ kỹ và cây bút lông. “Phóng to cái vết xước lên cho tao xem,” tôi nói, giọng đã bớt run. “Và kể cho tao nghe lại tất cả những gì mày thấy, nghe được, cảm nhận được... từng chi tiết nhỏ nhất. Còn phần biến ý tưởng điên rồ của mày thành đồ thật...” tôi nhìn thẳng vào mắt nó, cố tỏ ra bình tĩnh hơn mình cảm thấy “... để tao lo.”

Lộc gật đầu, một nụ cười thực sự, nhỏ nhưng đắc thắng, thoáng hiện trên môi nó. Nó quăng cho tôi một lon nước ngọt. Tôi đón lấy. “Tách!” Tiếng nắp lon mở vang lên lần thứ hai trong căn phòng ngột ngạt dầu máy, như một lời cam kết nguy hiểm. Dưới ánh đèn neon lạnh lẽo, cuộc điều tra của chúng tôi bắt đầu.

Trước tiên, để kiểm tra thủ thuật đó hoàn toàn có thể diễn ra suôn sẻ, tôi cần tính toán các thông số một cách cẩn thận nhất. Trong môi trường nước, mọi thứ đều có thể tạo ra sự khác biệt, dù là nhỏ nhất, những cũng đủ để biến một ý tưởng tài ba thành một thứ viển vông.

Trước hết cần một khối nặng gần tương đương với khối bê tông đó, tôi quang sang nói với Lộc, nó nhanh chóng hiểu ra, không cần phải suy nghĩ nhiều, nó bước ra ngoài phòng.

Tôi sẽ làm tốt công việc của bản thân, theo như lời cả nó, khối bê tông có nhiệm vụ giữ cho cái xác không bị nổi lên bất ngờ. Nhưng điều quan trọng nhất là làm thế nào để cái xác nôi lên như ý người ta mong muốn? Ngay lập tức, một ý tưởng léo lên trong đầu.

Nếu giả sử cái xác được buộc bằng một sợi dây mảnh, nhưng lại có thể chịu được lực cực kì tốt, tôi nghĩ ngay đến dây câu. Tôi đã nhiều lần cùng đi câu với bố, có những loại dây câu có độ chịu lực cực kì kinh khủng, chúng có thể giữ cho cái xác nằm im dưới đáy hồ.

Nhưng vấn đề ngay lập tức xuất hiện, làm thế nào để sợi dây tụt ra khỏi cái xác? Có lẽ cần một nút thắt đặc biệt có thể tự bung ra.

Tôi lấy ra sợi dây cước từ bộ đồ câu cá cũ của bố, tôi cũng lên mạng học mấy cách thắt nút vừa đủ khả năng giữ chặt, vừa có thể dễ dàng tháo ra. Kết quả trả về với kha khá cách thức, hầu hết trong số chúng đều cần một người tác động ngay vị trí nút thắt mới có thể rút ra được, thứ ấy gần như không thể thực hiện được lúc đó.

Tôi lắc đầu chán nản, khi thử qua vài phương pháp, nhưng đều không thể áp dụng được. Đúng lúc Lộc bước vào, nó vang về một tảng đá khá to, kích thước to gần bằng khối bê tông nó đưa tôi xem, nhưng không được hình dạng giống cho lắm.

“Tao nghĩ lên dùng hai sợi dây…” Lộc từ đằng sau khoanh tay, đầu gật gù như thể đang tưởng tượng chi tiết đó trong đầu.

“Hai sợi à?” Tôi quay lại sợi dây cước đang rối tung, rối mù trên bàn. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn chiếu xuống cuộn dây, tôi lấy bàn tay mân man sợi dây cước vừa mới thử thất bại.

Nếu như tôi chia một sợi dây để buộc vào thi thể, rồi một sợi khác nối với nó. Rồi cố định nó vào khối bê tông thì sao? Ý tưởng đó như một cú huých cực mạnh, nó phá tan lớp màng suy nghĩ rối rắm của tôi nãy giờ. Càng khiến tôi khâm phục thằng bạn của mình.

“Ok, hai sợi dây,” tôi lẩm bẩm, bộ não bắt đầu tăng tốc. “Một sợi cố định, một sợi kích hoạt.”   

Tôi lập tức lục tung hộp đồ câu cá của bố, lôi ra hai cuộn dây cước siêu bền. “Thử thế này nhé,” tôi nói, tay thoăn thoắt làm việc. “Sợi thứ nhất, tao sẽ dùng nút thòng lọng chạy buộc quanh ‘bụng’ của cái chăn này. Nút này siết vào thì dễ, nhưng kéo ngược ra thì khó, đủ để giữ chặt.”   

Tôi siết mạnh sợi dây cước quanh chiếc chăn bông cuộn tròn. “Sợi thứ hai,” tôi tiếp tục, “sẽ nối từ sợi thứ nhất này đến hòn đá. Khi cần, chỉ cần giật mạnh sợi thứ hai, nút thắt ở điểm nối sẽ bung ra.”   

Tôi vừa dứt lời, Lộc đã lắc đầu ngay lập tức.

“Không ổn,” nó nói, giọng chắc nịch. “Mày nghĩ đơn giản quá rồi. Thứ nhất, một cái xác sẽ trương phình lên dưới nước. Một vòng dây quanh bụng sẽ bị tuột ra ngay. Thứ hai, nếu mày siết đủ chặt để nó không tuột, sợi dây cước mảnh này sẽ hằn sâu vào da thịt, để lại một vết hằn hoàn hảo. Pháp y không mù đâu, họ sẽ thấy ngay đó là dấu vết của một vụ giết người, không phải tai nạn.”   

Tôi khựng lại. Chết tiệt. Nó nói đúng. Tôi chỉ nghĩ đến cơ chế, còn nó thì đã nghĩ như một kẻ phá án.

“Vậy thì sao?” tôi hỏi lại, cảm thấy hơi bực vì ý tưởng của mình bị bác bỏ quá nhanh. “Không lẽ vác cả cái lồng sắt xuống à?”   

“Không,” Lộc nói, mắt nó nhìn chằm chằm vào chiếc chăn. “Hung thủ sẽ không buộc vào một điểm. Người đó sẽ tạo ra một cái đai, giống như đai an toàn vậy. Một vòng qua ngực, một vòng qua đùi, nối lại với nhau ở sau lưng. Phân tán lực ra, không để lại dấu vết rõ ràng và tuyệt đối không thể tuột.”   

Một cái đai.

Đầu óc tôi như được khai sáng. Đúng rồi! Tại sao mình không nghĩ ra chứ?

“Và hung thủ sẽ không dùng dây cước để làm đai,” tôi nói tiếp dòng suy nghĩ của Lộc, tay vứt cuộn dây cước đi và vớ lấy một cuộn dây thừng sợi gai cũ. “Hung thủ sẽ dùng loại dây thô này, nó có độ bám cao và trông giống như một sợi dây cũ kỹ bình thường trong nhà hát.”

“Vậy làm cách nào để giải phóng cái đai đó từ xa?” Lộc hỏi, mắt nheo lại, chỉ ra vấn đề cốt lõi. “Nếu chỉ buộc rồi giật, nút thắt sẽ quá đơn giản hoặc quá lỏng lẻo. Làm sao để nó vừa chắc chắn để giữ xác, vừa có thể bung ra hoàn toàn chỉ với một cú giật từ xa?”

Chúng tôi lại đi vào ngõ cụt. Cả hai im lặng nhìn chằm chằm vào mô hình trên sàn, một cỗ máy gần như hoàn hảo nhưng lại thiếu đi bước cuối cùng. Tôi nhìn cuộn dây thừng, nhìn tảng đá... Làm thế nào để một nút thắt có thể tự hủy?

Một ý tưởng điên rồ nhưng cực kỳ logic lóe lên trong đầu tôi.

“Lộc,” tôi nói, giọng run lên vì phấn khích. “Hung thủ không dùng một nút thắt chết. Hắn dùng hai sợi dây.”

“Hả?”

“Hắn không thắt nút thông thường,” tôi lặp lại, tay vớ lấy hai đoạn dây riêng biệt. “Nghe này. Sợi thứ nhất, sợi dây thừng, hắn sẽ dùng nó để tạo ra cái đai an toàn quanh người nạn nhân. Nhưng thay vì khóa chết, hắn sẽ tạo một nút thòng lọng có khóa hãm. Nút thắt này được giữ chặt không phải bằng chính nó, mà bằng một vòng dây nhỏ đóng vai trò như chốt an toàn.”

Tôi nhanh chóng thao tác, tạo ra một vòng siết lớn quanh chiếc chăn, nhưng giữ nó cố định bằng một vòng lặp nhỏ xíu.

“Giờ đến phần quan trọng,” tôi nói, tay cầm lấy sợi dây cước siêu bền. “Sợi dây thứ hai này, hắn sẽ không buộc vào nạn nhân. Hắn sẽ luồn một đầu của nó xuyên qua cái ‘chốt an toàn’ của sợi dây thứ nhất. Sau khi luồn qua, đầu dây cước này mới được buộc chặt vào hòn đá.”

Tôi bắt đầu thao tác lại. Sợi dây cước giờ đây chạy từ hòn đá, xuyên qua cái chốt của nút thắt trên người “nạn nhân”, đầu còn lại hướng về phía chúng tôi.

“Khi hắn đứng trong buồng trò và giật mạnh sợi dây cước,” tôi nói, tay thực hiện động tác kéo, “lực kéo sẽ giật tung cái chốt an toàn. Ngay lập tức, nút thòng lọng trên người nạn nhân sẽ bung ra, biến thành một đoạn dây thẳng. Toàn bộ hệ thống được giải phóng. Sau đó, vì sợi dây cước vẫn luồn qua sợi dây thừng, hắn chỉ cần tiếp tục kéo, thu hồi toàn bộ cả hai sợi dây về phía mình mà không để lại dấu vết gì ngoài hòn đá.”

Tôi đứng sững người, miệng hơi há ra. Tôi đã hình dung ra toàn bộ cảnh tượng đó. Một cơ chế đơn giản đến tàn nhẫn, hiệu quả và gần như không để lại dấu vết rõ ràng.   

“Khoan đã,” Lộc lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của tôi. “Trên cạn thì ổn, nhưng dưới nước, lực cản và độ trơn của nước có thể làm mọi thứ khác đi. Chúng ta cần phải thử nó.”

Tôi gật đầu ngay lập tức, ánh mắttôi ánh lên vẻ quyết đoán. “Mày nói đúng. Phải thử.”

“Không thể dùng chăn được, mẹ tao sẽ giết tao mất,” Lộc nói. “Nhưng tao có ý này. Sau nhà văn hóa cũ có một cái ao tù, nông thôi. Và ở vườn chuối gần đó, kiếm một thân cây chuối bị đổ thì không khó. Nó đủ nặng và có hình dáng tương tự một cơ thể người.”

Bầu trời buổi chiều khoác lên bộ cánh dịu dàng hơn hẳn, tiếng côn trùng rỉ rả vang lên từ những bụi cây ẩm ướt. Cái ao tù hiện ra trước mắt chúng tôi, mặt nước phẳng lặng như một tấm gương đen, phản chiếu ánh sáng yếu ớt cuối cùng của ngày. Mùi bùn và lá cây mục bốc lên, một mùi hương quen thuộc của vùng quê nhưng hôm nay lại gợi lên cảm giác rờn rợn.

Lộc xắn quần, lội xuống làn nước mát lạnh đến đầu gối. Thân cây chuối trơn tuột và nặng hơn tôi tưởng. Trong khi đó, tôi đứng trên bờ, chuẩn bị sẵn cả hòn đá và hai sợi dây theo đúng cơ chế chúng tôi đã vạch ra.

“Sợi dây thừng tạo thành cái đai, khóa hãm đã sẵn sàng,” Tôi nói vọng xuống, giọng tôi vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch.

Lộc cẩn thận quấn bộ đai bằng dây thừng quanh thân cây chuối. Sau đó, tôi ném cho nó đầu sợi dây cước đã được luồn sẵn qua “chốt an toàn”. Lộc buộc chặt nó vào hòn đá rồi từ từ nhấn cả hai chìm xuống lớp bùn non dưới đáy ao. Mọi thứ chìm vào im lặng. Dưới mặt nước, thân cây chuối bị hòn đá níu lại, nằm im như một cái xác đang chờ đợi.

Rồi Lộc lội vào bờ, tay chân dính đầy bùn. Lộc đưa cho tôi đầu còn lại của sợi dây cước. Tim tôi đập nhanh hơn một chút. Đây không còn là một thử nghiệm vật lý đơn thuần nữa, chúng tôi đang tái hiện lại một hành động của kẻ giết người.

“Giật đi,” Lộc nói khẽ.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi giật mạnh sợi dây.

Một lực cản nhẹ từ nước, rồi đột nhiên, tôi cảm thấy một tiếng “phựt” rất khẽ truyền dọc theo sợi dây. Ngay lập tức, sợi dây nhẹ bẫng đi.

Trên mặt ao, một tiếng “ực” trầm đục vang lên. Thân cây chuối từ từ trồi lên, bập bềnh trên mặt nước đen, giải thoát khỏi sợi dây thừng đã bung ra. Tôi tiếp tục kéo. Cả hai sợi dây, dây cước và dây thừng, trượt qua làn nước và gọn gàng nằm trong tay tôi, không để lại gì ngoài hòn đá dưới đáy và “cái xác” đang nổi lềnh bềnh.

Nó hoạt động. Hoàn hảo một cách đáng sợ.

Chúng tôi đứng lặng người bên bờ ao, nhìn chằm chằm vào thân cây chuối trôi nổi. Dưới ánh hoàng hôn leo lét, nó trông giống một thi thể đến rợn người. Chúng tôi đã làm được. Chúng tôi đã tái tạo lại được cỗ máy giết người của hắn.

Một cỗ máy không cần đến bánh răng hay động cơ, chỉ cần sự am hiểu về vật lý, về những nút thắt và một bộ óc lạnh lùng đến đáng sợ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận