• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Bi kịch sân khấu múa rối nước

Chương 02 - Hồi I: Tiếng vọng từ thủy đình

0 Bình luận - Độ dài: 3,259 từ - Cập nhật:

Vở kịch trên sân khấu nước đã phải hạ màn giữa chừng trong tiếng thét, nhưng một vở kịch khác, ghê rợn hơn, chỉ vừa mới bắt đầu. Tiếng la hét hỗn loạn của đám đông đã được thay thế bằng những mệnh lệnh đanh gọn, khô khốc và tiếng rè rè đứt quãng của bộ đàm. Ánh đèn xanh đỏ từ những chiếc xe cảnh sát đậu kín lối ra vào quét những vệt sáng ma mị lên bức tường gỗ sẫm màu của nhà hát, biến sự hỗn loạn thành một sân khấu câm lặng, lạnh lẽo khác. Sợi dây vàng mang dòng chữ “KHU VỰC CẤM VÀO” được giăng lên chắc nịch, lạnh lùng tách biệt thế giới bình thường bên ngoài khỏi bi kịch đẫm nước và cái chết bên trong. Chúng tôi, những khán giả bất đắc dĩ, được dồn vào một góc khuất của sảnh chờ rộng. Không khí đặc quánh mùi mồ hôi sợ hãi, nước hoa rẻ tiền và thứ mùi tanh lợm, ngọt ngạt – mùi của cái chết đang phân hủy dưới nước vẫn ám ảnh, chưa thể tan.

Khi cảnh sát bắt đầu lấy lời khai từng nhóm người theo thứ tự, ánh mắt tôi không ngừng lướt về phía những nghệ nhân múa rối. Họ được tách riêng thành một nhóm nhỏ gần cửa hậu, khuất hơn. Dưới ánh đèn neon lạnh lẽo, khuôn mặt họ hiện lên tái nhợt, không chỉ vì sợ hãi kinh hoàng vừa chứng kiến, mà còn vì lớp da nhăn nheo, trắng bệch do ngâm nước lâu trong giá lạnh. Quần áo ướt sũng dính bết vào người, họ co ro trong những chiếc khăn mỏng được phát, run rẩy. Họ là những người đã ở gần nhất, những người đã đứng sau tấm màn tre và chính là người cũng ở dưới mặt nước khi bi kịch xảy ra. Mỗi cử chỉ, ánh mắt hoang mang của họ đều là một manh mối tiềm tàng. Liệu có kẻ nào trong số họ biết điều gì? Hay chính họ cũng chỉ là khán giả của một vở kịch tàn khốc hơn?

Tiếng xì xào từ đám đông vọng đến như ong vỡ tổ “Nghe nói là ông phó chủ tịch...”, “Béo ú mà, sao lại...”, “ma trêu chắc rồi...” những mảnh vụn vô nghĩa. Nhưng cái tên “ông phó chủ tịch” cứ lặp đi lặp lại như một điệp khúc đáng ngờ.

Câu hỏi lớn vẫn đè nặng trong đầu: Cái xác ấy chỉ ngẫu nhiên nổi lên đúng thời khắc cao trào đó? Hay đây là một sân khấu được dàn dựng tinh vi, nơi mặt nước trở thành công cụ hiển thị một thông điệp chết chóc?

Tôi đưa mắt nhìn về phía hiện trường chỗ cái xác nổi lên. Mặt nước trong hồ rối giờ đục ngầu hơn, phản chiếu ánh đèn nhấp nháy của cảnh sát thành những vệt sáng lập lòe như vô số con mắt đang nháy. Nó vẫn sâu thẳm, tĩnh lặng một cách đáng sợ như thể muốn thách thức, muốn nuốt chửng mọi nỗ lực tìm tòi, suy luận. Một đội lặn chuyên nghiệp, toàn thân trong bộ đồ đen bó sát, đang chuẩn bị lặn xuống. Những bong bóng không khí sủi lên tăm tắp từ ống thở khi họ từ từ biến mất dưới lớp nước đen kịt, đi tìm kiếm manh mối trong lớp bùn lạnh dưới đáy hồ. Mỗi bong bóng vỡ trên mặt nước như một lời nhắc nhở về sự mong manh của sự sống và bí ẩn chôn giấu nơi đây.

“Khổ thật, ngâm nước từ sáng sớm,” một người phụ nữ lớn tuổi càu nhàu, xoa xoa hai bắp tay. “Mà cái nước hôm qua rắc vôi, mà vẫn chưa tan quá hay sao, ngứa hết cả người, da khô hết rồi này!”

Một nghệ sĩ trẻ hơn gật đầu đồng tình. “Đúng đấy cô, mùi vôi hăng nồng khó chịu. Chẳng hiểu sao, ông chủ tịch keo kiệt kia mãi chẳng đổi sang phương án khác.”

Minh đứng bên cạnh, đôi chân không ngừng run lẩy bẩy như đang đứng trên băng. Mắt nó đảo nhanh khắp sảnh chờ, không phải tìm lối thoát, mà kiểu như đang tìm kiếm thứ gì cụ thể. Chợt, bàn tay lạnh ngắt của nó đập xuống vai tôi, khiến tôi giật nảy mình.

“Ê Lộc,” giọng nó khẽ khàn, “Giờ… giờ mình xin phép đi vệ sinh được không nhỉ?”

Câu hỏi bất chợt, tầm thường đến lố bịch trong khung cảnh này suýt khiến tôi bật cười, nhưng chỉ là một tiếng thở dài ngắn ngủn thoát ra. “Ừ, đi đi. Có ai cấm đâu. Nhưng nhanh lên.”

Thế là Minh không những đi, mà còn kéo luôn tay tôi. “Đi chung cùng đi!”

Hành lang dẫn ra khu vệ sinh ở cuối sảnh chờ lúc này vắng tanh, chỉ còn tiếng bước chân vang lóc cóc của hai đứa trên nền gạch. Ánh sáng mờ ảo từ vài bóng đèn hắt bóng dài kỳ dị. Đang đi, chúng tôi chợt nghe thấy tiếng nói thì thầm, căng thẳng vọng ra từ một góc khuất phía trước, có lẽ là gần cửa kỹ thuật. Một nhóm ba người mặc đồ kỹ thuật màu xanh dương đậm, tay cầm hộp dụng cụ, đang tụ tập lại. Gương mặt họ căng thẳng, không phải vì sợ hãi sự việc mới xảy ra, mà mang vẻ bức xúc, bàn tán về điều gì đó sâu xa hơn.

“Biết ngay mà!” Một anh thanh niên gầy, giọng nam cao đầy bực tức, cố nén giọng nhưng vẫn vang trong hành lang vắng. “Lần trước hình như cũng thế này! Cái hồ quỷ quái này như kiểu có ma dưới đấy ấy!”

Một người phụ nữ mặt già dặn đứng cạnh, mặt đầy vẻ “tôi đã nói rồi mà”, giơ cánh tay lên như để nhấn mạnh: “Thấy chưa? Tao đã bảo là người ta trả giá cao cho buổi lần này là có vấn đề rồi! Nhớ vụ cô gái trẻ năm đó không? Cũng chết đuối ngay trong cái hồ này, đúng 5 năm trước!”

Người thứ ba, trông có vẻ là trưởng nhóm, giọng trầm hơn, gật gù: “Ừ, con bé Thu ấy. Tiếc thay một nghệ sĩ trẻ. Nỗ lực tập luyện quá sức mà chết đuối trước buổi diễn. Nhưng mà…” Anh ta ngừng lại, liếc nhìn xung quanh, giọng hạ thấp đến mức tôi và Minh phải nín thở lắng nghe, “…nghe đồn sau đợt ấy người ta vẫn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hét từ bên trong lúc nửa đêm.”

Câu chuyện vụt lóe lên trong đầu tôi như một tia chớp. Một cái chết đuối khác? Cũng tại đây? Sự trùng hợp này có thể liên quan gì đến nhau không? Linh tính mách bảo đây chính là mấu chốt.

Không cần bàn bạc, tôi và Minh đồng loạt bước ra khỏi bóng tối, tiến thẳng về phía nhóm kỹ thuật. Họ giật mình, ngừng bàn tán, quay sang nhìn hai đứa với ánh mắt cảnh giác.

“Cô, chú… làm ơn cho cháu hỏi chút được không?” Tôi cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, lịch sự nhưng kiên quyết. Minh đứng sau, gật đầu lia lịa, mặt vẫn tái mét.

Người trưởng nhóm nhíu mày: “Các cháu bị lạc à? Chỗ này mới xảy ra vụ án, không nên lang thang…”

“Cháu biết, chú. Cháu xin lỗi,” tôi nhanh chóng cắt ngang, “Nhưng cháu vừa nghe thoáng qua… chú nói về một vụ chết đuối ở đây 5 năm trước? Của một nghệ sĩ tên Thu?”

Nhóm kỹ thuật nhìn nhau, vẻ do dự hiện lên trên cả ba gương mặt. Người phụ nữ già dặn lên tiếng, giọng đầy cảnh báo: “Chuyện cũ rồi, các cháu hỏi làm gì? Giờ lại còn thêm vụ này nữa…” Cô lắc đầu, thở dài chán nản.

“Vì cháu đoán rằng, hai vụ này sẽ có liên quan với nhau,” tôi nói thẳng, ánh mắt không chớp nhìn thẳng vào mắt người trưởng nhóm. “Cái xác vừa nổi lên… và vụ của cô Thu. Cả hai đều xảy ra ở tại cái hồ đấy. Đó không phải là sự trùng hợp bình thường được. Chú làm việc ở đây lâu, chắc sẽ biết nhiều hơn ai hết. Làm ơn, bất cứ chi tiết nào về vụ cô Thu, hay về cái hồ này… có thể kể cho cháu được không ạ?”

Sự nghiêm túc và lập luận sắc bén trong lời nói của tôi khiến họ có chút bối rối. Người trưởng nhóm thở dài, liếc nhìn về phía sân khấu nơi đội lặn đang làm việc.

“Thu…” anh ta bắt đầu, giọng trầm xuống. “Vụ năm đó… cảnh sát kết luận là tai nạn lao động. Nhưng…” Anh ta ngập ngừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay chai sạn của mình.

“Nhưng sao ạ?” Tôi hỏi dồn.

Anh ta ngẩng lên, hạ giọng xuống gần như thì thầm, “Tai nạn, nhưng không ai giải thích được tại sao một thanh sào điều khiển chính bằng gỗ lim, to bằng bắp tay, lại có thể gãy đôi. Gãy ngọt lịm, như bị một lực cực mạnh bẻ gãy vậy.”

Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Minh bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực.

“Người ta nói cô ấy trượt chân, ngã đập đầu,” anh ta nói tiếp, giọng đầy mỉa mai. “Nhưng lúc đội kỹ thuật chúng tôi vớt cô ấy lên, thi thể bị kẹt cứng trong mớ dây máy sào dưới nước. Kẹt rất chặt. Còn thanh sào gãy thì… ông phó chủ tịch bảo là do sào cũ, mục, yêu cầu thay mới rồi cho qua chuyện. Bọn chú biết có chuyện không ổn, nhưng cũng chẳng ai để tâm.”   

Ông phó chủ tịch… chính là người đàn ông vừa nổi lên từ đáy hồ.

“Và giờ…” Anh ta chỉ tay về phía hồ nước đang được cảnh sát vây kín, “…nó lại xảy ra. Giữa ban ngày, trước mặt hàng trăm người. Như một lời nhắn gửi, một màn hạ màn cho vở kịch năm xưa.”   

Trước khi tôi kịp hỏi thêm, một cảnh sát tiến lại gần, khuôn mặt nghiêm nghị: “Này các anh chị, cả hai đứa nữa! Đến lượt lấy lời khai rồi. Vui lòng về khu vực quy định.”

Nhóm kỹ thuật vội vã gật đầu rời đi. Tôi và Minh quay trở lại sảnh chờ dưới ánh mắt dò xét của viên cảnh sát. Nhưng trong đầu tôi, những mảnh ghép đã bắt đầu va vào nhau một cách dữ dội.

Một cô gái bị kẹt trong dây. Một thanh sào gãy đôi. Và một lời giải thích vội vã từ chính người đàn ông vừa nổi lên từ đáy hồ. Đây không phải là sự trùng hợp. Đây có thể là một sự báo thù được dàn dựng công phu.

Sau khi cung cấp lời khai cho cảnh sát, sự mệt mỏi và xen lẫn chút không tin, chúng tôi cuối cùng cũng được phép rời đi. Những lời nói của người kỹ thuật viên cứ vang vọng trong đầu tôi, xoáy sâu vào những nghi vấn. Vụ án năm năm trước và vụ án bây giờ, chúng chắc chắn có một sợi dây liên kết vô hình. Nhưng hung thủ là một hay là hai? Tôi chưa dám khẳng định.

Vấn đề lớn nhất là, với tư cách một thằng nhóc còn chưa hết cấp ba, tôi chẳng có cửa nào để tiếp cận hiện trường. Ngay cả khi có gào khàn cả cổ, cũng chẳng ai cho tôi bén mảng lại gần.

Ngỡ tưởng lần này sẽ phải ngoan ngoãn đứng ngoài xem cảnh sát phá án, thì một tia hy vọng bất ngờ lóe lên. Bố tôi, bằng một mối quan hệ thần kỳ nào đó, lại được một viên cảnh sát có vầng trán cao gật đầu cho phép đi vào bên trong khu vực phong tỏa.

“Chú cứ tự nhiên, nhưng đừng chạm vào bất cứ thứ gì là được,” viên cảnh sát dặn, giọng không đổi sắc.

Như nhận được tín hiệu cứu rỗi, tôi và Minh bám sát gót bố. Bố tôi lột xác thành nhà báo điều tra vụ án chính hiệu, lôi từ đâu ra một cuốn sổ tay và cây bút bi, ánh mắt sắc lẹm quan sát mọi thứ xung quanh.

Không gian bên trong hiện trường là một thế giới khác. Ánh đèn pha công suất lớn xé toang bóng tối, rọi những luồng sáng trắng xóa, lạnh lẽo xuống mặt hồ. Màu nước xanh đen dưới ánh đèn trở nên sâu thẳm, ma mị như mảng thạch độc khổng lồ. Những sợi dây vàng căng ngang dọc như mạng nhện khổng lồ, chia cắt không gian thành những ô chết. Đội pháp y áo trắng toát nổi bật giữa không gian u ám, mặt nạ kín mít, lặng lẽ lấy mẫu nước bằng ống nghiệm dài, từng giọt nước đục rơi vào ống vang lên “tách... tách...” chậm rãi. Vài thợ lặn trong bộ đồ cao su đen nhánh, bình dưỡng khí phì phò, đang kiểm tra kĩ càng bên dưới. Tất cả diễn ra trong im lặng gần như tuyệt đối, chỉ bị xé toạc bởi tiếng rè rè quái gở của bộ đàm và tiếng “cạch... cạch...” lạnh lùng của máy ảnh chuyên dụng.

Bố tôi dẫn chúng tôi men theo rìa hồ. Mép hồ được ốp gạch men trơn, nhưng giờ đây đã phủ một lớp rêu xanh lét, nhầy nhụa. Xác suất trượt chân ngã xuống? Gần như bằng không. Chúng tôi tiến sâu về phía tấm bình phong tre phía sau sân khấu - bức màn ngăn cách thế giới ảo diệu với sự thật phũ phàng. Bước qua tấm màn tre ẩm ướt, nặng mùi bùn, một không gian ngột ngạt, tối tăm ập tới - buồng trò.

Cả một thế giới ngập nước đến mắt cá chân hiện ra. Không khí ẩm mốc, nặng mùi gỗ mục và thứ mùi tanh nồng nặc của nước tù đọng xộc thẳng vào phổi. Dưới làn nước đục ngầu, một mê cung kinh hoàng hiện hình: Vô số thanh sào tre sắc nhọn, những sợi dây điều khiển kim loại lạnh ngắt, những bánh răng, ròng rọc hoen gỉ chằng chịt như mạng nhện khổng lồ. Tất cả đều trơn trượt, lạnh buốt dưới chân. Đây không chỉ là nơi các nghệ nhân thổi hồn cho con rối, mà còn là một hiện trường hoàn hảo - một cái bẫy chết người được ngụy trang dưới vẻ ngoài hỗn độn kỹ thuật.

Đúng lúc đó, viên cảnh sát trán cao tiến lại, thì thầm vài câu ngắn gọn vào tai bố tôi. Bố tôi gật đầu, tay phải cầm bút ghi lia lịa vào sổ, nét chữ sắc nét. Vài phút sau, ông ra hiệu bằng ánh mắt - lệnh rút lui.

Trên đường về, không khí trong xe nặng như đá đè. Mãi đến khi xe vượt qua ranh giới huyện, bóng tối và cây đa cổ thụ đã khuất sau lưng, bố tôi mới phá vỡ sự im lặng. Giọng ông khàn đặc, nặng trĩu:

“Có kết quả sơ bộ.”

Tôi và Minh nín thở, toàn thân căng cứng.

“Ngạt nước. Chết đuối.” Bố tôi lật giở cuốn sổ da, trang giấy sần sùi dưới ngón tay. “Không vết thương chí mạng ngoài da. Nhưng vấn đề...” Ông ngừng lại, ánh mắt sắc lẹm bắt gặp tôi qua gương chiếu hậu, “nằm ở thời điểm chết.”

Tôi cảm thấy cổ họng khô đắng.

“Pháp y ước tính...” Giọng bố tôi chậm rãi, nặng trịch từng chữ, “...nạn nhân đã tử vong từ 36 đến 48 tiếng trước.”

Một tiếng nổ trong đầu tôi. 36 đến 48 tiếng. Nghĩa là ông ta đã là một cái xác từ Chủ Nhật - khi nắng tháng Tám thiêu như lửa đốt.

“Chết... chết từ hôm Chủ Nhật?” Minh lắp bắp, mặt tái xám như tro, “Nhưng... nhưng làm sao? Một cái xác nằm dưới hồ hơn một ngày trời mà không ai phát hiện? Mùi... mùi của nó?”

Đúng vậy. Một cái xác không thể im lặng đến thế. Sau 24 giờ, quá trình phân hủy bắt đầu, mùi tử khí kinh khủng sẽ bốc lên. Với cái nóng như thiêu như đốt mấy ngày qua, nhiệt độ nước tăng, tốc độ phân hủy càng nhanh. Không thể nào cái xác nằm yên dưới đáy hơn một ngày rưỡi rồi bỗng dưng trồi lên “đúng lúc” giữa buổi diễn một cách hoàn hảo như vậy.

“Bố,” giọng tôi khô khốc vì phấn khích dâng trào, “Mấy ngày trước... ở nhà hát, có chuyện gì bất thường không?”

Bố tôi lật sang trang khác, ngón tay chạm vào một dòng ghi chép đậm nét. “Có. Theo cảnh sát... hệ thống camera an ninh của nhà hát đã hỏng hết từ hơn một tuần trước.” Ông lắc đầu, giọng đầy mỉa mai: “Thế nên, chẳng có bằng chứng hình ảnh nào cho thấy ai đã ra vào, hay làm gì trong cái nhà hát ma quái này cả.”

Tôi và Minh nhìn nhau. Trong mắt nhau, không chỉ là sợ hãi, mà còn là sự nhận ra một mê cung tối hơn, phức tạp hơn gấp bội. Những manh mối rời rạc bỗng chốc trở thành những lưỡi dao sắc lạnh, chĩa về nhiều hướng. Kẻ giết người có lẽ không chỉ sắp đặt cái chết, mà còn kiểm soát cả thời gian, không gian và sự trồi lên của nạn nhân. Một vụ án không có chỗ cho sự ngẫu nhiên. Và chúng tôi, vô tình, đang đứng giữa tâm bão của một âm mưu tinh vi đến rợn người.

Nếu đối chiếu với những giả thiết của tôi, hung thủ không phải là một người đơn giản được. Hoặc có lẽ hung thủ còn có đồng phạm, có thể một hoặc hai, ba hoặc thậm chí cả một nhóm người.

“À, còn một chi tiết nữa,” ông nói, giọng có chút bối rối. “Lúc khám nghiệm, họ tìm thấy thứ này trong túi quần của ông Lâm.”

Ông chìa cho tôi xem một bức ảnh vừa chụp lại bằng điện thoại. Trong ảnh là một con dấu nhỏ bằng gỗ đen bóng, nằm gọn trong một túi đựng vật chứng trong suốt. Phần đế của nó được chạm khắc một ký tự cổ mà tôi chưa từng thấy bao giờ, các nét khắc cực kỳ tinh xảo.

“Một con dấu cá nhân?” Minh thốt lên. “Trông cổ quá.”

“Không chỉ cổ,” tôi lắc đầu, cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. “Nét chạm khắc này... nó rất chuyên nghiệp. Giống như được làm ra bởi một nghệ nhân bậc thầy.”

Bố tôi gật đầu. “Cảnh sát cũng nghĩ vậy. Họ cho rằng nó có thể là một manh mối mà hung thủ vô tình để lại. Hoặc là lời trăn trối của nạn nhân. Nhưng bố lại có cảm giác khác.”

Tôi hiểu ý bố. Một kẻ đã tính toán đến việc dùng sân khấu nước như một sàn diễn đẫm máu, dàn dựng thời gian cái xác nổi lên, lại có thể sơ suất đến mức để lại một manh mối rõ ràng như vậy sao? Không thể nào.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận