• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Bi kịch sân khấu múa rối nước

Chương 05 - Hồi II: Diễn kịch

0 Bình luận - Độ dài: 3,000 từ - Cập nhật:

Sau khi thử nghiệm hết sức thành công, chúng tôi thất thần trở về căn phòng, sự vui mừng khi tìm ra được phương pháp của kẻ giết người nhanh chóng bay hơi đi mất, chỉ còn lại chút sự sợ hãi. Căn phòng của Minh chìm vào một sự im lặng nặng nề, ập vào mũi ngay khi mở cửa là mùi dầu máy và sợi gai cũ phảng phất trong không khí. Sợi dây thừng và dây cước còn dính nước được tôi quẳng nằm im lìm trên sàn nhà, không còn là những vật vô tri mà đã biến thành một lời thú tội câm lặng. Minh vẫn còn sững sờ trước sự tàn nhẫn và hiệu quả của cơ chế mà chính tay nó vừa tái tạo, nhưng trong đầu tôi, cỗ máy đó đã ngừng là một câu đố về vật lý. Nó đã trở thành một chân tướng để giải mã vụ án.

“Không phải ai cũng làm được điều này,” tôi phá vỡ sự im lặng, giọng nói khô khốc. “Mày thấy đấy, đây không chỉ là việc mày có thể làm được trong một hai hôm được”

Tôi đứng dậy, bắt đầu đi đi lại lại. “Người này phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất hắn phải là người quen thuộc với nhà hát này, thậm chí là một người đã quá quen với nhà hát, phải hơn hai, không bốn, năm năm gì đó. Thứ hai, quang trọng nhất, người này phải ở trong buồng tròi, chỉ có ở đó mới có thể tránh xa ánh mắt từ hàng trăm người phía trước. Hắn có thể là một trong những nghệ sĩ múa rối nước hôm đó.”

Minh đối diện mặt hơi thẫn thờ, nó từ từ lui ra đằng sau, đến khi chạm tới cái bàn: “Thật khó tưởng tượng nổi… một nghệ sĩ lại có thể nghĩ ra trò độc ác đến thế.”

Nhưng một câu hỏi lớn vẫn còn bám víu lấy suy nghĩ tôi, làm sao một cái xác từ hôm Chủ Nhật, lại không ai biết chứ? Người ta liệu không ngửi thấy mùi kì lạ gì sao? Hôm chúng tôi tới cũng không ngửi thấy mùi gì hết, điều đó càng khó hiểu hơn.

Tôi phía đối diện lại chuyển qua nhớ lại ngày hôm diễn ra vụ án. Trong khung cảnh hỗn loạn của đoàn người trên hàng ghế ngồi, phía dưới sân khấu theo trí nhớ lúc đó dường như chỉ có bốn người. Nhưng tôi lúc đó lại không chú ý đến biểu cảm của họ quá, hầu hết những nghệ sĩ đó đều mang một nét hoảng sợ.

Tôi còn nhớ khi đó, có một người bơi ra giữa hồ để vớt cái xác, phía sau hình như cũng còn một người nữa thì phải. Tôi không biết có phải họ cùng đóng một vở kịch với nhau hay không? Nhưng có thể khá chắc, hung thủ sẽ nằm trong số họ.

Có vẻ như lại trôi vào dòng bế tắc quen thuộc, tôi tựa mông xuống giường của nó một cái bịch, khẽ thở dài, ánh mắt tôi dán chặt lên trần nhà, rồi ngay lập tức ngửa ra sau.

Phía đối diện, Minh có lẽ còn hơi sốc, mặt nó hơi nét tía tái, thỉnh thoảng tôi còn thấy nó nghiến chặt răng. Căn phòng lúc này trầm lặng, chỉ còn lại mùi dầu thoang thoảng bên mũi. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống một góc bàn cùng với ánh chiều ta từ ô cửa sổ phía xa càng làm căn phòng u ám như dòng suy nghĩ trong đầu tôi.

Sực nhớ ra đã khá muộn. Biết giờ không về là ‘cái mặt trời’ ở nhà sẽ đuổi thẳng tôi ra khỏi cửa, tôi ngay lập tức chào tạm biệt nó, người vẫn đang suy tư, rồi nhanh chóng đi lao khỏi căn phòng. Phía dưới nhà, một mùi thơm đập thẳng vào mũi, cái bụng tôi vô thức kêu lên. Mẹ Minh nhìn thấy thì cười mỉm, rồi cô hớn hở mời tôi ở lại ăn cùng, nhưng tôi nhanh chóng từ chối.

Về đến nhà, mùi cơm thơm phức xông thẳng vào mũi khiến bụng tôi réo ùng ục. Nhưng bầu không khí trong phòng ăn... đặc quánh. Không khí im lặng đến mức nghe rõ tiếng đũa gõ nhẹ vào thành bát. Mẹ tôi ngồi thẳng lưng, tay cầm thìa sới cơm cho bố. Mỗi muỗng cơm được đặt vào bát ông một cách... chính xác đến từng hạt, nhưng cái cách ngón tay bà bóp chặt cán thìa khiến muốn tưởng nó sắp gãy làm đôi. Đôi mắt bà không rời khỏi đĩa sườn cháy cạnh trước mặt, nhưng đôi tay, một cách rất ‘tình cờ’ lại đang gắp mấy miếng đậu phụ ở tận góc bàn bên trái, cách xa bà cả cánh tay. Một tín hiệu rõ ràng: ‘Hôm nay tôi rất không vui.’

Ông bố tôi, người gây ra cơn bão âm thầm này, vẫn tỉnh bơ. Ông ngồi chễm chệ đối diện, mắt dán vào mấy tờ giấy ghi chép lộn xộn trong cuốn sổ da cũ kỹ, thỉnh thoảng mới đưa đũa gắp thức ăn một cách máy móc, hoàn toàn vô cảm với làn sóng lạnh toát ra từ đầu bàn kia.

“Con sới cơm cho mẹ nhé?” Tôi cất tiếng, cố gắng phá tan băng.

Mẹ lắc đầu, một cái lắc gọn lỏn, dứt khoát. Tay bà đẩy nhẹ tay tôi ra, rồi bằng giọng đều đều không một tia cảm xúc: “Ngồi yên. Ăn cơm đi.” Cái giọng ấy nghe mà rờn rợn.

Phải hành động thôi. Tôi quay sang ông bố vẫn đang mê mải với mớ giấy tờ: “Bố ơi, con hỏi chút chuyện được không?”

Bố khẽ “ừ” một tiếng, đầu vẫn cúi, mắt vẫn dán vào mấy dòng chữ nguệch ngoạc.

“Hôm nay cảnh sát có manh mối gì mới về con dấu kỳ lạ đó chưa ạ?”

Lúc này ông mới ngẩng lên, vơ vội đôi đũa đang nằm chỏng chơ bên cạnh mâm cơm. “À... à... vẫn chưa con ạ. Bố cũng đang nóng lòng.”

“Họ nói gì về nó ạ?”

“Hình như là dấu của một tổ chức ngầm nào đó... chuyên rửa tiền thì phải. Họ bảo đang phối hợp mấy tổ điều tra khác, hy vọng sớm bắt được.” Ông nói trong khi mắt vẫn liếc xuống cuốn sổ.

“Thế còn mấy nghệ sĩ múa rối hôm ấy... ý con là mấy người bị tình nghi, giờ họ ở đâu rồi ạ?”

Bố chớp mắt ngơ ngác: “Sao con lại hỏi cái đó?”

“Bố cứ nói đi mà!” Tôi tròn mắt nhìn ông đầy nài nỉ, chân dưới gầm bàn khẽ đá nhẹ vào ống quần ông. Chú ý đi bố ơi! Sắp nổ rồi!

Bố nhìn tôi, ánh mắt dần dần ngờ vực. Ông nhìn tôi chằm chằm như muốn cảnh cáo ‘Mày đang âm mưu gì vậy?’, rồi bất ngờ... dúi luôn cuốn sổ vào tay tôi. “Cầm lấy. Đọc đi. Nhưng nhớ đừng có nghịch ngợm gì đấy.” Hành động như kiểu tống khứ một vật nguy hiểm.

Chúng tôi quên mất ‘quả bom hẹn giờ’ ngay cạnh. Một tiếng “HỪM!” chói tai, đanh lạnh vang lên. Hai bố con giật nảy mình, tim như nhảy khỏi lồng ngực. Tôi quay đầu chậm rãi, mắt láo liên sang phía mẹ.

Gương mặt bà vẫn điềm nhiên như không. Vẻ đẹp thanh tú của bà, thứ mà bà luôn tự hào và tôi luôn phải dùng những lời có cánh để tán dương, dường như càng tỏa sáng trong khung cảnh... căng thẳng này. Nhưng đôi tay bà giờ đang làm một việc rất đáng ngại: đang gắp liên tục những miếng dưa chuột muối từ một đĩa nhỏ phía xa, và cắn một cách... giòn tan, nghe rào rạo như đang nghiền nát thứ gì đó. Mỗi tiếng “rạo” lại khiến không khí thêm nặng nề.

Mắt tôi lướt nhanh. Cuốn lịch để sau lưng bố, chỉ hở đúng một góc nhỏ. Một con số “6” màu đỏ chói, và một dấu sao nhỏ cạnh chữ “THÁNG 8”. Trời ơi! Hôm nay mùng 6 tháng 8! Tôi thầm rên. Sinh nhật mẹ! Thảo nào bữa cơm có mấy món lạ, vả lại bà ‘hiền từ’ một cách kỳ lạ từ đầu giờ. Ông bố tội nghiệp của tôi, mải mê với vụ án, lại quên béng mất ngày trọng đại này. Cái tờ lịch thì bị ông áo khoác che mất nửa, chỉ để lộ đúng cái ngày đỏ chói đó.

Chết rồi. Tôi đánh mắt cảnh báo sang bố. Mắt nháy lia lịa, đầu hất hất về phía mẹ, rồi lại liếc xuống gầm bàn. Ông vẫn ngơ ngác, mắt tròn xoe như gà mắc tóc. Thôi chết, phải ra tay thôi.

Tôi rút nhanh cây bút bi từ trong cuốn sổ bố vừa đưa, viết vội ba chữ “SINH NHẬT MẸ” thật to lên một trang giấy, gấp gọn lại. Rồi tôi lén đẩy tờ giấy về phía ông dưới gầm bàn, chân khẽ đá vào ống quần ông lần nữa. Bố nhặt lên, mở ra. Mặt ông biến sắc, từ trắng bệch chuyển sang đỏ gay, rồi nhìn tôi gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy biết ơn lẫn hoảng loạn.

“Mình à!” Giọng ông bỗng trở nên ngọt ngào không tưởng, cất lên trong không khí im phăng phắc, “Hôm nay sinh nhật em nhỉ? Hay anh dẫn em với con đi tiệm vàng, em xem có thích cái nào không, anh mua tặng em!” Nụ cười của ông gượng gạo đến mức... tội nghiệp.

Mặt mẹ như được tưới nước, bừng sáng ngay lập tức, nụ cười tươi rói nở trên môi: “Ồi giời! Không cần đâu anh! Tốn kém làm gì!” Nhưng giọng điệu đã hoàn toàn tan băng.

Hai người bắt đầu ríu rít bàn tán chuyện đi mua sắm. Họ có rủ tôi, nhưng tôi từ chối thẳng thừng: “Thôi bố mẹ cứ đi thoải mái hai người đi ạ! Con ở nhà ‘nghiên cứu’ tí tài liệu của bố!” Tôi giơ cao cuốn sổ như một tấm khiên. Thấy “mùi” hạnh phúc đã trở lại, tôi nhanh chân chuồn thẳng về phòng, cuốn sổ của bố chắc nịch trong tay. Đi tàu ngầm giữa chiến trường gia đình, mệt hơn cả... điều tra án mạng!

Trở lại căn phòng ngủ quen thuộc, tôi cẩn thận soi kĩ từng trang ghi chép. Mắt tôi dừng lại ở dòng chữ ‘hôm sau diễn ra buổi dựng lại hiện trường’ được khoanh tròn đậm. Như vớ được vàng! Thứ này chính là cơ hội vàng để kiểm chứng suy luận. Một trong bốn nghệ sĩ kia... kẻ đã nghĩ ra cơ chế tàn nhẫn ấy, chắc chắn sẽ lộ sơ hở khi phải tái hiện lại cảnh tượng định mệnh. Chỉ còn một câu hỏi đau đầu vương vấn: Làm sao hung thủ triệt tiêu được mùi xác chết? Vôi sống? Không đủ. Một phương pháp khác? Tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Và cả sợi dây để thực hiện thủ thuật, hắn đã thu dọn nó thế nào giữa cảnh hỗn loạn, lại còn qua mặt được sự lục soát của cảnh sát sau đó không lâu? Phải chăng... có đồng bọn? Nghĩ đến đây, một làn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Màn đêm im lặng nuốt chửng những câu hỏi, kéo mí mắt tôi sụp xuống.

Sáng hôm sau, tôi dùng “ân huệ” cứu bố đêm qua để được tham dự buổi dựng lại hiện trường. Không khí trong nhà hát múa rối nước hôm nay ngột ngạt, căng thẳng hơn bao giờ hết. Ánh sáng lờ mờ xuyên qua từ trên trần, rọi xuống mặt nước đen ngòm dưới sân khấu, phản chiếu những bóng người lặng lẽ. Hơn chục nhân viên từ kỹ thuật đến nghệ sĩ được sắp xếp đúng vị trí cũ, nét mặt ai nấy căng như dây đàn. Nhưng sự chú ý của tôi dán chặt vào khoảng tối sau tấm bình phong sơn mài, nơi bốn nghệ sĩ, những người điều khiển vở diễn định mệnh – đứng im như tượng. Ánh mắt họ lướt qua nhau, mang đủ thứ cảm xúc: sợ hãi, mệt mỏi, bình thản đến kỳ lạ... và một sự đề phòng tinh tường.

Nếu đúng như vậy thì vụ án thật sự rất khó khăn. Màn đêm tĩnh lặng dần nuốt chửng ý thức, đôi mắt từ từ buông xuống, để mặc thời gian trôi qua.

Tôi giả vờ chăm chú ghi chép vào cuốn sổ của bố, mắt không rời bốn bóng người. Một viên cảnh sát trẻ tiến lại gần, giọng thân thiện nhưng đầy tò mò: “Cháu là thực tập sinh của chú nhà báo à? Ghi chép kỹ nhỉ?”

Tôi gật đầu mỉm cười, không giải thích. Thấy vậy, anh ta hất hàm về phía bức bình phong, giọng hạ thấp: “Sắp bắt đầu rồi. Họ sẽ diễn lại trọn vẹn cảnh ‘Thạch Sanh’, đúng y như cái ngày... kia.” Giọng anh ta chùng xuống ở hai từ cuối.

Một viên cảnh sát lớn tuổi hơn hô to, rồi người đầu tiên bước vào vị trí trong buồng trò ngập nước là một thanh niên trông khá trẻ.

“Kia là An, hai mươi ba tuổi,” viên cảnh sát trẻ thì thầm với tôi. “Trẻ nhất nhóm, mới vào nghề được hơn một năm. Trông mặt cậu ta xanh lét từ hôm qua tới giờ, chắc là sợ lắm.”

Tiếp theo là một người phụ nữ lớn tuổi, dáng vẻ điềm tĩnh, tay nghề có vẻ rất lão luyện. Bà bước xuống nước mà không một chút do dự.

“Đó là cô Lý, năm mươi hai tuổi. Nghe nói là nghệ nhân kỳ cựu nhất ở đây, làm việc từ lúc nhà hát mới thành lập. Một người rất khó tính và nghiêm túc.”

Tiếp đến, người đàn ông thứ ba bước vào. Trái ngược với hai người kia, người này có vẻ ngoài hết sức bình thường, thậm chí là hiền lành.

“Còn người thứ ba là chú Trung, năm nay bốn mươi ba tuổi,” viên cảnh sát nói, giọng đều đều. “Trông chú ấy trầm tính thế thôi, nhưng tay nghề thì cả đoàn kịch này không ai sánh bằng. Mọi người nói chú ấy là bậc thầy về điều khiển những con rối phức tạp và cũng là thợ chế tác những con rối nước cho nhà hát từ xưa đến giờ luôn.”

Người cuối cùng tiến vào vị trí là một người đàn ông trông khá bặm trợn, mặt mày cau có. Anh ta dường như đang rất bực bội với việc này.

“Gã kia là Hùng, ba mươi sáu tuổi. Gã này thì khỏi nói,” viên cảnh sát khẽ lắc đầu. “Hồ sơ ghi nhận anh ta và ông Lâm có xích mích nhiều lần, chủ yếu là chuyện tiền nong. Một trong những đối tượng bị để ý nhất.”

Câu nói cuối cùng của anh ta như một tiếng sét đánh ngang tai tôi. Tôi ngẩng phắt lên, cây bút trên tay khựng lại. Viên cảnh sát không để ý, vỗ nhẹ vào vai tôi rồi quay đi làm việc khác.

Buổi dựng hiện trường bắt đầu trong im lặng nặng nề. Tiếng nước lạo xạo dưới chân, tiếng sào gỗ cọt kẹt điều khiển rối, hành động thở dồn dập của An, tất cả hòa vào bầu không khí ngột ngạt. Tôi tập trung quan sát từng cử chỉ: Cô Lý vẫn toát ra vẻ điêu luyện và lạnh lùng. An với đôi tay run rẩy như lá. Hùng với những thao tác thô bạo, đôi mắt liếc ngang dọc đầy đề phòng. Còn chú Trung... vẫn bình thản đến kinh ngạc, mỗi động tác đều chuẩn xác, dứt khoát, như một cỗ máy được lập trình sẵn.

Đột nhiên, một tiếng lẹt xẹt từ chiếc radio cài trên ngực viên cảnh sát trẻ vang lên, cắt ngang sự im lặng. Giọng nói hối hả, gấp gáp phát ra:

“...Báo cáo Trung úy! Đã có kết quả điều tra sợ bộ! Xác định được nguồn gốc con dấu là của một tổ chức gọi là ‘Hắc Long’ – tổ chức tội phạm ngầm chuyên rửa tiền và... buôn bán những đồ vật quý hiếm cách đây mười năm về trước! Chúng tôi nghi ngờ nạn nhân có thể đang giữ bằng chứng nào đó chống lại chúng, hoặc chính ông ta đã từng... là thành viên!”

Câu nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. “Hắc Long”? Rửa tiền? Thành viên? Tôi đứng sững, cây bút trên tay xuýt rơi xuống nền gỗ. Viên cảnh sát trẻ mặt cắt không còn hạt máu, vội vàng tắt radio nhưng đã quá muộn. Thông tin gây chấn động lan tỏa tức thì. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía bốn nghệ sĩ dưới buồng trò. Cô Lý khẽ giật mình, đôi tay điêu luyện run lên bần bật. An mặt mày tái mét, trông như thể sắp ngất. Hùng trợn mắt, vẻ bực tức biến thành kinh ngạc tột độ. Còn chú Trung... khuôn mặt hiền lành vẫn không một nếp nhăn, nhưng trong chớp mắt, tôi bắt gặp một tia sắc lạnh, nhanh như cắt, thoáng ẩn trong đôi mắt ông ta trước khi lại chìm vào vẻ ngoài trầm lặng vô hồn. Phải chăng... sự bình thản đó là lớp mặt nạ đó đang che dấu điều gì chăng? Buổi dựng hiện trường đổ vỡ trong hỗn loạn, nhưng câu hỏi về con dấu và ánh mắt thoáng chốc ấy của chú Trung đã khắc sâu vào tâm trí tôi, mở ra một hướng điều tra đen tối và nguy hiểm hơn gấp bội.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận