Tập 03: Bi kịch sân khấu múa rối nước
Chương 09 - Hồi III: Bóng đen
0 Bình luận - Độ dài: 2,493 từ - Cập nhật:
Chúng tôi chào tạm biệt chị gái ấy, người vẫn còn đang sụt sùi sau khi đọc những dòng chữ cuối cùng của ông nội. Chị nắm chặt tay Lộc, cảm ơn rối rít, hứa sẽ giữ im lặng và chờ tin từ chúng tôi. Rời khỏi căn nhà nhỏ bé nhưng chứa đầy bí mật nặng trĩu, cả hai đứa không nói với nhau lời nào, chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.
Chiếc xe đạp cọc cạch lăn bánh trên con đường làng yên tĩnh. Tôi ngồi sau, cảm nhận rõ tấm lưng căng cứng của Lộc. Sự im lặng của nó sau một khám phá lớn luôn khiến tôi phát điên.
“Này,” tôi không chịu nổi nữa, “mày cười cái gì lúc nãy thế? Rốt cuộc mày đã suy luận ra cái gì từ cái hộp rỗng đó rồi?”
Lộc không trả lời ngay, nó chỉ tập trung đạp xe, để cơn gió buổi trưa lùa qua mái tóc. Mãi đến khi chúng tôi rẽ ra con đường lớn, nó mới lên tiếng, giọng đều đều như đang đọc lại một trang sách trong đầu.
“Lúc đầu, khi nhìn thấy mấy vết dấu giầy, tao cũng chỉ suy đoán như mày thôi. Có hai người đã vào đây vào hai thời điểm khác nhau, cách nhau rất lâu.”
Nó dừng lại một chút, như để tôi tiêu hóa thông tin. “Nhưng bước chân của kẻ mới đến vội vã hơn rất nhiều. Mày có để ý không? Dấu giầy của hắn đan xen ở rất nhiều chỗ, từ tủ sách đến gầm bàn, cứ như một con thú hoảng loạn đi tìm thứ gì đó. Hắn còn làm rơi cả bức tượng nhỏ trên nóc tủ, khiến nó bị mẻ một góc.”
“Sao mày chắc chắn đó là do kẻ mới đến làm?” Tôi hỏi, vẫn chưa theo kịp.
“Vì góc bị mẻ ấy,” Lộc đáp, “không hề bám một chút bụi nào. Nó trắng ởn và còn rất mới, chứng tỏ bức tượng mới bị rơi vỡ cách đây không lâu. Phía dưới chân tượng, vết bụi cũ trên mặt tủ cũng hơi lệch đi. Kẻ mới đến đã rất vội vàng.”
Tôi gật gù, bắt đầu hiểu ra.
“Còn kẻ đột nhập cũ thì khác,” Lộc nói tiếp. “Dấu chân của người đó rất cẩn trọng, chỉ xuất hiện ở vài nơi trọng yếu, như thể đã hiểu rõ thói quen với sở thích để tìm kiếm. Đặc biệt, có một vệt mờ ngay dưới tấm áp phích. Tao nhìn kỹ, một mép của tấm áp phích dính ít bụi hơn hẳn những chỗ khác, băng dính cũng không còn chặt lắm, có vài chỗ sắp bong ra ở mỗi góc trái phía dưới. Một nơi hoàn hảo để giấu thứ gì đó quan trọng.”
Đến đây thì tôi đã hoàn toàn thông suốt lý do Lộc tìm ra bức thư. Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó.
“Được rồi, tao hiểu rồi. Nhưng tại sao mày lại cười khi thấy cái hộp rỗng? Lúc đó tao tưởng mày sốc đến hóa điên rồi chứ.”
Lộc khẽ bật cười, một nụ cười tự tin. “Tao cười là vì tao chắc chắn kẻ cũ đột nhập này có lẽ quen biết, thậm chí khá thân với ông Nam. Hắn hành động có chút gì đó... thương cảm.”
Tôi ngơ ngác. “Thương cảm? Lấy trộm đồ mà còn thương cảm?”
“Thử nghĩ mà xem,” Lộc nói, giọng đầy phân tích. “Ai lại mất công đào cái hộp lên, lấy đi bằng chứng rồi mà còn cẩn thận đặt lại bức thư vào trong, xong lại chôn cái hộp lại và lấp đất phẳng phiu như cũ chứ? Nếu là người của tổ chức tội phạm, chúng nó sẽ cuỗm luôn cả cái hộp, để lại một cái hố toang hoác rồi biến mất. Cứ lấy luôn là xong, việc gì phải làm mấy chuyện thừa thãi đó?”
Lý luận của nó sắc như dao, cắt đứt mọi sự hoài nghi của tôi.
“Và quan trọng nhất,” Lộc nhấn mạnh, “là con dấu. Bức thư của ông Nam có nhắc tới nó và nó lại được phát hiện trên người ông Lâm. Điều này không thể là trùng hợp. Kẻ đột nhập mới đây, có lẽ sau khi thấy tin con dấu được tìm thấy trên người ông Lâm đã hoảng sợ. Hắn nghĩ rằng có kẻ nào đó đứng sau giở trò, rồi nghi ngờ ngay đến ông bảo vệ cũ, người duy nhất có khả năng biết bí mật này. Hắn vội vã đến đây để thủ tiêu bằng chứng.”
Lộc kết luận, giọng chắc nịch.
“Qua tất cả những điều này, tao chắc chắn một điều: hung thủ sát hại ông Lâm chính là kẻ đột nhập cũ, một người ở nhà hát. Và kẻ đột nhập mới đây, lại là một người khác, nhưng cũng là một người của nhà hát. Tao chỉ không hiểu một điều cuối cùng... tại sao hắn lại cố tình để con dấu lại trên người ông Lâm thôi.”
Ánh nắng gay gắt của buổi trưa đôi phần khiến chúng tôi mệt mỏi. Nhưng sự kiệt sức này không chỉ đến từ cơn oi bức, mà còn từ việc cảm giác sự thật đã ở ngay rất gần, chỉ cách một lớp sương mờ. Tôi thở hắt ra, quay sang hỏi nó.
“Giờ lại đi đâu nữa đây?”
“Đến nhà hát,” Lộc đáp, giọng thản nhiên như không. “Tao cần xác nhận một vài giả thuyết.”
“Hả?” Da gà tôi lại bắt đầu nổi lên. “Mày còn định quay lại cái nơi quỷ quái đó nữa à?”
“Tất nhiên rồi,” nó nói, một nụ cười bí ẩn thoáng hiện trên môi. “Sắp sáng tỏ cả rồi, chỉ còn thiếu mảnh ghép cuối cùng thôi.”
Nó lặng thinh luôn cho tới lúc chúng tôi dừng xe trước cổng nhà hát. Khung cảnh vẫn âm u như mọi khi, nhưng không còn vẻ tĩnh lặng chết chóc. Có vài nhân viên đang đi lại, dọn dẹp. Vừa dắt xe vào sân, chúng tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ phát ra từ phía sảnh chính.
“Chúng mày đi mà không nhìn đường à?”
Đó là giọng của chú Hùng. Chú ta đang gân cổ lên cãi cọ với hai nhân viên kỹ thuật, mặt đỏ gay, tay chỉ trỏ loạn xạ. Lộc kéo tôi nép vào sau một gốc cây, ra hiệu im lặng. Nó không nhìn vào cuộc cãi vã. Ánh mắt nó dán chặt xuống một thứ khác.
Đôi giày của chú Hùng.
Sau một hồi quát tháo, chú Hùng bực bội quay người, sải bước về phía khu hậu đài. Khi chú ta đi lướt qua chỗ chúng tôi, Lộc bất ngờ bước ra.
“Chú Hùng ơi,” nó gọi. Chú ta quay lại, mặt vẫn còn hằm hằm. “Giày của chú... dính cái gì màu trắng kìa.”
Chú Hùng liếc xuống đôi giày thể thao đã cũ sờn của mình, rồi lại ngẩng lên nhìn Lộc, đôi mắt long lên sòng sọc.
“Ý mày là gì? Mày chê tao đéo có tiền mua giày mới chứ gì?” Chú ta gầm lên, rồi hừ một tiếng thật mạnh và bỏ đi thẳng, để lại hai đứa chúng tôi đứng ngơ ngác.
“Mày bị điên à?” Tôi quay sang càu nhàu với Lộc. “Tự nhiên chọc giận ông ta làm gì?”
Lộc không để tâm đến lời tôi. Nó nhìn theo bóng lưng của chú Hùng, nụ cười ma quái hôm qua lại xuất hiện. “Không thấy à? Đế giày. Giống hệt một trong hai dấu chân ở nhà ông Nam. Tao chắc chắn kẻ đột nhập vội vã đó chính là chú ta.”
Tim tôi thót lên một nhịp. “Vậy... vậy giờ sao?”
“Mày có mang mấy đồ nghe lén lần trước không?” Nó hỏi, mắt vẫn không rời mục tiêu. “Chúng ta phải biết hắn đang nói chuyện với ai.”
Tôi gật đầu, vội lục trong balo ra một thiết bị nghe lén siêu nhỏ. Kế hoạch được vạch ra trong chớp mắt. Lộc sẽ tạo ra một vụ va chạm nhỏ, còn tôi sẽ là người gắn thiết bị.
Chúng tôi đuổi theo chú Hùng về phía bãi giữ xe. Lộc giả vờ chạy vội, “vô tình” huých nhẹ vào vai chú ta. “Ôi cháu xin lỗi chú!” Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi chú Hùng quay lại định chửi thề, tay tôi đã nhanh như cắt, gắn con chip nhỏ vào ve áo khoác của chú.
Nhiệm vụ thành công. Chúng tôi nấp vào một góc khuất, bật bộ đàm lên. Âm thanh lẹt xẹt và tiếng gió. Chú Hùng đang lái xe máy đi đâu đó. Chúng tôi vội vàng bám theo, nhưng chỉ được một đoạn thì mất dấu ở một ngã tư đông đúc.
“Chết tiệt, mất dấu rồi,” tôi buông bộ đàm xuống, cảm thấy thất vọng.
“Cứ chờ đi,” Lộc nói, tai vẫn áp chặt vào chiếc loa nhỏ.
Đúng như nó nói, khoảng năm phút sau, khi chúng tôi đang định bỏ cuộc, một âm thanh quen thuộc vang lên từ bộ đàm. Tiếng gió đã ngừng, thay vào đó là tiếng lạch cạch và giọng nói gằn gừ của chú Hùng, có lẽ đang nói chuyện qua điện thoại.
“...Tao đã bảo rồi, tao vào nhà thằng già đó rồi, chả có khỉ gì hết! Trống trơn! Tao cũng không biết thằng chết bầm nào lại để con dấu ấy vào người lão Lâm nữa!”
Giọng chú ta đầy tức tối.
“Mẹ kiếp! Nếu lũ cớm mà biết thứ quan trọng thật sự nằm bên trong con dấu thì chết cả lũ đấy!”
Rồi âm thanh từ bộ đàm tắt ngỏm, để lại hai đứa chúng tôi dựa lưng vào tường với dòng suy nghĩ nặng trịch.
Tôi là người lên tiếng trước. “Bên trong con dấu ấy... thực sự có thứ gì đó sao?”
Lộc, người nãy giờ vẫn đang trầm tư, khẽ gật đầu. “Có vẻ là thật. Việc chúng phải đột nhập vào tận nhà ông Nam để tìm kiếm đã xác nhận điều đó.”
Nói xong, nó lại chìm vào im lặng. Tôi đã quá quen với việc này, bèn nhẹ nhàng ngồi xuống, trong đầu vẫn đang cố gắng tiêu hóa mớ thông tin kinh hoàng vừa nghe được. Đang ngẫm nghĩ xem nên làm gì tiếp, tôi chợt nhận ra Lộc đã đứng bật dậy và đi về phía nhà hát từ lúc nào.
Tôi vội đuổi theo. “Này, đi đâu đấy?”
“Tao nghĩ chúng ta đã bỏ sót một thứ,” nó nói mà không quay đầu lại. “Nhớ sợi dây tao kể đã thấy trong con rối không? Tao nghĩ bây giờ là cơ hội để tìm lại nó.”
“Nhưng tao chắc chắn hung thủ đã phi tang nó rồi,” tôi than thở, dù chân vẫn bước theo nó.
Chúng tôi một lần nữa lẻn vào bên trong nhà hát. Không khí im ắng đến rợn người. Chúng tôi kiểm tra kỹ lưỡng khu vực buồng trò trước, lật từng tấm ván, xem xét từng ngóc ngách, nhưng không tìm thấy gì bất thường. Mọi thứ dường như đã được cảnh sát rà soát kỹ lưỡng.
Lộc dẫn tôi đi sâu hơn vào khu hậu đài, đến trước một cánh cửa gỗ đã cũ mèm mà lần trước chúng tôi chưa từng để ý. Nó đẩy nhẹ, cánh cửa kêu lên một tiếng cót két não nề rồi mở ra, để lộ một căn phòng tối om, mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc thẳng vào mũi. Đây là một nhà kho chứa đạo cụ cũ. Vô số con rối với đủ hình thù kỳ dị bị vứt ngổn ngang, mắt chúng long lên vô hồn trong bóng tối lờ mờ. Mùi sơn nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến chúng tôi bất giác đưa tay lên mũi che lại ngay khi bước vào.
“Chính là nó,” Lộc thì thầm, chỉ tay về phía con rối Chằn Tinh đang nằm trong góc.
Chúng tôi tiến lại gần, cẩn thận mở khoang bí mật mà Lộc đã tìm thấy hôm trước. Nhưng đúng như tôi dự đoán, bên trong hoàn toàn trống rỗng. Sợi dây đã biến mất. Trong lúc Lộc còn đang thất vọng, ánh mắt tôi lại bị thu hút bởi một con rối khác. Nó còn to hơn cả con Chằn Tinh, hình một ông quan văn, nhưng lại bị vứt chỏng chơ một cách kỳ lạ. Do tò mò, tôi tiến lại gần và rọi đèn pin của điện thoại vào.
Ngay bên hông của con rối, nơi tà áo choàng che khuất, tôi phát hiện ra một cái lẫy bằng đồng nhỏ xíu, trông không hề ăn nhập với tổng thể.
“Lộc! Lại đây xem này!” Tôi gọi khẽ.
Lộc bước tới. Cả hai cùng nhìn vào cái lẫy. Tôi dùng móng tay gạt nhẹ nó. Một tiếng “cạch” khô khốc vang lên và một mảng lớn ở lưng con rối bật ra, để lộ một khoang rỗng khổng lồ bên trong.
Một thứ mùi hôi thối, tởm lợm đến khó tả bốc lên. Bên trong, không phải là một sợi dây, mà là một cái bao tải lớn màu đen, phồng lên một cách bất thường.
Cả hai chúng tôi kinh hoàng lùi lại. Đó là mùi gì? Và bên trong cái bao kia là thứ gì?
RẦM!
Một tiếng động chói tai phá tan sự ngỡ ngàng. Cánh cửa nhà kho đóng sầm lại, nhốt chúng tôi vào trong bóng tối đặc quánh. Tôi hoảng hốt, tim như ngừng đập.
Rồi một giọng nói trầm, lạnh lẽo vang lên từ phía cánh cửa, phá tan sự căng thẳng đến tột độ.
“Các cháu không nên đi vào đây. Chỗ này không phải chỗ để chơi đâu.”
Bóng của một người đàn ông cao lớn hiện ra, chặn đứng lối ra duy nhất. Tôi và Lộc nín thở, mồ hôi lạnh túa ra.
Là chú Trung.
Chú ta nhìn chúng tôi chằm chằm trong bóng tối vài giây, rồi đột nhiên cất giọng bình thản đến lạ, như thể đang nói chuyện điện thoại. “Giám đốc ạ? Vâng, tôi có chút chuyện, sẽ đến ngay.”
Cái bóng ấy từ từ lách người qua một bên. Cánh cửa lại được kéo ra, ánh sáng yếu ớt từ hành lang lùa vào.
“Về đi,” chú Trung nói, giọng không một chút cảm xúc.
Hai đứa chúng tôi không dám nói một lời, vội vàng lách qua người chú ta rồi cắm đầu chạy thục mạng. Khi chúng tôi chạy ra đến sân, tôi còn nghe thấy tiếng ổ khóa lách cách khi chú ta khóa trái cửa nhà kho lại. Dù đã ra đến ngoài trời, chúng tôi vẫn còn đổ mồ hôi hột, thở không ra hơi.


0 Bình luận