• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Bi kịch sân khấu múa rối nước

Chương 10 - Hồi Kết: Màn kịch cuối cùng

0 Bình luận - Độ dài: 4,391 từ - Cập nhật:

Tiếng ổ khóa vang lên một tiếng “cạch” đầy khô khốc.

Tim tôi đập một nhịp lạc đi trong lồng ngực. Bàn tay đang nắm chặt chiếc chìa khóa cũ kỹ chợt rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Chúng đã thấy. Lũ nhóc đó đã thấy rồi.

Suy nghĩ đó như một dòng điện chạy dọc sống lưng, một cảm giác hoảng loạn mà tôi chưa từng cảm thấy suốt thời gian qua. Chúng nó đã nhìn vào bên trong con rối. Ánh mắt kinh hoàng của thằng nhóc gầy gò đó... nó đã thấy. Mọi thứ có thể sụp đổ chỉ vì hai đứa trẻ tò mò.

Không... chắc chắn chúng không thể biết được.

Tôi hít một hơi thật sâu, ép lồng ngực đang căng cứng của mình phải dãn ra. Bình tĩnh lại, Trung. Mày đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm. Mày đã lên kế hoạch cho từng chi tiết. Vài thằng nhóc thì có là gì.

Tôi từ từ buông lỏng bàn tay, đút chiếc chìa khóa vào túi quần. Tôi ngẩng đầu lên, chỉnh lại nét mặt, khoác lên vẻ trầm lặng, hiền hòa như mọi ngày. Chiếc mặt nạ này đã quá quen thuộc rồi. Tôi quay người, bước đi với dáng vẻ khoan thai, như thể vừa khóa lại một nhà kho không hơn không kém.

Nhớ lại lời vừa nóiqua điện thoại, tôi đi thẳng đến văn phòng của ông giám đốc. Ông ta đang vò đầu bứt tai bên cạnh một đống giấy tờ, mặt mày xám xịt.

“Trung đấy à,” ông ta ngẩng lên, giọng đầy mệt mỏi. “Anh xem, cảnh sát họ cứ gửi giấy tờ yêu cầu suốt. Nhà hát có nguy cơ phải đóng cửa vô thời hạn. Tổn thất này biết tính sao đây?”

Tôi im lặng lắng nghe, gật đầu với một vẻ cảm thông được đo đếm cẩn thận. Sự hoảng loạn ban nãy đã bị lý trí đè nén xuống tận đáy. Giờ đây tôi chỉ có một mục tiêu.

“Đúng là phiền phức thật. Em cũng chỉ mong mọi chuyện sớm qua để anh em nghệ sĩ còn có việc mà làm. Anh cứ bình tĩnh giải quyết, có gì cần em phụ một tay thì cứ nói.”

“Cảm ơn,” ông ta thở dài. “Chắc tối nay tôi phải ở lại sở làm việc với mấy ông thanh tra đến khuya mới về được. Vợ tôi đang ở nhà một mình, bà cứ càm ràm suốt, ở lại đây qua đêm có khi lại sướng hơn.”

Tốt. Một tín hiệu tích cực đã đến.

“Vất vả cho anh quá,” tôi nói, giọng đầy chân thành. “Anh cứ yên tâm lo việc, chuyện mấy anh chị em nghệ sĩ cứ để em quán xuyến. Em sẽ ở lại kiểm tra lại toàn bộ con rối, đảm bảo mọi thứ sẵn sàng hoạt động trở lại ngay khi có lệnh.”

Cuộc nói chuyện kết thúc. Tôi rời văn phòng, quay trở lại với công việc thường ngày của mình. Lũ nhóc đó có mặt ở đó quá bất ngờ. Sự xuất hiện của chúng là một biến số không lường trước. Tôi không thể để chúng có thêm thời gian. Kế hoạch vẫn phải được thực hiện ngay.

Tối nay. Mọi chuyện phải kết thúc vào tối nay.

Màn đêm dần buông. Các nhân viên lần lượt ra về. Tôi chờ đợi, kiên nhẫn như một con thú săn mồi. Khi nhà hát đã chìm trong sự im lặng tuyệt đối, tôi quay trở lại căn nhà kho. Lần này không còn sự sợ hãi. Chỉ có sự quyết tâm lạnh lẽo.

Tôi mở khóa, bước vào trong. Mùi hôi thối từ cái bao dường như đã nồng hơn. Tôi mở khoang bí mật của con rối hình ông quan văn, dùng hết sức lực lôi cái bao tải lớn màu đen ra ngoài. Sau đó, tôi thu dọn những thứ cần thiết khác: một cuộn dây thừng chắc chắn, vài dụng cụ, với một lọ thuốc nhỏ trong túi áo khoác.

Tôi kéo lê cái bao ra lối cửa hậu, nơi chiếc xe tải nhỏ của mình đã chờ sẵn. Vở kịch kéo dài suốt năm năm, đêm nay, sẽ đến lúc phải kết thúc.

Chiếc xe tải nhỏ dừng lại ở một con phố vắng, cách căn biệt thự của ông giám đốc một quãng an toàn. Tôi khoác lên mình bộ đồ công nhân điện lực, một vỏ bọc hoàn hảo cho việc lảng vảng vào ban đêm. Tay xách theo một túi đồ nghề, tôi bình tĩnh tiến về phía cánh cổng sắt sang trọng.

Tôi bấm chuông cửa, tiếng chuông vang lên giữa không gian tĩnh lặng, nhưng nó dường như không làm xoa dịu được cơn dông cảm xúc trong lòng. Vài giây sau, một giọng phụ nữ vang lên.

“Ai đó?”

“Chị Hạnh ạ? Em Trung đây chị,” tôi nói, giọng đầy vẻ khẩn trương. “Anh Hải vừa gọi cho em. Anh ấy bảo để quên một tập tài liệu cực kỳ quan trọng ở phòng làm việc trên tầng hai, dặn em phải qua lấy ngay để sáng mai họp gấp. Phiền chị mở cửa giúp em với.”

Bên kia im lặng một chút, rồi đáp lại. “À anh Trung đấy à... được rồi, anh chờ tôi một lát.”

Bà ta quen tôi. Trong những buổi liên hoan hay những lần đến nhà bàn công chuyện với giám đốc, tôi luôn giữ một vai trò hiền lành, ít nói và đáng tin cậy. Bà ta không có lý do gì để nghi ngờ.

Cánh cổng kêu lên một tiếng “két” rồi hé mở. Vợ giám đốc, trong bộ đồ ngủ sang trọng, bước ra. “Khổ quá, ông nhà tôi cứ hay quên. Mời anh vào.”

Ngay khi bà ta quay người, một tay chỉ về phía căn nhà, tôi lập tức hành động.

Tôi rút nhanh chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc mê từ trong túi, bước tới một bước dài, dùng một tay bịt chặt miệng và mũi bà ta, tay còn lại siết chặt lấy cơ thể đang bắt đầu giãy giụa. Bà ta ú ớ vài tiếng trong cổ họng, đôi mắt mở to kinh hoàng, nhưng chỉ vài giây sau, cơ thể bà ta mềm nhũn ra và ngã vào vòng tay tôi.

Khi tỉnh dậy, bà ta thấy mình đang bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ, ngay giữa phòng khách lộng lẫy của chính mình. Tôi ngồi trên ghế sô pha đối diện, lặng lẽ lau chùi một con dao gọt hoa quả, ánh đèn chùm phản chiếu một vệt sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao.

“T... tại sao... Anh Trung, tại sao anh lại làm vậy?” Bà ta lắp bắp, giọng đầy sợ hãi.

Tôi ngẩng lên, đặt con dao xuống bàn. “Năm năm trước. Cô gái tên Thu. Nói cho tôi biết hết sự thật.”

“Tôi... tôi không biết,” bà ta chối, mắt đảo liên tục. “Đó là một tai nạn, cảnh sát đã kết luận rồi.”

Tôi khẽ thở dài, không một chút biểu cảm. Tôi với lấy tập tài liệu trên bàn, rút ra một tờ giấy đã được ghép lại từ nhiều mảnh vụn. “Vậy còn cái này thì sao? Sổ sách ghi chép hoạt động của Hắc Long.”

Mặt bà ta trắng bệch.

“Có lẽ cái này vẫn chưa đủ,” tôi nói, rồi lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ, bấm nút phát.

“...Tao biết là tao sai... nhưng con Thu nó đã nghe thấy hết rồi... Nếu không phải dìm nó xuống, cả tao và mày đều đi tù...”

Giọng nói quen thuộc của ông Lâm phát ra từ chiếc máy ghi âm, méo mó và đầy sợ hãi. Đó là đoạn ghi âm tôi đã ghi lại được khi tra hỏi ông ta trước khi ra tay.

Mọi sự chống cự trong mắt người đàn bà đối diện sụp đổ. Bà ta bật khóc nức nở, nước mắt hòa với lớp trang điểm đắt tiền.

“Là do ông ta! Tất cả là do ông Lâm!” Bà ta mếu máo khai nhận. “Hôm đó Thu đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi về một lô hàng... Ông Lâm đã phát hiện ra. Ông ta đuổi theo và... và dìm con bé xuống hồ. Ông ta nói rằng chỉ có như vậy mới bịt miệng được nó vĩnh viễn! Ông ta còn ngụy tạo hiện trường, bẻ gãy thanh sào để trông giống một vụ tai nạn! Tôi chỉ... tôi chỉ giúp ông ta che giấu thôi!”

Bà ta kể lại mọi thứ, từ việc mua chuộc ông Nam, đến việc dùng quyền lực để gây sức ép lên cảnh sát, dìm vụ án xuống.

Nghe những lời đó, cơn giận mà tôi đã kìm nén suốt năm năm trời bỗng bùng lên như một ngọn núi lửa. Hình ảnh Thu giãy giụa dưới làn nước lạnh lẽo hiện về trong tâm trí tôi.

Tôi gầm lên một tiếng, vớ lấy con dao trên bàn.

RẦM!

Lưỡi dao sắc lẹm cắm phập xuống mặt bàn gỗ sồi, chỉ cách tay người đàn bà vài centimet, khiến bà ta hét lên một tiếng thất thanh.

Cơn thịnh nộ khiến lồng ngực tôi nóng rực. Công lý đã im lặng suốt năm năm, hôm nay, chính tay tôi sẽ thực thi nó. Tôi không nói thêm một lời nào, lẳng lặng rút ra một đôi găng tay cao su từ trong túi đồ nghề và đeo vào. Sau đó, tôi tiến về phía chiếc bao tải, lôi ra một sợi dây thừng đã được thắt sẵn thành một chiếc thòng lọng.

“Không... đừng...” người đàn bà trên ghế rên rỉ, cơ thể run lên bần bật. “Làm ơn... tha cho tôi...”

Tôi mặc kệ những lời van xin của bà ta. Gương mặt của Thu lại hiện về, tuyệt vọng và đơn độc. Bà ta không đáng được tha thứ. Tôi tiến lại gần, giơ chiếc thòng lọng lên...

“Dừng lại đi, chú Trung!”

Một giọng nói non nớt nhưng đanh thép vang lên từ phía cửa chính, cắt ngang hành động của tôi.

Tôi giật mình, quay phắt lại. Trái tim tôi như hẫng đi một nhịp. Thằng nhóc mà tôi gặp mấy lần ở nhà hát đang đứng ở đó, khuôn mặt cả hai trắng bệch nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào tôi, không một chút sợ hãi. Cánh cửa chính chỉ khép hờ, có lẽ chúng đã lẻn vào từ lúc nào.

“Sao các cháu lại ở đây?” Tôi gằn giọng, cố nén sự hoảng loạn đang bắt đầu trỗi dậy.

“Cháu biết chú làm vậy là vì cô Thu,” Lộc nói, giọng bình tĩnh đến lạ thường. “Nhưng thêm một mạng người nữa cũng không thể mang cô ấy trở về đâu ạ. Đã quá đủ bi kịch rồi.”

“Cháu thì biết gì?” Tôi gầm lên, sự điềm tĩnh bắt đầu rạn nứt. “Lũ súc sinh này đáng phải chết! Chúng đã giết cô ấy! Chúng dùng tiền và quyền lực để chà đạp lên công lý! Nếu luật pháp không trừng trị được chúng, thì ta sẽ làm!”

“Nhưng chú đã giết ông Lâm rồi,” Lộc nói, không hề nao núng. “Và giờ chú định giết cả người phụ nữ này. Chú cũng đang trở thành kẻ giống như họ thôi.”

“Vớ vẩn!” Tôi phản bác. “Cháu có bằng chứng gì mà dám nói thế?”

“Bằng chứng ư?” Lộc khẽ nhếch mép. “Cháu biết chú đã bỏ thuốc mê với bác bảo vệ Hạnh, có lẽ là vào gói cà phê bác ấy hay uống vào buổi tối và thao túng đồng hồ của ông ấy. Chỉ có người được ông ấy tin tưởng, người hay pha cà phê cho ông ấy như chú mới làm được điều đó.”

Tôi sững người. Làm sao... làm sao nó có thể biết được?

Lộc tiếp tục, từng lời nói như một mũi dao đâm thẳng vào kế hoạch của tôi. “Cháu cũng biết người đã đột nhập vào nhà ông Nam và lấy đi bằng chứng chính là chú. Dấu chân bình tĩnh trong nhà, rồi sự cẩn thận, tỉ mỉ đúng với đặc điểm của tên trộm đã đột nhập thời gian trước. Nhưng người của Hắc Long, nếu chúng tìm thấy bằng chứng, chúng sẽ cuỗm đi cả cái hộp và để lại một mớ hỗn độn. Chỉ có người quen biết, có sự tôn trọng với ông Nam như chú mới cẩn thận lấy đi thứ mình cần rồi đặt lại bức thư và chôn lại chiếc hộp một cách ngay ngắn như vậy.”

Sự phủ nhận của tôi yếu dần. Thằng nhóc này... nó còn đáng sợ hơn cả cảnh sát.

“Và bằng chứng cuối cùng,” Lộc nói, ánh mắt sắc lẹm, “chính là con dấu. Một người cẩn thận đến mức diễn tập việc chuốc thuốc mê nhiều lần như chú sẽ không bao giờ phạm sai lầm đánh rơi một vật quan trọng như vậy. Chú đã cố tình để lại nó trên người ông Lâm.”

Cả cơ thể tôi như đông cứng lại.

“Chú muốn đánh lạc hướng cảnh sát về phía Hắc Long,” Lộc nói tiếp, giọng đầy chắc chắn. “Nhưng sâu xa hơn, đó như là một lời thách thức với tổ chức tội ác đó, phải không ạ?”

Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại thế chủ động.

“Rồi sao, cũng chẳng có bất kì bằng chứng thỏa đáng nào xác thực người đó chính là ta, phải không?”

Thằng nhóc nhanh chóng ngậm miệng lại, phong thái của nó đã trùng xuống so với trước, đứa bạn bên cạnh cũng lo lắng chẳng kém cạnh. Trong lúc tưởng rằng tôi đã thắng, giọng nói của nó lại phá tan sự hạnh phúc trong tôi.

“Vậy thì hết cách rồi.” Lộc thở dài. “Đầu tiên, phải kể đến kế hoạch của chú khi giết ông Lâm. Tối ngày Chủ Nhật, có thể chú đã gọi ông ta bằng cách nào đó, rồi ra tay đánh thuốc mê. Khi đã xong việc, chú đã chuẩn bị trước khi bỏ thuốc mê vào mấy gói cà phê, chú biết ông Hạnh sẽ uống sau lần đi tuần đầu tiên, khoảng mười một giờ chú đột nhập vào, thấy ông ấy đã ngủ say, chú thản nhiên vác ông Lâm vào dìm ông ta xuống để ngạt nước. Chú cho ông ta vào trong bao, rồi thả xuống giữa hồ. Tại đó, chú đã chuẩn bị sẵn một khối bê tông, rồi đơn giản chỉ việc cột hai đầu dây thật chắc để cái xác nằm im dưới đáy hồ.”

Lời nói vừa dứt lời, trán tôi đổ mồ hôi hột, từng giọt lăn tăn trên gò má. Một cảm giác lạnh sống lưng lấn áp tâm trí.

Minh bình tĩnh lại, quay sang người bạn đang dương ánh mắt như thể muốn nuốt trọn con mồi.

“Sao lại thế, không phải mình đã bàn trước là hung thủ đã dùng thủ thuật là buộc xác nạn nhân bằng một sơi dây gai, với kiểu hình chữ Y, rồi thắt nút đai an toàn. Sau đó dùng một sợi dây cước, một đầu buộc vào cái đai ấy, rồi vòng sợi dây qua khối bê tông, cuối cùng đầu dây còn lại nối đến buồng tròi kia mà. Sao giờ lại thành như vậy?”

Hai đứa này có thật chỉ là mấy đứa nhóc cấp ba đấy không? Bọn chúng nói ra mấy điều như thể chứng kiến toàn bộ sự việc. Đột nhiên một nụ cười ma quái được vẽ ra trên gương mặt thằng nhóc ấy.

“Đúng là như vậy, nhưng, mày quên còn một yếu tố mà mình vẫn chưa hiểu được xuyên suốt không?”

Minh đằng sau nghiêng cổ, mặt có chút bối rối.

“Không… còn gì nữa à?”

Lộc thản nhiên tiếp lời. “Đấy chính là mùi, chính xác hơn là mùi tử thi phân hủy, tại sao một người chết từ tối hôm Chủ Nhật mà đến tận sáng hôm thứ Ba vẫn chả ai hay biết về mùi lạ kì gì,” Lộc cười mỉm. “Ban đầu tao còn cho là nhờ việc khử trùng bằng vôi hôm thứ Hai, nhưng nghĩ lại thì vẫn không ổn, nhưng khi thấy cái bao ở trong con rối. Tao đã đoán ra ngay được ý đồ, hung thủ đã dùng cái bao để bịt chặt nạn nhân, khiến cho việc vôi không thể tiếp xúc đến cái xác, tránh làm cái xác khó trương phềnh đúng thời điểm, cộng thêm cái bao kết hợp với vôi có thể giúp hạn chế mùi tỏa ra. Sau đó chỉ cần đến tối thứ Hai, trước hôm biểu diễn, chú lại tiếp tục hành động như tối hôm trước, nhưng lần này để kiểm chứng hơn cái xác đã nổi được chưa và thiết lập lại cơ chế như mày đã nói.”

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Người đàn bà trên ghế đã nín bặt, còn tôi thì cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Toàn bộ kế hoạch, từng bước đi mà tôi cho là hoàn hảo, đã bị thằng nhóc này lột trần ra không sót một chi tiết nào.

Tôi cố gắng giữ vững chiếc mặt nạ cuối cùng, bật ra một tiếng cười khẩy, khô khốc.

“Mấy cháu xem nhiều truyện trinh thám quá rồi đấy,” tôi nói, giọng cố tỏ ra khinh miệt. “Toàn là suy đoán. Cái bao nào? Cơ chế gì chứ? Các cháu có bằng chứng gì để buộc tội ta không?”

Thằng nhóc không hề nao núng trước lời chế giễu của tôi. Nó chỉ thở dài, một cái thở dài đầy thương hại.

“Bằng chứng thì có lẽ chú đã phi tang hết rồi. Sợi dây trong con rối Chằn Tinh, có lẽ chú đã lấy đi ngay sau khi cháu phát hiện ra nó. Nhưng chú đã bỏ sót một thứ, chú Trung ạ.”

Nó dừng lại, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi.

“Chú đã bỏ sót chính cái bao đó. Nó vẫn còn nằm trong con rối hình ông quan văn ở nhà kho. Một cái bao đủ lớn để chứa một người trưởng thành. Và trên đó,” Lộc nhấn mạnh từng chữ, “chắc chắn sẽ thu được dấu vân tay của chú khi chú cho xác ông Lâm vào. Quan trọng hơn, bên trong lớp vải đó, chắc chắn sẽ còn sót lại ADN của ông ấy. Đó là bằng chứng không thể chối cãi.”

Mọi thứ sụp đổ.

Chiếc mặt nạ điềm tĩnh mà tôi đã đeo suốt năm năm trời vỡ tan thành từng mảnh. Tôi loạng choạng lùi lại một bước, tay vịn vào thành ghế. Thằng nhóc này... nó không chỉ suy luận, nó đã tìm thấy nó.

Tôi bật cười, nhưng lần này là một tiếng cười đầy cay đắng và thất bại.

“Đúng... đúng là như vậy...” tôi thừa nhận, giọng nói giờ đây khản đặc đi vì cảm xúc. “Tất cả... là do ta làm.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, để cho dòng ký ức đau đớn mà tôi đã chôn giấu suốt năm năm trời tuôn ra như một dòng thác vỡ bờ.

“…Năm đó, tôi đã từ bỏ giấc mơ trở thành một nghệ sĩ biểu diễn. Bàn tay tôi có thể tạo ra những con rối có hồn, nhưng lại không đủ khéo léo để thổi hồn cho chúng trên sân khấu. Tôi chấp nhận lùi về sau, trở thành một người thợ sửa chữa, một kỹ thuật viên, lặng lẽ quan sát ánh hào quang từ trong bóng tối. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi, bình lặng và vô vị.

Cho đến ngày Thu xuất hiện.

Con bé là một ngọn lửa, rực cháy với đam mê và một sự quyết tâm lạ thường. Nó không có kỹ thuật điêu luyện, nhưng có một trái tim hiền lành, chăm chỉ và một tình yêu thuần khiết với nghề. Nhiều lần, sau giờ tập, con bé lại tìm đến xưởng của tôi, đôi mắt sáng ngời, nhờ tôi chỉ dạy cách sửa một khớp nối, cách buộc lại một sợi dây. Tôi chưa bao giờ từ chối. Được chia sẻ kinh nghiệm với một người thực sự trân trọng nó là một niềm vui.

Dần dần, những buổi nói chuyện về con rối kéo dài hơn. Con bé kể cho tôi nghe về ước mơ của nó, về những khó khăn nó gặp phải. Tôi thấy mình trong đó, một phiên bản trẻ trung và đầy hy vọng hơn. Tình cảm nảy sinh lúc nào không hay, không phải là tình yêu trai gái nồng cháy, mà là một sự trân trọng, một sự bảo vệ, một thứ tình cảm mà tôi muốn dành cả đời để vun đắp.

Rồi biến cố ập tới. Mẹ tôi ở quê ốm nặng, tôi phải tức tốc về chăm sóc bà suốt một tuần.

Khi tôi trở lại, cả nhà hát chìm trong tang tóc. Họ nói Thu đã gặp tai nạn, trượt chân ngã và bị kẹt trong dây máy dưới buồng trò. Tim tôi như vỡ nát. Tôi đã tin vào câu chuyện đó, chìm trong đau đớn và dằn vặt vì đã không ở đây với con bé.

Nhưng vài tuần sau, trong một đêm trực muộn, ông Nam, người bảo vệ cũ, đã tìm đến tôi. Ông kéo tôi vào một góc, giọng thì thầm: “Cậu Trung này, tôi thấy có gì đó không ổn. Vết gãy của thanh sào... nó không giống gỗ mục. Và thái độ của ông Lâm lúc đó... vội vã một cách kỳ lạ.”

Lời nói của ông gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng tôi. Tôi bắt đầu quan sát. Tôi thấy ông Lâm, kẻ trước nay luôn hách dịch, lại có những khoản chi tiêu bất thường. Tôi thấy sự sợ sệt trong mắt những người đã có mặt hôm đó. Tôi biết ông Nam đã đúng.

Tôi quyết định phải tìm ra sự thật. Trong một buổi liên hoan cuối năm, tôi đã cố tình chuốc cho ông Lâm say bí tỉ. Và trong cơn say, hắn đã vô tình tiết lộ. Hắn không nói thẳng đã giết người, nhưng hắn đã cười khẩy và nói: “Con ranh đó... tự làm tự chịu... đáng đời cái thứ thích chõ mũi vào chuyện người khác.”

Câu nói đó đã đóng một chiếc đinh cuối cùng vào cỗ quan tài của sự thật. Đêm đó, tôi đã quyết định. Tôi sẽ trả thù.

Tôi dành ra hai năm để lên kế hoạch. Tôi nghiên cứu mọi thứ, từ các loại thuốc mê, cách thức hoạt động của dòng nước, cho đến việc tạo ra một cơ chế hoàn hảo. Kế hoạch đã gần như sẵn sàng, nhưng tôi vẫn thiếu một thứ có thể vạch trần toàn bộ sự việc. Tôi nhớ lại lời ông Nam từng nói, rằng ông ấy “sẽ không để con bé chết oan như vậy”, rằng ông “có cách của riêng mình”.

Đúng lúc đó, ông Nam nghỉ hưu và một người bảo vệ mới tới. Tôi biết mình phải hành động. Tôi bắt đầu tìm kiếm ở nhà ông Nam. Mất mấy tháng trời, tôi nhiều lần lẻn vào trong, tìm kiếm trong vô vọng. Cho đến một ngày, tôi chợt nhớ ra ông Nam rất thần tượng một ca sĩ. Và tôi đã tìm thấy nó, bức thư và những bằng chứng được giấu sau tấm áp phích. Mọi thứ đã sáng tỏ.

Kế hoạch trả thù của tôi, từ đó, đã chính thức bắt đầu.”

“...Tôi đã nghiên cứu rất nhiều, thử nghiệm đi thử nghiệm lại hằng đêm. Tôi phá hết mấy cái camera xung quanh nhà hát, vì tôi biết ông Hải với cái tính ki bo đó sẽ không sớm thay cái mới. Tôi quen thuộc thói quen của ông bảo vệ Hạnh như lòng bàn tay, nên việc đánh tráo mấy gói cà phê không hề khó. Tôi thậm chí còn thử lại nhiều lần để chắc chắn liều lượng đủ để ông ấy ngủ say đúng hai tiếng.”

Một cái nấc nghẹn ngào ngắt ngang dòng kể của tôi. Sự lặng thinh của hai đứa nhóc trước mặt càng làm cho không khí trong căn phòng thêm bi thảm. Những ký ức về giây phút đó lại tuôn ra như thể mới diễn ra ngày hôm qua.

“Chiều hôm Chủ Nhật, sau khi đã đánh tráo cà phê, tôi hẹn lão Lâm đến nhà hát với lý do bàn về dàn máy mới. Tôi chụp thuốc mê hắn, trói hắn lại. Đến khi hắn tỉnh, tôi đã dùng tờ giấy ghi chép của Hắc Long mà ông Nam lấy được để đe dọa. Lão sợ hãi tột độ, miệng khai ra hết mọi chuyện về cái chết của Thu. Tôi đã ép lão phải ghi âm lại toàn bộ lời thú tội đó, rồi lại tiếp tục đánh thuốc mê.”

“Đến đêm, tôi biết trước ông bảo vệ sẽ uống cà phê lúc 11 giờ. Tôi lẻn vào sau đó, mang theo cái bao chứa lão Lâm, rồi dìm chết lão ta.” Tôi nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó chứa đầy sự đau đớn. “Và mọi chuyện sau đó... diễn ra đúng như cháu đã nói.”

Lời giải thích của tôi vừa ngừng lại, một âm thanh quen thuộc nhưng xa lạ bỗng vọng vào từ ngoài đường.

Tí... tò... tí... tò...

Tiếng còi xe cảnh sát. Lúc đầu còn rất nhỏ, nhưng mỗi lúc một lớn hơn, gần hơn, xé toạc màn đêm tĩnh lặng.

Chúng nó đã báo cảnh sát.

Sự thất bại cuối cùng cũng đã đến. Nhưng không. Vẫn chưa xong. Vẫn còn một việc cuối cùng phải làm.

Tôi bật cười. Một tràng cười to, man dại và lạnh lẽo vang vọng khắp căn phòng. Tôi quay sang nhìn người đàn bà đang run rẩy trên ghế, đôi mắt tôi rực lên một ngọn lửa điên cuồng.

“Bà nên đi cùng với lão ta đi!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận