Avernus
Langtudien13
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 12

0 Bình luận - Độ dài: 3,122 từ - Cập nhật:

Đêm đó, trăng lên cao, đám nữ sinh kết thúc một buổi tối vui chơi giải trí đã đời, quay trở lại khi ký túc xá Học viện Oíche Airgid đã sát giờ đóng cửa. Dưới ánh nhìn nghiêm khắc của bà giáo già trông coi khu ký túc, các thiếu nữ rón ra rón rén bước qua cánh cửa ký túc xá nặng trịch đang chuẩn bị khép lại.

Sau cả một buổi tối hăng say lao động, học tập lẫn vui chơi giải trí, thông thường những thiếu nữ quý tộc mảnh mai yếu đuối này sẽ kiệt sức hoàn toàn, tắm rửa xong là lăn ra ngủ. Nhưng tuổi thanh xuân luôn luôn cho người ta vốn liếng lẫn lý do để điên cuồng phóng túng, nhất là đám nữ sinh đã được nếm trải niềm vui tà ác của việc trốn học và phá luật. Các cô gái dồi dào sức sống, trở về ký túc xá vẫn không chịu để bản thân chìm vào yên tĩnh, đóng kỹ cửa phòng, kéo rèm che kín cửa sổ, tụ tập lại bên nhau.

 Đêm nay, phòng ký túc của Angelina đông vui náo nhiệt lạ thường, căn phòng rộng lớn ngồi đầy những nữ sinh mặc váy ngủ tơ lụa đầy màu sắc, ôm theo chiếc gối lớn nhồi đầy lông nhung thiên nga mềm mại, ngồi trên tấm thảm len quý giá đan thủ công từ lông Bò Tuyết phương Bắc, túm năm tụm ba thảo luận ríu rít. Đề tài thảo luận không còn là những câu chuyện phiếm lan man trong giới quý tộc nữa, mà vô cùng tập trung, nhất trí, tất cả đều xoay quanh một gã đàn ông.

Đương nhiên đó vốn chẳng phải là chuyện gì quá lạ lùng, dù sao những thiếu nữ ở tuổi này chẳng ai lại không ôm một mộng mơ to lớn về tình yêu với người khác phái, tình yêu cũng là một trong những chủ đề hấp dẫn nhất mỗi khi các nữ sinh tụ tập.

Có điều… người đàn ông mà các thiếu nữ đang bàn luận hôm nay, lại chẳng phải cường giả thiên tài mới nổi nào đó, cũng không phải ngôi sao trẻ tuổi đang trỗi lên trên vũ đài chính trị, chỉ là một tên giáo sư dạy thay cực kỳ quái dị mà thôi. Còn việc mà họ mơ mộng muốn làm với hắn, lại không phải là tình yêu cuồng nhiệt, hay một nụ hôn bẽn lẽn ngây ngô, hay những bỡ ngỡ khi lần đầu nắm tay sánh bước bên nhau… mà là dùng dao kiếm điên cuồng đâm chém vào hắn, dùng ám khí tấn công hắn, hạ độc hắn, đặt bẫy, hãm hại, làm mọi thứ có thể để khiến tên khốn đó phải ăn quả đắng.

Những nữ sinh quý tộc, mới vài ngày trước còn luôn nở nụ cười tao nhã mà xa cách như những đóa hoa trong lồng kính, bây giờ đều đang ôm gối, đầy nhiệt tình suy tư thảo luận đủ loại phương pháp lừa gạt và giăng bẫy, đôi mắt long lanh tỏa sáng mỗi khi bàn đến chỗ hưng phấn.

Yennefer nhìn cảnh tượng ấy, rồi nhớ lại vài ngày trước, nàng quân sư đầy trí tuệ bỗng cảm thấy có đôi chút bất lực, chỉ mới có vài ngày mà mọi người đều đã thay đổi hoàn toàn… hoặc phải nói cho đúng là bị vạch trần hết cả bản tính.

Nhưng có lẽ như vậy cũng chẳng phải là gì sai trái cho lắm, mười mấy cô gái là bạn học chung lớp, nay ngồi chung một chỗ, vắt hết trí óc bày mưu tính kế, sôi nổi thảo luận mỗi một chi tiết nhỏ trong kế hoạch phục kích, vui vẻ hưng phấn vì một ý tưởng đầy gian xảo mới được đưa ra… nở những nụ cười gian xảo xấu tính nhưng lại hết sức chân thành. Cảnh tượng đó, trước kia không hề tồn tại.

Tuy mọi người là bạn học chung một lớp, nhưng các tiểu thư vốn đã quen với nếp sống gia đình, được hun đúc trong môi trường quý tộc từ nhỏ, lớn lên cùng những câu chuyện đấu đá tranh giành quyền lực của các bậc cha chú… Đến khi vào học viện, làm sao có thể để bản thân chịu thua kém?

Bạn học cùng lớp, luôn luôn vui vẻ mỉm cười, ôn tồn lễ độ, tao nhã thanh lịch, thực chất lại luôn kèn cựa so bì từng li từng tý. Nếu không phải nội quy học viện Oíche Airgid cực kỳ nghiêm khắc, nếu không phải viện trưởng Tír Oighear sở hữu thực lực lẫn thế lực đủ lớn để không cần phải kiêng dè e ngại gia đình quý tộc nào trong thành, có lẽ ngôi trường đã biến thành một vũ đài chính trị nho nhỏ, ngập đầy những âm mưu lừa lọc hãm hại.

“Chẳng phải sẽ như những gì ông ta nói đấy sao? Một đám bitch sở hữu học vấn và trình độ cao nhất đế quốc?”

Nghĩ tới đây, Yennefer đột ngột bật cười.

Tiếng cười tựa chuông bạc vang lên cắt ngang cuộc thảo luận đang diễn ra sôi nổi, mọi người cùng quay lại nhìn về phía cô gái đang nắm giữ vai trò như lãnh tụ. Thiếu nữ tóc xanh lau lau một chút xíu nước mắt tràn ra bên khóe mi, cười nói: “Tôi đang nghĩ đến chuyện, gia tộc của mỗi người chẳng thể cho được ai chút trợ giúp nào, chúng ta không còn ai chống lưng cũng chẳng khác nào lũ thú đã bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể chiến đấu bằng sức mạnh của chính mình. Chúng ta bây giờ có chung kẻ địch, chung hoàn cảnh, không biết từ lúc nào đã trút bỏ hết mâu thuẫn ân oán từ gia tộc, cũng quẳng hết cả kiêu ngạo lẫn tự tôn nhàm chán để mà chung vai chiến đấu… Có thấy giống như trận “Đại Chiến Tận Thế” đó không? Chúng ta bây giờ có thể gọi nhau là… “Chiến Hữu” được chưa nhỉ?”

Mười mấy nữ sinh hơi run lên một chút, nhìn quanh quẩn những người khác trong phòng, phát hiện ra ngay bên cạnh mình chính là con bé xuất thân từ gia tộc đối thủ, mới cách đây chưa lâu còn coi nhau không khác tử thù, mà giờ đã hừng hực khí thế thảo luận chia sẻ tâm đắc về giăng bẫy và lừa lọc.

Lúng túng và bối rối kéo tới rồi lại trôi tuột đi nhanh chóng, các cô gái nối nhau nở nụ cười tự giễu mỉa mai.

“Thế cho nên…” Angelina ôm chiếc gối mềm ngả lưng ngã lăn ra đất, đôi chân dài thẳng tắp với bắp đùi tròn lẳn vươn cao lên trên, vẽ ra một đường cong cháy bỏng, thiếu nữ vùi đầu vào gối như muốn xóa tan cơn xấu hổ, rồi nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, kêu lên đầy bất lực, “Rốt cuộc cái tên ác ma kia là ai vậy chứ, đúng là quái vật mà…”

“Phải…” Scarlett lầm bầm lầu bầu, “Mình còn chẳng dám viết thư về nhà nữa, sợ bị mắng…”

“Có thể thực ra đời cha chú chúng ta đã biết thân phận của hắn, lại không dám nói ra…”

Jessica thở dài, “Đúng là một bài học cả đời cũng không dám quên! Giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”

“Vậy nên, rốt cuộc thân phận thực sự của thầy Roland là ai đây? Mọi người không cảm thấy rất bí hiểm à?” Một cô gái khác nghiêng đầu chống tay vào cằm, “Thực lực cực mạnh, quyền lực cực lớn, gian xảo, tàn nhẫn, lại rất biết thao túng lòng người… Chẳng lẽ là hoàng tử điện hạ?”

 Các thiếu nữ ngẩn người, rồi lại cười nói:

 “Hoàng tử đế quốc bận rộn trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian rảnh rỗi chơi trò chơi nhạt nhẽo này với chúng ta?”

 “Hoàng tử muốn ngồi vững trên ngai vàng thì phải được các quý tộc ủng hộ, làm những trò kia với gia tộc chúng ta, chẳng phải tự hủy hoại tương lai của chính mình hay sao? Hoàng đế bệ hạ cũng đâu phải chỉ có một người con?”

 “Đúng đấy! Làm vậy chẳng phải là tự xua đuổi đồng minh sang phe đối thủ hay sao?”

 “Nói đúng lắm! Hoàng đế đế quốc cũng chỉ là tay quý tộc đại diện cho hệ thống quý tộc mà thôi, không được ủng hộ thì lúc nào cũng có thể xuống đất chơi với giun. Hoàng tử cũng chỉ là kẻ may mắn sinh ra trong hoàng tộc, chỉ số đo sức chiến đấu có 5 điểm, yếu nhớt, một mình ta có thể đánh một trăm tên!”

Hình như có gì đó kỳ quái mới được phát biểu thì phải?

Yennefer hơi nhướng mày lên, chưa kịp phản ứng đã lại nghe thấy cô gái khác hỏi tiếp: “Vậy thì hắn có lẽ là tài năng mới nổi trong giới chính trị? Hậu duệ của vị đại quý tộc nào đó? Nghe nói thế hệ thanh niên trẻ tuổi đã bắt đầu xây dựng sự nghiệp rồi đấy?!”

“Thế thì hắn là ai được chứ?”

“Avenus? Bỏ qua, người của Avenus nổi tiếng nghiêm túc nghiêm khắc, khô khan như mấy cục đá…”

“Aewin Bất Hoại, 14 tuổi đã tham gia Đại Chiến Tận Thế, nay mới chưa tới ba mươi đã là trưởng đoàn hiệp sĩ hoàng gia đế quốc?”

“Giáo hội Holy Sun thì sao? Thiên tài mới nổi trong quân đoàn hiệp sĩ Thánh Dương, Hoàng Tử Ánh Sáng Isaac?”

Không thể không nói, nhờ vào trận Đại Chiến Tận Thế hơn mười năm trước mà công nghệ truyền tin của thế giới này phát triển vượt bậc. Tin tức về những nhân tài từ vùng đất xa xôi vẫn lan truyền được đến đây, để các thiếu nữ nhao nhao nêu ý kiến. Nhưng sau hàng loạt cái tên, kết quả cuối cùng lại là…

“Đều không giống!” Có người thở dài ngao ngán, “Mà cảm giác rất phân vân, hy vọng mình đoán đúng, nhưng cũng mong rằng đã đoán sai… Nếu như lỡ đoán đúng, hình tượng anh hùng của bọn họ trong lòng tôi sẽ tan nát…”

“Ừm, cũng phải… Mấy vị thiên tài kia, có người thiện lương, chính trực, có người dũng mãnh đáng tin cậy, có người thông thái trí tuệ, ai cũng hơn xa cái tên giáo sư ma quỷ kia nhiều!”

“Nhưng mà… Chậc, không muốn thừa nhận chút nào, nhưng mình cứ cảm thấy bọn họ đánh không thắng nổi giáo sư đâu…”

“Quá đúng! Isaac là thằng cứt nhãi nhép nào ta không biết, bỏ qua! Nhưng riêng cái đám đầu đất quân đoàn hiệp sĩ Thánh Dương thì có kẻ nào lại chưa từng bị ta đánh? Lại còn thằng ngố Aewin từ lúc nào có cái danh hiệu nghe oai oách thế? Biệt hiệu của nó là Cục Sắt cơ mà?” 

Lần này thì Yennefer nghe được rõ ràng, thiếu nữ duỗi ngón tay thon dài trắng muốt, chỉ về một góc phòng, quát lớn một tiếng “Ai?”. Đám con gái kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong góc tối có một dị vật trà trộn vào, quấn tấm rèm cửa thêu hoa cúc nhí lên người giả làm váy ngủ.

Roland đến lúc bị Yennefer chỉ thẳng mặt, mới thản nhiên ném tấm rèm cửa nặng nề trên người sang bên, trầm giọng tán thưởng: “Hừm, có thể nhìn thấu được huyễn thuật của bổn tọa, nhóc con cũng ghê gớm lắm. Quả không hổ danh người nhà Uchiha…”

Sau một giây im lặng, tiếng thét chói tang nối nhau vang lên, giọng nữ cao cộng hưởng khiến cửa kính rung lên cành cạch. Các thiếu nữ chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh phát hiện tên dâm tặc đáng chết đã đột nhập vào ký túc xá, phản ứng đầu tiên theo bản năng lại không phải là che chắn thân thể, mà là với tay vào vị trí túi ám khí bình thường vẫn treo bên hông, có người hoảng hốt vươn cánh tay lên làm động tác kích hoạt cơ quan bắn phi trảo. Phát hiện ra bản thân thực sự không mang vũ khí sát thương nào bên người, mới ôm chặt lấy chiếc gối lớn ở trước ngực, dùng nó che chắn cơ thể.

“Đồ biến thái! Dâm tặc! Lén đột nhập vào ký túc xá nữ nhìn trộm!”

“Nói bậy nói bạ!” Roland làm động tác đẩy đẩy mắt kính vốn không tồn tại trên sống mũi, cười ngạo nghễ, “Ta quang minh chính đại đi vào từ cửa sổ, nên không tính là lén! Mà cũng không thể gọi là nhìn trộm, ta quan sát công khai dưới góc nhìn khoa học. Là một giáo viên xuất sắc đầy tinh thần trách nhiệm, lo lắng cho tình hình sức khỏe của học sinh là bổn phận nên làm. Thấy mọi người dậy thì thành công thế này, thầy cũng yên tâm…”

Vừa nói, ánh mắt của tên khốn đó vừa trắng trợn càn quét qua cơ thể mềm mại chỉ mặc đồ ngủ của các thiếu nữ, băn khoăn thắc mắc: “Có điều phong cách ăn mặc quá quê mùa. Chẳng phải nữ sinh trong ký túc xá đều ăn mặc rất tùy tiện sao? Chủ yếu chỉ mặc mỗi đồ lót, thậm chí còn trần truồng nữa mà? Không biết đứa nào tung tin đồn thất thiệt, làm ta phải mất công đi nghiên cứu một phen…”

Đám nữ sinh hừng hực lửa căm giận đang muốn nhào tới, ra tay cho Roland một trận nhừ tử, thì Angelina đứng phía trước nhất lại giơ tay ngăn cản, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười chiến thắng. “Chúng em hò hét nãy giờ, gây ồn ào như vậy, chẳng mấy chốc giáo viên giám thị ký túc xá sẽ tới. Thầy Roland, ngài đột nhập ký túc xá nữ, nhìn trộm học sinh, đây là vết nhơ của mọi giáo viên, chắc chắn sẽ bị trường sa thải. Dĩ nhiên với quyền lực và thủ đoạn của ngài, chắc hẳn có thể ép giáo viên giám thị làm ngơ, hoặc ép sở trị an đế quốc coi như không có việc này. Nếu thế chúng em sẽ mời cả giáo hội Holy Sun bên cạnh đến làm chứng và xét xử, chắc chắn ngài hiểu rõ, dù quyền lực của ngài có lớn đến đâu cũng không bẻ cong được ý chí và tinh thần chính nghĩa của họ.”

Nghe đến đây, các cô gái đầu tiên là sững sờ, sau đó là hân hoan vui mừng, vậy là, thắng rồi?

“Thế ta mới nói, nhuộm tuyệt vọng lên trên các khuôn mặt bé nhỏ đang tràn đầy niềm vui lẫn hân hoan kinh ngạc… chậc chậc! Thật là tuyệt vời.” Roland nhún nhún vai cười giễu cợt, “Angelina ngực to não bé thân mến, ta cần phải dạy cho em một vài bài học nho nhỏ…”

Hắn đưa ra một ngón tay, từng vòng từng vòng gợn sóng không khí dần dần hiện ra, xoay tròn, hội tụ, ngưng đọng thành một quả cầu gió lốc, phập phồng tựa như đang hít thở: “Âm thanh là một loại sóng chấn động lan truyền trong không khí, cho nên chỉ cần điều khiển không khí là ngăn chặn được âm thanh, kẻ giàu kinh nghiệm thậm chí có thể thực hiện phong tỏa âm thanh trong một khu vực nhất định, được gọi là Kết Giới Cách Âm.”

Roland thở dài đầy tinh tướng: “Tại sao các trò lại vui mừng sớm đến vậy, đều là tội lỗi của sự ngu dốt, giá như các trò có thể đưa bớt chất dinh dưỡng từ ngực lên não, dành chút thời gian để học tập thay vì chạy theo mấy trò chơi quý tộc nhàm chán, thì kết quả hôm nay có lẽ đã khác.”

Giáo sư ác ma nở nụ cười dâm đãng đê tiện: “Tóm lại, các em có la rát cổ họng, cũng không ai đến cứu đâu! E he hẹ hẹ hẹ!”

“Thế… Thế thì đã sao?!” Trên mặt các cô gái cùng hiện ra vẻ rầu rĩ, chỉ còn Jessica vẫn ngoan cường, “Ngài có thể cách âm khu vực này, nhưng có thể giam giữ chúng em cả đời không? Ngay sau khi thầy rời đi, bọn em sẽ báo cáo ngay với giám thị ký túc, sáng sớm mai sẽ tố cáo lên hiệu trưởng. Bọn em có thể cùng nhau làm chứng, rằng đêm nay ngài đã đột nhập vào ký túc xá nữ!”

“Ôi cái con bé ngốc này…” Roland rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay, gấp đôi thành hình tam giác, rồi buộc ngang mặt, che khuất nửa mặt dưới. “Kẻ đột nhập vào ký túc xá nữ là một tay trộm bí ẩn. Ta biết các trò rất không ưa ta, nhưng tùy tiện vu oan, nói xấu người khác như vậy là sẽ bị tét mông đấy. Ta không thể là kẻ trộm được, bởi vì đêm nay ta đang bận đi cùng cha của tiểu thư Jessica đây vui chơi ở kỹ viện Bách Hoa sang chảnh nhất thành. Chúng ta chơi tới sáng mới về. Nếu nhân chứng đó chưa đủ thuyết phục, ta có thể mời cả ông nội tiểu thư Angelina, hay ông ngoại tiểu thư Scarlet ra làm chứng cùng…”

Roland kéo tấm khăn che mặt sơ sài xuống, nhét lại vào túi: “Jessica ngốc ngếch thân mến, đây là bài học tiếp theo ta muốn dạy cho các trò: Chỉ cần không bị bắt ngay tại trận, tức là vô tội!”

Đám nữ sinh ngẩn ngơ sửng sốt chốc lát, vui lòng phục tùng, thở dài: “Giáo sư chắc chắn là quý tộc, quý tộc lão thành! Mặt dày vô liêm sỉ cỡ này, người thường muốn học cũng không nổi!”

“Ha, quý tộc làm sao so được với ta. Vô liêm sỉ, mất nhân tính, tham lam vô độ, xin hãy gọi ta là nhà tư bản!” Roland vung tay lên, “Tất cả về phòng thay quần áo, mặc đồ dày dặn một chút, trời đêm nay khá lạnh. Ta sẽ đưa các trò rời trường đi chơi!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận