Avernus
Langtudien13
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 10

0 Bình luận - Độ dài: 3,266 từ - Cập nhật:

Trên đỉnh tháp, Roalnd lấy từ trong chiếc túi không gian mới ăn cướp được của mình ra một đống đồ lỉnh kỉnh, có đồ ăn, có dụng cụ kỳ quái, vừa giới thiệu vừa sắp xếp thành từng nhóm gọn gàng.

“Đây là dây kéo, làm bằng tơ thép, chịu lực rất tốt, dùng để leo tường”

“Đây là phi trảo, mẫu mới nhất từ hội sát thủ Dark Brotherhood, ấn vào đây, máy móc bên trong sẽ bắn bàn tay sắt này ra, ngoạm chặt vào mục tiêu. Đừng có chĩa vào người nhau, mất cả miếng thịt như chơi đấy.”

“Đây là dù nhảy, tơ tằm cao cấp đấy, giúp các trò hạ xuống từ trên cao chậm rãi an toàn.”

Giữa cả đống trang bị kỳ hình quái trạng, đột ngột xuất hiện một cái dùi cui trắng tinh như ngọc, to ngang cổ tay, một đầu phình ra thành hai khối cầu, một đầu hình mũ nấm. Trên mặt tên thầy giáo ma quỷ đột ngột hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi cất vội thứ đó vào lại trong túi.

“Thứ này… khặc khặc… Cái này gọi là Như Ý Kim Cô Bổng, thầy chế tạo ra trong lúc nhàm  chán ấy mà, từ lâu rồi, chuyên để tặng cho mấy cô gái ngoan ngoãn quá thể đến nỗi không có người yêu. Nhìn chỉ nhỏ gọn thế thôi, nhưng bên trong được khắc bảy loại ma pháp trận siêu nhỏ, gồm có điều chỉnh nhiệt độ nóng lạnh, tự rung động, phóng to, thu nhỏ, bôi trơn, tự làm sạch, tăng giảm độ cứng mềm, là kiệt tác đỉnh cao của luyện kim thuật và ma pháp trận, các trò có muốn mua cũng không mua nổi đâu.”

Các thiếu nữ con nhà quý tộc, không thiếu người được dạy dỗ sớm về vấn đề này để sẵn sàng kết hôn thông gia khi cần, khuôn mặt xinh xắn cấp tốc đỏ lựng lên.

Jessica to gan thì nhặt lên một trang bị như tấm giáp tay, lấy thêm mấy linh kiện, lắp ráp, đeo vào, rồi hướng thẳng về phía Roland mà bấm nút. Móc sắt sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh bắn ra kéo theo sợi dây thép, vừa bắn tới gần Roland thì như chạm phải tường không khí vô hình, rơi phịch xuống mặt đất như một con rắn chết.

Jessica rất quen với những trang bị này, bởi vì cô đã được giao quản lý quân đoàn ám sát của gia tộc từ rất sớm, cũng vì thế mà nhận ra vấn đề đáng sợ mấu chốt ở chúng. “Đây đúng là trang bị từ hội Dark Brotherhood, nhưng không phải là bản thương mại được bán ra ngoài, mà là trang bị nội bộ dùng cho sát thủ chính thức của tổ chức, vẫn còn nguyên đánh số mã hiệu của sát thủ được khắc trên mỗi món trang bị. Hội Dark Brotherhood mỗi khi nâng cấp trang thiết bị cũng sẽ bán hàng cũ ra ngoài, nhưng đều xóa sạch dấu vết… Ngài đánh cướp cả một chi nhánh của hội sát thủ hay sao vậy?”

“Đừng có đánh trống lảng,” Roland cười nói, “Người tốt như ta có bao giờ lại đi ăn cướp, ta chỉ hỏi mượn một thời gian thôi, bọn họ tạm thời không có hàng tồn kho nên nhiệt tình tháo luôn trang bị trên người ra cho ta mượn. Hơn nữa đây là chuyện của cá nhân ta, không phải lý do để trò bắn phi trảo vào mặt ta thế đâu. Lát nữa trò sẽ làm mẫu sử dụng phi trảo, leo tường, rồi nhảy từ trên đỉnh tháp xuống cho mọi người học tập, không cần dù, yên tâm, chắc chắn ta sẽ đón được trò. Chắc chắn!”

“Ngài định làm gì với mấy thứ này vậy?”

“Đương nhiên là làm việc mà một người thầy nên làm rồi, dạy dỗ đám học sinh ngốc nghếch của mình,” Roland thản nhiên, “Xét thấy các trò quá thiếu kinh nghiệm trốn học, ta quyết định mở lớp bổ túc văn hóa, những trang bị này đều là trợ thủ đắc lực cho các trò trong quá trình trốn học, nhớ chú ý để tâm mà học tập cho tốt nhé!”

Nhe răng cười đầy mê hoặc, giáo sư dạy thay ma quỷ lấy ra một cuộn giấy, vung tay trải dài ra trước mắt đám học sinh. 

“Học bổ túc thì cũng là học mà, đã đi học thì phải có thi thố, điểm chác, phần thưởng, bằng khen chứ. Các trò cứ mỗi hoàn thành một nhiệm vụ huấn luyện, thông thạo được một kỹ năng trốn học sẽ nhận được điểm số tương ứng, đương nhiên nếu sơ suất để ảnh hưởng đến người khác thì sẽ bị trừ điểm. Còn điểm đó, sẽ dùng để đổi những thứ trên này.”

“Ôi trời ơi!” Trong ánh sáng mịt mờ của sao đêm, một vài thiếu nữ tinh mắt đã kịp nhìn thấy nội dung ghi trên cuộn giấy, “Thầy! Thầy nói thật chứ! Tất cả những thứ này đều là thật chứ!?”

Roland không trả lời, chỉ mỉm cười, mặt nghiêng nghiêng hếch lên trời đầy tinh tướng.

Thiếu nữ vừa mới hét lên không kiềm chế được, tự biết mình lỡ lời, cúi đầu le lưỡi, dù sao cô cũng là quý tộc, từ nhỏ đã được giáo dục kỹ lưỡng, đọc rất nhiều sách vở, biết rất rõ đây chính là cái gọi là: “Lòng tự tôn của kẻ mạnh”. Dù cho vị kẻ mạnh này hâm hâm dở dở, lôi thôi lếch thếch, nói năng lung tung, lại thường xuyên tỏa ra bầu không khí dâm đãng hèn hạ đê tiện… thì cũng vẫn là kẻ mạnh, lời hứa trị giá ngàn vàng.

Trên tờ giấy đó viết đủ loại vật phẩm quý giá có thể dùng điểm để trao đổi, thậm chí có cả những yêu cầu khó khăn để Roland thực hiện, không chỉ gói gọn trong “xóa bỏ mọi hình phạt cho tội lỗi trước kia”, còn có “được từ chối lấy chồng mà mình không thích”, “được tự do làm điều mình thích”, thậm chí nếu các cô gái dè xẻn chắt bóp gom góp ra một nghìn điểm, còn đổi được cả yêu cầu “Roland đứng im không chống cự, mặc cho mọi người hành hạ một phút”.

Còn Roland, vẫn ngửa mặt nhìn trời, không nói gì cả, chỉ cười thầm “Ta đứng im không phản kháng, nhưng đứng ở đâu, vào lúc nào, thì lại là chuyện của ta, lũ ngốc!”

Các thiếu nữ vội vàng ấn vào trang bị chiếu sáng, chăm chú đọc ngấu nghiến từng dòng trên cuộn danh sách dài dằng dặc mà Roland ném ra, trang sức đá quý từ nghệ nhân bậc thầy Dwarf, mỹ phẩm dưỡng da chiết xuất từ nhựa cây Tiên ở Phi Tiên Thành, Ngọc Rồng Ảo Mộng từ Du Long Thành, thần dược từ mầm cây thế giới, Lông Sói Mặt Trăng đặc sản phương Bắc, giấy thông hành cho phép thương nhân đi qua lãnh địa vong linh Avernus, giấy phép khai thác khoáng sản, học bổng du học đến học viện Pháp sư Hợp chúng quốc Elementals…

Mỗi một hạng mục được đọc lên đều kéo theo ít nhất một tiếng thét hưng phấn, bất cứ ai cũng có thể tìm được trên đây một thứ khiến bản thân phải điên cuồng, giống như giao kèo của ác quỷ, lôi ra những khát khao thầm kín nhất trong lòng người.

“E hèm…” Roland ướm giọng, sức mạnh từ lòng tham khiến quyền uy của hắn lại càng được tăng cường mãnh liệt, đám học sinh im phăng phắc, chăm chú chờ đợi hắn phát biểu, chỉ có những đôi mắt đẹp ánh lên sự hưng phấn và tham lam, nhìn chằm chằm vào hắn như nhìn một tên ngốc trọc phú hoang đàng phá của hiếm có khó tìm.

“... Cái ánh mắt này… thật lòng mà nói thì khiến ta không được thoải mái cho lắm…” Roland gãi gãi cằm, “Nhưng mà có tác dụng là được rồi. Không hỏi nhiều, không nói nhiều, mọi người chăm chú học tập, nỗ lực lên các bé con!”

Có thưởng to, ắt có kẻ liều mạng. 

Tất cả những uất ức, sợ hãi, lo lắng từ trước tới nay, đều bị những thứ được ghi trên giấy kia xua tan sạch sành sanh. Ai mà thèm quan tâm tên giáo sư dạy thay này có mục đích quái quỷ gì? Hắn muốn điên hay tỉnh thì kệ xác hắn chứ? Dạy học sinh trốn học bằng trang bị ám sát… cũng kệ xác hắn chứ! Thứ gì quan trọng nhất lúc này? Là quần áo đẹp, là trang sức độc bản không thể mua bằng tiền, là lông thú quý hiếm xa xỉ có tiền cũng không mua nổi, là mỹ phẩm chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là những ước vọng khát khao vốn luôn xa vời nay lại nằm ngay trong tầm tay với.

Học viện nữ sinh buổi đêm vắng lặng, trở thành nơi các cô học trò đổ mồ hôi sôi nước mắt, rèn luyện kỹ thuật đột nhập và tẩu thoát. Tránh né nhân viên an ninh tuần tra, vượt qua hệ thống báo động, leo lên đỉnh tháp chuông bằng phi trào và dây kéo, thả mình rơi xuống từ trên cao, bung dù nhẹ nhàng tiếp đất, đu dây từ nóc nhà này sang mái nhà khác…

Phần thưởng to lớn chỉ cung cấp lòng can đảm cho bước chân của sự khởi đầu, sự kích thích khi phá luật làm việc xấu, niềm vui được trải nghiệm những điều mới mẻ, cảm giác hồi hộp, hưng phấn và thỏa mãn mỗi khi đột nhập thành công vào một vùng cấm địa mới là liều thuốc gây nghiện kéo các thiếu nữ ngây thơ càng ngày càng lún sâu vào khoái cảm tà ác của việc trốn học.

“Không ngờ lại có tác dụng lớn đến thế…” Thời gian nghỉ ngơi, đám nữ sinh túm năm tụm ba, bàn luận, giao lưu tâm đắc về những kỹ thuật vừa học được, bàn luận cách áp dụng chúng vào thực chiến để đối phó với một tên khốn kiếp nào đó. Roland ngạc nhiên, “Những thứ đó hấp dẫn đến vậy sao?”

“Thì cũng như đám con trai thích ngựa chiến, thích áo giáp hoa mĩ lộng lẫy, thích ngực của mấy cô nàng xinh đẹp thôi mà, trong mắt con gái như tụi em, mấy thứ đó cũng khó hiểu y như thầy đang thấy khó hiểu vậy.” Angelina đứng ngay sau lưng hắn, hai tay chắp sau lưng, vui vẻ nở nụ cười, “Thầy mà cứ áp đặt tiêu chuẩn của con trai lên đầu con gái như vậy, sẽ còn tiếp tục ế dài dài đấy ạ.”

“Ha, to gan lắm, lại dám đặt điều bôi nhọ ta?” Roland híp mắt đầy nguy hiểm, “Em đang có âm mưu gì, cứ thi triển ra đi!”

“Đâu có đâu…” Thiếu nữ hơi hơi dẩu môi, bộ dạng ăn năn hối hận đáng thương, “Ai bảo bọn em ngu ngốc thiển cận, điếc không sợ súng, chọc vào rắc rối không nên chọc, nên phải nhận lãnh hậu quả, bị thầy bắt nạt, cũng đáng đười, tự làm thì tự chịu thôi…”

Roland cười cười, nhéo má thiếu nữ, đổi lấy một lưỡi dao sắc lẹm hướng thẳng vào giữa hai chân. 

Thản nhiên vứt bỏ lưỡi dao đã bị Roland kẹp chặt giữa hai ngón tay, Angelina bước nhẹ nửa bước sang bên, né cú vỗ mông từ tên giáo sư dâm tặc, cười dịu dàng, “Nhưng mà ngài đúng là lắm ý tưởng thật. Gần như ai cũng tìm thấy thứ mà mình khát khao vô cùng trên cuộn giấy kia, chẳng lẽ ngài quan tâm chúng em tới mức đi điều tra từng người một?”

Thiếu nữ mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, bước từng bước ngắn uyển chuyển vòng quanh Roland, dường như đang quan sát thật kỹ vị giáo sư dạy thay này một lần nữa.

“Sao ngài lại phải làm vậy chứ? Có vẻ như thầy rất vui vẻ chứng kiến bọn em đi học mấy kỹ thuật chuyên dụng cho sát thủ này, ngài có âm mưu gì vậy?” Thiếu nữ bình tĩnh nhìn Roland, lại tự trả lời “Kỳ quái thật đấy, rõ ràng không biết mục đích thật sự của thầy là gì, có hỏi chắc cũng chỉ nhận được câu trả lời là “để cho vui”, nhưng em không hiểu sao lại có cảm giác… thầy đang muốn tốt cho bọn em?”

“Còn nữa…” Thiếu nữ nhìn sâu vào mắt Roland, “Thời tiết đêm nay rõ ràng là sẽ có mưa lạnh, nhưng nhiệt độ xung quanh chúng em lúc nào cũng ấm áp, là ngài đang ra tay bảo vệ bọn em sao? Sao lại làm thế? Với hình tượng ti tiện ác ôn dâm đãng háo sắc của ngài, lẽ ra phải để cho mưa xuống làm ướt hết quần áo chúng em, còn ngài đứng một bên vừa cười nhạo vừa thưởng thức thân thể thiếu nữ lộ ra sau lớp vải ướt dán sát vào người chứ? Lẽ nào… bọn em không đẹp sao?”

Thoải mái ngắm nhìn biểu cảm trợn mắt há hốc mồm: “Sao ta lại không nghĩ ra?!” hiện rõ rành rành trên mặt Roland, thiếu nữ cười vui vẻ, rồi lắc lắc đầu “Em biết dẫu có hỏi thầy cũng chẳng trả lời, hoặc lại lảng sang chuyện khác. Em chỉ hỏi vì không nhịn được muốn hỏi mà thôi, thầy không trả lời cũng không sao.”

Thiếu nữ chắp hai tay sau lưng, hơi hơi nghiêng nửa người trên ngả sát lại gần hắn, cười hì hì thoải mái, “Lẽ ra em phải sợ hãi lắm mới đúng. Bị ngài nắm giữ nhược điểm, bị ép tham gia một trò chơi đáng ngờ, càng ngày càng phát hiện ra nhiều vấn đề không hợp lý, dường như bản thân đang bị kéo vào một vòng xoáy rất to lớn, rất đáng sợ… lẽ ra em phải dốc hết sức chạy trốn mới đúng. Nhưng chẳng biết tại sao, chỉ cần nhìn vào bản mặt khó ưa này của thầy lại khiến em cảm thấy yên tâm. Không có lý do gì đâu, chắc chắn không phải ưa thích thầy gì đâu, chỉ cảm thấy… sẽ không bị hại thôi. Cảm giác chắc chắn thầy sẽ bảo vệ bọn em cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”

“Thế nên, em sẽ tận tình hưởng thụ trò chơi này hết sức…” Dường như trút hết được tâm sự nặng nề trong lòng, thiếu nữ thở phào một hơi dài, giữ hai tay chắp sau lưng, dần dần lùi bước ra xa, chỉ để lại hương thơm nhẹ nhàng vương vấn. 

Đến một khoảng cách đã quá tầm tay với, thiếu nữ nháy mắt duyên dáng với Roland, nở một nụ cười thê lương thảm thiết, “Thế nên, xin thầy, nếu chúng em chỉ là quân cờ để ngài lợi dụng… đến khi cần sử dụng, xin đừng nói ra sự thật, xin đừng để chúng em phải cảm nhận nỗi đau bị phản bội…”

Dường như không nói nên lời nổi nữa, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào, Angelina đột nhiên cúi đầu xoa tay lên khuôn mặt, quả quyết xoay người, nhanh chân bước đi.

Roland nhìn theo bóng lưng thiếu nữ chạy đi xa mất, bản năng giơ tay lên định với theo, hắn muốn đuổi theo, nhưng lại đột ngột dừng bước chân, ngón tay búng mạnh ra phía trước, hai luồng kiếm khí đâm sâu vào nền đất ngay nơi cô nàng Angelina vừa đứng. 

Một tiếng nổ mạnh vang lên đinh tai. 

Chẳng biết từ bao giờ, một viên gạch đã bị đào lên, moi rỗng phía dưới và nhét đầy thuốc nổ vào.

 “Giả dối! Quả nhiên là giả! Dám lừa gạt tình cảm của ta!” Roland phát cuồng, chỉ vào thiếu nữ Angelina đứng đằng xa với nụ cười vừa duyên dáng vừa gian xảo. “Ai? Là ai? Ai bày ra cái bẫy hèn hạ này?”

“Tôi!” Âm thanh lạnh lùng như băng giá truyền tới, Yennefer Tran bước ra từ trong bóng tối, tay đẩy mắt kính, “Xem ra thuốc nổ còn chưa đủ mạnh để thổi bay thứ đáng ghét kia đi, cần phải cải tiến thêm nữa rồi.”

Roland còn chưa kịp nổi giận, tiếng cười cợt đã ập tới từ bốn phương tám hướng.

“A ha ha ha, nhìn kìa, mọi người… nhìn kìa… ha ha ha… Tôi cười chết mất, cái vẻ mặt đó… ha ha ha…”

“Ha ha… cái bộ mặt đáng ghét đó lại lộ ra được biểu cảm thú vị đến vậy, thật không thể tin nổi, ha ha…”

“Suýt nữa là thành công rồi! Vươn tay ra rồi, chút nữa là đuổi theo rồi! Thầy nói đúng, Angelina quả nhiên là chuyên gia thao túng lòng người, diễn xuất đỉnh cao!”

“Mọi người có thấy vẻ mặt thầy ấy lúc đó chứ? Ngây thơ quá đi! Đáng yêu chết đi được! Suýt chút nữa là nói “Đừng đi” rồi! Đáng yêu quá trời ơi, đây là nhân vật nam chính ngây thơ dễ thương trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình ba xu nào vậy chứ?”

Từng tràng cười điên cuồng càn quấy liên tiếp vang lên, tràn đầy đắc ý khoái chí, dù cái bẫy lần này còn chưa thành công thật sự, nhưng đám học trò chỉ mới vài ngày đã học được từ Roland tuyệt kỹ “chiến thắng trên tinh thần”. Kết quả cuối cùng ra sao không quan trọng, thành công hay thất bại cũng không quan trọng, chỉ cần khiến kẻ địch khó chịu, tức là đã thắng.

Các nữ sinh học hỏi từ chính Roland, ngay khi hắn hiểm hóc né được cái bẫy tinh vi, cả đám bắt đầu ra sức cười nhạo, bôi nhọ, giễu cợt đối thủ.

Hiển nhiên, một vài biểu lộ của Roland vừa rồi khiến uy thế và hình tượng đáng sợ của hắn bị sứt mẻ không ít.

Tên giáo sư ma quỷ lúc này chỉ có thể đứng từ xa, ngắm nhìn đám nữ sinh vây quanh tung hô hai vị công thần to lớn nhất hôm nay, một là diễn viên chính Angelina Iopaz, hai chính là người mới nói “Tôi!”, quân sư Yennefer Tran.

“Kẻ tung tin đồn là Yennefer, kẻ bày mưu tính kế cũng là Yennefer, có vẻ như cô nhóc này đã biết được ưu điểm của ta là quá dễ mềm lòng trước những cô bé đáng thương. Vấn đề là, làm sao con bé biết?!”

Câu trả lời chỉ có một! Tír Oighear! Không biết đã tiết lộ cho Yennefer những gì rồi! Ngay cả thông tin quan trọng như việc hắn chưa từng đụng đến chuyện nam nữ cũng nói ra rồi! Vậy chuyện giữa hắn và Voldemort?

Không, Tír sẽ không bất cẩn đến thế, hơn nữa thái độ của Yennefer với ta vẫn còn rất bình thường, nói gì thì nói ta vẫn là kẻ tự tay giết cha con bé, con bé không thể bình tĩnh như thế này nếu đã biết.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận