Năm đó, tướng lĩnh trong tập đoàn quân phương Bắc phân chia làm hai phe rất rõ ràng. Một phe cầm đầu bởi vị Ám Vương thống soái toàn quân, tụ tập một lũ khốn nạn đầu óc có vấn đề, ngày ngày nhảy nhót, gây rắc rối, kiếm chuyện đánh nhau, còn thích gây ra những trò đùa dai khó chịu như trẻ nhỏ, khiến người ta phải dở khóc dở cười.
Lũ khốn được Roland cầm đầu, chống lưng, đương nhiên cũng thấm nhuần - hoặc có lẽ nên nói là bị ô nhiễm bởi tư tưởng hành vi của thủ lĩnh, thích nhất là bắt nạt những kẻ nghiêm trang nghiêm túc bình thường, những kẻ không giống như mình, những tướng lĩnh nghiêm túc còn lại chính là đối tượng cho bọn họ ra tay.
Những người bình thường đáng thương kia, cũng chỉ có hai loại kết cục để lựa chọn. Một là bị lôi kéo, đồng hóa thành một phần tử trong lũ khốn nạn. Hai là phẫn nộ đứng lên đấu tranh, phản kháng, trả đũa, cũng trong quá trình đó mà dần dần tha hóa biến chất thành một lũ khốn nạn khác.
Cảnh tượng lớp học mà Tír đang quan sát từ xa thông qua Thánh Khí của mình quá quen thuộc, chẳng khác là mấy với năm xưa, khiến cô thở ra một hơi dài thườn thượt.
Hiện tại cô đã hoàn toàn không thể hiểu nổi rốt cuộc Roland muốn làm gì.
Hắn đột nhiên tuyên bố trò chơi bắt đầu, nhưng các thiếu nữ trong lớp đã sợ đến mất hồn mất vía, còn ai dám đứng ra đối đầu với hắn? Chút xíu trắc trở đó không làm khó nổi tên giáo viên dạy thay, dễ như trở bàn tay chọc giận một thiếu nữ có lòng tự ái cực cao, khơi mào ra trận thách đấu đầu tiên, rồi đương nhiên lại giành thắng lợi dễ dàng.
“Lý do thất bại của trò chỉ có một, đó là chọn sai đối thủ!” Chống hai tay đỡ cằm, Roland dùng một tư thế và giọng nói lạnh lùng, trịnh trọng nói với cô học trò vừa bại trận, “Không biết học theo thầy mà ăn gian à…”
Một chút khiêu khích, một ít dụ dỗ, cùng với rất nhiều bỉ ổi đê tiện, Roland thành công khơi dậy lửa giận của cả lớp, bản mặt trơ tráo cợt nhả đầy ghê tởm đó khiến các thiếu nữ nổi giận bừng bừng, hạ quyết tâm phải cho cái tên khốn nạn dám coi thường Oíche Airgid và phụ nữ này một bài học nhớ đời.
“Học viện Oíche Airgid không giảng dạy nữ công gia chánh, ta vẫn thấy lạ, đàn bà con gái không phải là nên đi học thêu thùa may vá, pha trà nấu cơm, với những tuyệt chiêu để dùng trên giường hay sao? Lại đi dạy toàn mấy thứ kỳ quái vô dụng, nào là triết học, toán học, thơ văn, hội họa… toàn lĩnh vực của đàn ông làm gì? Sau đó ta mới nhận ra, đây là khát vọng của người sáng lập Oíche Airgid, hủy bỏ các môn nữ công gia chánh, thay vào đó là giảng dạy những môn mà cô ta cho rằng phụ nữ cũng có thể làm được không thua kém đàn ông, quyết tâm nâng cao vị trí phụ nữ ngang hàng với đàn ông. Đáng tiếc là có vẻ phí công vô ích rồi, đám học trò yêu quý mà cô ta vẫn lấy làm tự hào, đối mặt với khiêu khích và sỉ nhục trắng trợn lại chỉ dám hèn nhát lùi bước, thế này thì cạnh tranh với đàn ông kiểu gì? Một đám ngu ngốc, thiểu năng, thiếu não…”
Gã giáo sư dạy thay vừa nói hươu nói vượn vừa làm mặt hề nhe răng lè lưỡi về phía mọi người.
Ngay cả Tír khi đó chỉ quan sát từ xa thông qua Thánh Khí của mình, vẫn không nhịn được mà phải cảm thấy Roland vô cùng gợi đòn.
Quả nhiên đám thiếu nữ không cam lòng chịu thất bại, bắt đầu khiêu chiến.
Nhưng kết cục vẫn luôn luôn… thất bại vô cùng thê thảm.
Trò chơi nào cũng có quy tắc, khiêu chiến quang minh chính đại gọi là “thách đấu”, học sinh đưa ra lời khiêu chiến chính thức đường hoàng, quyết định thời gian thi đấu - thường là ngay lập tức để đề phòng tên khốn Roland có thời gian chuẩn bị, xác định hạng mục sẽ dùng để thi đấu, sau đó hai người sẽ đường đường chính chính đối chọi trực diện phân thắng bại.
Nhưng không cần biết là kiểu khiêu chiến nào, những thiếu nữ quý tộc kiêu căng tự mãn vẫn luôn không ngừng thất bại.
Thậm chí ngay cả ở lĩnh vực sở trường của con gái cũng vẫn cứ thất bại thảm hại.
Ví dụ như may vá thêu thùa.
“Thêu? Trò trẻ con! Thử điều khiển nước vẽ ma pháp trận lập thể bảy tầng, hoặc chơi thử dùng nhuyễn kiếm đứng cách một bức tường điêu khắc tượng xem, thú vị hơn nhiều. Nhưng dù sao cái gì cũng phải luyện từ cơ bản, nếu em nào có ý định sau này đi học làm Pháp Sư hay Kiếm Sư, tập mấy trò thêu thùa này trước từ giờ cũng tốt.”
Điều khiển mười cây kim thêu cùng lúc bay múa cuồng loạn, bức tranh thêu hiện lên trên chiếc khăn tay nhỏ xíu với tốc độ hoa cả mắt là bản đồ toàn cảnh Oíche Airgid nhìn từ trên cao, rõ ràng từng đường nét. Gã giáo viên dạy thay đáng sợ còn dùng kính lúp, chỉ cho cô học trò vừa khiêu chiến thất bại thấy được vị trí lẫn biển số phòng ký túc xá của chính mình.
Rồi sang vẽ tranh với cắm hoa.
“Quá đơn giản. Thầy không chỉ biết vẽ tranh trên giấy, còn biết vẽ người thành tranh. Không chỉ biết cắm hoa vào bình, còn biết cắm vào người, cắm đến đâu sướng khoái mê tơi đến đấy…”
Vừa nói lung tung những lời tuy khó hiểu nhưng có vẻ cực kỳ thô bỉ hạ lưu đê tiện, Roland một tay vẽ tranh, một tay cắm hoa.
Tranh vẽ ra khiến thiếu nữ thách đấu ngượng chín cả mặt, phong cách vẽ quái dị không giống với bất cứ trường phái nào, độ dài của tay và chân cùng với đôi mắt to vượt quá tỷ lệ chính xác của cơ thể người ngoài đời thực, nhưng lại mang theo một vẻ đẹp tươi mới kỳ lạ. Không thể phủ nhận, một phần không nhỏ tạo nên vẻ đẹp và sự thanh thoát cho bức tranh là những mông và đùi thấp thoáng lộ ra dưới làn váy bó siêu ngắn, kết hợp với khuôn ngực căng đầy như muốn tràn ra khỏi chiếc áo ống, khéo léo tôn lên đôi vai trần mảnh mai và vòng eo thon thả.
Thiếu nữ ngây thơ hiện lên trong tranh ngượng ngùng e ấp mà hở hang quyến rũ đầy ma mị.
“Đây là tranh vẽ theo phong cách của trường phái Manga, ta cũng không dám mong lũ nhóc con thiển cận như đám các trò biết được, nên nói luôn cho nhanh vậy,” Roland vừa thở dài đầy tinh tướng vừa buông lời dụ dỗ, “Nếu muốn học, chỉ cần mặc bộ quần áo ta mới vẽ ra, làm mẫu cho ta vẽ vài bức là được. Ta đảm bảo dạy hết không giấu diếm bất cứ kỹ thuật cao siêu nào của Manga họa phái, thậm chí cả bí mật bất truyền: Hentai!”
Các nữ sinh lắc đầu nguầy nguậy, bọn họ đúng là những thiếu nữ quý tộc thích theo đuổi cái đẹp, yêu thời trang, đây cũng là trường nữ sinh, nhưng mà ai dám mặc cái bộ quần áo hở trên lộ dưới đó lên người, ngay ngày hôm sau sẽ bị lôi cổ về gia tộc, rồi tống đi lấy chồng sớm.
Sang đến cắm hoa cũng vậy, hoa bị kiếm khí cắt gọt, rồi ghép nối lại với nhau, màu sắc hòa hợp tao nhã, hoa cỏ mượt mà buông xuống tựa như thác nước, không đi theo bất cứ trường phái nào, cũng không có phong cách đối xứng thường thấy, nhưng lại mang một vẻ đẹp thanh tao mềm mại. Khiến các thiếu nữ ngạo mạn phải cúi đầu ngậm miệng, chịu thua.
Rồi lại tới đua ngựa - chạy ba vòng quanh sân vận động của học viện, nhiều người cùng tham gia thách đấu, với hy vọng có thể giúp đỡ nhau, ít nhất cũng có một người giành chiến thắng.
Roland chọn một con ngựa trắng lù đù chậm chạp nhất chuồng, chấp các thiếu nữ chạy trước nửa vòng rồi mới xuất phát.
Hắn thậm chí còn không thèm thắng yên cương, cũng không thèm cưỡi, mà đứng trên lưng con ngựa lao đi vùn vụt như phát cuồng, hai tay khoanh trước ngực, rồi mỗi khi vượt qua một người lại quay đầu vừa vẫy tay chào vừa nhe răng cười.
Đến vòng cuối cùng, thậm chí có thiếu nữ uất ức đến bật khóc, vì tên khốn kia bây giờ đã ngả lưng nằm ườn ra trên lưng ngựa, lao vụt qua cùng với tiếng cười dài vang vọng lại phía sau: “Không cần phải bất ngờ, thầy có cưỡi một con lợn chết thì cũng vẫn có thể khiến nó vượt qua đám nhóc các trò ba vòng.”
Tranh luận… lại càng không còn gì để nói.
Tranh luận với hắn trên bất kỳ lĩnh vực nào, về bất cứ vấn đề gì, kết quả đều chỉ có một. Kỹ thuật biện luận của Roland, thay vì gọi là bạo lực bằng ngôn từ, có lẽ nên gọi là cưỡng hiếp về mặt tinh thần, kèm theo hiệu ứng tẩy não vô cùng mãnh liệt, khiến nạn nhân phải nghi ngờ không biết liệu có phải mình sống nhầm thế giới rồi hay không?
“Hả? Sao cơ? Tại sao thầy lại thích bắt nạt trò á? Mô phật mô phật, thiện tai thiện tai, khó khăn lắm mới gặp được một đám nhóc con thiểu năng khổ dâm có chất lượng tốt thế này, không chơi sao được?... Nhớ kỹ này, đừng chỉ vì bị thầy bắt nạt lúc này mà đã vội buồn rầu ủ rũ, bởi vì sau này sẽ còn bị ta bắt nạt rất nhiều nữa mà.”
Rồi thậm chí…
“Angelina, thách đấu về cỡ ngực và độ nữ tính, tốt nhất là trò nên chịu thua. Nếu như trò nhất định muốn khiêu chiến, ta cũng có cách để ngực to đẹp hơn trò, cũng có thể điều chỉnh cả dung mạo lần hình dáng cơ thể thành siêu cấp mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Thế nhưng cái giá phải trả quá lớn, làm tổn thương nghiêm trọng đến nội tâm của thầy, để xoa dịu tổn thương đó, ta buộc phải dùng cơ thể trò… ừm, làm vài chuyện, để lấy lại sự tự tin và nam tính. Ơ này… chạy vội thế?!”
Phản kháng rồi thất bại, tiếp tục đứng lên phản kháng để rồi thất bại chồng lên thất bại. Sự tự tin của các thiếu nữ đã phải gánh chịu vô vàn thương tích, sứt mẻ thảm hại.
Nhưng cũng may là, tinh thần phản kháng một khi đã được thắp lên sẽ không bao giờ bị dập tắt. Nhân loại là một sinh vật hết sức linh hoạt, khi phát hiện ra phần thắng nếu chiến đấu trực diện quá thấp, một vài kẻ nhanh nhạy đã bắt đầu suy tính đến chiến thuật khác.
Đương nhiên có thách đấu đường đường chính chính thì cũng có “ám hại” lén lút, đó là dùng cạm bẫy, đánh lén, hạ độc… có thể ra tay vào bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu.
Cũng đương nhiên vì độ khó của ám hại vượt xa thách đấu, mức độ nguy hiểm tỷ lệ thuận với lợi ích, kết cục của kẻ thất bại cũng rất khác với thách đấu.
Thách đấu thất bại, chỉ cần chịu đựng cảm giác khó chịu vì thua cuộc trong lòng, cùng với lời chế nhạo từ một tên khốn độc mồm độc miệng nào đó là được.
Ám hại thất bại… kết cục thường rất khó diễn tả bằng lời.
Giờ nghỉ trưa, tên ác quỷ đội lốt giáo sư dạy thay ngả lưng chợp mắt dưới tán cây, mấy cô học trò mang theo nụ cười tao nhã chân thành, đưa đồ ăn nước uống tới mời thầy giáo.
Thiếu nữ như những bông hoa tươi thắm, thầy giáo như người làm vườn cần mẫn.
Thiếu nữ quan tâm tới thầy giáo, người thầy cũng không hề bỏ bê lạnh nhạt với những cô học trò của mình.
“Bỏ nhiều thuốc xổ quá rồi trò Emma. Thuốc xổ làm từ Cỏ Canh, trái Vảy Sừng và dịch Slime của trò tuy có màu và mùi rất trùng với nước cam, hòa lẫn vào nhau gần như không ai nhận ra nổi, nhưng cho quá nhiều nên có mùi chua gắt hơi cay mũi mất rồi. Thầy rất hiểu tâm trạng của trò lúc này, nhưng hạ độc là một môn nghệ thuật vô cùng tinh tế, trò nên nghiêm túc cẩn thận hơn…”
“Ô là la, mọi người ơi, trò Scarlett có món thuốc độc thú vị lắm này. Chà, thuốc Xác Khô, tác dụng là gây táo bón, tắc ruột, toát mồ hôi gây mất nước đi kèm với cơn khát nghiêm trọng, công thức rất chuẩn, tay nghề điều chế cũng không tồi, nhưng thành phần dược liệu có chút vấn đề thì phải, để ta nếm thử xem nào… Hoa Lửa là hàng tồn kho đã cũ từ hơn năm năm trước, Nấm Cánh Dơi cũng là hàng phơi khô loại hai. Chậc, muốn dùng cái thứ này hạ độc giết chết ta, thì chỉ có chết no được thôi…”
“... Jessica! Nước tiểu không phải là thứ nên bỏ vào trong đồ uống đâu. Không sợ ta dốc ngược vào lại hết trong miệng trò hả!?”
Một tay cầm miếng bánh mì mà thiếu nữ đưa lên, tay còn lại tước dao găm khỏi tay cô gái, tiện thể vỗ một cú vào cái mông vểnh cao thành tiếng kêu vang dội, mặc cho thiếu nữ giật bắn người thét lên thảm thiết, Roland bình thản thẳng thắn phê phán: “Động tác cứng đờ, quá mất tự nhiên, hơi thở thì dồn dập, liếc qua là biết trò chuẩn bị ra tay rồi. Dao găm là dùng cho đạo tặc và sát thủ, đám nhóc con vụng về như các trò đừng có đụng vào, tốt nhất là dùng trâm cài tóc được mài bén, bất kể là cầm trong tay hay ghim lên tóc đều không hề mất tự nhiên, lại nhỏ gọn nhẹ, tốc độ ra tay cũng nhanh hơn. Muốn chắc ăn hơn nữa thì tẩm thêm độc vào…”
“Chà chà, bẫy chông chuyên dụng để săn gấu đây mà… Nhưng em có biết bốn loại chông, bốn cách cắm, và bốn cách ngụy trang dùng khi thiết kế loại bẫy này hay không?”
Trạng thái tinh thần đầy sơ hở cộng thêm kỹ thuật của kẻ nghiệp dư, kéo theo những động tác vụng về, dẫn các thiếu nữ đến với thất bại thảm hại đã được định sẵn. Nhưng trong cái rủi cũng lại có cái may, tên giáo viên biến thái vừa táy máy tay chân chiếm lợi, vừa giảng dạy cho đám học sinh một ít bí quyết tâm đắc về đủ mọi vấn đề, khiến cho người ta vui buồn lẫn lộn.
Một ngày giao tranh trôi qua, đám thiếu nữ tuyệt vọng nhận ra rằng, có vẻ như cái gì tên khốn này cũng biết…
Suốt cả ngày hôm đó, tiếng vỗ bôm bốp vang lên liên tục, hòa lẫn những tiếng thét chói tai của những cô thiếu nữ ôm chặt bờ mông bằng cả hai tay với khuôn mặt đỏ bừng.
Suốt cả ngày hôm đó, giao tranh giữa các nữ sinh và tên giáo viên biến thái vẫn không ngừng tiếp diễn.
Tír vẫn luôn quan sát từ xa, cảm giác như lại nhìn thấy mặt trận phương Bắc năm xưa tái hiện, Roland vẫn như xưa, tỏa ra một thứ mị lực kỳ quái, khiến tất cả mọi người hấp dẫn, vây quanh hắn, bị cuốn vào tiết tấu của hắn. Bất kể là yêu hay là ghét, là đối thủ hay là đồng minh, mọi người vẫn không thể không nhìn hắn, cũng không thể không dây dưa dính líu với hắn.
Các tiểu thư quý tộc cao ngạo cũng bị dẫn dắt, không còn là những cô búp bê sứ bình tĩnh hờ hững thường ngày, mà nghiến răng nghiến lợi, đồng lòng hợp sức tìm cách đánh bại tên thầy giáo đáng ghét.
Tuy vẫn cứ bại trận không ngừng.
Cho đến tận khi trời tối muộn, đến thời gian học viện đóng cổng.
Mười mấy thiếu nữ ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ đã là bạn học cùng lớp cả năm trời, thậm chí có người còn là bạn cùng phòng trong ký túc xá, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, trò chuyện giao lưu vẫn luôn lịch thiệp lễ phép, như những người xa lạ bất đắc dĩ phải ở gần nhau.
Thế nhưng vào ngày hôm nay, những thiếu nữ bại trận thê thảm nhìn nhau, bọn họ chưa từng có cảm xúc như bây giờ, chung một mục tiêu, chung một kẻ thù, cùng nhau thảo luận, phải làm sao để cho cái tên đáng ghê tởm kia một cú ngã nhớ đời.
Chẳng biết từ lúc nào đã thân thiết.
Một cách tự nhiên, khóe miệng mỗi người khe khẽ cong lên thành một nụ cười.
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía kẻ đáng ghét nhất thế gian kia, thầy giáo trẻ tuổi đang mỉm cười nhìn đám học trò, nửa khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Các thiếu nữ chợt giật mình, tuy rất đáng ghét, cũng rất đáng sợ, nhưng dường như vị giáo sư dạy thay này đang dùng cách riêng của mình để dạy dỗ họ, phải biết thương hại người yếu, phải biết tôn trọng, phải biết trợ giúp lẫn nhau…
Nhưng trong khi các thiếu nữ vẫn còn chưa biết phải nói gì, âm thanh từ kẻ nào đó đã lại vang lên.
“Tạm biệt mọi người, nhớ ăn một bữa thật ngon, ngủ một giấc thật say, tuy hôm nay tất cả đều bại trận, nhưng cũng đừng lo lắng quá làm gì, thời gian còn rất dài.”
Vẫy vẫy tay, trên mặt Rolan hiện ra nụ cười vui vẻ sáng lạn, dường như đang cổ vũ cho đám học trò yêu quý, đừng bỏ cuộc, hãy kiên nhẫn, rồi sẽ tìm ra một con đường dẫn đến thành công. Nhưng các thiếu nữ còn chưa kịp cảm động đã nghe thấy hắn nói tiếp:
“Dù sao chuyện mà ngày hôm nay đã chẳng làm nổi thì đến ngày mai đám nhóc vô dụng các trò vẫn cứ không giải quyết được mà!”


0 Bình luận