Avernus
Langtudien13
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 08

0 Bình luận - Độ dài: 2,027 từ - Cập nhật:

Một vị giáo sư dạy thay được các thiếu nữ ngầm gọi là ác ma biến thái đang nằm dài trên ghế đá giữa công viên trong trường, gác tay lên che mắt, tự kiểm điểm lại bản thân: “Sai lầm rồi…”

Sau bữa rượu tối qua với Tír đến gần sáng, lấy được từ trên người cô một vài thứ quan trọng, hắn lại vội vàng lao đi thăm hỏi một vài người quen cũ, tận lúc đến giờ lên lớp mới vừa kịp có mặt ở trường. Kết quả là hoa mắt, chóng mặt, đầu đau nhức, buồn nôn khó chịu.

“Đã đẩy bớt rượu ra ngoài như thế mà cơ thể này vẫn không chịu nổi, tính sai rồi.” 

“Thầy không sao chứ ạ?” Học sinh của hắn, những thiếu nữ không hề đần độn như những lời miệt thị mà hắn hay tuôn ra, đã bắt đầu để tâm đến việc thu thập thông tin kẻ địch, chẳng mất đến mười lăm phút để biết chuyện có tên khốn nạn trông không được khỏe như mọi ngày đang nằm đờ đẫn trong công viên, vội vàng tìm đến hỏi thăm.

Gió cuốn theo mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng, cô gái không giấu vẻ lo âu trên khuôn mặt, nhẹ nhàng tiến lại gần, bàn tay với những ngón thon dài trắng muốt duỗi ra, nhẹ nhàng sờ lên trán Roland: “Hay là thầy bị sốt rồi?”

“Không thoải mái chút thôi…” Chẳng thèm ngẩng đầu lên, cũng không cần mở mắt, Roland đưa tay ra tóm lấy bàn tay thiếu nữ, ngón trỏ gẩy nhẹ, tước chiếc nhẫn gắn kim tẩm độc ra khỏi tay cô, “Tiết tấu bước chân không đều, nhịp thở cũng hơi dồn dập, chứng tỏ trò sẽ căng thẳng mỗi khi chuẩn bị ra tay, tỉnh táo lại đi Jessica à, sát thủ mà không giữ được bình tĩnh thì chỉ có hỏng việc.”

“Hứ…” Thiếu nữ bĩu môi, suy ngẫm lại thì cảm thấy hắn nói rất hợp lý, là kẻ nắm giữ đội quân sát thủ của gia tộc, đây là phương án đánh lén khả thi nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này, lại bị hắn hóa giải dễ dàng, khiến cô cũng cảm thấy có chút bất lực… “Thầy vẫn luôn thông minh sáng suốt vậy sao?”

“Nịnh khéo lắm, nhưng mà sai rồi,” Roland híp mắt cười cợt, thả tay Jessica ra mà không có đòn trừng phạt phụ thêm nào, “Nhân loại chúng ta đều có trí tuệ tương đương nhau khi mới sinh ra, phân chia ra kẻ thông minh và người ngốc nghếch, người ngây thơ và kẻ nham hiểm, chỉ vì mỗi người lớn lên khác nhau, bị thời gian ăn mòn cũng khác nhau mà thôi.”

“...Lại vênh vào tinh tướng nữa rồi.” Thiếu nữ khẽ thở dài: “Thầy cố ý giả vờ mệt mỏi như vậy để dụ bọn em ra tay phải không?” 

Tên biến thái trả lời: “Không, không phải, thực sự là ta có mệt mỏi khó chịu. Tối qua uống hơi nhiều, rượu thì mạnh mà cơ thể hấp thụ quá nhanh, ta không kịp đẩy hết rượu ra ngoài nên tồn đọng hơi nhiều trong người…”

Jessica nhoẻn miệng cười, hân hoan vỗ tay: “Thế thì tốt quá!”

Roland cứ nghĩ mình nghe nhầm, mở trừng mắt ra, ngước đầu lên nhìn thiếu nữ, chỉ thấy cô gái hơi cúi đầu nhìn xuống, khẽ vén một lọn tóc ra sau tai, mặt nở nụ cười rạng rỡ tựa hoa xuân, thẹn thùng cất tiếng: “Có chết được không ạ?”

Nhìn bộ mặt bất ngờ như vừa tìm thấy chân trời mới từ Roland, thiếu nữ xua tay phân bua, “Không phải em quan tâm gì đến thấy đâu nhé, thầy càng không thoải mái thì chúng em càng được dịp nhân tiện ném đá xuống giếng… mà… thầy mệt mỏi vậy rồi chiều tối nay chúng ta có tổ chức thi đua trốn học được nữa không? Nếu thầy khó chịu quá thì chúng em sẵn sàng nhường thầy một hôm, chúng ta dời lịch sang hôm khác được mà.”

“Đừng tưởng diễn vai tsundere là khiến ta đây mềm lòng được,” Roland bật ngồi dậy, trong mắt lóe lên ánh sáng nhiệt tình rừng rực, “gài bẫy ngôn từ với ta, lũ nhóc các trò chơi sớm mười năm rồi, thi trốn học chiều tối nay vẫn diễn ra bình thường!”

Ánh mắt hai người hừng hực ý chí chiến đấu, đối chọi gay gắt nảy lửa không khoan nhượng.

Nhưng chỉ ngay sau đó, Jessica để lộ khuôn mặt buồn bã đáng thương, chậm rãi hạ mình xuống ghế, ngồi ngay sát cạnh Roland, lặng yên chốc lát rồi hỏi nhỏ: “Giáo sư, vì sao ngài lại phải tiếp tục trò chơi này? Chúng ta đều biết, thầy và bọn em là những kẻ thuộc về hai thế giới khác nhau, ngài muốn nghiền nát lũ nhóc con ngu ngốc không biết trời cao đất dày như bọn em là chuyện quá dễ dàng. Chúng em từng cho rằng bản thân sinh ra là quý tộc đã đứng ở vị trí hơn hẳn người thường, không dám buông thả ăn chơi sa đọa, nỗ lực vươn lên đến vậy, tranh đấu nhiều như vậy… thế mà tất cả tự tin và kiêu ngạo đều bị thầy đập tan thành từng mảnh, giản đơn như một trò hề. Ngài thử nói xem, tương lai chúng em sẽ ra sao, sẽ trở thành người như thế nào đây?”

Roland trầm tư suy nghĩ một lát, rồi hiền hậu trả lời: “Ta nghĩ sẽ là những kẻ có học vấn và trình độ cao nhất trong toàn bộ đám bitch đế quốc.” 

Đôi mày xinh đẹp của Jessica thoáng nhăn lại, “Miệng lưỡi độc địa quá thể… Mỗi khi phải nghe ngài mỉa mai như vậy, em đều không nhịn được phải nổi nóng. Tranh đấu kiểu quý tộc? Ha, thứ mà bọn em làm chỉ là trò gây gổ cãi lộn của trẻ con, còn lâu mới sánh được với bậc cha chú trong nhà… thế nên mới phải gánh chịu hậu quả thế này.”

Tên khốn Roland cười ha hả, “Không cần phải tự ti, dù sao trong mắt ta thì là em hay đám cha chú nhà các em đều là lũ quý tộc cặn bã không khác gì nhau cả, không ngoan thì ta nghiền nát. Ngoan, khi nào ta thích thì sẽ nghiền.”

“Nói chung thì, Jessica này, hãy nhớ đến đám người vật lộn sinh tồn dưới đáy xã hội, bọn họ luôn luôn khao khát cuộc sống của quý tộc mà các trò đang hưởng thụ, đến lượt những kẻ đang hưởng thụ cuộc sống ấy như các trò lại cũng cảm thấy cuộc đời mình không được hoàn hảo như ý. Con người ấy mà, luôn cố gắng tưởng tượng ra một ước mơ thật hoàn mỹ, kể cả ta đi nữa, cũng không sống vui vẻ như em nghĩ đâu…”

Hắn khẽ thở dài, vươn tay ra vỗ nhẹ lên bờ vai thon của người con gái, vẻ buồn bã tang thương ấy khiến trái tim thiếu nữ loạn nhịp.

Nhưng cô nàng nai vàng ngơ ngác còn chưa kịp cảm động quá hai giây, tên ác ma biến thái đã trở mặt, đưa ngón tay búng vào trán cô một cái đau điếng, cười ha hả như điên: “Nhưng vẫn ngon nghẻ hơn cái cuộc đời chán ngắt của đám nhãi ranh các trò nhiều lắm!”

Jessica nghe thấy âm thanh đứt phừn phựt vang lên trong đầu, cô gái cho rằng đó là tiếng của dây thần kinh lý trí vừa bị tên khốn nào đó làm hỏng, “Đồ khốn a a a a a! Đồ đáng ghét! Đồ khốn nạn đáng ghét nhất trên đời!” 

Vừa bị tra tấn bởi ngôn từ miệt thị, rồi lại bị trêu đùa tình cảm đầy tàn nhẫn, phẫn nộ vượt ngoài tầm kiểm soát khiến cô học trò vứt hết cả sợ hãi lẫn lý trí ra khỏi đầu, giương nanh múa vuốt như một cô mèo nhỏ, nhào tới cào cấu Roland.

“Tốt, tốt! Chính là cái khí thế này, thẳng tiến không lùi, không sợ hãi! Chứ cứ ỉu xìu như lúc nãy thì lấy gì ra mà chiến đấu với ta được chứ, các trò không có ý chí chiến đấu thì làm sao diễn hề mua vui được cho ta đây?” Giáo sư dạy thay ác ma không ngại tưới thêm dầu vào lửa, khiến thiếu nữ bừng bừng lửa giận tiến sang giai đoạn nổ tung, mà dường như lo ngại lửa chưa đủ nóng, hắn vung tiếp nhiên liệu ra xung quanh.

“Nghe thấy không mấy nàng hề đang trốn kia ơi?”

Trồi lên từ trong bụi cả, leo xuống từ trên cây, bước ra từ sau hàng rào… những thiếu nữ mang theo khuôn mặt khó chịu đầy căm phẫn, tung ra hàng loạt cà chua ung, trứng thối, gạch đá, đất cát, xen lẫn dao găm, phi tiêu, châm độc, bay rợp trời về phía Roland.

Nhẹ nhàng hóa giải tất cả công kích, Roland cười sảng khoái, vui vẻ hết nấc: “Đúng rồi, phải thế này chứ, rõ ràng là một lũ ranh con độc địa tàn nhẫn, hơi một chút xích mích là dám ra tay giết người, sẵn sàng áp dụng mọi thủ đoạn tồi tệ dơ bẩn, lại cứ làm ra vẻ nạn nhân! Cố lên nào, cho ta xem rốt cuộc các trò còn có thể làm được những gì!”

“Rồi lại đi tiếp tục chọc giận Yennefer, dẫn dắt con bé hòa vào với đám nhóc con bừng bừng lửa giận này, để con bé sử dụng trí tuệ của mình dẫn dắt cả đám khiêu chiến ta, cố gắng giành chiến thắng.” Nhớ lại tiếng khóc nghẹn ngào của Yennefer tối qua, Roland lại không nhịn được âm thầm thở dài, “Hy vọng cậu sẽ hài lòng với sắp xếp ta dành cho con bé, Voldemort!” 

Yennefer cùng Nangini ngồi ở nơi xa, ngắm nhìn cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng ấy, lắc đầu: “Ngớ ngẩn! Không biết rốt cuộc họ định làm gì!?” Rồi lại trầm tư, “Nhưng nhìn mọi người trông lại như đang chơi đùa rất vui vẻ, trông ai cũng như trẻ nhỏ, thật lòng mong mỏi tảng đá mình ném ra trúng được vào mục tiêu. Nụ cười của ai trông cũng rất chân thành, khác hẳn với điệu cười xã giao cứng đờ ghê tởm mà mình phải chứng kiến suốt cả năm trời nay.”

“Chẳng lẽ đây mới chính là điều anh ta nhắm đến?”

Đột ngột nhớ lại vẻ trơ tráo đáng ghét của Roland tối qua, Yennefer đứng dậy, dường như không muốn chứng kiến Roland thêm nữa, thiếu nữ đẩy kính mắt lại ngay ngắn trên sống mũi, bước chân quả quyết hướng về phía ký túc xá.

Bỗng nhiên, một bức màn ánh sáng nhộn nhạo hiện lên trước mặt, nữ Pháp Sư bước ra từ đó mang khuôn mặt trông như một thiếu nữ đôi mươi, thân hình quyến rũ khoác tấm áo choàng pháp sư màu tím nhạt đính đầy những ngôi sao bằng đá quý, làn tóc trắng tinh khiết, lấp lánh màu của băng tuyết ngày đông chí, buông xõa tự nhiên sau đầu. Chẳng cần mất quá nhiều thời gian để Yennefer nhận ra vị nữ hiệu trưởng của chính ngôi trường mà mình đang theo học, nhưng không hiểu sao cô lại cứ cảm thấy vị nữ anh hùng này có hơi khác so với những bức chân dung hay sách tranh được bày bán khắp nơi, gò má hây hây đỏ không biết là vì ngượng ngùng hay phẫn nộ, hay là vì điều gì đó thầm kín sâu xa hơn nữa.

Nữ Pháp Sư bước tới một bước, vươn tay về phía Yennefer, mỉm cười: “Yennefer Tran đúng không? Ta có chuyện cần phải nói với em.” 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận