Avernus
Langtudien13
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 07 (Còn cần chỉnh sửa)

0 Bình luận - Độ dài: 2,559 từ - Cập nhật:

“Chào mừng thắng trận trở về! Chúa tể hắc ám Voldemort!”

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi mà, tên tôi không phải là Voldemort, mà cũng không phải chúa tể hắc ám! Chúa tể hắc ám là ngài mới đúng! Có thể xin nhờ ngài làm ơn đừng có gọi tôi bằng cái tên kỳ cục đó nữa được không?” Đáp lại lời chào mừng nồng nhiệt của Roland, vẫn như mọi khi, Trần Võ Minh nghiêm túc đính chính.

“Không thành vấn đề, Voldemort ơi!”

“Cảm ơn!”

“Không có gì đâu, Voldemort à! Chúng ta là bạn mà,” Roland hỏi sang người đang đứng ngay gần bên phải Trần Võ Minh, chỉ hơi tụt một bước về phía sau, “Đúng không Bao đại nhân?”

“Ngài là thống soái tối cao, xin đừng gọi tôi là đại nhân như thế, tôi chỉ là thư ký hầu cận của Lục Vương mà thôi,” Bao đại nhân, Bao Long Tinh sở hữu làn da trắng trẻo thư sinh, dáng người cao gầy và khí chất nghiêm túc lạnh lùng văn nhã của một học giả hơn là một chiến binh.

“Không sao, chỉ là biệt hiệu thôi mà, cậu không cần phải nghiêm túc quá đâu Bao hắc tử à!” Roland bật một ngón tay cái lên kèm nụ cười hào sảng “Ai biết ngày mai ai còn ai mất nữa đâu!” 

=====

Tháng mười một, năm 1120, tháng sương mù lại ngập chìm trong lửa đỏ, ma quỷ đến từ bầu trời, xâm lấn thế giới. Ma quỷ muôn hình vạn trạng, có sinh vật hình người, có quái thú hung tàn khát máu, có sinh mạng thể kỳ dị đến không thể chỉ mặt đặt tên, nên các học giả gọi chung bọn chúng là Thiên Ma.

Tháng sáu, năm 1126, tháng lửa, tại thánh thành ljóma, trung tâm quyền lực, cũng là căn cứ cuối cùng của giáo hội Holy Sun, với cái chết của Anh Hùng Vô Danh, lần đầu tiên nhân loại chặn đứng được bước tiến của quân Thiên Ma. Chiến tranh từ phòng thủ bị động chuyển dần sang thế giằng co.

Ngày mười sáu tháng mười hai năm 1126, tháng tuyết, thủ lĩnh đương nhiệm của Avernus, Hoàng đế bóng tối Sauron ký hiệp ước hòa giải với các quốc gia đại lục, gia nhập liên minh cùng chống lại Thiên Ma, ngày ba mốt tháng mười hai, đông chí, quân đoàn người chết tham chiến.

Tháng hai năm 1233, tháng bùn lầy, Sauron chiến tử, tân thủ lĩnh của Avernus lên ngôi, danh hiệu Ám Vương, Roland Stigma năm ấy 17 tuổi, thống lĩnh toàn bộ tập đoàn quân phương Bắc chống đỡ chí ít một phần ba tổng quân số Thiên Ma, chưa từng một lần lùi lại.

Ưu điểm to lớn nhất của tập đoàn quân phương Bắc chính là thành phần cấu thành quân đội, có tới quá nửa là vong linh, không cần ăn uống, không cần nghỉ ngơi, không cần động viên sĩ khí. Ưu điểm cũng chính là nhược điểm lớn nhất, phần lớn vong linh có trí tuệ không đủ cao để thực hiện những nhiệm vụ phức tạp cần sự nhanh nhạy ứng biến tức thời, các binh chủng khác trong tập đoàn quân phương Bắc không thể chịu nổi cường độ tác chiến liên tục và điều kiện sinh hoạt quá nghèo nàn khắc nghiệt, nhất là vấn đề hậu cần. Không phải ai cũng có thể lấy đại tay chân rụng rời của kẻ khác lắp bừa lên người mình rồi gọi đó là trị thương như đám vong linh pháp sư của Avernus được. 

Chính vì thế mà vấn đề tiếp tế tiếp viện cho tập đoàn quân phương Bắc thật sự gây nhức đầu cho toàn bộ ban chỉ huy liên quân, sức mạnh Thánh Quang của giáo hội Holy Sun tuy rất tuyệt cho người bình thường nhưng lại gây tác động tiêu cực quá lớn cho những binh chủng vong linh, cuối cùng người được chọn phù hợp nhất là Lục Vương Trần Võ Minh.

Roland đã cảm thấy ngứa ngáy, không, phải gọi là một cảm giác bất hòa nghiêm trọng ngay từ lần đầu tiên gặp Trần Võ Minh, đàn ông mà để tóc dài màu lục suôn mượt còn hơn cả mấy cô nàng người mẫu tóc mà hắn từng xem qua quảng cáo ở kiếp trước, mặt đẹp, dáng cao, luôn nở nụ cười hiền lành, khí chất yên tĩnh hiền hòa không phù hợp chút nào với thân phận là một trong năm vị Vương, một trong năm kẻ mạnh nhất thế giới.

Roland nhìn lại bản thân, chiến giáp được chế tác bởi đám luyện kim sư Avernus, làm từ những mảnh xương tốt nhất, được chế tác tinh vi và yểm những phép thuật hùng mạnh nhất, về tính năng thì không có gì để chê. Có điều, trông cậy vào thẩm mỹ quan của cái đám Pháp Sư vong linh tối ngày mở mồm ra là “Sự sống chỉ như bọt nước thoáng qua trong dòng sông thời gian, đầy hỗn loạn và ô uế”, đóng miệng lại là “Chỉ có cái chết mới đem lại vẻ đẹp và sự yên tĩnh vĩnh hằng” cũng chẳng khác nào tin tưởng vào một tên Roland sẽ không thích đi làm hầm cầu phát nổ, vẻ bề ngoài bộ giáp hắn đang mặc không khác gì một mớ xương xẩu đủ màu vá chằng vá đụp lung tung mới móc ra từ trong hầm mộ, so với bộ chiến bào đầy tính nghệ thuật trên người Trần Võ Minh… 

“Không, không phải là ghen tị,” Roland tự an ủi bản thân, “Chỉ là đánh giá phong cách nghệ thuật khác biệt của hai thế lực mà thôi.”

Rồi nhìn sang hầu cận của mình, cao ráo… ừm, lơ lửng nên khá cao, trắng trẻo… khung xương trắng tinh, thân thể thon gọn không một chút thịt, mỡ hay máu thừa… quả nhiên là Pháp Sư Lich cao cấp, không chê vào đâu được.

Hắn nghiến răng mỉm cười thăm hỏi.

“Nghe nói các cậu trò chuyện được với rắn phải không?”

“Đương nhiên!” Trần Võ Minh hào hứng giải thích, “Các bạn hay gọi đó là phép thuật Druid, còn chúng tôi gọi đó là Tự Nhiên Đạo, hòa mình vào tự nhiên, cảm nhận tự nhiên, giao lưu với tự nhiên. Không chỉ rắn, mọi sinh vật đều có thể giao tiếp, thuần hóa, trở thành cộng sự đắc lực cho chúng tôi.”

“Còn bản thân cậu, phòng ngự và trị thương đều rất mạnh nhỉ?”

Trước câu hỏi thô lỗ ấy, khuôn mặt vị Lục Vương vốn nổi tiếng hiền lành dễ gần hơi đanh lại, nghiêm túc trả lời: “Cứ tin ở tôi!”

“Biết nói chuyện với rắn, lại còn khó giết vô cùng, thì chính là Voldemort rồi, bỏ bớt tóc với mũi đi thì còn hợp hơn nữa!” 

“Mặc dù không hiểu lý luận của ngài cho lắm nhưng tôi dám chắc ngài đang nói đến một thứ chẳng tốt lành gì. Tôi…”

“Đừng có để ý quá đến mấy chuyện lặt vặt, sẽ bị hói đầu đấy. Bọn chúng lại đánh đến rồi, theo tôi nào Voldemort!”

==========

“Này anh bạn, không phải tôi có ý kiến gì đâu, nhưng mà đám thuộc hạ dưới quyền cậu đang bất mãn đấy.” Cầm ly nước ép trái cây trên tay, bỏ lại sau lưng bàn tiệc mừng thắng trận với đám đàn ông thô lỗ đang say bét nhè, Roland khoác vai Trần Võ Minh, bắt đầu dèm pha xúc xiểm.

“Tôi biết.” Lục Vương thở dài, với bản tính hiền lành không thích chém giết, cách chiến đấu mà vị Lục Vương ưa thích nhất, cũng là phương pháp tốt nhất để sử dụng anh ta trên chiến trường tàn khốc này, là để anh ta ngăn địch một mình. 

Bất Diệt Trường Sinh Quyết dù sao cũng là võ công bí truyền của Song Hoàng Quốc, vững chãi như đại địa, thâm sâu như biển lớn, không sáng chói, không rực rỡ huy hoàng, nhưng bao la bất tận. Tuy không có lực tấn công mạnh mẽ như Kim Cang Lôi Đình của đế quốc hay biến hóa ảo diệu như Vạn Tượng Chân Tàng của hợp chúng quốc, nhưng xét về lực phòng ngự và sức bền thì có thể gọi là môn võ công có năng lực sinh tồn mãnh liệt nhất. Phối hợp thêm phép thuật trị thương hệ Druid cùng với Thần Khí Kabbadrasil trong tay, một mình Trần Võ Minh có thể chặn đứng cả một cánh quân kẻ địch, dù không ra tay làm tổn thương đến bất kỳ ai.

“Đâu cần cứ phải giết chứ,” Roland, theo bản năng tự nhiên, lại truyền bá ô nhiễm tinh thần lên chiến hữu “Vô hiệu hóa sức chiến đấu của chúng là được, sau đó để thuộc hạ của cậu ra tay hạ sát lập công. Mấy thứ công trạng phù phiếm tẻ ngắt đó chúng ta không cần thật, nhưng những người đi theo cậu, tin tưởng cậu, họ cũng có gia đình chờ đợi ở nhà, có danh vọng cần tranh đoạt, có ước mơ cần thực hiện. Cậu không tranh không đoạt, không sao cả, nhưng làm hại tất cả mọi người đi theo mình đều phải trắng tay, là có lỗi với họ.”

“Tôi biết cậu không thích giết chóc,” nhìn Lục Vương trầm ngâm trong bóng tối, Ám Vương hiến kế, “Cứ chặt hết chân tay chúng là được, rồi dùng năng lực trị thương của cậu giữ cho chúng sống, để thuộc hạ cậu giải quyết nốt phần việc còn lại. Cậu vẫn không phải giết ai cả!”

Mưa dầm thấm lâu, hoặc do căng thẳng kéo dài khiến tâm thần bất ổn… Hoặc có thể nói rằng, con người ta trong suốt cuộc đời mình đôi khi sẽ đưa ra những quyết định sai lầm mà chính bản thân cũng không thể nào hiểu nổi… Trong một lần xuất trận, Trần Võ Minh quyết định thử làm theo lời khuyên từ tên khốn Roland.

Chiến trường phương Bắc vốn ngập chìm trong băng tuyết, hôm ấy lại đổ mưa, mưa tứ chi. 

Vô số khúc thịt sống chỉ còn lại đầu và thân, được trị thương cầm máu cẩn thận, thoi thóp hơi tàn trong lá giữ ấm, xếp thành hàng ngay ngắn trên nền tuyết đỏ, trải dài ngút tầm mắt, không thấy bến bờ.

Sau ngày hôm ấy, mọi đánh giá về vị Lục Vương vốn nổi tiếng thân thiện hiền lành dễ mến, nay chỉ còn lại hai từ: Tàn bạo!

Cùng với đó, là cái tên Trần Võ Minh dần dần chìm vào quên lãng, chỉ còn danh xưng Chúa tể hắc ám Voldemort, hay “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy”, hoặc “kẻ chớ gọi tên ra” được thì thầm trong nỗi sợ hãi tột cùng bởi cả hai phe giao chiến. 

==========

“Ta giết hắn!” Roland thản nhiên, “Hắn muốn giết ta, cho nên ta giết hắn.”

“Ta chặt đứt liên kết giữa hắn và Kabbadrasil, dùng Tịnh Thế Tử Linh Khí xoắn nát toàn bộ kinh mạch, không cho Bất Tử Trường Sinh Khí vận chuyển. Ta nghiền nát từng khúc xương, băm nhỏ từng mẩu thịt, thiêu trụi từng cọng tóc, từng giọt máu, thành tro bụi. Giết người xong, thì lấy vong linh ma pháp diệt hồn.” 

Đêm đen sâu thẳm, dưới ánh sao le lói mịt mờ, Roland chăm chú quan sát khuôn mặt thảng thốt không thể tin nổi của Tír, một tay siết chặt ly rượu rỗng, tay kia giấu sau lưng, hai ngón tay đã chập lại thành kiếm chỉ, kiếm khí vô hình sắc bén cuộn trào, chực chờ đâm tới. 

Giết? 

Hay không?

Thà giết lầm hơn bỏ sót?

Hay mạo hiểm tin tưởng thêm một lần nữa?

Tír cảm nhận đôi mắt lạnh lẽo như băng ấy đang xoáy sâu vào mình, nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm của cô, chỉ cần có một chút đáng ngờ, mũi kiếm tàn nhẫn ấy sẽ đâm ra không hề ngần ngại.

“À, hóa ra loại biến thái cặn bã xã hội như ngài mà cũng biết áy náy cơ đấy?” Tír không ngần ngại móc mỉa “Giết cha rồi, nên cảm thấy có lỗi với cô con gái? Muốn bù đắp cho con bé sao?”

Không có sự phụ họa hưởng ứng trơ trẽn như ngày thường, Roland trầm ngâm, kiếm khí sôi sục nơi tay cũng hòa hoãn lại. “Voldemort cứu ta một mạng, trước khi chết hắn còn giao phó Yennefer cho ta, ta nợ hắn… Này, cô nói xem, ta có còn nợ gì cái thế giới này không?”

“Không!” Tír trả lời quả quyết, “Nếu phải nói ai nợ ai, thì cả thế giới này đang nợ ngài, mỗi kẻ còn sống đều nợ ngài một cái mạng!”

“Ừ,” Roland bật cười, thê lương như sắp khóc, “Ta không thích quây quần bên đống lửa, uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to, chỉ thích uống coca, ăn khoai tây chiên, nằm ườn trong phòng điều hòa, làm một tên lười biếng tận hưởng cuộc sống hững hờ đờ đẫn. Ta thích đọc truyện về anh hùng, chơi game nhập vai làm anh hùng, chứ đâu có muốn bị nhét kiếm vào tay, tròng giáp lên người, đẩy ra chiến trường làm anh hùng? Ta cứu vớt cuộc đời vô số người, vậy còn cuộc đời bị hủy hoại của ta thì sao?”

Trong con ngươi ánh lên ngọn lửa, lửa màu xám tro tàn, Roland gằn từng chữ: “Cô từng nói dám theo ta quét ngang đại lục? Vậy nếu ta muốn… hủy diệt thế giới này?”

“Thì cứ hủy diệt nó đi!” Nữ Pháp Sư trả lời gọn lỏn, “Mà trước đó nhớ giải quyết xong đống nợ nần giữa anh với Yennefer cái đã nhé.”

“Ta chờ mười năm rồi, chờ thêm chút nữa cũng có sao?”

“Ha?” Có lẽ là do hơi rượu kích thích, cũng có thể do quá căng thẳng khiến máu phản nghịch trong người trỗi dậy, Tír tháo bớt hai khuy cổ áo, để lộ một mảng trắng sáng trước ngực với khe rãnh sâu hun hút, vươn ngón tay trắng nõn lên ngoắc ngoắc cái tên khốn đang trợn muốn lồi cả mắt ra trước mặt, “Nói được làm được nhỉ? Có giỏi thì tới đây xem anh làm tôi có thai nổi không nào? Đồ trai tân chết nhát!” 

Roland đưa bàn tay vẫn giấu sau lưng lên trước mặt Tír, một dòng chất lỏng trong vắt đang rỉ ra từ huyệt đạo nơi đầu ngón tay, bốc mùi rượu nồng nặc.

“Anh… chính anh… đã bảo là không được dùng phép thuật để giải rượu cơ mà!”

Tên khốn nạn kia toét miệng cười trơ tráo: “Há? Mở to mắt cô ra mà nhìn cho rõ, cái này gọi là Huyền Âm Kiếm Chỉ, dùng nội lực đẩy rượu ra khỏi cơ thể, là võ công hàng thật giá thật trăm phần trăm, phép thuật nào ở đây cơ?!”

“Đồ… khốn…”[note72483]

Ghi chú

[Lên trên]
Chương đã hoàn thành về mặt nội dung nhưng còn quá nhiều thiếu sót về tính nghệ thuật. Dùng từ chưa ổn, dẫn dắt kém... đây là đoạn t bỏ rất nhiều công sức vào suốt mấy ngày qua nhưng kết quả thì... Rất xin lỗi nếu nó mang đến trải nghiệm không tốt cho người đọc =.="
Chương đã hoàn thành về mặt nội dung nhưng còn quá nhiều thiếu sót về tính nghệ thuật. Dùng từ chưa ổn, dẫn dắt kém... đây là đoạn t bỏ rất nhiều công sức vào suốt mấy ngày qua nhưng kết quả thì... Rất xin lỗi nếu nó mang đến trải nghiệm không tốt cho người đọc =.="
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận