Hôm nay trời trong nắng ấm, dưới bầu trời xanh, giữa vườn hoa, có người đứng chắp tay sau lưng, tà áo đón gió phấp phới, ngửa mặt ngước lên bầu trời, ánh mắt lấp lánh pha nét ưu tư, như một nghệ thuật gia u buồn giữ trong tim vô vàn chuyện cũ.
Một bước, hai bước, ba bước, hắn bước qua lại trong vườn hoa rực rỡ, lông mày hơi nhíu, dường như đang suy tư.
Bốn bước, năm bước, hắn bỗng nhiên dừng chân, xoay đầu lại, lộ ra nụ cười hồn nhiên rạng rỡ như một đứa trẻ mới tìm thấy mảnh vỏ sò xinh xắn trên bờ cát: “Nghĩ ra rồi, nghĩ ra được một bản nhạc rồi.”
Nụ cười đó tao nhã mà đầy tự tin không khác gì một nghệ sĩ chân chính. Hắn nhìn một vòng quanh phong cảnh Oíche Airgid và bầu trời xanh thăm thẳm rồi nhắm hai mắt lại, mười ngón tay vuốt nhẹ lên dây đàn. Đúng lúc đó, không biết là tự nhiên hay có kẻ cố ý gây ra, gió nổi lên khiến lá cây xào xạc xao động, cuốn theo vài cánh hoa bay ngược vương vấn đậu lên tà áo kẻ lãng tử, phong thái trong nháy mắt ấy khiến trái tim non nớt của các thiếu nữ hơi rung động.
“Come on baby! Check check check it out! Let's Rock! Hú ú ú zè è yeahhhhh!”
Đi kèm với tiếng gào rú như dã thú lên cơn là âm thanh dây kim loại rung lên dữ dội thành tiếng điện xẹt chói tai.
Không thể không nói, khả năng phá hoại bầu không khí của tên khốn nào đó quả nhiên là số một thế giới.
Nếu không phải vì trong tay không có vũ khí thích hợp, chắc chắn trong đám người sẽ bay ra vô số trứng ung lẫn cà chua thối, dìm chết tên khốn kia trong biển phẫn nộ của đám nữ sinh. Vượt qua cơn khiếp sợ ngắn ngủi, các thiếu nữ thu lại ánh mắt như mới nhìn thấy sinh vật dị dạng từ thời tiền sử, không hẹn mà cùng nhau giận dữ kháng nghị: “Thầy làm cái trò gì vậy?!”
“Hừ, kiến thức nông cạn, ta biết ngay cái đám nhóc chưa trưởng thành các trò làm sao mà thấm được cái hay của Rock Metal.” Roland đưa bàn tay phải lên che mặt, ngửa cổ thở dài tinh tướng. “Ôi, tiếc cho một bản nhạc hay không gặp được người biết thưởng thức!”
Các thiếu nữ cố hết sức kiềm chế cảm giác khó chịu đến muốn chửi bậy trong nội tâm, Angelina Iopaz với vai trò là đại biểu phát ngôn và đưa ra lời khiêu chiến bước lên trước mọi người, chỉ vào Roland, lớn tiếng chất vấn: “Dạ thưa thầy, nếu thầy không viết ra được một bản nhạc khiến tất cả mọi người đều phải tán thành, tức là, ngài đã thua rồi đúng không ạ?!”
… Thắng? Thắng sao? Giống như kết luận mà tối hôm trước mọi người cùng nhau suy nghĩ, cho dù là tên khốn vô cùng đáng sợ ấy cũng phải có một phương diện nào đó không am hiểu. Bởi vì hắn không thể tinh thông tất cả mọi chuyện trên thế gian này!
Bởi vì hắn cũng là người!
Và phương châm tác chiến được đúc rút ra, chính là không ngừng khiêu chiến, không ngừng thử nghiệm, tìm cho ra lĩnh vực mà hắn không am hiểu, từ đó mà giành chiến thắng!
Nội tâm thấp thỏm hồi hộp, các thiếu nữ nhìn về phía Roland bằng ánh mắt tràn đầy chờ mong… đương nhiên không phải mong chờ hắn sáng tác ra bản nhạc bất hủ nào đó, mà là: “Mau mau chịu thua đi cái đồ khốn nạn!”
Đáng tiếc, sở trường của Roland vẫn luôn luôn là: khiến người ta hy vọng rồi chìm vào thất vọng.
Hoặc cũng có thể nói: khi võ công đủ cao, phép thuật đủ giỏi, muốn làm gì cũng được.
Hai ngón trỏ búng mạnh vào không khí, tiếng xé gió vút lên như tiếng sáo. Hai ngón cái gõ nhịp, âm thanh rền vang không thua gì trống trận. Rõ ràng chỉ có mười ngón tay và một cây đàn, âm hưởng tấu lên lại chẳng khác gì nguyên một dàn nhạc.
“... Sấm nổ vang trống trận
Chớp giật tung chiến kỳ
Đao kiếm mài giáp trụ
Ai dám cười ta say chiến trận…”
Đao kiếm giao nhau, binh sĩ hò hét, cát vàng bay múa đầy trời. Một cây đàn, chỉ một cây đàn, lại tấu ra âm hưởng vó ngựa tung bay, ầm ầm vang dội, như một bộ sử thi, như muốn nuốt cả bầu trời.
Vị giáo sư dạy thay có kỹ thuật sáng tác khác hẳn mọi người, không cần viết ra giấy, không biết là hắn vừa mới sáng tác ra hay đã dự trữ sẵn trong đầu, âm nhạc cứ thế vang lên. Đáng sợ nhất là một bản nhạc chia làm ba phần, mỗi phần đều có phong cách lẫn ngụ ý khác biệt, nhưng nối tiếp nhau lại thành một bản trường ca.
“... Ta đã từng thống trị cả thế giới
Biển cả dậy sóng dưới chân ta…”
Tiếng đàn du dương vang lên, tựa tiếng chuông ngân nga, dường như có một vương quốc vĩ đại từ từ hiển hiện.
Làn điệu hùng tráng dần dần chỉ còn lại cô đơn và tiếc nuối vô ngần.
Dưới trời chiều, quốc vương chậm rãi dạo bước qua từng con phố nay đã hóa thành phế tích, nhưng quốc vương của nó lại vẫn còn nhớ: nơi này đã từng phồn vinh. Nhà vua cô độc, lang thang trên những con phố đã từng thuộc về mình.
“... Những kẻ tiên phong, những anh hùng
Chờ đợi cái đầu của ta nằm trên chiếc khay bạc
Con rối cũ nối với những sợi dây đứt…”
Khi nốt nhạc cuối cùng ngân lên, dây đàn không còn rung động, không một ai cất lời, dường như vẫn đắm chìm trong bầu không khí tang thương mà Roland khắc họa ra.
“... Từ trong ánh mắt của các trò ta thấy được cả thất vọng lẫn kinh ngạc.” Roland giả vờ giả vịt hỏi các học sinh, “Nhưng sao không có ai tới đây tỏ tình với thầy vậy?”
Thiếu nữ tóc nâu cắn môi, hờn dỗi dậm chân, quay đầu đang định bỏ đi, lại nghe thấy tiếng nói của Roland vang lên từ phía sau lưng: "Hừm, có vẻ tối qua các trò đã liên kết lại thành một chiến tuyến chung, xem ra vẫn còn không đến nỗi quá ngu ngốc. Các học sinh dễ thương của thầy, nghe cho kỹ này, quan trọng nhất khi dự định tiến hành bất cứ một cuộc khiêu chiến nào là biết mình biết ta, phải thật rõ ràng về tương quan chênh lệch mạnh yếu giữa hai phe địch ta. Ví dụ như trò chơi giữa ta và các trò, đối với ta mà nói thì mỗi một người các trò đều là kẻ yếu trong những kẻ yếu, vô dụng nhất trong lũ vô dụng, hạng cặn bã số đo sức chiến đấu chỉ có năm. Các trò phải nhớ cho kỹ điều đó!”
Cả nội dung lẫn ngữ điệu vẫn gợi đòn tới cùng cực như trước.
“Không sai, chênh lệch sức mạnh giữa kẻ mạnh và kẻ yếu vẫn luôn tồn tại. Nhưng từ xưa tới nay, chưa từng có một ai quy định rằng kẻ yếu nhất quyết không thể chiến thắng kẻ mạnh. Hợp sức lại để mạnh mẽ hơn, trí tuệ có thể khiến một phần sức lực tạo nên hai phần hiệu quả, thậm chí còn nhiều hơn. Hợp tác và trí tuệ, đây chính là vũ khí để kẻ yếu chiến thắng kẻ mạnh, ta hy vọng các trò có thể nhớ cho kỹ, vận dụng vào thực chiến.”
Lướt qua đám người, vỗ vỗ lên bờ vai cô học trò đang giận dỗi vùng vằng, Roland cười, “Ta rất hiểu tâm trạng của trò lúc này, nhưng trò phải nhận ra sở trường của mình là gì mà trau dồi phát huy cho đúng hướng. Trò không hợp là nghệ thuật gia, lại rất có năng khiếu hãm hại người khác, rất phù hợp làm một chính trị gia ăn tươi nuốt sống dân lành, cưỡi trên đầu trên cổ dân nghèo. Nên biết rằng, ngọc ngà châu báu cũng phải có ánh sáng chiếu vào mới có thể tỏa ánh hào quang lấp lánh…”
Có sơ hở! Trong đôi mắt đẹp vốn đang ủ rũ bỗng lóe lên một tia sắc lạnh, lưỡi dao mỏng như lá lúa đột ngột trượt ra khỏi ống tay áo, thuận theo cái vung tay của thiếu nữ mà đâm về phía bụng Roland. Đáng tiếc là kẻ đó đã nhìn thấu tất cả từ lâu, nhanh như chớp đã tước lưỡi dao về tay mình, sau đó trở bàn tay, một tiếng bộp vang nhẹ, bờ mông cao vút của nàng nữ sinh đã lại rung lên.
Tuy trong mấy hôm nay, mỗi lần thực hiện “ám hại” đều sẽ bị động chạm tay chân không ít thì nhiều, thế nhưng lần này lại là ngay trước mặt mọi người, vẫn khiến thiếu nữ đỏ bừng cả mặt, không nhịn được thét lên, đám nữ sinh đứng ngoài cũng dồn dập kháng nghị: “Giáo sư, đây là quấy rối tình dục!”
“Đây là giáo dục! Phải có trừng phạt mới khiến các trò khắc sâu được bài học, từ đó cải thiện bản thân!” Tên dâm tặc nói năng hùng hồn, “Còn nữa, thầy đã rất hiền lành rồi! Ngày nào đó ta sẽ cho các trò xem một cuốn truyện tranh gọi là “Học Viện Thiên Đường”, để các trò biết bản thân mình lúc này đang hạnh phúc tới mức nào. Lẽ ra theo cốt truyện thế này, ta phải tẩy não tất cả đám nhóc các trò, rồi dạy dỗ thành đồ chơi kiêm máy đẻ mới đúng!”
Đe dọa xong đám học trò, Roland xoay người trả lưỡi dao về lại cho Angelina, rồi bắt đầu giảng giải chỉ ra sơ hở, tiếng của vị giáo sư dạy thay rất lớn, đủ để cho cả lớp cùng nghe, đồng thời còn tự mình biểu diễn thị phạm, không khác gì khi trên lớp: “Hidden Blade, thứ đồ chơi này chỉ dành riêng cho dân sát thủ chuyên nghiệp, để lưỡi dao bật ra và thu về nhanh gọn trong tích tắc, kẻ sử dụng còn phải cắt bớt ngón tay áp út. Người bình thường sử dụng, trước khi khởi động lưỡi dao bắt buộc phải uốn cong bàn tay lên để tránh tự cắt vào mình. Trò nắm bắt thời cơ rất tốt, biết ra tay nhân lúc ta đắc ý vênh váo, có tiến bộ. Nhưng động tác quá nghiệp dư, biểu hiện thiếu tự nhiên cũng là sơ hở, nên đổi vũ khí khác, động tác khi ra tay cũng cần phải đơn giản hóa… Sau này có thằng nào định bắt nạt các trò thì cứ làm y như ta đây này, xiên thẳng vào giữa hai chân, thuận tay kéo lưỡi dao lên khoét một vòng. Chú ý, đây là kỹ thuật phòng ngự - phản công chuyên dụng cho nữ pháp sư của Hợp chúng quốc Elementals đối phó với dâm tặc. Đảm bảo mục tiêu siêu sung sướng!”
Angelina tập thử vài lần, nắm lưỡi dao trong tay, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mê hoặc: “Thầy dạy kỹ thuật này cho bọn em rồi, không sợ đến lúc bị bọn em dùng chính một chiêu này để đối phó lại hay sao? Coi chừng hối hận không kịp.”
“Ngây thơ, quá ngây thơ.” Roland cười ngạo nghễ, “Ngay từ khi ta bắt đầu luyện võ đã sai người đi sưu tầm tất cả kỹ thuật chống dê xồm trên khắp đại lục, tổng cộng có ba mươi sáu loại chuyên tấn công vùng mặt gọi là ba mươi sáu phép Thiên Cang, bảy mươi hai loại kỹ thuật chuyên công kích phần thân dưới gọi chung là bảy mươi hai thuật Địa Sát. Ta chuyên tâm nghiên cứu, đăm chiêu ngẫm nghĩ tìm phương pháp phá giải, chính là để chuẩn bị cho tình huống mà trò nhắc đến. Ta nói cho các trò biết, trên thế giới này, không có một cô gái nào làm tổn thương được tới ta bằng những kỹ thuật chống dê xồm nông cạn đó nữa! Ha ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Giống như trùm phản diện, gã dê chúa ngửa mặt lên trời cười dài, bộ dạng “ta đây đã là vô địch”.
“... Lại còn chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với nạn nhân bị quấy rối!”
Trong lòng là thét gào ai oán đầy phẫn nộ, đám nữ sinh lại chỉ thể hiện ra bên ngoài một khuôn mặt u buồn.
“Sắp trưa rồi, đi nghỉ sớm một chút đi, ăn cái gì đó ngon, ngủ một giấc ngắn. Nếu thầy nhớ không nhầm thì chiều nay các trò còn có tiết học. Yên tâm, thời gian ta ở lại đây vẫn còn rất dài, không cần nóng vội.” Liếc mắt về phía vầng mặt trời đã lên cao gần tới đỉnh đầu, Roland xua tay áo về phía đám nữ sinh, bắt đầu đuổi người. “Nhờ lũ nhóc các trò mà thời gian nghỉ ngơi của thầy bị thiếu thốn nghiêm trọng, có nên thêm một ít trừng phạt nữa không nhỉ? Ví dụ như em nào thua trận phải dùng đùi làm gối cho ta ngủ trưa…”
Không có ai trả lời, những kẻ ở lâu với Roland thường sẽ bị động mà học được hai loại kỹ năng, đầu tiên là kìm nén phẫn nộ, thứ hai là làm ngơ một vài lời vô bổ mà hắn nói ra.
Các thiếu nữ dẩu môi, ríu rít kháng nghị: “Thời gian nghỉ của bọn em cũng không có mấy đâu mà! Đi học cũng phải nghĩ cách làm sao để chiến thắng được thầy! Có mấy lần còn bị giáo sư khác mắng nữa!”
“Thế sao được!” Đột nhiên sắc mặt Roland thay đổi, “Làm việc cũng phải tập trung nghiêm túc cẩn thận, bị phân tâm thì chỉ có một kết quả là cả hai đều chẳng ra đâu vào đâu! Đã chẳng thể học cho tốt, mà cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp tốt nào để đối phó ta! Không được!”
Các thiếu nữ kinh ngạc nhìn tên giáo sư dạy thay đột nhiên kích động, tuy mới chỉ tiếp xúc vài ngày ngắn ngủi, nhưng những cô gái thông minh đã có hiểu biết khá rõ nét về tính cách Roland, tên khốn đó tuyệt đối không quan tâm tới chất lượng lớp học hay thành tích học tập của đám nữ sinh… Chẳng lẽ mọi người không ngừng khiêu chiến oanh tạc đã khiến hắn mệt mỏi không kham nổi? Hắn sẽ dùng đây làm cái cớ để kìm hãm tần suất lẫn cường độ khiêu chiến? Ví dụ như, ai có thành tích học tập không tốt sẽ không được khiêu chiến?
Nhưng các thiếu nữ lại đoán sai lần nữa, Roland vung tay, ngang nhiên nói: “Nếu thời khóa biểu đi học làm trở ngại suy nghĩ của các trò, thì trốn học! Học sinh mà không biết trốn tiết là đời học sinh không hoàn chỉnh!”
Trốn học?
Giáo sư dạy thay ngẩng đầu lên, nhìn về phía ký túc xá cho nữ sinh, hướng về một căn phòng trong đó, nở nụ cười bí hiểm.
“Các học sinh thân mến, một ngày nữa lại sắp qua đi, các trò lại cách xa giấc mộng của mình hơn một chút!” dùng một câu nói mà những giáo viên bình thường tuyệt đối không bao giờ sử dụng thay cho lời từ biệt, Roland vẫy tay, chào các thiếu nữ mới lại vừa thảm bại, “Chiều ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu hoạt động trốn học lần thứ nhất, mọi người về chuẩn bị một chút nhé. Nhớ thông báo cho tất cả mọi người trong lớp, vì phần thưởng… Vô! Cùng! Hấp! Dẫn!”
Nghe vậy, đám nữ sinh đã mệt mỏi cùng nhau dựng thẳng ngón giữa thon dài trắng muốt hướng về phía Roland.
Trước kia bọn họ chắc chắn không bao giờ làm như vậy.
Tên khốn thiếu liêm sỉ lẫn đạo đức nào đó, đang từng bước từng bước kéo những thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên vào vực sâu sa đọa.
==========
Nhìn đám học trò bước đi xa dần, bằng một giọng trầm thấp đến không ai nghe thấy, Roland lẩm bẩm một khúc cuối cùng tiếp nối bản nhạc vừa rồi.
“... Thế gian đau thương
Ta chỉ cầu một cọng cỏ
Ta chỉ cầu
một mái nhà
Chấm dứt đau thương…
… Chết cũng không hối tiếc…”


0 Bình luận