Avernus
Langtudien13
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01

6 Bình luận - Độ dài: 3,301 từ - Cập nhật:

Nếu như nói, nhà tắm nữ công cộng hoặc phòng thay đồ nữ là nơi mà lũ nhóc mười mấy tuổi nằm mơ cũng muốn tiến vào, thì học viện nữ sinh lại là thánh địa lý tưởng đối với lũ sinh vật loài người, giống đực, trong khoảng hai mươi tới ba mươi tuổi.

Rất dễ hiểu, bởi vì theo tuổi tác gia tăng mà không ngừng trưởng thành, mức độ biến thái của lũ sinh vật mang tên “đàn ông” cũng không ngừng tăng trưởng.

Tuổi thiếu niên non trẻ ngây ngô, những chú nhóc mới lớn cũng chỉ ước mong có được siêu năng lực hiền lành vô hại như tàng hình, vậy là có thể đường hoàng nghênh ngang tiến vào nhà tắm nữ, tiến vào vùng đất thánh mà lúc bình thường vốn chỉ dám len lén liếc mắt nhìn vào mỗi khi đi ngang qua. Ở đó, học tập, gia tăng kiến thức, ở đó… 

Nhưng khi đã lớn lên rồi, giấc mơ ngây thơ đẹp đẽ năm xưa cũng bắt đầu biến chất, người ta sẽ không còn thỏa mãn với thứ siêu năng lực tàng hình giản đơn vô hại năm đó nữa, lũ nhóc năm xưa nay đã trở thành đàn ông bắt đầu tưởng tượng ra những thứ cao cấp và mang tính rung động mãnh liệt hơn. Ví dụ như trở thành kẻ duy nhất mang giới tính nam trong học viện toàn là những nữ sinh xinh đẹp, đang ở độ tuổi tràn đầy thanh xuân, ngập đầy sức sống, cùng với sự tò mò mãnh liệt về giới tính thuở dậy thì… khi đó bản thân mình có là học sinh hay giáo viên, là hiệu trưởng hay chỉ là một tay bảo vệ… đều không quan trọng, bản chất không hề thay đổi… Sẽ không còn là giấc mơ ngây thơ về siêu năng lực, hay giấc mộng anh hùng ngây ngô trong sáng, hay khát vọng một cái nắm tay, một cái ôm, một nụ hôn vào đôi môi nàng hoa khôi xinh nhất lớp… thay vào đó là lý tưởng cao siêu rộng lớn hơn, đó là gieo hạt giống hy vọng, gieo mầm sinh mệnh vào tất cả những cô nàng xinh xắn dễ thương trong học viện.

Cho nên, để đập tan tất cả những vọng tưởng biến thái tức cười đó, ngay từ khi thành lập, học viện nữ sinh Oíche Airgid đã đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu. Chỉ cần nhìn vị trí tọa lạc của ngôi trường cũng thấy được tâm huyết của người sáng lập, nằm trong khu vực trung tâm thành Cathair Órga - thành phố lớn nhất tỉnh Divine Rapier nổi tiếng yên bình phồn vinh hàng đầu trong bảy tỉnh của đế chế Arkeia. Hàng xóm phía đông là sở trị an đế quốc, hàng xóm phía tây là nhà thờ lớn của giáo hội Holy Sun, hai tổ chức ưa thích chõ mũi vào chuyện bao đồng lớn nhất thế giới ở chung một chỗ vốn đã là mối uy hiếp không thể xem nhẹ. Học viện còn không tiếc tiền đảm bảo an ninh từ trong nội bộ, thuê quân nhân xuất ngũ, thuê Pháp Sư đánh thuê, còn bỏ khoản tiền khổng lồ đặt hàng riêng nguyên bộ hệ thống an ninh, theo dõi, cảnh báo từ Hợp chúng quốc Elementals… cũng có thể là vì thói quen cá nhân của vị hiệu trưởng mà ngôi trường được trang bị hệ thống phòng ngự dày đặc không khác gì một pháo đài thời chiến.

Đến nỗi đám biến thái trong thành Cathair Órga kháo nhau rằng, ngoại trừ hóa trang giả gái thì không còn biện pháp nào khác để đột nhập vào… 

“… Phòng thủ nghiêm ngặt thế này, không có trình độ nhất định thì mặc đồ nữ giả gái cũng đừng hòng vào nổi.”

Bước chân ra khỏi vùng thánh địa mà mọi tên biến thái trong thành đều mơ ước, sau một chuyến đi dạo như lướt qua chốn không người, tiện tay làm vài ba chuyện lặt vặt không đáng nhắc đến, gã thanh niên không nhịn được mà thở dài cảm khái.

Kẻ khả nghi vừa thản nhiên như không mà bước xuyên qua hàng rào kết giới, vừa tặc lưỡi đánh giá hệ thống phòng thủ của học viện nữ sinh Oíche Airgid, là nhân vật chính của chúng ta - kẻ mang cái tên Roland Stigma. 

Đột ngột, một người đàn ông luống tuổi lảo đảo chạy ngang qua Roland, sắc mặt đầy vẻ lo lắng, từng đường nét trên khuôn mặt vặn vẹo co quắp thể hiện rõ nỗi đau đớn khổ sở lớn lao mà ông ta đang phải chịu đựng, người đàn ông không ngừng ngó nghiêng quan sát hai bên đường, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Roland bỗng đưa tay chộp lấy bờ vai của ông ta: “Khoan đã nào anh bạn.”

Người kia quay đầu lại, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt trợn to vừa bi thương đau đớn lại vừa phẫn nộ đã thể hiện rõ ràng ý tứ: “Buông tay ra mau!”, đáng tiếc là Roland không để tâm đến, lạnh nhạt nói: “Mồ hôi túa ra đầy mặt thế kia rồi, có muốn giấu cũng không giấu nổi, từ vẻ mặt của anh mà ta đã quan sát được, kết hợp với tiếng thở gấp dồn dập mà đứt quãng, tim đập nhanh, nhất là động tác vừa đi vừa cố gắng ghì chặt cơ bắp ở phần lưng và nửa thân dưới khiến cả cơ thể phải vặn vẹo… đang bị tiêu chảy đúng chứ? Ăn phải đồ hải sản quá hạn hả? Đang đi tìm nhà vệ sinh chứ gì?”

Dừng lại một giây, ngắm nhìn khuôn mặt kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt của người kia, Roland hiền hòa nói tiếp: “Đi thẳng tiếp năm mươi bốn mét về phía trước có một nhà hàng khá lớn, thế nhưng ta đề nghị anh không nên đến đó, bởi vì nhà hàng đó cũng khá nổi tiếng, kinh doanh làm ăn phát đạt, khách rất đông, nhưng ông chủ quán lại keo kiệt, xây nhà xí rất nhỏ, chỉ có hai chỗ, luôn luôn có người chờ đến lượt. Nhà vệ sinh cỡ lớn quanh khu này… để ta nghĩ xem nào… Có rồi, tốt nhất là quay đầu lại đi thẳng ba mươi mét sẽ đến một ngã tư, rẽ trái ở đó rồi đi tiếp thêm hai mươi mét nữa sẽ đến công viên, ngay cạnh công viên có một khu vệ sinh công cộng khá lớn, hẳn là còn chỗ trống.”

Nhìn vẻ mặt hoang mang hòa lẫn đủ thứ cảm xúc phức tạp của đối phương, vị chuyên gia về nhà xí nở nụ cười hiền lành: “Đừng hoảng, đừng sợ, đừng vội, chuyện còn chưa tệ như anh nghĩ đâu, tập trung tinh thần, đừng cử động quá mạnh, đi nhanh đi, chắc chắn sẽ tới kịp.”

“......!”

Trong khoảnh khắc ấy, dường như có giọt lệ đàn ông nóng hôi hổi trào lên trong hốc mắt.

Con người ta trong thời khắc tuyệt vọng nhất, sẽ đem lòng cảm kích người đã hảo tâm đưa tay giúp đỡ mình hơn gấp nhiều lần so với bình thường.

Tuy không biết vì sao anh bạn người tốt chưa từng gặp mặt này lại chỉ cần nhìn qua là biết mình đang bị tiêu chảy, còn biết cả nguyên nhân vì sao lại tiêu chảy, đồng thời nắm rõ như lòng bàn tay cả địa điểm phân bố lẫn đặc tính của hệ thống nhà vệ sinh trong thành Cathair Órga, từ đó chỉ ra phương hướng đúng đắn cho người cần trợ giúp… nhưng người đàn ông tội nghiệp đồng ý tin rằng đây là sự kỳ diệu của số phận, là sợi dây vận mệnh đưa đường dẫn lối, là nữ thần may mắn đã yêu quý, đã thương xót, nên mới đưa người tốt kia đến đúng vào lúc bản thân mình cần nhất, để anh ta xuất hiện trước mặt mình, cứu rỗi bản thân mình.

Cố nén cơn đau cuộn trào vùng bụng, ông ta run rẩy nói, “Ngài… chẳng lẽ ngài là Thiên Sứ?”

“Không! Hắn là ác ma, là ma quỷ, là tên điên biến thái!”

Nếu có bất kỳ ai quen biết Roland ở đây, hẳn sẽ phải gào lên như thế.

Người đàn ông mang theo cơn tiêu chảy ngày càng dữ dội, bước lên con đường cứu rỗi bản thân, lòng tràn đầy cảm kích. Nhìn hình bóng xiêu vẹo đó dần dần rời xa, Roland gật gật đầu hài lòng, sau đó không quay đầu lại mà nói về phía sau lưng.

“Nhìn lâu vậy rồi, muốn nói gì thì nói đi, Tír.”

Khoảng không sau lưng Roland nhộn nhạo từng đợt sóng gợn, từ đó bước ra một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng pháp sư màu tím nhạt đính đầy những ngôi sao bằng đá quý lấp lánh, mái tóc dài màu bạch kim buộc gọn sau lưng. Khuôn mặt tuổi đôi mươi không mang theo chút dấu vết nào của thời gian đang cau lại, đôi mắt xanh lam sâu thăm thẳm đầy trí tuệ ẩn phía sau cặp kính nay đã mất đi sự tĩnh lặng thường ngày, thay vào đó là một chút bối rối, một chút vui mừng, và rất rất nhiều nỗi hoang mang lo lắng.

“Lâu rồi không gặp, cô vẫn như xưa, Tír”

“Ngài cũng vẫn như xưa, Ám Vương điện hạ.” nữ Pháp Sư cúi đầu kính cẩn.

Đáp lại, hiện ra trước mắt Tír… là một màu xám trắng tựa tro tàn bao trùm cả linh hồn, như ma quỷ sâu thẳm nơi địa ngục lạnh giá nhất mở trừng đôi mắt, tĩnh lặng đến không có tiếng cả tiếng hít thở.

Cho đến khi mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng áo, nữ Pháp sư mới nghe thấy một tiếng thở dài: “Ta… không muốn nghe thấy cái danh xưng đó nữa.”

Rất lâu sau, nhưng cũng có lẽ chỉ mới trải qua vài ba phút, âm thanh của Roland mới lại vang lên, tí tởn, cợt nhả: “Cười lên cái nào người đẹp, lâu ngày không gặp, sao phải ủ rũ thế? Nhớ ta đúng không? Nhớ ta phải không? Nhớ ta chứ gì?”

Giọng cợt nhả đó khiến Tír tỉnh táo lại, bởi vì… một khi Roland đã bắt đầu cợt nhả thì sẽ không còn liêm sỉ, hắn sẽ đi làm bồn cầu phát nổ.

“Kẻ này đã thu thập thứ thông tin tình báo đó… Chẳng lẽ hắn lại…”

Giọng nói lạnh lùng như không mang theo cảm xúc của Tír vang lên từ sau lưng Roland.

“... Ngài… Người… định hủy diệt cả linh hồn lẫn tôn nghiêm của Cathair Órga này hay sao?”

“Cô nói cái gì vậy,” Roland vung tay áo khua ngang một cái, chắp hai tay ra sau lưng, mặt hơi nghiêng lên trời, nhìn về phía xa xăm nào đó, tiếng thở dài đầy tang thương chua xót “Ta đâu phải phần tử khủng bố.”

“Vậy tại sao ngươi chỉ mới vào thành tối hôm qua mà sáng sớm hôm nay đã thu thập toàn bộ thông tin tình báo về nhà cầu trong thành rồi?! Bỏ cả đêm ra thu thập thứ tình báo quái quỷ đó làm gì hả?! Đáng sợ vô cùng đấy có biết không?!” Tír chỉ thẳng vào mũi Roland, hét lớn, “Lại định chôn vùi tất cả vinh quang lẫn danh tiếng của Cathair Órga này à? Giống như…”

“Làm gì có chuyện đó!” Roland hừ một tiếng, ánh mắt ngay thẳng trầm ổn, giọng nói lạnh lùng kiên quyết, trông không giống như đang nói dối, nữ Pháp Sư còn chưa kịp yên lòng, đã nghe hắn nói tiếp, “Thứ tin tức vặt vãnh này ta chỉ mất hai tiếng đồng hồ là nắm hết, cần gì đến cả đêm…”

Tír suýt chút nữa thì rít lên: “Ngươi làm gì nữa rồi?!!!”

“Đương nhiên là sắp xếp cho mình một thân phận hợp lý để trà trộn vào học viện này.” Roland cười khẩy, đắc ý nói, “Ta, Roland Stigma, nay đã là một kẻ trồng người vĩ đại, một thầy giáo…”

“... Ngươi? Làm giáo sư?” Tír kinh hoàng, “Dạy cái gì!?”

Tên khủng bố nở nụ cười ngạo nghễ: “Đạo đức, lễ nghi, tư tưởng nhân văn và tinh thần nhân ái.”

Roland Stigma, một gã khốn nạn có sở thích làm nhà xí nổ tung, một tên dâm tặc với cái đầu tràn đầy những tư tưởng đê tiện xấu xa thấp hèn, một kẻ bỉ ổi với tính cách độc địa vô liêm sỉ, một kẻ điên từng quấy nhiễu toàn bộ mặt trận chiến trường phương Bắc đến long trời lở đất, truyền bá tư tưởng độc hại, phát tán văn hóa phẩm đồi trụy và gây ô nhiễm tinh thần lên hàng tá quan quân tướng lĩnh. 

Muốn ngụy trang thành một vị giáo sư, tiến vào một ngôi học viện nữ sinh có lịch sử đầy vinh quang và truyền thống lâu đời, dạy dỗ một đám thiếu nữ mới lớn xinh đẹp, trong sáng, hoàn mỹ, biết cái gì gọi là đạo đức, cái gì gọi là tư tưởng nhân văn, cái gì là lòng nhân ái.

Giống như một con sói đói đi dạy một đám cừu non về giá trị dinh dưỡng của đồ ăn chay.

Lại cũng giống như một đám mắt xanh mũi lõ vũ trang đến tận chân răng, đôi bàn tay thấm đẫm máu tươi, mang trên người đầy đạn bom vũ khí đến dạy cho một đám nông dân đầu trần chân đất tay cuốc tay cày biết thế nào là hòa bình.

Tír chợt ngẩn ra, rồi chém đinh chặt sắt mà phủ định: “Không đúng! Học viện này là học viện nữ sinh, theo học toàn là con em quý tộc, quy luật vừa nhiều vừa phiền phức, sát hạch giáo viên nữ còn nghiêm khắc vô cùng chứ đừng nói là giáo viên nam. Không chỉ phải được giáo viên có uy tín trong trường đề cử, còn phải có lý lịch sạch sẽ, phải thi qua được kỳ thi chuyên môn… Quan trọng nhất là… hiệu trưởng ta đây chưa từng phê duyệt nhận một giáo viên nam nào vào làm trong suốt nửa năm nay. Nói, rốt cuộc ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì? Thủ tiêu ai rồi?”

“Nói gì khó nghe quá vậy? Âm mưu quỷ kế cái gì? Thủ tiêu cái gì?” Roland lại hừ một tiếng, “Nói một cách đơn giản thì có một giáo sư của học viện Oíche Airgid đột ngột gặp tai nạn, vụ tai nạn khiến ông ta bị tổn thương nghiêm trọng cả tâm lý lẫn cơ thể đến nỗi không thể lên lớp. Trùng hợp làm sao, trước đó ông ta phát hiện một nhân tài vừa thông minh, dũng cảm, lại lương thiện, hiền lành, thích giúp đỡ người khác, nên đề cử với học viện. Vừa đúng lúc viện trưởng Tír đi ngang qua, chứng kiến cả sự lương thiện lẫn tài năng xuất chúng của người kia, nên quyết định phê duyệt đặc cách cho anh ta vào làm giáo sư dạy thay.” 

Quay đầu lại nhìn Tír, Roland nở nụ cười, “Ngài nói xem, có phải thế không viện trưởng?”

“Khoan đã…” nhìn nụ cười vui vẻ đến chói sáng kia, Tír run lên, “Người vừa đi qua kia là…”

“Giáo sư môn đạo đức, dạy lớp 1A khối cấp ba, thầy Snape…”

Nơi phương xa mà Roland vẫn dõi theo từ nãy đến giờ, vang lên hàng loạt những tiếng nổ liên hoàn, cột vật chất màu vàng nâu bắn vọt lên trời cùng với tiếng hét thảm thiết rợn sống lưng của một người đàn ông tội nghiệp nào đó.  

==========

“Hiện trường vụ tai nạn hi hữu tức cười trong thành Cathair Órga, nhà vệ sinh công cộng đột ngột phát nổ, nạn nhân đáng thương duy nhất là một giáo viên của học viện nữ sinh Oíche Airgid. Viện trưởng Tír Oighear đích thân đến hiện trường tra xét, cứu chữa, an ủi nạn nhân, đồng thời bày tỏ quan ngại sâu sắc về chất lượng công trình công cộng trong thành Cathair Órga…”

Thứ được viết lên báo chí luôn luôn chỉ có phần nổi của tảng băng trôi.

Cựu tướng lĩnh mặt trận phương Bắc, anh hùng trở về từ trận đại chiến Tận Thế năm xưa, nay là viện trưởng học viện nữ sinh Oíche Airgid, viện trưởng Tír lặng người trước tấn thảm kịch đang diễn ra. 

Rung động, rung động mãnh liệt, cả khu vực bị bao phủ bằng một màu vàng nâu đồng nhất, giống như một lời cảnh cáo đanh thép, rằng nếu như ngài viện trưởng không khuất phục, cảnh tượng ngày hôm nay sẽ lại tái diễn trên khắp Cathair Órga, đương nhiên cả Học viện Oíche Airgid cũng đừng hòng thoát thân.

Tà áo choàng không có gió mà tự động bay múa, Tír dựng lên một lớp rào chắn ma lực hình cầu bao quanh cơ thể để ngăn mùi, đồng thời sử dụng phép phi hành, bay lơ lửng ở độ cao siêu thấp, chỉ cách mặt đất nửa gang tay, cẩn thận tiến vào hiện trường vụ thảm họa.

Không cẩn thận không được, ai biết tên khốn Roland còn cài lại ở đây bao nhiêu cái bẫy? Thân là thuộc hạ cũ của Roland nơi chiến trường phương Bắc, Tír hiểu quá rõ cá tính hỏng bét của vị Ám Vương lẫy lừng danh tiếng, tính cách của hắn thể hiện rõ nét qua cách mà hắn điều binh khiển tướng trong suốt cuộc chiến tranh, nham hiểm, tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn và quan trọng nhất là vô cùng khuyết thiếu cái gọi là “liêm sỉ”.

Nhắm mắt, mở rộng cảm giác tinh thần, cảm nhận ma lực tàn lưu sót lại nơi hiện trường, trong đầu Tír nhanh chóng tái hiện cảnh tượng diễn ra khi ấy.

Khu vệ sinh công cộng bị cài một hệ thống gây nổ phức tạp, đi kèm một ma thuật thôi miên ám thị khéo léo, xua đuổi bất cứ ai có ý định lại gần, ngoại trừ một người: Giáo sư Snape.

Trong cơ thể người đàn ông tội nghiệp đó có một ma thuật nho nhỏ do chính tay Roland phát minh, được cải tiến từ những ma thuật hệ vong linh vốn chuyên dùng để giết chóc, tác dụng đầu tiên là kích thích đường ruột gây nên cơn đau bụng tiêu chảy mãnh liệt, thứ hai là đóng vai trò “giấy thông hành” cho phép ông ta bước vào nhà xí mà không bị ảnh hưởng bởi trò ma thuật ám thị, cuối cùng là “kíp nổ”, ngay khi quá trình đào thải bắt đầu, hệ thống gây nổ sẽ được kích hoạt, toàn bộ nhà cầu sẽ nổ tung.

Nói cách khác, ông giáo già đáng thương bị bắn bay lên trời ngay khoảnh khắc cảm thấy cuộc đời được cứu rỗi.

“Gục ngã trước cửa thiên đường… đúng phong cách quen thuộc này rồi… Tuyệt đối không gây họa cho người vô can, ngài vẫn như xưa…”

Cuối cùng, nữ Pháp Sư thở dài một hơi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vì sao? Điện hạ… năm xưa đã xảy ra chuyện gì…”

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Tội thầy snape :))
Xem thêm
AUTHOR
Tui nghĩ là ổn áp và hài phết đấy bro, nhưng mà theo cảm nhận riêng thì có vẻ đoạn này không cần thiết lắm
“Không! Hắn là ác ma, là ma quỷ, là tên điên biến thái!”
Nếu có bất kỳ ai quen biết Roland ở đây, hẳn sẽ phải gào lên như thế.

Tui nghĩ cứ cho người đọc tự ngộ ra sau khi nghe viện trưởng nói sẽ thú vị hơn. Với đằng nào đọc cũng sẽ tự suy diễn được mà. Ngoài ra, chung vấn đề tương tự, đoạn thoại này
“Lại định chôn vùi tất cả vinh quang lẫn danh tiếng của Cathair Órga này à? Lại định sơn cả thành bằng màu chất thải nữa à?! Giống như…”
Tui nghĩ là khúc "lại định sơn cả thành bằng màu chất thải" này lộ sớm quá, nó làm giảm đi sự bất ngờ và hiệu quả của cái joke nổ nhà xí. Quan điểm cá nhân thôi, nhưng tui nghĩ nếu để cho người đọc lo sợ nơm nớp về việc Roland có thể làm gì, tạo cảm giác căng thẳng rồi hóa ra đó chỉ là bom shit thì buồn cười hơn xíu
Xem thêm
AUTHOR
sau khi ông đọc xong cứ xóa cái comment này nhé, đỡ phải thành spoiler cho người đọc mới, giờ tui mới thấy là nó trả lời ở ngoài
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Hợp lý @@! Lẽ ra phải giấu quả bomb kỹ hơn để tạo bất ngờ
Xem thêm
Đọc vào thấy Divine Rapier lại nhớ tới Dota 2.
Well, t sẽ theo dõi truyện này vì chi tiết này =))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Bởi vì ta là DotAer
DotAer không bao giờ chết
Chỉ sống trong hang thôi :(
Xem thêm