Roland đi nhanh mà về cũng nhanh, chẳng bao lâu sau đã vác về mấy người bị trói chặt cứng như khúc giò, quẳng vào phòng.
Hắn lôi từ trong túi ra mấy cái lon bằng thiếc, ngón tay bắn ra kiếm khí đục mở nắp lon. Khoảnh khắc ấy, một thứ mùi kinh hoàng xộc lên, lan tràn ra khắp căn phòng, khiến Tír vội vàng bật người lùi ra sau, cách hắn một quãng xa, thảng thốt hãi hùng: “Ngài lại mang cả phân theo người?!”
“Hỏi lạ, ai mà chả mang phân theo người, khác nhau ở chỗ để trong bụng với cầm trên tay mà thôi.” Quay đầu lại, nhìn vẻ mặt vừa kinh sợ vừa ghê tởm của Tír, hắn mới nhận ra mình vừa buột miệng nói sai rồi, “Khoan đã! Cô đừng hiểu lầm, thứ này không phải phân, mà là cá trích!”
Giơ cái lon sắt trong tay lên, Roland vội vàng giải thích: “Đây là đặc sản của một bộ tộc du mục vùng biển băng phía Tây Bắc, tên là Surströmming, là cá trích đóng hộp, là đồ ăn!”, cầm sang cái lon thứ hai, bên trong là một thứ chất lỏng đặc sệt màu tím đen có vẻ không hề an toàn, “Còn thứ này là đặc sản của một đất nước ở vùng biển phía nam, tôm ủ muối để lên men, bọn họ gọi nó là Mắm Tôm.” mở tiếp lon kim loại thứ ba, những khối gì đó vuông vức màu đen xám ngâm trong dung dịch nhờ nhờ lõng bõng, “Còn thứ này là đặc sản của bộ tộc thổ dân Medium Flower, Đậu Phụ Thối! Tất cả đều là đồ hộp, là đồ ăn! Thật! Ta thề!”
Nhưng đã quá trễ, nữ Pháp Sư xinh đẹp đã biến mất vào bức màn không gian nhộn nhạo phía sau lưng.
Roland nhìn sang phía những tù binh với khuôn mặt đầy ghê tởm, rít lên: “Tất cả là tại các ngươi!”
Hắn chộp một người tù bình, cẩn thận rút ra từ mỗi lon đồ hộp một giọt nước, hòa trộn thành một giọt nước lớn lơ lửng trên không trung, rồi chia làm hai phần bay thẳng vào hai lỗ mũi tên tù binh tội nghiệp.
Tên tù binh bị trói chặt cứng giật nảy người lên, giãy giụa co giật như một con cá mắc cạn, nước mắt nước mũi giàn giụa trào ra không thể kiểm soát nổi.
Gã biến thái vừa để cô nàng xinh đẹp tuột mất khỏi tay, nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn đầy méo mó: “Đây là hình phạt vì dám cười ta!”
“Bọn tôi đâu có cười?!”
“Các người cười thầm trong lòng!”
Mang theo biểu cảm méo xệch vô cùng kinh hoàng, đồng thời kích hoạt hai kỹ năng bị động “thẹn quá thành giận” và “giận cá chém thớt”, đại ma vương Roland Stigma bước từng bước tới gần những con cá nằm trên thớt, ba lon đồ hộp bay vòng vòng quanh người, tỏa ánh kim loại vàng lóng lánh.
Đêm còn rất dài.
==========
Buổi sáng hôm sau.
Các nữ sinh mang theo nụ cười khéo léo duyên dáng, trò chuyện về những đề tài hấp dẫn gần đây, như những mẫu thời trang gần đây đang thịnh hành, mỹ phẩm cao cấp nhập khẩu từ tộc Elf, đồ trang sức do tộc Dwarf chế tạo, vũ hội long trọng sắp diễn ra… ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua bục giảng rỗng tuếch, không hẹn mà cùng nhớ tới vị giáo sư dạy thay trẻ tuổi ăn nói ngông cuồng vô lễ ngày hôm qua.
Nhưng không ai mở miệng nhắc tới anh ta cả.
Cũng không ai nói mình đã làm gì ngày hôm qua.
Học sinh ưu tú của học viện Oíche Airgid, những tiểu thư quý tộc gia thế hiển hách, tương lai cũng sẽ là những phu nhân mẫu mực nổi tiếng của đế quốc, ngày hôm qua dù bị xúc phạm nghiêm trọng cũng không hề mất đi bình tĩnh mà buông ra những lời độc địa thô thiển như “gia tộc ta sẽ trừng trị hắn”, hay “cha ta sẽ xử lý hắn”...
Bọn họ không nói, chỉ làm, những quý tộc xuất sắc điển hình, giết người mà chẳng bẩn tay.
Trong những ánh mắt xinh đẹp đó, lóe lên những tia chế giễu mỗi khi tình cờ liếc qua bục giảng trống không.
Có lẽ trong một ít ánh mắt còn xen lẫn tiếc thương tội nghiệp.
Nhưng hầu như tất cả mọi người đều đã xác định chắc chắn, vị giáo sư dạy thay tự xưng là Roland kia đã trở thành vật hy sinh bé nhỏ trong trò chơi quyền lực của các tiểu thư quý tộc, chẳng bao lâu sau sẽ chỉ còn là nhân vật trong câu chuyện cười vô thưởng vô phạt dùng để kể tại bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu.
“Chào buổi sáng, bọn nhóc!”
Một giọng nói đầy vui vẻ hào hứng vang lên, xua tan mọi tiếng xì xào bàn tán trong phòng học.
Mang theo nụ cười vô cùng gợi đòn, vác theo một cái bao tải to tướng, kẻ khốn nạn nào đó vừa nhảy chân sáo vào phòng học, vừa giơ tay vẫy chào: “Các học trò yêu quý, tối hôm qua có nằm mơ thấy thầy không đấy? Đừng ỷ vào việc là trong mơ mà làm chuyện dâm dục biến thái gì với thầy đấy nhé!”
Một kẻ lẽ ra không thể xuất hiện lại nghênh ngang xuất hiện.
Các thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt trợn to không thể tin tưởng nổi vào sự thật đang xảy ra, không ít cô gái nhanh nhạy đã bắt đầu hoảng hốt, vì tên kia không bị thương một chút nào, tức là…
Roland vừa vươn vai duỗi người vừa cằn nhằn, “Tối hôm qua thật ồn ào náo nhiệt quá đi… Làm thầy ngủ không được ngon luôn, cái đám nhóc nghịch ngợm các trò thật là… Không có lần sau đâu nha, tái phạm lần nữa thầy sẽ bắt các trò làm gối ôm, để thầy giáo vĩ đại ta đây ôm đi ngủ bù…”
Vừa lắc la lắc lư cợt nhả vừa phun ra lời quấy rối tình dục lộ liễu, Roland đột nhiên nhếch mép, giơ một ngón tay cái ngợi khen về phía đám học trò: “Tối hôm qua thật là vui, nhận được những món quà mang đầy tình yêu thương của một số em học sinh yêu quý làm thầy nhớ đến câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Bận rộn cả một buổi tối mới gom đủ quà đáp lễ cho các trò đấy, giờ chúng ta phát quà thôi nào!”
Mở bao tải, dốc ngược, một đám hộp và phong bì thư rơi ầm ầm ra, chất thành đống trên bàn giáo viên.
Roland lấy một phong thư, ánh mắt lướt qua tiêu đề, rồi quay đầu lại nở nụ cười: “Angelina!”
“Tiểu thư Angelina, con gái của tướng quân trấn giữ Cathair Órga, có một người anh trai mới hai mươi tuổi đã là đội trưởng đội kỵ binh, thật ghê gớm, đúng là tuổi trẻ tài cao, nhìn người chẳng dùng đến nửa con mắt, vừa thô bạo, vừa kiêu ngạo, lại còn vô cùng khí phách, mới gặp mặt đã bảo ta quỳ xuống, còn nói muốn bẻ gãy một chân ta nữa chứ. Chậc! Ta cảm thấy anh trai trò rất thú vị, rất đáng yêu, ta thích ánh mắt hắn nhìn ta, đúng là ánh mắt của một nhà quý tộc chân chính có huyết thống cao quý, từ trên cao nhìn xuống như nhìn một con kiến, ta thật sự, thật sự rất thích cái ánh mắt kiêu căng ngạo mạn một cách tự nhiên ấy…”
Bước chậm rãi tới bên thiếu nữ xinh đẹp, Roland cúi người đến sát bên tai Angelina, dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn gào thét: “Thích đến mức ta muốn moi con mắt của hắn ra, nạm lên trên cửa nhà các người…”
Một tia sát khí lộ ra nhằm vào thiếu nữ quý tộc, để một câu nói của Roland có hiệu quả chẳng khác gì ma thuật nguyền rủa, sát ý của kẻ từng bước ra từ núi thây biển máu khiến cô gái chìm vào hoảng loạn. Dường như cảnh tượng người anh trai với hai hốc mắt trống rỗng, thi thể người thân nằm la liệt khắp nhà, máu chảy thành sông ngập tràn mặt đất, trực tiếp hiện ra ngay trước mắt, khiến cô muốn thét lên, nhưng chưa kịp hô ra miệng đã bị một bàn tay chắn ngang bịt lại: “Giờ đang là giờ học mà, đừng có làm ồn chứ?! Tiểu thư Angelina có muốn xem món quà ta chuẩn bị cho trò hay không? Đoán xem là con mắt của anh trai em, hay lỗ tai của cha em, hay là ngón tay của mẹ em đây?”
Thiếu nữ nghẹn ngào sợ hãi, dùng sức giãy dụa, trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh hờ hững bắt đầu dâng lên hơi nước van xin.
Thầy giáo dạy thay mỉm cười, ấn nhẹ thiếu nữ vào lại chỗ ngồi, một tay chắp sau lưng, tay còn lại phe phẩy một phong thư trước mặt cô học trò: “Một chút lòng thành, đừng ngại, không cần phải khách khí, để thầy mở ra giúp trò nhé…”
Xé phong thư, lấy ra một tờ giấy, Roland cười nói: “Đừng sợ, chỉ là một tờ lệnh điều động mà thôi, tài năng trẻ tuổi như anh trai em lẽ ra phải có một tương lai rộng mở, làm tướng canh phòng Cathair Órga thật quá lãng phí. Divine Rapier êm ả yên bình, mấy chục năm không có nổi một trận đánh, lấy đâu ra cơ hội cho anh trai trò thể hiện khí phách anh hùng mà thăng quan tiến chức cơ chứ. Chi bằng đến Battle Fury làm một tên binh bét đi, nơi đó núi hiểm nước sâu, giặc cướp như rươi, còn có Pháp Sư Tử Vong tà ác và Vong Linh thiên tai hung hãn không ngừng tràn ra từ Avernus, đúng là nơi tuyệt hảo để anh trai trò lập công, thăng chức, xây dựng sự nghiệp… đừng lo lắng, ta đảm bảo cuộc sống của hắn ở đó sẽ rất thú vị, thú vị vô cùng.”
Angelina sợ sệt, nằm nhoài trên bàn nhìn chằm chằm thật kỹ vào tờ quân lệnh điều động chính thức, nếu đây là thật, vậy thì cuộc đời anh trai cô đã bị thay đổi hoàn toàn, từ tướng quân ở Divine Rapier giàu có hòa bình trở thành một gã lính quèn ở Battle Fury hoang vu nguy hiểm.
“Đừng nhìn nữa, là thật.” Roland nhếch môi, híp mắt, “Kể cả ta có dùng củ cải trong cặp xách của trò khắc thành con dấu, thấm máu anh trai trò rồi đóng lên, chỉ cần ta nói nó là thật, cha trò cũng sẽ gật đầu đồng ý, sút anh trai trò lên phương Bắc đi đào tuyết.”
“Tờ lệnh này tạm thời giao cho trò bảo quản, nếu đến khi lịch dạy thay của ta hoàn thành mà trò vẫn không thể khiến ta đổi ý, thì tự tay mang tờ lệnh này đến giao cho anh trai mình nhé.” Roland xoa đầu thiếu nữ, cười hiền hòa, “Ta cũng sẽ đến tận nhà thăm hỏi, cắt một cái chân của hắn, đồng thời để cả nhà trò phải vừa đứng xem vừa vỗ tay hoan hô. Vỗ tay không đủ to, hoan hô không đủ nhiệt tình, ta sẽ cắt thêm một cái chân. Nếu vẫn không đủ, ta cắt nốt cả cái chân ở giữa.”
Nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, Roland vươn tay về phía bục giảng, một phong thư bay tới, hắn liếc qua bao thư, rồi hướng đến vị thiếu nữ hoảng loạn đáng thương tiếp theo.
“Emma Jolie, cần gì phải chuyện bé xé ra to thế chứ, cha của trò là quan chấp chính Cathair Órga, một ngày phải xử lý bao nhiêu công chuyện, bận bịu như vậy làm gì có thời gian tự mình đi xử lý một con tép nhỏ cỏn con như ta. Chỉ phái một đội trị an đến, tùy tiện chụp cho ta một cái tội nhảm nhí, định ném thẳng vào nhà lao cho xong chuyện. Nhưng mà, tuy hắn không có hứng thú với ta, ta lại cảm thấy rất tò mò về hắn, cho nên ta đến văn phòng của hắn dạo chơi một lát, tìm thấy trong két sắt bí mật… Chà chà…”
Thầy giáo dạy thay lôi từ trong phong bao ra một tờ giấy, hai tay cầm hai góc giơ lên phe phẩy trước mặt cô học trò, thiếu nữ tóc vàng nhìn tờ giấy trong tay Roland, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng giật lấy. Thời khắc này, nụ cười giả dối trên mặt đối phương chẳng khác nào ác ma nhe răng liếm mép cười gằn trong mắt Emma: “Cất cho cẩn thận nhé trò Emma, thứ này mà bị đối thủ chính trị lấy được, đừng nói là địa vị, đến cả cái đầu của cha trò cũng còn khó giữ…”
Đặt hai tay lên bả vai thon gầy yếu đuối của thiếu nữ, Roland cúi đầu nhẹ nhàng hít vào, trắng trợn ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô nữ sinh, ánh mắt từ trên nhìn xuống xuyên qua cổ áo quan sát bộ ngực căng tròn trắng nõn, cảm nhận cơ thể cô gái run lên vì sợ hãi, vừa đưa cho Emma một cái chai nhỏ vừa nở nụ cười độc địa: “Thuốc tẩy đặc dụng, dùng để tẩy hình vẽ trên cái đầu hói của cha trò, hy vọng ông ấy không giận, ta cũng chỉ là muốn tốt cho trò mà thôi, đúng không?”
Bầu không khí kỳ dị dần dần bao phủ cả phòng học, các nữ sinh lo lắng bất an bắt đầu xì xào bàn tán. Roland quay đầu lại, con mắt mang theo hơi lạnh thấu xương quét một vòng quanh lớp: “Đừng nói chuyện, ngoan, mỗi người tự học, ai cũng có phần.”
Âm thanh Roland nói ra không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để tất cả người trong phòng nghe thấy.
Chuyện đến nước này, đã không còn ai dám cho rằng hắn là tên điên ngông nghênh mà ngu xuẩn nữa.
Giống như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim tất cả mọi người, bầu không khí nặng nề khiến các nữ sinh khó thở, những bông hoa mong manh được nuôi lớn trong nhà kính đã nếm được hương vị của nỗi sợ hãi khi nhận ra cả gia thế lẫn quyền lực mà mình vẫn tự hào nay đã không thể bảo vệ nổi bản thân.
Những người ra tay hành động hôm qua đang hối hận, những người chỉ đứng ngoài quan sát đang mừng thầm.
Một con ác ma khoác lớp da người, mặt mang theo nụ cười vui vẻ, phân phát những món quà kinh hoàng, kẻ nhận quà vô cùng sợ hãi, nhưng lại không thể không nhận…
“Scarlett Alba! Cũng thông minh nhanh nhạy lắm! Bí mật thuê một đám du côn tới dạy dỗ ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không liên lụy đến bản thân mình. Nhưng vẫn còn chưa đủ tốt, nếu là ta làm, đầu tiên ta sẽ lệnh cho người hầu đến thị trấn bên cạnh, thuê sát thủ, hoặc ít nhất cũng phải đi nhờ lính đánh thuê. Phải biết là, tin tức lan truyền rất nhanh trong tầng lớp lang thang du đãng dưới đáy xã hội, trong khi bọn du côn lại không biết giữ mồm giữ miệng, vài đòn tra khảo nhẹ nhàng là chúng phun hết ra ngay… À mà, thầy rất đau lòng đấy nhé, thuê người đi xử lý thầy mà trò chỉ treo giá có năm đồng vàng, cho nên ta quyết định gửi về cho gia tộc của trò một tờ giấy báo nợ năm trăm ngàn đồng vàng. Ta nghĩ là gia tộc trò sẽ trả nổi thôi, dù sao mới mùa đông năm kia bọn họ ở phương Bắc Battle Fury đã… À à ừ, được rồi, ngoan nào Scarlett, ta không nói nữa, nhưng lần sau khi muốn bịt miệng thầy thì nhớ đừng có dùng tay, mà hãy dùng thứ gì khác mềm mại ngọt ngào hơn nhé.”
“Jessica Gadot, tuổi còn nhỏ như vậy đã nắm thực quyền trong gia tộc rồi, điều động được cả đội quân ám sát bí mật do gia tộc nuôi dưỡng đi xử lý ta. Nhưng rất tiếc, ám sát và chống ám sát là thứ mà thầy cũng cực kỳ am hiểu, cách xa ba trăm dặm ta cũng ngửi thấy mùi máu tanh và hơi sát khí bọn chúng tỏa ra rồi. Muốn ám sát ta chí ít cũng phải vận dụng sát thủ cấp Võ Thánh hoặc Pháp Thánh, còn phải là nữ, xinh đẹp vào, thì may ra còn có một chút cơ hội. Nhưng từ mấy tên bị ta bắt được làm mẫu thì ám sát đoàn nhà trò bồi dưỡng ra cũng khá đấy, quả nhiên là con bài tủ cuối cùng mà mỗi gia tộc tiêu tốn vô số tài nguyên đời đời truyền lại, ta rất thích… cho nên từ nay chúng là của ta, mua đứt, trả bằng một xu đồng. Trò cảm thấy gia tộc mình sẽ không đồng ý? Thế thì nhìn cái này xem…”
Cuộc trừng phạt vẫn không ngừng tiếp diễn, những món quà đáng sợ không thể không nhận được ban phát kèm với lời cợt nhả khiến người nghe chỉ cảm thấy muốn giết người, nhưng lại không làm gì được.
Trong nội tâm các thiếu nữ dâng trào hối hận, nỗi kinh hoàng gặm cắn tâm linh.
Bài học ngày hôm nay, chắc chắn sẽ khiến các thiếu nữ nhớ mãi suốt đời không quên nổi.
Phát xong món quà cuối cùng, Roland nhảy chân sáo quay trở về bục giảng, ngồi lên bàn, hai tay vỗ vỗ vào nhau đầy hào hứng: “Xong rồi! Những ai chưa nhận được quà lần này cũng đừng nản chí, những bạn khác có quà vì tối hôm qua đã hoan nghênh thầy rất nhiệt tình, nên mới nhận được quà đáp lễ. Em nào cũng muốn có quà thì hãy mạnh dạn thể hiện tình yêu nồng nàn cháy bỏng với thầy nhé!”
Không có ai đáp lời.
Những thiếu nữ may mắn thoát nạn im lặng không biết nói gì.
Những thiếu nữ vừa nhận được quà đáp lễ vẫn còn chìm trong trạng thái hồn bay phách lạc, ảm đạm sa sút.
“Các em học sinh đáng yêu của thầy…” Roland ngồi lên trên bàn giáo viên, hai chân đung đưa phấn khích, giơ lên một ngón tay lắc qua lắc lại, “Các em gặp rắc rối rồi! Chỉ vì xung động nhất thời, quen thói ỷ mạnh hiếp yếu, vội vàng sử dụng quyền thế mà bậc cha chú đã trao cho, kết quả là mang lại phiền phức ngập trời cho cả gia tộc.”
Lời hắn nói ra như mang theo một sức hấp dẫn đặc biệt, cả đám thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên, lặng yên quan sát giáo sư dạy thay.
Roland lại vẫn híp mắt nhe răng cười đầy giả tạo: “Sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ? Ta chỉ là một giáo viên dạy thay tạm thời, chúng ta đi cùng nhau cũng chẳng được mấy lâu, giữa chúng ta lẽ ra phải là câu chuyện học đường thanh xuân ấm áp giữa thầy giáo trẻ đẹp trai đào hoa và các nữ sinh tao nhã xinh đẹp hoạt bát đáng yêu. Tại sao lại biến thành tình cảnh ác liệt như thế này? Vì sao? Ai là kẻ sai? Nếu như mọi người tôn trọng ta ngay từ đầu, ta cũng không phải bắt nạt các em, các em cũng không cần phải đến tặng quà cho ta lúc nửa đêm, ta cũng chẳng phải tốn cả đêm đi chuẩn bị món quà to lớn hơn tặng lại. Cuối cùng, sai là ở các trò!”
Giáo sư dạy thay nhảy xuống khỏi bàn giảng viên, chầm chậm dạo bước qua từng hàng học sinh: “Trong lòng các trò chắc chắn là rất ấm ức, nhất định là đang âm thầm mắng chửi ta thậm tệ. Mắng ta không ga lăng, không có phong độ quý ông lịch thiệp, mắng ta tính kế hãm hại các trò, mắng ta ra tay độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn… Nhưng mà, lỗi vẫn là tại các trò đã sai!”
Roland nhún vai, “Nếu như ta chỉ là một người bình thường, chắc chắn sẽ bốc hơi không một gợn sóng dưới âm mưu của các trò, thậm chí không ai nhớ đến, không ai quan tâm. Bọn họ chỉ biết rằng có một tên ngu ngốc lên cơn điên dám đi bắt nạt các tiểu thư cao quý, sau đó bị dạy cho một bài học, chỉ vậy mà thôi… Nhưng mà…”
Giọng Roland đột nhiên to lên, hắn nhìn xung quanh, gằn từng chữ một: “Không có chuyện “nếu như”! Cũng không tồn tại “giá mà”! Lỗi là tại các trò, sai là ở các trò, hoàn toàn là do các trò vô lễ, vì các trò hung hăng càn quấy, vì đám học sinh ngu ngốc thiển cận, điếc không sợ súng, chọc vào rắc rối không nên chọc, vì đám nhãi ranh mới tí tuổi đã hung tàn hiểm độc… Ta, hay nhà trường, hay thậm chí cả gia tộc của các trò cũng sẽ cùng chung một đánh giá, tất cả đều là tại các trò. Đây là quy tắc trong trò chơi quý tộc mà đám nhóc con các trò vẫn lấy làm tự hào, bởi vì ta mạnh hơn tất cả các trò, mạnh hơn tất cả thế lực đứng sau lưng các trò cộng lại. Cho nên ta mãi mãi vẫn luôn là kẻ đúng!”
Trong mắt các thiếu nữ lóe lên lửa giận, cho dù kẻ bại đã cam chịu thất bại, vẫn không ai có thể không tức giận trước kẻ chiến thắng cứ mãi huênh hoang diễu võ giương oai khiêu khích. Cho nên Roland ném cả đám vào hầm băng, dập tắt tất cả lửa giận: “Tưởng tượng xem người nhà các trò sẽ thế nào khi những món quà của ta được gửi tới nhà. Các trò sẽ nhận được gì đây nhỉ? Một cái bạt tai từ người cha hiền từ vẫn luôn yêu thương cưng chiều? Hay nỗi căm hận của người thân bị các trò làm liên lụy? Hay ánh mắt hả hê sung sướng của những anh chị em khác mà ngày thường vẫn luôn ngưỡng mộ nịnh nọt các trò?”
Ngưng lại một chút, để cho nỗi sợ hãi có thời gian len lỏi vào từng trái tim thiếu nữ non nớt, Roland cười hiền từ: “Gia tộc tổn thất nặng nề chỉ vì các trò gây tai họa, bọn họ sẽ trả lại cho các trò những gì đây? Không còn được cưng chiều? Bị tống cổ ra khỏi trung tâm quyền lực? Hay sẽ trở thành một công cụ, tối đa hóa giá trị, bị buộc phải hy sinh tất cả để cứu vãn tổn thất?”
Trong đôi mắt đẹp thanh tao của các thiếu nữ cùng hiện lên nỗi kinh hoàng.
Tấm gương kết cục của những kẻ bại trận đã quá nhiều.
“Các trò đang sợ hãi? Không có tác dụng gì đâu. Gia tộc không che chở nổi các trò, lớp người đi trước giờ còn chẳng giữ nổi mình thì làm sao trợ giúp nổi ai? Lũ ranh con nham hiểm lắm mưu nhiều kế, giờ đây chỉ có thể chờ đợi phán quyết trong bất lực. Cảm giác thế nào? Thích không?”
“Nhớ cho kỹ cảm giác của ngày hôm nay, nhớ cho kỹ tâm tình của mình vào lúc này, đây là tâm tình của kẻ yếu khi gặp phải kẻ mạnh ức hiếp thô bạo không thèm nói đạo lý.” Roland nhẹ giọng, “Các trò nhận được trừng phạt mỗi người mỗi khác, tùy vào hành động tối hôm qua nghiêm trọng tới mức nào. Quý tộc muốn dựa vào quyền thế bẻ gãy chân ta, ta khiến cả đời hắn cũng không ngóc đầu lên nổi. Sai thuộc hạ đến tống ta vào tù, ta tống cả gia tộc vào vòng tù tội. Vận dụng quân đội ám sát để xử lý ta, ta cướp đi cả đội quân. Dùng tiền thuê du côn đến gây sự với ta, ta dạy cho biết thế nào là sức nặng của đồng tiền. Sai hộ vệ đến đánh ta, ta chỉ đánh bọn họ một chầu nhừ tử. Định phóng hỏa đốt nhà nhân tiện giết chết ta, ta khiến cả nhà đều biến thành… Ừm, ta chưa có đốt, cũng chưa giết, thật mà."
“Ý nghĩ khác nhau dẫn đến những kết cục khác nhau, nếu như mệnh lệnh lúc thuê người chỉ là đe dọa mà không phải là bẻ tay chặt chân, có lẽ gia tộc sẽ không phải nhận tổn thất lớn đến thế, nhưng không," Roland thở dài, "Các trò chỉ đứng trên lập trường của kẻ mạnh, đứng trên vị trí của kẻ thống trị từ trên cao nhìn xuống, trừng phạt một kẻ yếu, không mang theo một chút xót thương hay nhân từ."
“Gieo nhân nào gặt quả ấy, các trò gieo mầm ác đương nhiên sẽ phải nhận về quả đắng.”
“Mùi vị trái đắng rất tồi tệ, nhưng các trò sẽ phải dùng cả một đời từ từ nhấm nháp thưởng thức mùi vị kinh khủng đó.”
“Xử sự không mang theo xót thương hay lòng nhân từ, cho nên cũng không nhận được bất kỳ xót thương hay nhân từ nào từ ta, lỗi là tại các trò.”
“Đây là bài học đầu tiên ta dạy cho đám nhóc các trò… Đạo đức là gì? Tư tưởng nhân văn là gì? Tinh thần nhân ái là gì? Không phải là khẩu hiệu rỗng tuếch, không phải tình cảm bao la thương hại cho cả thế giới, mà là mỗi khi làm bất cứ một chuyện gì cũng phải biết giữ lại một chút xót thương và lòng kính trọng. Cho dù đối phương chỉ là một người bình thường, nhỏ bé, yếu ớt, không có sức phản kháng, không có khả năng trả thù, cũng phải giữ lấy nhân từ, giữ lại một chút tôn trọng, bởi vì hành vi của các trò sẽ ảnh hưởng đến cả đời người kia.” ngồi xuống bục giảng, ngả lưng dựa vào bàn giáo viên, thở dài mệt mỏi, lần đầu tiên Roland lộ ra một nụ cười chân thành trước mắt đám học trò, “Vì ta tin rằng thế giới này có nhân quả, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, thiện ác cuối cùng rồi cũng đến ngày hồi báo…”
“... Vì chính nghĩa tuy hư vô mờ mịt, nhưng vẫn luôn tồn tại. Nếu trời không có mắt, thì tự tay ta cướp lấy!”
Trong nháy mắt, gã giáo viên dạy thay lại trở mặt, nhảy dựng lên chỉ vào đám học sinh đang ngồi trên ghế, lớn tiếng rít gào: “Cho nên có một lũ nhóc con nham hiểm độc địa định bắt nạt giáo viên chuẩn bị sắp phải chết đuối trong máu tươi của chính mình!”
Các thiếu nữ giật nảy mình, nhưng ngay lúc này trên mặt Roland lại hiện lên nụ cười cợt nhả: “Đùa thôi, nếu là bình thường như mọi khi, đám nhóc các trò không bị lột da mới lạ, nhưng bây giờ ta đang là thầy giáo của các trò, đương nhiên sẽ khoan dung tha thứ cho các học sinh lỡ chân đi sai đường, dẫn dắt học trò của mình trở về đường ngay nẻo chính, cho những ai muốn làm lại cuộc đời một cơ hội để sửa sai.”
Các thiếu nữ đã rơi vào tuyệt vọng, lúc này như mới vớ được nhánh cây cứu mạng, đôi mắt lại lóe lên ánh sáng hy vọng.
Chẳng biết từ lúc nào, tên giáo viên dạy thay biến thái đáng sợ đã nắm hết các thiếu nữ trong lòng bàn tay.
“Ngày hôm qua ta có nói gì rồi nhỉ, trò chơi của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi vui vẻ, bởi vì tối hôm qua đã có người ra tay, nên cả lớp đều phải tham gia, tất cả các trò đều là tòng phạm!” Chỉ vào đám học trò một cách vô cùng thô lỗ, Roland nhếch mép, “Các trò có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào. Dùng ngực cũng được, dùng mông cũng được, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ ta phạm tội cũng được, đánh lén, hạ độc, tranh luận… hợp tác với bạn học, tạo áp lực với nhà trường, nhờ người nhà hỗ trợ, tính kế, đặt bẫy, vu oan hãm hại… chỉ cần có thể vượt qua được ta một lần, tất cả đám nhóc các trò sẽ được miễn mọi hình phạt.”
“Còn đối với các bé học sinh ngoan tối qua đã không ra tay, nếu có thể thắng được thầy thì sẽ nhận được một điều ước, chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ để em được thỏa mãn.” Roland lại lộ ra một nụ cười vô cùng mê hoặc, đầy tính dẫn dắt người ta phạm tội, “Thầy của các trò rất là tài giỏi đấy nhé…”


0 Bình luận