Trong truyền thuyết, học viện nữ sinh là nơi những tình cảm rung động đầu đời ngây ngô thuần khiết nhất giữa những thiếu nữ trong sáng e ấp hé nở.
Trong truyền thuyết, học viện nữ sinh là chốn thánh địa huyễn tưởng cuối cùng của mọi gã đàn ông, “Đợi đến ngày chúng ta thống trị Cathair Órga, chia cho anh em mỗi người một bé nữ sinh!” đã là câu khẩu hiệu cửa miệng để đám biến thái bại trận hoang tưởng đem ra tự khoác lác an ủi lẫn nhau.
Trong truyền thuyết, khu vườn địa đàng đó nuôi dưỡng những cô bé dễ thương không biết đến buồn lo, có học sinh xuất sắc xuất thân nhà nghèo thường hay đi làm thêm ngoài giờ học, có tiểu thư quý tộc kiêu ngạo mà ngây thơ trong sáng chưa trải sự đời, có công chúa ẩn giấu thân phận để tận hưởng cuộc sống học đường yên ả… tóc dài đen, tóc vàng ngắn, tóc trắng thẳng, tóc hồng gợn sóng bồng bềnh… mỗi người một lịch sử, mỗi người một cá tính, đang chờ các anh em đến chinh phục…
Hôm nay, giấc mơ của Roland Stigma tan vỡ, bù lại, hắn nắm được một chân lý: Chỉ cần là học sinh, nhất định sẽ bị áp bức bởi thứ gọi là giáo dục, mà nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh, có phản kháng.
Phòng học rộng lớn chìm trong tiếng ồn ào líu ra líu ríu, thầy giáo già nghiêm khắc nay đã phải nghỉ ngơi, thay vào đó là tên thư sinh trẻ tuổi trông không có mấy sức uy hiếp, khiến đám học trò như được sổ lồng. Ở một nơi như học viện nữ sinh Oíche Airgid, sinh vật trẻ tuổi mang giới tính nam như Roland luôn luôn là nguồn tài nguyên quý hiếm, cả đám nữ sinh xì xào bàn tán, đánh giá giáo sư dạy thay từ đầu đến chân, bình phẩm từ cọng tóc chỉa ra trước trán cho đến khóe mắt mang một chút nét buồn mênh mang, thậm chí có vài cô nàng to gan còn dám nháy mắt cười duyên, làm vài động tác lả lơi quyến rũ giáo viên, hoàn toàn không xem thầy giáo trẻ ra gì.
Roland hô lên “Yên tĩnh!” ba lần bảy lượt, nhưng chẳng có ai thèm quan tâm tới lời nói của hắn.
Khó khăn lắm ông giáo già cổ hủ mới có việc bận không thể lên lớp, giáo sư dạy thay trẻ tuổi có mái tóc đen cắt ngắn không được nuôi dài hay tạo kiểu cầu kỳ, trang phục giản đơn cũng chẳng phải hàng xa xỉ, trông không giống con nhà danh gia quý tộc đáng để kiêng nể, đương nhiên đám học trò ranh mãnh phải chớp thời cơ ra tay trước, đè ép khí thế của giáo viên dạy thay ngay từ đầu, để anh ta biết rằng ở đây bên nào mới nắm vai trò chủ đạo… đáng tiếc là các thiếu nữ đã chọn sai đối tượng, phần tử bạo lực trong cả trường có tập hợp lại cũng chưa chắc hơn nổi vị giáo sư dạy thay trẻ tuổi này.
Một tiếng nổ đột ngột vang lên khiến mọi người giật nảy mình, nhìn quanh phòng học đã trở nên lặng ngắt như tờ, Roland thản nhiên hất mũi chân, đá những mẩu vụn gỗ còn lại từ chiếc ghế vào góc lớp: “Còn ai không nghe lời nữa, ta sẽ phạt trò ấy phải tự ăn cho hết trái dưa chuột đang cất trong túi xách của chính mình.”
Ngừng lại, suy nghĩ một chút, thầy giáo trẻ lại bổ sung thêm: “Ta biết, không phải ai cũng theo phe dưa chuột, có người thích dùng cà rốt, củ cải, hay cà tím, có người lại ưa xúc xích, không sao, đều được cả, có cái gì ăn cái đó. Nếu lỡ hôm nay không mang gì theo, ta mời các trò ăn thịt tươi, nhiều gân!”
Phòng học đột nhiên rơi vào sự yên tĩnh đến chết chóc.
Có thiếu nữ ngơ ngác chớp chớp mắt, có thiếu nữ mang theo vẻ mặt đầy ngạc nhiên bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong túi xách của mình, lại có càng nhiều thiếu nữ cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn về phía thầy giáo trẻ dạy thay như đang nhìn về một con quái vật.
Roland nhìn từ trên cao xuống, thu hết vẻ mặt của tất cả mọi người vào trong mắt, gật đầu: “Hừm, quả nhiên không ngoài dự kiến, có tới trên 70% người nghe hiểu. Các trò thật giỏi, hiểu biết nhiều, kiến thức rộng.”
Quyết định phải nhân lúc này rèn sắt khi còn nóng, dằn mặt đàn áp cả đám nữ sinh, Roland rút một tập tài liệu ra từ trong túi, tiện tay lật lật vài tờ: “Bài học hôm nay là đạo đức… Ha!”, cuộn tập tài liệu lại thành hình ống rồi đập đập vào lòng bàn tay, Roland nghênh ngang cười, “Giáo sư Snape cũng cẩn thận, đã soạn sẵn giáo án chi tiết cho đến hết cả học kỳ, bất kỳ ai dạy thay cũng chỉ cần bắt chước như con vẹt là thừa sức hoàn thành bài giảng.”
Tập giáo án trong tay giáo sư dạy thay từ từ tan rã thành tro bụi, giống như bị vô vàn lưỡi kiếm vô hình cắt xé, Roland cong tay búng ngón trỏ, bắn văng mẩu giấy vụn bám lại trong kẽ móng tay ra ngoài, nhìn sang đám học sinh lặng thinh kinh ngạc, nhe răng cười: “Đáng tiếc là nội dung bài giảng thối um, tất cả đều là lời sáo rỗng, lừa mình dối người, thường ngày các trò đều được giáo sư Snape dạy những thứ rác rưởi này? Ông ta còn ở lại đây làm cái quái gì vậy? Già rồi máu lên não chậm, ngớ ngẩn rồi thì về hưu đi, về nhà mà ôm cháu, giã từ sự nghiệp khi còn trên đỉnh vinh quang chẳng đỡ mất mặt hơn à?!”
Đám nữ sinh đồng loạt ồ lên, nghe Roland buông lời sỉ nhục giáo viên của mình như vậy, có không ít cô bé lộ vẻ bất bình ra mặt, đua nhau lên tiếng phản đối ồn ào đến chói tai. Giáo sư dạy thay nhếch mép cười lạnh lùng, vươn tay ra, móng tay nạo vào cửa kính thành thứ âm thanh rít rít rợn tóc gáy, chọc thẳng vào màng nhĩ, khiến đám nữ sinh không chịu nổi phải cúi đầu ngậm miệng bịt tai.
“Các tiểu thư ở đây đều là con em nhà quý tộc danh giá, cha mẹ quyền cao chức trọng, thi đậu vào học viện Oíche Airgid…” Roland quét mắt một vòng quanh lớp, cất tiếng âm trầm lạnh lẽo “... Mới thế thôi đã tưởng rằng mình tài giỏi hơn người? Nghe thấy ta mắng thầy giáo cũ của mình nên cảm thấy ta không đúng? Muốn kháng nghị? Muốn bênh vực? Muốn đòi lẽ công bằng? Biết tôn sư trọng đạo rồi, cảm thấy thầy giáo cần phải được tôn kính? Nhưng trước đó các trò đang làm gì?!”
Chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, từ trên cao nhìn xuống đám học trò bằng một tư thế đầy tính áp bách, Roland quét ánh mắt khắp phòng, lạnh lùng cất tiếng: “Ta không thèm quan tâm tương lai sau này các trò sẽ trở thành gì. Một số người có lẽ sẽ chỉ trở thành được quân cờ, tác dụng duy nhất là kết hôn thông gia để gia tộc tăng cường thế lực. Có lẽ sẽ có người trở thành học giả, nghệ thuật gia, chính trị gia, thậm chí có khả năng nhờ vào thế lực gia tộc chống lưng mà bước lên vũ đài chính trị, trở thành một nhân vật lưu danh trong lịch sử… Tất cả đều không liên quan gì tới ta, nhưng nếu tạm thời ta đã trở thành giáo sư của các trò, vậy thì ta sẽ dùng phương pháp của riêng mình để giáo dục lại các trò… Cứ yên tâm, thời gian còn dài, cuộc chơi của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.”
Vừa nở nụ cười khiến người ta bỗng nhiên phải rùng mình, Roland vừa lôi từ nơi nào không biết ra một tập tài liệu khác: “Nào các học sinh đáng yêu của thầy, tiếp theo chúng ta sẽ làm quen một chút chứ nhỉ?! Nhân tiện, ta cảm thấy thầy trò chúng ta khá là ăn ý với nhau, bởi vì mới ngay từ lần đầu tiên gặp nhau chúng ta đã lại có thể có cùng chung một suy nghĩ… đó là: Phải dạy cho cái kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày kia một bài học nhớ đời.”
“Đây là bài thi các trò mới làm hai ngày trước. Giáo sư Snape gặp tai nạn đột xuất không kịp chấm bài, cho nên ta sẽ chấm thay.” Roland cầm một bài thi lên, “Angelina Iopaz!”
Thiếu nữ với mái tóc nâu hạt dẻ mỉm cười đứng dậy, mái tóc dài bồng bềnh gợn sóng dưới ánh mặt trời tựa như đang tỏa sáng, dáng người dong dỏng cao bước từng bước nhẹ nhàng thanh thoát tiến lên bục giảng. Xinh đẹp hoàn hảo từ nụ cười cho tới cả cách bước đi, chắc chắn thiếu nữ nhận được chế độ giáo dục quý tộc hoàn thiện nhất, không có một khuyết điểm nào để có thể soi mói.
Đương nhiên, nhận được một nụ cười, Roland cũng tặng lại cho cô học trò một nụ cười ấm áp: “Chúc mừng em, không điểm!”
Nụ cười của nàng thiếu nữ cứng đờ lại trên mặt, ngay sau đó là giông bão chỉ trích răn dạy ập tới: “Đề bài là “bình luận về giá trị đạo đức và tinh thần nhân văn thể hiện trong trào lưu tư tưởng hiện hành”, đậu má nó chứ, cô lại đi nịnh nọt tâng bốc hoàng đế? Mịa nó nữa chứ?! Nhìn cái điệu cười của cô mà xem, liếc qua cũng biết là quý tộc con nhà nòi, truyền thống gia đình là nịnh nọt tâng bốc rồi. Zero! Đống lời nịnh hót này này, đợi đến khi cô đứng trước mặt lão già hoàng đế cái đã rồi hãy hót, đó là nếu đời này kiếp này cô có được cơ hội ấy. Dư thừa nhất trong cả cái đế quốc này là lũ muốn nịnh nọt bợ đít hoàng đế, xếp hàng từ bờ biển phía đông đến hoang mạc phía tây vẫn còn không đủ chỗ.”
Tiểu thư Angelina đáng thương, bước chân loạng choạng như kẻ mộng du trở về chỗ ngồi, mặt ngơ ngác như còn chưa thoát khỏi cơn sốc choáng váng ập tới quá đột ngột.
Xinh đẹp, gia thế hiển hách, thành tích cũng không tồi, tất cả những điều đó khiến Angelina nổi tiếng cả trong học viện lẫn trong giới quý tộc thành Cathair Órga, dĩ nhiên cũng khiến không ít những nàng tiểu thư khác không ưa cô ta, lúc này nhìn thấy bộ dạng Angelina như vậy làm nội tâm họ không chỉ cảm thấy thỏa mãn, mừng thầm, mà cả ấn tượng đánh giá về Roland cũng trở nên vô cùng tốt đẹp.
Đáng tiếc là bọn họ vui mừng quá sớm, cơn ác mộng của tiểu thư Angelina lây lan như bệnh dịch, tất cả bài thi đều chỉ có điểm không.
Thành tích là một chuyện, đáng sợ hơn cả là cái mồm độc địa của tên thầy giáo dạy thay, hoàn toàn có thể gọi là bạo hành bằng ngôn ngữ, cưỡng hiếp trên phương diện tinh thần, không một ai trốn thoát. Khiến người ta phải kinh hãi nhất là, hắn mắng chửi liên tục mười mấy người thiếu nữ mà không hề bị lặp lại một câu nào.
Ngọn lửa phẫn nộ đang dần dần tích tụ, trong lòng mỗi người đều tràn ngập uất ức và giận dữ nhiều không kể xiết. Nếu các thiếu nữ có được khả năng phóng tia sáng năng lượng ra từ mắt như gã cơ bắp thích mặc đồ lót ra ngoài quần nào đó, hiện giờ Roland đã thủng hàng trăm hàng ngàn lỗ. Nhưng điều đó là không thể, cho nên gã giáo viên dạy thay vẫn cứ khoa chân múa tay nhảy nhót tưng bừng, miệng không ngừng phun lời độc địa.
“Yennefer Tran!” phấn khởi gào to một tiếng, ánh mắt Roland quét ngang phòng học
Cái tên này khiến trái tim tất cả học sinh ở đây phải đập rộn lên một nhịp.
Tóc dài màu xanh lá buông thả tự nhiên, mắt kính to tròn che mất nửa khuôn mặt, giữa một đám con em quý tộc rực rỡ kiêu kỳ, chỉ có thể gọi cô gái này bằng hai từ "mờ nhạt"... Nhưng trong chính thời khắc gian nan nhất này, đám học sinh mới nhớ đến một sự thật: thành tích của thiếu nữ mờ nhạt kia không chỉ xuất sắc nhất lớp, thậm chí đứng nhất toàn trường, không biết vì sao trong lòng các thiếu nữ tội nghiệp trỗi dậy một niềm tin, rằng chắc chắn Yennefer có thể khiến tên giáo sư dạy thay khốn kiếp này phải nếm mùi trái đắng.
Yennefer bình tĩnh bước lên bục giảng, ánh mắt không hề có một tia sợ hãi, cũng không có hồi hộp chờ mong, chỉ bình tĩnh nhìn và chờ đợi Roland nhận xét.
Giáo sư dạy thay cười lớn: “Chữ đẹp lắm!”
Các thiếu nữ nhìn nhau, không hiểu vì sao trong lòng trỗi dậy một niềm vui như mới trút được gánh nặng, dường như Yennefer vừa hoàn thành một kỳ công vĩ đại, thành công cứu rỗi một mẩu tôn nghiêm cuối cùng của cả lớp.
Nhưng hiện thực quá tàn khốc, ảo tưởng đẹp đẽ của các học sinh bị kẻ nào đó đập tan thành từng mảnh.
“Chữ thì đẹp mà viết ra toàn những thứ rác rưởi bẩn thỉu, thối um. Chính trị thanh liêm, chính quyền trong sạch? Mẹ nó chứ! Có biết quan lại với quý tộc chiếm giữ quá nửa bất động sản hay không? Hoàng đế sáng suốt, nhân dân giàu có ấm no? Mở to con mắt nhìn ra đường, ăn mày ở đâu cũng có! Quân đội thiện chiến, quốc lực hùng mạnh? Có biết vì sao tỉnh Battle Fury phương Bắc lại có địa hình lưỡi rìu lõm sâu vào trong không? Vì mấy chục năm nay, binh đoàn vô địch của đế quốc chưa từng lấn nổi một mét đất nào vào lãnh địa vong linh Avernus.”
Đương nhiên Yennefer cũng ăn điểm không to tướng.
Nhưng thiếu nữ không hề tỏ ra tức giận, cũng không thấy có vẻ thất vọng, càng không có trạng thái hồn bay phách lạc, bình tĩnh nhận lại bài thi, bình tĩnh cúi đầu chào, rồi lại bình tĩnh trở về chỗ ngồi, đến cả bước chân cũng chẳng hề có một tia lệch lạc.
Nhưng Roland vẫn cứ nhạy cảm nhận ra, một tia lửa phẫn nộ vụt qua nơi đáy mắt thiếu nữ khi nhận lấy bài thi.
Phân phát bài thi xong xuôi, Roland vỗ vỗ tay, huýt sáo về phía đám học sinh đang ngồi phía dưới: “Không biết gì về nhân văn, chẳng hiểu gì về đạo đức. Các cô ăn điểm không cũng chẳng oan đâu, đến cả cất lời nói thật cũng không dám thì có tư cách quái gì bàn luận về nhân văn với đạo đức?! Viết ra cái đống rác rưởi thối hoắc đó thì còn có thể đổ cho giáo sư Snape dạy sai, đổ cho chế độ giáo dục không đúng đắn, đổ cho gia đình không biết cách giáo dưỡng, nhưng ăn một đống điểm không, nghe một đống lời sỉ vả, sao cũng không dám nói lời nào? Trong lòng thì chửi thầm ta không tiếc lời, ngoài miệng lại im lìm không hé nửa câu. Kinh hãi à? Hay là choáng váng? Ta lại không nghĩ thế…”
Ám Vương nhếch mép cười gằn, con ngươi sâu thẳm như nhìn xuyên thấu cả lòng người, nhìn vào sâu trong nội tâm các thiếu nữ, tiếng nói cũng trở nên âm trầm tàn nhẫn: “Ta nhìn thấy âm mưu, toan tính, và cả rổ những suy nghĩ ác độc, đây cũng là do gia đình dạy dỗ phải không? Tư duy kiểu quý tộc điển hình, tức giận đến đâu cũng không bộc lộ ra ngay trước mặt, sau đó dùng âm mưu hãm hại đối phương, đây là thứ các người gọi là “giao tranh tao nhã kiểu quý tộc” đúng không? Một số người trong số các trò ở đây, thậm chí đã suy nghĩ xong phương án, tính toán xong âm mưu, chuẩn bị sẵn sàng vận dụng quyền thế phía sau lưng, âm thầm khiến cho ta phải cút đi… Đúng chứ?!”
Roland giơ lên một ngón giữa: “Nằm mơ đi!”
==========
Chiều tà, mặt trời xuống núi, tại một căn nhà nhỏ phía đông thành Cathair Órga, Roland đẩy cửa bước vào, đến bên giường, nằm vật xuống, vươn vai duỗi lưng. Hắn chỉ nằm lặng yên trên giường, nín thở lắng nghe, âm thanh truyền vào tai có tiếng người nhóm bếp nấu ăn, có tiếng vợ chồng trẻ ríu rít chuyện trò sau cả ngày không gặp, tiếng người cha trở về sau một ngày bươn chải kiếm sống mệt mỏi, tiếng người mẹ đánh mắng lũ trẻ con… đủ loại âm thanh muôn màu muôn vẻ. Đối với người bình thường mà nói, những âm thanh đó vẫn là chuyện dĩ nhiên mỗi ngày đều như vậy, thậm chí cả đời đều như vậy, bình thường, tầm thường, nhưng ở trong tai Roland lại là thứ âm thanh khiến người ta phải vui mừng.
“Thế này mới đúng chứ…” hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, tự giễu cợt chính mình, “Hơn hai mươi năm mới lại được thế này, tiên sư nó chứ, bình thường thật là tốt.”
Trước khi xuyên qua tới dị giới, mỗi khi đọc truyện thấy nhân vật chính hướng tới hòa bình yên ổn, chăm chăm vào một cuộc sống bình thường, Roland đều khịt mũi khinh bỉ, hắn cho rằng bọn đó toàn một lũ ngáo ngơ đầu đất hèn nhát không dám xông pha trải nghiệm, còn tác giả toàn một lũ ngớ ngẩn đầu óc có vấn đề.
Nhưng sau khi tới dị giới, nếm vô số thị phi cay đắng, trải qua cuộc đời điên cuồng mà hùng vĩ người thường có tưởng tượng cũng không nghĩ ra nổi, bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ mang tên lịch sử, Roland mới thật sự hiểu ra một cuộc sống bình yên là chuyện đáng để ngưỡng mộ tới mức nào.
Thôi thì cứ mặc kệ đời, giai đoạn hiện tại, Roland chỉ muốn làm một thầy giáo đẹp trai bình thường, sống vui vẻ, chơi hết mình, thoải mái ngắm nhìn thật kỹ cái thế giới thú vị mà trước kia chưa kịp thưởng thức này.
Lười biếng vươn vai, nhấc lưng khỏi giường, Roland thong thả bước về căn phòng bên phải, đẩy cửa ra, đập vào mặt là mùi kim loại nồng đậm.
Phòng luyện võ - là căn phòng luôn luôn tồn tại trong nhà của mọi cư dân của thế giới này, từ đại quý tộc, cho đến nông dân, bất kể nhà giàu nhà nghèo, chỉ cần có được nhà thì chắc chắn phải có phòng luyện võ, vài cây cọc gỗ, dăm ba món vũ khí.
Thế giới này không yên bình, chiến tranh Tận Thế mới kết thúc mười năm trước, ký ức hào hùng năm xưa còn chưa bị lãng quên, toàn thế giới vẫn còn sục sôi tinh thần thượng võ, tôn sùng sức mạnh, hầu như bất cứ ai cũng có thể múa ra vài bài võ nghệ, vung vẩy vài đường kiếm thuật, cho dù là bà cô nông dân ngày ngày chỉ biết giặt quần áo, chăm hoa màu, nói đến võ nghệ vẫn có thể giải thích được rõ ràng mạch lạc.
Võ nghệ không giống như phép thuật, không cần gia tài bạc vạn làm vốn liếng, không cần đến thiên phú thông minh siêu việt, chỉ cần chuyên cần khổ luyện, ắt sẽ có ngày thành tài. Đối với dân chúng bình thường, luyện võ không chỉ để khỏe mạnh, mà còn là cơ hội để thay đổi số phận.
Năm năm một lần lại có đại hội võ thuật, do tất cả các thế lực trên đại lục chung tay tổ chức, nhằm khai quật những viên ngọc quý bị long đong trong dân gian, không cần biết xuất thân ra sao, chỉ cần lý lịch trong sạch, chưa từng phạm tội, đều được phép tham gia. Trăm ngàn người dự thi, trải qua từng vòng đào thải, cuối cùng sẽ chỉ có mười hai người còn lại, mười hai người tài cao may mắn cuối cùng này sẽ nhận được cơ hội thay đổi cuộc đời, tiến vào kho Thánh Khí, nhận lấy một món Thánh Khí phù hợp với mình, từ nay mang danh xưng Võ Thánh vượt lên trên mọi võ giả bình thường, từ nay siêu phàm, từ nay… vinh quang.
Đối với những thường dân xuất thân từ gia cảnh bần hàn, đây là canh bạc mà họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để cược một lần.
Căn nhà của Roland đang ở không được lớn, nhưng phòng luyện võ vẫn cứ chiếm cứ diện tích không hề nhỏ, vang lên theo từng bước chân là âm thanh lạo xạo của vô số mảnh vụn trải đầy mặt đất. Phòng luyện võ dù ở nhà thường dân tuy không được to lớn khang trang, cũng vẫn sẽ luôn được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi, nhưng căn phòng của Roland lại vừa bẩn vừa hỗn loạn, không biết vì sao trên mặt đất lại trải đầy một lớp mảnh vụn kim loại sắc bén.
Trong một góc phòng chồng chất cả đống vũ khí đủ loại, hầu hết là kiếm, tỏa ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, mỗi một thanh đều là bảo kiếm hiếm có trong mắt người bình thường, lẽ ra phải được gìn giữ như của gia truyền, ngày ngày lau chùi… lại bị chất thành đống ở đây, như củi mục tầm thường.
Tiện tay lôi đại ra một thanh từ trong đống kiếm, Roland lùi lại hai bước, đứng giữa phòng, duỗi người, dậm chân bật nhảy vài cái, tiện tay múa vài đường kiếm.
Kiếm thuật có vô số loại, nhiều không đếm xuể, trọng kiếm nặng nề dùng lực để thắng, liễu kiếm mảnh dùng tốc độ để giết địch… nhưng bất kể loại kiếm thuật nào cũng đều xuất phát từ những động tác cơ bản nhất.
Ví dụ như… Đâm.
Mũi kiếm bén nhọn đâm ra trong cái lặng yên của buổi chiều tà, đâm xuyên qua vạt nắng cuối chiều ngả vào phòng qua khung cửa sổ, mũi kiếm không rung động, từ mũi kiếm đến thân kiếm, rồi lại từ bàn tay đến tận bả vai Roland hình thành một đường thẳng tắp, như cánh tay của hắn được kéo dài, yên tĩnh như một bức điêu khắc… đủ để khiến mọi cao thủ võ thuật lỡ chứng kiến phải bàng hoàng, vì mũi kiếm đâm ra trong yên tĩnh, không một tiếng vang.
Kiếm đâm hay đao chém cũng đều phát ra tiếng xé gió, như vạn vật trên thế gian khi di chuyển càng nhanh, lực càng mạnh, tiếng gió vút lên lại càng vang, càng cao. Nhưng nhát đâm vừa rồi rõ ràng đã nhanh đến vượt khỏi tầm mắt người thường, lại không hề phát ra một chút âm thanh, hiện tượng phi lý đó chỉ có thể nói lên một chuyện, đó là kiếm thuật của kẻ kia cũng đã đạt đến mức phi lý phi thường.
Chỉ một đòn đâm đơn giản đó, một khi thể hiện ra ngoài, đủ để Roland trở thành thượng khách được mọi quý tộc chào mời săn đón.
Nhưng hắn lại thở dài, dường như không hề hài lòng với kiếm thuật của mình, lắc lắc đầu, rồi quăng thanh kiếm trong tay sang bên.
Thanh kiếm bóng loáng ánh kim loại bỗng nhiên tối sầm lại, lưỡi kiếm đã trải qua trăm ngàn lần rèn đúc, có thể chặt chém vào đá tảng hàng chục lần mà không sứt mẻ, chỉ trong khoảnh khắc đột nhiên tự tan rã, sụp đổ, còn chưa kịp chạm đất đã biến thành hàng đống mảnh vụn kim loại vương vãi tung tóe khắp nơi.
Sắc mặt Roland vẫn cứ bình thản, hoặc cũng có thể hắn đã quá quen với cảnh tượng kia rồi, hắn thở dài: “Cô thấy sao Tír?”
Nữ Pháp Sư hiện ra từ một góc phòng, vẻ mặt phức tạp, đầy hoang mang.
Roland xoa xoa hai tay vào nhau cho rơi hết mạt kim loại còn bám lại, cười cười tự giễu: “Đã tốt hơn mười năm trước nhiều, cuối cùng cũng có thể hạn chế được một chút cái thứ sức mạnh vượt ngoài tầm kiểm soát này.”
Mười năm, Roland đã không dùng kiếm chiến đấu suốt hơn mười năm nay, khoảng thời gian chinh chiến sa trường, tung hoành ngang dọc mười lăm năm trước đó nữa cũng dần dần chìm sâu vào trong trí nhớ, dần dần bị bụi bặm phủ đầy.
Giống như máu và nước mắt, có tràn trề như sông như biển, cuối cùng cũng có một ngày ngấm hết vào lòng đất.
Mười năm trước, hắn vứt bỏ kiếm của mình, thanh kiếm đó đủ để khiến cả nhân loại điên cuồng thèm khát, lại cũng là cội nguồn cho mọi bi thương lẫn ác mộng mà hắn phải gánh chịu suốt mười lăm năm ròng rã.
Cuối cùng hắn cũng được tự do.
Nhưng cái giá phải trả cho tự do… quá nặng nề, quá đắt.
Trầm ngâm một lúc lâu, Tír mới cẩn thận cất tiếng dò hỏi: “Ngài… định làm gì?!”
Trong nháy mắt khi nghe thấy câu hỏi, Roland hồi phục tinh thần lại ngay lập tức, vênh váo hùng hồn phát biểu: “A ha, hỏi đúng câu rồi! Ta, Roland Stigma, dùng thủ đoạn đê hèn trà trộn vào học viện nữ sinh Oíche Airgid, đương nhiên là để khiến toàn bộ thiếu nữ trong học viện yêu ta, khiến các nàng thiếu đi ta là không sống nổi, rồi nhanh chóng làm tất cả mang thai, thành lập một cái hậu cung chất lượng cao nhất trong lịch sử toàn đại lục.”
Nữ viện trưởng của học viện Oíche Airgid danh giá đáp lại hắn bằng một ngón tay giữa giơ lên.
“Mười năm trước đã xảy ra chuyện gì ở thung lũng Sodom? Chúng ta thắng, nhưng vì sao mà thắng, thắng thế nào? Bốn trăm nghìn quân tinh nhuệ chết không còn một mống. Năm vị Vương cùng tham gia trận đánh cuối cùng, bốn người chết trận, một người trọng thương đến tận bây giờ vẫn nửa điên nửa tỉnh. Tên của ngài cũng nằm trong danh sách chiến tử, giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây,” trong mắt cô gái đã dâng lên hơi nước mịt mờ, “Ngài đã đi đâu?!”
Roland nghiêng đầu qua một bên, dường như đang né tránh, “Không phải chuyện cô nên biết.”
“Là chuyện của tôi! Là chuyện của chúng ta… ước mơ, hoài bão, lý tưởng của ngài đâu rồi? Chiến tranh kết thúc, liên quân giải thể, tập đoàn quân phương Bắc chúng ta cũng theo đó mà chia năm xẻ bẩy. Nhiều người còn có gia đình, còn có gia tộc, buộc phải trở về quê hương, gánh vác trách nhiệm nhiều năm trước đã bỏ lại khi lên đường ra trận. Nhưng lại càng có nhiều kẻ ngốc không tin ngài chết trận, chúng ta xới tung từng tấc đất chiến trường, lật từng cái xác, nhặt từng mẩu thịt, không tìm thấy thi thể của ngài đâu cả…”
Giọng Tír đã bắt đầu nức nở, “Chúng ta chỉ tìm thấy Thần Khí của ngài cắm lại trên mặt đất, đến bây giờ nó vẫn đang được đặt trên ngai vàng của Avernus, đám đầu đất đó chỉ công nhận duy nhất mình ngài là lãnh tụ. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mười năm trước? Chuyện gì xảy ra ở chiến trường cuối cùng? Ai hãm hại ngài? Chỉ cần ngài hô lên một tiếng, lũ thô lỗ phương Bắc chúng ta dám theo ngài quét ngang đại lục. Hay cả lũ thuộc hạ cũ chúng ta đây ngài cũng không tin tưởng nữa rồi?”
“Ừ, ta không tin.” Roland thản nhiên trả lời.
Tír bàng hoàng thảng thốt, dường như đông cứng tại chỗ. Đại anh hùng năm xưa tung hoành vô địch trên chiến trường, danh hiệu của hắn là Ám Vương, nắm giữ sức mạnh tối tăm đáng sợ nhất thế gian, bản thân con người lại rực rỡ chói sáng tựa mặt trời, luôn đi đầu dẫn dắt toàn quân, dù trong tình thế gian nan nhất, chưa từng có một ai hoang mang nghi ngờ, bước theo bóng lưng ấy chắc chắn sẽ dẫn đến chiến thắng. Hình bóng năm xưa phai nhạt dần, thay vào đó là một Roland lười nhác, thiếu đứng đắn, ẩn dưới cái vẻ ngoài tí tởn cợt nhả là sự thờ ơ lạnh lùng, dường như hắn ngăn cách bản thân với cả thế giới này bằng một bức tường băng buốt giá.
Ngay cả chiến hữu từng vào sinh ra tử năm xưa cũng không còn tin tưởng.
“Tốt! Từ ngày mai chúng ta bắt đầu.”
“Hả? Bắt đầu cái gì?” Roland ngẩn ra.
“Đương nhiên là thực hiện ước vọng của ngài rồi, khiến cả học viện mang thai.” Tír cắn răng, đứng dậy, tấm áo choàng pháp sư trên người rơi xuống, để lộ những đường cong nóng bỏng căng tràn trong bộ đồ bó sát người.
“Là hiệu trưởng lại không thể bảo vệ nổi học sinh của mình, trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối của tên dâm tặc Roland Stigma khốn kiếp, đây là điều duy nhất tôi có thể làm vì những cô gái đáng thương ấy. Tôi tự mình làm gương, các cô bé ngây thơ kia cũng sẽ ngoan ngoãn tuân theo không chống đối, ngài cũng hưởng thụ được thoải mái hơn.” Nữ Pháp Sư bước lên trước một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt khép hờ, mây đỏ dâng đầy lên đôi gò má, “Đây là lần đầu tiên của người ta, điện hạ, xin hãy nhẹ nhàng một chút nhé!”
“Hỡi ôi, bạn cũ lâu ngày gặp lại, ai ngờ anh hùng năm xưa đã biến chất, trở thành một tên dâm tặc xấu xa đê tiện thấp hèn. Mặc kệ tiếng nức nở đau đớn của thiếu nữ, con thú đói khát vồ lấy thân thể trong trắng kia, mặc sức chà đạp, mặc sức dày vò. Hắn không biết rằng nàng thích hắn đã lâu, chỉ cần một cái nắm tay, một lời tỏ tình, nàng sẵn sàng dâng hiến cho hắn tất cả những gì tốt đẹp nhất. Hắn không biết rằng khoảnh khắc hắn chiếm được cơ thể người con gái đó, hắn cũng vĩnh viễn mất đi trái tim cô…”
“Móa nhà nó!” Roland đột ngột chửi thề, cắt ngang lời dẫn truyện của Tír, rồi lao vọt ra khỏi nhà, “Quân trộm cắp từ đâu đến đây rình mò? Đứng lại cho ta!”
Nhìn theo bóng lưng Roland chật vật chạy trốn, Tír bật cười, rồi lại bật khóc, đưa tay lau nước mắt, nhỏ giọng mắng: “Chỉ được cái mạnh miệng thôi! Đồ chết nhát!”


0 Bình luận