Avernus
Langtudien13
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 11

0 Bình luận - Độ dài: 2,201 từ - Cập nhật:

Trong tiết học “Đạo đức, lễ nghi, tư tưởng nhân văn và tinh thần nhân ái”, Roland vẫn như mọi khi, điên cuồng trêu đùa lũ học trò, nhưng hôm nay đã có một chút khác biệt, các thiếu nữ nghiêm túc ngồi lắng nghe, không thể hiện ra bất cứ thái độ gì ngoại trừ lửa giận ngùn ngụt bốc lên nơi đáy mắt.

“Không sao!” Hiểu ngầm nhau bằng một cái liếc mắt, các nữ sinh nhoẻn miệng cười, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Roland, “Để xem nhà ngươi còn nhảy nhót diễn trò được bao lâu!?”

Đã vài ngày trôi qua kể từ đêm bổ túc trốn học, vài ngày nay, mỗi buổi tối, cả lớp đều tụ tập xung quanh Yennefer, xây dựng, phát triển và hoàn thiện hàng loạt phương án chiến đấu. Như những gì tham mưu trưởng Yennefer đã nói, đi săn một con thỏ khác với săn một con mãnh hổ, độ khó không như nhau. Còn đi săn thứ sinh vật đã cực mạnh, lại vô liêm sỉ, thiếu đạo đức như giáo sư dạy thay Roland, phải có kế hoạch kín kẽ chặt chẽ, phân công rạch ròi và cực kỳ nhiều kiên trì bền bỉ.

Sắp tới đây, bước đầu tiên trong kế hoạch sẽ được bọn họ triển khai.

Muốn đi săn một con mồi sở hữu sức chiến đấu cực kỳ cao, lại có tính đa nghi, bản năng thù địch và ham muốn tấn công mãnh liệt, việc đầu tiên cần phải làm quấy nhiễu nó, phân tán sức chú ý của nó, làm hao mòn ý chí của nó.

Giờ nghỉ trưa, chuyên gia thao túng lòng người Angelina mở màn trận chiến, làm mẫu cho các đồng đội chứng kiến cách thức chính xác để đối phó với con quái vật Roland. 

Khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng ấm áp tựa ánh nắng mùa thu, pha lẫn chút xấu hổ ngượng ngùng, làn váy khẽ bay theo từng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát hướng về phía Roland, như một chú nai con thơ ngây vui vẻ.

Thiếu nữ nháy mắt, nụ cười hào phóng pha lẫn chút ngây thơ e thẹn, hoàn hảo không một chút tỳ vết, cầm bình nước dễ thương của mình, đưa lên bằng cả hai tay: “Đây… đây là nước cam em tự làm trưa nay, thầy giải khát đi ạ.”

 “Hửm? Được…” Roland thản nhiên nhận lấy bình nước, liếc mắt nhìn Angelina, cười cười đầy nham hiểm. Hắn mở nắp bình, đầu tiên là ngửi thử một chút, xác nhận bên trong không phải là vật chất gì đó tuy độc tính không cao lắm nhưng cực kỳ buồn nôn ghê tởm, tiếp theo tự tin hớp một ngụm. “Angelina à, em cũng phải biết tiến bộ một chút đi chứ, cùng một trò hạ độc không có tác dụng với ta hai lần đâu, chưa kể là thứ chất độc của trò…”

“Hửm?” Chưa kịp nói hết lời, tên giáo sư dạy thay đã phải nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Không có độc?”

Hắn lè lưỡi liếm một vòng quanh miệng bình, “Cũng không bôi độc lên đây?”

Roland tiếp tục nghiêng người tới gần Angelina, hít một hơi sâu mùi thơm thiếu nữ, “Là hai loại chất không độc nhưng một khi trộn lẫn sẽ thành kịch độc? Cũng không phải nốt…”

Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mãi mà không hiểu, hắn quay sang hỏi Angelina: “Em làm gì vậy?”

Giờ phút này, tất cả mọi người đang quan sát đều nảy ra một suy nghĩ: “Trai tân là đáng đời!”

Dù mọi diễn biến từ đầu đến giờ đều nằm trong kế hoạch mọi người vạch sẵn, nhưng chứng kiến bản mặt nghi ngờ cùng câu hỏi “Em làm gì vậy?” thô lỗ từ Roland, đánh giá của các nữ sinh về thầy giáo đáng sợ nay lại có thêm một ghi chú “Ngu ngốc về tình cảm!”

Tiếp theo, chính là thời khắc để Angelina biểu diễn tài năng.

Ngay từ câu đầu tiên mà tên đần kia phun ra, nụ cười và biểu cảm háo hức trên khuôn mặt thiếu nữ đã chuyển thành ngơ ngác, mỗi một hành động hắn làm, mỗi một câu hắn nói đều khiến sắc hồng thẹn thùng kia biến dần thành xám trắng, cơ thể ngả nghiêng lảo đảo, cho đến câu hỏi cuối cùng “Em làm gì vậy?” được thốt lên, nước mắt đã dâng đầy.

Nhìn khuôn mặt thiếu nữ như đã muốn khóc lên mà còn cố kìm nén, bản năng Roland cho hắn biết rằng chuyện hỏng bét rồi.

“Em… em…” Angelina bặm môi “Em chỉ muốn xin lỗi vì hôm trước đã lừa gạt thầy thôi. Em biết mình đã rất quá đáng, chỉ muốn thầy tha thứ… Tại sao thầy lại nghĩ em bỏ thuốc độc vào chứ? Trong lòng ngài, em mãi mãi là con bé nham hiểm độc địa dối trá thích thao túng lòng người đó sao? Em biết lỗi rồi mà…”

Thiếu nữ tự ôm lấy bản thân mình, cơ thể mảnh mai run lên uất ức, nước mắt rơi xuống tựa trân châu.

Lúc này, các nữ sinh ngồi bên dưới đồng loạt hành động theo kế hoạch, đọc lời kịch đã được biên soạn sẵn, xì xào bàn tán bằng âm thanh vừa đủ để lọt vào tai tên khốn Roland.

“Tệ hại! Làm con gái khóc kìa!”

“Đồ cặn bã, lãng phí tình cảm chân thành của người ta như thế!”

“Thầy Roland chắc chắn không có bạn gái rồi, làm gì có ai thích nổi cái thứ người thô thiển này chứ.”

“Chắc chắn, thứ đàn ông tệ bạc, ai mà yêu thương cho nổi.”

Khóe mắt Roland giật giật, nhìn thiếu nữ đang tấm tức khóc trước mắt, “Toi! Tiêu rồi!”

“Ta biết là con bé đang diễn, ta biết! Nhưng mà áy náy quá, chết tiệt! Thật sự rất muốn an ủi… Không, làm ơn, đừng có khóc nữa mà!”

“Còn cái đám ngồi dưới nữa, lời kịch đấy khiến ta khó chịu lắm!”

Angelina lén nhìn bộ dạng luống cuống xoắn xuýt của Roland, khóe mắt liếc xuống dưới, tham mưu trưởng Yennefer đang làm động tác kéo bàn tay xẹt ngang qua cổ, ra hiệu tung đòn sát thủ.

Thiếu nữ lau nước mắt, nghẹn ngào: “Em biết… Em biết trong mắt thầy chúng em chỉ là lũ ranh con hư hỏng… Em xin lỗi. Em không nên… không nên suy nghĩ quá xa… không nên… thích…”

Bỏ dở câu nói trong nước mắt, thiếu nữ ôm mặt lao ra khỏi phòng học, để lại Roland bơ vơ với cánh tay nửa đưa lên muốn níu kéo nửa tỉnh táo chôn chân tại chỗ. Tiếng xì xào bàn tán trong phòng lại vang lên.

Mười phút sau, trong tiết học của giáo sư khác, Yennefer ngồi cạnh Angelina, tiếp tục vạch kế hoạch.

Jessica ngồi phía sau đột ngột hỏi: “Chúng ta cũng phải làm giống như Angelina sao?”

Hai cô gái ngồi bàn trên đồng loạt lên tiếng: “Đương nhiên! Kế hoạch phải được chấp hành đến cùng.”

“Nhưng mà, lời tỏ tình đầu tiên lại dành cho cái tên khốn nạn ấy…”

“Lừa gạt đàn ông mà thôi,” Yennefer lạnh lùng lên tiếng “Sớm muộn gì mọi người cũng đều phải học.”

“Đây là phương pháp duy nhất hữu hiệu để đối phó với hắn, mọi người thay phiên ra trận, xen lẫn những cuộc tỏ tình ngây thơ với những trận ám sát, chỉ có như vậy mới quấy rối được hắn, chỉ như vậy mới khiến hắn mệt mỏi, mệt mỏi mới dễ mắc sai lầm. Cơ hội của chúng ta ở đó.”

Một tia sáng sắc lạnh chiếu qua mắt kính của thiếu nữ tóc xanh, mỉm cười lạnh lẽo, “Cứ dụ dỗ hắn, đúng như ý nguyện của hắn. Cứ tỏ tình, lừa hắn, nói rằng chúng ta thật lòng thích hắn, dù hắn biết rõ rằng chúng ta đang nói dối, trong thâm tâm vẫn tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Chờ đến ngày kế hoạch thành công, từng người một lại đến trước mặt hắn, lần lượt cho hắn biết tất cả tình cảm ấy đều là giả dối, mỗi một lời tỏ bày đều là lừa đảo… Ha, nhát dao kết liễu cuối cùng, phải đâm vào chỗ đau nhất…”

Hai cô gái đều cùng rùng mình, cảm thấy… Yennefer thật là tàn nhẫn.

==========

Ngày hôm sau, giờ học vừa kết thúc, Roland đã định bỏ chạy, hắn không ngu, đứng trên bục giảng, hắn có thể quan sát rõ ràng từng khuôn mặt thiếu nữ trong lớp, cũng nhìn rõ ác ý lồ lộ tỏa ra từ các nữ sinh.

Có điều, hai thiếu nữ ngồi gần cửa đã được Yennefer dặn dò từ trước, cấp tốc đứng lên, lấy chính thân mình che lấp lối ra vào, ngăn không cho Roland bỏ trốn.

Các cô gái đứng dậy, lôi ra từ trong ngăn bàn, cặp sách nào bánh trái, nào hộp cơm, ly nước, nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng, miệng gọi “Thầy ơi.”

Danh từ vốn đại diện cho đạo đức thiêng liêng ấy, hôm nay ở đây lại nhuốm mùi dâm dục hạ lưu mời gọi.

Roland cứng đờ cả mặt.

Hắn không phải thằng ngu, đương nhiên biết rất rõ đám ranh con đang sáp tới này không có mục đích gì tốt đẹp, nhưng khi các thiếu nữ chen nhau tới gần, ngực lớn với mông cong lắc lư theo từng nhịp chuyển động, trên mỗi khuôn mặt hiện ra biểu cảm ngượng ngùng, dịu dàng, thậm chí có cả hâm mộ ước ao… não của hắn chấp nhận ngừng hoạt động.

Sống tới hai kiếp người, cộng lại tới mấy chục năm bôn ba lăn lộn, hắn cũng chỉ được chứng kiến cảnh tượng mộng ảo này xuất hiện trong tiểu thuyết khiêu dâm hay phim người lớn.

“Thầy ơi, cái này, là bánh ngọt em tự làm đấy ạ!”

“Hồng trà em tự tay pha riêng cho thầy đây ạ, rất ngon…”

“Bên trong không có thuốc gây tiêu chảy đâu ạ…”

“Thầy đói chưa? Để em đút cho thầy ăn nhé? Nói A… nào?”

Bị bao vây trong một đám nữ sinh trẻ trung xinh xắn, dĩ nhiên là niềm hạnh phúc lớn lao, đặc biệt là khi bọn họ muốn nịnh nọt chăm chút bản thân, Roland rất rõ, niềm hạnh phúc lớn lao này chỉ là giả tạo, là viên đạn bọc đường.

Nhưng kể cả có là thế thì kẻ thèm đường vẫn sẽ mạo hiểm thè lưỡi ra liếm sạch lớp đường ngọt ngào bám bên ngoài. 

“Bình tĩnh nào, giữ bình tĩnh! Đừng để bị lừa! Đừng để bị mê hoặc!”

Các cô gái rõ ràng đã nhận ra sự luống cuống từ Roland, chỉ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa buồn cười, tên khốn lúc nào cũng như “vô địch thiên hạ” ấy lại có nhược điểm tầm thường thế này, thực sự khiến bọn học trò mở mang tầm mắt, tự tin tăng vọt, ý chí chiến đấu sục sôi, hành động càng thêm trôi chảy, cũng càng thêm to gan lớn mật.

Lời bày tỏ “Em thích thầy thật mà” vốn phải lắp bắp chần chừ rất lâu mới thốt ra nổi, nay đã có thể vừa cười vừa nói thản nhiên.

Trong đám thiếu nữ có vài người lặng lẽ đổi ly nước trong tay thành ly pha độc dược, dao găm giấu sau lưng, trâm độc cài trên tóc, âm thầm tiếp cận, bọn họ có nhiệm vụ đột kích, nhân lúc tên giáo sư ác ma bị mọi người quấy rối đến hỗn loạn, giáng lên hắn đòn báo thù của chính nghĩa.

Đúng lúc này, đột ngột có tiếng sét vang lên, Roland hét lớn một tiếng “Mưa rồi!”, sau đó bỏ chạy mất dạng.

Đúng, bỏ chạy mất dạng!

Không để cho ai kịp nói gì, thầy giáo ác ma lao vọt ra khỏi phòng, không để một ai có cơ hội kịp phản ứng, có vẻ như hắn đã nhìn ra được kế hoạch của Yennefer, cũng tự biết bản thân không có cách nào đối phó nổi, đành phải bỏ chạy.

Các nữ sinh nhìn theo bóng lưng kẻ kia, phì cười một tiếng, rồi hân hoan vỗ tay nhau ăn mừng. Đám người vây quanh Yennefer, ríu ra ríu rít thảo luận.

Có lẽ chẳng ai kịp nhận ra, không biết từ khi nào, mối quan hệ bạn bè trong lớp đã trở nên vô cùng thân thiết chặt chẽ, Yennefer cũng tự nhiên hòa vào tập thể ấy trong vô thức, trong sự ngầm thừa nhận và tán thành của mọi người, trở thành quân sư, tham mưu, trở thành một trong số họ. 

Roland nấp bên ngoài, dựa lưng vào tường lớp học, lắng nghe tiếng Yennefer giảng giải phân tích, bày mưu tính kế, trên mặt lộ ra một nụ cười mờ nhạt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận