Trời đến lúc về chiều, tất cả các lớp học đều đã kết thúc, các nữ sinh Học viện Oíche Airgid được giải phóng khỏi đám giáo viên nghiêm khắc khô khan và mớ kiến thức nặng nề, như những chú chim được sổ lồng, bay tứ tán đi khắp nơi đến chỗ mà mình thích, giải tỏa căng thẳng sau một ngày mệt nhọc. Còn các học sinh lớp 1 A khối cấp ba, những thiếu nữ vừa căng thẳng vừa háo hức chờ mong đi lên sân thượng của tòa tháp mà họ đang học theo hướng dẫn từ Roland, rồi được chứng kiến vị giáo sư dạy thay đang đứng ngay bên mép sân thượng, tà áo tung bay phần phật trên nóc nhà lộng gió, quay lưng về phía họ, đôi tay dang rộng, vẫy vùng, như muốn ôm cả lấy cả Học viện Oíche Airgid, lại như đang chỉ huy, đạo diễn một màn kịch vĩ đại lớn lao nào đó.
Chờ mãi mà không có học sinh đáng yêu nào dám to gan ra tay đẩy mình xuống, thầm chậc lưỡi tiếc nuối vì lũ nhóc ngây thơ hôm nào nay đã thông minh hơn hẳn, không còn bị sa vào trò dẫn dụ phạm tội lộ liễu này nữa, Roland cất tiếng bằng chất giọng hiền từ trầm ấm: “Chào tất cả mọi người, hoan nghênh đến tham dự màn kịch ngày hôm nay, ta là Roland, Roland Stigma, dùng thủ đoạn đê hèn trà trộn vào học viện nữ sinh Oíche Airgid, mục tiêu là làm cho toàn bộ nữ sinh trong học viện mang thai...”
Lời còn chưa kịp dứt, âm thanh giả tiếng nôn ói ghê tởm đã vang lên ầm ĩ từ phía sau, Roland mới chỉ kịp tóm lấy một mũi phi tiêu tẩm độc đang bắn tới, thản nhiên quẳng sang bên, đã nghe thấy tiếng một thiếu nữ vang lên ai oán: “Thầy đang biểu diễn cho ai xem vậy? Màn kịch này là gì? Lời kịch kinh tởm mà lại rất hợp với thầy đấy ạ!”
“Kịch bản này có tựa đề là: Thầy giáo ác ma biến thái dâm đãng,” Roland quay người lại bằng một động tác phô trương màu mè lố bịch, nở một nụ cười đê hèn dâm tiện, thè lưỡi liếm liếm môi, rồi mới âm trầm lạnh lùng nói, “Các em học sinh yêu quý, nếu như ta đây là một tên dâm tặc biến thái, hiện giờ các em sẽ không có được niềm vui chơi đùa với thầy, cũng không có hy vọng được xóa sạch tội lỗi như bây giờ đâu. Ai còn muốn cứu vãn sai lầm ngu xuẩn của bản thân, sẽ phải tự lột sạch chính mình, tự buộc cơ thể vào trong dây gói quà màu đỏ thật lộng lẫy, chui lên giường của ta, để cho ta chơi đùa thỏa thích…”
Những tưởng rằng lời đe dọa này sẽ khiến các thiếu nữ phải hét lên kinh hoảng xen lẫn xấu hổ như mọi khi, nhưng đáp lại hắn lúc này chỉ có tiếng cười ha ha khúc khích, thánh thót như chuông bạc, đám nữ sinh không những không hoảng sợ mà còn thoải mái nhìn nhau vừa cười vừa nói: “Đúng thật này! Quả nhiên là thế!”
Roland sầm mặt, “Đúng thật cái gì? Quả nhiên… là sao?”
“Không có gì đâu ạ thưa thầy! Chỉ là bọn em mới được người ta dạy cho biết một đạo lý rằng “chó sủa to là chó không dám cắn” thôi ạ!”
Những thiếu nữ ríu rít đua nhau cất tiếng.
“Ngoài miệng thì dữ tợn đe dọa hùng hổ lắm, nhưng lại chẳng có mấy hành động thực tế nào, chỉ dám hơi hơi đụng chạm tay chân tý chút, ngài quá nửa là tên chết nhát không dám thật sự ra tay với chúng em.”
Một cô bé to gan lớn mật còn dám cười híp mắt nói: “Đương nhiên nếu ngài muốn phủ nhận tin đồn này, có thể ra tay với bất cứ ai trong số bọn em, để chứng minh rằng ngài thật sự là một tên cầm thú dâm dê đê tiện biến thái. Có điều, một khi ra tay cũng tức là ngài đã không còn xứng làm thầy, cũng tức là… bọn em thắng! Một người hy sinh thân thể để khiến bao nhiêu gia tộc ở đây phải mang ơn… ha, chắc chắn bọn em sẽ ngoan ngoãn phối hợp, xin thầy cứ tùy tiện chọn đi ạ!”
“A ha, có vẻ như đây cũng là một biện pháp hay đấy,” Roland vuốt vuốt cằm, “Tức là, đám nhóc con các trò muốn dùng sắc dụ dỗ ta sao?”
Hắn dang rộng hai tay, mép nhếch lên thành một nụ cười tà quái, “Cứ tới đây, dốc hết bản lĩnh ra, xem ai mang thai trước!”
Đáp lại hắn là mười mấy ngón tay giữa trắng muốt như ngó sen cùng giương lên thẳng tắp.
Xem ra đám thiếu nữ ngây thơ này mới tiếp xúc với hắn không lâu mà đã học được đủ loại thói quen và động tác kỳ quái.
“Nói cho ta biết…” Roland cười hiền hòa “Tin đồn ngu xuẩn “Roland là tên chết nhát dám nói không dám làm” này, ở đâu mà ra? Ai nói?”
Đám nữ sinh đồng loạt lắc đầu: “Không nói!”
Tên giáo sư dạy thay biến thái quan sát kỹ càng vẻ mặt từng người một lúc lâu, vui vẻ hài lòng gật đầu: “Cũng nghĩa khí lắm… Mà thôi không sao, ta cũng đoán được sơ sơ là ai rồi.”
Vung tay, Roland ném lên bầu trời một khối cầu ma lực, nổ tung như pháo hoa rực rỡ bảy màu, là tín hiệu cuộc thi trốn học đã bắt đầu.
Đám nữ sinh trước mặt hắn vừa nhìn thấy tín hiệu bắt đầu, đã lập tức co cụm sát lại gần nhau, vai kề vai, tay nắm tay, hình thành một bức tường người che kín lối lên xuống sân thượng.
Chứng kiến cảnh đoàn kết hiếm gặp đó, Roland chỉ cười khẩy: “Không phải diễn, trong các trò thiếu đi ba người, Angelina Iopaz, Scarlett Alba, và Jessica Gadot, ngay từ đầu vốn không hề lên đây tập trung mà đã trốn sẵn đi từ trước rồi. Thông minh, biết ăn gian rồi đấy, nhưng vẫn còn non lắm. Nếu muốn, ta có thể nhảy thẳng từ đây xuống, đuổi theo tóm cổ cả ba về trong chưa đầy năm phút.”
Dừng lại một chút, ngáp một hơi dài, tên khốn đáng sợ lại nói tiếp: “Có điều làm thế chỉ khiến các trò lại cho rằng ta ỷ mạnh bắt nạt các trò. Ha, đúng là ta đang ỷ mạnh bắt nạt các trò đấy, thì sao nào?”
Búng búng ngón tay bằng một điệu bộ cực kỳ gợi đòn, Roland khinh khỉnh, “Nhưng mà để đám ngốc các trò thua tâm phục khẩu phục, ta sẽ đứng yên ở đây. Mọi người cứ bình tĩnh ngắm cảnh, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ được thưởng thức phong thái khi bại trận của ba người kia thôi.”
Chẳng mấy chốc đã có bóng người từ xa đi lại gần ngọn tháp. Roland cũng bắt đầu cất tiếng giảng giải, “Angelina Iopaz, đại tiểu thư này tuy không mạnh về thể lực, trí tuệ cũng không cao cho lắm, nhưng rất giỏi về dẫn dắt và thao túng lòng người. Có bề dày thành tích là học sinh xuất sắc, gia thế lại hiển hách, lời nói ra chỉ cần không quá vô lý sẽ luôn được tin cậy. Học viện nữ sinh Oíche Airgid chúng ta có nội quy cực kỳ nghiêm khắc, học sinh không được tự tiện rời trường, muốn về thăm nhà cũng phải xin phép giáo viên, rồi được hiệu trưởng đóng dấu phê duyệt. Theo ta đoán, chắc chắn trò ấy làm giả con dấu và chữ ký, tự cấp cho bản thân một giấy được phép rời trường. Ha…”
Roland ngừng giải thích, đám nữ sinh chỉ còn biết chờ đợi, cho đến khi Angelina phụng phịu vùng vằng leo lên được trên đỉnh tháp, đưa ra hai tờ giấy trong tay. Một tờ là giấy cho phép rời trường. Tờ còn lại, được đóng dấu hiệu trưởng kèm theo vết ma lực băng giá đặc trưng, chỉ viết có một câu “Ta không phê duyệt cho em ấy ra khỏi trường đâu nhé!”
Trước ánh nhìn khó tin của đám nữ sinh, giáo sư dạy thay đáng sợ lại tiếp tục: “Tiếp theo là Scarlett Alba, tuy không có đầu óc lanh lợi dám suy nghĩ khác thường như Angelina Iopaz, nhưng được cái to gan lớn mật, dám giao du tiếp xúc với đám du côn lưu manh thì chắc chắn phải có ý chí dám làm dám đương đầu. Mọi phương tiện ra vào Học viện nữ sinh Oíche Airgid đều bị kiểm tra nghiêm ngặt cả hai chiều ra lẫn vào để đề phòng kẻ đột nhập, chỉ duy nhất một thứ không bị kiểm tra chiều ra, đó là xe rác.”
Vừa nói đến đó, Scarlett Alba cũng leo được lên đến sân thượng tòa tháp, mái tóc vàng rực rỡ hơn ướt, cơ thể tỏa hương thơm nhàn nhạt như vừa mới tắm xong, chỉ có đôi mắt hơi đỏ hoe lên vì uất ức.
“Ta kính phục tinh thần can đảm dám chui vào xe rác để giành chiến thắng của trò, nên mới để lại một ma pháp ghi âm hẹn giờ trong đáy mỗi thùng xe, trò chỉ cần ở trong xe rác đủ một giờ đồng hồ sẽ có cảnh báo yêu cầu đi tắm và lên đây trình diện. Lấy làm may mắn đi, ta chỉ dặn lao công hôm nay tạm thời đưa rác ra khỏi trường đi đổ trễ hơn vài tiếng đồng hồ, chứ chưa yêu cầu họ đi múc bể phốt, dọn hầm cầu đâu.”
Thở ra một hơi dài tinh tướng, như tiếc hận tại sao đám học sinh dưới tay mình lại toàn những kẻ ngốc nghếch khờ khạo, Roland quay lưng bước về phía cầu thang đi xuống, “Jessica Gadot thì có hơi đặc biệt, cần chúng ta đi đón.”
Hắn vừa đi vừa tiếp tục giải thích.
“Jessica không giống như đại đa số các trò ở đây, tuổi còn nhỏ đã nắm thực quyền trong gia tộc rồi, được giao cai quản cả đội quân ám sát bí mật do gia tộc nuôi dưỡng, ít nhiều gì cũng học được đôi ba ngón nghề của dân sát thủ, tuy là chẳng đâu vào đâu. Trong số các trò thì Jessica thực hiện “Ám Hại” nhiều nhất, bị phạt nhiều nhất nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc, có can đảm, thừa tự tin, gan lì, chắc chắn sẽ chọn cách trực tiếp nhất để trốn học, đó là leo tường bỏ trốn. Chỉ cần nắm giữa bản đồ phòng ngự của Oíche Airgid, ta có thể vạch ra lộ trình bỏ trốn của Jessica, rồi đặt vài cái bẫy nho nhỏ ở những con bé có khả năng trốn ra nhất.”
Đoàn người kéo nhau đi kiểm tra, khi phát hiện ra Jessica thì thiếu nữ tóc đen đã không còn nổi một chút khí chất cao quý tao nhã nào, bị dây thừng trói ngang cột dọc treo ngược lên như một con khỉ, vừa khóc vừa cố dùng cả hai tay giữ cho váy không bị lật ngược.
Thiếu nữ vừa nhìn thấy bản mặt nhàn nhã đáng ghét của Roland mang theo cả đoàn người chậm rãi khoan thai đi đến, đã nức nở hét lớn: “Tại sao? Tại sao chỉ có mình em bị bắt nạt thế này?”
Roland vừa xoa xoa hai tay vào nhau vừa cười ái ngại: “Chắc tại vì em… ngốc? Chậc chậc, phần ngực bị dây thừng siết cho lồi hẳn ra, trông to hơn thật… em giữ váy như thế mãi không mỏi tay sao, buông ra một chút là ta thấy được quần lót rồi…”
Cuối cùng thì Jessica cũng được thả xuống, sau hai lần Roland đưa ra khẳng định chắc chắn không còn cái bẫy nào cả, và có hai thiếu nữ định tới giải cứu cũng bị dính bẫy và treo ngược lên, Roland mới tự tay cắt dây đưa cả ba hạ cánh an toàn.
Trời chiều đã ngả tối, khi ánh tà dương cuối cùng chìm khuất sau chân mây, sao đêm che phủ bầu trời Học viện nữ sinh Oíche Airgid, đám học trò tội nghiệp theo bước chân tên giáo sư dạy thay đáng sợ trở lại đỉnh tháp.
Những thiếu nữ ngao ngán nhìn tên thầy giáo ác ma đang vênh váo trong cái bộ dáng “ta đây vô địch thiên hạ”.
Tính cách xấu xa ác liệt, độc mồm độc miệng, gợi đòn, đáng đánh, khốn nạn… lai lịch bí ẩn, quyền thế ngập trời. Trong số những cô bé lỡ ra tay thiếu suy nghĩ để bị cuốn vào trò chơi trừng phạt đáng sợ này, đa phần không dám hỏi người nhà mình rằng kẻ đó là ai, nhưng không thiếu kẻ lớn gan dám đưa ra nghi vấn, để rồi chỉ nhận lại một cái lắc đầu trong im lặng.
Có thể là không biết, nhưng vẫn phải khuất phục trước sự đáng sợ của kẻ địch, cũng có thể đã lờ mờ đoán được thân phận hắn là ai, nhưng không dám nói ra, dù là trường hợp nào đi nữa, hình tượng Roland trong suy nghĩ của các nữ sinh đã là một con quái vật không thể đối đầu.
Hôm nay, bọn họ lại được biết thêm một chút về khả năng của con quái vật này, chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi vừa qua, hắn đã hiểu rõ đám học sinh của mình tới mức phán đoán ra lựa chọn của mỗi người, đồng thời đặt ra phương án đối phó tương ứng.
“Emma Jolie…” Âm thanh hào hứng từ kẻ đáng sợ đó lại vang lên, phấn khởi giới thiệu con mồi tiếp theo lọt vào tầm ngắm, phân tích tính cách, hành vi, rồi đưa ra cái bẫy đã được thiết kế hoàn hảo để con mồi tự chui đầu vào lưới.
Không cần phải tự tay đi truy bắt những học sinh tham gia trốn học, mọi tình huống có thể diễn ra đều đã bị hắn dự tính trước, sắp đặt sẵn kế hoạch đối phó, rồi chỉ cần đứng ở đây thao thao bất tuyệt vênh váo, giống như một tay câu cá lão luyện đã giăng sẵn mồi, chỉ đợi kéo những con cá ngốc nghếch lên bờ.
Không hiểu sao, trong suy nghĩ non nớt của lũ “cá”, lại hiện lên một chút chờ mong, “Thì ra hắn lại quan tâm, thấu hiểu mình đến vậy.”
Rồi lại trào lên một thứ cảm giác bất lực, vô vọng.
Angelina tuyệt vọng lẩm bẩm: “Rốt cuộc phải làm sao mới chiến thắng được cái thứ quái vật này đây…”
“Lại nhụt chí rồi…?” Thính giác bén nhạy của Roland bắt được câu nói này, nhìn một vòng đám thiếu nữ ủ ê buồn rầu, tự chỉ chỉ vào đầu mình, “Dùng cái đầu một chút đi, đừng có chỉ để mọc tóc như thế. Từ trước tới nay, cách tốt nhất để chiến thắng mọi kẻ địch luôn là lấy ưu thế của mình tấn công vào nhược điểm đối thủ. Lấy trứng chọi đá trực diện như các trò đang làm, phải gọi là ngu xuẩn không gì tả nổi.”
Lại có cô gái lầm bầm lầu bầu: “Ưu thế? Ưu thế nào? Bọn em thì còn có ưu thế gì được nữa…”
Roland đột nhiên nổi giận: “Nhóc con, suy nghĩ của em quá tiêu cực! Cực kỳ nguy hiểm! Không được tự ti, phải luôn luôn giữ vững niềm tin!”
Tên khốn Roland dang rộng hai tay, cổ vũ học sinh bằng chất giọng đầy bi thương phẫn uất: “Chẳng lẽ các trò không nhận ra mình có bộ ngực rất to đẹp hay sao? Không thấy chân mình rất dài, rất thẳng, mặc váy ngắn thì tuyệt đẹp hay sao? Mỗi người các trò đều là thiếu nữ xinh đẹp hiếm có khó tìm, trong khi thầy giáo lại là một chàng trai ngây thơ, hồn nhiên, chưa trải sự đời, rất dễ bị dụ dỗ.”
Đáp lại hắn là hàng loạt ánh mắt lạnh lùng như băng giá.
Nói đi nói lại, hóa ra là vẫn muốn bọn họ tự nguyện triển khai mỹ nhân kế, để bản thân có thể quang minh chính đại táy máy chân tay.
Quả nhiên, chỉ dám nói mạnh miệng chứ không dám làm.
Tên khốn!
Đám nữ sinh đồng thanh trăm miệng một lời: “Không hề!”
Roland lặng yên trong chốc lát, nhíu mày nghiền ngẫm, rồi quả quyết gật đầu: “Tốt lắm! Xem ra tất cả các trò đều đã nhận ra, đối với kẻ mạnh tuyệt đối như ta, đám nhóc con các trò chỉ là một đống vật trang trí không có chút tác dụng gì ngoài vẻ đẹp.”
“Phát hiện ra không chiếm được chút lợi lộc nào là trở mặt ngay. Quả nhiên là một tên khốn thực dụng!” Đám nữ sinh âm thầm chửi bới.
Roland giơ một ngón tay lên, khẽ lắc qua lắc lại, mỉm cười: “Nhớ lời ta từng nói chứ, nhân loại chúng ta đều có trí tuệ tương đương nhau khi mới sinh ra, phân chia ra kẻ thông minh và người ngốc nghếch, người ngây thơ và kẻ nham hiểm, chỉ vì mỗi người lớn lên khác nhau, bị thời gian ăn mòn cũng khác nhau mà thôi.
Nếu trí tuệ của các trò đã thoái hóa đến mức vô phương cứu chữa, thì chỉ cần tìm một kẻ có trí tuệ vượt trội, lôi kéo kẻ đó gia nhập , bày mưu tính kế cho các trò…”
Hắn ngừng lại một chút, “Đúng, kẻ mà ta nói đến chính là kẻ dám tung ra cái tin đồn nhảm nhí “Roland là tên trai tân chết nhát dám nói không dám làm”, Yennefer Tran!”
“Làm sao thầy biết…” Có cô gái lỡ miệng bật thốt lên, rồi vội vã đưa tay che miệng, nhưng đáng tiếc đã quá trễ, họ thấy khóe miệng tên giáo sư dạy thay khốn kiếp đáng sợ đã nhếch lên thành một nụ cười tà ác.
“Quả nhiên, ta đoán không sai… Hư hư khà khà…xem ra ta cần phải giao lưu trò chuyện với cô bé Yennefer này một chút rồi.” Roland gật gật đầu, “Ta sẽ giúp các cô bé ngốc đần của mình một chút vậy, chứ trông cậy vào đám ngốc các trò thì đúng là không còn tý hy vọng nào.”
Jessica, thiếu nữ to gan lớn mật nhất, lặng im trong chốc lát rồi cất tiếng hỏi “Thầy định kéo cả Yennefer vào trò chơi này sao? Xin thứ lỗi, nhưng em muốn hỏi, thầy làm thế để làm gì? Tăng cường sức mạnh cho kẻ địch, khiến cho trò chơi này ngày càng khó lường khó đoán, em hiểu việc thầy đang làm, nhưng mục đích phía sau tất cả những trò chơi này là gì?”
Roland híp mắt, “Dạy dỗ các trò, khiến tất cả các trò yêu ta sâu sắc, rồi cùng nhau mang thai.”
Jessica lườm một cái, rồi thôi, nếu tên khốn này đã không muốn trả lời thì có cố gặng hỏi thêm nữa cũng chẳng ra được kết quả gì, chỉ chuốc thêm bực bội vào thân.
“Yên tâm!” Roland cười vui vẻ, “Hiện tại ta là thầy giáo của mấy đứa, chức trách của một người thầy là gì ta biết, cũng sẽ làm tròn. Dù có mục đích riêng nào đó đi nữa, ta cũng sẽ không làm tổn thương đến các trò đâu. Cứ yên tâm đi!”
“Thế những món quà kinh khủng mấy hôm trước là gì?”
“Đó là giáo dục!”


0 Bình luận