Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ
Chương 10: Vương quốc dưới lòng đất - Kazad Aurum
0 Bình luận - Độ dài: 5,154 từ - Cập nhật:
Trước mắt hắn là một đại sảnh khổng lồ - một thế giới bên trong một thế giới. Nó rộng đến mức nếu Felariel có sụp đổ, thành phố này vẫn đủ sức nuốt trọn tất cả. Nhưng nó không phải là một nơi tự nhiên. Không phải là một không gian dành cho con người. Có gì đó sai lệch, méo mó - như thể nó được tạo ra bởi một kẻ cố bắt chước thế giới trên kia, nhưng lại không hiểu hết về nó. Những hàng cột đá khổng lồ, vuông vức vươn lên như rừng hồng sam, điêu khắc tinh tế với hình ảnh của những vị vua Dwarf đã khuất. Điểm xuyến lên bởi vô vàn ngọn đuốc đang rực cháy mòn mỏi theo thời gian.
Nơi đây, Kazad Aurum. Hay Kazad Gol'Vharn, như những tài liệu cổ từng gọi nó - Thành trì Vàng son. Một trong những pháo đài tráng lệ nhất của tộc Dwarf, nơi họ đã khai thác vàng, rèn giáp, xây những thành lũy không thể công phá. Truyền thuyết kể rằng, khi ánh đèn của Kazad Aurum còn cháy, không gì có thể chạm vào trái tim của nó. Nhưng rồi, một con quái vật xuất hiện. Nó không phá hủy nơi này trong một đêm, cũng không thiêu rụi tộc Dwarf bằng một ngọn lửa duy nhất. Không. Nó cai trị. Nó nằm dài giữa đại sảnh này, để những kẻ từng ngạo nghễ tự hủy hoại chính mình dưới móng vuốt của nó.
Dưới chân hắn, nền đá hoa hắc diện đen bóng, loáng như gương, phản chiếu ánh sáng lung linh từ hàng trăm viên kim cương gắn trên vòm trần cao vút. Bước đi trên mặt đá này, Raizen cảm giác như đang trôi trên một mặt hồ của những vì sao. Nhưng những gì phản chiếu dưới chân hắn không đơn thuần là hình ảnh - mà là một thế giới song song, một phiên bản méo mó của thực tại. Hắn thấy bóng mình bị kéo dài đến bất thường. Mọi thứ như bị bẻ cong, không còn đúng với quy luật của ánh sáng và không gian. Một thế giới nơi bóng tối không chỉ nuốt chửng ánh sáng - mà còn đang giam giữ nó.
Trên đầu hắn, bầu trời nhân tạo hiện ra - một vòm trần khổng lồ, điêu khắc tinh tế với hình dạng của vô vàn vị tinh tú, với những viên đá phát sáng tựa như những ngôi sao lấp lánh trong đêm sâu. Những vì sao này không hề nhấp nháy. Chúng không vận động, không biến mất. Chúng quan sát. Những viên đá phát sáng đó, chạm khắc cẩn thận trên vòm trần, chẳng khác nào những đôi mắt bất động của các vị thần bị phong ấn trong bóng tối. Bầu trời trên kia vẫn tiếp tục vận động, những vì sao trên kia vẫn bùng cháy rồi lụi tàn. Nhưng nơi này... thời gian đã chết.
Khi Raizen ngước nhìn, hắn không thể không liên tưởng đến bầu trời thật phía trên - nơi những vì sao vẫn vận động, vẫn bùng cháy, vẫn biến mất theo chu kỳ của thời gian. Nhưng ở đây, giữa lòng đất, chúng bất động. Không đổi thay. Một bầu trời đêm bị đóng băng trong khoảnh khắc vĩnh cửu.
Gã Dark Elf khẽ nhếch môi, hạ người, ngón tay chạm xuống mặt đá nhẵn bóng, cảm nhận hơi lạnh của hắc diện thạch thấm qua đầu ngón tay. Hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn bước chân vào đây, khi nơi này chẳng khác gì một nấm mồ hoang tàn. Khi đó, nền đá không hề phản chiếu ánh sáng, mà chỉ loang lổ dấu vết của thời gian và những dòng máu đã khô quánh.
Thế rồi, Raizen nâng cao người, chân bước chậm qua hành lang lát đá. Mùi kim loại han và hơi nước từ những dòng thác ngầm hòa quyện trong không khí, tạo nên một thứ hương vị lạnh lẽo nhưng kỳ lạ lại dễ chịu. Gã dừng lại nơi mép một ban công bằng đá đen, nhìn xuống toàn cảnh Kazad Aurum – một vương quốc tưởng chừng đã chết hàng ngàn năm trước, giờ lại tràn trề sức sống, dù cho có là giả tạo.
Hắn khẽ nhắm mắt, lắng nghe âm thanh: tiếng nước đổ, tiếng dây xích lặng lẽ va vào đá, tiếng... gió? Không. Không phải gió. Hắn nghe thấy một nhịp rít ngắn – như dây cung bị kéo căng đột ngột.
Raizen nhanh chóng xoay người. Một âm thanh sắc lẹm xé toạc không gian – tiếng dây nỏ bật – và ngay sau đó, một cơn mưa tên trút xuống từ thinh không.
Raizen không kịp suy nghĩ. Cơ thể phản ứng trước cả ý thức. Hắn nhào sang phải, lăn một vòng đầy bụi rồi lướt sát mặt đất như một con báo sẫm màu, vọt ra sau một cột trụ đá khổng lồ.
Tên lao xuống ào ạt như mưa tháng tám, xối xả, ào ạt. Chúng găm đầy trên nền đá, vỡ vụn thành từng mảnh hoặc cắm sâu vào lớp hắc diện thạch, tạo thành một vòng tròn gai góc quanh chỗ trú ẩn của gã Dark Elf. Một mũi tên sượt qua mái tóc hắn, ghim phập vào trụ đá trước mắt, rung lên từng nhịp như dây đàn bị đánh gãy.
"Chết tiệt. Nơi đây giờ có chó canh nhà nữa à!" Hắn rít khẽ, ép sát người vào phiến đá. Không thể ló đầu, không thể phản đòn.
Rất lâu rồi, gã tai nhọn này mới lại phải cúi rạp người sau một cột đá, tim đập dồn dập bên tai không phải vì hồi hộp – mà vì hắn đã quá quen với sự yên ổn. Quá quen với cái mùi cá khô, tiếng rao hàng, tiếng Meredith cằn nhằn chuyện tiền trọ và những đêm lặng lẽ bên ly cà phê nguội. Chứ không phải... những tiếng "vút" bén như lưỡi hái tử thần đang rạch toạc không khí trên đầu hắn.
Một nhát tên sượt qua tóc, ghim vào phiến đá sau lưng, gãy đôi. Hắn nhăn mặt.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Không còn thời gian để suy nghĩ. Phân tích – ngay lập tức.
Raizen hít sâu, tách các giác quan của mình như một kẻ giải phẫu: khứu giác, thính giác, ký ức chiến đấu. Tất cả đan xen thành một mạng lưới. Hắn không nghe thấy tiếng bước chân. Không tiếng gầm. Không tiếng móng vuốt kéo lê. Không mùi hôi của Orc. Không mùi acid của quái cống ngầm. Không tiếng cười khanh khách điên loạn của lũ Goblin.
Không phải sinh vật hoang dã. Đây là phục kích. Có tổ chức. Có bài bản. Có kỹ luật.
Một tiếng "tách" vang lên. Rất khẽ. Nhưng tai hắn, sau hàng chục năm nghe tiếng dây cung trong hầm ngục, nhận ra ngay – tiếng trục nỏ quay lên dây. Không phải cung tay. Là nỏ liên thanh của Dwarf. Chỉ có chúng mới tạo ra cơ khí chính xác đến vậy.
Raizen rướn người, tay giật nhanh một mũi tên vừa ghim ngay cạnh gót giày. Vừa nhìn là biết đó là mithril hoàng kim. Thân vàng sáng ánh xanh. Nhẹ. Linh hoạt. Lông vũ ở đuôi không phải để giữ thăng bằng – mà để truyền dẫn linh lực. Một loại tên... dùng cho chiến tranh phép thuật.
Hắn lật thân tên lại, quan sát các đường rãnh – rãnh xoắn ba tầng, kỹ thuật chuyên dụng để tăng lực xuyên xuyên khi bắn tầm gần. Đây không phải vũ khí của dân du mục hay lũ cướp. Đây là trang bị quân sự của Kazad Aurum thời kỳ đỉnh cao.
"Chết tiệt..." Raizen rít qua kẽ răng. "Đám này không phải dân đổ nát. Đây là lính... hoặc thứ gì từng là lính." Kazad Aurum đã sụp đổ. Nhưng những kẻ canh giữ, vẫn ở đây.
Một giả thuyết dần hiện lên. Lính Dwarf canh mộ. Nhưng không phải sống. Mà là tử linh. Bị trói buộc bởi linh hồn của chính những Artifact mà họ từng rèn. Không phải lũ xác sống vô hồn – mà là chiến binh không chịu chết.
Tim hắn đập mạnh.
“Biết vậy đem theo thứ gì dùng được rồi. Má! Xui.” Hắn thì thầm, lưng dán chặt vào cột đá.
Một tiếng rít nữa vang lên – lần này từ bên phải. Hắn cuộn người, né kịp lúc một loạt tên ghim xuống mặt sàn hắc diện ngay nơi hắn vừa ngồi. Đá vỡ. Tia lửa bắn lên. Phản xạ của hắn vẫn còn. Nhưng sức chịu đựng? Hắn không chắc.
Raizen thở dốc, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt hy vọng vào một thứ quen thuộc - sợi dây chuyền Luminara Arcanium. Hắn thò tay vào túi áo khoác, rút ra vật nhỏ ấy. Sợi dây bạc lạnh buốt trong tay, mặt dây hình giọt lệ đúc từ pha lê thần bí, từng dùng để dẫn lối, từng thì thầm trong tâm trí hắn những linh cảm mơ hồ nhưng đáng tin. Lần cuối cùng hắn sử dụng nó… là khi ở giữa một mê cung sống – và nó đã cứu hắn thoát khỏi một cái chết bị nuốt bởi hư vô. Hắn siết chặt nó, nhắm mắt.
“Luminara... chỉ cho ta một lối thoát.”
Không gì cả. Chỉ là ánh sáng. Một vầng quầng nhạt, tỏa ra lặng lẽ, như một chiếc đèn lồng trơ trọi giữa sương mù. Không một ý niệm nào trỗi lên trong đầu Raizen. Không hình ảnh. Không linh cảm. Không đường dẫn. Trống rỗng. Như thể thứ này… đã quên hắn.
Raizen mở mắt. Tim hắn khựng một nhịp. Không - không phải vì tiếng nỏ. Mà vì sự im lặng trong đầu mình. Chưa bao giờ hắn thấy Luminara vô cảm như thế. Tựa như nó cũng đang quan sát hắn, do dự, xét đoán... hoặc thậm chí, không còn công nhận hắn là chủ.
Bỗng, luồng khí lạnh trườn dọc sống lưng Raizen, bấu víu vào từng mô cơ. Từ bóng tối, những bóng giáp lặng lẽ hiện ra - phía sau, bên trái, trước mặt - như thể chúng đã đứng đó từ lâu, chờ đợi khoảnh khắc hắn nhận ra sự hiện diện đó. Hàng trăm tử linh Dwarf, bất động, không hơi thở, không lời nói, không bước chân. Chúng trôi nổi, lướt nhẹ trong không khí, bao vây Raizen trong một vòng tròn không lối thoát. Ánh sáng bạc mờ đục từ những bộ giáp mithril rạn nứt phảng phất lên gương mặt hắn, lạnh lẽo và không thật.
Mỗi bộ giáp khắc biểu tượng hoàng gia Kazad Aurum - cây búa vĩ đại Gol'Vharn, nhưng dấu vết thời gian đã khiến chúng móp méo, vỡ vụn. Đôi mắt rỗng của các tử linh lấp lánh ánh sáng xanh bệnh hoạn - không phải sự sống, mà là thứ gì đó bị ép buộc, bị trói buộc vào những xác giáp vô hồn. Chúng không nhúc nhích, nhưng áp lực từ sự hiện diện của chúng đè nặng lên Raizen, như thể không khí quanh gã tai nhọn đang co lại, siết chặt lồng ngực.
Hắn siết chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay ẩm mồ hôi. Luminara im lặng, không chút phản ứng. Bản đồ trí nhớ trong đầu hắn trống rỗng, không kết nối, không gì cả. Một phần trong hắn gào thét, thúc giục hắn đoạt lấy vũ khí, phá vòng vây, chém giết như gã trai trẻ điên cuồng ngày trước. Nhưng Raizen giờ đây không còn là kẻ liều lĩnh lao vào cái chết. Tên Dark Elf này buộc mình phải đứng yên, hít thở chậm rãi, dù mỗi nhịp tim như bị hàng trăm ánh mắt vô hồn kia đếm từng giây.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách trừng vào đám tử linh.
“Nếu các ngươi còn chút tàn ý thức,” giọng hắn vang vọng khắp sảnh đường, “ta không đến để xâm phạm. Ta đến tìm chủ nhân nơi đây.”
Im lặng. Không một tử linh đáp lại. Không một bóng giáp cử động. Nhưng cảm giác áp sát ngày càng rõ rệt, như thể vòng tròn vô hình đang khép chặt hơn. Rồi, từ sâu thẳm trong hắn, một giọng nói vang lên - không phải từ Luminara, không phải linh cảm, mà là giọng nói của vương quốc này:
“Hoặc ngươi đang được thử thách… hoặc ngươi là vật tế.”
Cái lạnh ở gáy chạy khắp cơ thể Raizen. Nó không đến từ không khí, mà từ hàng trăm ánh mắt rỗng tuếch, lặng lẽ đo đếm từng nhịp tim, từng hơi thở của hắn, như thể chúng đang chờ đợi khoảnh khắc kết liễu gã.
Vòng vây siết lại từng nhịp như cái thòng lọng vô hình. Từng bước im lặng, từng bóng dáng không hồn, nhưng vẫn mang trong mình thứ uy lực nguyên sơ của một dân tộc đã chết mà chưa từng khuất phục. Gã Dark Elf lùi lại một nhịp, lưng gần chạm cột đá. Hắn nắm sợi dây chuyền, ánh mắt sục sạo tìm điểm yếu, nhưng có gì đó sai. Quá yên tĩnh. Quá chính xác. Như một nghi thức, chứ không phải truy sát.
Một tên tử linh bước lên - lùn nhưng vạm vỡ, đầy sẹo. Giáp trụ mithril lấm lem tàn tro và thứ bùn khô như máu đen. Trong tay nó là một cây rìu chiến khổng lồ, lưỡi răng cưa bị mòn ở rìa, nhưng rực lên một ngọn lửa ma thuật xanh lam như chính đôi mắt chết chóc. Nó giơ cao rìu.
Raizen không kịp nghĩ, chỉ phản xạ, hắn nhào tới, cướp rìu từ một tên tử linh khác. Giây phút giật lấy được rìu, một cảm giác nóng như thiêu xẹt qua lòng bàn tay tên tai nhọn. Hắn muốn la lên vì đau, nhưng đây không phải lúc. Gã quét ngang rìu, rồi xoay người tung cú đá hậu vào khoảng bụng tên Dwarf với mọi sức lực.
Nhưng… Không gì cả.
Cú đá xuyên qua như chém vào khói lạnh. Tay hắn trảm rìu xuống tiếp – nhưng lần này, lưỡi rìu trượt xuyên qua thân hình tử linh như thể đó chỉ là một ảo ảnh. Không tiếng kim loại va nhau, không cản trở, không cả sức nặng.
Chúng không có xác. Raizen khựng lại, môi cắn chặt đến rát, hàm răng nghiến vào nhau như thể muốn bóp nghẹt cơn hỗn loạn trong lòng. Tay hắn run nhẹ, vì sợ hãi, vì sự bất lực đè nặng như đá tảng. Mọi thứ hắn từng dựa vào: cơ bắp rắn chắc, phản xạ sắc bén, kỹ năng được mài giũa qua hàng chục năm chinh chiến, giờ đây hóa thành vô nghĩa.
Tên tai nhọn đứng đó, một thân một mình giữa vòng vây tử linh, không thể chạm vào chúng, không thể phá vỡ bức tường vô hình của những bóng giáp bất tử. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được cái chết - không phải cái chết rực rỡ trong chiến trận, mà một kết thúc lặng lẽ, trống rỗng, như thể mọi nỗ lực của hắn chưa từng tồn tại.
Hắn nhắm mắt, hít một hơi sâu, lồng ngực nặng nề như bị siết bởi bàn tay ma mị. Sâu trong bộ não ấy, hình ảnh hai đứa trẻ dần hiện lên trong tâm trí, rõ ràng đến đau đớn: cô bé tóc trắng với nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng như ngọn lửa nhỏ, và cậu bé tóc đen, ánh nhìn sắc lạnh nhưng luôn che chở cho em. Raizen siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Hắn đã để chúng lại sâu trong lòng Kazad Aurum, chỉ vì muốn rời bỏ quá khứ. Hối hận trào lên, không phải vì bản thân sắp đối mặt với lưỡi rìu, mà vì hắn đã bỏ rơi chúng - những tâm hồn non trẻ, những người hắn từng thề sẽ bảo vệ.
“Giá như ta chưa từng rời đi. Giá như ta mang chúng theo…” Ý nghĩ ấy xoáy sâu, gặm nhấm trái tim hắn, khiến lồng ngực đau nhói hơn cả lưỡi dao sắc.
Raizen không van xin. Không vùng vẫy. Chỉ đứng yên, chấp nhận số phận. Nếu đây là cái chết, thì ít nhất, nó sẽ là một sự giải thoát - khỏi hối hận, khỏi những lời thề không trọn vẹn. Hắn chờ đợi lưỡi rìu bổ xuống, sẵn sàng đón nhận cú chém cuối cùng.
Nhưng lưỡi rìu dừng lại, cách đỉnh đầu hắn chỉ vài phân. Không gió. Không âm thanh. Chỉ có sự ngưng đọng tuyệt đối, như thể thời gian bị đóng băng. Raizen mở mắt, hơi thở khẽ run, lồng ngực phập phồng dưới áp lực vừa được giải phóng. Hắn sống. Thoát chết. Niềm vui nhen nhóm trong lồng ngực, nhỏ bé nhưng mãnh liệt, như ngọn lửa bùng lên từ tro tàn. Hắn không vô cảm - sợ hãi vẫn cồn cào trong dạ, một thứ bản năng nguyên sơ mà hắn không thể chối bỏ. Hắn đã sẵn sàng đón nhận cái chết, nhưng sống sót, dù chỉ thêm vài nhịp tim, khiến trái tim hắn đập mạnh, vừa nhẹ nhõm vừa bất an.
Vòng vây tử linh bất động, những cặp mắt xanh bệnh hoạn lấp lánh trong bóng tối, không chớp, không dao động. Và rồi, chúng tản dần ra một cách trật tự đến rợn người, từng tử linh tách mình khỏi vòng vây, bước lùi lại đúng một nhịp. Hàng trái. Hàng phải. Chúng xếp thành hai hàng thẳng tắp, tạo thành một lối đi hẹp – không dẫn ra ngoài… mà dẫn sâu vào trong lòng Kazad Aurum.
Raizen quay đầu, tim khẽ thắt lại. Lối cũ đã biến mất, nuốt chửng bởi bóng tối đặc sệt. Cánh cổng sau lưng đã biến mất như thể chưa từng tồn tại. Không dấu vết. Không đường lùi. Hắn thở dài, không thành tiếng. Nhìn về con đường phía trước – nơi những ánh sáng le lói như dẫn dụ, như thử thách, như giễu cợt.
Sợi dây chuyền trong tay vẫn sáng, nhưng không lên tiếng. Không dẫn đường. Không gợi ý.
“Được thôi,” hắn thì thầm, bước một bước vào con đường giữa hai hàng xác sống. “Nếu các ngươi muốn ta đi… ta đi.”
Raizen thì thầm, giọng trầm thấp, như nói với chính mình hơn là với đám tử linh. Hắn bước một bước vào con đường giữa hai hàng xác sống, lòng ngập tràn cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa bất an. Thoát chết là một ân huệ, nhưng hắn biết, sâu trong tâm trí, rằng đây không phải sự khoan dung.
Những đôi mắt xanh bệnh hoạn của bọn tử linh không nhúc nhích. Không có lời cảnh báo. Không có ngăn cản. Chỉ là… im lặng. Và chờ đợi. Raizen bước tiếp. Mỗi bước, tiếng bước chân của hắn vang vọng giữa đá và tro tàn – tiếng duy nhất sống động trong thành phố chết.
Bỏ lại đám tử linh phía sau, đi theo con đường mà chúng đã dẫn, Raizen tiếp tục nhìn ngắm nơi đây như một cách lấy lại sự điềm tĩnh vốn có. Vừa bước, gã tai nhọn vừa trầm ngâm nhớ lại quá khứ lần đầu gã đến đây. Không có những viên đá phát sáng trên cao, chỉ có những cột trụ gãy đổ, những vết nứt chạy dài như dấu tích của một cơn địa chấn đã nghiền nát nền văn minh này. Không có những dòng thác lấp lánh ánh bạc, chỉ có những hố sâu tối tăm, nơi xác chết chất đống và thối rữa trong bóng tối ngàn năm. Lúc ấy, hắn không bước đi chậm rãi như bây giờ, mà lao tới như một kẻ săn mồi, rượt đuổi thứ quái vật đã biến nơi này thành phế tích.
Vậy mà bây giờ, nơi từng là nghĩa địa lại khoác lên mình chiếc áo lộng lẫy của một vương quốc huy hoàng. Mọi thứ đều đã được phục hồi, nhưng không bởi bàn tay của các nghệ nhân tộc Dwarf, nó thuộc về một thứ to lớn hơn, vuốt sắc nhọn và nhiều vảy cứng.
Kazad Aurum không chỉ là một thành phố. Nó là cái nôi của những thứ mà thế giới ngày nay gọi là Artifact. Những thanh kiếm, bộ giáp, pháp trượng – những tạo vật với sức mạnh vượt xa vật liệu làm ra chúng. Chúng không phải chỉ là vũ khí. Chúng là ký ức. Những thợ rèn Dwarf đã từng chế tác những món vũ khí này từ không chỉ kim loại, mà cả linh hồn. Trong thời kỳ hoàng kim của Kazad Aurum, từng thanh kiếm rèn nên đều mang trong mình một câu chuyện, một lời nguyền, một phần linh hồn của người đã đổ máu để rèn nó. Vì thế, chúng không chỉ mạnh. Chúng có ý chí.
Ngày ấy, Những thợ rèn Dwarf từng tin rằng vũ khí mang linh hồn sẽ bất bại. Nhưng họ không nhận ra, họ đã đánh đổi chính linh hồn mình để tạo ra chúng. Kazad Aurum đã sụp đổ không phải vì con quái vật. Không phải vì chiến tranh. Mà vì những tạo vật chính họ rèn nên. Những thanh kiếm bị nguyên rủa quay lại với chủ nhân của chúng, phá nát tâm can. Những bộ giáp trói chặt người mặc. Những pháp trượng phản bội kẻ cầm nắm chúng. Khi thành phố này sụp đổ không còn ai sống sót để kể câu chuyện. Chỉ có Artifact bị nguyền rủa riêng tại nơi đây nhớ.
Gã Dark Elf tiếp tục bước đi tới những bậc thang khổng lồ bằng đá dẫn xuống những dãy nhà san sát, những cây cầu bắc ngang những vực thẳm sâu hun hút, nối liền các khu vực của cung điện với nhau. Từ trong khóe mắt, Raizen chứng kiến những dòng thác nước đổ xuống từ các tầng cao, phất lên sắc bạc trong thứ ánh sáng mờ ảo, rồi biến thành những con sông ngầm chảy xuyên qua thành phố dưới lòng đất. Những pho tượng Dwarf khổng lồ làm bằng long thạch đứng trấn giữ hai bên lối đi, đôi mắt bằng hồng ngọc phản chiếu lại hình dạng của Raizen, như thể đang quan sát từng kẻ bước vào lãnh thổ này.
“Cô ta siêng thật đấy…” Raizen lại nhếch mép cười. Hắn không ngờ rằng một tên đã nằm lì xuống cả mấy trăm năm giờ lại siêng như vậy kể từ lúc Raizen đến đây và rời đi lần đầu tiên.
Đây không phải là sự tái thiết của những bàn tay nhỏ bé, cặm cụi đặt từng viên gạch, tạc từng bức tượng. Không, đây là phép màu của một sinh vật vượt trên cả sự sống và cái chết. Một vương quốc lụi tàn đã được một bàn tay khác tái sinh. Nhưng bàn tay đó không xây dựng, mà gầy dựng. Không tái thiết, mà ban cho nó một hình hài mới.
Một nụ cười khó đoán thoáng qua gương mặt hắn. Bởi vì hắn biết rõ chủ nhân thực sự của nơi này. Hắn không ngạc nhiên. Nhưng hắn vẫn thấy điều này thật thú vị. Hắn đã thấy nơi này là một cung điện Dwarf qua các trang sách. Rồi một nghĩa địa. Và bây giờ, một vương quốc không thuộc về con người, không thuộc về Dwarf, mà thuộc về một kẻ đã chối bỏ cả hai. Hắn tự hỏi, bao lâu nữa thì nơi này lại thay đổi một lần nữa? Bao lâu nữa, thì chủ nhân mới sẽ cảm thấy chán thứ hắn đã tự xây nên? Và cung điện này - không còn là tàn tích. Nó là cái tổ lộng lẫy của kẻ đã tái sinh cả vương quốc từ đống tro tàn.
Raizen từng bước xuống địa điểm sâu nhất của cung điện, nơi từng chỉ là những đống đổ nát lạnh lẽo cùng vô vàn bộ xương khô. Lúc này đây, những lò rèn đã bừng cháy trở lại. Hơi nóng phả ra từ những miệng lò khổng lồ, làm không khí méo mó trong những gợn sóng mơ hồ. Những bánh xe nước khổng lồ đã quay, vận hành những cỗ máy cổ xưa từng bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian. Được tạc từ thiết thạch, những ống khói vươn cao lên tận trần cung điện, nhả ra những làn khói đỏ thẫm như hơi thở của loài rồng. Những cây cầu cự thạch thủ bắc ngang qua các giếng lửa sâu hun hút, nơi kim loại tan chảy cùng dòng dung nham đang tuôn trào từ lòng đất.
Hắn dừng lại trong giây lát, nhìn khung cảnh ấy với đôi mắt vàng hổ phách phản chiếu dòng dung nham rực lửa. Những âm thanh xưa cũ đã trở lại - tiếng búa nện vang, tiếng kim loại gào thét khi bị rèn uốn, tiếng lửa nuốt trọn những thanh thép lạnh lẽo. Tất cả, đều được thực hiện bởi những linh hồn không còn thuộc về thế giới này. Những bóng hình mờ ảo lướt qua lò rèn, đôi mắt trống rỗng phản chiếu ánh lửa đang nuốt chửng kim loại. Họ không thở. Không nói. Chỉ lao động - như những con rối bị mắc kẹt trong một vở kịch không bao giờ kết thúc. Đôi tay họ vẫn nhớ cách rèn kiếm, cách đẽo giáp, nhưng họ không còn nhớ vì sao họ làm vậy. Chỉ có ngọn lửa nhớ. Chỉ có kim loại nhớ. Chỉ có máu nhớ.
Raizen từng thấy lò rèn này chìm trong tĩnh lặng, khi chỉ còn tro tàn và những khối đá nứt vỡ. Nhưng giờ đây, nó sống lại như một con quái vật bị đánh thức sau giấc ngủ ngàn năm.
“Nơi đây…”Raizen không bước đi nữa, không phải vì mỏi, mà vì không thể không dừng.
Trước mắt Raizen, Kazad Aurum đang... sống. Một sự sống méo mó, đầy sai lệch, nhưng là sự sống. Hắn đã từng thấy vương quốc này khi chỉ còn là một đống xác mục ruỗng – lạnh ngắt, vỡ vụn, như một chiến tích bị quên lãng. Nhưng giờ đây, dưới ánh lửa lò rèn và những tiếng kim loại thét gào, hắn lại đang chứng kiến một thứ gì đó trỗi dậy, một quốc gia được gợi lại từ ký ức, từ máu, từ hối hận, từ những linh hồn không chịu rời đi.
Raizen siết tay lại.
“Không ai sống nổi dưới này... Nhưng họ không cần sống. Họ chỉ cần nhớ.”
Đó là thứ làm hắn ớn lạnh: không phải lửa, không phải ma, mà là ý chí của một dân tộc. Tộc Dwarf đã không đầu hàng cái chết. Họ không để máu mình hóa thành tro bụi, mà tôi nó thành thép, đập nó thành giáp, rèn nó thành một hệ thống sống dai dẳng trong tận cùng bóng tối hoặc tự nguyện trở thành con rối của kẻ đang thống trị nơi đây.
Ngay cả khi bị tiêu diệt, Kazad Aurum vẫn từ chối tan rã. Như một lời nguyền. Hay một minh chứng cho thứ gì đó cổ xưa hơn cả thời gian: ý chí tập thể không cam lòng bị lãng quên.
Raizen cúi đầu, không vì tôn kính, mà vì... kính sợ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn cảm thấy bản thân – một Dark Elf từng đi qua hàng trăm hầm ngục, từng chém giết không chớp mắt - đang đứng giữa một thứ gì đó lớn hơn mình.
Lớn hơn cả tội lỗi. Lớn hơn cả công lý. Lớn hơn cả cái chết. Ở nơi sâu nhất dưới lòng đất, hắn nhận ra: Đây không phải thành phố của người chết. Đây là một vương quốc từ chối chết.
Gã tiếp tục bước. Qua những cánh cổng khổng lồ khắc đầy phù điêu về những vị vua Dwarf thời xa xưa, Raizen tiến vào căn phòng quan trọng nhất của cung điện: đại điện ngai vàng.
Hắn đã từng nhìn căn phòng này khi nó chỉ còn là một vỏ bọc trống rỗng, với những bộ giáp lăn lông lốc và nền đá bị cày xới bởi hàng trăm trận chiến. Nhưng giờ đây, nó lộng lẫy đến mức khiến ngay cả hắn cũng phải khẽ nheo mắt.
Mái vòm cao, khắc họa vô số hình ảnh về những chiến binh Dwarf, những con rồng, những cuộc viễn chinh bất tận. Những viên đá quý khảm trong vách tường tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, chiếu rọi lên sàn nền, làm cả căn phòng thành một bầu trời đêm rực rỡ. Những dãy cột khổng lồ vươn lên như những cây đại thụ hóa thạch, và ở đỉnh của mỗi cột đều có một viên pha lê phát sáng, đổ bóng xuống nền đá một thứ ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng.
Và ở trung tâm của tất cả, trên một bệ đá cao, là ngai vàng. Một kiệt tác được chạm khắc từ nguyên một khối huyền thạch đen tuyền, nhưng nó không hoàn toàn bất động. Khi Raizen đến gần, hắn thấy những đường vàng ròng không chỉ uốn lượn - chúng di chuyển. Chúng len lỏi trên mặt đá tựa những mạch máu, chậm rãi, kiên nhẫn, như thể ngai vàng này vẫn đang hút lấy thứ gì đó. Thứ ánh sáng nhè nhẹ nó tỏa ra không phải là hào quang - mà là hơi thở cuối cùng của những linh hồn bị nuốt chửng trong khối đá. Lưng ghế vươn cao, chạm khắc hình ảnh một con rồng đang cuộn mình, đôi mắt hổ phách của nó dường như theo dõi tất cả những ai bước vào nơi này.
Trên ngai vàng, một kẻ đang ngồi. Cô ta không phải vua. Cô ta là kẻ kế vị của một nền văn minh đã chết, nhưng không với tư cách một người thừa hưởng – mà là một kẻ chinh phạt. Người phụ nữ đó đã lấy nơi này khỏi tay người Dwarf, nghiền nát nó dưới móng vuốt của mình. Và bây giờ, nàng tái sinh nó không phải để vinh danh những kẻ đã xây dựng, mà để tạc khắc tên mình lên nó, như một vị thần cai trị một đế chế vong linh.


0 Bình luận