• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ

Chương 02: Con tàu từ hầm ngục

0 Bình luận - Độ dài: 4,997 từ - Cập nhật:

“Cái đéo gì vậy?” Một tên côn đồ lên tiếng, giọng hắn run run, lộ rõ sự bồn chồn. Hắn xoay người, ánh mắt đỏ ngầu đảo quanh như thể đang tìm một lời giải thích từ bóng tối của con hẻm.

“Giờ này làm gì có thuyền nào cập bến?”

Không ai trả lời. Nhưng cũng chẳng ai còn tâm trí để tiếp tục vụ ẩu đả dở dang, những nhịp chân đều đồng loạt di chuyển, như bị một lực vô hình kéo ra khỏi con hẻm thối hoắc. Raizen bước đầu tiên, đôi giày cũ kêu lép nhép trên vũng nước bẩn, băng qua đống bao tải mục và mảnh thủy tinh vỡ nát. Đám côn đồ lặng lẽ theo sau, tiếng giày của chúng cọ vào đá lát đường, tạo ra những âm thanh lộn xộn như lũ chuột chạy tán loạn. Khi họ rời khỏi con hẻm, ánh sáng hoàng hôn ùa vào, nhuộm đỏ cả bầu trời và mặt biển phía xa, tạo nên một sắc màu u ám, như thể máu đang loang trên đại dương. Không khí mặn mà của phố biển giờ lẫn thêm chút mùi khét – mùi gỗ cháy, hay có lẽ là thứ gì đó tệ hơn.

Raizen bước ra con đường lát đá xanh, trước mắt hắn là dòng người đang đổ về phía cảng. Đám đông hỗn loạn, từ những gã ngư dân chân trần, áo rách bươm, đến những bà bán cá tay còn cầm dao chặt, tất cả đều chạy về cùng một hướng. Một gã thủy thủ lảo đảo, vai vác cuộn dây thừng, suýt va vào Raizen, miệng lẩm bẩm gì đó về “con tàu quái quỷ”. Một đứa trẻ khóc ré lên, bị mẹ kéo tay lôi đi, trong khi lũ chim biển trên cao kêu réo inh ỏi, lượn vòng như thể cảm nhận được mối nguy.

Raizen nhíu mày, cảm giác khó chịu trong lòng càng đậm. Hắn từng thấy dân chúng náo loạn khi tàu chở hàng quý hiếm cập bến, nhưng đó là sự hứng khởi, tiếng cười, tiếng reo hò. Còn bây giờ, chỉ có sự hoảng loạn, như thể cả thị trấn đang bị kéo vào một cơn ác mộng.

Gã Dark Elf nhún vai, lững lờ bước theo dòng người, đám côn đồ vẫn bám theo sau, giờ trông chẳng khác gì lũ chó hoang đi lạc. Bỗng hắn dừng lại, quay phắt ra sau:

“Chúng bay đu theo tao làm quái gì vậy? Muốn đấm nhau nữa à.” Hắn hỏi.

Tên côn đồ râu rậm, với hình xăm con rắn lem nhem trên cổ, phì cười, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất. 

“Đi theo mày? Mơ đi, thằng tai dài! Bọn tao ra hóng cái vụ tàu quái quỷ kia kìa. Biết đâu vớ được ít vàng, chứ bám mày thì được cái gì ngoài cà phê hết hạn?” Cả đám phá lên cười khùng khục, vài thằng vỗ đùi, nhưng mắt vẫn lấm lét nhìn về phía cảng, nơi tiếng la hét vẫn vang lên.

“Ờ. Chả khác gì đám chó đánh hơi được xương..” Raizen quay đi, bước tiếp, hắn thừa biết đám vô học sau lưng đã cay lắm rồi; tên râu rậm thì gầm gừ gì đó nhưng cho cùng cũng chẳng dám lao lên.

Con đường dẫn xuống cảng gập ghềnh, đá lát trơn trượt vì nước biển và máu cá khô. Gió thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh từ đại dương, làm tấm áo khoác sờn của Raizen phất phơ. Khi họ đến gần cảng, khung cảnh hiện ra - trong ánh chiều tàn, một con tàu lớn vừa cập bến, thân gỗ ướt sũng, vẫn còn rỉ xuống từng dòng mặn từ đại dương.

Raizen đứng cách đám đông vài bước, mắt không rời khỏi con tàu khổng lồ vừa cập bến – một khối gỗ mục nát đang oằn mình chả khác gì sinh vật biển hấp hối giữa ánh hoàng hôn đỏ quạch. Chỉ cần liếc qua, hắn đã biết: thứ này không bình thường.

Thân tàu từng được làm bằng gỗ sồi đen – loại thượng hạng cho những chiến hạm hạng nặng – nay sũng nước, nứt toác, lằn ngang những vết cào sâu hoắm như bị quái vật xé toạc. Cánh buồm rách nát, đung đưa lặng lẽ trên cột buồm gãy. Những mảnh vải sờn loang lổ vết cháy và dính đầy chất nhầy đen đặc, thứ chất dính óng ánh phản chiếu ánh tà dương, như thể tàu vừa trồi lên từ một vũng lầy chết chóc dưới đáy biển. Mạn tàu phủ đầy rong rêu và bùn, bết từng mảng chất nhầy xanh nhợt bệnh hoạn như da của sinh vật đang phân hủy. 

Một cơn gió biển thổi qua, không mang theo hương muối mặn quen thuộc mà là mùi tanh hôi, ẩm mục, như thể gió vừa lướt qua một hầm ngục cấp cao nào đó. Gã Dark Elf nhăn mặt, tay vô thức đút túi, cố ngăn bản thân hít sâu hơn. Cảm giác trong hắn không sai – đây không phải một con tàu. Đây là một lời cảnh báo.

“Chết tiệt,” Raizen lẩm bẩm. Bản năng của một mạo hiểm giả dày dạn đang kêu gào rằng thứ này mang theo tử thần, và cái chết đã bén rễ từ lúc mũi tàu đâm vào bến cảng. Thế nhưng, hắn bỗng thấy nó.

Ở đuôi tàu, ẩn sau lớp nhớt đen và đám rong phủ đặc, một hình đầu cá mập được chạm trên phù điêu gỗ – miệng nhe răng, nửa như cười, nửa như rình mồi. Dù sứt mẻ, dù chỉ còn phân nửa, Raizen vẫn nhận ra.

Hắn từng thấy con tàu này. Vài tháng trước, hắn đã đứng đây, đưa tiễn một thằng nhóc rướn cổ hét oang về “cuộc chinh phạt” và “danh tiếng.” Gã thiếu niên tóc đỏ trải chuốt, lưng khoác thanh kiếm, mắt sáng lấp lánh như thể cả thế giới đang nằm trong tay nó.

Gã Dark Elf nghiến răng, tay siết chặt:.

“Chẳng lẽ đây là con tàu nó lên đường…?”

Dân cảng đã tụ tập kín xung quanh, xì xào bàn tán như ruồi gặp máu, tiếng bàn tán râm ran. Một gã ngư dân chân trần, áo rách bươm, chỉ tay về phía bến cảng đá, giọng run run kể lại: 

“Tao thấy nó từ xa, con tàu đó lao thẳng vào bến như bị quỷ đuổi! Không có tín hiệu, không có cờ, không có ai đứng trên boong. Nó tông mạnh vào bến đá, làm cả bến nứt toác, mảnh gỗ vỡ bay tứ tung. “

Hắn lấy hơi…

“Tiếng nổ đó… mẹ kiếp, tao tưởng cả thị trấn sắp sập!” 

Một lão thủy thủ đứng gần đó gật đầu, tay vẫn nắm chặt sợi dây thừng, thêm vào: 

“Sau cú tông, nước biển bắn lên cao cả chục mét, như thể đại dương cũng muốn đẩy con tàu đó đi. Nhưng nó vẫn ở đó, nghiêng nghiêng.”

Raizen nhìn quanh, có kẻ tò mò, có kẻ cẩn trọng, nhưng hầu hết đều e dè thứ trước mặt.

Ngay sau đó, các thủy thủ trẻ cùng mạo hiểm giả xung quanh bắt đầu “hỗ trợ” con tàu, dù chẳng ai thực sự muốn đến gần thứ quái dị kia. Gió biển bỗng thổi mạnh, lạnh buốt và hung dữ, như thể đại dương đang cố kéo con tàu ra xa, thoát khỏi bến cảng. Những cơn gió gào rít, làm cánh buồm rách bươm trên cột buồm gãy đập phần phật, tạo ra âm thanh chả khác gì tiếng quỷ kêu trong bóng tối. 

Một nhóm thủy thủ, mặt mày tái nhợt - phần vì sợ, phần vì mệt mỏi sau ngày dài, vội vã ném dây thừng lên boong, tay kéo căng đến nổi gân xanh, cố neo con tàu lại trước khi nó bị gió cuốn trôi hoặc đâm thêm vào bến đá đã nứt toác. Những gã ngư dân lực lưỡng, tay cầm móc câu và cuộn dây thừng thô ráp, leo lên mạn tàu, chân trượt trên lớp chất nhầy đen bám dính. Họ chửi thề, kéo mạnh những cánh buồm tả tơi xuống để ngăn gió làm tàu lắc lư, nhưng ánh mắt họ lấm lét, như thể sợ thứ gì đó trên boong sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào.

Vài người hét lớn, gọi những kẻ trên tàu: 

“Có ai sống không? Hé miệng đi!” Nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại, đáng sợ hơn cả tiếng sóng vỗ vào mạn tàu. 

Một gã thủy thủ trẻ, tóc bết mồ hôi, liều lĩnh đi sâu vào boong, đôi giày trượt trên sàn gỗ nhớp nháp. Thế nhưng, có gì đó làm hắn sững lại,  mặt trắng bệch như gặp ma, lẩm bẩm:

 “Có gì đó… không đúng… trên này toàn mùi xác phân hủy!” Hắn đưa tay che mũi, nhưng rồi mắt hắn mở to, chỉ tay về phía khoang tàu.

 “Mẹ kiếp, có người… có người sống!”

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, vài bóng người hiện ra trên boong, nhưng họ chẳng giống những kẻ sống sót thông thường. Hàng chục thủy thủ và mạo hiểm giả nằm la liệt trên sàn, cơ thể co quắp, đôi mắt mở trừng nhưng đờ đẫn, miệng mấp máy lẩm bẩm những câu rời rạc, như thể đang nói chuyện với bóng tối. 

Một gã thì thào: “Nó… ở dưới… nó thấy chúng ta…” trước khi đầu gục xuống, bất tỉnh. 

Một thoáng im lặng rợn người kéo dài sau lời lẩm bẩm của gã mạo hiểm giả. Gió lướt qua boong tàu, làm vải buồm rách kêu lạch phạch. Người thủy thủ chạm vào vai hắn vội rụt tay lại, như chạm phải đá lạnh.

Gã mạo hiểm vẫn chỉ tay về đống hòm gỗ xếp chồng ở góc boong – thứ duy nhất trông có vẻ nguyên vẹn trên con tàu nát bươm. Một tên thuyền viên khác liếc nhìn theo, rồi nuốt khan. Hắn không hỏi, cũng không do dự thêm, chỉ gật đầu, quay người gọi thêm vài người khác.

Không ai nói gì nhiều. Chỉ có tiếng bước chân nặng nề vọng trên mặt gỗ mục, và tiếng xích sắt kéo lê khi từng chiếc hòm được ràng dây, cẩn trọng chuyển dần xuống cầu tàu.

Bên dưới, đám đông xôn xao trở lại. Những ánh mắt rụt rè pha lẫn tham lam, từng bước lấn tới – như lũ chim đói thấy người ta mở vung nồi canh. Ai đó huých cùi chỏ người bên cạnh, thì thầm một câu đầy hưng phấn: 

“Chắc toàn báu vật đấy. Nhìn cách tụi nó vác xuống xem – như thể đang bê báu vật của quỷ.”

Raizen thì đứng im. Ánh mắt hắn không rời mấy chiếc hòm, nhưng không phải vì tò mò. Hắn nhìn chằm chằm lớp dây quấn quanh, cách mấy gã thủy thủ siết chặt chốt khóa… và cái cách vài người vừa chạm vào gỗ là lập tức rụt tay như bị bỏng.

Có thứ gì đó… vẫn còn sống. Hoặc chưa chết hẳn.

Tiếng lách cách vang lên khi một chiếc hòm được mở ra, nắp gỗ kêu cọt kẹt dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu. Đám đông lập tức chết lặng. Ánh sáng phản chiếu trên những đồng vàng óng ánh, trang sức đính ngọc lấp lánh, và những viên đá quý to bằng nắm tay, sáng chói đến mức làm đau mắt. 

Một vài người há hốc miệng, kẻ khác thì thầm, giọng run lên vì tham lam.

 “Kho báu thật sự!” một tên côn đồ đứng gần Raizen hét lên, huých mạnh vai gã bên cạnh, mắt sáng rực như thể đã thấy cả tương lai giàu sang. Đám đông xôn xao, vài gã ngư dân tiến sát hơn, tay siết chặt móc câu, như sẵn sàng nhảy vào tranh giành.

Riêng Raizen. Hắn chỉ đứng đó, khoanh tay, ánh mắt vẫn dán chặt vào con tàu. Trên boong, lũ thủy thủ và mạo hiểm giả sống sót tiếp tục khuân những hòm gỗ nặng trĩu xuống, vai họ còng xuống dưới sức nặng, mồ hôi chảy dài trên những gương mặt hốc hác. 

Khi những chiếc hòm cuối cùng được kéo xuống, tiếng gỗ cọ vào bến đá vang lên, và rồi, không khí bỗng thay đổi. Sự hối hả, háo hức khi nãy tan biến trong chớp mắt, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng nặng nề, ngột ngạt như thứ gì đó vừa được phát hiện, khiến lông tơ trên gáy Raizen dựng đứng.

Một gã thủy thủ trẻ, mặt xanh xao, bước đến gần đống hàng hóa cuối cùng, tay run vì mệt, nắm lấy mép tấm vải bạt che phủ. Đám đông nín thở, ánh mắt dán chặt vào từng cử động của hắn. Gã hít sâu, ngón tay siết chặt vải, rồi chậm rãi kéo xuống, từng nếp vải trượt qua sàn gỗ sũng nước, phát ra tiếng sột soạt nhỏ. 

Khi tấm vải rơi hẳn, cả bến cảng chết lặng. 

“Lạy thánh Ray. Cái… cái quái gì đang diễn ra thế này?” Tên thủy thủ lắp bắp.

Dưới đó là hàng chục xác chết, xếp chồng lên nhau trong tư thế méo mó, dị dạng. Một số thi thể bị xé toạc ngang bụng, nội tạng lòi ra, phủ đầy thứ chất nhầy đen đặc, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Một vài xác khác chỉ còn bộ xương trắng, nhão, xương sọ nứt vỡ, các khớp tay chân rệu rã, như thể bị ngâm trong thứ gì đó ăn mòn da thịt. Những vệt đen đặc sệt, thứ từng là máu, khô cứng trên sàn tàu, bám chặt thành từng mảng loang lổ, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.

Vài xác chết khác vẫn nắm chặt vũ khí – kiếm gãy, súng tét nòng, hoặc khiên vỡ – nhưng đôi mắt họ mở trừng trừng, đồng tử đục ngầu, không còn chút sự sống. Có gương mặt, méo mó vì đau đớn, miệng há hốc, răng cắn chặt đến mức nứt cả men răng, như thể họ đã hét lên trước khi chết. Không khí tràn ngập mùi tử khí, thứ mùi tanh hôi hòa lẫn muối biển và gỗ mục, len lỏi vào từng hơi thở, khiến vài gã ngư dân gần đó đưa tay che mũi, mặt mày tái mét.

Cả bến cảng chìm trong im lặng. Không ai nói gì. Không ai dám thở mạnh. Chỉ có tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào mạn tàu, và tiếng ruồi nhặng vo ve quanh đống xác, phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc. 

Gã thủy thủ đứng gần đống xác bất ngờ lùi lại, vấp vào cuộn dây thừng, ngã ngồi xuống bến, đập đầu chết, miệng vẫn lẩm bẩm những câu kinh cầu nguyện rời rạc trước khi ngưng thở. Đám đông, vừa nãy còn xôn xao vì kho báu, giờ đứng sững, ánh mắt dao động giữa kinh hãi và hoang mang.

Raizen siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng khuôn mặt hắn vẫn không chút biểu cảm. Dù không còn là mạo hiểm giả, nhưng những cảnh tượng như thế này – xác chết chất chồng, không khí nặng mùi tử thần – gã đã thấy quá nhiều trong những hầm ngục ngoài khơi hay dưới lòng đất. 

Đây đích thị là con thuyền của tổ đội đi chinh phạt hầm ngục Void Crypt vừa mới phát hiện, mang theo kho báu lấp lánh, nhưng cũng mang theo thứ gì đó đã xóa sổ họ. Vậy thì thằng nhóc đấy đâu? Raizen lặng lẽ lùi một bước, đôi giày cũ cọ nhẹ trên đá lát, ánh mắt không rời đống xác.

“Tai nhọn,” một tên côn đồ đứng gần đó thì thầm, giọng run rẩy, mặt trắng bệch như vừa thấy quỷ. Hắn nắm lấy tay áo Raizen, ngón tay siết chặt đến mức vải áo nhàu nhĩ.

 “Tụi nó… tụi nó chết kiểu gì vậy?” 

Một gã khác, râu rậm với hình xăm con phò. nuốt khan, cố tỏ ra cứng rắn nhưng ánh mắt lấm lét, tay vô thức sờ con dao găm đeo bên hông.

Raizen không đáp. Nhưng có một thứ vẫn khiến hắn bất an. Hắn liếc qua những kẻ sống sót trên tàu. Không ai trong số họ tỏ ra vui mừng vì kho báu mà họ vừa mang về, hay chí ít là còn cái khao khát để sống. Trái lại, chúng trông như những cái xác biết đi hoặc con rối đã bị chiếm đoạt - hốc hác, kiệt quệ, ánh mắt trống rỗng. Một gã thủy thủ đứng lặng, bàn tay bấu chặt lấy bả vai mình, lẩm bẩm những câu gì đó nghe không rõ. Suốt cuộc đời Raizen, tên tai nhọn từng thấy những kẻ sống sót sau hầm ngục – họ hét lên vì vui sướng, khóc vì mất đồng đội, hoặc gục ngã vì kiệt sức. Nhưng lũ này… họ không mừng vì kho báu, không khóc vì đồng đội chết, không đấu tranh để sống. Họ chỉ tồn tại, như những con rối bị cắt dây, chờ đợi một kết thúc mà họ biết là không thể tránh khỏi.

Rồi đột ngột—

Một âm thanh nhỏ, khàn khàn, vang lên từ boong tàu, như tiếng rên của kẻ sắp chết. Đám đông giật mình, ánh mắt đổ dồn về phía một gã mạo hiểm giả đứng gần lan can. Hắn cao lớn, áo khoác rách bươm, thanh kiếm gãy treo lỏng lẻo bên hông. 

Vừa nãy, gã còn đứng lặng, mắt trống rỗng, nhưng giờ đây, tay hắn chậm rãi đưa lên cổ họng, ngón tay bấu chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt. Một tiếng rên đau đớn thoát ra, nhỏ, rồi lớn dần, lớn dần, cho đến khi hóa thành một tiếng gào xé toạc cái im lặng: 

“GRAHHH!”

Cả bến cảng chết đứng. Gã mạo hiểm giả lảo đảo, bước chân loạng choạng, đôi giày trượt trên sàn gỗ sũng nước. Hắn khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh vào boong. Hai tay bắt đầu cào xé cổ họng, móng xé toạc da, máu đỏ sẫm rỉ ra, nhỏ xuống sàn, từng giọt, từng giọt. Hắn giãy giụa, cơ thể co rúm, vai run lên từng đợt, miệng há hốc, phun ra máu đỏ, rồi máu chuyển màu, đen kịt, đặc quánh, chảy thành dòng từ miệng, bám dính trên cằm, nhỏ xuống boong, hòa lẫn với nước biển còn đọng.

Đám đông kinh hãi. Một gã thủy thủ gần đó buông rơi cuộn dây thừng, dây rơi xuống bến, cuốn vào vũng nước bẩn. Một bà bán cá che miệng, mắt mở to, dao chặt rơi khỏi tay, kêu leng keng trên đá lát. Những kẻ sống sót khác trên tàu, dù hốc hác, dù đờ đẫn, cũng quay đầu nhìn như thể biết trước điều gì sắp xảy ra. 

Và cứ thế, gã mạo hiểm giả ngừng giãy giụa, cơ thể bất ngờ cứng đờ, tay vẫn bấu chặt cổ họng, móng tay đẫm máu. Một dòng nước đen, chậm rãi, rỉ ra từ khóe mắt, chảy dài xuống gò má. Đôi mắt hắn trợn trừng, đồng tử trắng dã, mở to đến mức tưởng chừng sẽ bật ra khỏi hốc mắt, giống như gã đã thấy thứ hình ảnh kinh hoàng mà không ai khác thấy được. Rồi tên mạo hiểm giả ngã vật xuống, cổ đập mạnh vào thành tàu, gãy, thân hình nặng nề rơi xuống biển. Chết.

Raizen siết chặt hàm. Hắn biết rất rõ – quá rõ là đằng khác. Đây không phải kho báu. Đây là một lời nguyền, đội lốt những chiếc hòm gỗ sặc mùi tham lam. Một phần hắn muốn quay lưng bỏ đi. Không vì sợ, mà vì chán.

Ba mươi năm qua, hắn đã vứt bỏ hết – danh tiếng, bạn bè, kẻ thù, lẫn những ước mơ anh hùng thời tuổi trẻ. Đã đủ rồi. Hắn chẳng còn là Raizen từng đâm xuyên cổ quái vật bốn đầu ở sâu trong Hầm ngục Nighwick, chẳng còn là Dark Elf từng một mình gánh cả đội mạo hiểm giả bị phản bội trong đầm lầy độc. Hắn chỉ là một gã trẻ tuổi trốn chạy khỏi thế giới – sống trên căn gác ọp ẹp, uống cà phê cũ, và bỏ mặc thế sự.

Vậy thì tại sao… hắn vẫn đứng đó?

Tại sao đôi chân không chịu quay đi, dù lý trí gào thét rằng: "Đi thôi, đây không phải chuyện của mày nữa"?

Bởi vì... ánh mắt hắn vẫn đang tìm kiếm một bóng dáng – một thân ảnh mà lẽ ra giờ này phải xuất hiện giữa đám người hoảng loạn kia. Một thằng nhóc nhân loại, khoảng ba mươi tuổi, mái tóc đỏ rực như lửa, bộ giáp sáng loáng thường ngày bóng đến mức có thể soi gương. Đứa trẻ mà hắn đã từng dạy cách buộc dây giày, cầm kiếm cho khỏi rơi, rồi răn đe từng lời trước khi tiễn nó lên tàu cùng giấc mơ trở thành anh hùng khi chinh phạt hầm mộ đại dương.

Đám đông có việc của chúng, có thứ khác để cùng dồn ánh mắt về. Nhưng Raizen thì không. Hắn chỉ nhìn quanh, dáo dác như kẻ lạc thời gian, lạc cả mục tiêu. Không có ai. Không có cái đầu tóc đỏ nào ló lên giữa đám người. Không có giọng nói lí nhí nào gọi hắn là “chú Raizen” như ngày nào.

Chỉ có cái bến tàu lạnh ngắt, với một con thuyền mục nát, và những người sống sót trông còn thảm hại hơn cả người chết. Raizen mím môi.

"Khốn thật."

Tiếng lẩm bẩm bật ra từ cổ họng hắn, khô như sỏi. Bàn tay hắn siết chặt trong túi áo khoác, khớp ngón tay rạn rạn vì kìm nén. Hắn đã tự dặn lòng không dính líu, không can dự, không để ai kéo hắn ra khỏi cái vỏ cô độc hắn đã xây nên suốt ba mươi năm qua.

Nhưng rồi, vẫn là cái bản năng cũ. Vẫn là cái phần người trong hắn chưa chịu chết. Cái phần đang gào lên vì một đứa trẻ hắn từng xem như con. Hắn chỉ muốn… xác nhận. Rằng nó còn sống. Rằng những năm tháng dạy dỗ, nhẫn nại, khắc nghiệt của hắn... không kết thúc bằng một cái xác mục trong hòm.

Mà rồi, thời gian trôi qua, và chẳng có ai xuất hiện.

Chẳng có bóng người quen thuộc nào bước xuống từ tàu. Chẳng có lời chào chào gọi hắn giữa biển người xa lạ.

Raizen thở dài, sâu và nặng như vừa thở ra ba mươi năm. Có lẽ, hắn đã biết trước kết cục này rồi.

“Về thôi. Không nên ở lại đây quá lâu.” Raizen quay lưng, bàn tay vừa đặt lên vai một tên côn đồ, bỗng–

Từ phía xa của đường vào cảng, tiếng bước chân gấp gáp, dồn nén vang lên. Một bóng người nhỏ nhắn lao ra từ con phố phía trên bến cảng, chạy như thể sinh mạng cô đang phụ thuộc vào nó.

Đó là Meredith. Cô ta gần như lao đầu xuống bến cảng, mái tóc đỏ cam rối bời hất tung ra sau, hơi thở gấp gáp, gương mặt tái nhợt vì đã chạy quá nhanh. Chiếc váy cô mặc lấm lem dính đầy bụi và nước, có lẽ vì đã rời khỏi quán trọ mà không buồn để ý đến bất cứ thứ gì khác ngoài việc chạy tới đây.

Raizen không mấy ngạc nhiên khi thấy Meredith xuất hiện. Cái tên mà cô ta sắp gọi chắc chắn đã lơ lửng trên môi ngay từ khi con tàu đó lọt vào đôi mắt mệt nhoài của nàng chủ trọ.

Và đúng như hắn đoán, Meredith gần như lao vào đám mạo hiểm giả, đôi mắt hoảng loạn bấu víu vào từng khuôn mặt kiệt quệ, trước khi chộp lấy cánh tay một trong số họ.

“Anh Arcadith đâu?!” Câu hỏi đó rơi vào không gian như một nhát dao chém xuống mặt biển phẳng lặng. Người phụ nữ bị Meredith bám lấy cứng đờ trong chốc lát. Ả ta mở miệng, lẩm bẩm một hồi nhưng chẳng thốt ra được lời nào tử tế nào.

Sự im lặng đó kéo dài. Không ai trong số những kẻ trở về đáp lại cô gái đang tuyệt vọng trước mặt. Meredith liếc nhìn từng người, sự hoang mang dần hiện lên rõ hơn trong cặp đồng tử đỏ.

Khi nghe thấy cái tên Acardith, vài kẻ quay đi. Một kẻ khác siết chặt băng quấn trên cánh tay, như thể bỗng nhiên nó trở thành thứ đáng quan tâm hơn. Có kẻ cúi đầu, nhìn xuống đôi ủng dính đầy nước biển của hắn ta, cắn chặt môi đến mức tưởng như sắp bật máu.

Raizen không cần họ phải nói ra. Hắn đã biết câu trả lời. Và rõ ràng, Meredith cũng biết. Hơi thở cô gái bỗng trở nên dồn dập hơn. Cô lắc đầu, bàn tay siết chặt hơn trên tay áo người đàn ông đang cứng người trước mặt.

“Không… không thể nào.” Giọng cô khô khốc, như thể cổ họng bị thứ gì đó chặn lại. “Các người có nhầm không? Anh ta mạnh lắm! Chắc chắn không thể–”

Tên mạo hiểm giả mà cô bám lấy nuốt khan. Hắn ta không nhìn cô, chỉ khẽ lắc đầu. Miệng lẩm bẩm câu “Tôi xin lỗi” chẳng thành tiếng nhưng đủ làm cho mọi sức lực từ cô gái trẻ tự rời bỏ khỏi đôi tay. 

Meredith buông hắn ra. Đôi mắt cô mở to, trống rỗng. Đôi môi cô run run như muốn nói gì đó, nhưng chẳng có từ nào được thốt ra. Rồi đột nhiên, Meredith quay người, lao về phía con tàu.

“Meredith.” Giọng Raizen lạnh tanh. Hắn không hề nâng giọng, nhưng rõ ràng đó không phải một tiếng gọi, mà là một mệnh lệnh.

Cô không dừng lại. Cô ta không nghe thấy, hoặc không muốn nghe. Cô tiếp tục chạy, lách qua đám đông đang bàn tán xôn xao, hướng thẳng đến chỗ những chiếc hòm gỗ chất đầy trên bến cảng.

Raizen nheo mắt. Hắn không định can thiệp. Nhưng cái cách đám mạo hiểm giả kia im lặng khiến hắn thấy khó chịu. Đó không phải sự im lặng của kẻ không muốn nói. Mà là sự im lặng của những kẻ không dám nói. Và đó luôn là loại im lặng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ nhất.

Gần đến phía con tàu, Meredith bị cản lại bởi một phụ nữ tộc Black Orc với thân hình eo óp, tồi tàn cùng nước da đen chi chít vết thương.  

“Trên đây chẳng còn gì đâu.”

Ả ta vừa cầm cánh tay phải đã đứt lìa của mình,  vừa liếc nhìn Meredith bằng một cách khó đoán, rồi hất cằm về phía bãi chất xác trên bến cảng.

“Kiếm hắn đi.“ 

“Nếu còn may, có lẽ xác hắn vẫn nguyên vẹn.”

Meredith đông cứng. Không ai kéo cô lại, không ai cố ngăn cô, cũng chẳng ai tỏ vẻ thương hại. Họ chỉ đứng đó, im lặng, tránh né ánh mắt của cô, như thể sợ rằng nếu nhìn lâu hơn, họ sẽ bị cuốn vào nỗi tuyệt vọng của cô.

“Không, không thể nào.” Meredith nuốt khan, ép mình phải thở.

“Arcadith… chắc chắn không thể nằm trong đống xác đó.” Cô lảo đảo bước tới, đôi chân gần như không còn cảm giác.

Mùi tử khí ập vào mũi ngay khi cô đến gần, thứ mùi tanh nồng pha trộn giữa muối biển, máu khô, và cả một thứ gì đó thối rữa đến mức ám vào không khí. Cô suýt nôn ra, bàn tay vô thức bịt chặt miệng để ngăn cơn buồn nôn dâng lên.

Nhưng cô không dừng lại. Từng bước, từng bước một, cô cúi xuống, lật mở từng tấm vải bạt che phủ những thân xác méo mó.

Khuôn mặt đầu tiên. Đó không phải Arcadith. Một gã đàn ông trung niên, mắt trợn trừng, khuôn miệng há hốc như vẫn còn đang gào thét trước khi chết.

Khuôn mặt thứ hai. Một người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta đã biến dạng đến mức khó nhận ra, một nửa bị xé nát bởi thứ gì đó không phải vũ khí con người.

Thứ ba. Không phải anh ấy. Thứ tư. Không phải anh ấy. “Không phải anh ấy. Không phải anh ấy. Không phải anh ấy!” 

Meredith siết chặt hai bàn tay đến mức móng tay ghim vào da, đến mức máu rỉ ra mà cô chẳng còn cảm nhận được cơn đau. Cô tiếp tục lật. Tiếp tục nhìn. Tiếp tục tuyệt vọng.

Nhưng… Anh ấy không có ở đây. Arcadith không có ở đây. Giữa cái nắng chiều đỏ rực, oi bức, cùng tiếng ruồi nhặng vo ve bên xác chết, cô dừng lại, quỳ sụp xuống giữa bãi tử thi, đôi mắt vô hồn nhìn trừng trừng vào khoảng không.

Cô nên cảm thấy nhẹ nhõm, đúng không? Nếu anh ta không ở đây, có nghĩa là còn sống. Nếu Arcadith không ở đây, có nghĩa là vẫn còn hy vọng.

Nhưng… tại sao… Tại sao thứ cô cảm nhận được lại là một nỗi kinh hoàng vô tận? 

Bởi vì không có xác không có nghĩa là còn sống. Có những thứ còn tồi tệ hơn cả cái chết. Và cô đã thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt những kẻ sống sót.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận