Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ
Chương 06: Cô gái vực dậy
0 Bình luận - Độ dài: 4,032 từ - Cập nhật:
Ở tầng trên, Raizen vẫn ngồi yên trên chiếc ghế gỗ kê gần cửa sổ, bắt chéo chân, mắt hướng ra bầu trời đen điểm xuyến bởi vài ngôi sao cô đơn, bất động như một pho tượng bị lãng quên giữa bóng tối.
Cửa sổ hé mở, gió đêm trườn qua da thịt gã Dark Elf, như một hồn ma - Wraith đang mơn trớn cơ thể kẻ bị nguyền rủa, mang theo mùi muối biển lạnh ngắt và tiếng va chạm của những sợi xích neo tàu dưới bến. Ánh đèn soi rọi theo một góc chéo, chia đôi căn phòng thành sáng và tối - nhưng ánh sáng đó không chạm tới mắt hắn. Hổ phách trong mắt Raizen giờ đây đục ngầu, lặng im tựa vết thương cũ bị gió cào rách lại.
Hắn không ngủ. Cả đêm qua, hắn chỉ ngồi đó. Gã nghe rõ từng tiếng nấc nghẹn ngào vỡ ra từ tầng dưới. Từng giây, từng khoảng ngưng, từng lần Meredith cố nuốt nước mắt rồi lại thất bại. Tiếng khóc của cô không phải âm thanh… mà là một vết dao cùn cắm chậm vào lòng ngực hắn.
Raizen không nhắm mắt. Hắn sợ, nếu nhắm lại… sẽ thấy gương mặt Arcadith đang cười tươi trước khi đi Void Crypt. Sẽ lại thấy cánh tay của một người đồng tộc khác từng cố giơ lên, rồi gục xuống. Sẽ lại thấy nụ cười non nớt của một đứa trẻ mà hắn từng cố cứu khỏi đám cháy - nhưng không kịp.
“Sao thế nhỉ…” Giọng hắn khẽ cùng ngọn gió trượt qua cổ áo. “Sao cái gì tao chạm vào… cuối cùng cũng hóa tro vậy?”
Ly cà phê đặt trên bàn từ lúc hắn bước vào phòng. Không đường. Không sữa. Không lấy một giọt hy vọng. Chất nước sẫm đen sóng sánh một cách mỏi mệt trong ly sứ sứt miệng, như thể chính nó cũng không còn thiết tha được uống. Mặt cà phê phủ một lớp váng mỏng, lạnh đến độ không còn mùi. Một giọt nhỏ từ thành ly đang khô dần, để lại vệt ố màu nâu như vết máu đã bị rửa trôi một nửa.
Raizen nhìn vào ly cà phê - nhìn vào phần linh hồn sót lại của mình - thứ từng nóng, từng thơm, từng khiến người khác thức tỉnh, giờ chỉ còn lại một vị đắng không ai buồn nếm.
Hắn nhấc ly lên. Nhưng không uống. Chỉ giữ nó trong tay, cho ấm lòng bàn tay đã lạnh. Giống như cách hắn từng giữ những người quan trọng - chỉ để nhìn họ lần lượt biến mất.
Một tiếng khóc khe khẽ rít lên từ tầng dưới, tưởng chừng yếu ớt như tiếng gió rít qua kẽ ngói, nhưng chẳng có gì thoát khỏi đôi tai nhọn của Raizen. Tầng gác nhỏ chỉ có sàn gỗ ngăn cách, và cũng như mọi lần trước, hắn nghe tất cả. Từng nhịp nấc, từng khoảng im lặng nén lại, từng lần Meredith cố kìm nhưng bất lực.
Raizen nhắm mắt. Không phải để ngủ, mà là để nén lại một tiếng thở dài.
Chuyện này lẽ ra không nên xảy ra. Con bé... không nên chứng kiến thêm một cái chết nào nữa.
Raizen còn nhớ rõ cái đêm sinh nở đó, cái đêm mẹ Meredith qua đời. Căn phòng ngủ dột nước bởi cơn mưa, bà mụ hoảng loạn, máu tràn ra khỏi tấm ra trắng đến mức trông như một bức tranh rẻ tiền cố gắng làm người ta sợ. Gã đã trả tiền cho thuốc men, cho máy móc, cho bà mụ chả làm tốt công việc của ả - cái nào cũng tốn, cái nào cũng mệt. Rồi lại trả tiếp cho quan tài, cho chỗ hỏa táng, cho vòng hoa mà không ai đủ tỉnh táo để chọn.
Tất cả những khoản chi ấy... hắn chẳng đòi lại. Không một xu.
Không phải vì cao thượng. Không phải. Mà vì trong cái thế giới rách nát này, đôi khi làm một điều gì đó không vì lợi, không vì thù, không vì nghĩa... lại là thứ duy nhất giữ người ta không mục ruỗng từ bên trong.
Thằng nhóc Arcadith hiểu điều đó. Nó biết cái giá Raizen đã trả. Nhưng mỗi lần muốn kể cho Meredith, Raizen đều ngăn. Hắn không muốn để con bé lớn lên trong ý niệm rằng nó mang ơn ai. Không muốn nó phải sống với món nợ mà nó chưa bao giờ vay.
Hắn từng bảo Arcadith:
“Nợ nhân đạo là thứ rẻ mạt nhất nếu cứ nhắc tới. Ta giúp vì ta muốn. Nhóc hiểu ý ta chứ?”
Giờ thì thằng nhóc đó cũng chết rồi. Raizen quay đầu, ánh mắt dừng lại nơi ly cà phê nguội lạnh từ lúc nãy. Hắn nhấc ly lên, uống một ngụm. Cà phê đắng. Nhưng không phải kiểu đắng thơm thảo. Mà là kiểu đắng chết tiệt như thuốc độc hòa tan, thứ nước cặn bã nhất mà ngay cả ruồi cũng chê.
Phụt!
Raizen quay mặt, phun nguyên ngụm ra cửa sổ. Một giây sau đó, bên dưới vang lên tiếng quát la.
“Đứa nào khạc vô đầu ông vậy!? Đù má, cà phê hả? Mặn vậy!? Cái đồ...!”
Raizen không thèm nhìn xuống. Hắn chỉ đặt ly lại lên bàn, lạnh lùng hơn cả chính chất lỏng vừa mới trượt khỏi cổ họng mình.
Gió biển lại lùa vào, mang theo mùi mồ hôi, men rượu, nước mắt… và một mùi máu cũ không ai chịu lau. Hắn tựa đầu vào tường, ánh mắt lạc đi một góc.
Tại sao? Tại sao mỗi lần hắn yêu quý ai, hy sinh cho ai... kết cục cũng chỉ là mộ phần, là nước mắt, là cái vị cà phê chết tiệt không ai uống nổi?
Hắn từng nghĩ rằng mình đã quen với sự mất mát. Nhưng quen không đồng nghĩa với miễn nhiễm.
Chỉ là ...gã đã học được cách phun nó ra, thay vì nuốt vào.
Đêm càng trôi sâu, như thể cả thành phố cũng mệt mỏi mà thiếp đi. Tầng dưới im bặt. Meredith đã ngừng khóc, hoặc là đã ngủ, hoặc là đang nằm yên đó, mắt mở thao láo nhìn trần nhà tối om.
Còn Raizen thì không ngủ. Hắn vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ, trên cái ghế ọp ẹp cạnh cửa sổ. Ly cà phê dang dở vẫn để đó, nguội lạnh như mảnh đêm bên ngoài. Hắn ngả đầu ra sau, vắt chân lên khung cửa, mắt nhắm hờ.
Và gã nghĩ. Không phải kiểu nghĩ rối bời, cũng không phải tự dằn vặt. Mà là kiểu nghĩ đặc quánh như bùn; từng lớp kinh nghiệm, từng thất bại, từng lần nhìn ai đó sụp đổ mà mình không kịp làm gì. Tất cả đè lên nhau, như giấy nhớ dán đầy trên một bức tường mà hắn không còn chỗ để dán thêm.
Giúp Meredith? Ừ. Hắn muốn chứ. Nhưng thế quái nào mới là “giúp”?
Raizen biết rõ một điều: không ai có thể bẻ gãy nỗi đau của người khác bằng lời nói. Nhất là khi người đó vừa mất đi thứ cuối cùng mà họ còn gọi được là “gia đình”.
Meredith không cần ai nói “rồi sẽ ổn thôi”. Bởi vì nó sẽ không ổn. Không bao giờ. Những câu như vậy chẳng khác nào đá tảng ném thẳng vào kẻ đang chới với giữa sông - làm họ chìm nhanh hơn. Rồi khi chìm vào làn nước ấy, con người ta có khi sẽ bắt đầu tự đưa cổ mình vào thòng lọng và tìm một lối thoát mới…
Gã từng chứng kiến nhiều kẻ đau khổ đến mức chẳng còn biết hét lên nữa. Những ánh mắt trống rỗng, tay vẫn cầm dao mà không biết mình đang cắt vào đâu. Hắn đã phải kéo người khỏi cầu, khỏi đường ray, khỏi dây thừng. Có lần là một đứa trẻ con. Có lần là một bà già. Không ai giống ai, nhưng cái điểm chung duy nhất là… lời an ủi không giúp được gì. Im lặng mới là thứ giữ họ sống qua đêm.
Raizen không giỏi chữa lành. Hắn không phải thầy thuốc. Không phải nhà truyền giáo. Hắn là một kẻ sống sót, và đôi lúc, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để dạy người khác cách tiếp tục thở.
Nếu là hắn, có lẽ điều duy nhất cần… là một sự hiện diện. Một người đủ lì để ngồi kế bên, không hỏi, không đòi chia sẻ. Một người sẽ nói:
“Ta ở đây” rồi im lặng suốt hàng tiếng đồng hồ. Không gượng gạo. Không gắng gượng. Có thể... hắn nên xuống dưới, ngồi cạnh con bé sáng mai. Không nói gì cả. Chỉ pha cà phê, thứ cà phê chết tiệt đó - thứ mà cái đắng của nó làm con người ta nôn ra hết những sự mụ mị - đặt lên bàn. Để con bé biết là vẫn có người trong nhà. Vẫn còn tiếng bước chân. Vẫn còn sự sống.
Không phải để kéo nó ra khỏi đau khổ. Mà để khiến nó không quên cách đứng dậy.
Gió ngoài khung cửa thổi vào, luồn qua tóc hắn. Xa xa, sóng vẫn vỗ vào kè đá, lặng lẽ, kiên trì, chẳng cần ai nghe thấy.
Raizen mở mắt. Màn đêm vẫn đen như cũ. Nhưng trong đầu hắn, có thứ gì đó vừa được đặt xuống. Không phải một kế hoạch. Chỉ là… một nhịp.
Một nhịp thở tiếp theo, cho con bé, cho chính hắn.Cứ thế, hắn ngồi đó, không rõ bản thân có thức tới sáng hay sẽ thiếp đi giữa màn đêm dày đặc sương mặn. Mùi muối biển lẫn trong gió, quện với mùi gỗ mục, mùi vôi cũ, mùi ẩm mốc lâu ngày trong căn nhà đã từng là tổ ấm của ai đó - từng là nơi có tiếng cười, từng là chốn về.
Từng thôi. Giờ chỉ còn là cái vỏ.
Từng tiếng kẽo kẹt của trần gỗ vang lên như tiếng thở dài của ký ức. Chuột chạy trên mái, kêu chít chít. Gió thổi qua khe cửa. Không ai gọi tên ai nữa. Raizen vẫn ngồi, một phần hắn đã ngủ gục, một phần vẫn còn thức - mắc kẹt ở ranh giới giữa hiện tại và những điều không thể cứu vãn.
Rồi một suy nghĩ dần len vào như sương lùa qua vải áo:
"Nơi này chứa quá nhiều đau thương, quá nhiều ký ức rồi... Có lẽ cần phải dẹp bỏ nó thôi."
Không phải là vứt bỏ, mà là giải thoát. Cho Meredith. Cho chính hắn.
Tiếng gà gáy vọng lên từ xóm dưới. Raizen choàng dậy. Bình minh đã thò những ngón tay nhợt nhạt đầu tiên qua ô cửa sổ. Ánh nắng yếu ớt lướt qua mặt hắn, để lộ gương mặt nhàu nhĩ, râu chưa cạo, mắt trũng sâu vì một đêm không yên. Gã Dark Elf thở dài, chống tay đứng dậy, rướn vai kêu răng rắc. Cơ thể đau ê ẩm. Lưng hắn nhói lên, như nhắc rằng: đã lâu rồi không có một giấc ngủ đúng nghĩa.
Hắn bước lại cửa sổ. Đứng nhìn về phía xa - một góc Felariel u ám và trầm mặc: khu hầm mộ của thành phố. Nơi người chết được yên nghỉ, và đôi khi… nơi kẻ sống lạc lối tìm đến để nhớ rằng mình vẫn còn đang thở.
Hắn biết ai đang chờ hắn ở đó.
“Không ngờ lại gặp lại cô ấy… dưới hoàn cảnh như thế này.”
Cơn nhói nhẹ nơi lồng ngực khiến hắn khựng lại. Cảm giác ấy, không hẳn là đau… mà là một thứ khó gọi tên hơn: có chút tiếc nuối, chút lo lắng, và rất nhiều hoài nghi.
Người phụ nữ đó - giờ thế nào rồi? Còn mang gương mặt xưa cũ? Hay đã bị thời gian và địa ngục thành phố này làm biến dạng? Và liệu cô ta có nhớ hắn, hay chỉ nhớ những vết dao giữa hai kẻ đã từng thân thiết?
Raizen chớp mắt. Hắn không cho phép mình nghĩ thêm. Có thứ không nên bị khơi lại quá nhiều, nếu không muốn bị nuốt trọn.
"Dù sao cũng cần tiền. Cho con bé. Để nó có thể dỡ đi căn nhà mục ruỗng này, xây lại một chỗ sống đúng nghĩa... Không còn vết máu trên tường, không còn vết nứt đầy u uẩn của ký ức."
"Được rồi. Quyết vậy đi."
Ánh nắng lúc này đã sáng hơn, lướt qua mái ngói, len qua bụi cây, làm rực lên màu da của Raizen nơi cửa sổ. Hắn quay người lại, tay chống vào hông, như một kẻ vừa vạch ra lộ trình cho một cuộc hành trình lạ lẫm mà vẫn quen.
“Xem con bé này sáng nay thế nào đã. Rồi tối nay… đi.”
Không phải là chạy trốn. Mà là… dọn dẹp. Bắt đầu bằng sự kết thúc.
Ánh nắng sớm len qua khe cửa hẹp, quệt một đường sáng mỏng như lưỡi dao trên sàn gỗ bụi bặm. Trong căn bếp nhỏ mang mùi ẩm mốc của thời gian và muối biển, Raizen đứng một mình. Tay hắn thoăn thoắt đong nước, nghiền hạt, rồi đổ tất cả vào một ấm pha cổ điển bằng đồng đen. Từng động tác nhuần nhuyễn, không cần suy nghĩ - như thể chúng là một phần máu thịt hắn, chảy qua bao năm tháng và bao thân phận.
Hắn từng pha cà phê trong cung điện, khi còn là một hoàng tử chưa kịp hiểu thế nào là vinh quang, chỉ biết lén mang ly nóng vào thư phòng để an ủi một người cha sắp mất trí. Hắn từng pha giữa đống hoang tàn cháy khét của thành đô, khi chỉ còn vài chiến binh sống sót ngồi quanh lửa như bóng ma. Từng pha trên mỏm núi phủ tuyết, nơi lũ mạo hiểm giả lặng lẽ sưởi tay trong cơn bão trắng; từng pha trong lán gỗ đổ nát giữa đầm lầy, nơi đồng đội đã chết cả, chỉ còn hắn và cái cốc sứ nứt nẻ này. Hắn pha khi còn là chiến binh, pha khi đã bỏ kiếm. Pha cho người khác, rồi pha cho chính mình.
Giờ đây, hắn vẫn thế. Cúi người, nhen lửa nhỏ dưới ấm đồng, để ngọn lửa gặm dần đáy kim loại bằng những tiếng lách tách kiên nhẫn. Hương cà phê dần lan ra - thứ hương nồng, ấm, có chút đắng và khói, như thể gọi linh hồn người sống trở về từ vực thẳm. Căn bếp, dù bé nhỏ và bừa bộn, trở nên giống một nghi lễ.
Hắn rót cà phê vào chiếc ly sứ cũ, quai hơi sứt. Dưới ánh sáng xiên qua rèm cửa, hơi nước bốc lên, quyện lấy sương sớm ngoài hiên, như làn khói hư ảo của một giấc mộng đã lâu không dám mơ.
Raizen bước lên phòng cô gái trẻ, đến chỗ Meredith đang ngủ gục trên bàn trang điểm, đầu tựa vào cánh tay, tóc xõa, mắt thâm quầng. Không có ai mộng mị mà gương mặt lại mệt mỏi đến vậy. Cô không thực sự ngủ… chỉ là lịm đi vì cạn kiệt. Có lẽ tối qua, cô đã không nằm trên giường nữa mà tới bàn trang điểm, để tự nhìn vào gương, để tự nói điều gì đó với mình chăng?
Hắn đặt ly cà phê xuống, không nói gì. Nhưng Meredith hơi nhíu mày, ngón tay cựa nhẹ. Rồi mùi cà phê đánh thức cô nhanh hơn bất kỳ lời gọi nào.
Cô ngẩng lên, chớp mắt mấy lần.
“...Raizen?”
“Dậy đi,” hắn nói, giọng đều đều. “Cà phê đang nguội.”
Meredith nhìn ly cà phê, rồi nhìn hắn. Hơi ngỡ ngàng, như thể không biết bằng cách nào hắn vẫn còn ở đây. Rồi cô nhấc ly lên, uống một ngụm. Tay run nhẹ, nhưng ánh mắt có điểm gì đó khác đi, dù chỉ là một chút.
Cô đặt ly xuống, thở ra, rồi hỏi khẽ:
“Anh pha thứ này từ sáng à?”
“Ừ. Cũng không có gì khác để làm.”
Cô nhìn quanh căn nhà, đồ đạc xô lệch, mạng nhện bám góc trần, những mảnh vụn ký ức nằm chồng chất khắp nơi như đống gạch nát chưa dọn.
Raizen nói thêm, vẫn là giọng nói không mảy may lay động, nhưng câu chữ bén như dao: “Nhà này chẳng tự sửa được đâu. Cũng như con người vậy. Nếu cô không làm, chẳng ai làm thay.”
Meredith ngồi im. Ly cà phê vẫn trong tay cô. Bên ngoài, tiếng người bắt đầu rộn lên, xe ngựa lộc cộc, tiếng rao lẫn trong tiếng sóng đập.
Một lúc sau, cô đứng dậy.
Cả ngày hôm đó, Raizen gần như chẳng nói gì. Hắn ngồi ở ban công tầng trên, lưng tựa lan can gỗ mòn, mắt lơ đãng nhìn xuống sảnh nhà trọ. Một tách cà phê nguội ngắt nằm bên cạnh, hơi khói mỏng manh tan vào không khí. Dưới kia, Meredith buộc tóc cao bằng dây vải cũ, tay áo xắn lên, bắt đầu cuộc chiến với bụi bặm và ký ức. Cô di chuyển chậm nhưng kiên trì, mỗi cử chỉ là một cách để giữ mình đứng vững trước cơn sóng trong lòng.
Cô bắt đầu từ hành lang tầng trệt, tay cầm chổi tre quét sàn gỗ kêu cọt kẹt, bụi bay mù mịt như sương sớm. Mỗi nhát chổi là một nhịp thở, đều đặn, cố ý, như muốn xua đi hình ảnh Arcadith đứng ở góc quầy, tay khoanh lại, trêu cô vì để sàn bừa bộn. Cô dừng lại một thoáng, mắt lướt qua mảnh kính vỡ nằm trong góc, tấm gương cũ cô làm rơi tuần trước, khi nỗi nhớ anh bóp nghẹt cô đến run tay. Cô nhặt từng mảnh, cẩn thận gói vào tấm vải, rồi bỏ vào thùng gỗ, như gói ghém một phần trái tim mình.
Rèm cửa sổ ở phòng khách, sờn mép và ám mùi ẩm, bị cô tháo xuống không chút do dự. Cô kéo chúng ra hiên, đập mạnh lên lan can, bụi bay tứ tung, bám vào tóc, vào má cô. Cô lau mồ hôi trán, cảm giác nhơm nhớp của bụi và nước xà phòng thấm vào da, nhưng không dừng lại. Khung ảnh gỗ trên giá sách, giờ chỉ còn là một mảnh gỗ trống - ảnh hai anh em đã bị cô cất đi, không chịu nổi ánh mắt rạng rỡ của Arcadith mỗi lần nhìn. Cô tháo khung xuống, ngón tay chạm qua mép gỗ, nơi anh từng khắc chữ “Nhóc con” bằng dao nhỏ, rồi đặt nó vào ngăn kéo, đóng lại như khép một cánh cửa ký ức.
Trưa đến, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên tấm thảm mốc cô lôi từ phòng ăn ra hiên. Cô quỳ xuống, đập thảm bằng gậy gỗ, mỗi cú đánh làm bụi bay mù trời, như thể cô đang đánh tan nỗi đau trong lồng ngực. Trán cô lấm tấm mồ hôi, má lem bụi, tóc rối bời dính vào cổ. Cô ngẩng lên, bắt gặp Raizen đang nhìn từ ban công, ánh mắt hắn lặng lẽ, không phán xét. Cô cau mày, giọng hơi khàn:
“Đừng nhìn chằm chằm nữa. Tôi đang làm việc.”
Raizen nhún vai, nhấp ngụm cà phê đã nguội từ lâu.
“Chỉ kiểm tra xem cô có bị đống bàn ghế cũ đè chết không thôi.”
Meredith nheo mắt, rồi bất ngờ bật cười khẽ. Nụ cười nhỏ, chưa tròn, nhưng là thứ đầu tiên không gượng ép trên khuôn mặt cô hôm nay. Cô quay đi, tiếp tục đập thảm, tiếng gậy gỗ vang đều, như nhịp tim của lữ quán đang dần sống lại.
Chiều buông, ánh hoàng hôn đỏ rực đổ nghiêng qua cửa sổ, nhuộm vàng sàn gỗ mới lau. Mùi gỗ ướt, xà phòng, và bụi cũ hòa quyện, tạo thành một hơi thở mới cho căn hà, như thể nó đang tỉnh dậy sau những tháng ngày ngột ngạt. Meredith cọ tường, xô xát những vết mốc ở góc phòng, tay mỏi nhừ, móng tay cắn chặt vào giẻ lau. Mỗi lần cô chạm vào một vật dụng - cái ghế Arcadith từng ngồi, cái móc áo anh treo tạp dề - ký ức lại lướt qua. Cô cắn môi, ép mình tập trung vào công việc, vào cảm giác thô ráp của gỗ, vào tiếng nước nhỏ giọt từ giẻ lau.
Lúc chạng vạng, Meredith rửa tay dưới vòi nước lạnh, những vệt bụi và mồ hôi trôi đi, để lại làn da đỏ ửng vì kỳ cọ. Cô bước ra hiên, tóc rối bời, áo váy dính bụi, nhưng đôi mắt sáng hơn, như vừa tìm thấy một tia nắng giữa cơn bão. Raizen vẫn ngồi đó, tựa như chưa từng rời đi. Bóng hắn kéo dài dưới ánh hoàng hôn, im lặng và vững chãi.
Cô mở miệng, định nói gì đó – có thể là “Cảm ơn vì đã không hỏi”, có thể là “Anh đu bám ở đây lâu thế, căn nhà cũng bớt hiu quạnh nhỉ”, hoặc chỉ đơn giản là “Hôm nay mệt thật…” nhưng lời chưa kịp thốt ra, cô dừng lại. Raizen nghiêng đầu, ánh mắt hắn như muốn nói: Cứ từ từ, không cần vội.
Meredith quay đi, tay vô thức chạm vào khung cửa, cảm nhận hơi gỗ mát lạnh dưới đầu ngón tay. Nhà trọ vẫn im lặng, nhưng không còn nghẹt thở như trước. Cô hít một hơi sâu, mùi bụi và hoàng hôn tràn vào lồng ngực. Nỗi đau Arcadith để lại vẫn còn đó, không tan biến, nhưng hôm nay – giữa đống hỗn độn này – cô đã tìm thấy một nhịp thở mới. Dù chỉ là một nhịp, mong manh như ánh sáng cuối ngày.
Thời gian trôi thêm một nhịp nữa.
Khi Meredith quay lại, Raizen đã đứng ngay cửa. Lưng hắn quay về phía cô, chiếc áo choàng cũ đung đưa nhẹ theo gió. Vai hơi chếch, như thể vừa mới do dự… hoặc đang lắng nghe tiếng bước chân của cô từ sau lưng.
“Anh đi đâu đấy?” Meredith hỏi, giọng không giấu được bất ngờ.
Raizen không quay lại, chỉ khựng một nhịp. “Có chút việc.”
“Bây giờ à? Tối rồi đấy…”
“Đúng lúc,” hắn đáp, vẫn không quay đầu. “Loại người tôi cần gặp chỉ hiện ra khi trời tối.”
Cô nín lặng. Đôi mắt dõi theo bóng hắn như thể sợ rằng nếu chớp mắt, hắn sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Gió nổi lên. Mấy nhánh dây leo ngoài hiên lay động, như muốn giữ hắn lại.
Ngay khi tưởng như hắn đã đi khuất, Raizen bất ngờ dừng lại. Hắn ngẩng đầu, nhìn lên tầng gác mái – nơi căn phòng hắn ở im lìm suốt bao đêm. “Nhớ khóa cửa phòng tôi lại,” hắn lầm bầm, giọng thấp và lạnh nhạt như gió lùa qua khe cửa. “Và đừng có nhận khách nữa.”
Rồi hắn quay đầu lại, thoáng chốc – đủ để ánh hoàng hôn dội lên đôi mắt vàng hổ phách: lặng lẽ như thủy tinh, lạnh lùng như máu khô.
“Ngày mai, dậy sớm nữa nhé,” hắn nói, ngắn gọn. “Căn nhà này chưa đủ sạch đâu.”
Và bước đi. Bóng hắn khuất dần theo lối xuống phố, để lại một Meredith đứng trong hiên nhà, tay vẫn còn dính bụi, tim vẫn còn ấm nóng bởi mùi cà phê từ sáng sớm.
Chỉ khác là lúc này, cô thấy mùi ấy chẳng còn ấm bao nhiêu nữa.
Chỉ còn hơi thở nhè nhẹ, đọng lại giữa hoàng hôn và đêm xuống – nơi bóng Raizen tan vào như thể chưa từng có mặt ở đây ngay từ đầu.


0 Bình luận