Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ
Chương 16.5: Tuần san Felariel số 1 - Void Crypt đã có bản đồ!
0 Bình luận - Độ dài: 3,588 từ - Cập nhật:
Đã một tuần trôi qua kể từ biến cố ở bến cảng, nhưng nhịp sống thường nhật của cư dân nơi đây chẳng vì thế mà xáo trộn bao nhiêu. Những xác người, rương báu, cùng đám mạo hiểm giả sống sót đều đã được chính quyền âm thầm xử lý theo cách rất riêng. Người dân, như thường lệ, lại được an ủi bằng vài đồng vàng chia chát từ kho báu thu hồi, ít ỏi nhưng vẫn đủ để gọi là có công chịu đựng.
Sáng nay, mặt trời lên sớm nhưng có phần lười biếng, kéo dài từng mảng nắng ấm như tấm chăn mỏng phủ lên mái ngói, lan qua lớp sương nhàn nhạt còn đọng giữa các con hẻm. Trước cửa nhà trọ Bến Cảng, Raizen lại ngồi ngả người trên chiếc ghế gỗ thấp, chân gác hờ lên lan can, tay cầm ly cà phê còn bốc khói. Cả tuần nay, hắn luôn vậy… Không có gì gấp gáp, không ai gọi tên hắn, và thế giới dường như đang nín thở cho gã tận hưởng chút thanh bình mong manh giữa thành phố đã quá quen với tiếng rì rầm của sóng và những lời đồn đại chưa nguôi.
Tên tai nhọn nhấp một ngụm nhỏ. Đắng vừa đủ. Nóng vừa đủ. Cà phê sáng, như mọi ngày, vẫn là thứ duy nhất khiến một gã thượng tôn loại nước uống này như hắn tin rằng thế giới vẫn còn biết điều. Raizen hít một hơi sâu, định để mùi cà phê len vào tận đáy phổi cho trọn vẹn khoảnh khắc an nhàn. Nhưng hắn quên mất mình đang ngồi ngay mặt tiền phố cảng.
Thay vì hương cà phê, thứ xộc vào mũi hắn lại là mùi khô cá để qua đêm chưa được che chắn tử tế, hòa lẫn mùi gỗ ẩm mốc từ mấy chiếc thuyền đang đậu lười biếng dưới bến. Xa hơn một chút là mùi xào nấu nặng mỡ của hàng ăn sáng nào đó đang nhóm bếp trong hẻm. Gã khẽ nhăn mặt. Mùi cà phê bị đám hỗn tạp ấy nhấn chìm không thương tiếc. Nhưng dù sao thì, đó cũng là đặc trưng của Felariel, và tên tai nhọn này hoàn toàn không có vấn đề gì với nó.
Raizen thả lỏng người, dựa lưng vào ghế, mặc kệ thế giới có lỡ pha mùi sai tỉ lệ đi chăng nữa. Ít ra, hắn vẫn đang ngồi đây, không ai gọi tên, và thời gian thì tạm quên mất hắn. Cho đến khi một giọng nói cao vút, lanh lảnh và thiếu kiên nhẫn phá tan yên bình ấy:
"Chú tai nhọn! Báo sáng đây!"
Thằng nhóc chừng mười hai, mười ba tuổi, gầy nhằng từ đâu chui ra. Da nó ngăm vì nắng, tóc bù xù như đánh nhau với gió biển mỗi sáng trước khi đến đây. Mắt nó sáng láo liên, đầy sinh lực của tuổi nhỏ chưa biết mệt, và luôn nhìn người khác giống như đang mặc cả với đời.
Áo thun bạc màu in logo gì đó đã mờ đến mức chẳng còn nhận ra được là từ đội thủy thủ, ban nhạc, hay một nhãn dầu cá nào đấy. Quần lửng sộc sệch, chân trần, và không biết bằng cách nào nó luôn xuất hiện đúng lúc, như một loài chim biển bé con được huấn luyện để đưa tin.
Dưới nách nó là xấp báo gấp gọn, cột bằng dây thừng vụn, giấy in còn thơm mùi mực ẩm. Nó chìa ra làm như thứ đó quan trọng lắm, rồi chau mày khi thấy Raizen vẫn thản nhiên nhấp cà phê, chẳng buồn đáp lại một câu. Raizen chỉ khẽ nhướng mày, môi còn chưa rời khỏi miệng ly cà phê nguội dần. Đứa trẻ giao báo hôm nay đến sớm hơn thường lệ hoặc là hắn đã ngồi lâu hơn hắn tưởng.
Thằng nhóc chẳng bận tâm thái độ của gã tai nhọn. Nó đã thò tay lôi từ dưới nách ra một xấp báo, rồi chìa một tờ về phía hắn một cách loi choi nhất có thể:
“Tuần san Felariel chú già! Số đặc biệt đó nha! Có bản đồ Void Crypt! Người ta đồn là có hẳn chỉ dẫn từng tầng! Chú mà không mua là mốt tụi khác càn sạch trước đấy!”
“Tao có đi hầm mộ đâu. Mua làm quái gì?.” Raizen lười biếng đáp, mắt vẫn dõi theo ánh nắng đang nhảy nhót trên vành tách cà phê.
“Chỗ đó toàn mấy tên ngu chết vì tò mò. Ta không hứng thú với việc biến thành xác thứ một trăm lẻ mấy trong tuần.”
Thằng nhóc không bỏ cuộc. Nó xốc lại xấp báo, trề môi như mấy mụ già hay mặc cả ở chợ cá:
“Không đi thì càng nên mua, chú biết không? Ngồi đọc cũng được. Vừa uống cà phê vừa đọc tin chết chóc của mấy người khác cũng vui. Đỡ nhàm.”
Raizen phì cười, một tiếng mũi khe khẽ, rồi mới lười nhác liếc xuống:
“Bao nhiêu?”
“Một đồng.” Thằng nhóc nhanh nhảu đáp.
“Hai tuần trước còn nửa đồng.” Raizen lý sự.
“Đây là số đặc biệt. Có bản đồ. Có cả tranh minh họa nữa kìa.”
Gã thở dài, với tay móc ra một đồng vàng từ túi áo khoác treo trên thành ghế. Lười phản bác, lười cãi lý, và lười cả việc từ chối một thằng nhóc có thể nói như súng liên thanh vào mỗi sáng.
“Rồi cút cho tao nhờ.”
Thằng nhóc cười toe toét, nhét đồng vàng vào túi quần sộc sệch rồi quay lưng đi, còn không quên buông lại một câu:
“Chúc chú đọc vui. Mà lỡ có đi, nhớ mua thêm mấy cái bùa chú bảo vệ nhé. Nhà em có bán nhiều lắm!”
Raizen chẳng thèm đáp. Gã chỉ khẽ rướn người, tay với lấy tờ báo đang đặt nghiêng trên mặt bàn gỗ đã bạc màu vì nắng biển.
Tờ báo khổ lớn, giấy hơi ngả vàng, dày hơn loại giấy in rẻ tiền thường thấy. Mép giấy hơi sờn, có mùi mực in trộn lẫn chút mằn mặn của hơi muối mà chỉ những căn nhà gần cảng biển mới thấm vào được. Trang bìa in hình mờ nhòe bằng kỹ thuật thạch bản cũ: một mỏ neo nằm giữa rạn san hô với con mắt mở to, trong đồng tử nó là cây thánh giá trắng đang phát sáng.
“Tuần san đặc biệt của Felariel - Hầm Mộ Void Crypt đã có bản đồ” tên báo được in bằng phông chữ gothic, viền bạc phai, bên dưới là dòng khẩu hiệu đã cũ kỹ đến mức gần như mỉa mai: "Mọi thông tin bạn cần chúng tôi đều có!"
Raizen mở trang nhất một cách từ tốn, như thể hắn đang chuẩn bị đối diện với một kẻ nói dối mà hắn đã quá quen. Những bức tường chữ bắt đầu đập vào mắt. Bài viết trải dài bằng những đoạn văn dày, xen kẽ hình ảnh đen trắng mờ ảo, đủ để kích thích người ta phải đọc đến trang cuối cùng.
Hắn lặng lẽ đọc thứ mà gã luôn lười ngó đến không phải vì tò mò, mà n để xác nhận một điều gì đó vốn đã hiện hữu, âm thầm, và không thể ngăn được. Ly cà phê trên bàn vẫn còn nóng, nhưng trong mắt Raizen lúc này, những con chữ trên tờ tuần san kia mới là thứ làm gã chú ý:
Biển gầm thét dưới cơn cuồng nộ vô hình, như một con quái vật bị xiềng xích đang giãy giụa trong tuyệt vọng. Những con sóng trỗi dậy, không đơn thuần là nước và bọt biển, mà là những cánh tay khổng lồ vươn lên từ địa ngục, cố xé rách bầu trời đen kịt. Gió rít gào, mang theo tiếng vọng của những linh hồn bị đọa đày, hòa vào điệu bi ai của đại dương. Trong đêm tối, vùng biển Nereidian không còn là chính nó nữa.
Ba tháng trước, lòng biển rung chuyển. Một tàn tích khổng lồ trỗi dậy, xuyên qua lớp nước tối như thể một linh hồn viễn cổ vừa hồi sinh. Những bức tường gãy đổ nhô lên, lặng câm như những bia mộ khắc đầy ký tự lạ, một thứ ngôn ngữ chưa từng được con người biết đến. Chúng không chỉ là đá, không chỉ là phế tích – chúng là những mảnh ký ức bị nguyền rủa của một nền văn minh đã mất, một lăng mộ khổng lồ bị chôn vùi dưới đại dương. Không ai biết chúng thuộc về ai, được tạo ra từ khi nào, hay vì sao lại bị bỏ lại giữa dòng thời gian.
Nhưng thứ khiến mọi người run sợ không phải là những bức tường hoang phế. Ở trung tâm tàn tích, một cánh cổng ma thuật sừng sững như con mắt của vũ trụ, một hố xoáy sâu thẳm nhìn thẳng vào bản chất của thực tại. Nó không được chạm khắc, không được xây nên bởi bất kỳ bàn tay nào. Nó là một vết rách, một điểm đứt gãy của thế giới. Những kẻ đầu tiên bước vào đó đã biến mất, không một dấu vết, không một lời nhắn gửi.
Nhưng rồi, một số đã trở về.
"Bên trong không phải thế giới của chúng ta. Đó là một nơi khác. Một Void Crypt."
Tin tức lan truyền như lửa cháy trong cơn bão. Những mạo hiểm giả, những kẻ tham vọng, những kẻ tuyệt vọng, tất cả đều đổ về vùng biển này, khao khát khám phá những bí ẩn chưa ai từng biết đến. Nhưng Void Crypt không chào đón họ như một kho báu lộ thiên. Những kẻ bước vào sẽ bị chia cắt, ném đến những tầng riêng biệt, những thế giới dị biệt ẩn trong lòng biển sâu.
Có những kẻ đã ghi chép lại rằng: "Nơi ấy, có ít nhất mười hai dạng địa hình!"
Coral Labyrinth là một mê cung san hô khổng lồ trải dài đến tận chân trời. Mặt nước phẳng lặng tựa gương, phản chiếu bầu trời đến mức khiến người ta ngỡ mình đang lạc giữa hai thế giới. Nhưng đừng để vẻ đẹp ấy đánh lừa. Quái vật ở đây không gầm rú, không lao đến săn mồi. Chúng ẩn mình giữa những rạn san hô rực rỡ, theo dõi từng chuyển động, chờ đợi thời cơ để biến những kẻ lạc lối thành một phần của mê cung chết chóc này.
Rồi có những tầng mà thời tiết không chỉ là thử thách, nó là kẻ thống trị. Whirlstorm Vortex là một cơn bão ma thuật vĩnh cửu, không đơn thuần là gió giật hay sóng lớn, mà là một thực thể thống lĩnh toàn bộ vùng biển. Những con sóng cao hơn vách núi, sấm sét giáng xuống không ngừng, tạo ra vô ván nhát chém chẻ đôi bầu trời thay thần linh. Không ai có thể vượt qua nếu không đánh bại cơn bão, nếu không thể dập tắt được cơn thịnh nộ của nó.
Vượt qua cơn bão, những kẻ gan dạ có thể tiến đến Ghostly Shipwreck, vùng biển của những con tàu ma. Giữa biển đá sắc lởm chỏm, những bộ xương thủy thủ vẫn lang thang trên boong tàu, mắc kẹt trong lời nguyền vĩnh cửu. Dây leo đen sì quấn quanh cột buồm, trông như xiềng xích của đại dương níu giữ linh hồn tội lỗi. Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải lũ xác sống lảng vảng, mà là các thực thể chưa từng được ghi chép, những thứ ẩn nấp trong màn sương lạnh, chỉ để lộ sự hiện diện khi đã quá muộn.
Xuống sâu hơn nữa, ta sẽ chạm đến Sunken City, một thành phố cổ đại đã bị đại dương nuốt chửng từ hàng nghìn năm trước. Những con đường lát đá vỡ vụn, những cung điện chìm trong bóng tối, những bức tượng đổ nát bị bao phủ bởi lớp trầm tích. Mọi thứ như đã ngủ yên, nhưng giữa tàn tích ấy, vẫn có ánh đèn le lói từ những tòa tháp chìm. Dấu hiệu của sự sống, hoặc của thứ gì đó đã lãng quên cái chết.
Ở một nơi khác, mặt nước lại tỏa sáng rực rỡ hơn cả bầu trời đầy sao. Bioluminescent Bay là một vịnh biển ma thuật, nơi hàng triệu sinh vật phù du phát sáng mỗi khi bị khuấy động. Một cảnh tượng rực rỡ, mê hoặc, nhưng cũng đầy nguy hiểm. Bất cứ ai làm xao động mặt nước sẽ lập tức bị phát hiện, trở thành con mồi của những sinh vật đang ẩn mình trong bóng tối.
Xa hơn nữa, vùng biển trở nên đen kịt, hôi hám, đặc quánh bởi những lớp rong biển khổng lồ. Kelp Forest là một khu rừng ngầm, nơi những dải tảo mọc cao như những thân cây cổ thụ, che khuất tầm nhìn. Những lối đi bên trong liên tục thay đổi, biến cả khu rừng thành một mê cung sống. Và trong đó, có những sinh vật đã quen với bóng tối, những kẻ săn mồi kiên nhẫn chờ đợi những nạn nhân không bao giờ tìm được đường ra.
Rồi có những vùng biển kéo dài vô tận, không có đất liền, không có cột mốc. Endless Sea là đại dương không hồi kết, nơi mọi hướng đều giống nhau. Không có sao trời, không có gió, chỉ có mặt nước phẳng lặng kéo dài đến vô tận và vô vàn bí ẩn đang chờ đợi dưới làn nước yên tĩnh ấy.
Có những hòn đảo không tồn tại trên bất kỳ tấm bản đồ nào. Lost Islands là mảnh đất trôi nổi giữa không gian hư ảo, xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất. Những kẻ vô tình đặt chân lên đó có thể sẽ không bao giờ tìm thấy đường trở lại.
Rồi có những thành phố của người chết. Drowned Catacombs là một khu lăng mộ khổng lồ đã bị đại dương nhấn chìm. Những hành lang đá cẩm thạch phủ đầy rêu, ánh sáng xanh lục ma mị phản chiếu từ những tinh thể phát quang. Những linh hồn lang thang, những thực thể không tên bảo vệ bí mật đã bị chôn vùi qua hàng thiên niên kỷ. Mực nước thay đổi theo chu kỳ, biến những lối đi khô ráo thành bẫy chết người chỉ trong nháy mắt. Và giờ đây, thành phố ấy đã trồi lên mặt biển.
Trên mặt nước, nơi từng là đáy biển cổ đại, trải dài một cánh đồng muối trắng xóa. Salt Flats tưởng như trống rỗng, vô hại, nhưng mỗi khi đêm xuống, mặt đất lại rỉ ra một thứ nước đen đặc, mang theo những sinh vật đã ngủ vùi trong lòng đất hàng nghìn năm. Không có nước ngọt, không có sự sống hiển hiện, chỉ có những tiếng thì thầm trong gió muối vẳng bên tai những kẻ lữ hành.
Có những vùng biển không thuộc về hiện thực. Dreaming Tides là nơi mà từng con sóng mang theo những giấc mơ lạc lối của những kẻ đã khuất. Mặt biển gợn nhẹ như đang ru ngủ những ai đặt chân đến đây. Nhưng ngủ ở nơi này là một canh bạc, khi tỉnh dậy, người ta có thể thấy mình ở một thời điểm khác, một thế giới khác, hoặc nhìn thấy những phiên bản khác của chính mình. Những hòn đảo trôi nổi chập chờn giữa thực và ảo, giữa kho báu chưa từng được khám phá và những cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.
Ở nơi tận cùng của đại dương, có một mê cung. Ruins Maze là một tàn tích khổng lồ chìm dưới nước, những bức tường đá uốn lượn thành vô số hành lang, những cánh cửa cổ xưa bị niêm phong. Những lối đi không ngừng thay đổi, giữ chân những kẻ dám bước vào, biến họ thành một phần của di tích. Một mê cung không lối thoát, nơi chỉ có những kẻ mạnh nhất, hoặc điên rồ nhất mới dám thử thách vận mệnh của mình.
Luật lệ tại đây không tuân theo bất kỳ quy tắc nào của thế giới thực. Để di chuyển giữa các tầng, người ta chỉ có thể dùng thuyền – phương tiện duy nhất có thể tồn tại trong vùng biển hỗn mang ấy. Nhưng liệu chúng có thể chịu đựng được những thứ đang ẩn nấp trong bóng tối?
Một quy luật nghiệt ngã nhanh chóng được khám phá: không thể rời khỏi tầng hiện tại nếu chưa tìm thấy cánh cổng tiếp theo. Chúng không lộ diện dễ dàng. Để mở đường đi tiếp, phải đánh bại sinh vật thống lĩnh của mỗi tầng, những quái vật biển khổng lồ, những vị vua bị nguyền rủa hay những bóng ma lang thang mãi mãi săn đuổi kẻ xâm nhập. Khi kẻ thống lĩnh gục ngã, Artifact mang tên Gates of The Drowned Expanse mới xuất hiện, mở ra con đường tiến sâu hơn. Nhưng đôi khi, cánh cổng mở ra một cách ngẫu nhiên, như thể chính nó quyết định ai có quyền tiến xa hơn.
Không phải ai bước vào cũng có thể trở về. Những con tàu biến mất vĩnh viễn. Những thủy thủ sống sót trở về với ánh mắt trống rỗng, mãi lẩm bẩm về một nơi xa xôi mà tâm trí không thể thoát khỏi. Nhưng cũng có những kẻ mang theo kho báu, những cổ vật không thuộc về bất kỳ thời đại nào, những món đồ ám đầy lời nguyền mà chẳng ai dám chạm vào. Cho đến nay, chưa một ai biết tận cùng của hầm ngục ấy dẫn đến đâu, cũng chẳng ai có thể đoán được độ khó thật sự của nó.
Hôm nay, Đế quốc tổ chức cuộc thám hiểm lần thứ ba vào hầm ngục, với mục tiêu tìm kiếm hạm đội hoàng gia đã mất tích trong lần thám hiểm trước và khai phá những bí mật còn ẩn giấu. Bến cảng nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Các mạo hiểm giả từ khắp nơi đổ về, kẻ tìm tổ đội, người sắm sửa trang bị. Tiếng rao hàng vang lên không ngớt khi các thương nhân tranh thủ cơ hội để bán những món Artifact quý hiếm như Eye of Frost Lizard – thiết bị thu hình lại toàn bộ hành trình khám phá, giúp hoàng gia dựa vào đó để trao thưởng. Những tấm bản đồ sơ lược từ những lần thám hiểm trước, thực phẩm dự trữ, và các loại vũ khí chuyên dụng cũng được bày bán với giá trên trời.
Trên những bến tàu, các thuyền trưởng tất bật đăng ký cho con tàu của mình tham gia. Những người chưa có tàu riêng thì vội vã tìm kiếm cơ hội gia nhập một đoàn thám hiểm phù hợp. Những con thuyền lớn nhỏ, từ những chiến hạm kiên cố của quý tộc đến những con thuyền đơn sơ của những kẻ liều lĩnh đã sẵn sàng giương buồm.
Trận hải trình này, liệu ai sẽ trở về, ai sẽ trở thành một phần của truyền thuyết biển sâu?
Đọc xong tờ báo, Raizen lật lại trang bìa, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hầm ngục để nhận xét vu vơ gì đó. Rồi gã khịt mũi rồi nói một tiếng ngắn, đầy mỉa mai.
“Giỏi.”
Gã nói khẽ, không rõ là khen ai. Có thể là đám khảo sát liều mạng, cũng có thể là cái hệ thống báo chí ngu ngốc vừa chính thức hợp thức hóa một nghĩa địa.
Hắn gập tờ báo lại, thẳng tay đập nó xuống bàn gỗ. Ly cà phê vẫn còn một nửa, nổi váng lớp kem đã bắt đầu vỡ mặt. Gã nhấc nó lên, không uống vội, mà ngó ra ngoài khung cửa sổ đầy bụi muối.
“Đến cả nơi như cái xác thối đó cũng vẽ được bản đồ,” hắn lầm bầm. “Thế thì mấy đứa trẻ chết ở đấy có được đánh dấu bằng mực đỏ hay không?”
Lời vừa thốt ra, hắn cắn môi. Mắt sượt qua khoảng không, đi xa hơn tầm nhìn của cảng biển, như đang cố tìm hình hài một đứa trẻ không bao giờ lớn, ít nhất trong tâm trí gã.
Arcadith. Tên thằng nhóc đó không ngừng vang trong đầu hắn như tiếng ai oán. Gã chẳng bao giờ chắc đứa nhóc ấy còn sống hay không, nhưng việc không có xác chính là điều tồi tệ nhất. Nó khiến mọi thứ đều có thể, kể cả những điều không nên có.
Raizen cười nhạt rồi uống nốt phần cà phê, để chất đắng kéo mình trở về. Như một cú tát vào tỉnh thức.
“Dù sao... cũng chỉ là tin rác rưởi.”
Hắn đứng dậy, đẩy ghế nhẹ nhàng như thể chưa từng nổi giận. Tờ báo vẫn còn đó, nửa trang bản đồ nhô ra khỏi mép bàn như một cái lưỡi thè ra cười. Raizen liếc nhìn một lần cuối. Không phải vì hắn cần nhớ, mà vì hắn đã quá quen với việc không quên nổi.


0 Bình luận