Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ
Chương 10: Hoài niệm & Ghen tuông
0 Bình luận - Độ dài: 2,551 từ - Cập nhật:
Raizen nhìn thẳng vào mắt Ira. Cô đang hạnh phúc thật sự. Không còn sự trêu chọc, không còn cái vẻ kiêu hãnh quen thuộc—chỉ đơn giản là một Ira đang tận hưởng khoảnh khắc này. Giai điệu nhạc ngân dài, như kéo họ trở về quá khứ.
Bàn tay họ vẫn đan vào nhau, nhịp bước vẫn hòa nhịp, nhưng giọng nói của Ira dần chậm lại.
“Ngươi còn nhớ không, Raizen?” Cô thì thầm. “Những ngày chúng ta sống chung…”
Raizen không đáp ngay. Hắn vẫn nhớ.
Những đại sảnh đổ nát, những tượng vua Dwarf bị gãy ngang, ánh lửa lập lòe từ những bếp lò cổ xưa. Giữa đống hoang tàn ấy, họ vẫn dựng nên một chốn bình yên cho riêng mình.
Những buổi tối bên bếp lửa, Ira tựa đầu vào vai hắn, đôi cánh mềm mại khẽ rung mỗi khi cô ngủ. Những buổi sáng, cô quấn lấy hắn như một con mèo lười biếng, không cho hắn rời khỏi giường.
Họ không bao giờ nói ra, nhưng họ đã từng sống như một cặp vợ chồng.
Raizen cười khẽ. “Ta nhớ cô đã quen ngủ trên đống vàng, nhưng rồi lại than phiền rằng lưng bị đau.”
Ira bật cười. “Còn ngươi thì không chịu nằm chung với ta, nhưng lại lén kéo chăn của ta mỗi đêm.”
“Ta chưa từng làm thế.”
“Có đấy. Và ta còn nhớ có lần ngươi còn ôm ta trong lúc ngủ nữa.”
Raizen nhướng mày. “Chắc chắn là cô nằm đè lên ta trước.”
Ira cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. “Có thể. Nhưng ngươi đâu có đẩy ta ra.”
Raizen chỉ nhếch mép, không phủ nhận.
Ira từng cười khi gọi hắn là "chồng yêu", dù Raizen luôn tặc lưỡi phớt lờ. Cô từng ôm lấy hắn mỗi đêm, cơ thể tỏa ra hơi ấm rực lửa, nhưng hắn chẳng bao giờ đẩy cô ra.
“Ta nhớ những buổi sáng ngươi dậy sớm hơn ta.” Ira tiếp tục, giọng cô như bị kéo dài bởi cảm xúc. “Ta nhớ những lần ngươi trở về từ các hầm ngục khác cùng vô số châu báu và thức ăn tuyệt mỹ.”
Raizen khẽ bật cười. “Làm ơn đi. Ta mang về vì ta đói, không phải vì cô.”
Ira nhếch môi, đôi mắt dung nham toát lên sự châm chọc. “Thật sao? Thế tại sao lúc nào cũng là món ta thích? Rượu Elf ủ lâu năm? Trái cây phương Bắc? Và cả món thịt tẩm mật ong nữa?”
Raizen liếc sang hướng khác. “Chỉ là trùng hợp.”
“Trùng hợp mỗi ngày sao?”
Hắn thở dài, lắc đầu. “Cô đúng là không biết khi nào nên im lặng.”
Ira cười khẽ. Nhưng ẩn sâu trong tiếng cười ấy, có chút gì đó nghèn nghẹn, như một điều gì đó quý giá vừa thoáng qua trong ký ức.
Hắn cười nhẹ. “Cô vẫn nhớ mấy chuyện đó sao?”
Ira nhìn hắn, đôi mắt dung nham phản chiếu ánh sáng của sảnh đường. “Ta nhớ mọi thứ, Rai.”
Họ xoay tròn trong điệu nhảy, như thể đang quay về những ngày tháng đó - những ngày mà Raizen vẫn nghĩ rằng hắn đã có thể “lựa chọn” ở lại mãi mãi.
Ira bỗng siết tay hắn mạnh hơn. Giai điệu nhạc thay đổi. Những linh hồn Dwarf chơi nhạc mạnh hơn, nhanh hơn. Tiếng violin cao vút, tiếng kèn trumpet rền vang.
Cô kéo Raizen theo, và điệu nhảy của họ bùng cháy. Váy lụa vàng của cô xoay vòng trong không trung, ánh sáng phản chiếu khiến cô như một ngọn lửa đang rực lên. Và cô cười - một nụ cười rạng rỡ, hoang dại, đầy sức sống. Lần đầu tiên sau ba mươi năm, Raizen thấy lại nụ cười ấy. Không phải sự kiêu hãnh, không phải sự châm chọc, mà là hạnh phúc thật sự.
Cô nghiêng người, để mái tóc vàng lướt qua cổ hắn, hơi thở nóng bỏng phả nhẹ lên da.
“Ta đã chờ khoảnh khắc này, Rai.” Cô nói, mắt lấp lánh như tinh tú. “Chỉ cần một lần thôi… ngươi đừng nghĩ gì cả. Chỉ khiêu vũ với ta.”
Raizen không đáp. Nhưng lần này, hắn cũng mỉm cười. Họ xoay tròn, hòa vào điệu nhạc. Bước chân họ hòa quyện như thể chưa từng có sự chia cắt. Khoảnh khắc này, chỉ có họ.
Nhưng rồi… Raizen vô thức lùi lại một bước. Một bước nhỏ, gần như không đáng chú ý - nhưng Ira cảm nhận được. Cô có thể thấy rõ khoảng trống đột nhiên xuất hiện giữa hai người và một sự thật phũ phàng lần nữa ký sinh vào tâm trí Ira: “Hắn chưa từng thực sự thuộc về nơi này.”
Bàn tay Raizen siết nhẹ, như thể hắn nhận ra sai sót đó - nhưng hắn không rút lại bước chân của mình. Và Ira biết… hắn sẽ không bao giờ làm vậy. Giai điệu nhạc chậm lại. Ira dừng lại, đôi tay vẫn đặt trên ngực hắn, cảm nhận nhịp đập đều đặn bên dưới lớp vải áo. Nhưng không còn gì khác. Không có nhịp điệu hòa nhịp với cô. Không có sự kéo giữ. Hắn chỉ… đứng yên.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt dung nham run rẩy trong thoáng chốc. “Raizen…”Giọng cô trầm xuống.
Hắn không nói gì. Ira cười nhạt, nhưng nụ cười ấy không còn rực rỡ nữa. Ngón tay cô bấu chặt vào vải áo hắn.
“Ngươi sẽ đi nữa, đúng không?”
Hơi thở Raizen thoáng chậm lại. Nhưng hắn không phủ nhận. Và Ira cảm thấy bị ném trở lại ba mươi năm trước - trở lại cái ngày hắn rời đi, không một lời từ biệt.
Cô buông tay. Nhưng khi làm vậy, lòng bàn tay cô lạnh đến tê dại.
“Ba mươi năm, Raizen.” Cô thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng lại sắc bén như lưỡi dao. “Ba mươi năm, và ngươi không bao giờ quay lại.”
Raizen nhìn cô, nhưng không đáp. Ira siết chặt tay trên ngực hắn. “Ngươi bỏ ta lại, một mình. Ngươi biến mất không một lời từ biệt.”
Hắn chậm rãi hạ mi mắt. “Ira…”
“Ngươi về đây làm gì?” Cô ngắt lời hắn. Giọng nói của cô không còn mềm mại nữa. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể khiêu vũ với ta, có thể nhìn ta như thế, rồi lại rời đi lần nữa sao?”
Raizen im lặng. Ira cười lạnh, nhưng đôi mắt cô đã đỏ rực lên. “Ngươi có biết ta đã chờ ngươi bao lâu không?”
Cô tiếp tục, nụ cười mỉa mai ngày càng lạnh lẽo hơn: “Ngươi đã từng nghĩ gì, Raizen?” Cô hỏi, từng chữ một như đang cào xé không gian. “Khi ôm ta mỗi đêm? Khi ngươi quay lại từ hầm ngục với những món ăn mà ta thích? Khi ta gọi ngươi là ‘chồng yêu’, ngươi đã nghĩ gì?”
Raizen thoáng khựng. Ira nhìn hắn, và cô có thể thấy… hắn không thể trả lời.
Lần đầu tiên, hắn không thể dùng sự thờ ơ để che giấu điều gì đó.
“Ngươi chưa bao giờ có ý định ở lại, đúng không?” Cô thì thầm, giọng nghèn nghẹn. “Không phải ba mươi năm trước. Không phải bây giờ. Không bao giờ.”
Gió trong điện khẽ lay động. Các linh hồn Dwarf ngừng chơi nhạc, nhưng âm hưởng của nó vẫn còn vang vọng trong không khí.
Ira rút tay lại, lùi một bước. “Ngươi là một gã bội bạc, Raizen.” Cô nói, từng chữ một như đang cào xé không gian. “Ngươi chưa bao giờ có ý định ở lại, đúng không?”
Raizen vẫn không đáp. Cô nhìn hắn rất lâu, như thể cố tìm kiếm thứ gì đó - một dấu hiệu, một câu trả lời, một chút gì đó để cô có thể bấu víu. Nhưng rồi tất cả chỉ là sự im lặng, một sự thất vọng lướt qua đôi mắt dung nham.
Khoảnh khắc hạnh phúc vỡ vụn. Ira quay người, tà váy vàng tung lên như ngọn lửa cuối cùng trước khi lụi tàn.
“Đi đi, Raizen.” Căn điện rộng lớn giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Lời nói ấy vang vọng khắp đại sảnh, hòa vào tiếng gió rít nhẹ giữa những cột đá khổng lồ. Ngai vàng phía sau cô lặng thinh như một chiếc bóng trống rỗng - một vương quốc vĩ đại, nhưng chỉ có một mình Ira cai trị.
Raizen vẫn đứng đó, không động đậy. Ira không quay lại nhìn hắn. Cô bước về phía ngai vàng, những ngón tay lướt nhẹ lên tay vịn bằng vàng. Một khoảng lặng dài trôi qua, như thể cô đang đợi hắn rời đi.
Nhưng hắn không đi. Ira khẽ cười, nhưng trong tiếng cười ấy có chút gì đó lạ lẫm.
“Ngươi vẫn còn đứng đó sao?”
Raizen chậm rãi thở ra. “Ta đến để lấy lại những gì thuộc về ta.”
Ira khựng lại.
“Ồ?” Giọng cô nhạt đi, nhưng trong đôi mắt dung nham có thứ gì đó vừa lóe lên. “Vậy sao?”
Raizen gật đầu. “Một số vàng còn sót lại. Ta cần nó.”
Ira quay người, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên. “Ngươi, kẻ luôn vỗ ngực tự xưng là không màng của cải, lại quay về đây chỉ vì một ít vàng?”
Raizen không thay đổi biểu cảm. “Không phải vì ta.”
Cô nhìn hắn, đôi mắt sắc như lưỡi dao.
“Ta cần trả tiền nhà.” Giọng hắn không chút cảm xúc. “Cần mua vài thứ cho Meredith.”
Ira chớp mắt. Không phải vì cô ngạc nhiên về cái tên đó - cô đã biết từ lâu. Nhưng cái cách hắn nói ra nó. Quá… đơn giản. Quá bình thản. Không một chút do dự. Như thể đó là điều tất nhiên phải làm. Ira lặng lẽ bước xuống bậc thềm, tiến về phía hắn. Bóng cô lướt trên nền hắc diện thạch, những ánh sáng phản chiếu trên tà váy như những tia lửa còn sót lại.
“Ngươi làm như đó là chuyện hiển nhiên vậy.” Cô hạ giọng, đôi mắt vẫn ghim chặt vào hắn.
Raizen khẽ nghiêng đầu. “Vậy cô muốn ta nói thế nào?”
Ira lặng đi một chút. Rồi cô bật cười. Một tràng cười nhẹ, mềm mại, nhưng sâu bên trong… nó chứa một vết cắt.
“À…” Cô kéo dài giọng, chậm rãi bước xuống bậc thềm. “Vậy ra… đó là lý do ngươi quay lại.”
Raizen vẫn giữ nét mặt dửng dưng. “Ta không cần phải giải thích với cô.”
Ira nhướng mày, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên. “Không cần à?” Cô nghiêng đầu, giọng cô mềm mại, ngọt ngào đến mức độc địa. “Ngươi hết lo cho mẹ nó rồi, giờ tới nó à?”
Raizen khựng lại. Đó chỉ là một phản ứng rất nhỏ - rất nhỏ. Nhưng Ira nhận ra ngay. Cô nhìn hắn, đôi mắt dung nham lóe lên một tia tàn nhẫn. “Ồ? Trúng rồi sao?”
Cô tiến gần hơn, bóng cô lướt dài trên nền đá. “Ta đã thấy hết.” Giọng cô hạ thấp, như thể từng từ đang tan vào không khí.
“Từng đồng vàng mà ngươi trao vào tay mẹ nó để trả tiền nhà.” “Từng miếng bánh mật ong mà ngươi mua cho mẹ Meredith vào mỗi buổi chiều.” “Từng đêm ngươi ngồi bên giường bà ta, nhìn bà ta hấp hối mà không làm gì được.”
Ira dừng lại, nhìn thẳng vào hắn. “Và giờ, ngươi quay lại đây để lấy tiền của ta, để tiếp tục ‘an ủi’ con bé đó?”
Raizen nhìn cô một lúc lâu. Rồi hắn bật cười. Một nụ cười khô khốc, lạnh lẽo tựa gió rít qua đống tro tàn.
“Tiền của cô?” Hắn lặp lại, chậm rãi. “Đừng tự huyễn hoặc mình, Ira. Ta lấy lại những gì thuộc về ta.”
“Thuộc về ngươi?”
Raizen nhướng mày, nhún vai. “Ta không cướp của ai cả. Ta để lại số vàng đó khi rời đi, và giờ ta lấy lại. Không hơn.”
Ira nghiến răng. “Vậy còn con bé đó thì sao?” Giọng cô rít lên. “Nó thuộc về ngươi luôn à?”
Raizen không nhíu mày. Không có vẻ chột dạ. Không có một dấu hiệu nào cho thấy hắn dao động. Hắn chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, từng từ hắn thốt ra sắc bén như một lưỡi dao.
“Ta đã hứa với Arcadith.” Chỉ bốn chữ đơn giản. Nhưng nó như một ngọn giáo cắm thẳng vào lòng Ira. Hắn thực sự tin vào điều đó.
Ira nghiến răng. “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không, Raizen?”
Hắn khoanh tay, nghiêng đầu. “Với một con rồng thích kiểm soát, thích theo dõi người khác ngay cả khi họ đã rời đi.”
Ira sững lại. Raizen nheo mắt. “Ta biết cô đã khắc dấu ấn lên ta. Ta biết cô nhìn thấy hết. Nhưng cô đã làm gì?”
Hắn cúi xuống, thì thầm bên tai cô:
“Cô đã làm gì khi thấy ta quỳ trước giường mẹ Meredith, bất lực nhìn bà ta chết? Khi thấy ta đọc lá thư rằng Arcadith ngã xuống và không bao giờ đứng dậy nữa?”
Ira đông cứng. Raizen lùi lại, nhếch mép. “Không gì cả. Vì cô chỉ đứng nhìn.”
Ira đột ngột vung tay, một luồng lửa bùng lên từ đầu ngón tay cô, đập mạnh xuống nền điện.
“Vậy còn ta thì sao, Raizen?” Giọng cô gằn lên, đôi mắt sáng rực như đang bốc cháy từ bên trong.
Hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên. “Cô muốn ta nói gì đây?”
“Ta đã chờ ngươi.” Cô bước tới, từng bước chân nện mạnh trên nền đá. “Ta đã chờ từng ngày. Nhưng ngươi không bao giờ quay lại.”
Raizen không né tránh ánh mắt cô. “Cô biết ta sẽ không quay lại.”
“Vậy tại sao ngươi vẫn ngủ với ta? Tại sao ngươi để ta ôm ngươi mỗi đêm?”
Raizen thoáng cứng lại, nhưng hắn không quay mặt đi.
Ira cười cay đắng. “Ngươi biết ta đã gọi ngươi là gì không?”
Hắn không trả lời.
“‘Chồng yêu’.” Cô bật ra hai chữ đó như một lưỡi dao găm vào không gian. “Ta đã gọi ngươi như thế, nhưng ngươi chưa từng đáp lại.”
Raizen nhìn cô rất lâu. Rồi hắn nhẹ nhàng nói: “Vì ta không phải chồng cô, Ira.”
Ira bật cười, nhưng lần này, trong đôi mắt cô là nỗi đau trần trụi.
“Ngươi không tin vào hôn nhân.”
“Ta không tin vào ràng buộc.” Raizen chỉnh lại. “Ta không muốn có một thứ mà ta không thể rời đi.”
Ira khẽ rùng mình.
“Ta không muốn thứ gì có thể trói buộc ta mãi mãi.” Raizen tiếp tục. “Không một ai. Không một nơi nào.”
Hắn nhìn cô, đôi mắt hổ phách không hề dao động.
“Nếu ta ở lại, ta sẽ không bao giờ có thể rời đi nữa. Và ta không thể chấp nhận điều đó.”
Không gian trở nên yên lặng. Ira siết chặt bàn tay. “Ngươi đúng là một kẻ hèn nhát.”
“Cô có thể nghĩ vậy.” Raizen không phản bác.
Bất chợt—


0 Bình luận