• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ

Chương 19: Mục đích thật sự & Bản năng cảnh cáo

0 Bình luận - Độ dài: 5,463 từ - Cập nhật:

Về lại hiện tại, gã Dark Elf từ tốn đặt tách Robusta xuống quầy. Quán cà phê này, với vẻ ngoài, đó là một cách để Meredith quên đi nỗi đau mất Arcadith, để con bé bận rộn mà không còn thời gian nghĩ về quá khứ. Dĩ nhiên, một nguồn thu nhập ổn định chẳng bao giờ là điều tệ hại trong một thành phố cảng đầy rẫy những kẻ chỉ chực chờ cơ hội trục lợi. Và nếu có thể đứng vững ở đây, thì ít nhất nó cũng còn thứ gì đó thuộc về mình bên cạnh nhà trọ được kế thừa. Nhưng sâu bên trong, lý do mà gã Dark Elf làm chuyện này thực sự lại hoàn toàn khác.

Raizen cần một nơi để nghe ngóng. Quán cà phê không phải chỉ là nơi kiếm sống của Meredith mà còn là nơi những kẻ sống sót lui tớ: những mạo hiểm giả, những thương nhân, những tên buôn lậu, những kẻ luôn có đôi chút thông tin vương vãi từ những nơi mà chúng không nên đến. Những câu chuyện, những lời đồn, những cuộc đối thoại lơ đãng – tất cả đều là manh mối. Hắn không cần phải hỏi. Hắn chỉ cần lắng nghe. Và biết đâu được hắn sẽ tìm ra thứ gì đó liên quan trực tiếp đến Arcadith hay sự an toàn của Meredith chăng?

Đêm nay không phải lần đầu tiên. Khi bóng tối buông xuống, những kẻ sống sót từ các cuộc hành trình lại tìm về chỗ ngồi quen thuộc của mình. Họ tụ lại, uống, nói chuyện, kể về những gì họ đã thấy, những gì họ đã mất. Nhưng không ai nói về nỗi sợ của chính mình. Nó chỉ tồn tại trong những khoảng ngừng giữa câu chuyện, trong cách giọng nói trầm xuống, và trong những ánh mắt thoáng nhìn về phía cửa sổ, như thể lo sợ thứ gì đó ngoài kia đang nghe lén.

Raizen không nhìn thẳng vào họ, nhưng đôi tai vẫn mở. Đó là điều hắn đã làm từ lâu. Những câu chuyện về quái vật trong những khu rừng phương Bắc Felariel, về cuộc tranh giành Vương Khí ở lục địa Xengovir, về hạm đội tàu ma Wandering gào thét ngoài khơi Nereidian. Phần lớn là vô nghĩa, chỉ là những lời đồn thổi của những kẻ muốn tỏ ra hiểu biết.

Nhưng đôi khi, giữa những lời bịa đặt, lại có thứ gì đó đáng để hắn chú ý. Một câu nói lệch nhịp, một chi tiết không nên tồn tại. Đêm nay cũng vậy.

“Hôm qua ta thấy nó.” Giọng một kẻ thợ săn với mái tóc bạc phơ, mặt hốc hác của người đã sống sót qua đủ kiểu bi kịch của thế giới này, đang cùng đám bạn ngồi trong góc quán cà phê, trầm khàn mà nói.

“Thấy cái gì?” Tên khác nhanh nhảu hỏi.

“Một cái bóng.”  Lão ta hạ giọng, khiến cả bàn bất giác nghiêng về phía trước. 

“Những kẻ chết vì dịch bệnh… chúng không chết một mình.”

Raizen không động đậy, nhưng ngón tay hắn khẽ siết lại quanh tách cà phê.

“Ngay khoảnh khắc họ trút hơi thở cuối cùng, có thứ gì đó tách ra khỏi cơ thể họ. Nó di chuyển… không vội vã, không chần chừ. Nó đi về bến cảng.”

Có tiếng cười nhạt xen vào. “Lại là chuyện hoang đường nữa à? Lão già, ngươi nghe nhầm rồi.”

“Không.” Giọng lão chắc nịch. “Nó luôn có một cái bóng khác đứng chờ sẵn ở đó.”

Raizen dõi theo quầng sáng mờ mịt từ ngọn đèn treo trên quầy, nhưng đôi mắt hắn xuyên qua nó, hướng về một điểm nào đó vô định.

“…Người ta nói cái bóng đó có dáng hình giống thằng nhóc Arcadith từng sống ở nhà trọ này.”

Không khí đặc quánh lại, nặng nề, nhưng chẳng ai nhận ra. Raizen cúi đầu, để ánh đèn che đi nét căng thẳng thoáng qua trên gương mặt mình. 

“Lời đồn vớ vẩn”. Hắn đã nhắc lại câu đó trong đầu đến ba lần, nhưng cặp đồng tử vẫn dừng trên những con phố dưới kia, nơi cái bóng có thể đã đi qua. Đã bao lâu rồi gã không còn tin vào những thứ siêu nhiên? Mà không, đây không phải siêu nhiên. Đây là một mảnh quá khứ, một mảnh đã bị Void Crypt chôn vùi. 

Qua những lập luận lúc ở Kazad Aurum với Ira, Raizen biết rằng Void Crypt không đơn thuần là một hầm ngục. Nó có sự sống của riêng, và Arcadith đã chết từ lâu trong cái nơi đáng nguyền rủa ấy. Thế nhưng nếu có một cái bóng mang dáng hình của hắn, điều đó có nghĩa gì? Là một dấu hiệu của sự trỗi dậy, hay chỉ đơn thuần là một lời thì thầm từ thứ gì đó còn ở lại? Và liệu hắn có liên quan đến chuyện này không? Hay tệ hơn – liệu Meredith có bị cuốn vào không?

Khi quán cà phê tắt đèn, khi tấm biển gỗ ngoài cửa được lật lại với dòng chữ “Đóng cửa”, khi những bước chân cuối cùng biến mất vào con hẻm tối, sự tĩnh lặng mới thực sự bao trùm lấy nơi này. Bên trong, chỉ còn những tiếng lách tách nhỏ từ bã cà phê còn vương lại trên đáy phin, tiếng côn trùng rỉ rả vọng qua khung cửa sổ chưa khép kín. Nhà trọ bên kia đã ngủ yên, ánh sáng lác đác từ vài căn phòng cũng mờ dần khi những cư dân cuối cùng chìm vào giấc mộng.

Raizen vẫn ngồi đó, hoà mình vào bóng tối. Hơi đêm len qua những khe gió trên mái, mang theo mùi muối biển nhàn nhạt, mùi gỗ ẩm, mùi khói than vương vấn đâu đó từ một bếp lửa xa. Hắn lặng lẽ nhấc tách cà phê của mình lên, nhấp một ngụm rồi từ từ rút một viên đá nhỏ khắc cổ ngữ từ thắt lưng ra. Đây là lúc hắn làm công việc thực sự của mình.

Gã đi dọc theo từng căn phòng, lướt tay qua những bức tường, qua các góc tối mà không ai để ý. Ngón tay hắn chạm vào những dấu ấn mà chỉ có hắn nhìn thấy: những đường nét ẩn mình giữa các họa tiết hoa văn đơn giản, vùi sâu trong những vết nứt trên sàn đá, những ký tự mờ nhạt trộn lẫn vào bóng tối. Không ai để ý. Không ai biết. Và đó chính là điều hắn muốn.

Ở nơi gã đang đứng, quầy lễ tân của nhà trọ, Raizen rà tay dọc theo mép quầy gỗ và sàn nhà, đôi mắt hổ phách chói sáng lên như đèn pha, soi qua những đường nét mờ nhòe được khắc ẩn. Hắn lấy viên đá lần lượt đặt lên từng con dấu. Chúng không biến dạng, không ánh sáng bất thường. 

Sau đó, tên Dark Elf rời khỏi sảnh lễ tân, bước sang quán cà phê đã đóng cửa từ sớm. Mùi cà phê phin vẫn lẫn trong hơi muối biển và gỗ ẩm, vương vấn trong không khí. Hắn lần lượt kiểm tra quầy pha chế, các khung cửa, từng ván gỗ dưới sàn. Mọi thứ có vẻ ổn định, cho đến khi áp viên đá vào con dấu nằm gần cửa sổ nhìn ra bến cảng. Viên đá rung lên mạnh mẽ, cỗ ngữ sáng lên sắc đỏ. Raizen sững lại, hướng ra mắt ra khung kính. Ngoài nhưng cửa chỉ là bóng tối đang che đậy cho một chuyển động rất khẽ, như thể có thứ gì đó vừa rút lui vào màn đêm.

“Có vẻ đám già đó không bịp rồi.” Raizen lầm bầm.

Hắn quay lại nhà trọ, leo lên cầu thang dẫn đến tầng một. Hành lang phảng phất mùi khói than và gỗ ẩm, tiếng gió len lỏi qua các khe cửa sổ khẽ rít lên cùng tiếng ngáy ngủ của khách thuê. Raizen kiểm tra từng chiếc cột, dầm, sàn, các góc tường, mép cửa sổ. Một con dấu gần chân cầu thang có vẻ nhạt hơn bình thường. Hắn quỳ xuống, đưa viên đá lại gần. Ánh sáng từ đá nhấp nháy yếu ớt, không có gì nguy hiểm, nhưng rõ ràng đang mờ dần. Gã lấy tay, miệng đọc phép rồi vẽ đè lên con dấu đó trong khi mắt lia nhanh qua hành lang chìm trong bóng tối. Chỉ có ánh trăng loang lổ, đổ bóng lên tường và sàn nhà.

“Tên nào leo lên được tới đây cũng tài.” Gã Dark Elf cười thầm, mỉa mai cho những  thứ ô uế ngoài kia cố gắng luồn lách vào đây. 

Lên tầng kế, nơi yên ắng hơn. Ngoại trừ tiếng rên của một cặp mạo hiểm giả trẻ khẽ vọng ra từ căn phòng cuối hành lang, mọi thứ đều tĩnh lặng đến khó chịu. Raizen bước nhẹ, kiểm tra các con dấu ở góc tường, khung cửa. Gió lùa qua khe cửa sổ làm rèm khẽ lay, như thể nơi đây vừa có ai đi qua. Hắn dừng lại trước một vết nứt trên sàn, nơi có một con dấu được khắc sâu vào đá. Viên đá trong tay không phát sáng, nhưng gã cảm nhận được một luồng khí lạnh lướt qua, hệt như hơi thở của thứ gì đó vô hình. Hắn không do dự. Bàn tay vung lên, bức tốc chụp lấy khoảng không và có thứ gì đó bị tóm gọn. Ngón tay gã siết chặt vào một cổ áo lạ, vải lụa nhưng dính bụi, nhầy nhụa mồ hôi và lạnh toát. Một lực cản vùng vẫy, rồi lớp áo choàng tàng hình mờ dần, hiện ra một gã đàn ông nhỏ thó, mặt lem luốc, ria mép không cạo, mắt lồi vì đói, miệng thở hổn hển như con chuột vừa rơi vào bẫy.

Một thằng trộm. Không, chỉ là một người đói. Gã không toát ra ý đồ hắc ám, chỉ là sự tuyệt vọng của kẻ không còn đường lui.

Raizen không nói gì. Hắn vặn cổ tay, kéo gã lùi sát vào tường, ép thẳng lưng tên trộm vào đá, một tay bịt chặt miệng, tay còn lại rút dao giắt hông. Lưỡi thép chạm vào cổ. Tên trộm trợn mắt, toàn thân run lên, tay cố giơ lên theo bản năng cầu xin.

“Bao nhiêu lâu rồi?” Giọng Raizen nhỏ, nhưng bén như dao gọt xương. “Mày theo tao từ bến cảng hay mới vào đây?”

Tên trộm ú ớ, cổ họng chỉ phát ra thứ tiếng gấp gáp, khô khốc như tiếng thở của kẻ hấp hối.

Raizen không động đậy, lưỡi dao đẩy sâu thêm một đoạn, cắt ra một đường mảnh và lạnh ngắt.

“Tao hỏi lại lần nữa. Đến vì tao, hay vì con bé chủ trọ?”

Gã lắc đầu, nước mắt trào ra, cố gắng há miệng phát ra vài âm thanh méo mó như “không… không… tao chỉ đói…”

Raizen nhìn sâu vào mắt gã: không có dấu hiệu tà thuật, không có ánh nhìn rình rập. Chỉ là sự sợ hãi trần trụi, rã mục. Hắn thấy cả hai mí mắt gã co giật, miệng sùi bọt mép vì quá kích động. Thứ phản ứng bản năng của một sinh vật bị dồn vào đường cùng.

Một thằng ngu vì đói mà liều. Đúng vậy, nhưng không chỉ thế. Gã là minh chứng sống cho thứ đang ngấm dần vào phố cảng: cái đói. Cùng với dịch bệnh, cơn đói không rõ nguyên do đang làm sụp đổ dần những chuẩn mực cuối cùng của đám chuột bọ trong góc phố. Phố cảng vẫn chưa sụp, nhưng lưng nó đã còng xuống, thở khò khè vì không ai còn đủ tiền để mơ.

Hắn buông miệng tên trộm ra, nhưng ngay lập tức giật cổ áo kéo đi. Gã loạng choạng, bàn chân kéo lê trên sàn, cố vùng vẫy. Raizen im lặng, kéo lê hắn dọc theo hành lang tầng hai, qua những cánh cửa đóng kín đến cuối hành lang. Nơi có một khung cửa sổ nhỏ, thường ngày bị khóa chặt, hướng ra sân sau nơi chất đống rơm khô dùng nhóm bếp. Raizen đẩy then cửa, mở toang khung gỗ cũ kỹ. Gió biển thổi vào, mang theo mùi ẩm và hơi sương.

Tên trộm thở gấp, chân gập xuống vì sợ, mồm lắp bắp không thành tiếng.

“Mày biết tao là ai không?” Raizen cúi xuống, giọng hắn vẫn đều đều vì đang hỏi một điều hiển nhiên.

Tên trộm gật đầu điên dại, mặt trắng bệch.

“Và mày nghĩ còn ai đủ ngu để đột nhập vào nhà tao?”

Gã trộm không còn lời nào để biện minh. Hắn run rẩy dữ hơn, môi lập bập động kinh:

“Xin… xin tha… tao… chỉ cần ít thức ăn… tao tưởng đây là quán… là tiệm... còn đèn, còn mùi bánh…”

Raizen không nói gì nữa. Hắn nhấc bổng gã lên bằng một tay như nhấc túi bột rách. Cơ thể tên trộm co rúm, đôi chân vung loạn giữa không trung. Mùi khai xộc lên, chua loét và nhục nhã. Gã vừa bĩnh ra quần.

“Lần sau, thử đột nhập nhà khác.” Giọng hắn như tiếng nước nhỏ từng giọt vào lòng băng.

Và rồi tên tai nhọn buông tay. Thân thể tên trộm rơi phịch xuống đống rơm khô bên dưới, kêu “oái!” một tiếng, rồi im bặt. Raizen đứng yên trước cửa sổ, mắt dõi xuống cái thân hình đang nằm co quắp vì đau và vì nhục. Gió thổi qua tóc hắn, cuốn đi tiếng rên rỉ dưới sân.

Raizen kéo khung cửa lại, khóa chốt như cũ. Bước chân hắn quay về hành lang và mọi thứ trở về im lặng.

Đột nhiên, tên tai nhọn đứng yên một lúc, rồi chậm rãi tựa lưng vào vách tường hành lang. Gã nhíu mày. Tại sao một thằng trộm lại liều đến vậy? Bởi thường thì bọn khốn đó chỉ nhắm vào chợ, vào nhà kho, hoặc các quán ăn không người trông. Nhưng nơi này không phải chỗ dễ vào. Hơn hết, thứ mà gã vừa túm được…

Hắn cúi xuống, nhặt cái áo choàng tàng hình còn vương mùi mồ hôi và khói cháy. Loại vải lụa mỏng, đường may khéo léo, lớp ma thuật bao phủ bằng sợi bạc và đây chắc chắn không phải hàng rẻ tiền. Không phải thứ mà dân Felariel này hay các vùng lân cận chế tác được. Không phải thứ mà kẻ đói khát bình thường có thể với tới.

Raizen đưa áo lên ngửi, nheo mắt. Một mùi gì đó lạ lắm, giống như hỗn hợp hôi tanh của mồ hôi cũ và máu, pha chút hắc hương của thuốc giữ thể lực, và cái mùi rất đặc trưng… rất quen. Mùi của đám mạo hiểm giả quay về Felariel vào cái ngày đen tối ba tháng trước. Cái ngày mà Meredith siết chặt lá thư, gào tên anh trai bên bến cảng. Cái ngày Raizen nhận tin Arcadith chết.

Gã Dark Elf đột ngột siết chặt áo choàng. Một ý nghĩ chợt lướt qua nhanh hơn sét đánh và hắn quay ngoắt lại, chạy tới cửa sổ. Mắt nhìn thẳng xuống sân sau, nơi đống rơm khô vẫn nằm đó, lặng như tờ. Nhưng không có ai cả. Tên trộm đã biến mất. Không để lại dấu vết. Không cả vết máu, không cả vết trượt từ chỗ rơi. Không cả dấu chân.

“Cái…!”

Raizen chửi thầm, mắt tối sầm. Gã biết mình đã bị lừa. Tên trộm đó, nếu thật sự là trộm thì cũng không phải loại vặt vãnh gì. Và nếu không phải, thì thứ này có thể là... cảnh báo cho một kẻ thù đang muốn thu thập thông tin từ đối phương. Raizen nhìn chiếc áo choàng lần cuối, rồi niệm phép nghiền vụn nó thành hạt li ti, tan vào không khí. Tên tai nhọn đứng đó thêm một lúc. Cổ họng khô đắng. Tai nghe được tiếng nhịp tim chính mình đập đều đặn, nhưng nặng nề. Rồi gã quay đi.

Và Felariel, thành phố cảng vẫn ngỡ là yên bình, giờ đây lại bắt đầu bốc mùi. Không phải từ xác chết, mà từ những bóng đen đang đói khát len vào từng khe hở, từng mái nhà tưởng chừng vững chắc…

Cầu thang dẫn lên tầng ba kêu cọt kẹt dưới bước chân của Raizen. Hành lang nơi này tối hơn, ít có ánh sáng tự nhiên, chỉ le lói ánh đèn dầu từ trước cửa các phòng thuê trọ xếp thành hàng. Phòng của Meredith nằm ở cuối dãy. Căn phòng dành riêng cho chủ nhà: yên tĩnh, biệt lập, cánh cửa gỗ dày hơn hẳn những phòng khác. Nhưng cũng chính vì thế, ánh sáng bên trong hắt ra qua khe cửa càng dễ thấy hơn – vàng nhạt, ấm nhưng lẻ loi.

Raizen lướt nhẹ qua, bước chân được điều chỉnh một cách vô thức để không gây ra tiếng động. Gã không muốn làm phiền… cũng không chắc có nên để bản thân bị phát hiện không.

Qua khe hở nhỏ của cánh cửa, hắn thấy Meredith đang ngồi trước chiếc gương gỗ, chải mái tóc nâu đỏ dài chạm vai. Cô mặc một chiếc đầm ngủ trắng, có hoa văn ren và cổ tay lỏng nhẹ, đơn giản nhưng thanh nhã. Ánh đèn dầu từ phía sau tạo thành một vòng sáng lờ mờ quanh thân thể cô, khiến cả bóng và người như hoà tan vào nhau trong một thứ ánh sáng mê li trông thật mong manh và khó gọi tên. Một vẻ đẹp dịu dàng, xa vắng, như không thuộc về nơi này.

Raizen dừng lại, không phải vì tò mò, cũng không vì bị kéo bởi nhan sắc hay dáng hình mà bởi một thứ khác, chậm rãi trỗi dậy từ đáy. Hắn không định nhìn. Nhưng mắt vẫn chạm phải hình ảnh đó: một cô gái trẻ, ngồi trong ánh sáng vàng lặng lẽ, mái tóc nâu đỏ dài buông xuống như thác mật, lược chải từng sợi với vẻ kiên nhẫn của kẻ đang cố níu giữ một trật tự nào đó trong thế giới xô bồ này. Thế nhưng ngực hắn lại bất giác thắt lại. Không phải vì dục vọng, không phải vì thứ khao khát của đàn ông mà là nỗi sợ. Một nỗi sợ mơ hồ mà hắn không sao lý giải được.

Hắn không biết tại sao nó đến, chỉ biết rằng nó đến cùng lúc với hình ảnh ấy. Con bé đó, cái sinh thể nhỏ bé, mong manh ấy, liệu có thể nào trở thành mục tiêu? Không phải của những tên côn đồ thông thường hay một đám ma cà rồng Zwachilla rẻ tiền chuyên cướp bóc lũ yếu thế… mà là của những thứ sâu hơn, tối hơn, thứ mà ngay cả hắn cũng không thể gọi tên, không hiểu nổi cách chúng nghĩ, càng không biết chúng đến từ đâu, và quan trọng nhất: tại sao chúng lại chọn một ai đó để đến?

Chỉ một kẽ hở thôi. Một sai lầm. Một cặp mắt lệch đi trong lúc yếu lòng. Hắn biết rõ, từng sống quá nhiều năm trong những vùng đất nơi cái chết không báo trước. Hắn đã thấy những đứa trẻ bị giết chỉ vì chúng đi sai một bước. Đã thấy những người mà hắn từng hứa bảo vệ, tan thành tro bụi vì hắn quay mặt chậm hơn một giây.

Càng nhìn, bản năng của kẻ từng sống sót khẽ réo lên, thứ cảnh báo mà cơ thể tự sinh ra khi điều gì đó quan trọng sắp sửa mất. Raizen cảm nhận rõ cái cảm giác đó: nó len lỏi qua cổ áo, chạm nhẹ vào gáy, rồi chạy dọc xương sống tựa vết cắt của lưỡi dao cong Dark Elf: không đau nhưng chết chóc.

Hắn không biết bắt đầu từ đâu. Không biết rốt cuộc điều gì đang theo dõi. Không biết liệu mình còn đủ tỉnh táo để chiến đấu lần nữa. Và nếu phải chọn giữa cô và thứ gì khác… hắn sẽ chọn thế nào?

Tay Meredith khẽ động. Cô vừa chải tóc xong, rồi đứng dậy, mái tóc nâu đỏ buông xõa một bên vai như lớp màn mỏng giữa cô và thế giới. Tay cầm lấy gấu áo, cô chậm rãi kéo lên, cởi bỏ lớp vải cuối cùng còn vướng víu giữa cơ thể và cơn nóng oi bức của đêm hè. Chỉ một hành động nhỏ, bình thường, thuần túy là để dễ ngủ nhưng với Raizen, khoảnh khắc ấy mũi tên Mithril bắn xuyên não gã, kéo hắn bật dậy khỏi cơn trầm tư đang dẫn mình chìm xuống.

Giữa ánh sáng vàng dịu trong căn phòng nhỏ, thân thể cô lộ ra từng chút một, không một lớp vải che phủ, thản nhiên, không chút e dè như một đứa trẻ vừa thoát khỏi ác mộng. Trong khi ngoài hành lang, Raizen đứng bất động giữa bóng tối, tim vẫn nặng nề bởi viễn cảnh đẫm máu chưa hình thành, đầu vẫn quay cuồng giữa hàng trăm mối nguy mà chính hắn còn không gọi tên được.

Cô vô tư. Hắn cảnh giác. Cô cởi bỏ tất cả. Hắn siết lại chính mình. Cô là ánh sáng, là sinh thể vẫn còn tin rằng đêm nay sẽ yên bình. Còn hắn là bóng tối, là thứ tồn tại chỉ để đoán xem điều gì sẽ phá vỡ sự bình yên ấy, và khi nào.

Raizen quay đi, không phải vì nhìn thấy nhiều hơn mức nên thấy, mà vì hắn biết mình không nên nhìn nữa. Nó là một phần của thứ phản xạ cũ kỹ bật lên,  là thứ kỷ luật đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần. Gã lẩm bẩm niệm chú, tay nhấc lên như vuốt nhẹ vào không khí. Cánh cửa gỗ khép lại chậm rãi bởi cơn gió tự đâu, không phát ra tiếng động nào. Lưỡi khóa chốt vào khe gài, im ắng. Duy chỉ có những bước chân nặng trịch vang dội trong hành lang vắng, như thể mỗi bước đang đè lên một mảnh ký ức chưa tan. Nhưng hắn biết rõ một điều. Một phần trong gã vẫn còn đứng lại nơi khe cửa kia, vẫn dõi theo ánh sáng le lói trong căn phòng ấy, vẫn đặt câu hỏi không có lời đáp: 

“Liệu ta vừa bảo vệ cô bé… hay vừa từ chối can thiệp vào một điều lẽ ra cần làm rõ? Và nếu một ngày, thứ đang rình rập thực sự tới… liệu còn kịp để đứng dậy?”

Raizen tiếp tục dò những vết hắn đã vẽ Gần phòng Meredith một con dấu rung lên dưới viên đá. Ánh sáng lóe nhẹ rồi tắt. Hắn dừng lại trong tích tắc, vẽ đè lên, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cuối cùng, gã lên tầng áp mái, nơi căn phòng của chính mình nằm nép bên dưới mái nghiêng, đơn sơ và biệt lập. Viên đá không phát sáng. Không có xâm nhập. Không có dao động bất thường. Nhưng khi hắn thả viên đá xuống mặt bàn và tựa lưng vào ghế, những chi tiết vụn vặt từ các tầng dưới ùa về. Nhà trọ vẫn an toàn trong đêm nay, nhưng có thể không còn lâu nữa. Và những con dấu này dù không rực rỡ như phép thuật của các tu sĩ, không chói lòa như những bùa chú của pháp sư. Nhưng chúng tồn tại. Chúng thực dụng. Và chúng đủ để đề phòng những thứ ô uế không thuộc về thế giới này. Đây không phải sự sợ hãi. Raizen không tin vào nỗi sợ. Nhưng hắn tin vào sự chuẩn bị.

Hắn đã làm điều này từ ngày nhà trọ được trùng tu, ngay từ những viên gạch đầu tiên đặt xuống. Những ký hiệu nhỏ đã có mặt ở đó, ẩn mình trong từng mạch vữa, trên mỗi tấm gỗ được đóng vào tường. Không ai biết, không ai nhận ra. Meredith cũng không cần biết.

“Đêm nay thế đủ rồi.” Raizen nghĩ.

Gã bước về phía chiếc bàn gỗ cũ nơi đặt cặp song thương Chronos Twin. Tay cầm lấy cặp thương bằng tay trần, rồi lặng lẽ bước xuống cầu thang. Tiếng chân gã chạm nền gỗ vang khẽ, rồi tắt hẳn khi hắn mở cánh cửa chính, bước ra ngoài. Không khí ban đêm nơi phố cảng nồng vị muối, ánh đèn dầu từ những quán rượu xa xa lập lòe như ma trơi giữa hơi sương.

Tên Dark Elf dừng lại ngay trước bậc cửa. Hắn đứng đó một lúc lâu, cân nhắc những việc sắp làm. Rồi nhắm mắt, môi mấp máy. Một chuỗi âm ngữ cổ xưa, thứ ngôn ngữ đã biến mất khỏi Felariel từ hàng thế kỷ trước, rời khỏi miệng hắn. Trong khoảnh khắc, mặt đất dưới chân gã khẽ rung lên. Một luồng sáng xanh dương bừng lên từ tay hắn, lan theo đường chỉ khắc ẩn dưới bậc thềm, rồi tỏa rộng ra như mạng nhện bao lấy toàn bộ căn nhà trọ.

Đó là một phong ấn, yếu hơn loại dành cho Ira. Tạo nên nột kết giới khép kín, chỉ cho kẻ bên trong bước ra, tuyệt đối không cho kẻ bên ngoài bước vào. Dù cho cửa có bị cạy, dù ổ khóa bị phá, dù có ai đó mở toang cánh cửa giữa đêm  thì bước qua ngưỡng đó vẫn là điều không thể. Nó không chỉ là chặn người, mà là chặn cả ý chí xâm nhập. Một vùng cấm thực sự, yên tĩnh và bất khả xâm phạm.

Raizen chưa dừng lại. Hắn niệm thêm một lần nữa. Lần này không phải cho cả căn trọ, mà là cho một phòng duy nhất nằm cuối hành lang tầng ba, nơi ánh đèn dầu vừa tắt lịm đi dưới khe cửa. Ánh sáng hiện ra lần nữa, bọc lấy không gian ấy như tấm chăn vô hình và hoàn thiện phong ấn của mà gã Dark Elf tạo ra. Xong. Hắn mở mắt. Không nói một lời, Raizen quay người, bước vào màn đêm, hòa vào phố cảng Felariel.

Gió thổi lướt qua những con hẻm ẩm mốc, mang theo mùi rượu và tàn tro từ những quán ven đường. Một vài thủy thủ say mèm vẫn còn ngồi tụ lại, kể nhau những chuyện không ai tin. Gã Dark Elf bước từ tốn qua ngã ba phố tàu, đôi chân ngừng lại thoáng chốc trước một nơi quen thuộc.

Mỏ Neo Gãy – Một quán rượu cũ kỹ nằm lọt thỏm giữa hai dãy nhà kho đổ nát, trông như một phần thân tàu bị vỡ trôi dạt lên bờ và bị đóng lại tạm bợ bởi những kẻ không còn gì để mất. Biển hiệu sắt rỉ gắn hình chiếc neo gãy làm đôi vẫn kêu lanh canh trong gió biển. Mùi rượu, khói thuốc và mồ hôi loang ra từ khung cửa mở, quyện vào nhau tựa một thứ thực thể sống, lôi kéo cả những kẻ chẳng còn hứng thú với đời.

Bên trong, đèn dầu hắt ra thứ ánh sáng vàng bẩn, không đủ để soi rõ mặt người, chỉ đủ để khiến cái bóng dưới mắt kẻ say trở nên dài hơn, sâu hơn. Tiếng đàn dây chùng vẳng lên đều đều từ một ban nhạc ba người trong góc quán. Giai điệu nghe chẳng ra buồn hay vui, chỉ đủ để át tiếng ly va nhau và tiếng gào mắng lẫn tiếng hú man dại của mấy gã đã cạn sạch vàng trong túi. Xen kẽ những tên khách, những cô nàng bồi bàn bưng rượu với ánh mắt nửa ranh mãnh nửa xa vời đang lượn qua các bàn nhậu bằng bước đi có chủ đích, chiếc khay gỗ lắc lư trên tay, áo buộc cao dưới ngực, chân váy ngắn vừa đủ để mọi cử động đều là một câu hỏi gợi mở. Có người nói họ từng là gái làng chơi, cũng có người thề đã thấy một trong số đó cầm rìu chém chết hải tặc ngay giữa bàn nhậu năm ngoái. Còn hiện tại, họ cười, họ mời rượu, và đôi khi họ rút dao nhanh hơn cả cái nháy mắt từ gã khách nào lỡ vỗ mông sai hướng.

Và ở đó, giữa cái hỗn tạp ấy, là Goon. Hắn ngồi ngả nửa người vào vách, tay cầm ly gỗ lớn, miệng nở nụ cười không khác gì một con mèo hoang mới vờn xong con mồi. Cặp mắt vốn đã xếch giờ càng thêm ranh mãnh dưới ánh đèn mờ, lấp ló sau làn khói thuốc. Vây quanh hắn là một đám đàn em, mấy gã đầu trọc, người xăm trổ dày như giáp thú rừng đang nốc cạn bình rượu như thể ngày mai sẽ chết, hoặc muốn chết từ hôm qua mà chưa kịp. Một gã còn cười đến sặc rượu vì trò cá độ ai nốc nhanh hơn rồi đập cả cái ly lên đầu chính mình. Máu nhỏ, mà vẫn cười.

Còn Goon, thì chẳng phải cười. Hắn nằm nửa người vào tường, tay còn lại vắt hờ qua eo một cô bồi bàn tóc xoăn, váy kéo cao tận đùi vì bị tay hắn giữ lấy mép vải. Cô gái ấy cười nhạt như đã quá quen với kiểu động chạm ấy, mắt long lanh nhìn ra ngoài nhưng môi vẫn thì thầm gì đó vào tai Goon. Gã chỉ khẽ cười, nhấc ly rượu lên bằng tay kia rồi vờ lỡ tay làm đổ một ít lên ngực cô, miệng nói nhỏ:

“Ơ kìa, ướt rồi, để anh lau.”

Cô bồi bàn lườm mà không rút tay gã ra. Goon thì thản nhiên áp má vào ngực cô, như thể đó là nơi duy nhất còn mềm trong cái thế giới này. Raizen đứng ngoài, lặng im nhìn vào, chạm đúng cảnh ấy. Gã Dark Elf không chút ngạc nhiên, cũng chả phán xét vì hắn hiểu rõ thằng nhóc đó. Ánh sáng từ trong quán không đủ mạnh để phản chiếu lên đôi mắt hắn, nhưng bên trong Goon vẫn lập tức nhận ra sự hiện diện đó.

“Gió đêm thổi quái đản lắm hả, Raizen?” Goon cười, nhấc ly rượu lên làm động tác cụng từ xa.

Raizen không đáp ngay. Hắn chỉ hơi nghiêng đầu rồi nhún vai, không thay đổi biểu cảm khinh miệt đang hiện rõ trên mặt:

“Đi hóng gió. Lạ à?”

Goon cười khùng khục, đặt ly xuống bàn. Mắt hắn trượt qua bờ vai Raizen, dừng lại đúng nơi cặp Chronos Twin lấp ló.

“Ừ. Nhưng thường mấy thằng đi hóng gió không xách theo cái thứ có thể cắt đôi tàu chiến.” Goon chỉ tay về phía cặp thương, cười.

Raizen không đáp. Chỉ nhìn lại bằng ánh mắt không phủ nhận, cũng không giải thích. Trong một giây, cả hai đều hiểu chuyện gì đang lơ lửng giữa màn đêm.

Goon gãi cằm, rồi hất đầu về phía đám đàn em:

“Ê, trả tiền. Tao đi một vòng.”

Một thằng đệ lật đật gom tiền, gật đầu vâng dạ. Goon hôn cô đào một cái, đứng dậy, phủi áo, ném lại một câu cho đám còn ngồi:

“Tối nay tao thưởng em này cho bây. Tận hưởng đi.”

Rồi hắn quay sang Raizen, sải bước chậm rãi nhưng vững chắc:

“Lên gió hả? Tao cũng thích gió. Nhất là khi nó mang mùi máu sắp chảy.”

Không ai hỏi thêm. Không ai cản. Trong Mỏ Neo Gãy, đôi khi một người rời bàn còn khó hơn ra khỏi mộ. Nhưng Goon thì khác. Và đêm nay, hắn chọn đi theo Raizen, người duy nhất mà hắn chưa từng gọi là anh em, nhưng lại chẳng thể coi là kẻ ngoài. Tên Dark Elf không quay đầu lại, chỉ tiếp tục bước. Goon theo sau, không hỏi thêm. Hai gã đàn ông, một đến từ bóng tối, một từ bùn lầy, cùng im lặng tiến về ngọn đồi nơi mặt trăng lơ lửng giữa bầu trời đầy sao. Trên vai họ là quá khứ, dưới chân họ là những xác chết còn chưa kịp chôn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận