Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 02: Dark Elf và mâu thuẫn của hiện tại

Chương 28: Hai đứa trẻ

0 Bình luận - Độ dài: 2,461 từ - Cập nhật:

Raizen mở mắt. Một lần nữa. Không phải vì ý chí, không phải vì sức mạnh, mà vì một lực vô hình kéo hắn ra khỏi bóng tối – như kẻ chết đuối bị lôi lên mặt nước, dù phổi đã đầy khói và máu. 

Hơi thở hắn gấp gáp, mỗi nhịp là một ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực, từng mạch máu trên tay gào thét như muốn xé toạc da thịt. Cơ thể hắn đang tan rã – da rách, cơ bắp co rút, dấu ấn rồng trên ngực đỏ rực như lò nung, cháy bỏng đến mức hắn cảm thấy linh hồn mình cũng đang bốc khói. Nhưng hắn không nhắm mắt lại được. Không thể. Vì thế giới đang rơi, và hắn phải chứng kiến.

Hắn nhìn lên, qua màn tro và lửa, qua khói đen dày đặc. Meredith rơi từ căn gác, cơ thể trần truồng cháy sạm, máu loang khắp người như những dòng suối đỏ, tóc xém cháy bay loạn trong gió nóng. 

Trong tay cô là Chronos Twin – hai lưỡi song thương bạc, lạnh lẽo như linh hồn hắn từng cố chôn vùi suốt ba thập kỷ, giờ lóe sáng giữa biển lửa, như ngọn hải đăng dẫn hắn về một ký ức hắn không dám đối mặt. 

“Không…” Hắn thầm thốt, giọng nghẹn trong đầu, không phải vì Meredith, không phải vì cô đang lao vào cái chết, mà vì thứ cô mang theo – thứ sẽ gọi chúng trở lại.

Hắn vươn tay, yếu ớt, run rẩy, như kẻ sắp chết cố nắm lấy mặt trời giữa đêm đen. Ngón tay hắn chạm vào rìa cảm nhận của [Chronos Twin] khi nó rơi gần, và thời gian vỡ tan. Không còn máu, không còn lửa, không còn tiếng gầm của Ira hay tiếng rên rỉ của những kẻ sống sót. Chỉ còn một nền trắng bất tận, mềm mại như sương, trống rỗng như lồng ngực đã mất tim của hắn. Vô số đồng hồ lơ lửng trên không, không kim, không số, nhưng mỗi cái đều phát ra tiếng tích tắc – nhẹ nhàng, đều đặn, dai dẳng như những nhát dao cắt vào ký ức hắn cố quên. Mỗi tiếng tích tắc như một lời nhắc nhở – không phải về thời gian, mà là từng giây phút hắn lặng im không gọi tên chúng. Đồng hồ không báo giờ. Đồng hồ chỉ đếm tội lỗi

Raizen đứng đó, đầu óc tách rời khỏi cơ thể rã rời, bước chân không vang tiếng trên nền trắng. Hắn không còn là chiến binh, không còn là kẻ mang dấu ấn rồng – chỉ là một bóng hình lạc lõng, trần trụi trước quá khứ. Rồi, từ xa, tiếng cười trẻ con vang lên, trong trẻo như suối chảy, hồn nhiên như ánh sáng chưa bị lửa thiêu rụi. 

Hai đứa trẻ hiện ra giữa màn sương trắng. Misery, tóc trắng như tuyết, mắt đen sâu thẳm, tay cầm một chiếc đồng hồ gãy, vỏ nứt toác nhưng vẫn kêu tích tắc. Mirage, tóc đen như đêm, mắt trắng như sương, chân trần, áo choàng dài lê trên sàn, vạt áo lướt qua những chiếc đồng hồ lơ lửng mà không làm rơi cái nào.

Chúng chạy vòng quanh nhau, cười đùa, tiếng cười vang vọng như gió giữa không gian trắng bất tận. Misery nhảy qua một chiếc đồng hồ, Mirage cúi xuống lượm một mảnh vỡ vô hình, rồi cả hai dừng lại, cùng quay đầu nhìn hắn. 

“Raizen,” giọng chúng cất lên cùng lúc, không giận dữ, không trách móc, nhưng nặng nề hơn cả lời kết tội – như hai mũi dao đâm thẳng vào tim hắn, nơi hắn đã khóa chặt chúng suốt ba mươi năm.

Hắn quỵ xuống, đầu gối đập mạnh vào nền trắng, không phải vì cơ thể kiệt sức, mà vì trái tim hắn không chịu nổi. 

“Hai đứa…” Hắn thì thào, giọng vỡ ra, nghẹn ngào như kẻ sắp chết. 

“Ta xin lỗi… ta không đáng để hai đứa chiến đấu cùng ta nữa…” Nước mắt trào ra, nóng hổi, lăn dài trên khuôn mặt – không phải khóc vì đau, mà vì tội lỗi, vì những năm tháng hắn trốn chạy, vì những lần hắn tự dệt nên bức tường im lặng để không phải đối mặt với chúng.

Misery bước tới, đôi chân nhỏ xíu không vang tiếng, khuôn mặt hồn nhiên giờ nghiêm lại. “Cha biến mất,” nó nói, giọng trong trẻo, hồn nhiên nhưng lại nặng nề.

 “Cha không nói chuyện với bọn con.” Mirage tiến đến bên cạnh, mắt trắng lấp lánh như sương, nhưng ánh nhìn lại nặng trĩu. 

“Không còn trò chơi. Không còn luyện tập. Không còn cầm tay,” nó thì thầm, mỗi từ như một nhát cắt vào ký ức hắn từng cố chôn sâu.

“Vì ta không biết tay các con có còn cảm giác… hay chỉ là ký ức…” Raizen nghẹn ngào trả lời.

“Vậy thì cha nhớ nhầm rồi. Bọn con chưa bao giờ buông.” Misery đáp.

Hắn cúi đầu, hai bàn tay siết chặt xuống nền trắng, móng cắm vào lòng bàn tay rỉ máu. “Ta không muốn ép các con…” Giọng hắn lạc đi, run rẩy. 

“Các con… các ngươi đã chết vì sự tàn nhẫn của người lớn, vì ta… Ta không thể lại kéo các con vào máu, vào lửa, vào cái thế giới đã giết chết hai đứa…” Hắn ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn vào hai khuôn mặt hồn nhiên – khuôn mặt của hai đứa trẻ từng tin hắn, từng cười với hắn, từng chết vì hắn. 

“Ta không xứng.” – hắn thì thầm như tụng một lời nguyền. “Ta không xứng với tình yêu của hai đứa, không xứng với sự tồn tại của bọn con.”

Misery ngẩng lên, mặt nhăn lại vì giận. “Vậy ai xứng? Những kẻ đã giết tụi con sao? Hay những người chưa từng gọi tên tụi con dù chỉ một lần?”

Im lặng bao trùm. Misery ngồi xuống trước mặt hắn, bàn tay nhỏ xíu mát lạnh ôm lấy đầu, tóc trắng lùa qua trán như gió mùa hạ. Mirage đứng sau, đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như muốn giữ hắn khỏi rơi thêm lần nữa. 

“Cha không kéo bọn con đi,” Mirage nói, giọng dịu dàng như sương rơi. 

“Bọn con chọn cha.” Misery cúi xuống, thì thầm vào tai hắn, “Và dù cha có trốn, cha vẫn là người bọn con tin tưởng nhất.”

Raizen nhắm mắt, nước mắt lăn dài, lần đầu tiên sau ba thập kỷ hắn để mình khóc – không phải cho quá khứ, không phải cho cái chết, mà cho sự tha thứ hắn không dám mơ tới. Hắn nhớ lại những ngày đầu, khi Misery cầm kiếm gỗ chạy quanh sân, cười vang mỗi lần ngã, khi Mirage ngồi trên vai hắn nhìn hoàng hôn, hỏi hắn về những vì sao. Chúng từng là ánh sáng của hắn, từng là lý do hắn sống, và rồi chúng chết – chả vì gì cả. Chúng vẫn ở căn nhà đó chờ Raizen về, nhưng chẳng còn thể xác, chỉ là linh hồn.

 “Ta đã bỏ rơi hai đứa…” Hắn nghĩ, và nỗi đau ấy như ngọn lửa thiêu đốt linh hồn hắn từ trong ra ngoài.

“Raizen,” hai đứa trẻ đồng thanh, giọng dịu hơn, trong trẻo như tiếng chuông gió giữa trời trắng. 

“Cha cần bọn con không?” Hắn mở mắt, nhìn vào Misery, vào Mirage – hai đôi mắt hồn nhiên nhưng sâu thẳm, như chứa cả thế giới hắn từng đánh mất. “…Có,” hắn nghẹn ngào, giọng vỡ ra, không phải vì yếu đuối, mà vì hắn biết hắn không thể sống thiếu chúng thêm nữa.

“Vậy thì để bọn con chiến đấu cùng cha,” Misery mỉm cười, nụ cười trẻ thơ rạng rỡ như ánh sáng đầu tiên sau đêm đen. 

“Như đã hứa. Từ ngày đầu,” Mirage tiếp lời, tay nhỏ xíu siết chặt vai hắn. Một luồng sáng bùng lên giữa ngực Raizen, ấm áp  như ngọn lửa hòa với băng. Misery và Mirage tan vào ánh sáng ấy, không phải biến mất, mà chảy vào linh hồn hắn, như hai mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh vỡ. Thế giới trắng nứt ra, tiếng đồng hồ ngừng lại, và hắn cảm thấy mình sống lại – không phải cơ thể, mà là trái tim.

Mùi cháy khét xộc lên mũi, tiếng gào thét của Ira, ánh lửa tím và đỏ đan xen với bóng người trong khói đen – mọi thứ ùa về, dữ dội, hỗn loạn, như địa ngục chưa từng rời đi. Nhưng Raizen không còn là gã Dark Elf hấp hối, lê lết trên sàn để níu kéo một điều gì đó đã mất. Hắn đứng đó, giữa tro tàn, không phải vì cơ thể, mà vì linh hồn hắn vừa được khâu lại – bằng hai mảnh ghép nhỏ bé, trong trẻo, mà hắn từng cố chôn vùi.

Một vòng tròn bạc lóe lên dưới chân, không báo trước, như thể nó đã chờ đúng khoảnh khắc này suốt ba thập kỷ. Hai lưỡi song thương - [Chronos Twin], xé gió vút ra khỏi tay Meredith, không phải như vũ khí, mà như hai linh hồn sống, mang theo tiếng cười trẻ con vang vọng trong đầu hắn.

Cây thứ nhất – Misery – phóng thẳng xuống giữa Ira và Meredith. Không phải đòn sát thương, mà là một mũi kim khâu thời gian vào không gian. Không khí quanh nó đông lại, lạnh buốt như nước đóng băng giữa cơn bão. Meredith khựng lại giữa không trung, cơ thể trần truồng cháy sạm rơi nhẹ như lông ngỗng trong gió, máu đỏ vẽ thành vệt dài, tóc xém cháy vờn quanh gò má, đôi mắt vẫn nhắm, không vì buông xuôi mà là tin tưởng. 

Ira thì khác – cô không rơi, cô bị niêm phong. Thời gian quanh thân rồng đỏ rực bị ép chặt, đôi cánh lửa co giật, móng vuốt bất động, như bức tượng bị giam giữa cơn giông. 

“Misery… con vẫn nhanh như ngày đó…” Hắn nghĩ, và một nụ cười thoáng qua trong lòng, không phải kiêu ngạo, mà là ấm áp.

Cây thứ hai – Mirage – không bay tới hắn ngay, mà lướt qua đám hỗn loạn, như con thú quen mùi chủ, trở về tay Raizen nhẹ nhàng, tự nhiên, như chưa từng rời đi. Gã Dark Elf không cần nhìn xuống – tay hắn kẹp lấy nó trong một động tác liền mạch, bản năng của kẻ từng sống bằng lưỡi thương. Lạnh buốt như kim loại, nhẹ nhàng như ký ức, [Chronos Twin] rung lên trong tay hắn, không phải như vũ khí, mà như nhịp tim của đứa trẻ hắn từng đánh mất. Vòng tròn bạc dưới chân bùng sáng lần nữa, và hắn cảm thấy thời gian co rút – không phải bên ngoài, mà trong chính linh hồn hắn.

Cơn đau lan từ ngực, dọc xương sống, như ai đó kéo ngược từng năm tháng khỏi huyết mạch. Nhưng không phải đau đớn của cái chết – mà là sự sống. Những lớp da già cỗi bong ra, không phải vật lý, mà như ký ức cũ bị xóa bỏ. Vết sẹo trên tay, dấu ấn rồng đỏ rực trên ngực, những vết thương từng khắc sâu ba thập kỷ – tất cả tan biến, không phải vì phép màu, mà vì Misery và Mirage đang thì thầm trong hắn. 

“Cha không cần mang chúng nữa…” Giọng Misery vang lên, trong trẻo như tiếng cười ngày xưa, khi nó nhảy qua đống gỗ trong sân. 

“Để bọn con gánh với cha…” Mirage tiếp lời, dịu dàng như lúc nó ngồi trên vai hắn ngắm sao.

Hắn run lên, không phải vì kiệt sức, mà vì quá đầy – đầy sức mạnh, đầy ký ức, đầy tình yêu mà hắn từng chối bỏ. Cơ thể hắn không trẻ lại theo nghĩa phàm trần – tóc vẫn đen, mắt vẫn mang sẹo thời gian – nhưng trong hắn là gã mạo hiểm giả từng trèo lên đỉnh Cổng Hư Vô bằng hai tay không, từng cười khẩy vào mặt hoàng đế High Elf, từng kéo một vạn xác chết khỏi chiến trường chỉ để thắng một ván cược ngu ngốc. Không phải sức trẻ của cơ bắp, mà là ngọn lửa của linh hồn, được thắp lại bởi hai đứa trẻ hắn không dám gọi tên.

“Chúng ta lại về đúng chỗ,” Misery khẽ ngân trong đầu hắn, giọng tinh nghịch như ngày nó cầm kiếm gỗ đâm trượt vào cây.

“Không có thì giờ để ngập ngừng nữa đâu,” Mirage thì thầm, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như lúc nó kéo tay hắn chạy qua cánh đồng.

Raizen nghiêng đầu, cổ kêu rắc một tiếng. Gió cuộn qua cánh tay cầm thương, không còn mỏi, không còn nặng nề – chỉ còn tốc độ và ý chí sẵn sàng bẻ gãy mọi thứ. Hắn nhìn lên, thấy Meredith nằm đó, cách hắn vài bước, cơ thể cháy đen nhưng mắt vẫn sáng, như ngọn lửa không tắt. Hắn nhìn Ira, đôi mắt dung nham của cô lóe sáng giữa thời gian bị giam cầm, không còn chuyển động nhưng vẫn gầm gừ trong im lặng. Hắn không oán, không thù – chỉ còn một lời hứa, không phải với Ira, không phải với Meredith, mà với chính bản thân.

Hắn bước tới, mỗi bước là một tiếng thịch nhẹ trên sàn gỗ cháy, Chronos Twin trong tay rung lên, không phải vì sức mạnh vật lý, mà vì hai linh hồn nhỏ bé đang sống trong đó. 

“Hai đứa… ta từng nghĩ để các con yên nghỉ là cách duy nhất để chuộc lỗi…” Hắn nghĩ, và nước mắt lăn dài trong lòng, không chảy ra ngoài, nhưng ấm nóng như ngày hắn ôm chúng lần cuối. 

“Nhưng ta sai rồi… các con không muốn nghỉ. Các con muốn chiến đấu… cùng ta…”

Hắn giơ hai lưỡi thương lóe sáng ánh bạc, không phải ánh sáng của chiến thắng, mà của sự hòa hợp – giữa hắn và hai đứa trẻ. 

“Cùng ta nhé?” Hắn thì thầm, không phải với ai ngoài kia, mà với Misery và Mirage trong linh hồn mình. Tiếng cười trẻ con vang lên, trong trẻo, hồn nhiên, như bản nhạc giữa địa ngục, và hắn lao tới – Không phải để giết Ira. Mà để xuyên qua bóng tối, cùng hai linh hồn bé nhỏ ấy trở về bình minh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận