Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 02: Dark Elf và mâu thuẫn của hiện tại

Chương 23: Nốt trầm của tình yêu

0 Bình luận - Độ dài: 2,296 từ - Cập nhật:

Dưới vương quốc lòng đất, bóng tối đặc quánh như một tấm màn nhung vô tận, ôm lấy ngai vàng đá lạnh lẽo nơi Ira ngự trị – một nữ hoàng bị giam cầm trong chính vương triều của mình. Cơ thể cô run lên trong cơn phẫn nộ tột cùng, từng thớ thịt rồng co giật như bị thiêu đốt từ bên trong, đôi mắt dung nham rực cháy đỏ như hai ngôi sao băng rơi lạc giữa vực sâu. Mái tóc vàng óng của cô không còn là những sợi tơ mềm mại – nó trôi nổi, bùng lên như ngọn lửa sống, mỗi lọn tóc là một lưỡi dao lửa cắt qua không gian ngột ngạt, chiếu sáng những vết nứt trên vách đá đen bóng. 

Cô không còn là True Dragon bất bại trong truyền thuyết – cô là một người phụ nữ, một linh hồn bị xích chặt trong sức mạnh vô biên, khao khát những điều nhỏ bé, tầm thường mà thế gian dành cho kẻ phàm trần. Và hơn hết, cô khao khát Raizen – không chỉ linh hồn hắn, không chỉ trái tim hắn, mà là toàn bộ thể xác hắn, da thịt hắn, hơi thở hắn.

Cô tưởng tượng hắn – không phải kẻ đang quằn quại trên sàn gỗ ở Felariel, mà là Raizen của riêng cô, trong một thế giới mà cô chưa bao giờ bị phong ấn. Cô muốn hắn đè cô xuống nền đá lạnh buốt này, bàn tay thô ráp của hắn xé toạc lớp vảy rồng trên da cô, để lộ làn da trắng ngần bên dưới, mềm mại và run rẩy dưới cái chạm của hắn. Cô muốn môi hắn ngấu nghiến lấy cô, từ cần cổ thon dài xuống đôi gò ngực căng tròn, nơi đầu lưỡi hắn lướt qua làm cô rên lên trong cơn mê đắm, hơi thở nóng bỏng của hắn thiêu cháy từng centimet da thịt cô. Cô muốn hắn trượt sâu hơn, xuống tận nơi sâu thẳm giữa đôi chân cô, nơi cô ướt át và rạo rực vì hắn, nơi cô khao khát hắn lấp đầy cô bằng từng cú thúc mạnh mẽ, sâu đến mức cô cảm nhận được hắn hòa vào tận xương tủy. Cô muốn đôi tay cô bấu chặt vào lưng hắn, móng tay sắc nhọn cào xước da hắn thành những vệt đỏ, muốn đôi chân cô quấn chặt quanh hông hắn, kéo hắn vào sâu hơn, để tiếng rên rỉ của cô hòa lẫn với tiếng gầm gừ của hắn trong một bản giao hưởng của dục vọng và đau đớn. Cô muốn mồ hôi của hắn nhỏ xuống ngực cô, muốn hơi ấm của hắn trộn lẫn với cái lạnh lẽo của lòng đất, muốn cơ thể cô quấn lấy hắn đến mức không còn ranh giới giữa hai người – một sự giao hoan hoàn mỹ, nơi cô vừa là kẻ chiếm đoạt vừa là kẻ bị chiếm đoạt.

Nhưng cô không có được điều đó. Không bao giờ có được. Và cái khao khát cháy bỏng ấy, đẹp đẽ như một bức tranh sơn dầu rực rỡ, chỉ càng làm trái tim cô tan nát, biến thành ngọn lửa hận thù thiêu đốt mọi thứ còn sót lại trong cô.

Trong tay Ira là trái tim của Raizen – một quả tim đỏ tươi, đập thình thịch dữ dội, máu rỉ qua kẽ ngón tay cô thành những dòng nóng hổi, nhỏ xuống nền đá tạo thành tiếng tí tách yếu ớt. Cô siết chặt nó, móng vuốt rồng đâm sâu vào lớp cơ tim, cảm nhận nhịp đập đau đớn của hắn qua từng mạch máu, mỗi nhịp là một lời nhắc nhở rằng hắn vẫn sống, vẫn thuộc về cô – và vẫn phản bội cô. 

Cô biết chỉ cần bóp mạnh hơn, chỉ cần một cái siết nhẹ từ bàn tay run rẩy này, cô có thể nghiền nát nó, để máu hắn phun ra như suối, để hơi thở cuối cùng của hắn tan vào hư không. Nhưng cô không thể. Cô yêu hắn – yêu bằng một tình yêu điên dại, đẹp đẽ như ngọn lửa rực cháy giữa đêm đen, nhưng cũng đau đớn như lưỡi dao cắt qua chính linh hồn cô. “Ngươi là tất cả của ta, Raizen… ngươi là ánh sáng duy nhất trong bóng tối này… vậy mà ngươi dám…” Giọng nói trong đầu cô vang vọng, nhưng run rẩy vì nỗi đau không thể kìm nén. Cô đã thấy hết – qua dấu ấn rồng, qua đôi mắt vàng hổ phách của hắn. Ba tháng qua, hắn cật lực luyện tập, đổ mồ hôi và máu trên những cánh đồng hoang, rèn giũa bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn, để thoát khỏi cô, để chống lại cô và những biến cố khác. Dù sự thật không phải vậy.

Với cô, hắn chẳng là gì cả. Một hạt bụi trước cơn bão, một ngọn nến trước biển dung nham. “Ngươi nghĩ bản thân có thể vượt qua ta sao, Raizen? Ngươi nghĩ mấy giọt mồ hôi đó đủ để xóa ta khỏi cuộc đời ngươi sao?” Cô mỉa mai, nhưng mỗi lời là một nhát cắt vào trái tim chính mình, làm máu từ mắt cô – không, nước mắt – chảy ra, đỏ rực như dung nham, rơi xuống hòa lẫn với máu của hắn.

Cô đau – đau cho chính mình, một nữ hoàng bị giam cầm trong lòng đất, bị gã mình yêu cướp đi tự do, cướp đi mong ước, cướp đi cả quyền được sống như một người phụ nữ bình thường. Đau cho Raizen, kẻ cô yêu hơn cả sinh mạng, nhưng không thể giữ trọn, không thể chạm tới dù chỉ trong một khoảnh khắc chân thật. Và đau nhất, sâu thẳm nhất, là khi cô thấy Meredith qua tầm nhìn của hắn – con nhóc ấy, với đôi môi áp vào môi hắn, với cơ thể nóng bỏng áp sát hắn, với đôi tay dám chạm vào những vết bỏng mà chỉ cô – chỉ Ira – mới được phép chữa lành. Hận thù trào lên như một cơn sóng thần, đen ngòm và kinh hoàng, nhấn chìm mọi lý trí còn sót lại trong cô. Nhưng không chỉ Meredith – cô hận cả người mẹ đã sinh ra nó, người đàn bà mà cô biết đã từng kéo Raizen đi, đã từng giữ hắn bên mình như một báu vật. “Bà ta… bà ta đã giao hắn cho con nhóc đó… bà ta dám để nó cướp hắn khỏi tao!” Cô gầm lên trong tâm trí, tiếng hét vang vọng làm những cột đá trong vương quốc lòng đất rung chuyển, vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống nền đá ầm ầm. 

Cô hình dung người mẹ quá cố của Meredith – khuôn mặt mờ nhạt trong ký ức của Raizen – và cô hồi sinh người đàn bà đó. Để xé nát bà ta, muốn dùng móng vuốt rồng của mình đào sâu vào ngực bà, rút trái tim bà ra và nghiền nát trước mặt con nhóc đó. Còn Meredith – cô muốn nó chết, không phải một cái chết nhanh chóng, mà là một cái chết chậm rãi, đau đớn, để nó cảm nhận được từng ngọn lửa từ tay cô liếm qua da thịt nó, để nó gào thét trong tuyệt vọng khi bị thiêu sống trước mắt Raizen. “Mày dám chạm vào hắn… mày dám cướp thứ duy nhất tao có… tao sẽ khiến mày trả giá, tao sẽ khiến cả dòng máu của mày cháy thành tro!”

Trái tim trong tay cô đập mạnh hơn, máu chảy thành dòng, nóng bỏng và rực rỡ như dung nham rơi xuống nền đá, bốc khói xèo xèo trong không gian lạnh lẽo. Cơn giận của cô bùng nổ, không còn là ngọn lửa âm ỉ – nó là một cơn bão lửa, đẹp đẽ và kinh hoàng, thiêu đốt chính cô từ bên trong. Ira hét lên – một tiếng thét không phải của con người, mà của một con rồng bị tổn thương đến tận cùng, vang vọng qua vách đá, làm cả lòng đất rung chuyển dữ dội. 

Cơ thể Ira bùng cháy, ngọn lửa đỏ rực lan tỏa từ ngực, qua tay, qua chân, biến cô thành một dạng hỏa long hồn – một bóng hình khổng lồ, vảy đỏ như máu tươi, mỗi chiếc vảy là một lưỡi lửa sắc nhọn lấp lánh dưới ánh sáng tự thân, móng vuốt dài và cong như lưỡi hái của tử thần, đôi cánh lửa giang rộng, mỗi lần đập là một cơn gió nóng rực thiêu cháy không gian quanh ngai vàng. Ngọn lửa từ cô bùng lên dữ dội, đỏ rực và đẹp đẽ như một bức tranh của sự hủy diệt, những lưỡi lửa liếm qua vách đá, làm đá tan chảy thành dung nham nhỏ giọt tí tách, không gian quanh cô biến thành một biển lửa rực rỡ nhưng chết chóc.

Cô trích xuất mình ra từ chính cơ thể Raizen, thông qua dấu ấn rồng trên ngực hắn – một sợi dây vô hình, kéo cô từ lòng đất lên mặt đất như một mũi tên lửa xuyên qua bóng tối. 

“Nếu ta không thể có ngươi, Raizen… nếu ta không thể giữ ngươi ở bên… thì không ai được phép!” Cô gào thét trong tâm trí, tiếng hét ấy không chỉ là lời tuyên chiến – nó là một lời nguyền, một lời thề được khắc bằng máu và lửa. 

Hỏa long hồn của cô lao lên, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất đá, mỗi cú đập cánh là một tiếng ầm vang dội, mỗi hơi thở là một luồng lửa đỏ rực sẵn sàng thiêu rụi Felariel. Cô sẽ càn quét tất cả, biến thành phố ấy thành tro bụi, bắt đầu từ Meredith – con nhóc đã dám chạm vào Raizen. Nỗi đau của cô, tình yêu của cô, hận thù của cô – tất cả hòa quyện thành một ngọn lửa bất diệt, đẹp đẽ như một kiệt tác, nhưng cũng kinh hoàng như ngày tận thế.

Và rồi, từ vết nứt trên da Raizen một luồng lửa đỏ rực phun trào, tiếng voong của ngọn lửa hòa lẫn với tiếng gầm từ sâu thẳm. Hỏa long hồn của Ira trồi lên, một bóng hình khổng lồ, vảy đỏ rực như máu tươi, đôi cánh lửa giang rộng che khuất ánh trăng, móng vuốt sắc nhọn lóe sáng trong bóng tối. Ngọn lửa từ cô bốc lên dữ dội, thiêu cháy không khí xung quanh, mùi khói và lưu huỳnh nồng nặc lan tỏa, làm những mảnh gỗ gần đó bùng cháy xèo xèo. Cô đứng đó, cao lớn và rực rỡ, đôi mắt dung nham khóa chặt vào Meredith, người đang quỳ bên Raizen, tay đầy máu và nước mắt.

"Con đĩ thối tha!" Ira gầm lên, giọng cô vang vọng như sấm sét, rung chuyển cả đống đổ nát, mỗi từ là một lưỡi dao lửa cắt qua không gian. 

"Mày dám chạm vào hắn, dám cướp Raizen của tao với cái bộ dạng rẻ tiền đó sao? Nhìn mày kìa – áo mỏng dính như giấy, phô hết da thịt ra như một con điếm đứng đường! Mày nghĩ cái lớp vải rách rưới đó làm mày quyến rũ được ai hả, con khốn cướp chồng người khác?!"

Ngọn lửa từ đôi cánh cô bùng lên mạnh hơn, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Meredith, làm lộ rõ lớp áo mỏng manh rủ xuống vai, giờ đây lem luốc bụi và máu. "Mày không xứng đáng thở cùng không khí với tao, đồ rác rưởi! Tao sẽ thiêu mày thành tro, để mày biết cái giá của việc dám đặt tay lên thứ thuộc về tao!"

Meredith ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe mở to trong cơn sốc, hơi thở nghẹn lại khi nhìn bóng hình rực lửa trước mặt. Cô lùi lại một bước, tay run rẩy, không thốt nên lời, chỉ có tiếng hức nhỏ thoát ra từ cổ họng khô khốc. 

Goon, đứng cách đó vài mét, tay vẫn nắm chặt thanh gỗ đầy máu, há hốc miệng, đôi mắt xám tro phản chiếu ngọn lửa của Ira. 

"Chuyện… chuyện quái gì vậy?!" 

Gã lắp bắp, giọng lạc đi, chân lùi lại một bước nhưng vẫn giơ thanh gỗ lên theo bản năng, dù nó chẳng khác gì một que củi trước sức mạnh kinh hoàng kia. Những mạo hiểm giả và khách trọ còn lại – những kẻ vừa thoát chết dưới đống đổ nát – đứng chết trân, kiếm rơi leng keng xuống sàn, miệng lẩm bẩm trong hoang mang: 

"Quái vật… là quái vật thật sao?!" 

Một gã thủy thủ ôm đầu, hét lên: 

“Chạy đi, nó sẽ giết hết chúng ta!”, nhưng chân gã run đến mức ngã nhào xuống đất, bò lùi trong cơn hoảng loạn.

Ira không quan tâm đến họ. Đôi mắt dung nham của cô chỉ nhìn Meredith, ngọn lửa quanh cô bùng lên dữ dội hơn, tiếng xèo xèo của không khí bị thiêu cháy hòa lẫn với tiếng gầm phẫn nộ. "Mày sẽ chết, con nhãi! Tao sẽ xé nát mày, để Raizen thấy mày chẳng là gì ngoài một đống tro tàn thảm hại!" Hỏa long hồn của cô giơ móng vuốt lên, lửa bùng cháy quanh nó, sẵn sàng lao xuống, trong khi Meredith chỉ có thể đứng đó, sốc và bất lực trước cơn thịnh nộ kinh hoàng của kẻ vừa trồi lên từ người cô yêu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận