• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ

Chương 01: Dark Elf nghỉ hưu

0 Bình luận - Độ dài: 2,743 từ - Cập nhật:

Đối với Raizen, chưa bao giờ như lúc này lại khiến hắn yên bình đến thế. Bỏ lại những ngày tháng rong chơi khắp các hầm ngục ở Newt Earth, quên đi những giây phút làm mạo hiểm giả lăn lộn đấu với quái vật. Raizen, ngay lúc này, đơn thuần là một tên Dark Elf hơn tám mươi tuổi đã nghỉ hưu. Ở cái tuổi thanh niên đó, khi những kẻ đồng trang lứa khác đang bán mình cho sự vận hành của xã hội, Raizen chỉ thích ở yên một chỗ, trong căn gác lửng cũ kĩ phảng phất mùi gỗ mục.

Căn gác lửng của Raizen nhỏ bé, đủ để hắn duỗi chân thoải mái nhưng vẫn cảm nhận được sự gần gũi của bốn bức tường. Mùi gỗ cũ hòa lẫn với hương muối biển thoang thoảng, xen chút tanh hôi từ khu chợ cá bên dưới. Mùi hương ấy không nồng nặc, mà như đã thấm vào từng thớ gỗ, quyện vào không khí, tạo nên một sự quen thuộc trầm lặng và ấm áp.

Chiếc giường đơn áp sát vào góc tường, tấm nệm cũ sờn nhưng vẫn đủ mềm để hắn ngả lưng sau những ngày dài. Một ô cửa sổ nhỏ ngay bên cạnh, đủ để đón lấy chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời buổi sớm và những cơn gió biển mằn mặn. Gió thổi làm lay động những dải vải treo tạm bợ trên trần, thứ mà Raizen dùng để che bớt hơi nóng vào những ngày oi bức.

Căn phòng chẳng có nhiều đồ đạc. Một chiếc bàn gỗ nhỏ, mặt bàn lấm tấm những vết xước và mực đổ, nơi hắn thường ngồi mài dao hay ghi chép những suy nghĩ vẩn vơ vào cuốn sổ cũ. Một giá sách ọp ẹp đầy những cuốn sách lẫn lộn—sách về ma thuật, bản đồ cũ, vài quyển nhật ký của những người lạ hắn nhặt được đâu đó trong các hầm ngục. Góc phòng là một chiếc rương sắt nặng nề, bên trong chứa đựng những kỷ vật của một thời mạo hiểm: một thanh dao găm đã sứt mẻ, một chiếc mặt nạ gốm nứt vỡ, vài viên ngọc ma thuật đã mất dần ánh sáng.

Không gian này chẳng có gì xa hoa hay rộng rãi, nhưng đối với Raizen, đây là nơi duy nhất hắn có thể cảm thấy yên bình. Căn nhà mà hắn có thể quên đi những ngày tháng rong ruổi, những trận chiến sống còn, quên cả cái thế giới ngoài kia với những con người đang điên cuồng lao theo vòng quay bất tận của cuộc đời. Trên căn gác lửng nhỏ bé này, hắn không phải là một mạo hiểm giả, không phải là một Dark Elf đầy tham vọng. Hắn chỉ là một kẻ trẻ tuổi đã quyết định dừng chân.

8f24d1a9-5965-43b1-93b3-a4054804517f.jpg

Tuy nhưng, có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng của sự bình yên đó. Khi đang từ tốn thưởng thức ly Robusta được pha chậm từ bịch cà phê đã hết hạn từ lâu vào cái giấc quá trưa, bên cạnh những trang quyển sách mà Raizen đang viết dở, một tiếng đập cửa ầm ầm từ bên ngoài vang lên, hối thúc cùng tiếng la làm chói đôi tai nhọn hoắt của hắn:

“Ông già Raizen! Ông già Raizen! Hôm nay là hạn đóng tiền nhà rồi!” Giọng nữ vang vọng ấy, cùng tiếng đập cửa dồn dập khiến cho tên Dark Elf khó chịu. Hắn cau có, nhau mày, vội uống ực hết ly Robusta mà bước ra mở cửa.

“Cái gì vậy Meredith? Cô có biết mình đang phá vỡ sự yên bình giữa trưa của tôi không?” Trước mắt Raizen là một cô gái con người, chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi với mái tóc màu đỏ cam cùng thân hình nhỏ nhắn. Tuy nhưng không vì thế mà cô lại tỏ vẻ đáng yêu vì hiện tại, Meredith đang là chủ của khu nhà trọ này.

“Phá vỡ cái con khỉ nhà anh! Anh đã nợ tiền phòng từ đời của bà tôi, đến má tôi và giờ đến lượt tôi. Đã năm chục năm rồi anh không trả tiền nhà đấy biết chưa!” Meredith hét lớn, cầm cây chổi quét nhà thân gỗ với đầu lông gà đầy bụi phủ chỉ thẳng vào mặt Raizen.

Raizen khẽ thở dài, lách người ra khỏi khung cửa hẹp và tựa lưng vào thành cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lờ đờ như thể vừa bị đánh thức khỏi một giấc ngủ trăm năm.

“Cô nhầm rồi. Tôi nhớ rất rõ mình mới chỉ nợ… ba chục năm thôi.” Hắn hất cằm, giọng điệu lười biếng như thể chẳng buồn tính toán.

Meredith siết chặt cán chổi, đôi mắt nâu tóe lửa. “Anh nói cứ như thế ba chục năm là con số nhỏ lắm ấy!”

Raizen nhún vai. “So với một Dark Elf thì cũng không lâu lắm đâu.”

Meredith giận đến mức suýt nhảy dựng lên. “Raizen, tôi nói thật đấy! Anh không trả tiền nhà thì cút ra khỏi đây ngay! Anh không còn là mạo hiểm giả nữa, lấy đâu ra tiền mà cứ bám riết ở đây hả? Định đợi đến khi tôi xuống mồ rồi bắt con tôi đến đòi nợ nữa à?”

“Không phải ý tệ.” Raizen gật gù, ánh mắt xa xăm như thể đang cân nhắc khả năng đó thật.

Meredith gào lên đầy bực tức, giơ cao cây chổi như thể sắp bổ vào đầu hắn. “Tôi thề là tôi sẽ đập cho anh một trận ngay tại đây nếu anh còn nói chuyện kiểu đó!”

Raizen nhíu mày nhìn cây chổi đầy bụi đang lơ lửng trước mặt, rồi chậm rãi đưa tay đẩy nó sang một bên. “Meredith, cô có biết không…? Cô phiền thật đấy.”

Meredith suýt thì phun ra máu. “Tôi phiền?! Tôi phiền là vì anh không trả tiền nhà! Làm sao anh có thể mặt dày ở đây lâu đến thế hả, đồ Dark Elf rác rưởi—”

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ suy nghĩ về việc trả tiền.” Raizen cắt ngang, giọng điệu chẳng có chút thành ý nào. Hắn với tay lấy chiếc áo khoác cũ treo gần cửa, quàng qua vai rồi bước xuống bậc thang gỗ chật chội. “Nhưng bây giờ, tôi cần ra ngoài để hít thở không khí trong lành một chút.”

Meredith đứng trân ra nhìn hắn đi xuống phố, miệng há hốc như thể không tin nổi. “Raizen! Tôi chưa xong với anh đâu! Raizen—”

Tiếng la hét của cô dần bị nhấn chìm giữa âm thanh ồn ào của khu chợ cá bên dưới. Raizen ngáp dài, nhét tay vào túi áo và thả bước dọc theo con đường lát đá. Trời hôm nay trong xanh, gió biển thổi nhè nhẹ. Hắn nghĩ rằng, có lẽ mình sẽ mua một chút bánh ngọt trước khi quyết định có nên đóng tiền nhà hay không.

Phố biển vào buổi chiều mang một vẻ đẹp rất riêng. Nắng đổ dài trên những mái ngói cũ kỹ, phản chiếu thành từng mảng sáng lấp lánh trên mặt đường lát đá xanh. Mùi muối biển hòa lẫn trong không khí, trộn lẫn với hương cá khô, mùi hương thảo từ những quán ăn ven đường và cả mùi vỏ gỗ mục từ những con tàu neo đậu ngoài xa. Từng cánh chim biển lượn vòng trên cao, thỉnh thoảng lại cất lên một tiếng kêu khàn khàn, hòa vào âm thanh náo nhiệt của khu chợ cá.

Raizen nhét hai tay vào túi áo khoác – một động tác mà hắn đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, như thể bằng cách nào đó, sẽ có vài đồng xu lăn ra từ đáy túi. Nhưng không. Túi vẫn chẳng dính lấy đồng nào.

“Đời đúng là đéo tin được mớ giai thoại của lũ High Elf. Toàn là lũ mơ mộng” Hắn thở dài.

Từ lâu rồi, tên cựu mạo hiểm giả hạng {A} này không còn quan tâm đến chuyện tiền bạc. Khi còn làm công việc ngày xưa, hắn từng có những ngày tiêu tiền như nước - ăn sơn hào hải vị, mua rượu hảo hạng, vung tiền cho những món Artifact mà hắn chẳng bao giờ thèm dùng đến. Nhưng đó là chuyện của quá khứ. Giờ đây, cái thời huy hoàng đó đã lùi xa, và tất cả những gì còn lại chỉ là một gã Dark Elf thất nghiệp sống tạm bợ trên gác lửng một khu trọ cũ nát, với một bà chủ nhà đang ngày càng mất kiên nhẫn với hắn.

“Chết tiệt thật...” Raizen lẩm bẩm, lững thững bước dọc theo khu chợ, vô thức lướt nhìn qua những quầy hàng.

Hắn không có tiền để mua gì cả, nhưng vẫn không thể cưỡng lại việc dừng lại trước một quầy bánh nhỏ bên đường. Những chiếc bánh nướng phủ mật ong xếp ngay ngắn trên khay gỗ, hương thơm ngọt ngào tỏa ra khiến bụng hắn bất giác réo lên một tiếng. Người bán hàng - một bà cụ già tóc bạc, đang mỉm cười niềm nở với khách.

Khi mới rút khỏi giới mạo hiểm giả, khi tiền vẫn còn đầy túi, Raizen đã từng có thói quen mua loại bánh này cho bản thân và mẹ của Meredith. Giờ thì, gã Dark Elf chẳng còn khả năng cũng như người chia sẻ nữa.

Hắn vội quay đi. Không thể để bản thân trở thành một tên thất bại đến mức phải đứng nhìn bánh một cách thèm thuồng như thế.

Raizen tiếp tục đi, trong đầu cố nghĩ cách làm thế nào để giữ được chỗ ở mà không cần trả tiền ngay. Meredith là một con nhóc bướng bỉnh, nhưng không phải là người tàn nhẫn. Hắn biết cô sẽ không thực sự ném hắn ra ngoài ngay lập tức... Ít nhất là chưa. Nhưng để kéo dài thêm thời gian, hắn cần một cách nào đó để làm dịu cơn giận của cô.

“Có lẽ mình nên tìm một công việc?” Ý nghĩ đó lóe lên, nhưng rồi lập tức bị gạt đi. Hắn ghét công việc. Ý tưởng làm việc từ sáng đến tối chỉ để kiếm vài đồng bạc khiến hắn muốn tự sát ngay lập tức.

“Lừa đảo?” Không, nếu làm quá đáng, Meredith sẽ giết hắn thật.

“Làm mạo hiểm giả lại?” Càng không. Hắn đã giải nghệ rồi, chẳng dại gì mà chui đầu vào mấy cái hầm ngục nữa.

“Cưới vợ?” Đây là điều cấm kỵ trong đức tin của Raizen, hắn sợ kết hôn. Không phải nỗi khiếp hãi sự khác biệt trong giới tính mà là cái xiềng xích của hôn nhân làm hắn chẳng khác gì tên tội phạm bị cầm tù.

Raizen thở dài, đưa mắt nhìn ra biển. Ngoài khơi xa, những con thuyền đánh cá lấp lánh dưới ánh chiều tà, như thể chúng đang trôi nổi giữa một đại dương dát vàng.

“Có lẽ mình nên đi đập vài tên côn đồ ngu ngốc nào đó...” Hắn nhếch mép cười nhạt. Ừ, trước khi nghĩ đến việc kiếm tiền chân chính, có lẽ hắn nên thử xem có thể moi chút gì đó từ đám người bất hảo trong thị trấn này không.

Raizen rẽ vào một con hẻm nhỏ giữa hai khu nhà lụp xụp. Không khí trong đây ẩm mốc, nặng mùi rác thải và nước đọng, hoàn toàn khác xa với cái không khí mằn mặn của phố biển ngoài kia. Ánh sáng từ hoàng hôn không thể len vào được, chỉ còn lại những khoảng tối nhập nhằng, nơi lũ chuột và những kẻ bất hảo trú ngụ.

Hắn không mất nhiều thời gian để tìm ra chúng. Xa hơn trong hẻm, một nhóm đàn ông tụ tập xung quanh một thùng gỗ, trên đó bày la liệt mấy chai rượu rẻ tiền cùng vài con dao cũ rỉ sét. Bọn chúng khoác trên mình những bộ quần áo bẩn thỉu, loang lổ mồ hôi và dầu mỡ, tay chân đầy sẹo cùng những hình xăm lem nhem, như thể đã qua hàng chục năm không chạm đến mực xăm tử tế.

Raizen bước tới, cố tình làm phát ra tiếng động. Một tên trong bọn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu vằn tia máu chạm ngay vào đôi mắt vàng nhạt của Raizen. Miệng hắn ta nhếch lên, để lộ hàm răng vàng khè vì thuốc lá rẻ tiền.

"Cái đéo gì đây? Một thằng tai dài ngu ngốc lạc đường à?"

Raizen cười đểu, khoanh tay dựa vào bức tường đá bẩn thỉu, ánh mắt đầy vẻ khinh khỉnh.

"Ngạc nhiên chưa? Tao còn tưởng bọn mày chết đói hết rồi chứ. Thế quái nào vẫn còn tiền mua rượu à?"

Cả bọn cười ồ lên, nhưng không phải kiểu cười bối rối hay khó chịu—mà là cười chế nhạo.

"Mày mới nói ai chết đói cơ?" Một thằng vừa cười vừa gõ gõ chai rượu vào bàn. "Này, bọn tao có thể nghèo, nhưng ít ra còn hơn cái loại suốt ngày tu mấy cái thứ bột đắng nghét của bọn thủy thủ ngoài cảng!"

"Ờ, đúng rồi!" Một tên khác vỗ đùi đánh đét. "Thằng này chắc chỉ biết uống mấy ly cà phê Robusta hết hạn từ thời ông nội tao, đắng như nước cống, uống vô chắc sảng hồn!"

"Mẹ nó, tao cá là hắn còn chả phân biệt nổi cà phê với bùn nữa!"

Bọn chúng phá lên cười, tiếng cười khàn đặc vang vọng khắp con hẻm. Một tên còn giả vờ làm động tác nâng cốc, như thể đang mời Raizen một ly "đặc sản" cặn bã nào đó.

Mạch máu trên trán Raizen giật giật. Hắn có thể nhịn bị sỉ nhục, có thể chịu bị xem thường, thậm chí bị đe dọa giết cũng không khiến hắn bận tâm lắm. Nhưng xúc phạm khẩu vị của hắn? Đem cà phê ra làm trò đùa rẻ tiền? Đó là một tội ác không thể dung thứ.

Nụ cười trên môi Raizen biến mất. Giọng hắn trầm xuống, lạnh ngắt.

"Coi bộ tụi mày không còn gì ngoài cái mồm thối hoắc, nhỉ?"

Một gã đàn ông râu ria xồm xoàm đứng bật dậy, kéo theo mấy tên đồng bọn. Một thằng khác vỗ mạnh chai rượu xuống thùng gỗ đến mức suýt làm nó vỡ nát, rồi ném về phía Raizen một ánh nhìn hằn học, đôi mắt sâu hoắm như kẻ lâu ngày chưa ngủ.

"Mày có gan thì nói lại xem nào?"

Raizen giả vờ nhướng mày, làm bộ suy nghĩ. "Có phải tao vừa nói gì đó động chạm lắm không nhỉ?" Hắn hít một hơi dài rồi thở ra chậm rãi. "Ờ thì, ý tao là… nhìn cái đống nước cống mà bọn mày đang tu đi. Chẳng lẽ bây giờ mạt hạng đến nỗi phải uống thứ cặn bã này à?"

"Mẹ kiếp, cái thằng chó này!" Một tên bật dậy, bàn tay siết chặt chuôi dao đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Bọn chúng lập tức đứng lên, bao vây Raizen. Những gương mặt nhăn nhó, méo mó bởi cơn giận, ánh mắt đỏ ngầu ánh lên sự hung bạo. Có thằng nghiến răng ken két, có thằng gân cổ, nổi gân xanh trên trán như chỉ chực lao vào xé xác hắn. Không khí bỗng chốc đặc quánh mùi men rượu, mùi mồ hôi nồng nặc và cả mùi bạo lực sắp sửa bùng phát.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó -

ẦM!

Một tiếng nổ vang dội từ phía cảng biển, kéo theo âm hưởng rung chuyển của gỗ vỡ vụn, của dây thừng đứt đoạn, và cả tiếng hét thất thanh của con người.

Cả bọn giật nảy người. Sự giận dữ khi nãy lập tức bị xóa sạch, thay vào đó là bản năng cảnh giác trỗi dậy. Những bàn tay đang nắm chuôi dao khựng lại, những nắm đấm siết chặt cũng thả lỏng phần nào. Trong giây lát, cái hẻm tối tăm này dường như không còn quan trọng nữa - có thứ gì đó lớn hơn, nguy hiểm hơn vừa xảy ra ngoài kia.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận