Volume 02: Dark Elf và mâu thuẫn của hiện tại
Chương 27: Không phải một người, mà là một tín vật
0 Bình luận - Độ dài: 2,687 từ - Cập nhật:
Trong lúc đó, ở phía dưới đất, cuộc chiến đã xoay theo một hướng không ai ngờ tới. Lão thánh binh trong bộ giáp thép gồng mình đứng dậy, miệng lẩm bẩm:
"Luật pháp… đã được ban hành."
Giọng ông trầm và khản đặc, không vang như tiếng sấm, mà là tiếng phán quyết sau cùng – lặng lẽ, nhưng không thể chối từ. Xung quanh là một bãi hoang tan tành – tàn tích của quán trọ Bến Cảng, nơi mái ngói đã cháy trụi, tường đổ thành những bức tượng đen nhẻm. Đằng xa là đống lửa đỏ tím quét qua nửa phố, chỗ bọn mạo hiểm giả đang vỡ đội hình, phía trên là căn gác rực cháy nơi Meredith đang bò lên bằng móng tay và máu. Còn ở đây – chính giữa giao lộ bị phá nát, giữa đường và những bậc thềm lửa, ông đứng. Một mình.
Gió lửa quất qua giáp thép. Ông không chớp mắt. Hai tay nắm kiếm – một thanh ngắn hơn, khắc hàng chữ “Sự Thật”, một thanh dài hơn, khắc “Trừng Phạt”. Cả hai đều sáng mờ dưới tro tàn, như thể không thuộc về thế giới này.
“Đứng một mình nữa rồi…” – ông thầm nghĩ. Bàn tay sưng, cổ tay mỏi, mỗi hơi thở như lọc qua đá mài. “Lâu lắm mới được tung hết sức.”
Đám mạo hiểm giả còn sống sót co rúm sau tàn tích, tiếng rên rỉ của họ nhỏ dần dưới hơi thở độc hỏa của Ira, nhưng ông không quan tâm – đôi mắt thép của ông khóa vào con rồng đỏ, không run, không sợ, chỉ có ý chí lạnh lùng của kẻ đã sống qua ngàn trận chiến.
Ira chưa kịp đáp xuống, chưa kịp nhìn kỹ kẻ đang đứng đó – thì một vòng sáng khổng lồ vỡ tung dưới chân ông lão. Ánh sáng trắng bắn thẳng lên trời như trụ thần, cắt ngang đêm tối. Hai thanh trường kiếm trong tay ông đập chéo xuống đất – một phát ban hành, một phát thi hành – và cả không gian xung quanh lập tức thay đổi luật chơi.
Một tiếng voong vang lên – không phải chuông bình thường, mà là tiếng chuông cuối cùng của một nhà thờ cổ nứt toác, tiếng báo tử của một thế giới đã bị kết án. Từng viên gạch trong không gian quanh Ira rung lên, như thể chính cấu trúc của thực tại cũng cúi đầu trước quy luật vừa được ban hành.
Ira rít lên, đôi cánh lửa co giật, từng sợi gân vặn xoắn như bị siết bởi móc câu vô hình. Gió xung quanh cô không còn rít gào nữa, mà tụ lại thành xoáy – xoáy nén, ép, kéo xuống. Trọng lực đổi chiều, không chỉ kéo cơ thể cô mà cả không khí, cả ánh sáng quanh cô cũng bị hút xuống như đá chì.
“Không!” – cô gầm, cố đập cánh, nhưng mỗi cú vỗ lại như đập vào bức tường vô hình. Lửa trên vảy cô bị bóp nghẹt, tàn tro văng ra tứ tán.
Và rồi, cô rơi. Như một thiên thạch đỏ rực, Ira nện thẳng xuống phố. Một cơn địa chấn rung chuyển, mặt đất toác ra như bị lột da, những tàn tích của nhà trọ Bến Cảng rung rinh như bức tranh bị xé toạc. Đám mạo hiểm giả lăn lóc tránh né, gào lên hoảng loạn.
Ira lồm cồm đứng dậy, móng vuốt cào rách mặt đất, hơi thở phì ra tro bụi đỏ như núi lửa, máu rồng nhỏ tí tách lên đất – mỗi giọt máu bốc khói, để lại vết cháy đen sâu như axit. Cô nhìn lên, đôi mắt dung nham cháy bừng, sự sỉ nhục cuộn xoắn trong tâm trí như lửa cồn.
“Lão già này… dám ép ta xuống đất?” – cô nghĩ, và nỗi phẫn nộ đen đặc lan ra từ tim. Lửa quanh cô đổi sắc – từ đỏ rực thành tím đen, rồi hóa thành bóng tối cháy – thứ lửa không tỏa sáng, chỉ có nhiệt và sự oán hận.
Nhưng cô chưa kịp gầm lên. Ông ta đã ở đó. Nhanh như một bóng ma. Giáp thép vỡ vụn ở vai, nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng bạc của bình minh xa xôi. Ông không nói gì – chỉ giơ kiếm.
“Luật thứ hai: lửa – không được phép thiêu thứ không đụng vào nó.”
Thanh “Trừng Phạt” chém thẳng xuống. Một tia sét trắng không lao theo đường kiếm – mà xuất hiện cùng lúc ở nơi lưỡi kiếm đi qua, như một câu lệnh được thực thi tức khắc, không cần truyền dẫn.
Tia sét không đâm, không xuyên – nó cắt. Cắt ngang ngọn lửa không thể tắt quanh Ira. Ngọn lửa ấy gào thét, bị xé đôi như một linh hồn bị hành hình. Lớp vảy rồng nứt ra, từng mảng rơi xuống đất cháy như tro người, rồi vỡ vụn thành bụi trắng.
Ira gào lên. Nhưng âm thanh đó không vang xa – bị nghiền nát bởi tiếng sấm phát ra từ vết cắt. Không khí giữa hai kẻ bị hút sạch trong một nhịp tim, rồi bật nổ như thiên lôi.
Ngọn lửa quanh Ira co lại, xoắn thành những sợi khói tím đậm rồi bị hút vào chính thân thể cô, như bị cưỡng bức thu hồi. Cô lùi lại – từng bước một – chân vấp gạch vụn, mắt mở to, không vì sợ, mà vì lần đầu tiên cô không hiểu nổi quy tắc của thế giới đang vận hành.
"Lửa của ta… không lan được?"
"Không thể thiêu đốt gió… không thể đốt đá… không thể vươn xa…"
"Ta bị giới hạn…?"
Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu – lão già này không đánh nhau bằng kiếm. Ông ta viết lại luật chơi. Và cô – lần đầu tiên trong đời – phải tuân theo.
“Luật thứ ba: máu thần – không được nhỏ xuống đất của người phàm.”
Ira gầm lên, máu rồng tuôn từ vết cắt trên cổ, đỏ rực chuẩn bị bốc cháy thành đòn phản pháo. Nhưng trước khi tia lửa đầu tiên kịp vỡ ra, một cột sét khổng lồ từ bầu trời giáng xuống, thẳng đỉnh đầu cô. Tiếng ầm rung trời, đất nứt toác, khói đen và bụi tro bắn lên như sóng thần. Đám mạo hiểm giả còn sống phải bịt tai, mắt lóa mù tạm thời, tiếng rít của sét trắng át cả tiếng gào của Ira. Máu rồng rơi xuống, nhưng không chạm đất – nó bốc hơi giữa không trung, hóa thành khói đỏ bị cột sét nuốt chửng.
Ông già đứng đó, bộ giáp thép rực sáng như rạng đông, ánh bạc phản chiếu qua từng mảnh lửa vỡ. Mỗi bước ông đi để lại dấu chân rực cháy – không vì lửa thiêu, mà vì quy tắc vừa được viết lại nơi ông đặt chân qua.
“Ta là người ban luật.” – ông nói. “Và cũng là kẻ trừng phạt kẻ phá luật.”
Ira gào lên, máu văng tung tóe, lửa đen trào ra từ đôi cánh như cơn bão hủy diệt.
“Lão già chết tiệt… ngươi nghĩ ngươi là thần sao?” Cô nghĩ, sự sỉ nhục từ cú rơi và những vết cắt làm ngọn lửa trong lòng cô bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết. Cô xông tới, móng vuốt giơ cao, lửa đen xoáy thành lưỡi kiếm khổng lồ, nhắm thẳng vào ông lão – không phải để giết, mà để xé tan cái ý chí kiêu ngạo của lão.
Ông lão giơ kiếm, không né, không lùi. “Luật thứ tư: đòn đánh từ kẻ phá luật – sẽ bị trả ngược gấp đôi.” Thanh trường kiếm đầu tiên đỡ đòn, tiếng keng chói tai vang lên, tia lửa bắn ra như sao rơi. Thanh thứ hai chém ngược – nhanh như chớp, sắc như lưỡi hái tử thần. Lửa đen của Ira bị cắt đôi, phản lực gầm lên, lao thẳng lại ngực cô. Một vết cắt sâu hoắm hiện ra, máu rồng bắn như vòi, lưng cô đập mạnh vào đống đổ nát, móng vuốt cào rách mặt đất, để lại những vệt cháy đen dài hàng mét.
Nhưng…
Già.
Đôi tay ông run rẩy khi hạ kiếm, hơi thở vỡ ra thành từng nhịp khò khè, khói bụi và mồ hôi trộn lẫn chảy ròng ròng dưới mũ giáp. Đôi mắt thép dần mờ đi, ánh chớp trắng từ kiếm yếu dần, như ngọn lửa sắp tàn.
“Luật thứ năm…” ông lẩm bẩm, giọng lạc đi, nhưng chưa kịp nói hết, đầu gối ông khuỵu xuống, thanh kiếm chống đất keng yếu ớt. Máu rỉ từ kẽ giáp, không đỏ mà đen – độc hỏa tố của Ira đã ngấm vào ông từ đầu, giờ mới bùng lên.
Mặt đất không rung nữa, nhưng ngọn lửa quanh Ira lại bùng lên dữ dội. Cô đứng dậy, vảy đỏ rực loang máu, lửa đen và tím trộn lẫn, đôi mắt dung nham nhìn thẳng vào ông – không khinh miệt, không sợ hãi, chỉ có sự im lặng lạnh lùng, như chờ đến lượt mình ban luật.
“Lão già… ngươi mạnh, nhưng ngươi già rồi…” Cô nghĩ, một nụ cười tàn nhẫn lóe lên trong lòng cô, dù khuôn mặt rồng không thể hiện.
Ông lão ngẩng lên, mồ hôi và máu chảy xuống cằm, đôi mắt mờ đục. Tay run rẩy cố nâng kiếm, giáp thép kêu xoảng khi ông chống mình đứng dậy.
“Không còn thời gian…” lão thánh binh già thì thầm, giọng lạc đi, nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng bạc lóe lên từ tầng cao nhất của nhà trọ. Ông quay đầu, yếu ớt, thấy Meredith đứng đó – cơ thể trần truồng cháy đen, hai thanh song thương [Chronos Twin] trong tay phản chiếu ánh đỏ, lóa lên sắc bạc cắt qua màn khói và lửa.
Ira cũng nhìn lên, đôi mắt dung nham nheo lại.
“[Chronos Twin]… con nhãi đó…” Cô gầm khẽ, lửa tím bùng lên quanh cô, không còn chờ đợi – cô lao tới, không phải về phía ông lão, mà về phía Meredith, móng vuốt giơ cao, sẵn sàng xé tan tất cả.
Meredith đứng cheo leo trên căn gác, đôi chân trần run rẩy trên sàn gỗ cháy dở, mép sàn nghiêng ngả cách mặt đất ba tầng lầu – một vực thẳm rực lửa và khói đen. Tay cô ôm chặt cặp song thương lạnh buốt, như băng ngấm vào xương mặc cho lửa nung.
Thế nhưng, cô vẫn siết chặt đến mức khớp tay trắng bệch, như thể buông ra là mất tất cả. Da cô cháy đen loang lổ, máu khô và tro dính đầy cơ thể trần truồng, tóc xém cháy bết lại trên vai, nhưng không còn thời gian cho xấu hổ, không còn chỗ cho sợ hãi. Đôi mắt cô nhìn xuống bên dưới, ngắm nhìn khung cảnh địa ngục hiện ra trước mặt, từng mảnh vỡ của thế giới cô từng biết.
Lão thánh binh giáp thép gục ngã, đầu gối khuỵu xuống sàn, hai thanh trường kiếm tuột khỏi tay, ánh bạc trên giáp mờ đi dưới khói đen và mồ hôi. Ông ngẩng đầu, hơi thở khò khè như ngọn gió tàn qua tro bụi. Ông đã đổ hết sức, từng “luật” ông ban ra là một nhát kiếm xé tan sức mạnh của Ira, nhưng giờ ông chỉ còn là một bóng hình vỡ nát giữa biển lửa – không phải thần, mà là người phàm đã cháy đến phút cuối.
“Ông ấy… ông ấy không còn trụ được…” Cô nghĩ, lòng thắt lại, không phải thương xót mà là nhận ra – ông đã cho cô thời gian, và giờ đến lượt cô.
Xa xa, giữa đống đổ nát, Raizen nằm đó, cơ thể bất động trên sàn gỗ cháy xém, máu rồng và tro dính đầy áo. Nhưng đôi mắt vàng hổ phách của hắn hé mở, yếu ớt, nhìn thẳng về phía cô – không phải cầu cứu, không phải hy vọng, mà là một ánh nhìn sâu thẳm, như thể hắn thấy cô, thấy [Chronos Twin], thấy cả định mệnh đang rơi xuống.
“Cố lên Raizen… chỉ chút nữa thôi…” Cô nghĩ, và một luồng nóng ran trào lên trong ngực, không phải vui mừng mà là đau đớn – đau vì hắn đã đẩy cô vào lửa, đau vì cô không thể bỏ hắn lại.
Biển lửa rực cháy khắp nơi, khói đen cuộn lên thành cột, lửa tím và đỏ trộn lẫn, liếm lên từng mảnh tường vỡ, từng thanh gỗ cháy, như muốn nuốt chửng cả Felariel. Đám mạo hiểm giả còn sót lại co rúm sau tàn tích, tiếng rên rỉ của họ nhỏ dần, ý chí tan thành tro dưới hơi thở của Ira. Gió nóng rít qua kẽ hở, mang theo mùi máu cháy và khét lẹt, nhưng Meredith không nghe thấy gì ngoài nhịp tim mình – thình thịch, thình thịch, như trống trận giữa địa ngục.
Ira lao tới rất nhanh, bóng dáng đỏ rực cắt qua màn khói, đôi cánh lửa đập mạnh. Lửa từ trong lồng ngực chuẩn bị tuôn trào. Đây không phải phẫn nộ, mà là sự lạnh lùng của kẻ săn mồi đã chọn nạn nhân cuối cùng. Lửa đen trào ra từ vết cắt trên ngực cô, vá lại vảy vỡ, mỗi bước cô lao tới là địa chấn, như tử thần đạp qua tro tàn.
“Cô ta… cô ta không dừng lại…” Meredith nhìn về Ira, cô biết, đây là khoảnh khắc cuối.
Meredith bước tới rìa căn gác, sàn gỗ nghiêng ngả dưới chân, lửa tím liếm lên mắt cá, da phồng rộp, máu đen rỉ ra, nhưng cô không lùi.
“Mình không làm được gì cho họ… không cứu được ai…” Nội tâm cô gào lên, đau đớn và bất lực trào lên như sóng thần. Cô ngẩng lên, nhìn Ira tới gần hơn, móng vuốt chỉ còn cách vài mét, lửa đen xoáy thành lưỡi kiếm khổng lồ.
“Toàn bộ chuyện này là do mình. Mình không thể chạy…không thể trốn… chỉ còn cách này thôi…” Cô nghĩ, và một ngọn lửa khác bùng lên trong lòng cô – không phải tuyệt vọng, mà là quyết tâm điên cuồng, ngọn lửa của kẻ sẵn sàng chết để giữ lời hứa.
Cô ôm chặt cặp [Chronos Twin],
“Nếu em chết… thì cứ để em chết với anh…” Cô thì thầm trong đầu, không phải cầu nguyện mà là lời thề, lời thề của một kẻ không còn gì ngoài ý chí sống sót để đưa hắn thoát khỏi bóng tối này. Cô nhắm mắt, hít một hơi cuối cùng, khói đắng tràn vào phổi, rồi bước mạnh – không phải rơi tự do, mà là nhảy, nhảy hết sức để đáp xuống gần Raizen nhất, giữa biển lửa và móng vuốt của Ira.
Cô rơi, cơ thể trần truồng cắt qua không khí nóng rực, máu và tro bắn ra thành vệt dài, [Chronos Twin] lóe sáng ánh bạc trong tay. Gió rít qua tai, lửa tím từ Ira quét tới, chỉ cách cô vài phân, nóng đến mức da cô nứt toác lần nữa, nhưng cô không mở mắt – cô không cần nhìn.
Trong đầu cô, hình ảnh Raizen hiện lên, đôi mắt vàng hổ phách nhìn cô, không nói gì nhưng đủ để cô biết: cô phải đến được chỗ hắn. Cô không biết mình có sống sót, hay chỉ còn là một vệt tro trong gió... nhưng cô biết – khi cô rơi xuống, không phải một người, mà là một tín vật
“Mình không sợ… không sợ nữa…” Nội tâm cô bùng cháy, không phải vì sống, mà vì cô muốn Ira thấy – thấy cô, một kẻ phàm trần, dám lao thẳng vào lửa để bảo vệ thứ cô yêu.


0 Bình luận