Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên...
Mirage Mirage + AI: GPT 4.0 - Grok3 - PolyAI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 02: Dark Elf và mâu thuẫn của hiện tại

Chương 26: Chiếc đầm cháy

0 Bình luận - Độ dài: 2,254 từ - Cập nhật:

Ira lặng lẽ bay cao hơn, đôi cánh lửa vẫy nhẹ như đang ve vuốt gió đêm – nhưng mỗi cú khiến không khí dưới cánh cô vỡ ra từng mảng, nóng đến mức ánh trăng cũng phải rùng mình. Lửa không còn rực như trước – nó chuyển màu. Từ đỏ, sang đen, rồi tím sẫm – như một vết bầm của trời đêm. Một đốm sáng kỳ lạ xoay quanh cổ cô, như thể chính cơn giận đang kết tinh thành vật chất. Ira hạ mình xuống một chút, ngửa đầu, há miệng – không gào, không rít – mà là... một tiếng thì thầm. Nhỏ như tiếng lửa tàn, nhưng vang vọng như tiếng kinh cuối cùng của loài người. Và từ đó, hơi thở của sự yếu đuối trào ra – mảnh, đen, không hình thù. Nhưng nó bao trùm cả bầu trời.

Lũ mạo hiểm giả sâu bọ bắt đầu gục. Không một tiếng hét. Chỉ là chân khuỵu xuống, tay rũ ra, mắt mở trừng trừng như thể thấy được điều gì đó kinh khủng hơn cả cái chết. Cô không cần đụng tới chúng. Không cần chém, không cần phun lửa. Chúng ngã vì cô tồn tại.

Lão già giáp thép – kẻ đã từng đỡ một cú dung nham sống bằng hai thanh kiếm sáng rực – giờ lảo đảo, đầu cúi xuống như thể vai ông đang gánh một ngọn núi. Ông không run vì sợ – mà vì ý chí ông vừa bị rút cạn như máu chảy ngược khỏi tim.

 Goon – cái bóng của một kẻ từng gầm gừ như thú dữ – giờ ngồi bệt dưới đất, tay bám lấy thanh gỗ như kẻ sắp chết đuối bám vào cọng rơm. Hắn nhìn lên cô, không phải bằng căm thù, mà bằng ánh mắt của đứa trẻ thấy thần linh nổi giận vì tội mình không hiểu nổi.

“Không phải lửa sẽ giết các ngươi…” – Ira nghĩ, và miệng cô cong lên, nụ cười không chứa lấy một giọt nhân từ.

“Mà là sự thật. Sự thật rằng các ngươi không bao giờ có cơ hội.”

Pháp sư quỵ gối trước khi phép niệm xong. Nước bốc hơi khỏi tay nữ pháp sư tóc rối. Cung thủ trượt khỏi mái nhà, té gãy cổ, mũi tên rơi khỏi tay như kẻ đã quên mình từng là chiến binh. Ira nhìn từng gương mặt – không nhớ tên chúng, không cần phân biệt. Tất cả đều giống nhau: những kẻ ngước lên nhìn cô với hy vọng – và giờ đây, nhận ra sai lầm khi dám tin mình có thể chạm tới đỉnh núi.

Cô thấy chúng run rẩy. Và thấy lòng mình yên tĩnh lại. Không phải vì tha thứ. Không phải vì thương xót. Mà vì cơn khát của cô vừa được giải bớt. Không gì sảng khoái hơn khi nhìn kẻ từng nhìn ngươi với ánh mắt khinh mạn, giờ phải bò dưới chân ngươi như lũ chuột bị dội nước sôi. Cô không giết – không cần. Cô hủy lòng tin. Cô thiêu ý chí. Cô bóp nát cái thứ mà loài người gọi là "niềm tin vào chiến thắng" bằng một cái chớp mắt lạnh hơn cả bóng tối sâu nhất trong lòng đất.

“Raizen, ngươi thấy không?”  Cô thì thầm, dù hắn không nghe được – đang nằm đó, vô thức, dưới tay một đứa con gái khác.

“Chúng không xứng. Không ai xứng cả – ngoài ta.”

Cô bắt đầu hạ thấp xuống. Không phải như một chiến binh. Mà như một bản án được thi hành. Khói đen vây quanh cô như áo choàng của tử thần, và lửa đen rỉ ra từ đôi cánh mỗi khi cô đập xuống – không cháy sáng, mà cháy sâu, như kim châm vào linh hồn.

Vài phút trước…

Giữa tiếng gầm và mùi máu cháy khét lẹt, Meredith vẫn quỳ đó, tay siết lấy Raizen như thể nếu buông ra, hắn sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Hơi thở hắn yếu đến mức cô phải áp sát tai vào ngực hắn mới dám tin gã còn sống. Nhưng rồi, trong khoảng khắc ấy – khi cả thế giới dường như đang bốc cháy – cô nghe thấy một điều.

Một tiếng thì thầm. Khản đặc, mỏng như sợi chỉ, nhưng cắt qua cơn hỗn loạn như một lưỡi dao.

“Đó… không phải sức mạnh thật của cô ta đâu…”

Meredith sững người. Hắn đang nói. Raizen – kẻ tưởng đã lịm đi – vẫn còn đó, vẫn nhận thức được cơn ác mộng đang diễn ra.

“Cái mớ lửa đen kia… chỉ là một... dấu hiệu. Một bản sao yếu ớt. Cô ta... còn chưa thật sự mở mắt…”

Giọng hắn rời rạc, nhưng từng chữ nặng như chì. Meredith ngẩng lên, nhìn bầu trời đen kịt nơi Ira lượn vòng như bóng ma của sự tận thế. Từng cú quạt cánh khiến mặt đất rạn nứt, những tiếng hét dưới kia nhỏ dần – không phải vì kẻ thù lùi bước, mà vì chúng đang gục. Từng người. Từng đòn.

“Họ sẽ không trụ được đâu… vài phút nữa thôi, tất cả sẽ thành than…”

Một khoảng lặng. Meredith cảm thấy cả thân thể mình run lên, không chỉ vì sợ – mà vì cái giọng nói ấy… dường như đang trao cho cô một quyết định.

“…Em phải lên căn gác… lấy… [Chronos Twin]…”

Cô chết sững. Cặp song thương? Cái thứ hắn cất giấu tận tầng cao nhất căn gác – nơi chỉ hắn lui tới. Căn gác giờ chỉ còn là một mảnh tường cháy dở, cheo leo trên phần trụ chưa sụp của nhà trọ Bến Cảng. Những thanh xà gỗ cháy đỏ, lửa liếm lên từng tấm ván mục nát, mái đã sập một nửa, bụi tro cuộn lên như khói ma. Đó không còn là nhà. Đó là địa ngục treo lơ lửng.

Meredith quay đầu, nhìn lên. Ngọn lửa vẫn đang bốc cao, bóng dáng căn gác của Raizen nhấp nhô trong màn khói, mờ ảo như một ảo ảnh – hoặc như một nắm xương cuối cùng của quá khứ chưa kịp tan biến.

Cô nhìn lại Raizen – hơi thở hắn đứt quãng, nhưng đôi mắt vàng hổ phách mở hé, như thể hắn đang níu lấy ý thức bằng sợi chỉ cuối cùng, chỉ để truyền lại một điều.

“Làm đi… hoặc tất cả sẽ chết…”

Meredith nuốt khan. Đôi tay cô buông hắn ra lần đầu tiên – run rẩy, miễn cưỡng, nhưng dứt khoát. Cô đứng dậy, đôi chân loạng choạng vì máu và tro, mắt không rời khỏi tầng gác đang cháy. Bên kia là vũ khí mà hắn chưa bao giờ muốn cô chạm vào. Nhưng giờ… không phải vì hắn cho phép. Mà vì hắn không còn đường nào khác để cứu tất cả.

Cô đứng đó, đôi chân trần run rẩy trên sàn gỗ cháy xém, khói đen cuộn quanh như muốn kéo cô xuống. Tiếng gầm của Ira vang vọng, tiếng rên rỉ của đội bên kia nhỏ dần dưới màn sương đen tím, nhưng cô không nhìn lại – không dám nhìn lại. 

Meredith hướng mắt về căn gác của Raizen, nơi giờ chỉ còn là một đống xương gỗ cháy đỏ, lơ lửng cheo leo trên phần trụ cuối cùng của nhà trọ Bến Cảng. Lửa liếm lên từng thanh xà, tro bụi xoáy lên như linh hồn bị thiêu sống, và mái sập một nửa để lộ bóng tối sâu thẳm bên trong – nơi cặp [Chronos Twin] đang chờ.

Cô hít một hơi, khói đắng nghẹn cổ họng, làm mắt cô cay xè, nước mắt chảy xuống hòa với máu khô trên má. Chiếc đầm mỏng cô mặc – thứ duy nhất còn sót lại từ một ngày bình yên giờ đã xa – rách te tua, lem đầy tro và máu. 

“Làm đi… hoặc tất cả sẽ chết…” Lời Raizen vang lên trong đầu cô, không phải lời khẩn cầu mà là một mệnh lệnh, sắc lạnh như lưỡi dao hắn từng cầm. Cô nghiến răng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da rỉ máu. 

“Nếu anh còn sống… nếu anh còn nói được… thì em sẽ làm. Dù có chết cũng làm.” Nội tâm cô bùng cháy, không phải hy vọng, mà là một ngọn lửa tuyệt vọng – ngọn lửa của kẻ không còn gì để mất ngoài ý chí sống sót.

Cô bám vào bậc thang đầu tiên, gỗ cháy đỏ nóng rực, da tay dính chặt, rách toạc khi Meredith kéo mình lên, máu nhỏ xuống tí tách, bốc khói khi chạm sàn. Lửa tím phun lên từ dưới, quét qua chân, da nứt toác, máu đen rỉ ra vì độc hỏa tố của Ira. Cô cắn môi đến bật máu, tay run nhưng không buông, leo qua từng bậc vỡ. 

Chiếc đầm bén lửa, một vệt tím lan nhanh từ vạt áo, cháy xèo lên. Cô hét, không phải sợ mà là giận – giận Ira, giận Raizen, giận cả thế giới này. Tay cô giật mạnh, xé toạc chiếc đầm, vải rách rơi xuống, bùng lên thành ngọn lửa nhỏ rồi tan thành tro. Meredith trần truồng, da đỏ rực vì bỏng, máu chảy dài từ tay xuống chân, nhưng không che mình – không còn thời gian cho xấu hổ. 

“Nếu phải chết, cứ để tao chết như thế này – trần trụi, không sợ gì cả!” Cô gào trong đầu, ngọn lửa nội tâm cháy dữ hơn cả lửa ngoài kia.

Meredith bò qua khoảng trống giữa những đám lửa, móng tay cào vào gỗ cháy, máu và tro dính đầy, kéo mình lên tầng thứ hai. Lửa tím bùng mạnh hơn, không khí nóng đến mức phổi co lại, mỗi hơi thở là một nhát dao. Cô bám vào một thanh xà ngang, gỗ cháy đỏ rực, da lột ra từng mảng khi cô kéo mình qua. “[Chronos Twin]… [Chronos Twin]…” Tên vũ khí lặp đi lặp lại trong đầu cô như lời kinh, giữ bản thân tỉnh táo giữa cơn đau. Meredith đứng dậy, loạng choạng trên sàn tầng hai, cách căn gác của Raizen chỉ còn một tầng nữa – gần, nhưng xa như cả một vực thẳm.

Bỗng một tiếng rắc khô khốc vang lên trên đầu. Cô ngẩng lên, chỉ kịp thấy một thanh xà cháy đỏ ngã ập xuống, nặng trịch như bản án của trời. Cô giơ tay chắn theo bản năng, nhưng thanh gỗ đè xuống, lửa tím bùng lên, bỏng rộp cả cơ thể cô. Da cô nứt toác từ vai xuống ngực, máu đen chảy thành dòng, thịt cháy xèo xèo, mùi tanh nồng trộn khói làm cô muốn ói. Cô hét lên, vùng vẫy, tay cào xé, nhưng thanh xà không nhúc nhích – nó đè cô xuống sàn, lửa liếm lên lưng, tóc cô cháy xém, khét lẹt. 

“Không… không được…” Cô nghĩ, tuyệt vọng trào lên, mắt mờ đi vì khói và đau đớn. “Nếu mình không kịp… tất cả sẽ chết…” Nội tâm cô gào thét, nhưng cơ thể không nghe, tay run rẩy, yếu dần dưới sức nặng và ngọn lửa.

Rồi, giữa bóng tối và lửa, một bàn tay ấm áp chạm vào vai cô – không thật, nhưng rõ ràng, như một luồng gió dịu xuyên qua địa ngục. Cô ngẩng lên, chẳng thấy ai, chỉ cảm nhận hơi ấm lan từ vai xuống ngực, kéo cô dậy trong tâm trí. 

“Đứng lên…” Một giọng nói vang lên, không phải Raizen, không phải bất kỳ ai cô biết – mỏng manh, xa xăm, nhưng mạnh mẽ như mệnh lệnh của thần linh. Thanh xà rung lên, rồi bật ra khỏi người cô, như bị một sức mạnh vô hình đẩy đi. Cô mở mắt, khói đen che mờ mọi thứ, nhưng trước mặt cô là những đốm trắng li ti, lơ lửng, sáng rực như sao giữa đêm đen, dẫn lối lên tầng cuối – căn gác của Raizen.

Cô bò dậy, cơ thể trần truồng run rẩy, da cháy đen loang lổ, máu chảy thành vệt. 

“Ai đó… cái gì đó… đang giúp mình…” Cô nghĩ, lòng bùng lên một ngọn lửa mới – không phải tuyệt vọng, mà là niềm tin mù quáng vào những đốm sáng ấy. Cô bám vào mảnh gỗ vỡ cuối cùng, kéo mình lên, từng đốm trắng bay trước mặt, dẫn cô qua khói và lửa. 

Và rồi, Meredith chạm đến tầng gác, sàn gỗ nghiêng ngả, rung chuyển dưới mỗi bước chân. Lửa tím và khói đen tràn ngập, che khuất tầm nhìn, nhưng cô thấy nó – cặp [Chronos Twin], hai thanh song thương nằm trên một chiếc bàn gỗ cháy dở, lưỡi thép bạc bóng lóe sáng kỳ lạ giữa ngọn lửa. 

Cô lao tới, tay chạm vào cán thương. Chúng không gào rú lên như phản đối. Cũng không cháy bỏ tay cô. Chúng chỉ lạnh – lạnh đến tê tái, như thể đang thử xem người cầm có dám giữ lời thề chết thay cho kẻ sở hữu thật không.

“Nó sống… nó biết mình không phải anh ấy…” Cô nghĩ, nhưng không buông – cô siết chặt, kéo mạnh, hai thanh thương rời khỏi bàn, nặng trịch trong tay cô như mang theo cả linh hồn của Raizen.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận