• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 02: Dark Elf và mâu thuẫn của hiện tại

Chương 19: Thứ đang xảy ra

0 Bình luận - Độ dài: 2,034 từ - Cập nhật:

Raizen nâng ly rượu, để chất lỏng sánh nhẹ trên thành ly, rồi hớp một ngụm. Hắn không vội đáp, chỉ đưa mắt về phía ô cửa sổ của quán trọ.

"Cô cũng nghe rồi?"

"Khó mà không nghe. Tin đồn lan nhanh hơn bất cứ dịch bệnh nào."

Cô xoay nhẹ ly rượu trong tay, ngón tay miết trên thành miệng.

"Suốt ba tháng qua, những kẻ trở về từ Void Crypt không sống nổi quá ba tuần. Ban đầu, người ta bảo đó chỉ là một cơn sốt lạ – cho đến khi những cơn ho khan biến thành những trận nôn mửa. Họ nôn ra một thứ đặc quánh, đen kịt như hắc ín, thứ chất lỏng bốc mùi tanh nồng như máu cháy. “ 

Meredith thở dài.

“Rồi cơn co giật bắt đầu. Cả cơ thể vặn vẹo, xương cốt như muốn bẻ gãy từ bên trong. Những ngón tay co quắp thành một dáng méo mó, da thịt căng chặt như thể đang bị kéo căng từ một thứ gì đó bên dưới. Đến khi cơn đau kết thúc, họ không còn là chính họ nữa. Da thịt chuyển sang một sắc đen loang lổ, tựa như có thứ gì đó đang thối rữa ngay bên trong mạch máu. Và họ chết. Nhưng khi cái xác đã chết, chúng lại… không còn trông như con người, một lần nữa."

Raizen nhìn cô, không nói gì. Meredith đứng dậy, đi về phía kệ rượu. Không quay lại nhìn hắn, nhưng giọng cô vọng lại, trầm và nặng như khói đọng trong phổi.

"Một tuần trước, vài thi thể đã được lôi ra từ con hẻm sau chợ."

Cô dừng lại, như thể đang chọn rượu, nhưng thực ra chẳng hề để tâm.

"Không ai chạm vào. Không phải vì sợ bệnh, mà vì hình dạng của chúng. Ngón tay dài ra, như thể xương tiếp tục phát triển ngay cả khi chủ nhân của nó đã ngừng thở. Da căng chặt, nứt nẻ với những đường vân đen loang lổ. Và đáng sợ nhất…"

Cô nhấp một ngụm rượu, giọng nói gần như thì thầm.

"Đôi mắt vẫn mở."

Raizen đặt ly xuống mặt quầy với một tiếng cộc nhẹ.

"Không ai biết chúng đã nhìn thấy cái gì trước khi chết. Nhưng bất cứ thứ gì đó là… nó khiến chúng hoảng loạn đến tận giây phút cuối cùng."

Meredith bật cười, nhưng không có chút vui vẻ nào trong đó.

"Thứ đáng sợ không phải là căn bệnh, mà là cách con người đối xử với nó."

Bên ngoài, một cơn gió lùa qua, làm rung lên một chùm chuông gió ở căn nhà đối diện.

"Lúc đầu, mọi người còn cố gắng tìm hiểu. Nhưng rồi…" Cô nhấc ly rượu lên, lắc nhẹ, để chất lỏng bên trong xoay tròn. "Chính quyền Felariel vào cuộc. Quan quân đến, thu dọn tất cả. Không có đám tang. Không có lời giải thích. Họ gom xác lại và đốt sạch ở bãi đất trống ngoài thành."

Raizen khẽ cười, nhưng chẳng có gì là hài hước.

"Không ai phản đối. Không ai hỏi han. Họ nhìn ngọn lửa cháy ngùn ngụt, mùi thịt cháy khét lẹt tràn ngập không khí, rồi chỉ đơn giản... bước đi."

Meredith hạ ly rượu xuống, tay khẽ siết lại trên thân ly.

"Tất nhiên rồi. Vì họ vẫn còn sống. Và khi còn sống, ai cũng có thể phớt lờ cái chết của kẻ khác."

Bên ngoài, tiếng gió thổi qua những con hẻm tối , tiếng giày lộc cộc thưa thớt trên mặt đá. Thành phố cảng vào buổi tối vốn không phải thế này. Trước đây, mỗi khi màn đêm buông xuống, phố phường vẫn có sức sống riêng của nó, những quán rượu sáng đèn, tiếng nhạc vọng ra từ những góc đường. 

Giờ đây, sự náo nhiệt ấy vẫn còn – nhưng chỉ ở những khu vực nhất định. Một số chỗ đã trở nên vắng lặng một cách bất thường. Một số căn nhà đóng chặt cửa từ sớm. Và nếu nhìn kỹ, có thể thấy những bùa hộ mệnh treo vội vã trước cửa từng gia đình. Thành phố này vẫn đang vận hành, nhưng nó đang phân rã trong im lặng. Nơi đây, người chết vẫn chết. Nhưng người sống thì vẫn tiếp tục sống. 

Raizen đặt ly rượu vào trong quầy, không uống nữa.

"Vậy họ nói gì?"

Meredith tựa hông vào quầy, mắt nhìn hắn.

"Họ bảo đó không phải dịch bệnh. Không lây lan. Chỉ những kẻ vào Void Crypt và bị thương mới mắc phải nó." Cô đáp, giọng trầm xuống đôi chút.

"Nhưng lạ lắm. Không ai bị ép buộc cách ly, không có lệnh cấm. Chỉ cần nghe ai đó từng vào Void Crypt, và khoảng cách sẽ tự nhiên được thiết lập. Một cái nhìn lướt qua là đủ. Một bước chân lùi lại là đủ. Sự xa lánh đã trở thành bản năng."

Raizen đi về phía dãy bàn dài trong gốc phòng, ngồi bịch xuống. Đôi mắt mỉa mai những gì hắn sắp nói:

"Nếu họ bệnh, họ sẽ chết. Nếu họ chết, họ sẽ bị đốt. Không ai phản đối. Không ai đặt câu hỏi." 

Raizen vốn không thích điều này. Hắn không thích cái cách mà mọi người chấp nhận nó quá nhanh chóng. Không thích cái cách mà lũ quan quân luôn có mặt trước cả khi một thi thể được phát hiện. Không thích cái cách mà chính quyền nói “không lây lan”, nhưng mọi người lại rời xa những kẻ sống sót.

Không thích cái cách thành phố cảng này vẫn tiếp tục vận hành như thể chưa từng có gì thay đổi. Và cũng không thích cái cách mà, dù đang ở giữa một nơi tấp nập, hắn vẫn cảm thấy như thể có thứ gì đó đang theo dõi mình từ trong bóng tối. 

Meredith cười khẽ. Cô nhấp một ngụm rượu, để chất lỏng ấm lan xuống cổ họng.

"Người sống luôn có một điểm chung, Raizen."

Cô đặt ly xuống bàn, chậm rãi, để âm thanh thủy tinh va chạm vang lên giữa không gian yên tĩnh.

"Họ luôn tin rằng mình sẽ không phải là người tiếp theo."

Raizen cười nhẹ, ngã người ra ghế, nhìn về phía cánh cửa thông qua quán cà phê.

"Vậy còn cái bóng ở cảng thì sao?" Thứ đứng đó mỗi tối. Chỉ nhìn ra biển. Đưa theo những kẻ đã chết đến một nơi nào đó ngoài kia."

Meredith không đáp ngay. Cô rót thêm rượu vào ly, động tác vẫn vững vàng, nhưng bàn tay có phần chậm lại hơn trước. Raizen vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhưng đôi mắt đã sớm hướng về cô gái.

"Hắn trông giống Arcadith, phải không?"

Meredith đặt chai rượu xuống kệ, âm thanh thủy tinh va chạm vang lên khẽ khàng trong không gian tĩnh lặng. Cô nâng ly lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, như thể muốn để hơi rượu xua đi những suy nghĩ vừa ùa về.

Rồi cô đáp, giọng bình thản đến kỳ lạ:

"Không phải Arcadith."

Raizen không chớp mắt. Meredith đặt ly xuống, ánh mắt vẫn hướng về quầy rượu, nơi những chai thủy tinh xếp ngay ngắn phản chiếu hình bóng mờ nhạt của chính mình.

"Anh trai tôi đã chết rồi. Bức thư đó đã nói rõ."

Cô nói vậy, như một sự thật hiển nhiên, như thể chẳng có gì đáng để bàn thêm. Nhưng đôi vai cô hơi cứng lại. Raizen có thể nhận ra. Bàn tay Meredith siết chặt quanh thân ly, đến mức những khớp ngón tay hơi trắng bệch. Đôi mắt cô tối đi, như bị phủ một lớp màn mờ.

Trong khoảnh khắc đó, giữa những cái bóng đổ dài từ ánh trăng qua cửa sổ, giữa mùi rượu và sự tĩnh lặng đến nghẹt thở - có thứ gì đó rất nhỏ vụn vỡ trong cô. Không ai nghe thấy. Không ai nhìn thấy.

Meredith nhấc ly rượu lên một lần nữa, ánh mắt lặng lẽ phản chiếu màu rượu đỏ thẫm.

"Anh cũng biết mà, Raizen. Thành phố này đầy rẫy những lời đồn."

Cô nghiêng ly, để chất lỏng sóng sánh theo vòng xoay. Giọng cô vẫn bình thản, nhưng lần này, có chút gì đó mỉa mai, pha lẫn cả chán nản.

"Những lão mạo hiểm giả già nua, những kẻ đã uống cạn cả một đời phiêu lưu, giờ đây chỉ còn biết ôm lấy quá khứ mà lảm nhảm về những điều không ai kiểm chứng."

Cô đặt ly xuống bàn, đầu ngón tay miết nhẹ trên thành ly, như thể đang nghiền nát một suy nghĩ nào đó giữa những đầu ngón tay.

"Cái bóng đó - nếu nó thực sự tồn tại - chỉ là sự tưởng tượng của những kẻ đã quá già để chấp nhận thực tế. Họ muốn chứng tỏ rằng bản thân còn giá trị với cuộc đời này, hơn là những gánh tạ không ai muốn vác."

Raizen không phản bác. Hắn chỉ nhìn cô. Meredith biết điều đó. Cô biết hắn đang nhìn thấy những gì cô không nói ra. Nhưng cô không cho phép mình chậm lại, không cho phép mình lung lay.

"Arcadith đã chết rồi."

Cô lặp lại, như thể muốn tự khẳng định một lần nữa. Meredith không tin vào bóng ma. Cô không tin vào những huyền thoại rẻ tiền mà những kẻ già cỗi nhai đi nhai lại để níu kéo chút vinh quang của quá khứ.

Nhưng… Nếu cái bóng đó thực sự tồn tại, nếu thứ đó đứng đó mỗi đêm, lặng lẽ nhìn ra biển như những gì người ta đồn đại - Dù nó là gì đi nữa… 

… Cô vẫn chắc chắn một điều. Nó không phải Arcadith. Không phải người anh trai mà cô từng yêu thương. Không phải Arcadith mà cô nhớ đến mỗi khi nhắm mắt. 

Raizen vẫn im lặng, và cô cũng vậy. Chỉ có ly rượu trong tay cô run nhẹ, rất khẽ cùng đôi môi mím lại như thể muốn nuốt đi một điều gì đó. Meredith không khóc. Nhưng cô nhớ Arcadith. Nhớ rất nhiều.

“Nhưng mà Raizen à, tôi không rủ anh xuống đây để nói những chuyện này.” Cô rót thêm một ly rượu, đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến lại dãy ghế dài nơi hắn đang ngồi. Chiếc đầm ngủ mỏng lướt nhẹ theo từng chuyển động, thứ vải mềm ôm lấy đường cong tuổi trẻ một cách hờ hững nhưng cố ý. Cô ngồi xuống ngay cạnh hắn, gần đến mức đầu gối gần như chạm vào nhau, hơi ấm da thịt len lỏi qua lớp vải mỏng, vương vấn trong khoảng cách mong manh giữa họ.

Raizen cảm nhận rõ điều đó. Hắn không rời mắt khỏi ly rượu mà Meredith vừa đưa, nhưng cũng không thể giả vờ không nhận ra.

"Vậy thì cô rủ tôi xuống đây để làm gì?" Giọng hắn không có vẻ né tránh, nhưng cũng chẳng đẩy xa hơn.

Meredith khẽ nghiêng đầu, một tay chống lên cằm, đưa mắt chậm rãi lướt dọc theo gương mặt hắn. "Anh biết đấy… Tôi nợ anh nhiều hơn chỉ một lời cảm ơn."

Raizen khẽ nheo mắt, cuối cùng cũng quay sang nhìn thẳng vào cô. Gương mặt cô gần hơn hắn nghĩ, đôi mắt đỏ mờ ảo trong ánh đèn, đôi môi hé mở như chờ đợi một lời phản hồi. Một phần hắn biết rõ đây là men rượu, là xúc cảm của những ngày dài mệt mỏi, là cơn cô độc đang dồn nén trong cô gái trẻ. Nhưng một phần khác lại nhận ra rằng, ngay lúc này, Meredith không còn là con nhóc ngây thơ của ngày trước.

Hắn vẫn chưa đáp, nhưng Meredith lại không có ý định chờ đợi. Cô nghiêng người thêm chút nữa, chỉ vừa đủ để hơi thở của mình phả nhẹ lên làn da sẫm màu của hắn. "Anh không nói gì à, Raizen?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận