Tập 05

Chương 6: Kim đồng hồ đã ngừng chạy?

Chương 6: Kim đồng hồ đã ngừng chạy?

Vài ngày trôi qua, ngay trước thềm tháng Mười Hai.

Tại Elendil, trong phòng riêng của Ren ở dinh thự Claudel, sau khi cậu trở về từ chuyến đi đến Eupheim.

Đó là lúc sau khi cậu vừa dùng bữa tối xong.

"Phần thưởng nhiệm vụ này không phải là quá cao rồi sao?"

Cậu lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào thứ đặt trên bàn.

"Kuu~?"

Kukuru, đang ngồi trên bàn, nghiêng đầu như thể muốn hỏi "Vậy sao?" rồi cũng nhìn vào món đồ được đặt trên đó.

Kukuru là một ma thú đáng yêu được nở ra từ Lam Châu Serakia với vật tế là một mảnh sừng của Asval, toàn thân nó được bao phủ bởi bộ lông mềm mượt. Khi nhóm của Ren lên tàu Gardinight đến Eupheim, nó đã cùng cô hầu Yuno ở lại dinh thự trông nhà.

"Nhóc tò mò à?"

"Kuu."

Dù trả lời ngay lập tức, nhưng có vẻ Kukuru không mấy hứng thú.

Kukuru ngáp một cái trong khi vẫn đang lơ lửng giữa không trung.

"...Chắc là vậy rồi."

Có lẽ việc nó không có hứng thú cũng là điều dễ hiểu.

Lò Long Mạch.

Dù chỉ có kích thước vừa đủ để cầm bằng hai tay, nhưng đây là một cái lò có thể tạo ra năng lượng từ nguyên liệu là ma thạch. Một vật phẩm đặc biệt được tạo ra bằng cách kết hợp với lõi của Long Chủng.

Nó ra đời từ hơn một trăm năm trước tại Hoàng quốc Shergald trên Thiên Không Đại Lục.

Công suất mà nó tạo ra vẫn rất đáng nể ngay cả trong thời hiện đại, nhưng vấn đề là việc sử dụng nó lại cực kỳ khó khăn.

Ren không thể hiểu được các thông số kỹ thuật chi tiết, nhưng đây là một món đồ có cá tính mạnh, vừa đắt tiền lại vừa khó dùng.

Nói một cách đơn giản, nếu dùng sai cách, nó sẽ phát nổ.

Với một sức công phá khủng khiếp.

...Có lẽ vì ngài ấy ghét Shergald nên mới dễ dàng cho mình như vậy.

Ragna ghét Hoàng quốc Shergald, quê hương của tổ tiên ông trên Thiên Không Đại Lục.

Nhưng vì Lò Long Mạch là một vật phẩm có giá trị nên ông đã giữ nó, và có lẽ vì Ren đã mở được cánh cửa không thể mở nên nó đã trở thành phần thưởng.

Dù có nhiều suy đoán, nhưng Lò Long Mạch là một món đồ đắt tiền nên chắc chắn không phải là một món quà thất lễ. Chỉ là, Ren có giữ một thứ như thế này bên mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Mà nhắc mới nhớ, chuyện dòng nước ở Eupheim không biết đã ra sao rồi nhỉ."

"Kuu~?"

"Là chuyện ở nơi mà tớ vừa đi về đó──── mà nói vậy chắc nhóc cũng không hiểu đâu nhỉ."

"Kuu."

Rốt cuộc, cậu chỉ biết rằng cho đến khi rời khỏi thành phố lớn đó, nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ.

Vì lãnh chúa là Ulysses nên khó có thể nghĩ rằng vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng nó vẫn thoáng qua trong đầu cậu.

Khi Ren đang tập trung suy nghĩ lại về Lò Long Mạch, có tiếng gõ cửa phòng cậu.

Nghe thấy câu trả lời của cậu, Licia ló mặt vào từ sau cánh cửa.

"Ren? Lát nữa chúng ta sẽ đi vung kiếm một chút như đã bàn... A, bức tranh đó, cậu treo lên rồi à."

Bức tranh tìm thấy ở cô nhi viện trong Phố Cổ bị ngập nước đã được treo trong phòng của Ren. Licia nhìn bức tranh rồi bước đến bên cạnh cậu.

"Kukuru cũng ở đây à. Lúc nãy Yuno đang tìm nhóc để báo đến giờ ăn đó."

"Kuu!? Kuu kuu!"

Kukuru trả lời Licia, rồi lao nhanh ra khỏi phòng như thể để đổi chỗ cho cô. Thấy vậy, Licia mỉm cười "Đi mất rồi" rồi hướng sự chú ý sang Lò Long Mạch.

"Thứ đó là một vật có từ rất lâu rồi nhỉ, Lò Long Mạch ấy."

"Vâng. Tuy là một cái lò cũ nhưng sức mạnh của nó không thua kém gì những cái lò hiện đại đâu ạ. Ngoại trừ việc nếu dùng sai cách nó sẽ gây ra một vụ nổ lớn có thể quét sạch cả một thị trấn, thì nó là một món đồ rất tốt."

"...Điểm cần chú ý đó không phải là quá lớn sao?"

"Lớn một cách chí mạng luôn ạ."

Licia giật giật bên má nhưng vẫn giữ được vẻ yêu kiều, còn Ren thì đang có những suy nghĩ khác.

"Nhưng cậu không nghĩ là Verlich-san có thể sử dụng nó một cách hiệu quả sao?"

"A! Có thể lắm!"

Đầu thu, Ren và Licia đã được Estelle dẫn đến thăm xưởng của Verlich.

Trước và sau khi đi săn Lesser Griffon, Verlich có nhắc đến chuyện cái lò. Lò Long Mạch này có thể sẽ là giải pháp cho con tàu ma đạo Lemuria đang được sửa chữa.

"Có được không? Dù sao đây cũng là thứ Ren nhận được mà."

"Không sao đâu. Tớ cũng muốn sớm được lên con tàu Lemuria mà. Với lại, tớ có giữ thứ này cũng không có dịp dùng."

"Để trang trí thì... với câu chuyện lúc nãy chắc cũng không được nhỉ."

Và cậu cũng không hề có ý định bán nó đi chỉ vì nó hiếm.

◇ ◇ ◇ ◇

Sáng ngày nghỉ, đã hơn chín giờ, nhiều người đang đi lại trên đại lộ của Elendil.

Licia tỉnh giấc trong phòng mình, lề mề ngồi dậy trên giường rồi chỉnh lại phần ngực áo ngủ xộc xệch.

Cô đứng dậy và vén tấm rèm che cửa sổ như mọi khi.

"Hôm nay trời cũng đẹp────"

Đáng lẽ cô đã nói tiếp "quá".

Gần đây, mỗi buổi sáng đều có thể thấy dấu vết của tuyết rơi mỏng. Khi cô định mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành buổi sáng,

"Ể?"

Licia nhận ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ có gì đó khác với mọi khi.

Mái tóc cô khẽ bay trong làn gió sớm lùa vào từ cửa sổ.

Vội vàng thay đồ, Licia đi thẳng đến phòng làm việc, nơi đáng lẽ cha cô, Lezard, đang ở đó.

"Cha!"

Trong phòng làm việc có hai người, Lezard và Ren.

Cả hai quay mặt về phía Licia, người đã chỉnh trang y phục và bước vào.

"Xem ra Licia cũng nhận ra rồi."

"Vâng... Con cảm thấy có gì đó khác mọi khi...!"

Với bước chân bồn chồn hơn thường lệ, Licia đi vòng ra sau lưng cha mình đang ngồi trên ghế sofa và tiến lại gần Ren đang đứng bên cửa sổ.

"Chào buổi sáng. Ren cũng nhận ra rồi nhỉ."

"Vâng. Tớ cũng vừa dậy là thấy ngay."

Sự khác thường mà Licia nhận ra ngay khi tỉnh giấc, chính là ở Đại Tháp Đồng Hồ.

Tòa tháp đồng hồ khổng lồ, biểu tượng của Elendil này──── đã xảy ra một biến cố.

"Tớ đã nghĩ không biết nó có đột nhiên hoạt động trở lại không, nhưng đúng là không có chuyện đó nhỉ."

Ren nói, và Licia cũng nhìn ra ngoài cửa sổ theo cậu.

Bây giờ mới chỉ hơn chín giờ vài chục phút, nhưng mặt đồng hồ của Đại Tháp lại chỉ mười một giờ. Đồng hồ trong dinh thự không hề sai.

Điều đó có nghĩa là────

"Đây là lần đầu tiên tớ thấy Đại Tháp Đồng Hồ ngừng hoạt động đó."

Chính là như vậy.

Mười giờ rưỡi, khoảng một giờ sau khi Licia kinh ngạc, cả nhóm rời khỏi dinh thự và đứng trước Đại Tháp Đồng Hồ.

Quảng trường trước tháp, nơi thường ngày luôn tấp nập người qua lại vào ngày nghỉ, hôm nay đã bị cấm vào theo lệnh của Lezard.

Biện pháp đó đã được thực hiện từ trước khi Licia thức giấc.

"Khụ, khụ."

Mở cánh cửa vào bên trong Đại Tháp Đồng Hồ, một cô gái ho vì bụi bặm bước ra, đó là Nemu.

Cô gái có tổ tiên là một trong Thất Anh Hùng đã xây dựng nên tòa tháp này, người được mệnh danh là Thần Ma Cụ, đang có mặt ở đây.

"Ư~... Leo lên thôi mà cũng mệt quá đi~..."

"Cậu vất vả rồi. Ừm... cậu ổn chứ?"

Licia đưa khăn và nước cho Nemu để an ủi, Nemu đáp lại bằng nụ cười và giọng nói tươi sáng như mặt trời mùa hạ.

"Tớ ổn! Chỉ là đùi hơi giật giật một chút thôi! Cậu thử sờ xem?"

"Thôi, không cần đâu."

"Ể~... Chỗ này mà cậu không hùa theo thì chán lắm đó."

"...Rồi rồi. Như thế này được chưa?"

Nemu là đại diện của nhà Altia được cử đến sau khi nhận được liên lạc.

Với tư cách là người của gia tộc Altia, vốn từ lâu đã đảm nhận việc quản lý Đại Tháp Đồng Hồ, cô đã đến và tìm hiểu nguyên nhân của sự cố cho đến lúc nãy.

Nemu trong bộ trang phục lao động đáng yêu nói,

"Thưa Tử tước Claudel, thiết bị an toàn đã được kích hoạt ạ."

Dù nhà Claudel cũng tham gia vào việc quản lý Đại Tháp Đồng Hồ, nhưng như Ren đã xác nhận trước đó, phần lớn vẫn thuộc quyền quản lý của Đế thành.

Tuy nhiên, Lezard cũng không thể ngồi yên. Với tư cách là lãnh chúa của Elendil, ông có một vài việc cần phải nắm bắt tình hình và thực hiện.

"Như đã báo cáo trước đây, bên trong Đại Tháp Đồng Hồ này có một vài linh kiện nhỏ luôn được truyền ma lực────"

Đó là những thứ do Milim Altia, tổ tiên của nhà Altia và là một trong Thất Anh Hùng, đã chuẩn bị.

Đó là một thiết bị an toàn hoạt động để khi các linh kiện đó bị hỏng, nó sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ tòa tháp. Nó được thiết kế để dừng hoạt động của Đại Tháp khi phát hiện sự xuống cấp hoặc bất thường của linh kiện.

Do đó, lần này là một sự cố ngừng hoạt động đã được dự tính trước.

"Hệ thống mà tổ tiên Nemu đã tạo ra không có vấn đề gì. Linh kiện mà Nemu nói đã bị xuống cấp, đến lúc phải thay thế nên nó đã tự động dừng lại ạ."

"Vậy là, không phải toàn bộ đều bị hỏng hóc sao."

"Về điều đó xin ngài cứ yên tâm. Nemu và nhà Altia chúng tôi đều kiểm tra định kỳ cả. Đây là một sự cố dừng đã được dự tính, nên ngược lại có thể nói là nó đang hoạt động bình thường."

"Nếu vậy thì, đây là một cơ hội tốt."

Lezard nhớ lại. Đây là điều đã được quyết định từ trước trong quá trình kiểm tra tình hình Đại Tháp Đồng Hồ định kỳ.

"Nếu tôi không nhầm thì trước đây, Anh tước Altia đã khuyên rằng chúng ta nên thay thế một vài bánh răng và các linh kiện khác. Có lẽ nên nhân cơ hội này để thay thế chúng."

"Bánh răng đã được chuẩn bị ở Đế đô rồi, nên có lẽ có thể vận chuyển đến được ạ."

Nếu đã quyết định như vậy thì có rất nhiều việc phải làm. Dù tình hình đột ngột, nhưng họ đã chuẩn bị trước cho những lúc như thế này.

Mặt khác, linh kiện đã hết tuổi thọ lại là chuyện khác. Về vấn đề đó, Nemu tự tin tuyên bố rằng không thể giao cho ai khác.

"Thứ đó chỉ có người của nhà Altia mới làm được thôi. Vì đó là linh kiện truyền động lực của Đại Tháp Đồng Hồ qua các bánh răng và các ma cụ khác."

Linh kiện mà chỉ Nemu mới có thể chế tạo, do tính chất của nó, không thể làm sẵn được.

Nó tồn tại một khía cạnh phiền phức là phải sử dụng kim loại đặc biệt và phương pháp gia công đặc biệt để chế tạo, nên sau khi hoàn thành phải thay thế càng sớm càng tốt.

"Đó có phải là một loại kỹ thuật bí truyền của nhà Altia không?"

"Đúng vậy đúng vậy! Đại Tháp Đồng Hồ có nhiều điểm phức tạp do quá trình xây dựng của nó. ────Thế nên,"

Nemu đấm thump vào bộ ngực đầy đặn của mình.

"Tất cả cứ giao cho Nemu! Nemu được cử đến với tư cách là đại diện của nhà Altia mà! Linh kiện Nemu cũng sẽ làm vèo một cái là xong!"

Nemu từ trước đến nay đã nhiều lần góp sức vào việc quản lý tòa tháp này, nên không có lý do gì để nghi ngờ lời nói của cô.

Chẳng mấy chốc, các văn quan và kỵ sĩ được cử đến từ thành đã tới. Cuộc thảo luận tiếp tục với sự tham gia của họ, và các bước đi để phục hồi đã được chốt lại.

Nemu cũng giao lại cuộc thảo luận cho người hầu của nhà Altia và bắt chuyện với Licia và Ren.

"Chà, đột ngột thật nhưng đúng là một công việc đáng làm!"

"Xin lỗi cậu nhé, dù là ngày nghỉ. Nemu chắc cũng đang nghỉ ngơi ở dinh thự mà."

"Đâu có. Chính vì là ngày nghỉ nên tớ đang định nghiên cứu ma cụ đây. Nên ngược lại có khi lại là một ngày nghỉ tuyệt vời! Tớ có thể mày mò Đại Tháp Đồng Hồ nhiều hơn mọi khi mà!"

Tiểu thư nhà Altia nói với giọng hào hứng, đôi mắt lấp lánh.

"Tớ thỉnh thoảng vẫn một mình đến đây mày mò Đại Tháp, vui lắm đó!"

Nhân tiện, cô nói.

"Licia-chan này, lát nữa cậu có rảnh không?"

"Trước khi tớ dậy thì có, nhưng bây giờ thì hơi khó."

"A cha... Tử tước Claudel đã giao việc cho cậu rồi à?"

"Ban đầu tớ chỉ định đi mua sắm với Ren thôi. Nhưng đã thành ra thế này thì tớ cũng không thể rong chơi được, đúng không?"

"Hừm hừm. Hai người vẫn thân thiết như mọi khi nhỉ."

Licia hơi đỏ mặt, quay đi và nói "Không được à?" trong khi dùng một tay vuốt nhẹ mái tóc.

"Nhưng nếu tớ rảnh thì có chuyện gì sao?"

"Vì phải làm linh kiện cho nhanh nên tớ định nhờ cậu đi cùng Nemu đến khu rừng."

"Đến khu rừng?"

"Đúng vậy. Vì chúng ta phải đến cái hồ ở sâu trong rừng."

Ren đang nghe chuyện liền "À" một tiếng và vỗ tay mà không phát ra tiếng.

Đúng là có một cái hồ như vậy. Đó là nơi mà trước đây Ren đã săn bắt một lượng lớn cá Berserk.

Cậu nhớ lại rằng mùa xuân năm sau khi cậu săn bắt, số lượng cá thể đã giảm đi, và từ đó cậu đã quyết tâm mạnh mẽ sẽ tránh việc săn bắt quá mức.

Trong hồ đó có một loại kim loại dễ truyền ma lực. Nemu định sẽ gia công chúng tại chỗ và mang linh kiện đã hoàn thành đến Đại Tháp Đồng Hồ.

"Linh kiện mà có thể làm dễ dàng như vậy sao?"

"Ôi dào~? Licia-chan đang coi thường Nemu đó à~?"

"Không phải mà. Tớ chỉ hỏi là dù có là Nemu thì cũng vất vả lắm phải không thôi."

"Về chuyện đó thì không sao đâu, đừng lo! Nhưng đi một mình thì hơi cô đơn nên tớ muốn cậu đi cùng."

Tất nhiên cô cũng muốn Ren đi cùng.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Ren lại khác.

"Tớ định sẽ giúp đỡ ở phía Đại Tháp Đồng Hồ."

Việc Ren không ở bên cạnh Licia đã xảy ra nhiều lần trước đây. Một khu rừng hay cái hồ quanh Elendil chẳng phải là vấn đề lớn đối với hai người họ.

"Hả? Giúp gì ở đây cơ?"

"Việc xử lý xung quanh các bánh răng có vẻ sẽ rất vất vả... chủ yếu là trọng lượng của chúng. Lúc thay thế có tớ ở đó chắc sẽ dễ dàng hơn."

Nemu, người đã quên mất điều đó, vỗ mạnh hai tay vào nhau.

"Xin lỗi! Đúng rồi nhỉ! Nemu cũng đã xem qua nên biết, việc tháo dỡ các bánh răng và vận chuyển cái mới chắc sẽ vất vả lắm...!"

"Không sao đâu ạ. Chừng đó thì không thành vấn đề."

Với sức của Ren, việc thay thế bánh răng sẽ tiến triển thuận lợi và việc thay linh kiện cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành.

Lúc này, Nemu "A!" một tiếng và vỗ tay.

"Trước khi rời Đế đô tớ đã gặp Sera-chan, cậu ấy nói cũng sẽ đến xem tình hình đó. Nên hay là tớ rủ cả Sera-chan đi cùng."

"Cậu chưa hỏi Sera mà đã tự quyết định vậy có được không?"

"Chắc không sao đâu. Cậu ấy trông có vẻ rảnh rỗi mà."

"V-vậy sao..."

Licia không còn muốn nói gì thêm với một Nemu tự do như vậy nữa và bắt đầu giao phó mọi việc cho cô.

Khoảng mười mấy phút sau, Sera, người vừa được nhắc đến, một mình đến Đại Tháp Đồng Hồ.

"Sera-chan, bọn Nemu sắp tới sẽ cố gắng để sửa chữa, cậu có muốn đi cùng không?"

"...Licia, cậu giải thích rõ ràng cho tớ được không?"

"Ừ. Tất nhiên rồi."

"Này này!? Sao không hỏi Nemu!?"

"Còn không phải tại Nemu đã lược bỏ hết phần giải thích giữa chừng sao!"

Sau khi nghe chuyện, cuối cùng Sera cũng đã hiểu ra.

Dù có vài điều muốn phàn nàn về việc bị tự ý cho là rảnh rỗi, nhưng nói ra cũng chỉ thêm phiền phức.

Hiểu rõ tình hình, Sera búng nhẹ vào trán Nemu.

"Auu."

"Lần sau phải giải thích cho đàng hoàng đấy."

"Vâng~" Nemu vừa nói vừa lè lưỡi, rồi cười trước màn đùa giỡn vừa rồi.

"Mà chuyện khác, có Ren ở đây thì dù ra ngoài Elendil cũng không sao đâu nhỉ?"

"Không. Ren sẽ ở lại đây giúp việc ở Đại Tháp Đồng Hồ. Vì phải vận chuyển bánh răng và các linh kiện lớn."

"Vậy à, còn phải tháo dỡ bánh răng nữa nhỉ. Nói mới thấy chắc chúng nặng lắm, có Ren giúp thì tốt hơn."

"Thế nên tớ sẽ ở lại đây. Còn phía bên đó──── ừm."

Ren khoanh tay lại.

...Không nghi ngờ gì nữa, ba người họ sẽ không thua bất kỳ ma vật nào ở xung quanh.

Nhưng cẩn tắc vô áy náy, cũng phải lo ngại đến việc có thể xảy ra chuyện gì đó do con người gây ra chứ không phải ma vật.

Ren ngước nhìn trời, nhắm mắt lại và "ưm ưm" gầm gừ. Quay lại điểm xuất phát, cậu còn tự hỏi liệu họ có thực sự cần phải đi hay không.

"Theo kế hoạch của Nemu thì sẽ hoàn thành trước tối nay."

Ren xen vào khi Nemu đang nói.

"Việc thu thập nguyên liệu giao cho người khác thì sao ạ? Chỉ gia công ở thị trấn thôi."

"Vì đây là loại kim loại sẽ thay đổi tính chất ngay khi lấy ra khỏi nước, nên nếu Nemu không trực tiếp đi thì sẽ khá phiền phức đó? Phải gia công ngay lập tức mà~"

"Vậy có nghĩa là, chúng ta sẽ dùng Thủy Mạch Khoáng nhỉ."

"Ồ~ Mọi người ơi! Quả không hổ danh là Ashton-kun!"

Chỉ có Sera là không hiểu gì cả.

Hả? Cái gì vậy? Trong khi cô còn chưa hiểu hết, Licia đã giải thích từ bên cạnh.

"Đó là quặng sắt bị ảnh hưởng bởi các ma vật sống dưới nước. Nếu tớ không nhầm thì nó rất dễ truyền ma lực và cực kỳ cứng."

Đó là kim loại bị chôn vùi trong nước, bị biến chất do ma lực tiết ra từ xác chết của ma vật dưới nước.

Đúng không, Ren? Khi cô tìm kiếm sự đồng tình, cậu gật đầu.

"Licia-chan cũng giỏi ghê. Nhưng vì lấy ra khỏi nước là tính chất của nó sẽ thay đổi ngay lập tức, nên nếu không gia công ngay thì sẽ thành đồ vô dụng. Nói tóm lại là cần có Nemu!"

Không phải tất cả các linh kiện đều dùng Thủy Mạch Khoáng, mà chỉ một phần, và người xây dựng nên hệ thống này là Milim Altia.

Trong số các linh kiện, có những kim loại đắt giá hơn Thủy Mạch Khoáng rất nhiều. May mắn là lần này không phát hiện hư hỏng ở những linh kiện đó. Nhưng mỗi một bánh răng khổng lồ đều rất đắt tiền. Nhìn chung, chi phí bỏ ra vẫn là một con số không nhỏ.

"Thảo nào mà Altia-san phải đi cùng."

"Nhân tiện, còn có chuyện là nếu không phải Nemu thì không thể gia công linh kiện được nữa."

"Tớ hiểu là Ren lo lắng, nhưng không sao đâu. Gần đây đường cái cũng đông đúc mà."

Sau vụ việc ở Roses Kaitas, số người noi gương các nhà hành hương trong quá khứ đã tăng vọt.

Lezard cũng không phản đối, và ba người do Nemu dẫn đầu đã mất khoảng ba mươi phút để chuẩn bị rời khỏi thị trấn────.

Sau khi nhóm Licia khởi hành, tại chân Đại Tháp Đồng Hồ.

"Mình cũng phải bắt đầu thôi."

Sắp bước vào tháng Mười Hai, những ngày lạnh giá cứ kéo dài, nhưng hôm nay Ren không mặc áo khoác như thường lệ mà xắn tay áo sơ mi trắng lên.

"Vậy thì, chúng ta bắt đầu ngay thôi."

"Vâng. Có vẻ như chúng ta không có nhiều thời gian để thong thả."

Trao đổi vài lời với các kỵ sĩ nhà Claudel sẽ cùng làm việc, cậu mở cánh cửa của Đại Tháp Đồng Hồ, nơi mà trước đây cậu đã cùng Radius nhảy vào.

Vẫn như lần trước, Ren ngước nhìn không gian với những lối đi và cơ cấu phức tạp chồng chéo lên nhau.

Dù gần như là một không gian thông tầng nhưng cầu thang và bánh răng lại giao nhau, cảnh tượng đó dù nhìn bao nhiêu lần Ren vẫn thấy quá phức tạp và không hiểu được cái gì ra cái gì.

"Tớ thỉnh thoảng vẫn một mình đến đây mày mò Đại Tháp, vui lắm đó!"

Lời nói của Nemu trước khi rời Elendil thoáng qua trong đầu Ren, khiến cậu một lần nữa kinh ngạc trước trình độ kỹ thuật vượt trội của cô.

Ren leo lên những bậc thang dài và mở lời khi đến tầng khoảng giữa.

"Tôi đến để giúp vận chuyển đồ xuống dưới."

Sau khi nói chuyện với các kỹ sư nhà Altia đang làm việc, cậu nhấc những bánh răng đã được tháo dỡ lên.

Sau vài lần lặp lại công việc đó, công việc ở các tầng đó đã hoàn thành, và tốc độ làm việc quá nhanh của cậu khiến các công nhân sững sờ.

Ren lẳng lặng tiếp tục công việc, và chẳng mấy chốc đã đến lối đi trước mặt đồng hồ.

Cậu tựa khuỷu tay lên lan can, để làn gió lạnh trên cao xoa dịu cơn mệt mỏi,

...Thật hoài niệm.

Cậu hồi tưởng mà không nói ra lời.

Lần trước đến đây, các kỵ sĩ của Sư Tử Thánh Điện và các tín đồ Ma Vương Giáo đã giao chiến ngay trước mặt đồng hồ.

Bây giờ, Ren đứng ở cùng một nơi, nhìn xuống Elendil và hình dung lại bóng dáng của Tam Hoàng tử đã ở bên cạnh mình lúc đó.

Gần đây Radius có vẻ bận rộn... cậu vừa nghĩ không biết người bạn thân của mình giờ ra sao, vừa nghĩ về mùa hè năm đó.

Một mình nghỉ ngơi và ngắm nhìn Elendil trong vài phút. Sau khi đã tận hưởng đủ làn gió mát, Ren rời khỏi lan can.

"Lại cố gắng thôi."

Sắp phải tiếp tục rồi.

Công việc vẫn còn, còn lại rất nhiều.

◇ ◇ ◇ ◇

Nhóm Licia trở về Elendil vào lúc màn đêm của thị trấn bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Elendil là một thị trấn xinh đẹp. Một thị trấn không đâu có được, vừa mang đậm dấu ấn lịch sử lại vừa hài hòa với những công trình kiến trúc hiện đại.

Những ngọn đèn đường kiểu cổ màu đen xếp dọc đại lộ mang đến ánh sáng màu cam ấm áp cho người qua lại và con đường lát đá.

Trong khi đó, Đại Tháp Đồng Hồ được chiếu sáng vẫn đứng đó với kim đồng hồ ngừng chạy.

"Ừm~... Mệt quá đi~...!"

Nemu vừa đi vừa ưỡn lưng cong như cánh cung, hai tay đan chéo sau gáy. Đôi mắt nheo lại, nụ cười vui vẻ của cô trông như một con mèo cao quý.

Dáng vẻ của cô đi bên cạnh hai người bạn trên con phố đô thị của Elendil này rất nổi bật. Cả ba người đều có ngoại hình ưa nhìn và khí chất không thể che giấu đã thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Dù sao thì, cũng vất vả thật."

Sera thở dài, mỉm cười với một chút mệt mỏi.

"Cứ tưởng dùng ma cụ của Nemu đào lên từ dưới nước là xong, ai ngờ lại có một đám ma vật từ trên trời lao xuống tấn công."

"Cái đó chắc là do khí tức của ma vật trong Thủy Mạch Khoáng bị bọn ma vật bay trên trời hiểu nhầm là mồi đó. Licia-chan cũng nghĩ vậy phải không?"

"Chắc vậy. Bọn chúng đều nhắm vào Thủy Mạch Khoáng mà."

"Hai cậu có nhớ đã hạ bao nhiêu con không? Tớ thì không nhớ nổi sau hơn hai mươi con đâu."

"Tớ cũng vậy. Tớ đã phải dốc hết sức để bảo vệ Nemu đang lấy kim loại."

"Ahaha! Nhờ hai cậu mà Nemu đã có thể tập trung vào công việc đó!"

Ba người quay trở lại quảng trường trước Đại Tháp Đồng Hồ.

Ren đang ngồi trên một chiếc ghế dài đặt ở quảng trường. Cậu đang nghỉ ngơi sau khi hoàn thành công việc cuối cùng.

"Tớ sẽ đi hỏi Ren xem cha tớ ở đâu."

Licia nói với hai người rồi chạy đến bên Ren.

Nemu nhìn theo bóng lưng của Licia đang chạy đi và nói.

"Mà này, dạo trước mọi người đều ở Eupheim đúng không."

"Chuyện đó thì sao?"

"Chỉ là... tớ chợt nhớ lại con tàu Gardinight tuyệt vời như thế nào, và vị kia gặp trên tàu đẹp ra sao thôi."

"Đúng là một chuyến tàu thoải mái thật nhỉ. Mà người đẹp mà cậu nói, có phải là Ignatz-sama không?"

"Đúng rồi! Chà, lúc chào hỏi Nemu cũng đã căng thẳng một cách lạ thường đó."

Nemu đã lần đầu tiên nói chuyện với Fiona trên tàu Gardinight.

Dù ở trong học viện hay ở một bữa tiệc nào đó, họ có thể đã thấy mặt nhau, nhưng chưa từng có dịp nói chuyện riêng.

Sera thì đã có dịp đó nên không sao... nhưng Nemu khi đối mặt với Fiona đã cứng đờ vì căng thẳng.

Đó là lần đầu tiên họ chào hỏi nhau trong bữa tiệc được tổ chức trên tàu Gardinight.

"Em, em là Nemu Altia ạ!"

"Rất vui được gặp em. Tôi là Fiona Ignatz. Trong quá trình đóng tàu Gardinight, gia đình Altia đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều."

"Không không không không! Không sao đâu ạ! Nemu cũng đã rất vui!"

Lý do căng thẳng là vì đối phương là người của nhà Ignatz, và một phần nữa là vì Fiona quá xinh đẹp.

Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Nemu, Licia và Sera đã nghĩ rằng đây là một cảnh tượng hiếm thấy và mỉm cười thích thú.

Nemu nhận ra điều đó, liền quay phắt lại nhìn hai người và phồng má lên như một quả bóng bay, hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong ký ức.

"Nhưng mà, chuyện đó thì sao?"

"Tớ chỉ là nhìn Licia-chan vui vẻ chạy đến chỗ Ashton-kun và nghĩ vu vơ thôi. Tớ sẽ không nói là chuyện gì đâu, nhưng có lẽ Licia-chan đang dẫn trước một chút chăng?"

Dù không nói rõ nhưng đó là một câu chuyện dễ dàng tưởng tượng.

"Tớ cũng không biết nói sao nữa, nhưng nếu là tớ, có một đối thủ như Ignatz-sama chắc tớ sẽ tuyệt vọng mất."

"Ahaha... Nemu cũng vậy."

Câu chuyện đó chỉ kết thúc giữa hai người họ, và họ cũng bước về phía Đại Tháp Đồng Hồ.

Licia, người đã đến chỗ Ren trước và nghe chuyện, đã hội ngộ cùng hai cô gái.

"Lezard-sama và mọi người đã đến Đế đô rồi ạ. Nghe nói là để báo cáo tình hình của Đại Tháp Đồng Hồ cho thành."

Ren trả lời khi được hỏi về sự vắng mặt của Lezard và Edgar.

"Vậy à. Vậy thì, ừm, Ashton-kun thì────"

"Tôi ở lại đây để giúp đỡ công việc và chờ đợi với tư cách là người liên lạc ạ."

"A, quả nhiên là vậy nhỉ."

Lezard dường như cũng muốn chờ nhóm Nemu, nhưng ông có nghĩa vụ phải báo cáo cho thành nên đành phải rời đi.

Ren đứng dậy với những động tác nhẹ nhàng, trông không có vẻ gì là mệt mỏi.

"Chúng ta đi thôi. Mọi người của nhà Altia cũng đang đợi ở trên đó."

Các kỹ sư của nhà Altia đang chuẩn bị. Giờ chỉ cần vận chuyển và lắp ráp linh kiện mà Nemu đã chế tạo là xong.

Ren dẫn đầu các cô gái đang gật đầu, nhưng rồi bị một văn quan của thành gọi lại và dừng bước.

"Xin phiền, Ashton-dono. Về vấn đề mà Tử tước Claudel đã đề cập lúc nãy, chúng tôi có một vài điều muốn thảo luận cho tương lai."

Lẽ ra, những câu hỏi dành cho nhà Claudel phải do Licia trả lời.

Nhưng Licia vừa mới trở về, và Ren lại rành rọt hơn về những chuyện ở quảng trường này.

Hơn nữa, Ren cũng được Lezard giao phó nơi này, nên viên văn quan sau khi cúi chào Licia đã hỏi Ren.

"Bọn tớ sẽ lên làm việc, Ren cứ ở đây đi."

Ren nói "Nhờ mọi người" và ở lại.

Việc sửa chữa đã xong, giờ chỉ cần kiểm tra an toàn kết thúc là các bánh răng sẽ hoạt động trở lại bình thường.

Vài chục phút sau, nghe Nemu xuống báo tin đó, Ren cúi đầu thật sâu.

"Kiểm tra an toàn xong là mọi người sẽ về phải không ạ?"

"Ừ ừ. Định là vậy, nhưng có chuyện gì sao?"

Nemu nghiêng đầu nhìn Ren.

"Lezard-sama nói rằng ngài ấy muốn chuẩn bị một bữa tiệc cảm ơn mọi người ạ."

"Được mời thì chúng tôi rất vui, nhưng hôm nay muộn rồi nên không biết phải làm sao..."

Sera lưỡng lự, Nemu cũng bắt đầu suy nghĩ,

"Không sao đâu ạ. Ngài ấy đã chuẩn bị phòng ở Arnea rồi."

Đó là nhà trọ cao cấp nổi tiếng nhất Leomel, thuộc sở hữu của thương hội Arnevelde.

Ngay cả quý tộc cấp cao cũng khó đặt được phòng, vậy mà Ren lại thản nhiên nói đã chuẩn bị phòng sẵn, khiến Sera và Nemu kinh ngạc.

"Cậu nói thật đó à!? Arnea đó, ngay cả bọn tớ cũng khó đặt phòng lắm đó!?"

"Này Ashton-kun... dù Nemu có là một đứa ngốc ma cụ, nhưng tớ cũng biết đó là một nhà trọ tuyệt vời đó nhé?"

"Là thật đấy ạ. Nhân tiện, mọi người có thể ở lại một đêm, nên nếu được thì────"

"Đi! Sera-chan cũng đi chứ!?"

Nemu nói chen vào, khác với Sera, cô đã sẵn sàng ở lại một đêm.

Một buổi tiệc ngủ cùng bạn bè. Nói cách khác thì thật đáng yêu, hơn nữa, nếu được ở lại một nhà trọ nổi tiếng thì ngay cả họ cũng không thể lắc đầu từ chối.

"Tớ phải hỏi ý cha mẹ đã rồi mới quyết định được."

"Lại nói thế rồi~! Sera-chan cũng muốn ở lại mà phải không?"

"T-tớ muốn! Nhưng ở lại mà không xin phép sẽ bị mắng đó! Nemu cũng vậy mà?"

"Cha mẹ Nemu đi công tác ở Đế đô rồi, nên chỉ cần báo cho dinh thự một tiếng là được thôi."

Nhìn bạn bè vui mừng và ngạc nhiên từ bên cạnh, Licia quay sang nhìn Ren.

Cô biết nhiều chuyện nên đoán rằng có lẽ Radius có liên quan. Và cô đã đoán đúng.

"Có liên lạc từ Tam Hoàng tử Điện hạ à?"

"Ừm, cậu nhận ra nhanh quá đấy."

Không thể có khả năng nào khác.

Radius đã chuẩn bị để thu xếp phòng ở Arnea như một lời cảm ơn cá nhân đến mọi người đã đối phó với sự cố đột ngột.

Hoàng tộc cảm ơn có lẽ là vì việc quản lý Đại Tháp Đồng Hồ hầu như thuộc thẩm quyền của thành.

Tuy nhiên, Lezard chỉ nhờ vả đến đó, còn chi phí sử dụng Arnea sẽ do ông chi trả. Ông cũng đã liên lạc với nhà Altia và nhà Riohald.

Việc họ biết được quyết định được giao phó cho các cô con gái... nếu chúng muốn, là chuyện của mười mấy phút sau đó.

Bữa tối được chiêu đãi tại Arnea thật tuyệt vời.

Nó dễ dàng mê hoặc cả những tiểu thư danh giá đã quen với mỹ vị, và món bánh ngọt sau bữa ăn đã làm tan chảy trái tim của mọi người.

Phòng khách rộng rãi có nhiều phòng ngủ.

Ba người tập trung tại phòng khách ở trung tâm. Nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ tối, tất cả đều đã tắm xong và trong trang phục trước khi đi ngủ.

"Trường của chúng ta, cấp độ bài thi cao quá đi mất!"

Tiếng than thở của Sera vang vọng trong phòng khách sang trọng.

Sau Đại Lễ Sư Tử Vương mùa hè, học viện sĩ quan Đế quốc đã tổ chức một kỳ thi cho cả học sinh thường lẫn học sinh đặc cách. Trong các môn học, Sera đang than thở về kết quả của các môn xã hội. Về kiếm kỹ, cô đạt điểm tuyệt đối. Trước đây cô cũng đã nói về kỳ thi, nhưng có vẻ như Sera lại nhớ lại thành tích của mình.

"Sera-chan này, cậu có học bài đàng hoàng không đó?"

"Có chứ! Tớ đã cố gắng như lúc thi đầu vào luôn đấy!"

"Nhân tiện, kết quả thế nào?"

"...Nát bét, nhưng thì sao nào."

Không phải là cô trở nên bất cần, mà là một giọng điệu buông xuôi như thể muốn nói cứ làm gì thì làm.

Sera không phải là không học được, nhưng vì trình độ của lớp đặc cách quá cao nên cô không thể đạt được thành tích tốt như mong muốn trong kỳ thi. Nhưng dù vậy, điểm của cô vẫn cao hơn mức trung bình một cách đáng kể.

Nemu, cảm thấy hơi khó nói tiếp, liền lảng mắt sang nhìn Licia.

"Licia-chan thì sao nhỉ."

"Tớ thì cũng tàm tạm."

"Tàm tạm? Licia, lại đây một chút."

Bị Sera gọi, Licia tiến về phía chiếc ghế sofa nơi cô bạn đang ngồi một cách uể oải.

Sau đó, Licia bị Sera kéo mạnh tay và ngã ngửa ra ghế. Sera nhẹ nhàng ngồi lên người Licia.

"Tất cả các môn đều trên chín mươi phần trăm mà là tàm tạm ở đâu hả!"

"────Tớ hiểu là Sera đang bất mãn, nhưng tại sao cậu lại ngồi lên người tớ?"

"Còn phải hỏi à. Để làm thế này chứ!"

"A──── Kya!? N-này! Sera!"

Sera thò tay vào nách Licia và bắt đầu cù lét.

Người dùng Cương Kiếm thì mạnh. Nhưng đây lại là chuyện khác.

Bị tấn công bất ngờ, Licia vừa cười vừa giãy giụa, và bằng cách nào đó đã thoát khỏi Sera. Cô vừa chỉnh lại quần áo và hơi thở, vừa nói với giọng hổn hển và đôi má ửng hồng vì cười quá nhiều.

"Thiệt tình! Tự nhiên cậu làm gì vậy!"

"Xin lỗi mà. Tại Licia dễ thương quá nên tớ lỡ tay."

"V-vô lý!"

Licia nhìn Sera với ánh mắt cảnh giác hơn bao giờ hết, rồi ngồi lại vị trí cũ.

Ba cô gái tận hưởng trọn vẹn cơ hội này, cả bữa ăn và cả trong bữa tiệc ngủ này, họ luôn nở nụ cười.

Thời gian trôi qua, chủ đề câu chuyện thay đổi, lần này là về những sự kiện trong hang động ven bờ biển.

Chiếc khiên vĩ đại mà hậu duệ của Thất Anh Hùng tìm thấy ngày hôm đó đã gây ra một cú sốc lớn không chỉ cho họ, mà còn cho cả phe Anh hùng và các quý tộc thuộc các phe phái khác.

Nhóm Sera, những người đang là trung tâm của chủ đề, đặc biệt bị sốc nặng.

"Này, Licia."

Sera đột nhiên nói.

"Thanh kiếm của tổ tiên tớ, liệu có đang ngủ yên ở đâu đó không nhỉ."

Niềm vui khi tìm thấy chiếc khiên của Thất Anh Hùng Light Leonard, cô vẫn có thể nhớ lại một cách sống động.

Đồng thời, Sera cũng nghĩ về thanh kiếm mà tổ tiên của mình đã từng sử dụng.

"Tớ không biết... nhưng Sera muốn tìm thanh kiếm của tổ tiên mình à?"

"Ừ. Sự tồn tại của Ma Vương Giáo đã được làm rõ được vài năm rồi."

"Nemu cũng vậy. Chắc chắn, những đứa trẻ khác cũng đang nghĩ giống vậy. Chắc chắn rằng, việc tìm thấy chiếc khiên đó sau khi Ma Vương Giáo xuất hiện phải có một ý nghĩa nào đó."

Nhưng, việc tìm thấy chiếc khiên đó là do may mắn. Bây giờ họ chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nếu có bất kỳ manh mối nào thì tốt, nhưng lại không có gì cả.

"Hai cậu cố gắng nhé. Tớ cũng sẽ cổ vũ."

Licia nói với một nụ cười hiền hậu.

Nụ cười của cô gái được gọi là Thánh nữ Trắng đã mang lại cảm giác ấm áp cho hai người đang quyết tâm tìm kiếm trang bị của tổ tiên mình.

Sera cầm một chiếc bánh quy trên bàn và cho vào miệng, vị ngọt của nó giúp cô bình tâm lại.

"Sắp tới, sẽ có một bữa tiệc đó."

"Vì đã tìm thấy chiếc khiên của Thất Anh Hùng nên phe Anh hùng sẽ tập trung lại để ăn mừng à?"

"Đúng vậy! Vào kỳ nghỉ đông, Nemu và mọi người sẽ cùng nhau đi! Chúng tớ sẽ tập trung tại lãnh địa của nhà Leonard. Tất cả các gia chủ hiện tại của Thất Đại Anh tước gia đều sẽ có mặt!"

Đôi má ửng hồng của Licia do bị cù lét đã dịu lại.

◇ ◇ ◇ ◇

Ren không đi đến nhà ga mà hướng về phía học viện sĩ quan Đế quốc quen thuộc.

Vào thời gian này, chỉ còn lại vài giáo viên. Học sinh cũng không được phép vào nếu không có lý do đặc biệt.

Dù vậy, Ren vẫn đến học viện là vì cậu có hẹn với một người.

"Ta đã nghe toàn bộ câu chuyện. Vất vả cho cậu rồi."

Tam Hoàng tử, và cũng là bạn thân của Ren, Radius, đang đứng tựa lưng vào bức tường bao quanh học viện đợi cậu.

"Không sao đâu. Chừng đó chẳng là gì cả."

"Cậu vẫn cừ như mọi khi nhỉ, Ren."

"Hửm? Gì cơ?"

"Dù đã đi đi lại lại cái cầu thang đó rất nhiều lần, mà trông cậu vẫn tỉnh bơ."

"So với việc huấn luyện ở Sư Tử Thánh Điện thì còn dễ chán."

Giọng nói cay đắng của Radius chứa đầy cảm xúc. Vì anh cũng đã từng có kinh nghiệm chạy lên cầu thang của Đại Tháp Đồng Hồ cùng Ren.

"Mà hộ vệ đâu?"

"Estelle đang ở gần đây. Nếu có kẻ nào tấn công, cô ấy sẽ bắt giữ chúng trong nháy mắt."

"Tớ vừa thoáng nghĩ hay là mình thử ra tay đùa một chút."

Nghe thấy lời nói đùa của Ren,

"Cậu bảo ta phải lấy lý do gì để bắt giữ Ren khi cậu ấy chỉ đang đùa giỡn đây."

Giọng của Estelle vang lên từ trong bóng tối.

Cũng đúng, Ren cười và đứng cạnh Radius. Ngày hôm đó, cơ thể đã phải hoạt động quá sức, Ren thở ra một hơi và tựa lưng vào bức tường.

Nhìn sang bên cạnh, quầng thâm hiện rõ dưới mắt Radius.

"Cậu không ngủ đủ giấc à?"

"Mấy hôm nay mỗi ngày ta chỉ ngủ được khoảng ba tiếng. Ngày nào cũng nốc Potion như kẻ nghiện rượu vậy."

"Uwaa... Cậu nhớ đừng để bị gục ngã đấy."

"Ta cứ nghĩ Ren sẽ nói rằng ta nên nghỉ ngơi."

"Nói thì cũng được thôi. Nhưng dù tớ có nói thì Radius cũng đâu có nghỉ ngơi, nên thay vào đó nói cậu đừng để gục ngã có lẽ còn có ý nghĩa hơn."

"Cũng có lý."

"Đúng không?" Ren trêu chọc người bạn thân của mình.

Gió đêm thổi qua giữa hai người.

"Mà, tớ cũng tò mò lý do cậu không ngủ được."

Trước câu hỏi của Ren, Radius ngập ngừng trả lời "Để lần sau đi" và lảng sang chuyện khác.

"Mà này, ngoài chuyện Đại Tháp Đồng Hồ ra tớ còn có chuyện muốn hỏi."

"Hửm? Gì vậy?"

"Là chuyện tranh chấp phe phái. Khiên, món báu vật của nhà Leonard, đã được tìm thấy, nên phe Anh hùng đang rất náo nhiệt đúng không."

"Đúng vậy... nhưng ta cứ nghĩ Ren không có hứng thú với tranh chấp phe phái."

"Tớ chưa bao giờ có ý định tham gia vào tranh chấp phe phái cả. Và tớ cũng nghĩ rằng sẽ không bao giờ để nhà Claudel bị cuốn vào lần nữa. Nhưng, tớ tò mò không biết Radius đang nghĩ gì."

Radius cười một cách chân thành.

"Chiếc khiên mà Thất Anh Hùng đã từng sở hữu đã được tìm thấy. Chẳng phải là một điều tuyệt vời sao."

Đó là lòng thật của anh. Radius dường như đang chân thành vui mừng trước tin vui đến với phe Anh hùng, đứng đầu là Thất Đại Anh tước gia.

"Nếu người dân của đất nước ta vui mừng thì tốt rồi. Ta nghĩ vậy."

"Nhưng, quan hệ giữa các phe phái cũng sẽ trở nên hơi phiền phức."

"Điều đó cũng không sai. Chính vì vậy mà ta cũng không thể làm ngơ được."

"Cách nói đó, có nghĩa là phe Hoàng tộc cũng đang có kế hoạch gì đó à?"

"Ừm... không phải là đang có kế hoạch, mà là đang có nhiều động thái. Chủ yếu là ta."

"Là chuyện cậu đã nói trước đây, và việc gần đây cậu có vẻ bận rộn?"

"Đúng vậy. Ta sẽ nói cho Ren biết vào một ngày nào đó, nên hãy chờ thêm một chút nữa."

Dù lịch sử đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong truyền thuyết Thất Anh Hùng, liệu Radius có làm gì vào thời điểm này không. Trong truyền thuyết, vào mùa đông này, Radius đã bị bắt cóc và thiệt mạng, nên không có bất kỳ thông tin chắc chắn nào.

"Nói đến phe Anh hùng, có vẻ như các gia chủ của Thất Đại Anh tước gia sẽ tề tựu đông đủ tại nhà Leonard. Nghe nói sẽ có một bữa tiệc lớn chưa từng có trong vài năm gần đây."

"A, à... hình như là vậy."

"Sao đột nhiên vậy. Thái độ ngập ngừng thế."

Khi Ren nói đừng bận tâm, Radius hít một hơi.

"Chuyện khác, Ulysses gần đây có vẻ thiếu vận động. Nên lão ta đã gửi cho ta một lá thư vớ vẩn, nói rằng hay là chúng ta đối đầu với phe Anh hùng, đi đâu đó xa và mở một bữa tiệc."

"Đi xa, ví dụ như đi đâu?"

"Ta cũng không nghĩ ra được, nhưng chắc sẽ không phải là nơi như dãy núi Baldor đâu."

Ren ngớ người ra.

Sau khi suy nghĩ đủ mọi thứ, cậu chỉ nói một điều.

"Radius và Ulysses-sama đi đến đó thì không nên đâu. Tuyệt đối không."

Việc dãy núi Baldor, Ulysses và Radius cùng xuất hiện ở một nơi có nhiều điềm gở. Dù tất cả chỉ là nói đùa, nhưng nụ cười của Ren đã cứng lại trong giây lát.

Chủ đề câu chuyện quay lại Đại Tháp Đồng Hồ, và họ chia sẻ thông tin trong khoảng mười mấy phút. Ren cũng kể về công việc của mình bên trong Đại Tháp. Dù đã có báo cáo từ Lezard, nhưng có lẽ Radius cũng muốn nói chuyện với Ren về ngày hôm nay.

Chẳng mấy chốc, Ren nói.

"Chắc tớ về đây."

Nghe thấy giọng nói đó, Estelle, người đã cố gắng không làm phiền, tiến lại gần hai người.

"Ren, để thuộc hạ của ta đưa cậu về Elendil nhé."

"Không sao đâu ạ. Chắc tôi cũng không yếu đến mức cần người đưa về đâu."

"Chắc chắn rồi. Bọn côn đồ có khi còn chạy mất dép ấy chứ."

Ren chia tay Radius và những người khác để trở về Elendil, trên đường đi.

...Sự kiện sau khi tìm thấy Trang Bị Anh Hùng à.

Đó là sự kiện xảy ra sau khi hoàn thành một nhiệm vụ phụ là tìm kiếm Trang Bị Anh Hùng. Buổi tiệc mà Radius đã nhắc đến, nơi các gia chủ của Thất Đại Anh tước gia tề tựu, chính là nó.

Trang Bị Anh Hùng là di sản lịch sử. Vì là trang bị quý giá của các anh hùng đã tiêu diệt Ma Vương, nên việc tìm thấy nó là một sự kiện trọng đại. Dù cuộc trò chuyện của Ren và Radius, hay của nhóm Licia trong phòng khách ở Arnea không có vẻ gì là quá to tát, nhưng thực tế nó đang gây xôn xao khắp Leomel. Chắc hẳn có rất nhiều câu chuyện mà game không thể miêu tả hết được.

Điều đáng lo ngại là, sau buổi tiệc đó.

Sau khi bữa tiệc được tổ chức tại dinh thự nhà Leonard, một sự kiện ngẫu nhiên sẽ xảy ra, đó là bị Ma Vương Giáo tấn công khi đang di chuyển trong lãnh địa Leonard. Ngẫu nhiên ở đây đúng theo nghĩa đen, không có bất kỳ chỉ định nào về thời gian hay địa điểm di chuyển.

Nhưng, vì đó là một trận chiến sự kiện nên không có thất bại. Đó là một sự kiện để thể hiện sức mạnh tuyệt đối của Ngân Vương Thuẫn Ailia mà Kaito đã có được, và đáng lẽ đó chỉ là một trận chiến mà họ chỉ có thể đẩy lùi con ma vật mạnh mẽ do Ma Vương Giáo giật dây.

Ren nghĩ rằng mình không thể im lặng trước sự nguy hiểm đó.

...Và, vấn đề là nói thế nào cho phải.

Dù Ren có nói rằng chuyện như thế này có thể sẽ xảy ra, nhưng lời nói của cậu không có sức thuyết phục và không đủ sức để lay động những người lớn.

Nhưng, tùy vào cách nói, có lẽ sẽ có cách giải quyết.

Nhân tiện, ngay cả ở thời điểm của "Truyền Thuyết Thất Anh Hùng II", lý do tại sao trang bị của Thất Anh Hùng lại ngủ yên ở khắp nơi vẫn chưa được làm rõ.

Có thể có một lý do nào đó được che giấu, nhưng chỉ đến vậy mà thôi.

Ren suy nghĩ đến đó rồi ngước nhìn bầu trời đêm,

"Hôm nay chắc sẽ ngủ ngon đây."

Cậu dừng bước, vươn vai thật mạnh và tận hưởng làn gió đêm một cách dễ chịu.

Cậu nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời mùa đông một lúc, rồi lên đường trở về thị trấn của lời cầu nguyện, Elendil.

◇ ◇ ◇ ◇

Cuộc điều tra của Bộ Thần Bí do phòng nghiên cứu của Ragna chủ trì, được tiến hành sau khi một trong những cánh cửa không thể mở đã được mở ra.

Ngày hôm đó, cuộc điều tra cũng sắp kết thúc.

"Trưởng phòng, đến giờ rồi ạ."

"Tôi ra ngay. Ra ngoài đợi đi."

Ragna đang ở trong căn phòng có bức tranh tường ở sâu bên trong cô nhi viện.

Bây giờ, ông đang nhìn chằm chằm vào bức tranh tường được ánh sáng của ma cụ chiếu rọi,

"Nhìn lại lần nữa, không thể nhầm được."

Nhìn cô gái được vẽ trên bức tường, ông tin chắc.

Câu chuyện về sự khai thiên lập địa của thế giới này──── hay còn gọi là thần thoại. Một câu chuyện bắt đầu bằng những lời này, từ thời mà thế giới thậm chí còn chưa có khái niệm về ánh sáng và bóng tối.

Trước khi thế giới bắt đầu, đã có một cô gái tồn tại.

Lúc đó cô vẫn chưa có tên, cũng không biết lý do mình ở đó, chỉ đơn giản là tồn tại.

Cô gái một mình trong không gian trống rỗng, ôm gối và run rẩy vì cô đơn. Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài đến mức không tưởng như vậy, người ta nói rằng cô đã có thể rơi lệ.

Sau đó, những giọt nước mắt của cô gái trôi nổi trong hư không và bắt đầu tỏa sáng.

Ánh sáng mà cô gái lần đầu tiên chứng kiến đã soi rọi xung quanh mỗi khi cô rơi lệ.

Khi những gợn sóng từ những giọt nước mắt lan tỏa đi khắp nơi, trong không gian vốn không có gì đã sinh ra một vùng đất xanh tươi, hoa lá đâm chồi, và một bầu trời xanh biếc trải dài vô tận.

Biển cả mênh mông dậy sóng, và ánh nắng chói chang chiếu rọi cô gái.

Nơi cô gái ngồi co ro đã hình thành một con suối nhỏ.

Khi cô gái dùng hai tay vัก nước suối và vẩy ra, nó lấp lánh phản chiếu dưới ánh nắng. Những tia nước lấp lánh bơi lội trong không trung rồi tỏa ra một ánh sáng rực rỡ hơn, và sinh ra bốn chị em.

Đó là bốn nữ thần khởi nguyên.

Những tồn tại tuyệt đối được tín ngưỡng nhiều nhất.

Và, cô gái đó,

"Thần Sáng Tạo Alice. Gã Jeno đó đã vẽ một vị thần hiếm thấy thật."

Nơi thờ phụng vị thần cổ xưa nhất này, hiện tại dù có tìm khắp thế giới chắc cũng chỉ còn lại vài nơi. Trải qua một lịch sử dài, trung tâm của các vị thần mà con người tôn thờ đã chuyển sang Thần Tối Cao Elfen, và Alice thậm chí còn ít được nhắc đến. Sự tồn tại của các Chiến Thần, những người định ra sự tồn tại của Kiếm Vương, cũng có ảnh hưởng.

...Đó là câu chuyện liên quan đến một phần của thần thoại cổ xưa. Sau khi nhớ lại những điều đó, Ragna ngay lập tức mất hứng thú với bức tranh.

Đối với ông, có một đối tượng nghiên cứu thú vị hơn nhiều.

"Cảm giác phấn khích thế này, có lẽ là lần đầu tiên trong đời."

Ông tiếp tục lẩm bẩm một mình rồi rời khỏi căn phòng nhỏ.

Đi ngang qua các nhà nghiên cứu còn lại trong đại sảnh... người đàn ông Shergald không ngừng tìm kiếm trí tuệ lại liếc nhìn cánh cửa dẫn vào căn phòng nhỏ một lần nữa, rồi lại bắt đầu bước đi.

Ra khỏi cô nhi viện.

Ánh sao chiếu xuống Phố Cổ chìm dưới đáy nước chỉ le lói. Ánh sáng soi rọi xung quanh đều là từ ma cụ.

Một nhà nghiên cứu cất tiếng gọi Ragna khi ông vừa ra khỏi khuôn viên cô nhi viện.

"Tuy nhiên, rốt cuộc ai đã giải được phong ấn ở đây vậy ạ?"

"Là một người có địa vị đặc biệt. Như đã được ghi trong Đế quốc pháp, thứ được người khác gọi là vĩ đại, điều này thuộc về nghĩa vụ bảo mật của Bộ Thần Bí. Ngoài Trưởng phòng là tôi ra, không ai có quyền được biết. Không cần phải dò hỏi."

"Tôi đã hiểu. Nhưng nếu ngài mỉa mai Đế quốc pháp sẽ bị khiển trách đó ạ."

"Chuyện đó thì ta không biết. Lần sau ta sẽ thử nói trước mặt Radius xem sao."

"Nhất định xin ngài hãy cho chúng tôi biết kết quả."

Một nhà nghiên cứu đang tập trung trước thư viện cười và nói.

Ragna trả lời qua loa rồi đứng cách xa các nhà nghiên cứu một chút, tựa lưng vào bức tường trước thư viện.

Ông nhìn về phía cô nhi viện,

"────『Lữ khách đã chiến đấu với Bất Tử Điểu được trẻ con yêu mến. Khi có người hỏi lý do, lữ khách trả lời rằng có lẽ là vì đã nhiều lần giúp đỡ bạn bè và chơi với trẻ con. Như để chứng minh điều đó, vị anh hùng, cũng chính là lữ khách, đã dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh.』 "

Một câu chuyện cổ không có gì đặc biệt. Một phần của câu chuyện được cho là đã xảy ra khi Bất Tử Điểu bị tiêu diệt, chỉ còn lưu lại ở một vùng của Hoàng quốc Shergald.

Câu chuyện về vị anh hùng đã chiến đấu với Bất Tử Điểu còn lại ở khắp nơi trong Hoàng quốc Shergald. Tùy theo vùng mà cũng có những mẩu chuyện nhỏ như Ragna vừa kể.

"Thật kỳ lạ. Tại sao Ren lại mở được cánh cửa không thể mở? ...Và cả nhà mạo hiểm Ashton nữa?"

Người đàn ông Shergald không ngừng tìm kiếm lãng mạn và trí tuệ suy nghĩ.

Về một phần của câu chuyện cổ được truyền lại trên Thiên Không Đại Lục, và sự tồn tại của cô nhi viện này... và trong khi hình dung lại những lời mà Ren đã để lại, "nhà mạo hiểm Ashton",

"Có lẽ nên thử điều tra xem sao."

Liệu tất cả những câu chuyện này, có liên quan đến nhau không────.

Một lúc sau, Ragna trở về Bộ Thần Bí.

Sau khi chỉnh trang qua loa, ông chỉ nói với cấp dưới của mình "Ta sẽ vắng mặt ở phòng nghiên cứu một thời gian. Đi điều tra một chút."

"Chúng ta vừa mới vào được cô nhi viện, như vậy có được không ạ?"

"Ta có chuyện khác cần quan tâm. Ta sẽ quay lại sớm nhất có thể, nên các ngươi cũng hãy tiến hành công việc một cách cẩn thận. Thử làm xước bức tranh tường xem. Ta sẽ nổi điên trong bảy mươi năm tới đó."

"Haizz... chúng tôi hiểu rồi mà, xin ngài cứ yên tâm. Mà bảy mươi năm nữa thì phần lớn chúng tôi cũng đã già chết rồi."

Dù cách nói có hơi gay gắt, nhưng giọng nói vẫn như thường lệ và cấp dưới nghe chuyện cũng đang cười. Ragna cũng không nghi ngờ năng lực làm việc của cấp dưới, mà chỉ nói theo thói quen, pha chút hài hước.

Ragna luôn mang lại những thành quả vượt trội, nên dù ông có đột nhiên biến mất, Bộ Thần Bí cũng không khiển trách.

Đêm nay, để tìm kiếm trí tuệ và lãng mạn mới,

"Đi thôi."

Ông một mình rời khỏi Bộ Thần Bí.

Trong hình dạng của một lữ khách trong lời đồn, khoác trên mình chiếc áo choàng quen thuộc và chiếc túi khổng lồ sau lưng.

Để ông tìm ra được một thông tin nào đó, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!