Tập 05

Chương 4: Eupheim - Thủy Đô

Chương 4: Eupheim - Thủy Đô

Khi đồng hồ điểm mười giờ sáng, vẻ đẹp của Eupheim... vùng đất được mệnh danh là "Vương Miện Trắng", đã hiện ra trọn vẹn trước mắt Ren và Licia qua khung cửa sổ toa tàu.

Dãy phố với những ngôi nhà sơn trắng san sát và hệ thống kênh rạch chằng chịt. Trên những con kênh ấy là những chiếc thuyền đang trôi lững lờ, cùng với đó là vô số công trình kiến trúc khổng lồ xứng tầm một đại đô thị.

Cảnh sắc ấy như đang hùng hồn lý giải vì sao thành phố cảng nhìn ra vịnh lưỡi liềm này lại được gọi là Vương Miện Trắng, và tại sao các đời hoàng tộc lại thường xuyên lui tới nơi đây.

Thành phố với phong cảnh tươi đẹp rực rỡ này có quy mô không hề kém cạnh Đế đô.

Nó vốn nổi tiếng là nơi có quy mô hàng đầu Đế quốc Leomel trong các lĩnh vực thương mại và quốc phòng, nên lại càng to lớn hơn hẳn so với các đại đô thị khác.

Tàu Gardinight dừng lại tại nhà ga lớn nhất Eupheim. Vẻ ngoài của nhà ga cũng được sơn trắng tương tự như những ngôi nhà trong thành phố, một công trình kiến trúc khổng lồ đẹp đến nghẹt thở.

Tại đây cũng diễn ra một buổi lễ, và theo lời Ulysses thì đó là những "lời chào hỏi phiền phức mà giới quý tộc ưa thích" kéo dài lê thê.

Sau khi buổi lễ theo kế hoạch kết thúc, từng vị khách lần lượt rời nhà ga để tiến vào thành phố.

Giữa lúc đó, khi nhóm Ren vừa lên xe ngựa, người đánh xe liền cho ngựa cất bước.

Chiếc xe ngựa đi dọc đại lộ một lúc, băng qua những khung cảnh không giống với Đế đô hay Elendil, rồi dừng lại trước một quán trọ lớn cùng với vài chiếc xe ngựa khác. Đây là quán trọ lớn bậc nhất Eupheim, nơi nhóm Ren sẽ nghỉ lại.

Sau khi nhận chìa khóa cùng Lezard, Ren trở về phòng mình và thứ đập vào đôi mắt cậu là một căn phòng khách mang đậm thiết kế đặc trưng của Eupheim.

Đúng với phong cách của thành phố lấy màu trắng làm chủ đạo, nội thất căn phòng mang lại cảm giác tươi mát như một khu nghỉ dưỡng. Khi Ren mở cửa sổ bước ra sân thượng, một làn gió mang theo hương vị của biển cả liền chào đón cậu.

“...Mình đã nghĩ đến điều này nhiều lần rồi.”

Một lần nữa, cậu lại phải công nhận đây là một thành phố tuyệt đẹp.

Từ sân thượng nhìn xuống, cậu có thể cùng lúc ngắm nhìn cả đại lộ và hệ thống kênh rạch vốn là niềm tự hào của Eupheim.

Ren kết thúc bữa trưa sớm, rồi lại ra sân thượng nghỉ ngơi.

Licia cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cả hai cùng nhau ngắm nhìn đường phố.

Đúng lúc đó, một người hầu của nhà Claudel đã đi cùng họ từ Elendil đến Eupheim tìm đến chỗ cậu.

"Thứ lỗi cho tôi. Thưa Ren-sama, ngài có khách ạ."

"Khách của tôi? Là ngài Ulysses hay ai đó ạ?"

"Không ạ, là một vị kỵ sĩ. Người đó nói muốn trực tiếp nói chuyện với Ren-sama."

Nghe vậy, Licia liền lên tiếng.

"Là kỵ sĩ, không lẽ là chuyện đó sao?"

"Tớ nghĩ vậy. ──── Tớ đi một lát nhé."

Ren đứng dậy, rời khỏi chỗ của Licia.

Vừa từ phòng khách bước ra hành lang, cậu đã thấy một kiếm sĩ thuộc phái Kiếm Cứng mà mình thường xuyên gặp mặt ở Sư Tử Thánh Điện đang đứng đó.

"Quả nhiên là người của Radius à."

"Tôi đã cùng Điện hạ đến đây từ Đế đô bằng phi thuyền. Tôi đến đây để đón Ren-dono theo lệnh của Điện hạ."

Radius vì bận rộn nên đã không đi cùng chuyến tàu hoả Gardinight, nhưng xem ra anh cũng đã tới Eupheim.

Ren quay lại phòng một lần nữa để báo với Licia rằng mình sắp ra ngoài. Cô dường như cũng đã đoán được vị khách là ai nên chỉ nói "Quả nhiên là vậy".

"Tớ sẽ báo lại với cha, cậu đi đường cẩn thận nhé."

Đứng trước Licia đang nói với vẻ áy náy, Ren cất giọng dịu dàng.

"Tớ không sao đâu, Licia."

"Nhưng, nhưng mà────!"

"Với lại, lần điều tra này là do tớ muốn làm mà. Tuyệt đối không có chuyện vì tớ không có ở đây mà cậu cứ ru rú trong phòng chờ đợi đâu nhé."

"Ư..."

Bị Ren đoán trúng tim đen, Licia chỉ biết nhìn cậu cười gượng vì cô đúng là định làm như vậy.

"Chúng ta đã cất công đến Eupheim rồi mà. Nếu cậu cứ khách sáo với tớ mà chẳng đi đâu cả là tớ giận đấy."

"T-Tớ biết rồi! ──── Cảm ơn cậu."

Bị những lời nói đầy mạnh mẽ của Ren thuyết phục, cuối cùng Licia cũng gật đầu.

Nghe được câu trả lời của cô, Ren hài lòng gật đầu.

"Vậy, tớ đi đây."

Nói rồi, cậu rời khỏi phòng khách.

Trên đường cùng người kỵ sĩ đến thang máy của quán trọ để xuống tầng một, cả hai đã trò chuyện bên trong.

"Chuyến đi trên tàu hoả Gardinight thế nào ạ?"

"Vui lắm. Đây là lần đầu tiên tôi qua đêm trên tàu, và những khung cảnh thường ngày không thấy được cũng thật mới mẻ."

"Ồ, quả nhiên là vậy!"

Nghe giọng nói đầy hào hứng của người kỵ sĩ, Ren hỏi.

"Anh có hứng thú với con tàu hoả Gardinight đó à?"

"Vâng, tôi định sẽ đi thử vào một ngày không có nhiệm vụ! Lúc đó, tôi muốn đặt vé toa hạng nhất!"

Toa hạng nhất chính là toa dành cho nhóm của Ren, nhưng giá vé không hề rẻ.

Tuy nhiên, người kỵ sĩ vẫn tiếp tục như thể điều đó chẳng hề gì.

"Làm kỵ sĩ độc thân lương chỉ có tích góp lại thôi, nên những lúc thế này phải biết hưởng thụ chứ..."

Các dự án liên quan đến Gardinight đều do Ulysses chủ trì.

Chuyến hành trình trên mặt đất chưa từng có này cũng đã thu hút sự quan tâm của các kiếm sĩ phái Kiếm Cứng.

◇ ◇ ◇ ◇

Trong khi đó, khi Licia vừa ra khỏi phòng, giọng nói của một người bạn đã vọng tới từ phía đối diện hành lang.

"Licia! Tớ đang tìm cậu đây!"

Người xuất hiện từ phía bên kia hành lang là Sera.

Trong lúc Licia còn đang ngạc nhiên trước cuộc hội ngộ bất ngờ với bạn mình, Vein cũng xuất hiện ngay sau Sera.

"Sera cũng ở trọ đây à?"

"Ừ. Bọn tớ vừa ăn trưa xong, đang định ra ngoài chơi đây."

Sera đeo một thanh kiếm bên hông, và Vein đi sau cũng vậy.

Vì một lý do nào đó, cả hai đều đang mặc đồng phục của học viện.

"Sao hai cậu lại mặc đồng phục?"

"Như tớ đã nói, bọn tớ sắp ra ngoài. Thế thì mặc đồ dễ cử động chẳng phải tốt hơn sao. Đồng phục của trường mình lại còn là hàng đặc biệt nữa."

"...Chỉ vậy thôi à?"

"Đúng vậy. Với lại chúng ta là học sinh mà, đúng không? Phải tận dụng đồng phục ngay từ bây giờ chứ, không thì lãng phí lắm. Dù gì tốt nghiệp rồi cũng có mặc nữa đâu."

"Chuyện đó thì đúng nhưng mà..."

Sera ưỡn ngực tự hào, nhưng có lẽ cũng không cần phải mặc đồng phục dù đã đến tận Eupheim.

Dù Licia cũng đồng ý rằng nó dễ cử động...

"Nếu Licia và Ren cũng ăn trưa xong rồi thì đi cùng bọn tớ không?"

"Tiếc quá. Ren vừa có việc ra ngoài rồi. Mới vài phút trước thôi."

Vein và Sera tỏ vẻ tiếc nuối nhún vai.

"Tiếc là không có Ren, nhưng Licia thì sao? Nếu có thời gian thì đi cùng bọn tớ nhé?"

Lezard đã nói rằng nhân cơ hội này hãy tận hưởng kỳ nghỉ ở Eupheim. Hơn nữa, Ren cũng đã dặn cô không được ngồi yên một chỗ. Bản thân Licia hôm nay cũng không có kế hoạch gì đặc biệt ngoài việc định sẽ cùng Ren đi ngắm Eupheim về đêm khi cậu trở về.

Dựa vào mạch câu chuyện, có lẽ "ra ngoài" ở đây không phải là ra khỏi quán trọ mà là ra khỏi thành phố.

Hỏi lại thì đúng như dự đoán, Sera nói họ sẽ ra ngoài thành phố. Licia liền đi báo với Lezard về việc mình sẽ ra ngoài, rồi nhanh chóng quay lại chỗ Sera.

"Về chuyện lúc nãy, tớ tham gia cùng được không?"

"Tuyệt vời! Vậy bọn tớ đợi ở dưới lầu nhé, cậu chuẩn bị xong thì xuống nha!"

Lúc Licia quay về phòng và sửa soạn xong, đã hơn mười phút trôi qua kể từ khi cô rời khỏi chỗ Sera.

Khi xuống tầng một của quán trọ, ở sảnh không chỉ có Sera và Vein mà còn có cả Kaito và Nemu.

Quán trọ này ngoài nhóm của Licia còn có rất nhiều quý tộc khác đang ở, nên không khí rất náo nhiệt, nhưng trong số đó, nhóm con cháu của Thất đại gia tộc vẫn đặc biệt thu hút sự chú ý.

Giữa bọn họ──── có một cô gái đeo cung tên đang đứng.

Ngay khi ánh mắt cô chạm phải Licia, cô liền rời khỏi nhóm Vein và tiến về phía này.

"Rất vui được gặp cô, Thánh nữ-san."

Giọng nói và nụ cười của cô gái đầy quyến rũ.

Vóc người cô hơi thấp hơn Licia một chút nhưng vẫn cao hơn mức trung bình. Thân hình với những đường cong khiến người đồng giới phải ghen tị, kết hợp với đường nét gương mặt tạo nên một vẻ đẹp yêu kiều.

Đối diện với vẻ đẹp của cô gái ấy, Licia đáp lại mà không hề tỏ ra nao núng.

"Tôi là Licia Claudel. Rất vui được gặp cô."

"Ừm. Mong được chỉ giáo nhé."

Khi hai nàng mỹ nhân đứng cạnh nhau, một bầu không khí tựa như áp lực vô hình toả ra.

Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ này, Licia tiếp tục.

"Không ngờ lại có thể gặp được Rofelia-sama ở đây."

Cô nói ra tên của cô gái ấy.

Charlotte Rofelia, sinh viên năm hai, lớp đặc cách tại Học viện Sĩ quan Đế quốc.

Licia chưa từng nói chuyện với Charlotte, cũng chưa từng gặp mặt trong các buổi tiệc.

Tuy nhiên, với thông tin là một cô gái lớn tuổi đi cùng nhóm Sera, lại sở hữu một vẻ đẹp nổi bật, thì câu trả lời chỉ có một.

Cảm nhận khi gặp mặt trực tiếp đúng như lời đồn, một đàn chị xinh đẹp và gợi cảm. Charlotte là một cô gái có sức quyến rũ đến mức có thể làm say đắm người khác phái chỉ bằng dáng đi, và có thể thấy cô sẽ là một đối thủ đáng gờm của Sera.

Trong lúc Licia đang suy nghĩ, Sera lên tiếng.

"Licia, cậu không cần để ý đến Sharo đâu."

"Sharo? Ý cậu là Rofelia-sama à?"

"Đúng vậy, cứ nhớ thế nhé. Nếu nghiêm túc đôi co với Sharo thì mệt lắm, cứ lơ đi là vừa đẹp."

Nói một cách táo bạo ngay gần Charlotte như vậy, tự nhiên là cô ấy sẽ phản ứng.

"Dám nói vậy ngay trước mặt người ta, gan cô cũng to thật đấy."

"Nhưng em nói đâu có sai, phải không?"

"Thô lỗ thật. Dám khó chịu với bằng chứng cho tình thân của tôi."

Nhờ mối liên kết của Thất đại gia tộc, Sera cũng có tình bạn với Charlotte.

Đối với Sera, gần đây cô luôn lo lắng Vein sẽ bị cướp mất, nhưng sợi dây gắn kết giữa những người sinh ra trong Thất đại gia tộc là không thể lay chuyển.

"Ahahaha! Nemu cũng nghĩ giống Sera-chan đó!"

"Tổn thương quá đi. Cứ như thể tôi là một đàn chị xinh đẹp nhưng phiền phức vậy."

"Không phải 'cứ như thể', mà là đang nói thẳng ra đấy! Với lại, đừng có tự khen mình xinh đẹp nữa!"

Charlotte phớt lờ câu trả lời có phần lớn tiếng của Sera.

"Rồi rồi. Dễ thương, dễ thương. Sera-chan hôm nay cũng năng nổ quá nhỉ."

"N-Này! Đừng có tự nhiên xoa đầu người khác!"

"Có sao đâu, vì em dễ thương mà."

"Không phải... ý tớ không phải thế! Aizzzz! Nói chuyện với Sharo đúng là loạn hết cả lên! Chị định xoa đầu em như hồi xưa đến bao giờ nữa hả!"

Nhìn những hậu duệ của Thất Anh Hùng trò chuyện thân thiết, Licia bất giác mỉm cười.

Cô có chút ngạc nhiên khi biết rằng Sera, người đã vun đắp tình bạn ở một nơi cô không hề hay biết, lại có một người chị thân thiết đến vậy.

Hơn nữa, cô cũng cảm nhận sâu sắc sự khác biệt trong khuôn khổ lớn mang tên "phe phái". Không phải cô cảm thấy bị xa cách, nhưng cô có cảm giác như vừa thoáng thấy được mối liên kết mạnh mẽ của Thất đại gia tộc.

"Gừừừ! Thôi đủ rồi! Bỏ em ra!"

Sera, người nãy giờ bị Charlotte bám lấy, gạt tay cô ra.

Chỉnh lại nhịp thở đã rối loạn, Sera nhìn mọi người với vẻ nghiêm túc.

"Chúng ta đi thôi!"

Cô dứt khoát bước lên đi trước cả nhóm.

Mọi người bắt đầu cất bước theo Sera, Licia cũng đi cùng. Như thể trả lời cho câu hỏi mà Licia định hỏi về điểm đến, Sera nói.

"Đã đến Eupheim thì phải đến nơi đó chứ!"

Đây là một trong số ít cơ hội mà Thánh nữ Licia tham gia vào nhóm trong dòng thế giới mà Ren biết.

Một phân cảnh trong câu chuyện diễn ra ở một nơi chưa từng có, vào giai đoạn cuối của "Truyền thuyết Thất Anh Hùng I".

◇ ◇ ◇ ◇

Chiếc xe ngựa chở Ren đang hướng đến khu phố công sở ở Eupheim.

Radius, người ngồi đối diện với Ren, lên tiếng.

"Chúng ta sẽ đến thẳng Bộ Thần Bí."

Đó là một trong những cơ quan công quyền tồn tại ở Leomel, một viện nghiên cứu quốc gia về ma pháp.

Tại Bộ Thần Bí, đối tượng nghiên cứu thường là các Thánh Di Vật cổ đại và cả những câu chuyện phi thực tế như thần thoại. Các tài liệu lịch sử liên quan đến Sư Tử Vương cũng thỉnh thoảng được xử lý với sự hợp tác của Sư Tử Thánh Điện.

Hiện tại, người từng dạy học cho Radius đang làm nghiên cứu viên ở đó.

"Chuyến đi trên mặt đất thế nào?"

"Vui lắm. Tớ đã tận hưởng được một không khí chưa từng có, và định sẽ thong thả nghỉ ngơi ở Eupheim từ ngày mai."

"Vậy thì tốt. Lần này thật đáng tiếc, nhưng nếu có dịp khác, chúng ta hãy cùng đi nhé."

"Mà này, nếu kịp đến hôm nay thì Radius cũng đi cùng luôn có phải tốt hơn không."

Đó là lời nói thật lòng của Ren, cậu không có ý xem nhẹ lịch trình của Radius mà chỉ nghĩ rằng nếu đi cùng nhau sẽ vui hơn.

Thế nhưng, Radius đã đặc biệt bận rộn trong mấy ngày qua và không có thời gian rảnh.

"Xin lỗi. Như ta đã nói, ta không có thời gian."

Vậy nên, hẹn một dịp khác.

"Tớ cũng đã mang theo lá thư giới thiệu nhận được hôm trước, nhưng có Radius ở đây chắc không cần nữa nhỉ."

"Hôm nay thì đúng là vậy, nhưng nếu ngày mai cậu vẫn muốn đến gặp thì có nó sẽ tiện hơn. Chỉ cần đưa nó ra ở cổng vào là sẽ không cần làm thủ tục rườm rà nào cả."

"À, ra là vậy."

Trong lúc nói chuyện, mười phút, rồi hai mươi phút đã trôi qua.

Trong khoảng thời gian đó, xe ngựa tiếp tục đi trong thành phố và tiến vào khu phố công sở của Eupheim.

Xe ngựa đi thêm khoảng mười phút nữa.

Radius không muốn gây ồn ào khi mình xuất hiện, nên đã cho xe dừng lại một cách kín đáo ở một nơi khuất phía sau tòa nhà.

"Đã đến nơi rồi ạ."

Người kỵ sĩ lên tiếng từ bên ngoài xe.

Ren bước ra ngoài và ngước nhìn tòa nhà Bộ Thần Bí khổng lồ.

"Ồ..."

Cậu thốt lên một tiếng thán phục.

Cậu ngắm nhìn nó với một cảm giác nhẹ nhõm, đây chính là Bộ Thần Bí nổi tiếng đây sao.

Tòa nhà trông giống một ngọn tháp với màu trắng ngà, thậm chí còn cao hơn cả khu phức hợp nhà ga khổng lồ và Vườn treo mà Elendil tự hào. Trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng", cậu cũng có thể đến đây, nhưng chỉ khám phá được khoảng tầng một. Và không có gì gây ấn tượng mạnh bằng việc tận mắt chứng kiến.

Tại cổng vào, Radius không đi đến quầy tiếp tân mà dẫn Ren đi thẳng.

Sàn nhà được lát đá màu đồng thau đánh bóng loáng. Tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp nơi.

"Ta đã hoàn tất các thủ tục cần thiết rồi, nên chúng ta cứ đi thẳng vào trong."

"Ừm, tớ hiểu rồi."

Những bức tường và trần nhà cùng màu với sàn đá, những chiếc đèn chùm chiếu sáng không gian bên trong.

So với nội thất của Sư Tử Thánh Điện được nhuộm một màu đen tuyền, thiết kế ở đây mang lại cảm giác ấm áp hơn.

Ngoài ra, còn có các thiết bị phòng thủ bằng ma cụ được xếp chồng lên nhau nhiều lớp và những kỵ sĩ tinh nhuệ. Dù vào từ cửa sau, Ren vẫn có thể nhận ra ngay một hệ thống an ninh cấp cao được bố trí khắp nơi.

...Chờ đã──── Có liên lạc từ ngài Tiến sĩ────.

...Là báo cáo điều tra về di tích đó.

...Xin lỗi, Tòa án Đế quốc vừa có liên lạc thế này────.

...Hãy trả lời Tòa án Đế quốc như thế này. Đừng can thiệp vào lĩnh vực của Bộ Thần Bí────.

Xung quanh có rất nhiều nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng, và cả những người mặc những bộ vest trông có vẻ đắt tiền.

"Bộ Thần Bí và Tòa án Đế quốc không hòa thuận với nhau à?"

"Cực kỳ tệ. Bộ Thần Bí được trao nhiều đặc quyền trong nghiên cứu và điều tra, nhưng việc giải thích luật pháp ở thời đại nào cũng phiền phức cả. Họ thường xuyên cãi nhau vì bất đồng quan điểm đấy."

"...Nghe có vẻ vất vả."

Vì là chuyện phức tạp nên cậu không đào sâu thêm, chỉ nghĩ bụng "ra là vậy".

Giữa những người lớn đang đi lại, Ren và Radius có chút lạc lõng. Đương nhiên cũng có những người nhìn hai cậu bé với ánh mắt nghi ngờ, nhưng,

"T-Tam Hoàng tử Điện hạ!?"

Những người nhận ra thân phận của anh ngay lập tức dừng bước và cúi đầu thật sâu.

Radius đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục đi song song với Ren trên hành lang dài.

Sau vài phút đi theo Radius, người tỏ ra rất quen thuộc với nơi này, trước mặt hai người là một chiếc thang máy ma cụ.

Cả hai bước vào và đi lên tầng cao của tòa nhà Bộ Thần Bí khổng lồ.

Tầng mười, tầng hai mươi──── Vượt qua tầng ba mươi, thang máy dừng lại ở tầng ba mươi ba.

Cánh cửa xếp mở ra, và bên ngoài chỉ có một hành lang dài tít tắp.

Ở cuối hành lang này, chỉ có duy nhất một căn phòng.

Ren chăm chú nhìn vào một vật phẩm được đặt trước cánh cửa dẫn vào căn phòng đó. Cậu không thể làm ngơ trước sự tồn tại của một chiếc túi lớn quen thuộc.

...Cái đó chẳng phải là.

Dù khó tin, nhưng Ren không để lộ sự ngạc nhiên của mình ra ngoài mặt.

"Sao vậy Ren, từ nãy đến giờ im lặng thế?"

"Chắc là tớ hơi căng thẳng."

"Hiếm thấy ở Ren đấy. Nhưng không cần phải căng thẳng thế đâu. Ta ở đây là vì thế mà."

"Cảm ơn, cậu giúp tớ rất nhiều."

Khi đứng trước cửa, Radius gõ cửa trước khi nắm lấy tay nắm.

Giọng nói vọng ra từ bên trong cũng là một giọng nói mà Ren đã từng nghe.

『Vào đi.』

Nghe thấy câu trả lời, Radius mở cửa và cùng Ren bước vào trong.

Phía đối diện là một cửa sổ kính lớn kéo dài từ sàn đến trần, có thể nhìn bao quát toàn cảnh Eupheim tươi đẹp.

Trước cửa sổ có một chiếc bàn khổng lồ. Một người đàn ông đang vô phép gác cả hai chân lên bàn, ngả nhẹ lưng ghế ra sau.

"Đến rồi à, Radius. Người bên cạnh là cậu bạn mà ngươi nói đấy à."

Đây là lần đầu tiên Ren thấy ông ta không mặc áo choàng, nhưng dựa vào giọng nói và dáng vẻ thì không thể nhầm được. Người đàn ông đang ngồi một cách vô lễ, ngạo mạn kia chính là lữ khách mang túi. Chính là người mà Ren và Licia đã từng thấy ở Đế đô.

Mái tóc của ông ta có màu như thể pha vàng vào mái tóc bạc của Radius. Vóc người nhỏ nhắn không khác gì lúc mặc áo choàng, và bây giờ ông ta đang mặc một bộ trang phục thoải mái khác với hôm trước. Gương mặt có lẽ có thể được miêu tả là một mỹ thiếu niên phi giới tính.

Khi Ren và Radius đứng trước bàn, Radius mở lời.

"Ren, để ta giới thiệu. Người đàn ông này là────"

"Thôi được rồi. Tự giới thiệu thì để ta tự làm."

Lữ khách mang túi đứng dậy và nói.

Là mùi thảo dược chăng? Một hương thơm tươi mát thoảng qua mũi Ren.

"Ta là Ragna. Nếu chỉ xét về chủng tộc, thì ta thuộc tộc người Shergald."

"Rất vui được gặp ông. Tôi là Ren Ashton."

Không nên đánh giá Ragna chỉ qua vóc người của ông ta. Ông tự nhận mình là người Shergald, tức là những người sinh sống trên Thiên Không Đại Lục. Người Shergald có tuổi thọ cực kỳ dài, và khoảng thời gian trẻ trung của họ cũng dài hơn nhiều so với người thường, Ragna cũng không phải ngoại lệ.

Sau khi đứng dậy để tự giới thiệu, Ragna ngồi lại xuống ghế.

"Ta đồng ý gặp vì có lời giới thiệu của tên Tam Hoàng tử xấc xược này. Nếu không thì ta tiếc thời gian lắm. Ta muốn đi bất cứ đâu để tìm kiếm lãng mạn và trí tuệ."

"Cảm ơn ông đã dành thời gian. Hôm nay tôi có một vài điều muốn hỏi."

"Cách tìm kiếm lãng mạn à?"

"──── Không phải ạ."

Dù cũng tò mò về chuyện đó, nhưng trước hết phải là chuyện khác.

Cậu đã nghĩ rằng hỏi thẳng ra ngay lập tức thì có hơi đường đột, nhưng khi nhìn sang gương mặt Radius đang đứng cạnh, anh liền gật đầu như muốn nói "đừng bận tâm".

Ren, trong một lần hiếm hoi, đã hỏi mà không chút ngần ngại.

"Xin lỗi vì bắt đầu bằng một câu chuyện không liên quan đến chủ đề chính, nhưng vào mùa hè tôi đã có cơ hội nói chuyện với một người Shergald. Tôi nghe nói người Shergald có thể có tuổi tác cao hơn nhiều so với vẻ bề ngoài."

"Cậu tò mò về ta à. Ra là vậy, một sự hứng thú không tồi."

Người Shergald nhỏ con nở một nụ cười ngạo nghễ trên khuôn mặt thanh tú.

"Ta sắp ba mươi rồi. Rất vui được làm quen."

Ren gật đầu như thể "đúng như mình nghĩ", và lặp lại, "Rất vui được gặp ông."

"Nhưng đừng hiểu lầm. Chuyện ta là người Shergald chỉ giới hạn ở chủng tộc thôi, chẳng qua là một dạng lại tổ. Nếu không thì ta đã chẳng thể làm việc ở Bộ Thần Bí."

Làm nghiên cứu viên trong một cơ quan toàn những bí mật, dĩ nhiên ông phải là một công dân thực thụ của Leomel. Ragna sinh ra và lớn lên ở Leomel, và theo học chuyên ngành khảo cổ học do ảnh hưởng từ cha mẹ mình, vốn cũng là những nhà nghiên cứu.

Ragna ngáp một cái rồi nói.

"Hai người cứ ngồi tự nhiên đi. Muốn uống trà thì tự pha lấy."

Ren và Radius ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt cách chiếc bàn một khoảng. Trên chiếc bàn trước mặt họ, giấy tờ chất cao như núi.

Liếc qua những tờ giấy, cậu thấy vô số những câu chữ khó hiểu và các hình vẽ được ghi lại một cách lộn xộn. Toàn là những nội dung mà cả hai không tài nào hiểu nổi.

"Vậy, hai người các cậu,"

Ánh mắt lơ đãng lạnh lùng của Ragna hướng đến.

"Xin lỗi nhé, nhưng ta không có hứng trả lời những câu hỏi nhàm chán đâu."

Ragna có vẻ chẳng mấy quan tâm đến màn chào hỏi lúc nãy.

Dường như ông ta đã rất rảnh rỗi cho đến khi Ren bắt đầu nói chuyện, và giờ đã vừa mở một cuốn sách trên bàn vừa nói.

Trông ông ta như đang muốn nói, "cứ tự nhiên nói chuyện đi".

"Xin lỗi nhé, từ xưa hắn đã là một gã như vậy rồi."

"Vì là tớ nhờ vả nên tớ không bận tâm đâu... Mà này, từ hồi dạy học cho Radius ông ấy đã thế rồi à?"

Radius gật đầu ngay lập tức.

"Nhưng hắn rất thông minh."

"Thì ông ấy là thầy của Radius, lại còn là người cùng sáng lập nên thương hội Arnevelde, nên tớ biết chứ."

"Dù vậy, bây giờ thì gần như toàn bộ quyền kinh doanh của thương hội Arnevelde đều nằm trong tay ta rồi. Ragna đã nhanh chóng mất hứng thú."

"Hể... Thôi thì, để tớ đi pha trà nhé."

"Được không đấy? Ragna kén trà lắm đấ──── à không, nếu là Ren thì chắc không vấn đề gì."

"Coi như là được Radius bảo chứng nhé, đợi tớ một chút."

Ren đứng dậy và nhìn vào cái ma cụ đặt ở góc phòng. Có một thứ dùng để đun nước pha trà, và bên cạnh là một bộ trà cụ hết sức bình thường mà ngay cả Ren cũng thấy quen thuộc.

Ren điều khiển ma cụ để đun nước, rồi chuẩn bị trà bằng những động tác thành thạo.

Ragna, đang ngồi bên bàn, khịt mũi khi mùi hương của hơi nước nóng dần lan tỏa.

"Giỏi đấy chứ."

"Ông còn chưa uống mà đã biết rồi sao?"

"Đến tầm của ta là biết ngay. Trà là một thứ rất hay. Cậu không thấy việc hương vị thay đổi tùy theo người pha có gì đó giống với sách sao? Hơi giống với sự khác biệt giữa các tác giả."

"Nghe vừa có vẻ hiểu, lại vừa có vẻ không. Thôi thì mời ông."

Mở đầu như vậy chắc là đủ rồi.

Ragna nhấp một ngụm từ tách trà rồi nói.

"Ngon đấy chứ."

Ren thở phào nhẹ nhõm.

Thoạt nhìn, Ragna chỉ là một tên nhóc khốn xấc xược... nếu phải nói thì là một tên nhóc có vẻ ngoài xinh đẹp và trưởng thành, nhưng bản chất của ông ta lại khác, nên không thể đối xử một cách bình thường được. Ông ta dám dùng thái độ đó ngay cả với Radius, nên Ren cũng cần phải suy nghĩ.

Tiếp theo, Ren mang trà đến cho Radius, còn mình thì cầm tách trà đứng trước cửa sổ.

"Ren, cậu muốn hỏi ta chuyện gì."

Ragna vẫn ngồi trên ghế, gọi thẳng tên Ren và chỉ quay mặt về phía cậu.

"Xin hãy cho tôi biết về Thánh Ma Pháp."

"...Haizz."

Ragna thở dài như thể đã mất hết hứng thú ngay lập tức.

Tuy nhiên, có lẽ vì đã được mời một tách trà ngon nên tâm trạng ông ta không tệ đi. Giọng nói của ông dường như có phần thiện cảm hơn so với lúc đầu.

"Chuyện đó thì đọc sách giáo khoa của học viện là có đầy ra còn gì."

"Có lẽ là vậy, nhưng tôi muốn hỏi ý kiến của một chuyên gia."

Lần này, Ren quay lại nhìn Ragna, và ánh mắt hai người giao nhau.

Cuối cùng cũng vào vấn đề chính. Cơ hội quý giá để nói chuyện với vị chuyên gia mà Radius đã nhắc đến vào mùa thu đã tới.

"Thánh Ma Pháp, ngoài việc cường hóa cơ thể và đặc trị Undead ra, nó còn có thể sử dụng sức mạnh đặc biệt nào khác không ạ?"

"Hả...? Ta nghe Radius nói cậu thông minh, mà câu hỏi lại chẳng đi vào trọng tâm gì cả."

"Xin lỗi ông. Ở gia tộc Claudel mà tôi đang chịu ơn có một cô bé bằng tuổi tôi."

"Ta có nghe tin đồn. Là Thánh nữ Trắng à?"

"Vâng. Việc luyện kiếm thì tôi có thể giúp được, nhưng về Thánh Ma Pháp thì việc luyện tập không được tốt cho lắm. Vì vậy tôi cũng muốn tìm hiểu để có thể giúp đỡ cô ấy."

Khi Ren trôi chảy kể ra lý do dối trá đã chuẩn bị sẵn, Ragna nhìn cậu như thể đang xem một sinh vật quý hiếm.

Khác với lúc nãy vừa mất hứng ngay lập tức, lần này ông ta có vẻ sẽ chịu nói chuyện.

"Lòng thành đáng khen đấy."

"Lạ lắm sao ạ?"

"Không, chỉ là một suy nghĩ mà ta không tài nào có được. Nếu là ta thì ta sẽ dành thời gian đó để đi khám phá di tích... Mỗi người một cách sống à. Mà, cũng không tệ."

Ragna nở một nụ cười nhẹ.

Từ chiếc ghế sofa ở xa, giọng của Radius vọng tới, "Ren là một người như vậy đấy."

"Bạn thân của ta là một người chính trực."

"Chói mắt quá. Đặc biệt là với một gã như ta hay ru rú trong các di tích."

Dù nói những lời nghe như trêu chọc, nhưng vì đây là người do chính Radius giới thiệu nên mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Sau một tiếng thở dài, Ragna uống thêm hai ngụm trà do Ren pha.

"Chuyên môn của ta là khảo cổ học và ma pháp học cổ đại. Ta nghĩ mình cũng khá rành về Thánh Ma Pháp, nhưng sức mạnh của riêng Thánh Ma Pháp thì chỉ có thể nói là gói gọn trong những gì Ren vừa kể thôi."

"Vậy thì────"

"Phải. Sức mạnh thánh quả là đáng nể, nhưng ngoài ra không có đặc điểm nào khác. Chỉ có vậy thôi."

Không phải là nó vô giá trị hay yếu ớt.

Kết luận lại, ngoài những sức mạnh mà Ren đã kể thì nó không có gì đặc biệt hơn.

...Quả nhiên, đó không phải là ảnh hưởng từ Thánh Ma Pháp.

...Có lẽ mình nên suy nghĩ về bản thân Thánh nữ Trắng, chứ không phải về Thánh Ma Pháp.

...Nhưng, mình muốn hỏi thêm một chút nữa.

Vừa nhìn xuống Eupheim từ ô cửa sổ lớn.

Ren đưa ra kết luận mà không để ai thấy được biểu cảm của mình.

"Xin phép chuyển sang chuyện khác ạ."

Ren nhìn Ragna.

"Tôi đã từng chiến đấu với Ma Vương Giáo vài lần."

"Ta biết. Radius đã hỏi ý kiến ta nhiều lần rồi. Tiện thể còn nhờ ta giúp phân tích sức mạnh của bọn chúng nữa."

Nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt, Ren bắt đầu câu chuyện có thêm thắt một chút.

"Những người bị ảnh hưởng bởi ấn ký của Ma Vương Giáo đều được cường hóa thể chất và ma pháp. Tôi có cảm giác một số trường hợp còn bị mất đi cả bản ngã. Ông nghĩ sao về việc này?"

"Nguồn gốc chắc là do thứ gọi là sức mạnh của Ma Vương đang được rải rác khắp nơi. Những kẻ bị ảnh hưởng sẽ không chịu nổi sự bộc phát của sức mạnh được ban cho và sẽ chết. Những thay đổi trên cơ thể trong quá trình đó chỉ có thể nói là tùy thuộc vào từng cá nhân."

"Vậy, còn về những trường hợp mất đi bản ngã thì sao ạ?"

"Ai biết? Chắc cũng giống như sự biến đổi tính chất của ma thạch thôi."

"...Biến đổi tính chất của ma thạch?"

Ren lắng tai nghe, không muốn bỏ sót một từ nào trong lời nói của Ragna.

Đó là vì trong cơ thể Licia cũng có ma thạch.

"Đối với ma vật, ma thạch sẽ trải qua một sự thay đổi lớn trong quá trình tiến hóa. Khi không còn là ma vật ban đầu, việc bản ngã thay đổi cũng không hiếm. Không phải lúc nào ký ức cũng mất đi hoàn toàn, nhưng ít nhiều cũng có sự thay đổi."

"Nhưng trong cơ thể của tín đồ Ma Vương Giáo làm gì có ma thạch đâu ạ."

"Đúng vậy, đó chính là mấu chốt."

Ragna tiếp tục. Không chút do dự trước câu hỏi của Ren.

"Ta nghĩ thế này. Ấn ký của bọn chúng cũng giống như ma thạch đối với ma vật, được khắc lên để chứa đựng sức mạnh."

"Khoan đã, Ragna! Ta chưa từng nghe chuyện này!"

"Vì đây là lần đầu ta nói ra mà. Đây là giả thuyết ta nghĩ ra trong lúc đang theo đuổi lãng mạn mới đây thôi. Ta chỉ nghĩ tiện thì nói hôm nay luôn."

"...À, ra là vậy."

Người Shergald nhỏ con quay lại câu chuyện.

Radius, và cả Ren, người bất ngờ nghe được một giả thuyết thú vị, đều kinh ngạc, nhưng trước hết hãy quay lại chủ đề chính.

"Điểm khác biệt giữa ấn ký của bọn chúng và sự tiến hóa của ma vật là nó bào mòn cơ thể để cường hóa kẻ được khắc ấn một cách cưỡng ép."

Đó là việc chấp nhận sự thay đổi đến từ yếu tố bên ngoài, chứ không phải do sự trưởng thành của bản thân.

Ragna nói thêm rằng, việc có chấp nhận được hay không còn tùy thuộc vào sức mạnh của người đó.

"Cưỡng ép────"

Từ đó khiến Ren hứng thú.

Nó nghe như hiện tượng đã xảy ra với Licia.

"Việc đó, không có cách nào giải quyết được sao ạ?"

"Ta không hiểu ý đồ câu hỏi. Không có cách nào là ở giai đoạn nào? Là cách để từ chối việc bị cường hóa cưỡng ép, hay là việc bị bào mòn cơ thể?"

"Về mặt cơ bản, là cách để tránh hiện tượng ảnh hưởng đến bản ngã ạ."

"Chết đi là được. Ấn ký có lẽ giống như một loại ký sinh trùng sống bằng ma lực của vật chủ. Chết rồi thì ấn ký sẽ biến mất."

Nếu nghĩ đến việc xóa bỏ ấn ký như một phương pháp giải quyết thì có thể hiểu được, nhưng đó không phải là câu trả lời mà Ren muốn.

"Không chết mà vẫn thoát khỏi lực cưỡng chế của ấn ký, không có cách nào sao ạ?"

"Nghĩ đến chuyện đó để làm gì?"

Đó là một câu hỏi thuần túy của Ragna, người thực sự thắc mắc từ tận đáy lòng.

"Cậu có tín đồ Ma Vương Giáo nào muốn cứu à?"

"Không ạ, tôi chỉ muốn tham khảo cho sau này. Dù tôi và Radius có bắt được tín đồ Ma Vương Giáo, cũng có không ít kẻ đã chết."

"Để moi thông tin đến giới hạn cuối cùng à. Mặt mũi dễ thương mà nói chuyện ghê gớm nhỉ."

Ren không phản bác gì trước nụ cười thích thú của Ragna.

"Sức mạnh tiềm ẩn gây ảnh hưởng đến cả bản ngã, được gây ra bởi khái niệm 'lực cưỡng chế'. Nói cách khác, đó cũng là hiện tượng xảy ra khi người sở hữu sức mạnh không thể kiềm chế được sức mạnh của chính mình."

"Giống như chuyện về Công chúa Xói mòn nhỉ."

Radius nói.

Có lẽ do kinh nghiệm dạy học cho Tam Hoàng tử, hoặc do tính cách yêu thích lãng mạn, Ragna biết câu chuyện cổ tích về Công chúa Xói mòn, nhưng ông không ngần ngại phản đối câu hỏi của Radius.

"Cô ta thì khác. Cô ta vẫn giữ được ý chí vì đã kiểm soát được sức mạnh."

"Vậy nó khác gì so với những trường hợp bộc phát?"

"Công chúa Xói mòn suy cho cùng cũng chỉ là truyện cổ tích. Vì vậy ta không định tranh luận câu trả lời ở đây, nhưng theo suy nghĩ của ta thì cô ta đã kiểm soát được sức mạnh."

"Vậy tại sao ông nghĩ cô ta lại bào mòn mọi thứ xung quanh?"

"Đa số sinh vật hít vào rồi sẽ thở ra. Đối với cô ta, những việc bình thường như vậy lại gây ảnh hưởng xấu đến xung quanh. Cô ta chỉ cần tồn tại là đã bào mòn mọi thứ, chỉ vậy thôi. Ngược lại, đối với cô ta, tất cả những sinh vật khác mới là bất thường."

Tuy nhiên, như Ragna đã nói, toàn là những điều không chắc chắn nên không thể đưa ra câu trả lời. Đó chỉ là một ví dụ, một nhận định nhỏ của ông ta.

Và cũng như ông nói, Công chúa Xói mòn là một câu chuyện cổ tích. Việc nghiêm túc triển khai lý luận về một câu chuyện cổ tích đến đâu cũng không có nhiều giá trị ở đây.

"Quay lại chuyện chính đi."

Trở lại với câu hỏi mà Ren đã đặt ra.

Câu trả lời đó không chỉ giới hạn ở ấn ký của Ma Vương Giáo mà còn rất quan trọng đối với Ren.

"Cách hiệu quả nhất là tiếp tục chống lại lực cưỡng chế đó để giữ vững bản ngã. Nếu thua, bản ngã sẽ mất đi và sức mạnh sẽ mặc sức tung hoành. Đơn giản phải không?"

"Giả sử chịu đựng được, có gì đảm bảo sẽ không có lần thứ hai không ạ?"

"Nếu không thua mà tiếp tục chống lại, tất cả các yếu tố tạo nên một cá nhân sẽ thích ứng và trưởng thành. Có lẽ đây là câu trả lời gần với những gì cậu đang tìm kiếm, phải không?"

Lữ khách mang túi trả lời mà không chút do dự.

"Gần──── có lẽ vậy. Nhưng là thích ứng sao ạ?"

"Ví dụ được đưa ra là hiện tượng sức mạnh không thể chịu đựng nổi chi phối cơ thể, vậy nên nếu trưởng thành để có thể chịu đựng được thì sẽ không có vấn đề gì. Cùng một sức mạnh sẽ không gây ra lần bộc phát thứ hai. Vì đã kiểm soát được rồi mà."

"Th-Thật sao ạ!?"

Giọng Ren cao lên.

Licia đã từng một lần chống lại lực cưỡng chế bí ẩn và quay về bên Ren.

Không thể khẳng định liệu hiện tượng lúc đó có thể được xem ngang hàng với ấn ký của Ma Vương Giáo hay sự tiến hóa của ma vật không, nhưng chắc chắn đây là một trong những thông tin mà cậu đang mong muốn.

"Nhưng, có cách nào để xác định là đã chịu đựng được không ạ?"

"Khi có thể sử dụng được sức mạnh mà trước đây không kiểm soát nổi, có thể nói là đã chịu đựng được sự bộc phát của sức mạnh. Từ góc độ ma pháp học, cũng có thể xác định rằng cơ thể đã thích ứng với sức mạnh."

Nói cách khác, việc Licia sử dụng Thánh Ma Pháp cực mạnh ở nửa sau trận chiến với Kiếm Ma cũng là một ví dụ.

Những sự kiện trong quá khứ hiện về trong tâm trí Ren.

...Nói là "chống lại" thì có lẽ cũng không hoàn toàn đúng.

...Hai người xuất hiện ở dãy núi Baldor chắc chắn đã có thể kiểm soát được ấn ký.

Một trong hai người đó là một gã đàn ông tên Kai có giọng điệu thô lỗ đặc trưng.

Gã đó đã bị sức mạnh của Ma Vương khuếch đại bởi năng lực Hắc Vu Nữ của Fiona, dẫn đến không thể kiểm soát được sức mạnh và gục ngã.

Có lẽ đó cũng là một khái niệm tương tự gây ảnh hưởng đến lực cưỡng chế.

Sau một hồi suy nghĩ, Ren tiếp tục,

...Phải rồi. Roses Kaitas cũng giống như vậy.

Roses Kaitas. Và Ngục tù thời gian.

Có lẽ nên diễn tả rằng ở trong không gian tràn ngập sức mạnh của Nữ thần Thời gian đó, Licia đã để sức mạnh bộc phát ngoài ý muốn của mình.

Nếu xem chuyện đó ngang hàng với sự việc ở dãy núi Baldor...

Một sức mạnh tràn đầy thần tính đã mang lại sự thay đổi nào đó cho Licia──── chẳng hạn.

Và Licia đã chống lại, quay về như để đáp lại tiếng gọi của Ren. Vì vậy bây giờ cô đang ở bên cạnh cậu.

Sắp xếp lại những thông tin này, Ren nghĩ. Tạm thời có thể yên tâm được rồi.

Nghĩ lại thì, khi trận chiến với Kiếm Ma bước vào giai đoạn cao trào, Thánh Ma Pháp mà Licia sử dụng đã có độ thuần thục tăng lên đáng kể so với trước đó.

Gần đây vì cô ấy có ác cảm nên không sử dụng, nhưng điều đó càng làm tăng thêm sức thuyết phục cho lời nói của Ragna.

Licia, người đã chống lại được sức mạnh kỳ lạ, chắc chắn cơ thể cũng đang trưởng thành.

"...May quá."

Khi Ren thở phào nhẹ nhõm,

"Nếu chỉ giới hạn ở tín đồ Ma Vương Giáo, thì chuyện sẽ khác nếu Ma Vương bằng cách nào đó hồi sinh đấy."

Ragna nói mà không hề để ý đến cảm xúc của cậu.

"Với sức mạnh của Ma Vương được lưu lại trong truyền thuyết, các tín đồ có thể sẽ mất hết lý trí không một ngoại lệ."

"Nhưng Ragna, những tín đồ Ma Vương Giáo mạnh mẽ đã có thể chống lại sức mạnh của Ma Vương, hay nói đúng hơn là hành động theo ý chí của mình mà."

"Ai biết được. Nếu sức mạnh của Ma Vương quá khủng khiếp, lần sau có thể sẽ không như vậy nữa. Tệ hơn là chúng sẽ trở thành những tử binh vô tri. Cả tên cán bộ và giáo chủ mà ta nghe nói trước đây cũng vậy."

"Cuối cùng thì, phải đến giai đoạn đó mới biết được, phải không."

"Phải. Câu chuyện về Ma Vương tràn đầy lãng mạn, nhưng lại thiếu thông tin một cách trầm trọng."

"...Chúng ta đang ở trong một thời đại phiền phức thật."

"Đành chịu thôi. Sức mạnh của Ma Vương rất khủng khiếp. Đó là sự tồn tại duy nhất sở hữu thanh kiếm có thể chống lại Thần kiếm."

Đến đây, Ragna tỏ vẻ chán nản, buông lời chửi thề và gạt phăng Giáo hội Elfen.

"Nếu đám tu sĩ của Giáo hội Elfen bảo vệ được Thánh Di Vật đó thì mọi chuyện đã kết thúc dễ dàng hơn nhiều rồi."

"Ý ông là Thánh Di Vật nào?"

"Thứ bị đánh cắp từ một ngôi đền nào đó trước đây... Cái đó đó, 'Nước mắt Elfen' đấy. Leomel có rất nhiều Thánh Di Vật. Không chỉ các đền thờ, mà các quý tộc ở nhiều nơi cũng sở hữu không ít. Ta không biết Ma Vương Giáo nghĩ gì mà chỉ nhắm vào Leomel, nhưng chắc cũng có liên quan đến chuyện này."

Nước mắt Elfen là một loại chất lỏng ẩn chứa sức mạnh đặc biệt có thể thanh tẩy mọi thứ. Đó là Thánh Di Vật đã bị đánh cắp khi chính giáo chủ của Ma Vương Giáo tấn công một ngôi đền của Giáo hội Elfen.

"Thần tính mà thứ chất lỏng đó sở hữu có lẽ đã đủ để thanh tẩy cả tín đồ Ma Vương Giáo lẫn ấn ký của chúng."

Ragna lên tiếng.

"Dù vậy, thứ đã bị đánh cắp thì đành chịu... Tuy nhiên, ta cũng đã từng nghĩ, đối với Ma Vương Giáo thì thứ đó chẳng khác nào thuốc độc. Chẳng lẽ chúng đánh cắp để tự vệ?"

"Mà, cũng không biết Nước mắt Elfen có thực sự sở hữu sức mạnh như lời đồn không."

"Sao vậy Ragna, giờ ông còn chê cả Thánh Di Vật nữa à?"

"Ồn ào. Đây là từ góc độ học thuật của một nhà nghiên cứu. Nước mắt Elfen không nghi ngờ gì là một Thánh Di Vật. Sức mạnh của thần linh nghe nói là không có khuyết điểm, nhưng sinh vật thì có. Ta chỉ nghi ngờ về mức độ tác dụng của sức mạnh thanh tẩy thôi."

"Ta nghĩ ông cũng tự nhận thức được, nhưng lời nói đó mâu thuẫn đấy. Nếu sức mạnh của thần linh không có khuyết điểm, chẳng phải nó sẽ vượt qua cả khuyết điểm của con người về mặt tác dụng sao?"

"Đúng vậy, thế giới này nếu không có mâu thuẫn thì không thể tồn tại. Cho nên ta mới nói 'nghe nói'."

Ragna tỏ ra táo bạo, không sợ cả thần linh.

Sự táo bạo đó không dừng lại ngay cả khi Ren kinh ngạc và Radius cười gượng.

"Bởi vì chính thần linh cũng đầy mâu thuẫn. Vậy thì người Shergald có một hai điểm mâu thuẫn cũng là lẽ thường. Những gì ta nói không có gì sai cả. Vì chính thần linh đã sai rồi."

Ragna nói lời châm biếm mà không chút do dự. Không phải ông ta có ác cảm gì với Thần tối cao Elfen, mà là ông ta rất thực tế.

Dù tốt hay xấu, ông ta không thích những câu chuyện phi thực tế.

"Thần linh không có khuyết điểm──── Thần linh khiến chúng ta nghĩ như vậy. Nhưng nếu thực sự là toàn năng không khuyết điểm, liệu Thần tối cao có cố tình tạo ra Dũng sĩ không? Chẳng phải ngài ấy đã xử lý Ma Vương trước khi nó ra đời rồi sao?"

"Xem ra ông không thích cái từ tiện lợi 'thử thách mà thần linh ban cho con người' nhỉ."

"Phải, ta ghét."

Câu trả lời không chút do dự vang lên dõng dạc.

"Thứ đó suy cho cùng cũng chỉ là một câu chuyện lãng mạn được thêu dệt nên. Chẳng có gì thú vị cả. Nếu có, thì kết luận duy nhất là một vị thần xấu tính nào đó đang cười nhếch mép. Ta thích xem kịch, nhưng không có ý định trở thành diễn viên."

"Ví dụ như thần linh đã tạo ra con người, ông có thể nói những lời như vậy sao?"

"Nếu ta sai, có lẽ vị thần toàn năng sẽ sửa chữa cho ta. Không biết là khi nào, nhưng xem ra không phải bây giờ."

Không chỉ dừng lại ở đó, ông ta còn nói.

"À không, không sửa được cũng chẳng sao. Nếu không sửa được thì có thể chứng minh rằng thần linh không phải toàn năng. Lòng ham hiểu biết của ta lại được thỏa mãn thêm một chút. Đó cũng là ý trời chăng."

Những lời nói mà nếu tín đồ Elfen nghe được có lẽ sẽ bị đánh cho một trận, ông ta vẫn nói cho đến cùng.

Tam Hoàng tử không mấy bận tâm, và cậu bé Ma kiếm sư chỉ cười gượng lắng nghe.

"Ren, cậu bắt đầu hiểu con người này rồi chứ?"

"Ahaha... Tôi xin phép không trả lời được không ạ..."

"Đừng trả lời như vậy. Đó là câu mà mấy tên quý tộc phiền phức hay nói trong các cuộc họp."

Vẻ mặt mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt Radius đang thở dài.

"Nói chuyện khác đi, dạo này Radius có vẻ bận rộn nhỉ."

"Chuyện đó thì sao?"

Như thể đã chắc chắn điều gì đó, Ragna nở một nụ cười ngạo nghễ.

"Không, không có gì. Nếu phải nói thì, ta cảm nhận rất rõ một dấu hiệu cho thấy lịch sử sắp có một sự thay đổi lớn."

Radius không trả lời câu nói đầy ẩn ý đó.

Lời tiếp theo anh nói là,

"Ngược lại, chính Ragna dạo này cũng ở Eupheim khá lâu thì phải. Hiếm thấy đấy, dù ông thường xuyên vắng mặt ở phòng nghiên cứu."

"Thì tại có thứ thú vị được khai quật mà."

"Một thứ mà ngay cả Ragna cũng thấy thú vị, xem ra đã tìm được một món đồ rất tốt rồi."

"Muốn xem không?"

Khi Radius nói "Rất sẵn lòng", Ragna liền đi vào trong phòng.

Ông ta đặt tay lên một chiếc tủ đặc biệt lớn trong phòng, và một hoa văn phát sáng hiện lên trên cánh cửa tủ. Dường như ông ta cũng đang niệm một câu thần chú gì đó.

Cánh cửa mở ra hai bên, và từ bên trong, một tủ kính được đẩy ra phía trước. Trong tủ kính có đặt một chiếc vương miện nhỏ (circlet).

"Lại đây."

Được Ragna gọi, Ren và Radius đứng trước tủ kính.

"Trước khi giải thích về thứ mới được khai quật, hãy xem cái này đã. Đây là thứ được tìm thấy ở Phố Cổ vài chục năm trước."

Nghe nói, vật liệu là Mithril.

Một kim loại đặc biệt có khả năng chống ăn mòn vượt cả vàng, và khi được các thợ thủ công lành nghề gia công sẽ vượt qua cả những hợp kim đắt tiền. Hầu hết Mithril tồn tại trên thế giới này đều là sản vật được khai thác ở Ma đại lục, nơi Ma Vương thành ngự trị.

Tuy nhiên, chiếc vương miện này lại có vẻ khác lạ. Toàn bộ nó đã bị màu đen xâm thực.

"Thưa Ragna-san, đây là?"

"Một món đồ kỳ lạ mà Mithril được sử dụng trong đó đã chết. Không phải bị ăn mòn hay bị sơn màu."

"Kim loại chết ư?"

"Đúng vậy. Mithril là kim loại chứa đựng ma lực, nhưng thứ này đã mất đi đặc tính đó."

Ren vốn không rành về lĩnh vực khoáng thạch. Nếu là vật liệu dùng để chế tạo vũ khí hay áo giáp, cậu có thể biết rõ tính chất và nơi khai thác của một số loại, nhưng nếu là gia công đặc biệt thì lại là chuyện khác.

"Có phương pháp gia công nào như vậy sao ạ?"

"Không. Đặc điểm lớn nhất của Mithril là dù có nghiền thành bột cũng không mất đi tính chất của nó."

"...Vậy thì, lạ thật nhỉ."

"Phải không? Tuy nhiên, một món đồ Mithril khác rơi vào tình trạng tương tự đã được tìm thấy. Mới gần đây thôi, cũng ở Phố Cổ."

Trong một cuộc điều tra định kỳ của Bộ Thần Bí, một chiếc bút máy đắt tiền cũng sử dụng Mithril đã được tìm thấy.

Nhìn kỹ thì chiếc bút đó cũng được đặt trong tủ kính. Theo như nhóm Ragna điều tra, nó cũng rơi vào tình trạng tương tự như chiếc vương miện.

"Ta tò mò không chịu được, không biết bằng cách nào mà họ đã giết chết Mithril."

Nói là không hứng thú thì là nói dối, nhưng Ren không thể có hứng thú bằng Ragna.

Đối với một nhà nghiên cứu thì đây có lẽ là một hiện tượng đáng kinh ngạc, nhưng đối với Ren, người không rành về kiến thức chuyên môn như vậy, thì việc hiểu được còn khó hơn. Dù có muốn đào sâu câu chuyện hiện tại, cậu cũng thiếu kiến thức cơ bản.

"Việc ông hoạt động với tư cách Lữ khách mang túi cũng là để kiêm luôn việc khai quật như thế này ạ?"

"──── Hô."

Ragna nhìn Ren với vẻ hứng thú.

"Cậu biết ở đâu vậy. Radius nói à?"

"Không, ta không nói gì cả."

"Vậy thì Ren, sao cậu biết?"

"Với một chiếc túi lớn dễ thấy như vậy được đặt ở đó, thì việc nghĩ rằng có một Lữ khách mang túi ở đây là chuyện đương nhiên thôi ạ."

"Hừm. Vậy cậu đã thấy ta ở đâu?"

"Hôm trước, tôi đã thấy ông ở một con hẻm tại Đế đô."

Ragna vỗ tay "A!". Xem ra Ren đã không nhìn nhầm.

Khác với vẻ hài lòng của ông, Radius cất giọng "Hả?" rồi nhìn Ragna.

"Hôm đó ta có chút thời gian nên đã ghé qua Đế đô."

"Khoan đã Ragna! Vậy tại sao ông không đến gặp ta!?"

"Dù gì cũng biết là sẽ gặp trong dịp này rồi. Hay là sao, cậu muốn nói chuyện với người thầy của mình đến thế à? Dễ thương đấy chứ, Radius. Để ta xoa đầu cho nhé?"

"Gừ...!"

Sau khi gầm gừ, Radius im bặt. Dĩ nhiên không phải anh im lặng vì muốn được xoa đầu. Anh không muốn đôi co nữa, và quay mặt đi với một tiếng thở dài.

"Mà này, biết cả Lữ khách mang túi, cậu cũng sành sỏi đấy."

"S-Sành sỏi?"

"Chắc chắn là cậu muốn trở thành nhà nghiên cứu sau khi tốt nghiệp chứ gì? Háo hức trước những lời đồn về người lữ khách tuyệt vời, phải không? Ta biết hết."

"Không ạ, cũng không đến mức đó."

Khi Ren nói rằng có nhiều người kể về Lữ khách mang túi, Ragna hạ giọng nói.

"Tuy nhiên Ren, xem ra cậu không mấy hứng thú khi nhìn thấy thứ này."

"Tôi đã nghĩ nó rất tuyệt, nhưng đúng hơn là ngoài cảm giác tuyệt vời đó ra thì tôi chẳng nghĩ được gì khác... Mà này, dùng sức mạnh của Radius để điều tra chẳng phải sẽ biết được gì đó sao?"

Nếu có sức mạnh phân tích bẩm sinh của Radius, có thể sẽ tìm ra manh mối nào đó. Ren nghĩ đó là một ý kiến hay, nhưng không đời nào hai người còn lại chưa thử.

"Thực ra đây không phải là lần đầu ta thấy chiếc vương miện này. Việc chiếc bút được khai quật thì ta mới nghe, nhưng chiếc vương miện này thì ta đã điều tra rồi."

Kết quả là không rõ. Không có câu trả lời hay thông tin nào khả dĩ hiện ra.

Radius cũng chỉ biết được rằng nó đã trở nên như vậy do một sức mạnh bí ẩn, và khi thử dùng sức mạnh phân tích lên chiếc bút bây giờ, cảm giác cũng không khác gì.

Điều duy nhất chắc chắn là chiếc vương miện và chiếc bút đã trở nên như vậy bởi cùng một sức mạnh.

"Ta đã biết thừa là dùng sức mạnh của Radius cũng chỉ có kết quả này thôi. Nhưng những món đồ từ thời cổ đại chính vì có những chuyện như thế này mới thú vị."

Chủ nhân của căn phòng búng tay, tủ kính liền quay trở lại, và cánh cửa đóng lại mà không gây ra một tiếng động.

Sau đó, Ragna nói rằng ông đi rửa tay và rời khỏi chỗ ngồi.

"Về món đồ Mithril lúc nãy, Radius nghĩ sao?"

"Ta không biết gì cả. Hoàn toàn ngoài chuyên môn."

"Vậy còn cái này thì sao? Có liên quan đến Công chúa Xói mòn vừa được nhắc đến không?"

"...Công chúa Xói mòn là một câu chuyện cổ tích không rõ của nước nào đấy?"

"Ừ thì, chuyện đó đúng là vậy nhưng..."

"Ta hiểu cảm giác của cậu. Sức mạnh của Công chúa Xói mòn nghe nói đã bào mòn mọi thứ mà."

"Đúng không?"

"Nói cách khác, nếu những gì Ren nói là đúng, thì những món đồ vừa rồi là vật sở hữu của Công chúa Xói mòn à."

Radius và Ren cùng cười.

Sau khi Ragna quay lại, cậu thử hỏi về từ "Thần tử" (Miko), nhưng câu trả lời chỉ là một câu "chưa từng nghe".

Hôm đó, vì Ragna có vẻ sẽ bận nên họ tạm thời giải tán.

Ren đã hẹn sẽ nói chuyện lại với Ragna trong thời gian ở Eupheim.

◇ ◇ ◇ ◇

Rời khỏi Eupheim đi bộ khoảng một giờ, có một nơi với những tảng đá lởm chởm xếp thành một mê cung, và những hàng cây không hề lay chuyển trước gió biển. Đây là nơi các mạo hiểm giả từ cấp trung trở lên thỉnh thoảng đến săn bắn và ngắm cảnh. Gần đó cũng có một con đường lớn chạy qua.

Xung quanh có những ma vật hạng E nhưng gần với hạng D. Đó là những ma vật xuất hiện gần đường lớn, gây hại cho con người và được khuyến khích tiêu diệt.

Nếu không có thực lực nhất định thì không thể đến được nơi này, nhưng điều đó không thành vấn đề với nhóm thiếu niên thiếu nữ đã đến đây. Với các thành viên của Thất đại gia tộc cùng với Vein, và cả cô gái tên Licia Claudel, thì ma vật ở khu vực này không phải là đối thủ.

Trận chiến với những ma vật lao tới diễn ra suôn sẻ đến mức Licia không cần phải thể hiện thực lực của mình.

"Vein! Tớ lên đây!"

Sera vừa nói vừa dùng kiếm kỹ điêu luyện để né đòn của đối thủ.

"Được! Cỡ này thì────!"

Vein đáp lại và hạ gục con ma vật trong nháy mắt.

Con ma vật mới xuất hiện cũng không khác là bao.

"Oraaaaaaaa!"

Kaito dùng tấm đại thuẫn đáng tự hào của mình hất văng nó đi.

"Ngươi không thoát được khỏi mũi cung của ta đâu."

Mũi tên được bắn ra từ cây cung của Charlotte xuyên thủng trán con ma vật. Lũ ma vật bất ngờ xuất hiện từ trong bóng cây đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nói gì đến chuyện gặp khó khăn.

Hai người không có đất diễn bắt đầu nói chuyện.

"Này này Licia-chan, Nemu và cậu chẳng có việc gì làm nhỉ."

"Chuyện đó biết trước rồi mà."

"Ahaha, chắc vậy."

Cô không có vẻ gì là bận tâm. Nemu cũng chỉ tỏ ra buồn chán mà thôi.

Trong khi đó, Licia đang âm thầm thán phục kỹ năng mà Charlotte vừa thể hiện.

...Dù sao đi nữa, cây cung đó thật lợi hại.

Tổ tiên của Charlotte là một trong Thất Anh Hùng, một cung thủ bậc thầy.

Cô đã cầm cung từ khi còn bé. Kỹ năng bắn trúng chính xác yếu điểm của kẻ thù thật đáng nể, ngay cả Kaito mà Vein không thể thắng nổi cũng sẽ bị dồn vào thế bí nếu khoảng cách được nới rộng.

Với ba người mạnh mẽ ở tiền tuyến và cô ở hậu phương, họ không bao giờ thất thế trước những con ma vật tầm thường.

Dĩ nhiên, nếu có cơ hội, Nemu cũng có thể chiến đấu. Dù trong nhóm này cô chủ yếu đảm nhận vai trò hỗ trợ, nhưng không có nghĩa là cô yếu.

"Nemu cũng muốn xem Licia-chan chiến đấu lắm đó."

"Đúng vậy đó Licia! Cậu khách sáo với bọn tớ à?"

Sera, sau khi kết thúc trận chiến, tiếp lời Nemu.

"Không phải vậy đâu. Chỉ là bốn người các cậu quá mạnh nên tớ không có cơ hội ra tay thôi."

Gió biển thổi qua bãi cỏ dưới chân, làm chiếc váy của Licia khẽ lay động.

Ở một nơi nào đó không phải ở đây, trong một khung cảnh tương tự,

【Lần tới Claudel-san tham gia cùng được không】

【Có Kiếm Thánh canh chừng thì thật đáng tin cậy】

Những lựa chọn như vậy cũng đã từng xuất hiện, nhưng bây giờ thì không liên quan.

Hơn nữa, Licia học Kiếm Cứng chứ không phải Thánh Kiếm Kỹ, và cô vẫn chưa trở thành Kiếm Thánh.

"Lần tới cậu phải chiến đấu cùng tớ đấy! Được không?"

"...Tớ biết rồi. Tớ sẽ mong chờ."

Câu trả lời có phần miễn cưỡng của Licia, và hình ảnh Sera vui mừng nhảy cẫng lên khi nghe thấy nó.

Tiếng nói của cả nhóm vang vọng trên bầu trời xanh biếc khi họ tiếp tục đi trên con đường lớn.

Sau khi vừa đi dạo vừa tiến về phía trước, một con đường khác với trước đây hiện ra trước mắt cả nhóm. Đó là một con đường cũ gần như không còn được sử dụng, chạy thẳng về phía một thành phố phần lớn đã bị nhấn chìm trong nước.

Họ rẽ khỏi con đường đang đi và bước trên con đường cũ một lúc, rồi Sera mở lời.

"Chắc là nó rồi. Licia cũng lần đầu thấy phải không? Đương nhiên tớ cũng vậy."

Khi vượt qua một ngọn đồi, cảnh vật xung quanh thay đổi hoàn toàn.

Một thành phố giờ đã là phế tích hiện ra trước mắt.

──── Phố Cổ.

Dấu tích của Eupheim khi nó cũng phải chịu thiệt hại nặng nề vào thời điểm Ma Vương quân tiến sát Đế đô.

Vào thời kỳ Ma Vương quân hoành hành, Phố Cổ là một khu vực hoàn toàn mới vừa được hình thành ở Eupheim.

Tuy nhiên, nó đã bị Ma Vương quân tấn công từ một nơi cách xa trung tâm thành phố. Những đòn tấn công liên tiếp của những ma vật hùng mạnh như Kiếm Ma đã gây ra những thay đổi lớn về địa hình. Các con sông và biển xung quanh nối liền với nhau, nhấn chìm toàn bộ khu vực trong nước.

Mọi người đi dọc theo con đường cũ, và từ nơi nó kết thúc, họ nhìn xuống Phố Cổ chìm trong nước.

Nhiều ngôi nhà bằng đá vẫn giữ được hình dạng, tạo nên một cảnh tượng như một di tích dưới nước. Những đàn cá đủ màu sắc đang thong dong bơi lội trong thành phố bị nhấn chìm.

"Từ đây trở đi không có giấy phép thì không vào được đâu."

Sera nói khi đứng ngay trước mép nước.

Vì giá trị lịch sử, Phố Cổ được Bộ Thần Bí tiến hành điều tra định kỳ.

Dù tần suất thấp, các kỵ sĩ cũng có đi tuần tra. Các ma cụ chuyên dụng cũng được đặt để bảo vệ.

Du khách và mạo hiểm giả có thể đến khu vực này, nhưng để vào Phố Cổ từ đây trở đi, cần có sự cho phép của lãnh chúa.

Họ đến đây vì trên đường đến đích có thể nhìn thấy Phố Cổ. Họ chỉ ghé qua như đi tham quan, còn đích đến thực sự nằm ở phía trước.

"Sera-chan, chúng ta đi thôi."

"Ừ. Lúc về mình lại ghé xem nhé."

Họ rời con đường lớn và quay lại hướng có những tảng đá và cây cối. Khi đi trên con đường có ma vật xuất hiện trở lại, một con ma vật mới đã hiện ra.

Nhưng con ma vật lần này có vẻ khác với những con lúc nãy.

"Nếu Licia tham chiến thì đây là một con ma vật vừa tầm nhỉ."

Sera nói với vẻ hiếu chiến, nhưng cũng cảnh giác hơn lúc nãy.

Xuất hiện là một con ngựa lớn toàn thân phủ lớp vảy giống như vảy rồng. Một ma vật hạng D gần với hạng C. Nó sử dụng ma pháp hệ lôi nên không thể lơ là.

『────!』

Ma pháp đó sắp được tung ra mà không hề báo trước. Dưới chân con ma vật, điện quang lóe lên.

Licia vừa quan sát, vừa rút thanh Bạch Quang đeo bên hông.

Cô vung nhẹ nó như thể đang phủi bụi. Trước những thành viên khác đã vào thế chiến đấu, cô bước lên một bước────

『Đừng lo lắng.』

Nếu như Licia học Thánh Kiếm Kỹ, và đã trở thành Kiếm Thánh.

Lúc đó, cô chắc chắn sẽ dùng chiến kỹ của Thánh Ma Pháp và Thánh Kiếm Kỹ để bảo vệ mọi người, và một mình chém gục con ma vật lao tới.

"Licia!"

Tuy nhiên, bây giờ thì khác.

Lưng vẫn cảm nhận được tiếng gọi của Sera và Vein, nhưng Licia không quay đầu lại.

"Đừng lo lắng."

Cùng một câu thoại trong cùng một phân cảnh của "Truyền thuyết Thất Anh Hùng".

Trước khi tia sét chạm đến cơ thể cô, cô vung ngang thanh Bạch Quang một lần nữa. Luồng điện quang đang ập tới biến thành những hạt ánh sáng rồi tan biến như sương mù.

Ma pháp biến mất──── không, đã bị chém tan.

『Trong khoảng thời gian này, em đã trưởng thành thêm một bước nữa, đây là thử thách dành cho em sao? Biết đâu được, có khi em sắp đuổi kịp Ren rồi cũng nên.』

Đó là những lời cô đã nói với Ren trên đường về từ Sư Tử Thánh Điện.

Licia nghĩ lại những lời mình đã nói lúc đó, và cảm thấy một sự thỏa mãn chắc chắn.

Trở thành cấp Kiếm Sư, liệu mình đã tiến gần hơn đến Ren một chút nào chưa? Dù chỉ xét về cấp bậc thì đã đứng ngang hàng với Ren, nhưng câu trả lời đến giờ vẫn là "làm sao có chuyện đó được".

Không cần phải nói đến Sera, cả Vein và những người khác cũng sững sờ. Họ biết ý nghĩa của việc chém tan ma pháp, và ý nghĩa của việc một người dùng Kiếm Cứng làm được điều đó.

Kiếm Sư trong trường phái Kiếm Cứng.

Trong trường phái Kiếm Cứng vốn được cho là cao hơn một bậc so với các trường phái khác mà đạt được điều đó, vậy thì đối với Thánh Kiếm Sư có lẽ tương đương với cấp Kiếm Thánh? Liệu chúng có hoàn toàn tương đương hay không thì vẫn là một câu hỏi, nhưng cảm nhận đó gần như là chính xác.

"Sera? Sao cậu lại ngẩn ra thế?"

"À, ừm... Không có gì đâu..."

Licia nhường lại phần sau, và cuối cùng, một mũi tên do Charlotte bắn ra đã xuyên qua giữa hai hàng lông mày của con ma vật.

Con ma vật gục xuống với một tiếng động trầm đục.

Tiến về phía trước, một cảnh tượng tuyệt đẹp hiện ra trước mắt mọi người.

"Đây là nơi mà Sera muốn đến à?"

"Ừ," Sera vui vẻ đáp gọn.

Nghe thấy tiếng nói của hai người, Nemu nở một nụ cười hồn nhiên và nói.

"Đẹp quá đi! Bất ngờ hơn cả tưởng tượng luôn!"

Một nơi bí ẩn được che giấu, chỉ có thể thấy được sau khi rời xa Eupheim, đi qua một con đường quanh co nằm sau một mũi đất.

【Hang động ven biển. Di sản vĩ đại】

Đó là tên của một nhiệm vụ trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng".

Biển xanh cobalt và bãi cát trắng, tiếng sóng vỗ hiền hòa. Cửa hang động như đang mời gọi những hậu duệ của Thất Anh Hùng bước vào một cuộc phiêu lưu mới.

◇ ◇ ◇ ◇

Vào buổi chiều tà, nếu là mùa hè thì trời vẫn còn sáng, nhưng bây giờ khi mùa đông đang đến gần, bầu trời đã tối đen.

Ren trên đường trở về quán trọ và Licia vừa từ ngoài thành phố trở về đã gặp lại nhau trong thành phố Eupheim.

"A! Ren!"

Licia nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà cô chưa từng dành cho nhóm Sera, và chạy đến bên cậu.

Sera nhìn cảnh đó với một nụ cười như đang dõi theo.

"Ren cũng đang trên đường về à?"

"Vâng. Sau khi nói chuyện xong ở Bộ Thần Bí, tôi đã ghé qua một quán cà phê với Radius."

Dù rất vui vì tình cờ gặp được Ren, nhưng Licia cũng cảm thấy có lỗi vì biết rằng Ren đã đến Bộ Thần Bí vì cô.

Tuy nhiên, Ren dường như đã nhận ra điều đó và nở một nụ cười như thường lệ với cô.

"Thế nên mới vừa hay gặp được Licia. Mà Licia thì──── ủa?"

Ren nhận ra sự hiện diện của nhóm Sera.

Ngay sau đó, họ cũng tiến lại gần Ren và Licia.

"Hiếm thấy thật đấy, Ren lại đi riêng với Licia."

"Cũng không hẳn đâu ạ. Mà khi ở học viện cũng có khá nhiều lần mà. Phải không, Vein?"

"Ừ. Nhưng đây không phải là học viện."

"Chỉ là ví dụ thôi mà. Hôm nay tớ cũng có việc bận."

Tiếp theo, Kaito cười lớn.

Ren liếc nhìn tấm đại thuẫn mà anh đang mang trên lưng.

"Gahahaha! Đúng vậy, Ashton cũng có nhiều chuyện mà!"

"Đúng là vậy ạ. Mà các senpai mang trang bị như vậy là đã đi đâu về thế ạ? Mọi người còn mặc đồng phục nữa."

"Thì, bọn anh là học sinh mà."

Một lý do khác là đồng phục của Học viện Sĩ quan Đế quốc có chất lượng tốt, không thua kém gì những bộ áo giáp đắt tiền.

"Đích đến là mũi đất nổi tiếng đó. Biết không?"

"Kaito! Dù là Ren thì với chỉ bấy nhiêu thông tin────"

Giọng nói có phần ngán ngẩm của Sera vang lên.

Nhưng,

"Là một nơi rất đẹp, xa hơn cả Phố Cổ phải không ạ."

"Thấy chưa? Ren biết tuốt mà."

"...Rồi rồi. Muốn làm gì thì làm."

Vein cười với Sera đang thở dài.

Trong khi đó, bên cạnh Ren,

"Cậu là cậu bé trong lời đồn đó à."

Charlotte đang định chào hỏi lần đầu.

Hai người tự giới thiệu ngắn gọn rồi nói về chuyện hôm nay.

"Hôm nay chị đã mượn thời gian của Thánh nữ-san rồi đó."

"Của Licia, vậy là mọi người đã cùng nhau ra ngoài thành phố ạ."

"Đúng vậy. Cô bé ấy giỏi thật đấy. Mạnh đến không ngờ là người nhỏ tuổi hơn."

Dù nghĩ rằng đó là điều không cần phải nói, nhưng Ren cũng không cảm thấy khó chịu.

"Chắc là vậy rồi," cậu gật đầu và thầm vui mừng.

Như vậy, Ren đã gặp tổng cộng năm người hậu duệ của Thất Anh Hùng. Hai người còn lại nhỏ hơn Ren một tuổi nên vẫn chưa gặp.

Có lẽ nhóm Vein đã gặp, nhưng đối với Ren, họ là người của phe phái khác. Tuy nhiên, sang năm có lẽ sẽ gặp được ở học viện.

"Altia-san không đi cùng sao ạ?"

"Nemu thì 'buồn ngủ quá đi!' rồi về thẳng quán trọ luôn rồi."

Licia nói rằng Ren đã xuất hiện đúng lúc họ chuẩn bị giải tán, rồi cô khẽ véo tay áo của Ren.

"Lát nữa, mình đi chơi một chút rồi về được không? Ừm... đi ăn tối cùng nhau chẳng hạn."

"Được thôi ạ. ──── Nhưng, nếu về muộn có thể sẽ làm Lezard-sama lo lắng."

"Đ-đúng nhỉ...! Vậy thì, để dịp khác vậy..."

Licia định nói với vẻ tiếc nuối, nhưng Ren đã chen vào trước khi cô nói xong.

"Không không. Hay là chúng ta về một lần rồi lại ra ngoài."

"Thật sao!? V-Vậy thì tớ muốn đi!"

Cảm thấy vui lây trước nỗ lực của bạn mình, Sera để không làm phiền,

"Bọn tớ sẽ đến quán trọ mà Sharo ở, nên hẹn gặp lại nhé."

cô nói.

Sau khi hai người và bốn người tách ra khoảng mười mấy giây, Charlotte hỏi Vein.

"Cậu bé đó là người luôn thân thiết với Thánh nữ-san à."

Vừa nói, Charlotte bất ngờ ôm lấy cánh tay của Vein. Một hành động khá khiêu khích ngay trước mặt Sera.

"Ch-Chờ đã! Sharo-senpai!?"

"Chị mệt quá à. Cho chị mượn tay Vein-kun một chút nhé."

Dĩ nhiên, Sera xen vào.

"B-Ỏ - R-A - N-G-A-Y!"

"Kya! Sera mạnh bạo quá đi."

Tiếng thở dài không biết là lần thứ bao nhiêu là bằng chứng cho sự mệt mỏi.

Rõ ràng đó không phải là sự mệt mỏi do đi ra ngoài thành phố và chiến đấu.

Bị Sera tóm lấy, Charlotte quay đầu lại, nhìn cặp đôi đang đi ở phía xa.

Charlotte tự tin rằng dù có đấu với tất cả học sinh của Học viện Sĩ quan Đế quốc, cô cũng sẽ đứng nhất hoặc nhì. Người tranh giành vị trí thứ nhất là Kaito, nhưng sau khi chứng kiến kiếm thuật của Licia hôm nay, tâm trạng cô đã có sự thay đổi.

Vậy thì, cậu bé mà cô gái năm nhất mạnh đến thế lại nói rằng mình không bằng, sẽ mạnh đến mức nào. Khi cô đang nhìn Licia và Ren với ánh mắt tò mò, thì bất chợt.

"...Hả?"

Ren liếc nhìn Charlotte một khoảnh khắc rồi lập tức quay lại nhìn về phía trước.

Là ngẫu nhiên chăng. Nhưng thời điểm lại quá trùng hợp, khiến Charlotte bất giác phải cười gượng.

"Quả là những người học kiếm thuật của Sư Tử Vương nhỉ."

"Gì cơ!? Sharo, chị vừa nói gì à!?"

"Không có gì đâu. Chỉ là nghĩ rằng Sera hôm nay cũng dễ thương, và chúng ta cũng phải cố gắng để không bị thua kém thôi."

"Vừa khen em dễ thương vừa bảo phải cố gắng, em chẳng hiểu gì cả."

"Nếu không hiểu thì cứ coi như là Sera thua đi."

"Hả!?"

"Rồi rồi. Đừng giận──── ủa."

Charlotte lách người thoát khỏi sự kìm kẹp của Sera.

Cô lại bắt đầu trêu chọc Vein, khiến Sera một lần nữa luống cuống.

◇ ◇ ◇ ◇

Eupheim về đêm mang một vẻ đẹp khác với ban ngày.

Ren và Licia vừa ngắm cảnh đêm vừa sánh bước bên nhau. Như thể không có mục đích, họ bước đi như đang thưởng thức cảnh đêm mà không hướng đến một nơi nào cụ thể.

Licia kể lại những gì đã xảy ra sau khi họ đi riêng, và Ren lắng nghe.

"Đi chơi xa như vậy, cậu thấy thế nào?"

"Cảm giác rất khác lạ, và tớ đã được xem trực tiếp kỹ năng của các gia tộc Anh tước nên cũng học hỏi được chút ít. Nhóm Sera ngày mai hình như cũng đi nữa. Họ nói dưới mũi đất có một hang động, và định sẽ vào sâu bên trong."

"Ể? Hôm nay mọi người không vào hang động đó à?"

"Có vào nhưng chỉ một chút thôi. Vì ghé nhiều nơi quá nên bọn tớ chỉ vào một chút rồi nghĩ đến đường về."

Ren lờ mờ nhớ lại rằng cũng có một sự kiện như vậy. Nhưng ký ức đã phai nhạt đi nhiều nên không thể nhớ chi tiết được.

Dòng thời gian thực sự là sau khi Radius bị bắt cóc trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng I". Khi câu chuyện bước vào giai đoạn Bàn tay sắt Ulysses Ignart là kẻ chủ mưu, đó là lúc nhóm Vein đến thăm Eupheim.

Là một trong những sự kiện ngoài lề, người chơi có thể đến hang động ven biển. Đến nơi đó có thể giúp trận chiến ở dãy núi Baldor ở cao trào trở nên thuận lợi hơn.

Trong số những thông tin này, Ren nhớ lại được khoảng một nửa.

"Tớ và Ren cũng được mời nhưng... ngày mai chúng ta phải đến dinh thự của Hầu tước Ignatz đúng không? Nên tớ đã từ chối rồi. Mà, Ren thì sao? Cậu đã gặp người như thế nào ở Bộ Thần Bí?"

"Bên tớ thì phải nói thế nào nhỉ──── Ragna-san là một người rất cừ."

"Là người từng là thầy của Tam Hoàng tử Điện hạ à?"

"Vâng. Vì từng là thầy của Radius nên chỉ có thể diễn tả là một người rất cừ thôi."

Nghe vậy, Licia nói.

"Liệu sẽ có lúc tớ được gặp ông ấy không nhỉ?"

"Chắc chắn rồi. Mà đúng hơn là────"

Có một cách đơn giản để giải thích Ragna là người như thế nào.

"Nếu tớ nói Lữ khách mang túi chính là Ragna-san thì cậu nghĩ sao?"

Cô mở to mắt, dừng bước.

Rồi Licia đưa tay lên miệng, duyên dáng, đáng yêu, khúc khích cười.

"Tuyệt thật. Sao lại có sự trùng hợp như vậy nhỉ?"

Nụ cười đó khiến những người khác giới đi xung quanh phải ngẩn ngơ.

Sau khi đi thêm một đoạn nữa.

"Chuyện là thế này."

Có lẽ đây không phải là chuyện nên nói lúc đang đi bộ. Dù vậy, Ren vẫn muốn nói cho Licia biết càng sớm càng tốt.

"──── Cho nên, tớ có cảm giác một hiện tượng tương tự cũng đang xảy ra trong cơ thể Licia."

Ren đã chia sẻ toàn bộ những gì nghe được từ Ragna.

"Lúc chiến đấu với Kiếm Ma, cuối cùng tớ có thể dùng Thánh Ma Pháp mạnh hơn trước đây cũng là vì vậy nhỉ."

"Tớ nghĩ vậy. Nhưng, tự nhiên lại bắt đầu sử dụng Thánh Ma Pháp thì cũng hơi kỳ, nên chúng ta hãy từ từ xem xét tình hình đã. Cũng phải hỏi ý kiến của Chronoa-san nữa."

"Ừ. Cứ làm vậy đi."

Một nụ cười hiền hòa hiện lên trên khuôn mặt Licia.

Rồi cô đột nhiên dừng lại. Khi Ren nhận ra, cậu liền dừng bước và quay lại.

"Licia? Sao vậy?"

"...Ừm thì."

Licia chắp hai tay trước ngực. Gửi gắm tình cảm chân thành đến sự dịu dàng của Ren.

"Lúc nào tớ cũng được Ren giúp đỡ, nên là..."

Dù cảm thấy xấu hổ khi phải trịnh trọng cảm ơn, nhưng cô không thể không nói ra.

"Tớ lúc nào cũng thấy biết ơn cậu đấy, biết không...?"

Không phải Licia chỉ trịnh trọng mới nói lời cảm ơn.

Từ trước đến nay, từ hồi còn ở Claudel cùng Ren, cô đã là một cô gái biết nói lời cảm ơn một cách đàng hoàng.

Lúc nãy, cô chỉ muốn nói một cách trịnh trọng mà thôi. Ren hiểu tất cả.

Cứ như vậy, hai người trải qua một đêm ở Eupheim.

Dù Licia ước rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng khi nhìn đồng hồ, cô nhận ra màn đêm đã trôi qua thật nhanh.

Nhận ra rằng tình yêu của mình cũng có ảnh hưởng đến điều đó, Licia nở một nụ cười yêu kiều.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!