Tập 05

Chương 2: Tuyệt Kỹ và Tấm Thiệp Mời

Chương 2: Tuyệt Kỹ và Tấm Thiệp Mời

Lá trên những hàng cây ven Đại lộ Đế đô dần rụng xuống, cành cây cũng không còn mang dáng vẻ mùa thu.

Từ những kinh nghiệm của mùa hè, Ren và Licia lại càng chuyên tâm vào việc luyện tập hơn.

Và rồi, một sự thay đổi đã nảy sinh khi từng ngày, từng ngày trôi qua với thời gian ở Elendil, ở học viện, và cả ở Sư Tử Thánh Điện.

Tại sân tập ở nơi sâu nhất của Sư Tử Thánh Điện, Ren lau mồ hôi trong lúc nghỉ giải lao.

...Thật sự không phải là mơ.

Một sự kiện như một giấc mơ.

Nói vậy nhưng không phải theo nghĩa tốt, mà là một cảm xúc phức tạp.

Thế nhưng, không thể nghi ngờ rằng khoảng thời gian bên trong Ngục tù thời gian là có thật. Trận chiến với Kiếm Ma là thật. Không phải dối trá, cũng chẳng phải ảo ảnh.

Sức mạnh thể chất có được ở Level 6 đã cho cậu một thể lực không thể so sánh được với trước kia trong cả chiến đấu lẫn luyện tập.

Khi lên Level 7, cậu sẽ có thể triệu hồi được ba thanh Ma Kiếm. Cậu thầm nghĩ rằng vì mình chỉ có hai tay, có lẽ nên triệu hồi thanh thứ ba rồi tra vào vỏ, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài.

Ngoài ra, còn có một thông tin nữa mà viên thủy tinh trên vòng tay không thể cho cậu biết.

Sự tồn tại của nó chỉ có thể được xác nhận sau khi trận chiến ở Roses Kaitas kết thúc.

Đó là sức mạnh cậu có được sau khi xuyên qua ma thạch của Kiếm Ma. Là thứ đầu tiên cậu nhận được mà không phải là một thanh Ma Kiếm── có lẽ, về mặt khái niệm, nó là một Tuyệt kỹ (Arts).

Khi cậu đang cố nhớ lại lúc mình nhận ra điều đó,

"Đang nghỉ giải lao à."

Ren bị gọi từ phía sau. Đó là giọng của Trưởng quan Sư Tử Thánh Điện, Estelle Osroes Drake, người đột ngột xuất hiện tại sân tập.

Ren rời mắt khỏi chiếc vòng tay, nhìn cô và nói.

"Ngài vất vả rồi ạ."

"Ừm. Hôm nay cũng chăm chỉ luyện tập nhỉ, tốt lắm. Mà này──"

Cô vừa như đang quan sát mọi người luyện tập, vừa lẩm bẩm "Hừm".

"Ren, ta có chút chuyện muốn nói."

"Vâng── Hả!?"

Không một lời báo trước, Estelle bất ngờ kéo mạnh cơ thể Ren và bá vai cậu một cách thô bạo khiến cậu giật mình.

"Đột nhiên là sao vậy ạ!?"

"Thôi được rồi, im lặng và nói cho ta biết."

"E-Em hiểu rồi! Mà, thật sự là có chuyện gì đột ngột vậy ạ!?"

"Thôi nào, bình tĩnh đi rồi ta sẽ nói đàng hoàng."

"Nếu ngài muốn em bình tĩnh thì làm ơn hãy gọi em một cách bình tĩnh hơn đi ạ!"

"Ồ, nghe ngươi nói cũng có lý."

Estelle, người cao hơn Ren, nói với cậu trong khi cậu đang thở dài.

"Licia đâu rồi?"

Hôm nay Licia cũng ở Sư Tử Thánh Điện và đang luyện kiếm cùng Ren.

Trong khi vung kiếm, Licia vẫn liếc mắt để ý đến Ren, người đột nhiên bị Estelle quàng lấy.

"Đâu rồi là sao ạ?"

"Gần đây con bé hoàn toàn không sử dụng Thánh Ma Pháp. Ta đã cho phép sử dụng ma pháp trong lúc luyện tập, tại sao lại không dùng?"

Ren biết lý do, nhưng không thể trả lời nên đành nói dối.

"Cậu ấy nói là vì quá phụ thuộc vào Thánh Ma Pháp nên đã lơ là việc luyện kiếm ạ."

"Ồ, vậy sao! Ừm! Chăm chỉ, tốt lắm!"

Bờ vai được thả lỏng, chàng trai sử dụng Ma Kiếm thở phào nhẹ nhõm.

Licia kết thúc trận đấu với đối thủ luyện tập và bước về phía họ.

"Em chào ngài, Estelle-sama. Chuyện đó... à thì..."

"Yên tâm đi, ta không có ý định ăn tươi nuốt sống Ren đâu."

"A, a ha ha... Estelle-sama, ngài đang nói gì vậy ạ."

"Không phải sao? Ta thấy ngươi vừa vung kiếm vừa để ý đến bên này mà."

"...Ực."

Cô không thể nói dối trước nụ cười đầy tự tin của Estelle.

"Khà khà, đừng nghĩ là qua mặt được ta. Mà này, giành chiến thắng áp đảo là rất tốt, nhưng bị thương thì nguy hiểm đấy. Lần sau hãy cẩn thận hơn."

"...Ngài biết hết cả rồi ạ. Em xin lỗi. Lần sau em sẽ chú ý hơn."

Licia gật đầu một cách ngượng ngùng với vẻ mặt khó xử.

Ren nhìn đồng hồ đeo tay và lên tiếng.

"Estelle-sama, chúng em sắp phải..."

"À. Về nhà cẩn thận nhé."

Hôm nay họ cũng đến luyện tập ngay sau khi tan học, nên thời gian đã trôi qua khá nhiều.

Ren và Licia tắm qua loa rồi rời khỏi Sư Tử Thánh Điện để đến nhà ga.

Cơn nóng sau khi tắm được làn gió của mùa sắp sang đông làm dịu đi.

Hai người khoác áo choàng bên ngoài bộ đồng phục và bước đi── thường thì họ sẽ đi thẳng ra ga và trở về Elendil.

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, nên hôm nay đáng lẽ cũng sẽ như vậy.

"Chúng ta đi đường vòng một chút nhé?"

Tuy nhiên, Licia nói với vẻ mặt như thường lệ, nhưng lại nở một nụ cười có phần yếu ớt.

Ren nhìn Licia rồi gật đầu không chút do dự.

"Chúng ta đi đâu đây?"

"Chỉ một chút thôi, tớ có cảm giác muốn đi bộ thêm một ga nữa so với mọi khi."

Khu vực này là khu phố của các cơ quan chính phủ, nên buổi tối vẫn rất nhộn nhịp. Không chỉ có các quan chức dân sự mà còn có nhiều kỵ sĩ làm ca đêm, và cũng có nhiều nhà hàng phục vụ họ.

Cặp thiếu niên trai gái trông có vẻ hơi lạc lõng ở đây.

"Nè, cậu đã nói gì với Estelle-sama vậy?"

Đó không phải là một câu hỏi mang tính ghen tuông.

Có lẽ cô đã có sẵn một dự đoán.

"Ngài ấy hỏi về việc Licia không sử dụng Thánh Ma Pháp."

"Đúng như mình nghĩ," Licia cười gượng.

"Bị lộ mất rồi nhỉ."

"Vì đó là Estelle-sama mà, em nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ như vậy thôi."

"...Ừm. Tớ biết."

"Về phần tớ, tớ đã nói là do cậu quá tập trung vào Thánh Ma Pháp mà lơ là việc luyện kiếm. Nói trước để cậu khỏi hiểu lầm, đó không phải là ý thật của tớ đâu nhé."

"Phụt, tớ biết mà. Cảm ơn vì đã quan tâm nhé."

Khung cảnh được tạo nên bởi những vì sao trên bầu trời đêm mùa thu, trông vừa khác lại vừa giống như mùa hè.

Từ miệng Licia, một làn hơi trắng mờ ảo thoát ra.

"Quả nhiên là, tớ vẫn còn hơi sợ."

Đó là nụ cười vừa yếu đuối vừa kiên cường mà cô chỉ dành cho một mình Ren.

"Kể từ lúc đó. Cứ nghĩ đến việc nếu chuyện tương tự lại xảy ra, tớ lại không muốn dùng Thánh Ma Pháp nữa."

Sự kiện trong trận chiến với Kiếm Ma, con ma vật giữ chức tướng lĩnh quân đội Ma Vương tại Roses Kaitas, luôn hiện về trong tâm trí cô.

Nếu không được giọng nói của Ren cứu vớt, cô không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ ra sao.

Vì vậy, kể từ đó, Licia chưa một lần sử dụng Thánh Ma Pháp.

"Bởi vì tớ không muốn trở nên như vậy một lần nữa."

Nghe thấy nỗi sợ của cô, Ren ngước nhìn bầu trời đêm và cũng thở ra một làn hơi trắng mờ ảo như Licia.

"Không sao đâu."

"──Ren?"

"Tớ không biết lý do tại sao cơ thể Licia lại xảy ra biến đổi... "

Vẫn là nụ cười dịu dàng không thay đổi từ ngày xưa.

Dù không biết lý do tại sao chuyện đó lại xảy ra, dù cho điều đó có thể bị xem là sự tự tin không có căn cứ.

Ren đã biến nó thành một sự tự tin vững chắc.

"Tớ nhất định sẽ ngăn cậu lại. Dù bao nhiêu lần, cũng nhất định sẽ làm được."

"...Đồ ngốc."

Cô vừa vui, nhưng cũng vừa lo lắng.

"Nếu có lần thứ hai, và lần tới tớ lại tấn công Ren thì phải làm sao?"

Mùa hè năm đó, khi tỉnh lại từ tình trạng kỳ lạ, Licia đã miêu tả rằng ma thạch dường như đã nghe theo mệnh lệnh của Ren.

Chuyện tương tự có thể sẽ không xảy ra nữa, hoặc cũng có thể sẽ xảy ra.

"Sức mạnh của tớ lúc đó, đến cả Kiếm Ma cũng có thể dễ dàng đánh bại một mình, phải không?"

"Đó là sự thật, nhưng dù vậy cũng không sao đâu."

"Vậy tại sao cậu lại có thể nói chắc chắn như vậy?"

"Vì dù có nghĩ thế nào đi nữa, tớ cũng mạnh hơn Licia. Vì vậy, tớ nhất định sẽ xoay xở được."

Licia ngỡ ngàng, chớp mắt lia lịa.

Cô quên đi một chút nỗi lo lắng ban nãy, và nũng nịu.

"Đây có phải là lời thách thức với tớ, người vừa trưởng thành thêm một bậc dạo gần đây không? Không biết chừng tớ sẽ sớm vượt qua Ren đó nha."

"Yên tâm đi. Tớ cũng đang cố gắng để không bị vượt qua mà."

"Ựa~~ C-Cậu nói rồi đó nhé!"

"Tớ nói rồi. Vì tớ muốn cậu biết rằng tớ đang rất nghiêm túc."

Những lời nói theo cách của riêng Ren.

Như thể chàng trai sử dụng Ma Kiếm đang bao bọc lấy Thánh nữ Trắng.

"Tớ sẽ luôn đứng trước mặt Licia. Tớ sẽ luôn đi trước cậu, để cậu có thể cảm thấy rằng không có gì phải sợ hãi cả."

"…………"

"Cậu không tin lời tớ nói sao?"

Licia véo lấy gấu áo choàng của Ren và ngước nhìn cậu.

"...Đừng bắt tớ phải nói ra chứ. Tớ cũng thấy ngượng lắm đó...?"

◇ ◇ ◇ ◇

Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ giải lao buổi sáng.

"Oa!?"

Vai của Ren, người đang định đi qua một góc rẽ của hành lang, và vai của Viện trưởng Chronoa, người xuất hiện từ phía bên kia góc rẽ, suýt chút nữa đã va vào nhau.

Khi cô sắp ngã ngửa ra sau, chiếc mũ phù thủy rộng vành bay lơ lửng trên không.

Ren, một tay đang cầm ly nước bằng giấy, vội vàng đưa tay còn lại ra để đỡ lấy cô.

"X-Xin lỗi cô!"

"Ối── à, là Ren-kun à."

Không biết từ lúc nào, chiếc mũ của Chronoa đã dừng lại lơ lửng giữa không trung, và cơ thể Chronoa cũng dừng lại giống như chiếc mũ mà không cần Ren đỡ nữa.

Tuy nhiên, Chronoa có vẻ rất vui vì được Ren giúp một tay.

Người đẹp tóc vàng ngước nhìn Ren và nói.

"Ren-kun, tiết học sau cậu vẫn tham gia như bình thường đúng không?"

"Dĩ nhiên rồi ạ, em định như vậy."

Chiều hôm nay không có tiết học, chỉ còn một buổi sinh hoạt lớp ngắn, bằng chưa đến một nửa thời gian bình thường.

Trong số các học sinh xung quanh, không ít người đã tỏ ra phấn chấn và vui vẻ hơn thường lệ vì biết rằng buổi học sẽ kết thúc trong nửa ngày.

"Vậy thì, hay là chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé? Cùng nói chuyện thong thả nào! Nếu được thì rủ cả Licia-chan và Fiona-chan nữa!"

"Thật đáng tiếc, nhưng Licia nói là sẽ đi đến nhà ăn cùng các bạn nữ rồi ạ..."

"Ư, ư hự..."

"Fiona-sama cũng đã đi làm việc cho nhà Ignart ngay sau khi kết thúc tiết học đầu tiên rồi ạ."

Khi đó, Fiona đã chuyển lời nhắn của Ulysses cho Ren. Nội dung là về việc Ulysses sẽ đến thăm nhà Claudel trong thời gian tới.

"Ua... cảm giác như chỉ có mỗi mình là rảnh rỗi vậy..."

"Cô đang nói gì vậy ạ... trông cô lúc nào cũng bận rộn mà."

"...Vậy thì vậy thì, trong lúc rảnh rỗi hiếm hoi này, Ren-kun có thể làm bạn nói chuyện với chị được không..."

"Nếu cô không chê thì em sẵn lòng──"

"Cảm ơn! Vậy thì, sau khi tan học chúng ta lại nói chuyện nhé!"

"──Em hiểu rồi ạ."

Lời đề nghị đột ngột không có ý nghĩa sâu xa nào, chỉ làm nổi bật thêm vẻ đáng yêu của Chronoa khi cô trêu đùa như thường lệ.

Tan học, Ren đi tay không đến nơi đã được chỉ định.

Cậu bước vào khu vườn phía sau khu học xá và đến bên cạnh Chronoa đang chờ ở một góc. Cậu ngồi xuống cạnh Chronoa trên thành của đài phun nước.

Cô đưa cho Ren một chiếc túi giấy có kích thước vừa một bàn tay.

"Cơm trưa, chị mời đó."

Ren nói "Em cảm ơn ạ" và nhận lấy.

Trong túi giấy là một vài chiếc bánh mì. Có loại kẹp rau và thịt. Nhìn vào dấu hiệu trên túi giấy, có thể biết đây là sản phẩm của một cửa hàng nổi tiếng trên đại lộ.

Ngay khi bắt đầu bữa trưa, Chronoa hỏi Ren.

"Dạo này, việc luyện kiếm của em thế nào?"

"Em chỉ toàn nghĩ rằng mình phải cố gắng nhiều hơn nữa thôi ạ."

Những ngày vung kiếm ở Sư Tử Thánh Điện không thay đổi, nhưng gần đây Ren không đạt được sự trưởng thành vượt bậc như trước.

Có lẽ việc Kiếm Thánh Edgar bận rộn, khiến cậu không có cơ hội giao đấu với ông cũng là một phần nguyên nhân. Dù Ren chưa bao giờ nghĩ đó là một lý do, nhưng thực tế nó vẫn có ảnh hưởng.

Vừa cắn bánh mì, Ren vừa ngước nhìn trời và nghĩ rằng mình chỉ còn cách tiếp tục nỗ lực.

"À mà, cô Chronoa đã rèn luyện kỹ năng ma pháp của mình như thế nào ạ?"

Dù kiếm và ma pháp là hai lĩnh vực khác nhau, cậu vẫn muốn tham khảo cách nỗ lực và quá trình trở nên mạnh mẽ của cô.

"Cô á? Cô đã sử dụng ma pháp rất nhiều và cũng học rất nhiều."

"Chỉ vậy thôi ạ? Cô không trải qua những ngày tháng tu luyện khắc nghiệt nào sao..."

Chronoa không hề khoe khoang về quá khứ của mình, mà ngược lại, cô nói về thành quả của sự nỗ lực, điều mà đối với Ren là không gì hơn được. Trong đó không có sự kiêu ngạo hay dối trá.

"Chăm chỉ học, rồi lại càng chăm chỉ hơn để luyện tập ma pháp... cứ lặp đi lặp lại mãi những điều đó, rồi chị trở thành con người của hiện tại thôi."

"Quả không hổ danh là một trong những pháp sư vĩ đại nhất thế giới ạ."

"Này này. Không được trêu chọc cô đâu nhé."

Chronoa cười ngượng ngùng, cầm một chiếc bánh mì bằng cả hai tay đưa lên miệng. Hầu hết khuôn mặt cô đã bị chiếc bánh mì che khuất.

"À mà sáng nay, Estelle có nói là định rủ Ren-kun và mọi người đi đâu đó."

Cậu hoàn toàn không hiểu là chuyện gì.

Chắc là vì Estelle được nghỉ phép, nhưng nếu là lời mời của cô ấy, liệu có phải là luyện kiếm không.

"Nếu là Estelle-sama thì có vẻ không phải là mời đi ăn đâu ạ."

"Lúc đó cô cũng đang trên đường đến học viện nên không nghe rõ lắm. Hình như cô ấy nói là sẽ đi dã ngoại nhẹ nhàng, và đang cân nhắc có nên đưa Ren-kun và Licia-chan theo không."

"Đưa em và Licia đi dã ngoại... là sao nhỉ."

"Dù sao thì, Estelle có vẻ được nghỉ hôm nay và ngày mai. Và cô ấy nói là sẽ đến Elendil trước."

Có lẽ cô ấy đã đến Elendil để đưa Ren và Licia đi đâu đó. Cũng có thể cô ấy đã đến nói chuyện với Lezard, người giám hộ của hai người.

Một phụ nữ trẻ, cao ráo với vẻ mặt tuấn tú đã cất tiếng gọi Ren và Licia khi họ vừa ra khỏi học viện.

Đó là một người sử dụng kiếm thuật cứng rắn mà cả hai đều quen mặt, một kỵ sĩ thường ở bên cạnh Estelle. Có lẽ vì bộ giáp sắt đen tuyền quá nổi bật, nên cô đang đứng đó trong trang phục thường ngày.

Hai người bị bắt chuyện khi đang trên đường ra ga.

"Nếu có thể, xin hãy đến xưởng của Verlich-dono── Trưởng quan đã nói như vậy ạ."

Ren liếc nhìn Licia rồi gật đầu.

"Không vấn đề gì đâu ạ."

Vì Ren đã nói trước với Licia rằng có thể Estelle sẽ mời đi đâu đó, nên cô không có ý kiến phản đối hay ngạc nhiên gì. Người phụ nữ truyền lời xong liền nói "Vậy thì" và rời khỏi đó.

Licia nhìn Ren.

"Chúng ta đi chứ?"

Gió thu làm tà váy của cô khẽ bay lên. Vài chiếc lá khô lăn trên nền đá xung quanh, tạo ra những âm thanh sột soạt.

"Chắc chắn là chuyện mà cô Chronoa đã nói, rằng ngài ấy sẽ mời chúng ta đi đâu đó nhỉ."

"Tớ cũng nghĩ vậy. Chiều nay chúng ta cũng rảnh, hay là đến hỏi trực tiếp xem sao."

"Ừm. Tớ cũng tò mò không biết là chuyện gì."

Hai người vừa đi được một lúc, Ren như nhớ ra điều gì đó và nói.

"À mà Licia này, cậu đã đến xưởng của ông Verlich bao giờ chưa?"

Licia nói "Chưa" và lắc đầu.

Cô đã có một cơ hội đến thăm ngay sau khi bắt đầu sống ở Elendil, nhưng cơ hội đó đã tan biến vì sự cố ở công trường xây dựng, và kết quả là cô đã tái ngộ với Fiona.

"Tớ rất mong chờ. Không biết đó là một xưởng như thế nào nhỉ."

"...Đó là một xưởng rất kinh khủng đấy."

Chủ yếu là về không khí bừa bộn bên trong.

Từ khu phố có các học viện, đi bộ một lúc.

Estelle đang đứng ở lối vào của khu phố thợ rèn. Chỉ cần đứng đó với tư thế kiêu hãnh như thường lệ, cô đã thu hút sự chú ý của những người qua lại.

"Đến rồi à."

Cô nhìn thấy hai người và cười toe toét.

"Em cứ nghĩ ngài đang đợi ở xưởng của ông Verlich chứ ạ."

"Đúng là vậy, nhưng ta nghĩ đợi ở đây cũng được nên đã đứng đây ra oai một chút. Thế nào. Dễ nhận ra chứ?"

Cô nói vậy rồi dẫn hai người đi vào khu phố thợ rèn.

Ren và Licia đi sau một bước.

"Lát nữa hai đứa có rảnh không?"

"Tạm thời thì có ạ, nhưng sao vậy ạ?"

Nghe vậy, Estelle hài lòng gật đầu một cách mạnh mẽ. "Ừm!"

"Vậy thì cứ đi theo ta! Gần đây hai đứa ngày càng hăng hái luyện tập, ta muốn cho hai đứa có thêm kinh nghiệm mới!"

"E-Estelle-sama? Em và Ren sẽ đi đâu ạ?"

"Lên trời! Gió mát lắm đấy!"

Ren và Licia đồng thời nghiêng đầu, nhìn nhau và giao tiếp không cần lời nói.

...Ren, 'lên trời' là sao vậy nhỉ.

...Tớ cũng không hiểu rõ nữa.

...May quá. Tớ cứ tưởng chỉ có mình không hiểu.

Tuy nhiên, vì Estelle vẫn tiếp tục sải bước dài, hai người đành đuổi theo cô.

"Trưa nay, em có nghe cô Chronoa nói là có thể sẽ được Estelle-sama mời đi đâu đó!"

"Ồ! Thế thì đỡ phải giải thích rồi!"

"Không không không! Ngoài chuyện đó ra em không nghe được gì khác cả!?"

"Yên tâm đi. Sáng nay ta đã đến Elendil và được Tử tước Claudel cho phép trực tiếp rồi. Có ta ở đây thì không có gì phải sợ đâu."

Estelle đã làm đúng như những gì Ren dự đoán vào buổi trưa.

Tuy nhiên, vấn đề không nằm ở đó.

"Em và Licia không phải là sợ hãi gì đâu ạ."

"Hử? Vậy tại sao lại hỏi như vừa rồi?"

"Thì tại vì không biết sẽ đi đâu, mà câu trả lời lại chỉ là 'lên trời', nên cả em và Licia đều rất bối rối."

"Ừm... cũng có lý. Có lẽ ta đã hơi nóng vội quá."

Không chỉ là "có lý" mà là "hoàn toàn có lý", nhưng Ren không nói gì.

Licia cũng không có ý định đào sâu thêm. Cô chỉ bị sự hào sảng của Estelle lấn át mà thôi.

Cứ như vậy, họ đã đến được xưởng của Verlich ở một góc của khu phố thợ rèn.

Estelle đưa tay ra cánh cửa cũ kỹ trông như sắp hỏng.

"Chào Verlich! Ta đến rồi đây!"

Rầm! Cô mạnh mẽ đẩy cửa ra, bụi than từ trong xưởng bay ra.

Verlich ở trong xưởng nhìn Estelle mà không hề ngạc nhiên. Cánh cửa được mở toang có lẽ được làm từ gỗ chắc chắn, nên trông khác hẳn với vẻ bề ngoài và không có dấu hiệu sụp đổ. Dấu vết nghịch ngợm mà Ulysses để lại từ hồi còn bé lại nổi bật hơn.

"Ồ chị đại! Đợi mãi đấy!"

Thợ rèn kiêm kỹ sư phi thuyền, Verlich.

Vóc dáng nhỏ con đặc trưng của người lùn, thân hình chắc nịch và cơ bắp. Ông vừa vuốt râu vừa nhìn Estelle, rồi đến Ren và Licia.

"Hử? Sao hai đứa lại ở đây?"

"Là do Estelle-sama đã gọi chúng em... nhân tiện, chúng em hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."

"Ra thế, vậy à. Thế thì nhanh thôi."

Dù chẳng nghe được gì thì cũng chẳng có gì là "nhanh", nhưng Ren vẫn không bận tâm.

"Nhanh thôi... ư-ừm... Ren...?"

"Đừng bận tâm, cậu cứ nghĩ là nó như vậy đi."

Dù Licia không có nhiều cơ hội nói chuyện với Verlich, cô cũng phần nào hiểu được tính cách của ông, nên chỉ đành cười gượng một cách khó xử.

Dù bị sự hào sảng của họ bỏ lại phía sau, cô cũng không thể ghét sự hào sảng đó được.

"Vậy thì đi thôi, hai đứa."

"Ừm. Lên đường đến Elendil ngay và bay lên trời!"

"──Và, tại sao chúng ta lại lên trời ạ?"

Ren hỏi cho có lệ, Verlich trả lời.

"Đi lấy nguyên liệu cần thiết để sửa chữa Remuria. Lão đây đã nhờ vả, xin được ngày nghỉ quý giá của chị đại đấy."

Chuyện về Remuria được giữ bí mật ở một mức độ nào đó, nhưng Estelle thì biết rõ.

Tuy nhiên, việc con tàu sử dụng nguyên liệu từ Hắc Long Asval thì cô không được biết.

"Là vậy đó. Đi săn cũng tốt."

"Việc sửa chữa đang tiến triển thuận lợi. Giờ chỉ cần lấp đầy vài chỗ thiếu nguyên liệu là ổn thôi... Vấn đề là bộ phận dùng cho trung tâm lò luyện."

Remuria thì cậu biết. Đó là con phi thuyền bị bỏ lại ở Vườn Treo, khu phức hợp khổng lồ đáng tự hào của Elendil. Nó được ban cho nhà Claudel cùng với việc quản lý Elendil. Verlich đã giúp sửa chữa nó từ trước, và việc cần nguyên liệu cho việc đó... cậu cũng có thể hiểu được.

Điều mà Ren và Licia quan tâm nhất là,

"Chúng ta sẽ đi săn trên trời ạ?"

Đó là câu hỏi mà Licia đã thốt ra.

"Đúng vậy. Chúng ta sẽ lên trời bằng thuyền của nhà Drake ta."

Bản thân việc đó, Ren và Licia cũng rất sẵn lòng vì nó liên quan đến việc sửa chữa Remuria. Họ cũng muốn biết sẽ đi săn loại ma vật nào.

Sau khi ra khỏi xưởng, Estelle cuối cùng cũng bắt đầu giải thích nội dung.

"Một nửa là công việc. Gần đây, người ta đã phát hiện ra một bầy Lesser Griffon. Chúng là ma vật nằm trong danh sách tiêu diệt của Leomel, nhưng Ren, lý do là gì?"

"Vì chúng rất hung dữ ạ. Lesser Griffon khi tụ tập thành bầy sẽ trở nên hiếu chiến hơn, và việc chúng săn những ma vật hạng C trở lên như mình làm mồi cũng không hiếm. Cũng đã có khá nhiều trường hợp người bị tấn công rồi ạ."

"Câu trả lời tốt. Rất tốt."

Estelle hài lòng nói tiếp.

"Chúng là loài ma vật có thân hình giống sư tử và đầu chim giống như Griffon thuần chủng. Kích thước của một con trưởng thành có thể bằng cả thùng xe ngựa. Dù thua xa loài thuần chủng hạng B, chúng vẫn rất nguy hiểm vì có thể lực tốt."

Phần lớn sẽ do quân đội Leomel cử đi tiêu diệt.

Thỉnh thoảng, Hội Mạo hiểm giả cũng sẽ xử lý, nhưng trường hợp này không nhiều.

Lần này, lệnh tiêu diệt vẫn chưa được ban hành, nhưng thông tin về Lesser Griffon đã đến tai Estelle, và Verlich sau khi nghe chuyện đó đã muốn có nguyên liệu nên họ quyết định đi săn.

Lộ trình bây giờ là hướng đến khu vực có thông tin nhìn thấy chúng.

"Nguyên liệu của Lesser Griffon dùng để làm gì vậy ạ?"

"Dùng để gia công nguyên liệu của Griffon thuần chủng. Nếu không phải là ngọn lửa tạo ra từ nguyên liệu của Lesser Griffon thì không thể gia công tốt nguyên liệu của loài thuần chủng được. Đó là do sự tương thích về mặt ma pháp."

Nghĩ kỹ lại, so với con tàu sử dụng nguyên liệu của Asval mà Ren và Fiona đã đối mặt ở dãy núi Baldor, nguyên liệu cấp Lesser Griffon có vẻ hơi thấp. Loài thuần chủng lại là một đẳng cấp khác, nên Ren gật đầu hiểu rằng nó được dùng để gia công loại đó.

"Địa điểm là một vùng núi cách đây ba giờ đi bằng phi thuyền. Khi chúng ta đến gần, chúng sẽ tấn công ngay lập tức. Đã có vài trường hợp người bị hại rồi. Cứ chiến đấu không cần nương tay."

"Có em ở đây có ổn không ạ?"

"Có vấn đề gì chứ. Nói ta nghe xem, Licia."

"Dĩ nhiên là thực lực của em ạ."

"Vậy thì không cần lo lắng. Ta tin rằng Ren và Licia có thể tự mình xử lý được, và hơn hết là có ta ở đây."

"Chị đại! Đến lúc nguy cấp lão đây cũng chiến đấu được kha khá đấy!"

"Là vậy đó. Nhân tiện nói thêm, chỉ là hạng C thôi, ta có thể vừa ngáp vừa hạ gục bằng một tay."

Nghe vậy, Verlich cười lớn.

"Cứ săn thoải mái đi nhé!"

phi thuyền của nhà Drake đang đậu ở Vườn Treo của Elendil. So với phi thuyền dân dụng, nó nhỏ hơn một chút, nhưng độ vững chắc thì không thể so sánh được.

◇ ◇ ◇ ◇

Khi đến nơi, bầu trời đã nhuốm màu đỏ thẫm, màn đêm đang dần buông xuống từ phía chân trời.

Tuy không bằng dãy núi Baldor, nhưng đây cũng là một sườn núi dốc đứng và sắc nhọn. Không có một cây nào mọc, ngọn núi trông như một tảng đá khổng lồ. Tổ của Lesser Griffon nằm ở đó. Bên trong một miệng núi lửa trên đỉnh núi.

Nghe thấy tiếng phi thuyền đến gần, những con Lesser Griffon bay lên.

Số lượng cá thể trong bầy chưa đến hai mươi con. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào phi thuyền, liên tục gầm gừ đe dọa như thể sắp lao vào tấn công.

Ren cầm Ma Kiếm Mithril và nói chuyện với Estelle.

"Một bầy Lesser Griffon cần phải xử lý có thể hình thành đột ngột như vậy ạ?"

"Cũng không hẳn. Ở Leomel, một năm có hai lần đã là nhiều rồi. Năm nay là năm Băng Hà Vượt Biển, nên có lẽ cũng có ảnh hưởng."

Ren nghiêng đầu trước cụm từ "Băng Hà Vượt Biển".

Trong lúc đó, những con Lesser Griffon đã bay lên và nhìn xuống mọi người đang đứng trên boong tàu từ một vị trí cao hơn.

Vài con dang rộng đôi cánh, lướt theo chiều gió.

"Ta không ngại giải thích, nhưng nếu lơ là sẽ bị thương đấy."

Trước nụ cười tự tin của Estelle, Ren và Licia gật đầu.

Lesser Griffon không chỉ biết bay, mà còn rất khỏe. Chúng có thể vỗ cánh tạo ra gió mạnh, và cũng có thể phun lửa từ miệng.

Một con lướt xuống với tốc độ cao về phía Ren.

Nó phun lửa, nhắm vào cậu đang định đối mặt trực diện, nhưng,

"Ngươi không có hứng thú với ta sao?"

Giọng nói trầm tĩnh của Licia vang lên trong đầu con Lesser Griffon một cách lạ thường.

GRUU──!

Con Lesser Griffon đó không thể bay được nữa.

Lông vũ của nó đã bị cắt đứt hoàn toàn, dù cố gắng vỗ cánh cũng không thể giữ thăng bằng. Nó giơ chân trước lên, cố gắng dùng móng vuốt sắc nhọn để nghiền nát khuôn mặt thanh tú của Licia nhưng hoàn toàn không thể.

Không biết từ lúc nào, đầu móng vuốt của con Lesser Griffon đã biến mất. Thanh kiếm bạc trong tay Licia, Bạch Quang, đã cắt đứt cả chúng.

"Khá lắm."

Ở một khoảng cách, Estelle vừa huýt sáo vừa tán thưởng.

Con Lesser Griffon ngơ ngác trong giây lát, rồi bị Ren đâm xuyên qua cổ họng.

"Cậu xử lý nhẹ nhàng quá nhỉ, Licia."

"Cảm ơn. Đây là lần đầu tớ chiến đấu với loại ma vật này, nhưng xem ra cũng xoay xở được."

"Sau trận chiến đó thì chuyện này cũng bình thường thôi nhỉ."

Họ ngầm nhắc đến Kiếm Ma và cười với nhau, nhưng không hề chủ quan. Kinh nghiệm mùa hè đã giúp cả hai trưởng thành thêm vài bậc, giờ đây những con Lesser Griffon chỉ còn nước nằm xuống.

Tuy nhiên, kinh nghiệm thu được từ những trận chiến như thế này cũng vô cùng quý giá.

KRUU...

GA! GA!

Chúng đã xem thường.

Đối thủ chỉ là những con người nhỏ bé, đó là những gì Lesser Griffon đã nghĩ.

Những con Lesser Griffon đồng loạt tăng cường đấu khí, ánh mắt và chuyển động trở nên sắc bén hơn, nhắm thẳng vào Ren và Licia.

Pha lướt xuống nhanh hơn một bậc, gió từ đôi cánh mạnh mẽ cũng tăng thêm uy lực. Ngọn lửa phun ra từ miệng cũng mạnh hơn, nhưng ngọn lửa đó là một loại ma pháp.

"Cái đó để tớ."

"Ừm, hôm nay nhờ cậu."

Nếu là một người sử dụng kiếm thuật cứng rắn từ cấp Kiếm Hào trở lên và có thể sử dụng Tuyệt kỹ thì lại là chuyện khác. Khi dùng Tinh Sát để cắt đứt ma pháp, ngọn lửa liền tan biến.

Những con ma vật ngạc nhiên giơ chân lên tấn công, nhưng Licia né tránh chúng với những chuyển động tối thiểu.

Ma Kiếm Mithril, tiến hóa từ Ma Kiếm Sắt, phản chiếu ánh nắng chiều tà.

Màu xanh biếc tựa lưu ly đã xóa đi vết đen của Ma Kiếm Sắt. Máu tươi của Lesser Griffon bị lưỡi kiếm hất văng, không cần phải vẩy kiếm.

Lúc này, Ren đang chiến đấu một cách dễ dàng mà không hề thể hiện hết thực lực. Dù muốn phô diễn sức mạnh của Ma Kiếm Mithril, nhưng những con Lesser Griffon lại quá yếu ớt.

"Ren! Licia!"

Estelle, người đang theo dõi hai người chiến đấu,

"Ta sẽ nói cho các ngươi về Băng Hà Vượt Biển! Đó là một hiện tượng chỉ xảy ra mười mấy năm một lần ở phía bắc của lục địa Elfen và lục địa Martel này!"

Khi một mùa đông đặc biệt khắc nghiệt đến, một dòng sông băng khác với bình thường sẽ trôi dạt trên biển.

Đó là hiện tượng xảy ra khi Thiên Không Đại Lục, lục địa bay lơ lửng trên trời cao, đến vùng trời của khu vực biển đó.

"Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khu vực biển tương ứng bị ảnh hưởng của Thiên Không Đại Lục làm giảm đi đáng kể, sông băng càng dày và diện tích cũng rộng hơn! Khi đó, điều thú vị là một số loài ma vật ở hai lục địa sẽ bắt đầu hoạt động mạnh mẽ!"

"Tại sao vậy ạ!"

"Ồ, tại sao sông băng lại có ảnh hưởng lớn như vậy?"

"Bởi vì nhiều ma vật sẽ đi qua con đường băng đó để qua lại giữa hai lục địa! Nhiều ma vật tìm kiếm thức ăn để tiến hóa, có lẽ là do bản năng── hoặc là do ngu ngốc mà chúng lại làm vậy!"

Tuy nhiên, nói những ma vật đó có thể trở thành kẻ săn mồi tuyệt đối hay không thì cũng không hẳn.

Những ma vật vượt qua sông băng rất mạnh, nhưng cũng có rất nhiều ma vật khác lại nghĩ đến việc săn chính những cá thể đó làm mồi.

"Lesser Griffon có lẽ cũng bị ảnh hưởng! Biết được những ma vật khác đột nhiên trở nên sôi động, có lẽ tinh thần chiến đấu của chúng đã bị kích động!"

Đó là Băng Hà Vượt Biển. Một hiện tượng tự nhiên mười mấy năm mới có một lần.

Đối với Leomel, đó là một sự kiện xảy ra ở nước láng giềng, nên việc xem xét đối phó trực tiếp với Băng Hà Vượt Biển là rất hiếm.

Họ chỉ xem xét nếu được yêu cầu viện quân, đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu.

Những con Lesser Griffon lần lượt ngã xuống mà không thể gây ra một vết thương nào cho Ren và Licia.

Có thể hiểu rõ lý do tại sao quốc gia lại liệt chúng vào danh sách tiêu diệt vì bản tính hung dữ không chịu bỏ chạy mà chỉ nhắm vào con mồi.

Cơn đói và sự hung bạo không ngừng nghỉ đã thúc đẩy những con Lesser Griffon trở nên tàn bạo. Dù số lượng cá thể ở đây đã giảm đi đáng kể, tình hình vẫn không thay đổi.

Verlich, người đang quan sát tình hình, ngước nhìn lên trời.

"Hở?"

Một con Lesser Griffon to lớn đã bay lên, định tấn công Verlich. Đó là con đầu đàn, cá thể to lớn và mạnh nhất.

Ngay khi Verlich, người bị nhắm đến, thốt lên, những con Lesser Griffon khác cũng bắt chước con đầu đàn và định lao theo.

Tuy nhiên, Verlich không hề nao núng hay sợ hãi.

"Chị đại, nhờ cả vào chị."

"Nhìn kỹ thì đó là con ma vật đang bị truy nã. Thật tiện lợi."

Estelle bước đi, chiếc áo choàng dài của cô bay trong gió.

Cô đi ngang qua Verlich và rút thanh đại kiếm đen tuyền đeo sau lưng.

Tên của nó là "Hắc Uy". Một thanh danh kiếm do Verlich rèn.

Thanh Hắc Uy trong tay cô được bao bọc bởi một luồng sóng màu xanh tím. Thỉnh thoảng, những âm thanh sắc nhọn như tia chớp tím lóe lên từ thanh kiếm. Luồng sóng càng lúc càng đậm màu theo thời gian, làm biến dạng cả khung cảnh xung quanh thanh kiếm.

Một trong những Tuyệt kỹ đặc biệt mà cấp Kiếm Thánh có thể sử dụng, ngay lúc này.

"Tan biến đi."

Estelle vung ngang thanh kiếm đang được bao bọc bởi luồng sóng.

Một trong những thứ phi lý nhất mà các Kiếm Thánh của kiếm thuật cứng rắn sử dụng, biến mọi nhát chém thành một đòn chí mạng.

Những con Lesser Griffon đang bay trên trời bị áp lực kiếm đen tuyền ập đến tấn công toàn thân. Áp lực đó lướt qua cơ thể Lesser Griffon và bay lượn trên không.

Áp lực kiếm── những cá thể bị luồng sóng đó tác động liền biến đổi.

Không một con nào ngoại lệ, tốc độ bay của chúng ngay lập tức yếu đi, mất đi sinh khí, ánh sáng trong mắt cũng tắt lịm và rơi xuống.

...Đó là.

Bằng chứng của một Kiếm Thánh sử dụng kiếm thuật cứng rắn.

Ren không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt.

"Chung quy cũng chỉ là lũ chim thôi."

Một lời nói lạnh lùng thoát ra từ miệng Estelle như một hơi thở.

Đó là một Tuyệt kỹ mà nếu người sử dụng khác nhau, không chỉ màu sắc và sức tấn công của luồng sóng mà cả bản chất của nó cũng sẽ thay đổi.

Nếu một người nào đó sử dụng, mỗi khi làm kẻ địch bị thương, thể lực của người sử dụng sẽ tăng lên, và nếu người khác sử dụng, nó có thể liên tục gây sát thương cho đối phương.

Nó cũng có thể làm cho đối phương không thể sử dụng ma pháp, và hình dạng thanh kiếm được bao bọc bởi luồng sóng trông như một dạng biến thể của kỹ thuật "Triền". Đây là một kỹ thuật đặc biệt có nhiều khác biệt cá nhân về bản chất.

Sức mạnh của các bản chất cũng khác nhau, nhưng Estelle là một trường hợp đặc biệt dị thường trong số các Kiếm Thánh.

Bản chất của Tuyệt kỹ mà cô, người mang biệt danh "Tử Thực", phóng ra, không ai biết ngoài chính cô. Ngay cả hoàng tộc cũng không được biết đến sức mạnh của Trưởng quan Sư Tử Thánh Điện.

Sau cú vung kiếm nhẹ nhàng của Trưởng quan Sư Tử Thánh Điện, dư âm vẫn còn đó.

"Này chị đại, hơi khó nói nhưng..."

Verlich đột nhiên... vừa vuốt râu vừa nói một cách ngập ngừng.

"Sao vậy Verlich, mê mẩn sức mạnh của ta rồi à?"

"Thì đúng là cảm giác mê mẩn hơn là ngạc nhiên."

"Ừm ừm, thật thà, tốt... hử, nhưng sao lại cười gượng vậy. Có gì muốn nói thì cứ nói đi, đừng khách sáo."

"Vậy thì tôi nói nhé."

Không biết là cô đã quên một trong những mục đích đến đây, hay là muốn phô diễn sức mạnh để kích thích Ren và Licia.

Verlich gãi má, vẫn tỏ ra khó nói.

"Cái đó── nếu mà làm chúng rơi xuống hết, thì nguyên liệu sẽ..."

Câu trả lời của Trưởng quan Sư Tử Thánh Điện... của Kiếm Thánh là,

"…………À."

Từ câu trả lời sau một hồi lâu, có thể thấy Estelle chỉ đơn giản là đã quên mất.

Vẻ mặt đáng thương lúc này hoàn toàn không giống với người vừa mới thi triển một Tuyệt kỹ phi thường.

Khi trở về Elendil, trời đã về khuya.

"Vậy nhé, lão đây về đây."

Xuống khỏi phi thuyền, trước khi chuyển sang tàu hoả, Verlich nói.

Trên má ông không hề có một chút mệt mỏi nào.

"Giờ chỉ cần nguyên liệu của Bạo Thụ Vương Trent và giải quyết được cái lò luyện là có thể tiến hành chạy thử được rồi."

Verlich trở về Đế đô, vừa đi vừa nghĩ đến việc sẽ dùng nguyên liệu khác thay thế nếu cần.

Trên đường trở về dinh thự, Ren và Licia say sưa nói về Tuyệt kỹ mà Estelle đã thể hiện.

Hôm nay, Estelle hoàn toàn không thể hiện hết thực lực, trông cô chỉ như vung kiếm một cách nhẹ nhàng. Ấy vậy mà cô lại quá mạnh.

Điều đó để lại ấn tượng sâu sắc trong họ.

"Nhưng mà, Estelle-sama đúng là..."

Licia mỉm cười ngước nhìn trời.

"Lại một mình quay lại để lấy nguyên liệu."

"Thật vậy. Nếu bây giờ quay lại đó thì mấy giờ mới về được nhỉ."

"Phụt, chắc chắn là sáng mai hoặc muộn hơn."

Để lấy nguyên liệu của những con Lesser Griffon đã rơi xuống khu rừng, Estelle đã một mình quay trở lại nơi đó. Lý do cô phải làm vậy là để những con Lesser Griffon đã chết không bị các ma vật khác ăn mất.

"Em cũng sẽ giúp một tay ạ."

"Không được. Ta sẽ không biết ăn nói thế nào với người giám hộ của hai đứa. Ta không cho phép về nhà muộn."

"Đúng vậy đó, Ren. Vốn dĩ là do chị đại hăng hái chiến đấu quá mà."

"Ực... Biết làm sao được! Ta muốn thể hiện cho những người trẻ đang cố gắng thấy với tư cách là người lớn tuổi! Thỉnh thoảng cũng phải cho ta ngầu một chút chứ!"

"Ha ha ha! Em hiểu mà, chị đại!"

Vì đây là nguyên liệu dùng để sửa chữa phi thuyền Remuria, nên Ren và Licia cũng định ở lại. Nhưng nếu vậy thì thời gian về nhà sẽ qua ngày mới. Đó không phải là điều Estelle muốn.

Estelle đã đưa Ren và những người khác về Elendil, rồi lại một lần nữa lên phi thuyền để đến nơi đó. Không biết có cần thiết phải để Estelle cũng quay về Elendil hay không. Chuyện này, có lẽ là do cô muốn hoàn thành trách nhiệm của một người dẫn đoàn.

"Dù sao thì ngày mai cũng được nghỉ. Đi săn cũng là một cách giải tỏa căng thẳng nên không có gì tệ cả."

Đối với Estelle, đó sẽ là một ngày nghỉ tốt. Nếu vậy thì, Ren và Licia cũng ngoan ngoãn nhận lấy lòng tốt của cô.

Licia vừa đi trong gió đêm, vừa chợt nghĩ ra một điều.

"Nè nè, chúng ta sẽ có màu gì nhỉ."

Licia nói với giọng vui vẻ, Ren hỏi lại.

Bản thân cậu cũng tò mò về chuyện này.

"Là chuyện nếu chúng ta sử dụng được Tuyệt kỹ cấp Kiếm Thánh phải không?"

"Ừm. Tớ có cảm giác luồng sóng của tớ sẽ có màu trắng."

"Có thể lắm. Trường hợp của tớ──"

Hình ảnh ngọn lửa của Asval chợt hiện lên trong đầu cậu, cậu nhớ lại những lần đã vượt qua khó khăn nhờ sức mạnh được thừa hưởng từ vị Long lão đó.

Vậy thì luồng sóng sẽ có màu đỏ thẫm, hay là màu giống như ngọn lửa vàng óng? Dù không có gì chắc chắn,

"Có lẽ là màu đỏ chăng."

Khi cậu nói vậy, Licia nhắc đến chuyện mùa hè.

"Nếu là màu đỏ thì giống với sức mạnh mà Kiếm Ma bao bọc quanh thanh kiếm của hắn nhỉ."

"...Quả nhiên, có lẽ màu khác ngoài màu đỏ sẽ tốt hơn về mặt tinh thần."

"Thiệt tình, Ren đúng là."

Màu sắc của luồng sóng sinh ra từ Tuyệt kỹ đó sẽ hiện lên như một màu sắc đại diện cho cá nhân, từ nhiều yếu tố như tính cách, bản chất ma lực của người sử dụng── Estelle đã nói như vậy. Không thể nói rằng nó sẽ thành màu khác theo ý của Ren, và dù có nghĩ cũng không thể thay đổi được.

Bây giờ, họ quyết định xem đó là một niềm vui để mong chờ khi trở thành Kiếm Thánh.

"Lúc chiến đấu với Kiếm Ma, thứ mà Ren đã dùng cũng là Tuyệt kỹ à?"

"Cậu đang nói đến cái nào?"

"Là Ma Kiếm Lửa thì phải? Ngọn lửa mà cậu đã dùng với thanh ma kiếm đó. Tớ có cảm giác cậu đã dùng một ngọn lửa có sức mạnh giống như Tinh Sát."

Nhận ra rằng cho đến hôm nay họ chưa từng chia sẻ cặn kẽ về chuyện đó, Ren nói "Cái đó" và đề cập đến Tuyệt kỹ do chính mình tạo ra.

Về việc ngọn lửa do Ma Kiếm Lửa phóng ra đã thể hiện một sức mạnh tương tự như Tuyệt kỹ Tinh Sát.

"Lúc em nhớ lại Tuyệt kỹ mà ngài Edgar đã cho xem trước đây, không biết sao em lại có thể tạo ra một ngọn lửa tương tự như vậy, cái đó."

"Tuyệt kỹ của riêng mình, có thể tạo ra dễ dàng như vậy sao?"

"Chắc là không được đâu," Ren nuốt lại những lời đó và cười gượng.

Có lẽ đó là một Tuyệt kỹ có thể tạo ra được là nhờ sự tương thích tốt giữa sức mạnh của Ma Kiếm Lửa và nhiều yếu tố khác.

"Đổi lại việc có thể sử dụng Tuyệt kỹ vô danh đó, thì Tinh Sát lại khó sử dụng hơn."

"Chỉ giới hạn ở Ma Kiếm Lửa thôi à?"

"Kiểu như vậy ạ."

Không phải là không thể sử dụng Tuyệt kỹ. Ren không biết diễn tả thế nào, nhưng cậu nghĩ rằng đó là do Ma Kiếm Lửa có cá tính mạnh. Có lẽ vì Ma Kiếm Lửa là ma kiếm có được từ ma thạch của Asval, nên nó luôn cố gắng khiến cậu phải dựa vào ngọn lửa.

Bây giờ nghĩ lại, từ lúc Ma Kiếm Mithril còn là Ma Kiếm Sắt, dù sử dụng cùng một Tuyệt kỹ, hiệu lực của Ma Kiếm Sắt và Ma Kiếm Lửa đã có chút khác biệt, và lượng ma lực tiêu thụ cũng có một chút chênh lệch.

"Vậy là Ma Kiếm Mithril và những thanh khác thì dễ sử dụng Tinh Sát hơn nhỉ."

"Đúng vậy ạ... có lẽ việc có thể sử dụng linh hoạt cũng tốt."

Ma Kiếm Lửa thì dùng Tuyệt kỹ vô danh đó, còn Ma Kiếm Mithril thì dùng các Tuyệt kỹ khác.

Biết đâu sau này, cậu cũng có thể tạo ra những Tuyệt kỹ mới với Ma Kiếm Cây Lớn, nên có lẽ nên xác định trước là sẽ sử dụng Tuyệt kỹ khác nhau cho mỗi thanh ma kiếm.

Licia nhìn Ren và nói tiếp, "Nè nè."

"Đó là Tuyệt kỹ mà Ren đã tạo ra, sao cậu không đặt cho nó một cái tên... một cái tên gọi?"

"Tên à... tớ chưa từng nghĩ đến."

Đó là một đề nghị hợp lý, hiển nhiên... nhưng Ren suy nghĩ một lúc trước lời nói của Licia rồi nói.

"Tớ hoàn toàn không có khiếu đặt tên, nên Licia nghĩ giúp tớ được không?"

"T-Tớ á? Ừm... tớ cũng không có khiếu cho lắm đâu..."

Nhưng, Licia vừa nói vậy vừa suy nghĩ.

Vì đã tự nhận là không có khiếu, nên cô chỉ định nói đùa, không hề nghiêm túc mà chỉ nói cho vui.

"Vì nó là lửa và có màu đỏ, nên là Xích Kiếm... chẳng hạn."

Cô vừa nói vừa cười ngượng ngùng. Bản thân cô cũng biết đó là một cái tên quá đơn giản.

Ren, người nhận được đề nghị đó, chớp mắt vài lần.

"…………"

"N-Nè! Đừng có im lặng chứ! Tớ cũng đâu có nói thật đâu! Chỉ là đùa một chút thôi!"

"Không, chúng ta cứ quyết định vậy đi."

"...Hả? Thật á?"

"Thật mà."

Nó dễ hiểu và nghe cũng không tệ.

Ren quyết định đặt tên cho Tuyệt kỹ mà cậu tạo ra bằng Ma Kiếm Lửa là Xích Kiếm, và sẽ gọi nó như vậy từ nay về sau.

Tên của Tuyệt kỹ có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng nếu có thì lúc suy nghĩ cũng sẽ dễ dàng và tiện lợi hơn.

"Nhanh quá vậy!? Cậu suy nghĩ thêm một chút đi!"

"Cậu nói vậy nhưng tớ cũng không có gì phàn nàn cả. Chắc chắn là được mà. Dù có suy nghĩ lâu hơn nữa cũng không chắc sẽ nghĩ ra được cái tên nào hay hơn đâu."

Không cần phải quá câu nệ, cứ thong thả thôi.

Nhìn thấy cậu vẫn giữ được phong độ, Licia thở dài và cười, "Nếu vậy thì cũng được."

"Ừm... về đến nơi tự dưng thấy mệt quá."

Licia vừa đi vừa vươn vai và nhìn Ren.

"Về nhà là phải đi tắm ngay, rồi làm xong bài tập trước khi đi ngủ nữa."

"A... có cả thứ đó nữa à."

Cậu đã quên béng mất, nhưng bài tập cũng không có gì nhiều. Tuy nhiên, có lẽ vì mệt mỏi tinh thần, Ren thốt ra một giọng nói đáng thương hơn thường lệ, và,

"Phải cố gắng lên chứ, phải không?"

Giọng nói trong trẻo của Licia truyền đến.

◇ ◇ ◇ ◇

Một ngày nọ, vào một buổi sáng sớm, Ulysses Ignart đã đến Elendil.

Ông được các thành viên của nhà Claudel và Ren đón tiếp, và họ được trao cho những tấm thiệp mời. Tại phòng làm việc của dinh thự Claudel, Bàn tay sắt lên tiếng.

"Đây là thiệp mời tham dự lễ ra mắt tàu Gardinight. Trước khi chính thức thông tuyến cho công chúng, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi lễ dành cho những người có liên quan."

"Tôi có nghe tin đồn, nhưng ngài mời cả chúng tôi sao?"

"Vâng."

Ulysses mỉm cười gật đầu trước câu hỏi của Lezard.

"Làm sao chúng tôi có thể không mời lãnh chúa của Elendil, nơi có ga đầu tiên mà tàu Gardinight dừng lại, Vườn Treo sừng sững, được chứ. Chúng tôi rất mong hai vị của nhà Claudel, và cả Ren Ashton có thể tham dự."

Lezard nhìn Ren rồi gật đầu, "Rất sẵn lòng."

"A, may quá! Rất mong được đón tiếp quý vị vào ngày hôm đó!"

Ren, người bắt gặp ánh mắt của Ulysses đang vui mừng, hỏi.

"Có nhiều người được mời không ạ?"

"Đúng vậy. Các quý tộc không phân biệt phe phái, và cả những người có liên quan khác như địa chủ nữa. Để mọi người có thể tận hưởng chuyến đi hai ngày trọn vẹn đến Eupheim, lần này tôi cũng đã đầu tư rất nhiều đấy."

Chuyến đi đường sắt tao nhã được dự định vào tháng Mười Một. Nó sẽ được tổ chức một tuần trước khi công khai cho công chúng, chỉ dành cho những người có liên quan.

Ulysses nói với mọi người rằng ông sẽ rất vui nếu sau khi chuyến đi kết thúc, họ có thể ở lại Eupheim một thời gian.

Lý do cho đến hôm nay mới thông báo là vì việc kiểm tra cuối cùng của tuyến đường sắt và các vấn đề khác đã mất thời gian, cộng với việc có nhiều vấn đề nhỏ nhặt liên quan đến quyền lợi. Ulysses xin lỗi rằng đáng lẽ ông đã muốn liên lạc sớm hơn một tháng.

Vì quy mô của dự án rất lớn, nên Lezard và những người khác cũng có thể hiểu được. Họ nói với Ulysses rằng không cần phải bận tâm.

Lezard nhìn vào ngày tháng được ghi trên thiệp mời.

"Chúng tôi được mời vào những ngày nghỉ liên tiếp trong tháng Mười Một nhỉ."

"Như vậy thì con cái của chúng ta, và cả Ren Ashton cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi mà không phải lo lắng gì!"

Theo lời Ulysses, ngoài tuyến đường sắt, còn có một vài thứ khác mà ông muốn họ xem.

Ông đã và đang thực hiện nhiều dự án lớn ở Eupheim, và rất mong Ren và mọi người cũng có thể tận hưởng.

Và cùng ngày hôm đó tại học viện, vào giờ nghỉ giữa các tiết học.

"Thế là, bố mẹ tớ nổi giận đùng đùng. Dù tớ có thế này thì cũng là người thừa kế của nhà Leonale, phải cố gắng hơn một chút nữa mới được..."

Kaito Leonard. Chàng trai sinh ra trong một trong những gia tộc Anh hùng, đang nói chuyện với Ren, người nhỏ hơn cậu một tuổi, về kỳ thi vừa rồi.

Kaito trông có vẻ mất hết sức lực.

"Kaito-senpai, các môn về kiếm thuật và vận động anh đều đạt điểm tối đa mà."

"Ờ! Đó là sở trường của tớ mà!"

"Việc học trên bàn giấy cũng sẽ ổn thôi ạ. Giống như luyện tập thể chất, cứ lặp đi lặp lại là sẽ tự nhiên quen thôi."

"Nếu làm được thế thì đã chẳng phải khổ sở rồi..."

"Nhân tiện, điều gì khiến anh thấy vất vả nhất ạ?"

"Cứ ngồi mãi ở bàn là toàn thân lại ngứa ngáy khó chịu lắm."

"...Ồ."

Có lẽ là do không hợp, hoặc là do vấn đề tính cách. Nhưng Kaito là một người nghiêm túc, nên Ren nghĩ rằng cậu ấy sẽ cố gắng được.

"Nói chuyện khác đi, Ashton có được mời đến lễ ra mắt tàu Gardinight không?"

"Vâng. Em được mời cùng với nhà Claudel ạ."

"Tớ cũng nghĩ vậy. Ashton có vẻ thân với nhà Ignart mà. Nhà tớ cũng được mời đấy."

Nói rồi, Kaito ngáp một cái và nhìn xa xăm với giọng nói buồn ngủ.

"Học hành đã đành, gần đây lại còn liên tục có liên lạc từ Giáo hội Elfen nữa, nên chẳng ngủ được mấy~"

"Từ Giáo hội Elfen ạ, là về mối liên hệ của Thất đại gia tộc sao ạ?"

"Ồ, hiểu nhanh đấy. Mùa hè phong ấn của Roses Kaitas đã được giải trừ rồi nhỉ. Thế là thế hệ của tớ và thế hệ của Ashton, cộng thêm một thế hệ nhỏ hơn nữa lại có đủ mặt các thành viên của Thất đại gia tộc."

Ren nói "À" và gật đầu với vẻ mặt hiểu biết. Cậu đã có thể đoán được đại khái nội dung câu chuyện tiếp theo.

"Vụ náo động mùa hè là một phép màu do Thần tối cao Elfen mang lại để chống lại Ma Vương Giáo đã xuất hiện, kiểu như vậy ạ?"

"Đúng thế đấy. Vì vậy nên họ mới lải nhải đủ thứ, nào là huyết mạch của Dũng sĩ Ruin cũng đang xuất hiện ở đâu đó. Dù có nói với bọn tớ những chuyện đó thì bọn tớ cũng có hiểu gì đâu."

"Mà... có lẽ hậu duệ của Dũng sĩ Ruin cũng đang ở đâu đó thôi ạ."

Kaito đột nhiên ghé sát vào Ren.

Cậu hạ giọng, cẩn thận để không ai khác nghe thấy.

"Theo tớ thì, sức mạnh của Vein mà Sera đã thấy ngày xưa là đáng ngờ nhất."

"Anh đang nghĩ rằng Vein có thể là hậu duệ của Dũng sĩ Ruin ạ?"

"Ha ha! Đúng là vậy── hử? Ashton, cậu không cười à?"

"Không không, ngược lại tại sao em lại phải cười ạ?"

"Chính tớ cũng biết mà. Tớ đang nói một điều ngớ ngẩn và vô căn cứ, đúng không?"

Nói rằng Vein là hậu duệ của Dũng sĩ Ruin thì có quá ít thông tin.

Đó lại là một gia tộc được cho là đã không được ban phước lành từ tổ tiên vì phải chịu lời nguyền của Ma Vương. Nói rằng đó là một cậu bé ở một vùng quê, lại còn do Sera tình cờ gặp được thì có lẽ hơi khiên cưỡng. Nhưng Ren biết sự thật, nên không thuộc trường hợp đó.

"Đó không phải là chuyện đáng cười hay đáng để gạt đi đâu ạ. Riohald-san cũng nói là đã tận mắt nhìn thấy mà."

"Ồ! Vậy à, vậy à!"

Có lẽ vì không bị phủ nhận, Kaito vui vẻ giãn cơ mặt.

Nhân tiện, cậu đưa tay ra và vui vẻ bá vai Ren. Nhưng khi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu vang lên vài phút sau đó, Kaito lại ngay lập tức thở dài.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!