Đó là buổi sáng vài ngày sau khi Ren trở về Claudel.
Tỉnh giấc trong phòng riêng tại khu nhà cũ, Ren lại gần cửa sổ để đón ánh nắng ban mai.
Cậu đưa mắt nhìn chiếc bàn cạnh đó, rồi nhìn đến viên Lam Châu Serakia vẫn đặt trên mặt bàn. Hôm nay cũng như mọi hôm, bên trong nó vẫn tỏa ra một thứ ánh sáng tựa làn sương xanh và lôi quang, và cậu bất giác đưa tay về phía nó.
Dĩ nhiên là không có lời đáp lại, nhưng làn sương và ánh sáng bên trong dường như đang cựa quậy như thể hưởng ứng.
Cùng lúc đó, cậu cũng có cảm giác ma lực bị hút đi như lần trước.
"...Dù có vẻ như cậu đang hút ma lực của tớ, nhưng việc giúp cậu nở ra là điều rất khó."
Khi cậu nói với vẻ áy náy, viên Lam Châu Serakia khẽ rung lên, dường như đang tỏ ra buồn bã.
Ren bèn rút tay khỏi viên Lam Châu Serakia.
Ngay sau đó,
『Ren-sama, là Yuno đây ạ.』
Một giọng nói gọi Ren từ bên ngoài, cậu bèn chỉnh trang lại sơ qua rồi đi ra gặp Yuno.
Yuno xin lỗi vì đã làm phiền Ren từ sáng sớm, sau đó báo rằng chỉ vài giờ nữa, sẽ có rất nhiều hàng hóa được chuyển đến dinh thự Claudel.
"Hàng hóa... A! Là cho bữa tiệc sinh nhật phải không?"
"Đúng như ngài đoán ạ. Bắt đầu từ nguyên liệu nấu ăn, các vật tư cần thiết cho bữa tiệc sẽ được chuyển đến cùng một lúc, và chúng ta sẽ mang chúng vào sảnh của khu nhà cũ ạ."
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi cũng sẽ giúp một tay."
Công việc buổi sáng đã được quyết định, Ren tạm biệt Yuno rồi quay về chỉnh trang lại trang phục cho gọn gàng.
Trong lúc cậu đang thay đồ, Yuno, người vừa rời khỏi khu nhà cũ, đã quay lại mang theo bữa sáng cho cậu, nên hôm nay cậu quyết định nhận lấy lòng tốt này.
Số hàng hóa đã được chuyển đến dinh thự Claudel trước buổi trưa.
Khi Ren đang giúp sắp xếp các vật tư,
"Ha... ha...!"
Licia chạy đến sảnh của khu nhà cũ.
Đó là vào lúc quá trưa, khi các kỵ sĩ đã đi nghỉ ngơi.
"C-cậu thấy rồi à!?"
Vừa chạy đến đến nơi, hơi thở vẫn còn hổn hển, Licia vội vàng nhìn Ren.
"Thấy gì cơ?"
"Ví dụ như là...! Một thứ gì đó giống như vũ khí... được gói bọc cẩn thận...!"
Đúng là một câu hỏi có quá ít lựa chọn.
Nhưng trước mắt, Ren chưa hề thấy món đồ nào khớp với lời Licia nói.
(Chắc món đồ cậu ấy đặt đã bị lẫn vào đây. Nhưng nếu là vũ khí thì có gì mà phải hốt hoảng thế nhỉ...)
Trong lúc Ren đang nghĩ vậy, Licia reo lên: "Thấy rồi!".
Có vẻ như món đồ cô tìm đã lạc vào đây, nhân lúc Ren không để ý, Licia vội ôm chầm lấy nó rồi quay lưng về phía cậu như để che giấu.
"...Thấy không?"
Lại một câu hỏi nữa.
Vì Licia chỉ đang che nó sau lưng, nên qua vai cô vẫn có thể lờ mờ thấy được vài thứ.
Cậu có cảm giác mình đã thấy một chiếc hộp gỗ trắng được chạm khắc tinh xảo và gói bọc kỹ càng, nhưng cậu quyết định sẽ quên nó đi.
"Không, tớ không thấy rõ lắm."
"...Vậy thì tốt rồi. Tớ nhớ ra có việc bận, gặp lại cậu sau nhé!"
Ren tiễn Licia đang vội vã rời đi với thái độ xa cách kỳ lạ, rồi tự nhủ,
"Giờ không phải lúc để ý đến dáng vẻ của cậu ấy."
Bản thân cậu cũng có việc phải suy nghĩ.
Trong lúc giúp di chuyển vật tư, đầu óc cậu chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về món quà cho Licia.
(Một món quà mà cậu ấy sẽ thích... Quần áo thì mình tặng rồi, nên phải là thứ khác...)
Trang sức thì sao nhỉ. Một chiếc nhẫn thì có vẻ mang ý nghĩa sâu xa quá, không ổn chút nào, nhưng nếu là một món đồ có thể dùng hàng ngày thì chắc sẽ không sao.
Sau một hồi đắn đo, Ren nảy ra một ý tưởng.
(Một chiếc trâm cài tóc có lẽ sẽ ổn đấy.)
Một chiếc trâm cài tóc để tô điểm cho mái tóc đẹp tựa lụa của Licia.
Dù vậy, cậu tuyệt đối không thể tặng một món đồ tầm thường.
Trong lúc Ren còn đang phân vân không biết kiểu trâm nào sẽ hợp, cậu ngước nhìn bầu trời qua ô cửa sổ.
"White Hawk kìa."
Một đàn White Hawk đang bay lượn trên trời.
Nhắc đến White Hawk, đó là loài ma thú mà Ren đã thấy trong lúc cùng Licia chạy trốn, chúng có hình dạng của loài chim với bộ lông vũ trắng đặc trưng.
Ren chăm chú nhìn đàn chim bay đi, rồi đột nhiên, cậu nhớ ra một vật phẩm và bất giác mỉm cười.
◇ ◇ ◇ ◇
Tuy nhiên,
"Đúng là đồ quý hiếm, làm gì có sẵn được chứ..."
Vài giờ sau, Ren đang ngồi ủ rũ ở Hội Mạo hiểm giả.
Vì đã đi khắp các cửa hàng trong thị trấn, nên bầu trời giờ đã nhuốm màu hoàng hôn.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ rọi lên gương mặt nghiêng của cậu, khác với mọi khi, hôm nay nó thoáng nét sốt ruột.
Nhìn thấy Ren đang ủ rũ, một người sói tiến lại gần.
"Sao thế cậu trai? Trông cậu có vẻ đang gặp rắc rối, có chuyện gì tôi giúp được không?"
"...Thực ra tôi đang tìm một loại vật liệu. Nhưng nó khó kiếm quá."
"Vật liệu à? Vật liệu gì mà đến cả Anh hùng-dono cũng phải đau đầu thế?"
Ren bèn nói ra tên vật liệu đó với một tia hy vọng mong manh.
"Tôi đang tìm Bạch Kim Vũ."
Đó là một vật liệu có khả năng hớp hồn biết bao phụ nữ, bởi nó lấp lánh như bạc nguyên chất được đánh bóng.
Nó thường được xem như một món đồ quý hiếm giống như đá quý, và không có hiệu ứng đặc biệt nào cả.
"B-Bạch Kim Vũ ư, ý cậu là loại lông vũ mà White Hawk hiếm khi mọc ra đó sao!? Tôi nghĩ Anh hùng-dono cũng biết rồi, nhưng thứ đó thật sự phải may mắn lắm mới có được đấy!?"
"Vâng. Vì vậy tôi nghĩ mình phải cố gắng thôi."
"Thảo nào... Ra đó là lý do Anh hùng-dono gặp khó khăn..."
Thỉnh thoảng, trong loài White Hawk, sẽ có những cá thể được sinh ra với lượng ma lực nhiều hơn bình thường. Bạch Kim Vũ chính là chiếc lông đuôi mọc ra từ những cá thể đó.
Thế nhưng, ngay khi con White Hawk mọc ra Bạch Kim Vũ bị tiêu diệt, chiếc lông đó sẽ lập tức biến thành lông vũ bình thường. Đó là vì ma lực sẽ thoát ra khỏi lông vũ và biến nó trở về trạng thái thông thường.
Thêm vào đó, White Hawk sẽ dùng ma lực để tẩu thoát khi cảm nhận được kẻ địch.
Nếu vì thế mà nó biến thành lông vũ bình thường, thì sẽ phải mất vài năm nữa mới lại trở thành Bạch Kim Vũ, nên đúng như người sói vừa lẩm bẩm, phải may mắn lắm mới có được.
Về cơ bản, cách duy nhất để có được nó là nhặt những chiếc lông bị rụng.
Ít nhất, đó là theo cách thông thường.
Ren biết một cách khác để có được nó.
Trước hết, điều kiện tiên quyết là con White Hawk phải trong trạng thái no đủ, khi ma lực của nó ổn định, và sau đó phải đánh ngất nó mà không bị phát hiện.
Nhân lúc đó, mượn tạm chiếc Bạch Kim Vũ.
Không cần phải đoạt mạng nó.
(Hồi còn chơi game, mình đã gặp một con White Hawk, ném thức ăn cho nó trong lúc nó chưa phát hiện ra mình────rồi sau khi nó ăn xong thì mới đánh ngất nó thì phải.)
Phương pháp đánh ngất có hai lựa chọn: dùng ma pháp, hoặc nhắm vào đầu và xử lý bằng phương pháp vật lý.
Ngoài những điều kiện tiên quyết này, việc White Hawk vốn là một loài ma thú khó săn cũng là một yếu tố ảnh hưởng, khiến cho phương pháp thu thập Bạch Kim Vũ một cách nhân tạo không được nhiều người biết đến.
"Hay cậu thử gửi thư cho các thương hội ở Đế đô xem? Tôi nghĩ cách đó sẽ chắc chắn hơn đấy?"
"Nhưng như vậy thì sẽ không kịp..."
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến sinh nhật Licia.
Dù cậu rủng rỉnh tiền bạc nhờ vụ Ma thú Thép Gargoyle, nhưng tiếc là cậu đã hành động quá muộn.
(Nhờ khoản lời đó mà mức sống của cả làng đã được cải thiện đáng kể...)
Có tiền cũng không thể mua được thời gian.
"Vậy là chỉ còn cách tự mình đi tìm White Hawk thôi sao."
"Nhưng mà, phải bắt đầu từ việc tìm kiếm White Hawk, nên còn hơn cả gian nan nữa ạ."
"Hửm? Chuyện có kiếm được Bạch Kim Vũ hay không thì tôi không chắc, nhưng tôi biết nơi đàn White Hawk thường bay qua đấy."
Nghe vậy, Ren liền rướn người qua bàn.
"Th-Thật sao ạ!?"
"Ừ. Về địa điểm thì... để xem nào. Tôi sẽ chỉ cho cậu trên tấm bản đồ kia."
Được người sói thúc giục, Ren đi đến tấm bản đồ treo trên tường và lắng nghe.
Có vẻ như đàn White Hawk sẽ bay qua khu rừng phía Đông trước buổi trưa. Địa điểm nằm sâu bên trong, cách Vết Nứt của Đại Địa khoảng vài giờ đi đường.
"Tôi cứ nghĩ Anh hùng-dono đi tuần tra xung quanh nên đã biết rồi chứ."
"À ha ha... Vẫn còn những nơi tôi chưa điều tra hết ạ..."
Dù đã nhận lời Lezard điều tra về ma thú, nhưng cậu vẫn chưa nắm được toàn bộ địa hình.
Ngoài ra, vẫn còn những điểm chưa rõ về việc loài ma thú nào đang sinh sống và phân bố ra sao.
"Tôi cũng muốn giúp cậu đi săn tại đó, nhưng bản thân tôi lại phải rời thị trấn này một thời gian để làm nhiệm vụ. Ngay sau đây thôi."
"Những thông tin anh cho là quá đủ rồi ạ. Nhưng mà, một thời gian ạ?"
"Đúng vậy. Nam tước Claudel đã gửi một yêu cầu đến hội. Tôi nhận nhiệm vụ vận chuyển củi, ma cụ và nhiều thứ khác đến các ngôi làng."
"Nhắc mới nhớ, nghe nói mùa đông năm nay sẽ rất lạnh."
"Phải. Dựa trên kinh nghiệm mạo hiểm giả của mình, tôi cũng nghĩ mùa đông sắp tới sẽ rất vất vả. Nam tước Claudel quyết định hành động ngay từ mùa hè, quả là một người làm việc nhanh nhạy."
Nếu đó là nhiệm vụ để chuẩn bị cho cái lạnh sắp tới, thì cậu càng không muốn nhờ vả thêm nữa.
Ren cảm ơn một lần nữa và cúi đầu trước người sói.
(Phải thử thách từ ngày mai thôi.)
Ren suy tính cho tương lai, bên cạnh cậu là người sói đang nhìn chằm chằm.
Anh ta cứ im lặng nhìn sâu vào đôi mắt Ren như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
◇ ◇ ◇ ◇
Khi trở về dinh thự, Ren chạm mặt Licia ở hành lang.
Licia, người đã che giấu món hàng không muốn cho Ren thấy và bỏ đi vào buổi trưa, không hiểu sao bây giờ lại đang đi loạng choạng với vẻ mệt mỏi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Ren, cô mỉm cười dù trông rất kiệt sức.
"Mừng cậu đã về."
"Tớ đã về rồi đây. Tại sao cậu lại mệt mỏi thế? Hay là trong lúc tớ đi vắng cậu đã luyện kiếm à?"
"Không phải... Chỉ là tớ dùng hơi nhiều ma lực thôi, đừng lo lắng."
Trước câu trả lời không ngờ tới, Ren nghiêng đầu.
"Cậu luyện tập Thánh Ma Pháp à?"
Licia lắc đầu.
"Tớ đã truyền ma lực của mình vào ma cụ────Á!?"
Có lẽ vì đã quá mệt, Licia lỡ miệng trả lời một cách thật thà.
Dường như Ren không nhận ra, nhưng Licia giật mình, vỗ "bốp" vào má để tỉnh táo lại.
"Không có gì đâu! Đừng bận tâm!"
Licia vội vàng bỏ đi khỏi chỗ Ren.
Ren lo lắng nhìn theo bóng lưng cô, người vẫn còn bước đi không vững.
◇ ◇ ◇ ◇
Sáng hôm sau, Ren đã đến cổng thị trấn trước khi mặt trời mọc, chào hỏi kỵ sĩ gác cổng rồi ra đường lớn.
Đi được một đoạn, ánh nắng ban mai bắt đầu dần dần chiếu rọi khắp nơi.
"Cố gắng nào."
Khi Ren vừa dứt lời, con ngựa từng thuộc về Yelkuku hí lên một tiếng 『Hi hin』.
Nhân tiện, nó tên là "Io".
Cái tên không có nguồn gốc đặc biệt nào, Ren chỉ thấy âm điệu nghe hay nên quyết định vậy. Nó là ngựa cái.
"Nếu kiếm được Bạch Kim Vũ, mình sẽ nhờ chủ cửa hàng quần áo gia công giúp. Cũng phải tính cả thời gian đó nữa, nên phải nhanh tay lên mới kịp."
『...Gruuu.』
"Này, đừng vì không hiểu mà ăn cỏ ven đường chứ."
Io chẳng thèm để ý đến lời Ren, bắt đầu gặm cỏ ven đường.
"Th-Thôi được rồi..."
Cuối cùng nó cũng thỏa mãn và bắt đầu đi, nên cậu không còn gì để nói.
Vài giờ sau, Ren đã đặt chân đến khu vực săn bắn dự định, nơi đàn White Hawk bay qua.
Xung quanh có rất nhiều cây cao, và trên ngọn của chúng trĩu nặng những quả màu đỏ tươi trông như những chùm nho.
Loại quả này có vị ngọt, người ăn cũng thấy ngon, nhưng vì công sức bỏ ra không tương xứng với lợi nhuận nên hiếm có ai đến hái.
Theo lời người sói, đó là món ăn yêu thích của White Hawk.
Lượng quả mọc ra đủ để đàn White Hawk thường xuyên ghé qua ăn mỗi ngày mà vẫn không hết.
(Quá hợp lý.)
Cậu đã tiết kiệm được công đoạn làm cho White Hawk ăn no.
Việc còn lại là ẩn mình sao cho tự nhiên nhất có thể bằng cách sử dụng sức mạnh của Ma Kiếm Gỗ để không bị phát hiện.
Mùi của con người đã được khử bằng nước hoa khử mùi mua ở Hội Mạo hiểm giả.
(Vấn đề là, liệu có cá thể nào mang Bạch Kim Vũ xuất hiện không.)
Ngay khi cậu vừa nghĩ đến điều đó, một đàn White Hawk xuất hiện trên bầu trời gần đó, di chuyển như một đám mây trắng.
Đàn chim bay thẳng về phía Ren đang chờ, rồi đậu lên cành cây và bắt đầu mổ quả.
(Chắc là không có rồi...)
Cậu kiểm tra ngoại hình của từng con một, nhưng hồi còn chơi game, phải gặp đến hàng trăm con mới may ra kiếm được một chiếc.
Vì vậy, không có được là chuyện đương nhiên. Nếu tìm nhiều lần mà vẫn không thấy, cậu sẽ phải từ bỏ và chuẩn bị một món quà khác.
Đàn White Hawk liên tục thay đổi vị trí.
Lúc đầu cậu còn cố đếm xem có bao nhiêu con, nhưng giữa chừng đã bỏ cuộc.
Đàn chim đầu tiên chỉ ở lại vài phút rồi bay đi, tiếp đó một đàn khác lại đến thay thế.
Vẫn không thấy thứ gì giống Bạch Kim Vũ dù đã qua hàng chục, rồi hơn một trăm con.
Ren bắt đầu cười khổ, có lẽ mình đã quá liều lĩnh rồi, nhưng rồi,
(Hử?)
Bất chợt, một ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt Ren.
Đó là ánh nắng mặt trời phản chiếu từ đâu đó.
Nhưng đáng lẽ không có thứ gì có thể phản chiếu ánh sáng cả, Ren bèn nhìn về phía có ánh sáng.
(Hử!?)
Ánh mắt cậu bị thu hút bởi một con White Hawk đang ăn quả ở phía đó.
Một con White Hawk với chiếc lông đuôi lấp lánh.
(Có kìa!)
Ánh mắt Ren dán chặt vào con White Hawk đang ăn quả.
Nhìn chiếc Bạch Kim Vũ nổi bật ở phần đuôi, cậu quyết tâm phải có được nó bằng mọi giá.
Ngay trước khi Ren nhắm vào đầu con White Hawk và định ném hòn đá trong tay,
(────Hả!?)
Những con đã ăn xong bắt đầu bay lên trời, rồi một con, lại một con nữa cất cánh bay đi.
Con có Bạch Kim Vũ cũng bay theo, rời khỏi cành cây mà nó đang đậu.
Vốn dĩ cậu cũng không giỏi ném, nếu cố nhắm mà thất bại thì sẽ mất luôn cả Bạch Kim Vũ.
(Đúng rồi!)
Ren nhận ra việc đánh ngất bằng cách ném là rất khó, cậu bèn nghĩ ra một phương pháp khác.
Cậu triệu hồi Ma Kiếm Đạo Tặc, đeo nó vào ngón tay, rồi đạp mạnh vào cành cây to đang đứng để bay vút lên không trung.
『Kruu?』
Tiếng động của cậu bay lên không trung đã thu hút sự chú ý, con White Hawk mà cậu nhắm đến vừa kịp quay đầu lại.
Tuy nhiên, ngay trước khi nó kịp quay đầu hẳn, cánh tay của Ren đã vung xuống trước một khoảnh khắc, và một luồng gió lướt qua thân thể con White Hawk.
『Ga! Ga!』
『Kru! Kruu!』
Những con White Hawk xung quanh cũng đồng loạt kêu lên, vội vàng đập cánh để bay ra xa khỏi Ren vừa đột ngột xuất hiện.
Ren ngước nhìn chúng trong khi đang rơi xuống đất.
Cậu không hề sợ hãi việc bị rơi.
Ren vung thanh Ma Kiếm Gỗ đang triệu hồi về phía mặt đất, tạo ra những rễ cây và dây leo rồi thả mình rơi vào đó.
Những sợi dây leo được giăng có phần chùng xuống đã đỡ lấy cơ thể Ren, và cậu nhận ra cảm giác trong tay mình.
(Làm ơn hãy là chiếc lông vũ đó.)
Cậu sợ đến mức chần chừ không dám nhìn. Vì vậy, phải mất đến hàng chục giây sau cậu mới có thể xác nhận.
Quyết tâm đưa tay lên trước mặt và mở lòng bàn tay ra, vài chiếc lông vũ bay phấp phới rồi nhẹ nhàng rơi xuống ngực cậu.
"...Ha ha."
Tiếng cười khô khốc là do cổ họng cậu đã khô đi vì căng thẳng.
Thế nhưng, niềm vui hiện rõ trên má lại là một cảm xúc đặc biệt.
"Chắc mình dùng hết vận may cả đời rồi cũng nên."
Bạch Kim Vũ vốn đã hiếm.
Việc có được nó bằng Ma Kiếm Đạo Tặc, thứ có thể đoạt lấy vật phẩm một cách ngẫu nhiên, có lẽ là một phép màu với xác suất gần như bằng không.
Ren nhìn những chiếc lông vũ tỏa sáng màu bạch kim rơi trên ngực mình, và toàn thân cậu run lên vì một niềm vui chưa từng có.
◇ ◇ ◇ ◇
Vài ngày đã trôi qua kể từ khi Ren sắp xếp việc gia công Bạch Kim Vũ tại cửa hàng quen thuộc của Licia.
Đêm đêm, Ren lại đến nhà bếp của dinh thự chính để học các quy tắc trong bữa tiệc từ Yuno, và cậu cứ tiếp tục như vậy cho đến tận đêm trước buổi tiệc.
"Ể? Không có khách mời từ bên ngoài đến sao ạ?"
Trong cuộc trò chuyện sau khi học xong các quy tắc, Ren cất giọng ngạc nhiên.
"Nếu tổ chức ở một thị trấn gần Đế đô thì có lẽ đã mời rồi ạ. Nhưng Claudel lại ở xa các thị trấn và lãnh địa lớn... nên không thể nào giống như một bữa tiệc của quý tộc được."
Dù vậy, vẫn có những thương nhân ghé qua thị trấn này đến chào hỏi.
Nhưng những vị khách đó thường sẽ kết thúc chuyến thăm trong ngày, trước khi bữa tiệc sinh nhật diễn ra vào buổi tối.
"Vì vậy, ngài chỉ cần nhớ những quy tắc đơn giản là được, không cần phải quá câu nệ đâu ạ."
Ren gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cảm ơn cô rồi Yuno mỉm cười rời đi.
Cậu vươn vai duỗi cơ thể đang hơi căng cứng, thở ra một hơi rồi cũng theo Yuno ra khỏi nhà bếp.
Khi đó, tai Ren nghe thấy,
"...Lại giấu mình làm gì đó."
Một giọng nói của Licia lẩm bẩm đầy bất mãn.
Cô bé đang rón rén nhìn trộm Ren từ sau góc tường, nheo mắt quan sát cậu.
Khi Ren đến gần, cô bé liền trốn đi, nhưng khi Ren đi đến góc tường, cô bé đã đứng sẵn ở đó, lưng tựa vào tường.
"Ara Ren, thật trùng hợp nhỉ."
"Trùng hợp gì chứ, chẳng phải lúc nãy cậu đang nhìn trộm tớ sao?"
"Không có. Tớ không biết gì hết."
"...Vậy sao."
Hành vi đáng ngờ của Licia thật khó hiểu, nhưng nếu cô đã muốn giả vờ thì cũng đành chịu.
"Nè, sao dạo này cậu cứ đến nhà bếp vậy?"
Có vẻ như Licia chỉ tò mò về việc Ren đang làm gì.
Bản thân Ren cũng không cần phải che giấu, nên cậu thành thật trả lời những gì mình đã làm trong những ngày qua.
"Thiệt tình! Nếu vậy thì tớ đã muốn tự mình chỉ cho cậu rồi!"
Licia chu đôi môi nhỏ xinh một cách đáng yêu, còn Ren chỉ biết cười khổ không nói nên lời.
"Nhưng mà dạo này cậu trông mệt mỏi lắm mà. Cậu còn nói là do dùng quá nhiều ma lực nữa."
"Ư... Ch-chuyện đó thì đúng là vậy... nhưng ban đêm tớ có hồi phục một chút và thấy khỏe hơn. Với lại, dạo này Ren ấy, dù tớ muốn nói chuyện vào ban đêm nhưng cậu cứ ở mãi khu nhà cũ thôi."
"A, vậy ra đó là lý do cậu lén lút quan sát tớ."
"Tớ không biết. Tớ có lén lút gì đâu."
Hôm nay trông cô dỗi hờn một cách đáng yêu hơn mọi khi.
Ánh mắt ngước lên nhìn Ren của cô chỉ có thể miêu tả bằng hai từ đó, nhưng nét cô đơn thoáng qua trong đôi mắt ấy chắc chắn không phải là cậu nhìn nhầm.
"Tớ chỉ hỏi cho chắc thôi, cậu không gắng sức quá chứ nhỉ?"
"Ừm. Ngày mai là tiệc rồi, nên hôm nay tớ đã nghỉ ngơi ngoan ngoãn để không gắng sức quá."
"Vậy thì tốt rồi.────Mà ngày nào cậu cũng làm gì đến mức mệt lả như vậy thế?"
Licia thoáng chốc cứng họng, rồi đột nhiên thay đổi nét mặt và cười vui vẻ.
"Vẫn còn là bí mật."
"Vẫn còn, nghĩa là sau này cậu sẽ cho tớ biết đúng không nhỉ?"
"Fufu, có lẽ vậy nhỉ."
Licia vui vẻ nói, rồi rủ Ren cùng trò chuyện đêm khuya sau một thời gian dài.
Tuy nhiên, Ren lại "À đúng rồi" và đưa ra một đề nghị khác.
"Nhân dịp này, nếu cậu không phiền, hay là để tớ cho cậu xem thành quả học tập của mình nhé?"
"Ý cậu là sao?"
"Ngoài các quy tắc ứng xử, tớ còn được Yuno-san dạy cả cách pha trà nữa. Nhân tiện, tớ hoàn toàn không tự tin có thể làm cậu hài lòng đâu."
"Tớ rất vui vì cậu đã mời, nhưng không ngờ cậu lại nói một cách tự tin như vậy đấy."
Trước mặt Ren, người nói một cách thẳng thắn, Licia buột miệng nói ra suy nghĩ thật của mình.
"À thì... thực tế là tớ mới chỉ học được vài ngày thôi."
"Rồi rồi. Nhưng mà, tớ sẽ mong chờ đấy nhé."
Hai người bước nhẹ nhàng về phía nhà bếp.
Licia chăm chú nhìn Ren pha trà, rồi một lúc sau, cô đưa tách trà vừa pha lên môi.
Rồi cô bé vui vẻ mỉm cười.
"Ngon lắm. Nhưng mà, có lẽ hơi đắng một chút."
◇ ◇ ◇ ◇
Ngày hôm sau, đúng như Ren đã nghe, những người từ các vùng lân cận có thể đến được đã tới dinh thự để chúc mừng.
Hôm đó, Ren không hề gặp Licia lần nào.
Cậu biết cô đang ở đâu, nhưng vì có quá nhiều khách nên cậu không thể gặp mặt cô.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lặn, và thời gian của bữa tiệc chính đang đến gần.
"Không ngờ lại có ngày mình dùng đến nó."
Đó là bộ quần áo mà Licia đã tặng cậu trước mùa hè.
Ren mặc chiếc áo khoác được may đo vừa vặn với cơ thể, rồi đứng trước gương trong khu nhà cũ.
Vải đen với họa tiết kẻ sọc màu nhạt, kết hợp với quần tây, trông cậu không khác gì một công tử quý tộc.
Cậu nhét chiếc hộp gỗ trắng mỏng dài chứa món quà vào túi trong của áo khoác là chuẩn bị xong xuôi.
Vì chiếc hộp mà phần ngực áo hơi phồng lên, nhưng cũng chỉ ở mức nếu để ý kỹ mới thấy.
"Đi thôi."
Mở cửa khu nhà cũ và bước ra ngoài, bầu trời đang dần buông màn đêm hiện ra trước mắt.
Kết hợp với ánh đèn hắt ra từ cửa sổ dinh thự chính, tạo nên một khung cảnh có phần huyền ảo.
Ren bước về phía dinh thự chính, đôi giày da không quen dùng cho trang phục trang trọng tạo ra những tiếng bước chân.
"Hợp lắm đấy. Vẻ oai nghiêm đó trông hệt như Dũng giả Ruin vậy."
Người nói câu đó là Weiss, khi ông bắt gặp Ren ngay khi cậu vừa đến dinh thự chính.
Các kỵ sĩ bên cạnh ông cũng nói những lời tương tự với Ren.
"Mọi người hôm nay cũng khác hẳn ngày thường còn gì."
Có lẽ nên gọi là kỵ sĩ phục. Trông qua thì giống như quân phục, và theo thông lệ, các kỵ sĩ sẽ mặc trang phục như vậy khi tham dự tiệc.
Ren cùng Weiss và những người khác tiến về phía đại sảnh, nơi diễn ra bữa tiệc.
"Này chàng trai, thường lệ thì ta, với tư cách là đại diện cho các kỵ sĩ, và quản gia, đại diện cho những người hầu, sẽ là người tặng quà cho tiểu thư."
"Vậy thì tôi sẽ tặng trước đó."
"Không, cậu sẽ ở sau chúng ta."
"...Hửm?"
"Đây không phải món quà của ai khác mà là của chính cậu. Ta thấy việc tặng trước chúng ta, những người bề tôi, là không hợp lý."
(Người này đang nói cái gì vậy trời.)
Dù có hơi bất kính, nhưng Ren không thể không nghĩ vậy.
"Thường thì, Lãnh chúa-sama sẽ là người cuối cùng tặng quà. Ta muốn cậu sẽ đảm nhận phần ngay trước đó."
"Ngài nghiêm túc đấy chứ?"
"Tất nhiên là nghiêm túc."
Ren cảm thấy như muốn tức ngực vì căng thẳng, bất giác đưa tay lên ngực trái.
"Tôi thấy đau dạ dày rồi đấy."
"Lại được thấy dáng vẻ đúng tuổi của cậu rồi."
"Xin ngài đừng hiểu lầm. Tôi vẫn còn là một đứa trẻ thôi."
"Không không, nhìn cách cư xử thường ngày của cậu, ta cứ quên bẵng đi tuổi thật của cậu mất."
"Vậy thì, nhân cơ hội này xin ngài hãy nhớ lại cho."
Nhìn Ren nói với vẻ có phần bất cần, mọi người đều bật cười.
◇ ◇ ◇ ◇
Ở sâu trong cùng của đại sảnh, có một chiếc bàn lớn nổi bật. Đó là một chỗ ngồi lộng lẫy được bao quanh bởi những đóa hoa rực rỡ và vô số món quà.
Trong mắt Ren, bóng dáng của Licia vừa xuất hiện trông thật rạng rỡ.
Dung mạo tựa tiên nữ không đổi từ trước đến nay, giờ đây lại giống như một nàng công chúa cao quý.
Cô được cha mình, Lezard, dắt tay, vừa giữ vẻ uy nghi, vừa nở nụ cười kiều diễm trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Bất chợt, ánh mắt của Ren và cô giao nhau.
'Trông hợp không?'
Cô hỏi chỉ bằng khẩu hình miệng, và Ren cũng đáp lại bằng cách tương tự, 'Hợp lắm.'
Licia cũng mấp máy môi, 'Ren cũng hợp lắm.'
Khi Licia ngồi xuống, mọi người trong phòng đều cầm lên ly rượu mới.
Lezard lên tiếng cảm ơn chân thành đến tất cả những người đã tập trung cho đêm nay, và đặc biệt là Ren, sau đó tiếng hô "cạn ly" vang lên.
Tiếp theo, quản gia đại diện cho những người hầu đến tặng quà cho Licia, sau đó là Weiss, đại diện cho các kỵ sĩ, tiến đến chỗ cô.
"Đây là món quà từ toàn thể kỵ sĩ chúng tôi ạ. Tôi đã đặt hàng từ một cửa hàng ở Đế đô mà tôi từng lui tới thời còn là Cận vệ Kỵ sĩ, một bộ dụng cụ luyện tập đầy đủ."
"Thật sao!? Cảm ơn ông nhiều!"
Ren cũng có thể thấy được Licia đang vui mừng thật sự.
Tuy nhiên, cậu cũng nghĩ rằng một tiểu thư lại vui mừng khi nhận được một bộ dụng cụ luyện tập thì quả là hiếm có.
(Mà khoan, thời còn là Cận vệ Kỵ sĩ...)
Cận vệ Kỵ sĩ, nói một cách khác, chính là đỉnh cao của giới kỵ sĩ phục vụ cho quốc gia Leomel.
Nếu không tính các tướng quân, thì cấp bậc cao hơn chỉ có đội trưởng Cận vệ Kỵ sĩ Đoàn, hoặc hộ vệ riêng của từng thành viên hoàng tộc.
Nhưng cậu không thể cứ ngạc nhiên mãi được. Theo như đã bàn bạc trước, tiếp theo sẽ là lượt Ren tặng quà.
Ren cố lờ đi sự căng thẳng ngày một dâng cao, bắt đầu bước đi, từng bước tiến lại gần Licia────nhưng rồi cậu dừng lại.
Cậu đã nghe nói Lezard sẽ là người cuối cùng tặng quà, vậy mà không hiểu sao ông lại tặng trước cả Ren.
"Xin lỗi cậu. Chuyện này chúng tôi cũng không lường trước được."
Một kỵ sĩ đứng cạnh quan sát tình hình nói với Ren.
"Chẳng lẽ Lezard-sama nghĩ rằng tôi không chuẩn bị quà sao?"
"Không, có lẽ ngài ấy hành động như vậy chính vì tin chắc rằng cậu đã chuẩn bị rồi. Cậu hãy nhìn Lãnh chúa-sama xem."
Nghe lời kỵ sĩ, Ren nhìn về phía Lezard, thì thấy ông đang bí mật mỉm cười với cậu.
(...Thôi, sao cũng được.)

Nghĩ rằng quá rụt rè thì thật không đáng mặt đàn ông, Ren vỗ "bốp" vào má để lấy lại tinh thần.
Tiếng bước chân "cộp" của Ren vang vọng khắp đại sảnh, và sự náo nhiệt cho đến lúc đó bỗng chốc im bặt.
Để tiến lại gần Ren, người mà cô đang nhìn qua chiếc bàn, Licia cũng bước về phía trước.
Hai người đối mặt nhau giữa trung tâm đại sảnh.
Cả hai đều ngượng ngùng mỉm cười, và phải mất hơn mười giây họ mới có thể mở lời.
"Chúc mừng cậu. Và... trông hợp lắm."
Nghe vậy, Licia ngượng ngùng nghiêng đầu sang một bên.
"Cảm ơn cậu. Tớ vui lắm."
Giọng nói của cô khác hẳn mọi khi, ẩn chứa một sự nồng nhiệt nào đó.
Khi một sự ngượng ngùng khác lạ bắt đầu len lỏi giữa hai người, Ren hít một hơi thật sâu, rồi nói,
"Vì vậy, tớ cũng đã chuẩn bị một món quà."
"...Có được không? Tớ đã gây cho Ren nhiều phiền phức như vậy mà."
"Tớ không nghĩ vậy đâu, nên cậu đừng bận tâm."
Một mặt, Licia vẫn còn do dự không biết có nên nhận hay không, mặt khác, cô lại cảm thấy một niềm vui không thể diễn tả bằng lời khi được nhận quà từ chính Ren.
Đến mức cô cứ lo sợ rằng Ren sẽ nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch như trống dồn.
"Cậu sẽ nhận nó chứ?"
"────Ừm!"
Ren thầm cầu nguyện trong lòng hết lần này đến lần khác, mong rằng cô sẽ thích nó.
Bàn tay luồn vào túi trong của áo khoác cuối cùng cũng chạm đến chiếc hộp được gói quà.
"Chúc mừng sinh nhật cậu."
Cậu nói lời chúc mừng quen thuộc và trao chiếc hộp chứa món quà đã chuẩn bị.
Licia nhận lấy chiếc hộp, đầu tiên là đưa nó lên trước ngực và ôm chặt bằng cả hai tay.
Sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc, cô tiếp tục hướng đôi mắt nồng nàn về phía Ren.
"Tớ hy vọng cậu sẽ thích nó."
"Thiệt tình. Dù món quà chỉ là cái hộp này thôi, tớ cũng tự tin là mình sẽ vui hơn bất kỳ món quà nào khác đấy."
"Tớ rất vui vì sự quan tâm của cậu, nhưng nói vậy thì lại thất lễ với những người khác mất..."
Có lẽ Licia cũng chỉ nửa đùa nửa thật.
Cô chỉ muốn làm dịu đi sự căng thẳng của Ren, và cũng muốn truyền đạt rằng cô đang vui đến mức nào.
Các kỵ sĩ và người hầu cũng không hề phật lòng, họ chỉ mỉm cười trước câu nói đùa của hai người.
Lezard cũng đang dõi theo cả hai, có vẻ ông cũng đang mong chờ xem Ren đã tặng gì.
"Là gì vậy nhỉ."
Licia lẩm bẩm trong khi tháo dải ruy băng trên hộp quà.
Chiếc trâm cài tóc với lông vũ lấp lánh bên trong chiếc hộp phản chiếu ánh đèn chùm một cách thanh tao.
Licia lặng người.
Dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cô lập tức biết đó là gì.
Một lúc sau, một dòng lệ lăn dài trên má cô.
Chỉ là một giọt nước mắt, vậy mà nó lại mang một vẻ đẹp lấp lánh tựa châu báu.
"Tớ phải làm sao đây."
Cô vừa nói vừa dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ trên má.
"Tớ... tớ vui đến mức sắp chết mất."
Những giọt lệ long lanh chảy ra từ đôi mắt làm ướt đầu ngón tay có làn da trắng như tuyết đầu mùa.
"Chết thì không ổn đâu, hay là tớ nên chuẩn bị một món quà khác nhỉ?"
Cậu cảm thấy câu nói đùa của mình thật không ra dáng đàn ông chút nào, nhưng vì quá nhẹ nhõm khi thấy cô vui mừng, một chút thoải mái đã khiến cậu lỡ lời.
Hoặc có lẽ, đó là một câu nói bông đùa để che giấu sự ngượng ngùng của chính mình.
"Không, không được. Tớ tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không trả lại đâu đấy."
Đôi môi được tô một lớp son hồng nhẹ nhàng cong lên, tạo thành một nụ cười.
Hình bóng của Licia Claudel, người được mệnh danh là Thánh nữ, đã không còn nữa.
Ở đó chỉ có một cô gái bình thường, đang vui mừng với món quà của mình.
Tất cả mọi người nhìn vào hai người họ đều chỉ tò mò một điều duy nhất: Ren đã tặng gì.
Không có một ai vô duyên đến mức xen vào, tất cả đều im lặng theo dõi cuộc trò chuyện của cả hai.
"Nè nè, nếu được thì, Ren cài nó lên cho tớ được không?"
Lời nói của Licia đã làm thay đổi tình hình.
Ren ngập ngừng không biết có nên chạm vào tóc Licia trước mặt mọi người hay không, nhưng vì đây là lời đề nghị từ chính chủ, lại là trong ngày sinh nhật, nên cậu đã đồng ý.
Ren lấy chiếc trâm ra khỏi hộp và đưa nó lại gần mái tóc của Licia.
Mái tóc của cô được chăm sóc rất kỹ lưỡng, suôn mượt đến mức không cần dùng lược tay để chải lại.
Chiếc trâm cài tóc tô điểm cho mái tóc tựa lụa của cô hiện ra trước mắt tất cả mọi người.
"Cái────!"
Lezard là người đầu tiên mở to mắt kinh ngạc.
"Weiss! Kia chẳng phải là Bạch Kim Vũ sao! Ren rốt cuộc đã lấy nó từ đâu...?"
"Th-thần không biết! Đó là món đồ hiếm khi được lưu hành ngay cả ở Đế đô, tại sao lại...?"
Không hề nhận ra sự kinh ngạc của hai người họ và cả hội trường, Licia hỏi Ren.
"Trông... có hợp không?"
"Vâng, rất hợp với cậu."
Dáng vẻ của Licia, tâm điểm của mọi sự chú ý, dường như càng thêm rực rỡ.
Chiếc trâm cài tóc Bạch Kim Vũ được cài hơi lệch về phía sau tai cô, và mỗi khi cô bước đi nhẹ nhàng, nó lại phản chiếu ánh đèn chùm lấp lánh.
"Cha ơi! Nhìn này! Con được Ren tặng một món quà tuyệt vời như vậy đó!"
"À, ừm... hợp với con lắm..."
Lezard vẫn không hết kinh ngạc trước món quà bất ngờ.
Licia không hề nhận ra điều đó, cô chỉ vui vẻ vì được khen là hợp.
Cô bắt đầu khoe chiếc trâm cài tóc với những người hầu, và mỗi lần được khen, cô lại nhìn Ren và nở một nụ cười rạng rỡ như châu báu.
Yuno tiến đến chỗ Ren, người đang cảm thấy nhẹ nhõm vì Licia đã vui mừng.
"Tôi đã rất ngạc nhiên... không ngờ ngài lại chuẩn bị Bạch Kim Vũ."
"Tôi chỉ may mắn có được nó thôi ạ. Tôi vào rừng và tình cờ nhặt được."
Yuno không biết liệu đó có phải là sự thật hay không, nhưng cô biết rằng Bạch Kim Vũ là một vật phẩm phải may mắn lắm mới có được.
Vì vậy, không có lý do gì để nghi ngờ, nhưng khi nghe Ren nói, cô lại có một suy nghĩ rằng, liệu có phải cậu đã biết một phương pháp chắc chắn để có được nó không?
Nhưng, Licia đã quay trở lại chỗ hai người nên cô đã mất cơ hội để hỏi.
"Yuno cũng nhìn này! Trông có hợp không?"
"Tất nhiên rồi ạ. Có lẽ không có món đồ nào hợp với tiểu thư hơn thế nữa đâu ạ."
(Nói vậy thì hơi quá rồi────)
"Fufu, ta cũng nghĩ vậy!"
Nghe Licia nói, Ren ngượng ngùng đến mức bất giác quay mặt đi.
Cậu cầm lấy ly nước đặt trên chiếc bàn bên cạnh, và để che giấu khuôn mặt, cậu uống một hơi cạn sạch ly nước trái cây bên trong.
Ly nước trái cây mát lạnh dường như đã làm dịu đi một chút khuôn mặt đang nóng bừng của cậu.
"Ren? Cậu sao vậy?"
"Không, không có gì đâu, cậu đừng bận tâm."
Yuno, người biết Ren đang ngượng, mỉm cười bí mật rồi ra tay giải vây cho cậu.
"Nào tiểu thư, chúng tôi cũng đã rất cố gắng chuẩn bị các món ăn, xin mời người thưởng thức ạ."
"Đúng nhỉ! Mọi người đã chuẩn bị nhiều món ngon như vậy mà!"
Sau đó, Yuno mang thức ăn đến cho hai người, và họ đã cùng trò chuyện vui vẻ với những người hầu và các kỵ sĩ khác.
Khi Lezard hỏi về Bạch Kim Vũ, Ren cũng chỉ có thể nói rằng mình đã gặp may.
Dù biết cách để có được nó, nhưng đó vẫn là một vật phẩm cần đến vận may, nên có lẽ đó không phải là lời nói dối.
Thời gian vui vẻ náo nhiệt của bữa tiệc trôi qua trong nháy mắt, kim dài của đồng hồ đã quay được vài vòng.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Licia kéo nhẹ vạt áo khoác của Ren.
"Sau đây, tớ xin cậu một chút thời gian được không?"
"Được thôi, nhưng có chuyện gì vậy?"
"Ừm... Chuyện là, tớ muốn nói cho cậu nghe lý do tại sao tớ lại dùng quá nhiều ma lực, nếu Ren không phiền..."
Licia tỏ ra rụt rè và yếu đuối một cách lạ thường.
Ren không có lý do gì để từ chối, hơn nữa, vì là sinh nhật của cô nên cậu muốn thực hiện mọi mong muốn của Licia trong khả năng của mình.
Khi Ren hỏi liệu thức khuya hơn nữa có ổn không, Licia chỉ đáp ngắn gọn "Không sao".
Sau đó, cô kéo Ren ra khỏi phòng tiệc.
Ren để mặc cho cô kéo tay mình đi theo sau.
Cậu tự hỏi họ đang đi đâu, thì đã bị đưa đến trước phòng của Licia.
"Đợi tớ một chút nhé."
Ren đợi ở đó vài phút.
Licia từ trong phòng bước ra, trên tay ôm một chiếc hộp gỗ trắng.
(Đó là────)
Là chiếc hộp gỗ đã bị lẫn vào trong số vật tư cho bữa tiệc sinh nhật của Licia được chuyển đến khu nhà cũ lần trước.
Tại sao lại là nó? Ren còn đang thắc mắc thì Licia đã rủ cậu ra sân thượng bên ngoài dinh thự.
Sân thượng được bao quanh bởi hàng rào cây xanh, từ đây có thể ngắm nhìn bầu trời đầy sao mà không cần phải lo lắng về ánh mắt của bất kỳ ai.
"Có thể trải qua một sinh nhật như thế này, cứ như một giấc mơ vậy."
Licia nói khi ngồi xuống chiếc ghế trên sân thượng.
Ren ngồi xuống đối diện cô, và nghĩ rằng có lẽ Licia chỉ muốn có người để trò chuyện.
Nhưng, điều cậu bận tâm là chiếc hộp gỗ trắng đặt trên bàn. Cậu cũng không hiểu lý do tại sao cô lại phải cố tình đi lấy chiếc hộp đó, nhưng rồi,
"...Lúc nãy, tớ đã nói là sẽ kể cho cậu nghe lý do tớ dùng quá nhiều ma lực, đúng không?"
"Phải. Chẳng lẽ, chuyện đó có liên quan đến chiếc hộp gỗ này sao?"
Licia gật đầu.
Cô cứ cúi mặt như vậy, hai má và cổ đỏ bừng lên rồi nói.
"C-cái này────! Tuy có hơi tốn thời gian, nhưng tớ đã chọn nó vì nghĩ rằng nó sẽ hợp với cậu!"
Sau đó, Licia đẩy chiếc hộp gỗ về phía trước mặt Ren.
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, cậu đoán đây là một món quà từ Licia.
Nhưng Ren không hiểu tại sao mình lại nhận được quà vào ngày sinh nhật của cô.
"Này..."
"Cứ mở ra xem đi!"
Thấy Licia vẫn cúi gằm mặt, làn da ửng hồng, thúc giục mình, Ren đành đặt tay lên chiếc hộp gỗ dù vẫn còn thắc mắc.
Mở nắp hộp ra, Ren nhìn thấy một con dao găm nằm trong vỏ màu trắng.
Đó là một con dao găm với phần trang trí bằng vàng theo mô-típ vòng nguyệt quế, mang lại một ấn tượng thanh khiết.
Ren nhớ lại con dao găm mà cậu đã cho Licia mượn trong trận chiến với Yelkuku rồi bị thất lạc đâu đó.
"Là con dao găm mà cậu đã nói chắc chắn sẽ trả lại, đúng không?"
"...Ừm. Dạo gần đây, ngày nào tớ cũng dùng cạn ma lực là để chuẩn bị cho con dao găm này đó."
"Rút nó ra khỏi vỏ thử đi," Licia nói tiếp.
Được thúc giục, Ren ngoan ngoãn cầm con dao lên và rút nó ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm của nó trong suốt như một viên pha lê được mài giũa và cắt gọt cẩn thận, nhưng không chỉ có vậy.
Cậu có thể thấy một tia sáng chói lòa bên trong lưỡi kiếm.
"Đó không chỉ là một con dao găm bình thường, nó còn là một ma cụ nữa. Lưỡi kiếm được làm từ một vật liệu đặc biệt không phải kim loại, nên nó có thể phong ấn ma lực vào bên trong."
"Vậy có nghĩa là, tia sáng nhìn thấy bên trong này là────"
"Ừm. Tớ đã phong ấn ma lực của mình vào đó đến giới hạn, nên tớ nghĩ khi chém trúng, nó sẽ có hiệu quả tương tự như Thánh Ma Pháp."
Tuy nhiên, nó không có tính đa dụng và sức mạnh bằng Thánh Ma Pháp mà Licia sử dụng, mà chỉ có thể phát huy một chút hiệu quả từ ma lực của Licia khi chém trúng mà thôi.
Vì vậy, những con dao găm như thế này không được tính vào sức chiến đấu, mà thường được mang theo như một lá bùa hộ mệnh.
Dù vậy, nó vẫn rất sắc bén, và có thể dùng chuôi dao để đánh lửa như con dao găm đã mất.
"Vì vậy... tớ hy vọng nó sẽ trở thành bùa hộ mệnh cho Ren...!"
Licia cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, hướng đôi má đỏ bừng và đôi mắt ươn ướt về phía Ren.
"...Trông nó có vẻ là một món đồ đắt tiền, cậu đưa tớ có được không?"
"Cậu... không thích à?"
Licia ngẩng mặt lên, hai má vẫn còn đỏ bừng, hỏi với giọng lo lắng.
Đôi mắt cô hơi ngấn lệ, mong manh đến mức dường như nước mắt có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Nhận ra những lời nói thiếu suy nghĩ của mình, Ren nói "Tớ xin lỗi" rồi nói tiếp.
"Không, tớ rất vui. Thú thật là, tớ còn đang tưởng tượng nếu đeo nó bên hông thì sẽ ngầu lắm đây này..."
Ren nói vậy, rồi tra con dao găm vào vỏ và đặt lại vào hộp gỗ.
Nét lo lắng trên má Licia biến mất, và cô bật cười khúc khích.
"Nhưng, tại sao lại vào ngày sinh nhật của cậu?"
"...Tại tớ cũng muốn... chúc mừng sinh nhật Ren mà."
"Hả?"
"Đã bảo là! Tớ không thể đợi đến năm sau được! Vì vậy tớ đã định tặng nó vào hôm nay────"
Vì sinh nhật của Ren là vào mùa xuân, nên Licia đã hối hận cho đến tận hôm nay vì đã không thể chúc mừng cậu do sự kiện của Yelkuku. Nhưng cô vẫn còn con dao găm mà cô dự định sẽ trả lại cho Ren.
Cô đã quyết định sẽ tặng nó vào ngày sinh nhật của mình, để chúc mừng cậu.
"Phì, khì khì..."
"~Này! Sao cậu lại cười!"
Thấy Ren đang thầm cười trước vẻ đáng yêu của mình, Licia rướn người qua bàn.
Ren vẫn cứ cười.
Licia bị cuốn hút bởi nụ cười gần gũi, khác hẳn với dáng vẻ trưởng thành thường ngày của cậu.
"Tớ xin lỗi. Khi nhận ra cả hai chúng ta đã căng thẳng suốt cả ngày, tớ đã không nhịn được cười."
"C-cái gì chứ! Tớ căng thẳng thì không được à!?"
"Không phải không được. Tớ chỉ thấy buồn cười khi nghĩ rằng chúng ta thật ra khá giống nhau."
"Tớ không biết, không biết gì hết! Tớ có căng thẳng gì đâu!"
Licia gục cả thân trên xuống bàn, giãy giãy hai chân để che giấu sự ngượng ngùng.
Thế nhưng, cô lại ngạc nhiên trước một câu nói bâng quơ của Ren.
"Từ nay về sau, cũng mong sẽ được cậu quan tâm giúp đỡ."
"Từ nay về sau...?"
Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó ngước nhìn Ren, đôi mắt ngấn lệ.
Khi Ren nhận ra những giọt nước mắt và định hỏi lý do, trong khoảnh khắc đó, nước mắt đã lã chã lăn dài trên má cô.
"Tớ đã ghi nhớ lời này của cậu rồi đấy nhé."
"Ghi nhớ? Mà, sao cậu lại khóc vậy?"
Trên khuôn mặt Licia không hề có một chút bi ai nào.
Ngược lại, còn hiện rõ niềm vui sướng.
"Bí mật. Tớ tuyệt đối, tuyệt-đối-sẽ-không-nói-cho-Ren, người đã cười vì tớ căng thẳng, biết đâu."
Licia đã rất hạnh phúc.
Khi được Ren, người mà cho đến một năm trước vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với mình, nói "từ nay về sau", một niềm vui không thể diễn tả bằng lời đã lan tỏa khắp cơ thể cô.
Nhưng, như đã nói lúc nãy, đây là một bí mật.
Coi như là để trả đũa vì đã bị cười... và cũng vì, khi nhìn thấy dáng vẻ vội vàng lo lắng cho mình của Ren, cô lại muốn được làm nũng với sự dịu dàng đó của cậu thêm một chút nữa.
0 Bình luận