Mùa xuân năm nay, lãnh địa Nam tước Claudel đã phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có trong lịch sử.
Nguyên nhân là do Tử tước Given, người được Hoàng đế giao cho quản lý lãnh địa kế bên, đã nhắm Nam tước Claudel làm mục tiêu trong cuộc tranh giành phe phái của mình.
Gia tộc Ashton, vốn cai quản một ngôi làng ở vùng biên cương, đã phải chịu thiệt hại nặng nề nhất. Trớ trêu thay, vào đúng thời điểm đó, Thánh nữ Licia, con gái độc nhất của Nam tước Lezard Claudel, lại đang có mặt tại ngôi làng.
Licia đã bị bắt cóc theo mưu đồ của Tử tước Given. Cùng với căn bệnh ngày một trở nặng, cô đã rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng rồi—cô đã sống sót một cách kỳ diệu.
Tất cả là nhờ vào sự chiến đấu quả cảm của một chàng trai trẻ tên Ren Ashton.
Bằng sự nhanh trí và thanh ma kiếm của mình, Ren đã một mình bảo vệ Licia, nhưng đổi lại, cậu phải mang trên mình một vết thương nặng.
Để đáp lại công ơn cứu mạng con gái mình, Nam tước Lezard đã hứa sẽ để Ren tịnh dưỡng tại dinh thự. Nhờ vậy, cơ thể của Ren cuối cùng đã hoàn toàn bình phục. Với sự trợ giúp của potion và các ma cụ trị liệu, tình trạng teo cơ đã được giảm thiểu, và cậu chỉ mất vài tháng để có thể tự mình đi lại.
Hai tháng sau sự kiện ồn ào đó, vào một ngày nọ.
"Chắc mình đã khỏi hẳn rồi."
Ren thì thầm trên chiếc giường trong phòng khách của dinh thự. Mái tóc đen pha nâu của cậu khẽ bay trong cơn gió lùa qua cửa sổ, và một nụ cười nở trên khuôn mặt thanh tú có phần trung tính của cậu.
Cậu hài lòng đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ.
Nhìn ra ngoài, cậu thấy bóng dáng Licia đang chuyên tâm luyện tập buổi sáng.
(Phải giữ lời hứa mới được.)
Trong cuộc chạy trốn bắt đầu từ sự kiện tấn công mùa xuân, Ren đã hứa với Licia rằng họ sẽ giao đấu một lần nữa. Dù tháng Sáu đã qua và sinh nhật của Ren cũng đã trôi qua lúc nào không hay, lời hứa vẫn phải được thực hiện.
Sau khi thay đồ xong, Ren một mình rời khỏi phòng khách và bước đi trên hành lang đã trở nên quen thuộc. Khác với dinh thự nơi cậu từng sống, sàn nhà ở đây mang lại cảm giác êm ái dưới mỗi bước chân. Có lẽ là nhờ tấm thảm dày được trải khắp nơi.
"Hửm, cậu trai?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau Ren.
Chủ nhân của giọng nói đó là Weiss, người đang đi tới từ phía đối diện của hành lang. Với tư cách là đoàn trưởng Kỵ sĩ đoàn của gia tộc Claudel, ông luôn bận rộn, nhưng vẫn luôn dành thời gian để giúp đỡ Ren trong quá trình phục hồi.
"Cậu trai, cậu đã dùng bữa sáng chưa?"
"Tôi đã dùng bữa tại phòng như mọi khi rồi ạ. Giờ tôi định ra ngoài vận động một chút."
"Vận động sao..."
"Nếu cứ để cơ thể ì ạch thế này, e là tôi sẽ tự làm xấu mặt mình mất."
Weiss khẽ "Hửm?" một tiếng đầy thắc mắc. Nhưng ngay lập tức, ông đã nhận ra khi thấy Ren hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
"Là cuộc giao đấu với Tiểu thư sao. Nhưng cậu không cần phải gắng sức quá đâu. Lãnh chúa-sama cũng đã nói vậy."
"Không sao đâu ạ. Tôi làm vì tôi muốn thế, và tôi cũng không muốn để Licia-sama phải chờ đợi thêm nữa."
Ngày nào cậu cũng quan sát buổi luyện tập của Licia. Từ cửa sổ phòng khách nhìn xuống là khoảng sân rộng nơi cô thực hiện các bài tập thường nhật mỗi sáng. Khi nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt của Ren và cô đã nhiều lần giao nhau, và họ thường vẫy tay chào nhau.
"Tôi đã hứa rồi. Rằng nếu chúng tôi có thể cùng nhau trở về, chúng tôi nhất định sẽ giao đấu một lần nữa."
Và hôm nay cũng vậy, sau khi kết thúc một phần luyện tập, Licia nhận ra bóng dáng của Ren, cô mỉm cười duyên dáng và vẫy tay.
Khi cậu rời khỏi dinh thự và bước ra sân rộng, Licia đã chạy lại gần Ren với những bước chân nhẹ nhàng.
Chiếc váy trắng cô mặc khi luyện tập khẽ bay trong gió. Bộ trang phục đó vốn được để lại ở nhà Ashton, nhưng may mắn thay nó đã không bị cháy rụi. Mấy hôm trước, khi cha mẹ Ren đến Claudel, họ đã trả lại nó cho Licia.
Licia trong bộ trang phục đó đang chạy về phía Ren, nhưng rồi,
"Ực—"
Không hiểu sao cô lại dừng bước và giữ khoảng cách với cậu.
Trong lúc Ren còn đang thắc mắc, cô đã lấy chiếc khăn đặt trên băng ghế gần đó và bắt đầu lau mồ hôi.
Dáng vẻ e thẹn đó của cô khiến các kỵ sĩ đang làm đối luyện phải tủm tỉm cười.
(Cũng đâu cần phải để ý đến thế.)
Ren cười khổ rồi hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành bên ngoài. Khu vườn trong dinh thự này xanh tươi, chỉ cần hít một hơi thật sâu cũng đủ cảm thấy dễ chịu.
"Ren!"
Lau mồ hôi xong, Licia chạy nước kiệu lại gần.
Mái tóc tựa như bạc nguyên chất pha lẫn với thạch anh tím của cô, không giống như hồi còn đang chạy trốn, đã lấy lại được vẻ óng ả như tơ. Khuôn mặt thanh tú tinh xảo của cô dường như đã có chút trưởng thành hơn sau trải nghiệm đó.
Dưới ánh nắng ban mai, cô mỉm cười một nụ cười đáng yêu tựa thiên thần và nói với Ren.
"Cậu đã ổn thật chưa? Không gắng sức quá đấy chứ?"
"Tớ không sao đâu ạ. Chẳng phải Licia-sama cũng thấy dạo gần đây tớ đã hồi phục đến mức chạy được rồi sao."
"Đ-Đúng là vậy nhưng mà...!"
Licia bĩu môi ra vẻ hờn dỗi.
"Người ta chỉ lo lắng thôi mà. Mà này, cậu ra ngoài làm gì vậy? Đi dạo à?"
"Không ạ, tớ định vận động cơ thể một chút."
"Vận động cơ thể là làm gì cơ?"
"Thì, để chuẩn bị cho cuộc giao đấu với Licia-sama sau này, tớ nghĩ mình nên cầm lại kiếm sau một thời gian dài."
Nói rồi, Ren đi ngang qua Licia đang sững sờ và tiến vào sân rộng.
Ở một góc vườn, có một chiếc kệ dựng vài thanh kiếm gỗ dùng để luyện tập. Ren lựa một thanh có độ dài vừa với cơ thể mình.
"C-Cậu thực sự sẽ giao đấu với tớ sao!? Không phải nói dối chứ!?"
"Vì tớ đã hứa rồi mà. Nhưng phải đợi sau khi tớ lấy lại được cảm giác đã. Nếu không, có lẽ tớ sẽ thua một cách chóng vánh mất."
"Vậy sao? Tớ thì nghĩ Ren đã quá đủ sức rồi."
"Cái đó, không phải là cậu đang hối thúc tớ đấy chứ?"
"Tất nhiên rồi. Tớ chỉ đang nói về sự chênh lệch thực lực của chúng ta thôi mà."
Lời nói của Licia khiến các kỵ sĩ đứng gần đó bối rối.
...T-Tiểu thư lại nói những lời như vậy mà không hề có chút cay cú nào!?
...Chẳng phải cả Weiss-sama cũng đã công nhận cậu ta rồi sao? Thật đáng tò mò.
Các kỵ sĩ, cũng không thua kém gì Licia, đều mong chờ được xem Ren vung kiếm. Họ muốn tận mắt chứng kiến xem Ren Ashton trong lời đồn là một người có thực lực đến đâu.
Trong lúc họ đang trao đổi, Ren, sau một thời gian dài, đã nắm lấy thanh kiếm.
Cảm giác có chút không quen. Cảm giác cầm nắm khác với Ma Kiếm Gỗ hay Ma Kiếm Sắt, có gì đó không đúng.
(Đành chịu vậy.)
Ren quyết định chịu đựng và xắn tay áo sơ mi lên.
Trên cánh tay lộ ra, chiếc vòng tay của Ma Kiếm Triệu Hồi đang ở đó.
"Tại sao cậu lại có chiếc vòng tay giống như trước vậy?"
"Cha mẹ tớ đã chuẩn bị một món đồ tương tự cho tớ."
"Hừm... ra là vậy."
Dĩ nhiên đó là lời nói dối, nhưng nếu không nói vậy thì cậu không thể đeo chiếc vòng này được. Nhân tiện, về con dao găm mà Licia nói sẽ tặng Ren, dường như trong kho của dinh thự không có món đồ nào tương tự, nên cô ấy đã hăng hái nói rằng sẽ sớm đặt mua một món khác để tặng cậu.
(Tạm thời, chỉ một chút thôi.)
Định vung kiếm, Ren giữ khoảng cách với Licia và vung nhẹ cánh tay.
Dù cảm giác cầm nắm không quen, nhưng cảm giác khi vung kiếm không khác trước là mấy.
(Ổn rồi. Mình thực sự đã hồi phục.)
Cậu tiếp tục di chuyển như thể có đối thủ đang ở trước mặt. Tưởng tượng ra một con Thief-Wolff hư cấu, cậu vừa di chuyển bộ pháp vừa vung kiếm một cách điêu luyện.
Âm thanh xé gió vang vọng khắp sân rộng.
Thảm cỏ xanh mướt trải trên mặt sân khẽ lay động trước luồng gió tạo ra từ kiếm áp.
"...Hô."
Weiss khẽ gầm gừ.
Các kỵ sĩ, nhận ra Ren là một cường giả vượt xa sức tưởng tượng, đều nín thở đứng nhìn.
Licia thì chắp hai tay sau lưng, vui vẻ quan sát.
(Không ngờ mình lại không bị 'lụt nghề' nhiều đến thế.)
Trong khi nhiều người còn đang kinh ngạc, Ren đã tăng tốc độ vung kiếm lên nữa.
Đường kiếm cũng trở nên sắc bén hơn, tỏa ra một áp lực mà mọi người có thể cảm nhận rõ mồn một.
"Ren, cậu thấy sao rồi?"
Khi cậu tạm dừng bài khởi động, Licia lên tiếng hỏi.
"Không khác mấy so với trước khi tớ ngã bệnh. Dù chưa phải là trạng thái tốt nhất, nhưng tớ có thể cử động đủ tốt."
"May quá. Chắc là Thánh Ma Pháp của tớ cũng có chút hiệu quả nhỉ."
Khi Ren còn nằm trên giường bệnh, Licia đã siêng năng đến phòng khách và kiên trì sử dụng Thánh Ma Pháp cho cậu. Nhờ đó, cùng với hiệu quả cộng hưởng từ potion, tốc độ hồi phục của cậu đã nhanh hơn.
(À, còn có cả Gia tăng Năng lực Thể chất (Tiểu) nữa.)
Nhận thấy cơ thể cử động tốt hơn mình nghĩ, Ren nói, "Vậy thì,"
"Nếu chỉ là đấu nhẹ thôi, chúng ta thử một trận được không ạ?"
"...Hả?"
"À, nhưng xin hãy nương tay. Tớ vẫn chưa thể di chuyển như trước đâu ạ."
Licia kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, thay vào đó, Weiss lên tiếng.
"Cậu trai!? Vẫn còn quá sớm mà!?"
"Không sao đâu ạ. Chúng tôi sẽ thực sự chỉ đấu nhẹ thôi."
Sẽ không gắng sức, cậu nói vậy và chuẩn bị cho cuộc giao đấu với Licia.
Trước lời nói của Ren, Licia vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, nở một nụ cười gượng.
"Cậu chắc là ổn chứ?"
Ren đáp lại ngay lập tức, "Vâng."
"Vậy thì, hôm nay chúng ta hãy coi như là một buổi phục hồi chức năng nhẹ nhàng nhé. Vì vậy đây không phải là một cuộc giao đấu, mà chỉ là một chút vận động thôi. Được chứ?"
Bị Licia điềm tĩnh nhắc nhở ngược lại, Ren gãi má với vẻ mặt khó xử.
"Xin hãy nương tay cho."
Licia nhìn Ren, người vừa nói câu đó, thủ thế với thanh kiếm tập và cô đã phải kinh ngạc trước khí thế còn mạnh mẽ hơn cả trước đây của cậu.
Cô nhận ra rằng, sau trận chiến đó, cậu đã mạnh lên thêm một bậc.
"–'Xin hãy nương tay cho' có vẻ như phải là lời thoại của tớ mới đúng."
Trước áp lực của một cường giả toát ra từ Ren, Licia không thể không bất giác mỉm cười.
◇ ◇ ◇ ◇
Đêm hôm đó, tại đại sảnh của dinh thự, những người tập trung lại đang bàn tán về cuộc giao đấu ban ngày.
"Tuyệt vời. Không ngờ lại đến mức đó."
"Nghĩ lại thì cũng phải thôi. Cậu ta có đủ thực lực để không chỉ hạ Thief-Wolff mà còn cả Mana-Eater cơ mà."
Các kỵ sĩ ca ngợi Ren.
"Chúng ta cũng không được quên nhân cách của Ren-sama."
"Hơn nữa, mọi người cũng đã thấy rồi phải không? Tiểu thư dù trông rất cay cú khi bị đánh bại một cách chóng vánh, nhưng hơn thế nữa, người đã nhìn Ren-sama với ánh mắt đầy tự hào. Chúng ta cũng không thể quên sự ăn ý của hai người họ."
Những người hầu tiếp lời.
Đúng như cuộc trò chuyện, Licia đã thua Ren một cách chóng vánh. Dù cô đã trưởng thành hơn sau một mùa đông, Ren cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn sau trận chiến với Yelkuku.
"Chính vì vậy, Weiss-sama,"
Một kỵ sĩ, đại diện cho mọi người, nói với Weiss.
"Về phía chúng tôi, chúng tôi rất mong Ren-dono sẽ ở lại dinh thự này."
"Weiss-sama. Tất cả hạ nhân chúng tôi cũng có cùng suy nghĩ."
"Hừm... Ta hiểu cảm xúc của mọi người, nhưng cậu trai đó nói rằng sẽ trở về làng. Thật đáng tiếc khi không thể giữ một tài năng như vậy ở lại dinh thự, nhưng Lãnh chúa-sama cũng đã nói rằng ngài sẽ tôn trọng ý muốn của gia tộc Ashton và của cậu trai."
Các kỵ sĩ và người hầu đồng loạt thở dài. Nếu Lezard, người ghét việc dùng quyền lực một cách phi lý, đã nói vậy, thì dù mọi người có cầu xin thế nào, ông ấy cũng sẽ không thay đổi quyết định—mọi người đều nghĩ vậy.
◇ ◇ ◇ ◇
Cùng lúc đó, tại phòng khách mà Ren đang ở.
Ren, người đang chăm chú đọc sách bên bàn, gấp cuốn sách lại và hướng mắt về viên ngọc màu xanh biếc đặt ở góc bàn.
Thứ cậu đang nhìn là một trong những kho báu mà Thief-Wolff đã tích trữ, Lam Châu Serakia. Ren nhớ lại lời giải thích về Lam Châu Serakia từng tồn tại trong game.
‘Dường như đây là một quả trứng. Bề mặt trông như vỏ cứng đến mức không một danh kiếm nào có thể làm sứt mẻ, và khi chạm vào có thể cảm nhận được một sức mạnh phi thường. Nếu dâng lên một lượng ma lực khổng lồ và sừng của một con rồng vĩ đại, có lẽ sẽ có thể khiến nó ấp nở. Khi sinh ra, nó sẽ thề nguyện lòng trung thành tuyệt đối với chủ nhân.’
Lam Châu Serakia là vật phẩm có tỉ lệ rớt thấp nhất trong số các vật phẩm từ Thief-Wolff, và là một vật phẩm cực kỳ quý hiếm. Nghe nói bên trong nó là một ma vật sở hữu sức mạnh băng và bóng tối tuyệt đối, từng gây khó dễ cho cả Ma Vương.
Lời giải thích của vật phẩm đã thúc đẩy nhiều người chơi tìm kiếm cách sử dụng nó. Nhưng không một ai tìm ra được phương pháp, và cuối cùng người ta đồn rằng đó chỉ là một vật phẩm để bán lấy tiền.
Nhưng đối với Ren, nó không còn đơn thuần là một vật phẩm bán lấy tiền nữa. Bởi vì thỉnh thoảng, viên Lam Châu Serakia này lại có những phản ứng kỳ lạ.
Ví dụ như khi còn sống ở làng Ashton, cậu có cảm giác nó đã khẽ rung lên khi cậu chạm vào. Lần cha mẹ Ren mang viên Lam Châu Serakia đến dinh thự này sau vụ lùm xùm đầu xuân cũng vậy. Khi Ren chạm vào nó, những tia sét cùng màu với làn sương xanh lơ lửng bên trong đã lóe lên còn mạnh mẽ hơn.
"Quả nhiên, nó đang hấp thụ ma lực của mình để phát triển sao."
Nếu đúng như lời giải thích của Lam Châu Serakia mà cậu thấy trong game, có khả năng một loại ma vật nào đó đang chuẩn bị nở ra từ nó.
Nếu việc nó thề nguyện lòng trung thành tuyệt đối là sự thật, thì Ren cũng không có gì phải sợ hãi, nhưng,
"Mà, rồng vĩ đại là ai mới được chứ."
Không chỉ là cậu hoàn toàn không có manh mối, mà vấn đề là làm thế nào để có được sừng của một con rồng như vậy.
Nếu có thể khiến nó nở, chắc chắn nó sẽ trở thành một lợi thế mà chỉ riêng Ren mới có được trong thế giới này. Nhưng trên thực tế, vì không biết danh tính của con rồng vĩ đại nên việc đó rất khó khăn. Mà đúng hơn, việc cướp sừng từ một con rồng như vậy là chuyện không tưởng.
Ngay khi Ren vừa nói với viên Lam Châu "Ngoan ngoãn ở yên đấy nhé",
‘Ren, tớ đây.’
Tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Licia vọng vào từ bên ngoài.
Ren rời tay khỏi viên Lam Châu và đáp lại "Vâng",
"Tớ đến vì muốn nói chuyện một chút trước khi đi ngủ nhưng— à, cậu lại đang xem viên ngọc kỳ lạ đó à."
Licia mở cửa và ló đầu vào từ khe hở.
Có một lần, khi Ren quên cất viên Lam Châu và để nó trên bàn, Licia đã tìm thấy và hỏi ‘Đây là gì thế?’. Ren chỉ trả lời ‘Là thứ rơi ra từ Thief-Wolff’, và Licia gật đầu ‘Ra là vậy’.
Bên trong Lam Châu Serakia có một làn sương xanh đang chuyển động, nên nếu nghĩ theo lẽ thường thì có lẽ không ai cho nó là một viên ngọc. Nhưng trong thế giới này có tồn tại ma thạch, và có những loại có thể thấy được ma lực đang cuộn chảy bên trong. Vì cũng có những loại đá quý tương tự, Licia đã hiểu lầm rằng viên Lam Châu mà Ren nhặt được là một loại ma thạch hoặc đá quý nào đó.
Licia đến bên cạnh Ren,
"Xin lỗi vì đã đến muộn thế này nhé. Cậu chuẩn bị đi ngủ rồi à?"
"Không đâu ạ. Không có chuyện đó đâu."
"Vậy thì—"
"Vâng. Nếu cậu không chê, tớ rất sẵn lòng làm người nói chuyện cùng cậu."
Nghe vậy, Licia mỉm cười vui sướng và thì thầm "Tuyệt vời".
Cô đi đến chiếc giường Ren đang dùng và ngồi xuống mép giường.
Sau khi trò chuyện phiếm về những chuyện thường ngày, cô như chợt nhớ ra và hỏi Ren.
"Này này, Ren sẽ ở lại Claudel đến bao giờ vậy?"
(Đây không phải là ý muốn đuổi mình đi... thì phải.)
Ren hiểu lời của Licia theo nghĩa là họ có thể giao đấu với nhau thêm bao nhiêu lần nữa.
"Tớ đã nghĩ sẽ ở lại sau khi giao đấu với Licia-sama thêm vài lần nữa... Cậu nghĩ bao nhiêu lần thì được ạ?"
"Một nghìn."
"Dạ?"
"Tạm thời một nghìn lần là được rồi."
Nếu mỗi ngày giao đấu một lần, cũng phải mất gần ba năm. Thực tế, mỗi ngày là không thể, nên có lẽ phải chuẩn bị tinh thần cho con số gấp vài lần như thế.
Licia nhìn lên Ren với vẻ mặt có chút rụt rè.
Bị đôi mắt xinh đẹp như muốn hút hồn người khác nhìn vào, Ren suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý.
"T-Tạm thời thì... Nếu chúng ta giao đấu một nghìn lần, đó sẽ là một kế hoạch dài hạn đấy ạ."
"Cậu có thể ở trong phòng này."
"Công việc thì—"
"Ren là người của gia tộc Ashton, nên tớ nghĩ cậu nên làm kỵ sĩ tại dinh thự này."
"Không, chính xác thì tớ vẫn chưa phải là kỵ sĩ, mà là con trai của một kỵ sĩ."
"Th-Thôi mà! Được rồi mà!"
Licia tối nay bướng bỉnh hơn mọi khi.
"Được mà, phải không? ...Không cần phải là một nghìn lần, nhưng cậu ở lại thêm một chút nữa cũng được mà."
Cô lo lắng rằng sau khi hoàn thành một lần giao đấu đã hứa, Ren sẽ nhanh chóng rời đi.
Trái tim Ren rung động mạnh mẽ trước sự đáng yêu của cô, và cậu đã phải nhượng bộ.
"Vậy thì... tớ xin phép làm phiền thêm một thời gian nữa."
Việc cậu đã nói sẽ giao đấu không chỉ một lần mà là vài lần là sự thật không thể chối cãi. Đây là để giữ lời hứa, Ren tự bào chữa trong lòng dù chẳng nói với ai.
"Th-Thật chứ!?"
Licia nhoài người trên giường, áp sát vào Ren đang ngồi bên bàn.
"Nhưng tớ phải xin phép Lezard-sama nữa."
"Yên tâm đi! Cha tớ đã nói là cậu có thể ở lại bao lâu cũng được!"
"Vậy thì xin nhận lòng tốt của ngài..."
"L-Là lời hứa đó nha!? Cậu mà nói dối là tớ không tha đâu!"
Licia ngay lập tức trở nên vui vẻ, cô lấy chiếc gối và ôm chặt lấy nó trong niềm hân hoan.
(Cái gối của mình... à không, là đồ đi mượn...)
"A, sắp phải về phòng rồi."
Hai người nhìn đồng hồ, đã quá mười hai giờ đêm.
"Đúng rồi. Ngày mai tớ sẽ đi mua sắm sau một thời gian dài. Nếu được thì Ren đi cùng không?"
"Tớ sao ạ? Licia-sama đã có kỵ sĩ riêng, và còn có cả Weiss-sama nữa mà."
"Ngày mai Weiss có thời gian rảnh nên sẽ đi cùng. ...À không, không phải thế, ý tớ là Ren không phải với tư cách hộ vệ... mà là...!"
Phần cuối câu nói của cô bị ngắt quãng và khó nghe, nhưng đây là một lời mời hiếm có.
"Tớ hiểu rồi. Nếu cậu không chê, tớ rất hân hạnh được đi cùng."
"Tuyệt vời! Vậy thì, phải đi ngủ ngay để không bị ngủ quên mới được. Chúc ngủ ngon! Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé!"
Licia vẫy tay chào Ren rồi rời khỏi phòng khách. Dĩ nhiên, sau khi đã đặt lại chiếc gối cô đang ôm.
Tiễn cô đi rồi, Ren mở cuốn sách đọc dở đặt trên bàn.
Đây là một trong số những cuốn sách cậu mượn từ thư viện của dinh thự, có tựa đề là 'Thánh Di Vật của Thất Anh Hùng', mà cậu đã đọc trong thời gian dưỡng bệnh.
Thánh Di Vật được đề cập trong tiêu đề là chỉ các trang bị mà Thất Anh Hùng đã sử dụng. Đó là những trang bị thực sự có thể tìm thấy trong game 'Truyền thuyết Thất Anh Hùng', và là những món đồ quý giá giúp tăng cường sức chiến đấu một cách đáng kể khi trang bị cho nhân vật tương ứng. Giữa các người chơi, chúng được gọi chung là trang bị Anh Hùng.
Đối với Ren, hầu hết đều là những thông tin cậu đã biết. Vốn dĩ, cậu còn biết cả nơi những trang bị đó đang yên nghỉ. Ấy thế mà cậu vẫn thấy cuốn sách này thú vị là vì nó chứa những thông tin chưa từng được tiết lộ trong 'Truyền thuyết Thất Anh Hùng'.
"—Thánh kiếm của Dũng giả Ruin đã vỡ thành nhiều mảnh, nhỉ."
Đó là thanh thần kiếm được cho là sẽ phải đợi đến 'Truyền thuyết Thất Anh Hùng III'.
Dường như thanh thần kiếm đó đã không còn tồn tại. Sách viết rằng sau khi tiêu diệt Ma Vương, ngay khi được mang về quê hương Leomel, nó đã vỡ tan và trở về với đất.
"...Mà nghĩ lại, nếu tìm được trang bị Anh Hùng rồi bán đi chắc cũng được khối tiền nhỉ."
Trang bị Anh Hùng có người sử dụng bị hạn chế. Vì chỉ có hậu duệ của Thất Anh Hùng mới có thể dùng được, nên dù có trong tay, Ren cũng không còn cách nào khác ngoài việc bán đi. Nhưng nếu bán đi, có thể sẽ bị phe Anh Hùng làm điều gì đó kỳ quặc, nên tốt nhất là không nên động vào.
Bất chợt, Ren ngáp một cái dài, rồi vô thức nhìn vào viên pha lê trên vòng tay.
Nhờ vào điểm kinh nghiệm có được từ trận chiến với Yelkuku và các trận chiến khác, đã có nhiều điểm được nâng cấp so với thời điểm chạy trốn.
Ma Kiếm Triệu Hồi đã mạnh lên một bậc, và giờ cậu có thể triệu hồi hai ma kiếm cùng một lúc. Thêm vào đó, sức mạnh nhận được ở cấp độ tiếp theo là Gia tăng Năng lực Thể chất (Trung).
Có một điều đáng lo ngại. Lượng điểm kinh nghiệm cần thiết để lên cấp Ma Kiếm Triệu Hồi không tăng nhiều so với trước đây. Dù vậy, việc tích lũy 1500 điểm như trước đây cũng đã rất vất vả, nên độ khó cũng đã tăng lên.
"Kiểu này, có khi nào sắp tới độ khó sẽ tăng vọt không đây..."
Cách mà lượng điểm kinh nghiệm cần thiết cho lần lên cấp tiếp theo tăng lên, có cảm giác như là sự tĩnh lặng trước cơn bão. Nếu vậy thì cũng đành chịu. Lần này, cậu chỉ muốn vui mừng một cách đơn thuần vì lượng điểm kinh nghiệm cần thiết không tăng nhiều.
Ngoài ra, cậu có cảm giác lượng điểm kinh nghiệm mà Ma Kiếm Triệu Hồi và bản thân ma kiếm nhận được lần này có gì đó khác biệt.
Trước đây, khi đánh bại ma vật, cậu nhận được điểm kinh nghiệm theo tỉ lệ một-một. Nhưng lượng điểm kinh nghiệm nhận được sau trận chiến với Yelkuku, cậu cảm thấy phần của bản thân ma kiếm nhiều hơn.
"...Mà, số liệu trước đây cũng ít mà."
Trước đây, sau khi đánh bại Thief-Wolff, Ren đã từng thắc mắc liệu điểm kinh nghiệm mà Ma Kiếm Triệu Hồi và bản thân ma kiếm nhận được có giống nhau không.
Câu trả lời cho thắc mắc đó dường như là, cũng có những trường hợp không phải như vậy.
Mana-Eater là ma vật do Yelkuku triệu hồi, nên có lẽ không thể coi nó là ma vật thông thường. Cậu nghĩ rằng lượng điểm kinh nghiệm nhận được ít hơn mong đợi có lẽ cũng là do ảnh hưởng đó.
Dù sao đi nữa,
"Thanh ma kiếm đó, chắc chắn có liên quan đến ma thạch của Licia-sama."

◇ ◇ ◇ ◇
Bảng trạng thái nhân vật
[NAME]: Ren Ashton
[JOB]: Trưởng nam nhà Ashton
【KỸ NĂNG】
Ma Kiếm Triệu Hồi Lv. 1 0 / 0
Ma Kiếm Triệu Hồi Thuật Lv. 3 239 / 2000
Nhận độ thành thạo khi sử dụng ma kiếm đã triệu hồi.
Level 1: Có thể triệu hồi [một] ma kiếm.
Level 2: Nhận được hiệu ứng [Năng lực thể chất UP (Nhỏ)] khi đang triệu hồi vòng tay.
Level 3: Có thể triệu hồi [hai] ma kiếm.
Level 4: Nhận được hiệu ứng [Năng lực thể chất UP (Trung)] khi đang triệu hồi vòng tay.
Level 5: ************
【MA KIẾM ĐÃ HỌC】
Ma Kiếm Gỗ Lv. 2 988 / 1000
Cho phép tấn công bằng Ma pháp Tự nhiên (Nhỏ).
Phạm vi hiệu quả tấn công mở rộng theo level.
Ma Kiếm Sắt Lv. 1 988 / 1000
Độ sắc bén tăng theo level.
Ma Kiếm Đạo Tặc Lv. 1 0 / 3
Cướp ngẫu nhiên vật phẩm từ mục tiêu với một tỷ lệ nhất định.
◇ ◇ ◇ ◇
Đó là khi Yelkuku đã liều mạng giải trừ phong ấn của tộc Elf để cường hóa Mana-Eater.
Cái chết đã cận kề, Ren ngã xuống bên cạnh Licia và đặt tay lên ngực cô. Ngay lúc đó, viên pha lê trên vòng tay của cậu lóe sáng, và cậu đã có thể triệu hồi một thanh ma kiếm kỳ lạ có tên là 『????』.
Theo như lời Licia kể lại sau vụ ồn ào đó, những Thánh nữ sở hữu sức mạnh to lớn đôi khi được sinh ra với một viên ma thạch trong cơ thể. Giống như việc có thể tạo ra ma kiếm từ ma thạch của những ma vật đặc biệt như Thief-Wolff, nếu viên ma thạch mà một số Thánh nữ mang trong mình cũng có một ý nghĩa đặc biệt nào đó thì— Ren tự giễu, cho rằng đó là một suy đoán quá hoang đường, dù đây có là một thế giới giả tưởng đi chăng nữa.
Nếu có thể, cậu rất muốn điều tra thử, nhưng không đời nào cậu có thể mở lời nhờ Licia cho mình đặt tay lên gần viên ma thạch ở ngực, hay sau lưng cô, chỉ để kiểm chứng được. Cậu cũng phải lo ngại về khả năng có chuyện không may xảy ra với Licia nếu cậu hấp thụ sức mạnh từ ma thạch của cô.
Vốn dĩ, Ren không thể hấp thụ sức mạnh nếu đó không phải là ma thạch của đối thủ mà cậu đã đánh bại. Cậu nhận ra một sự thật rằng, dù đã có lúc cõng Licia trên lưng trong cuộc chạy trốn, nhưng không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
"...Đi ngủ thôi."
Cuối cùng, nhận ra rằng không có cách nào để xác thực, Ren đành từ bỏ. Cậu gấp sách lại, đặt ngay ngắn lên bàn rồi tắt đèn phòng.
◇ ◇ ◇ ◇
Sáng hôm sau, tại một tiệm quần áo toát lên vẻ sang trọng từ mặt tiền cho đến nội thất.
"Hành xử của cậu ngày hôm đó thật tuyệt vời. Chuyện đó đã trở thành một giai thoại trong dân chúng chúng tôi đấy ạ."
Chủ tiệm nói. Rất nhiều người dân đã chứng kiến cảnh Ren và Licia đến được Claudel sau cuộc chạy trốn.
Nhìn Ren ngượng ngùng, Licia và Weiss đi cùng mỉm cười.
"Nhân tiện, thưa Thánh nữ-sama. Hôm nay người có yêu cầu gì ạ?"
"Tôi muốn mua quần áo cho cậu ấy. Ông có thể chọn giúp vài bộ được không?"
"Tôi đã hiểu. Vậy thì, trước tiên xin phép được đo kích thước—"
Câu chuyện cứ thế tiến triển mà Ren không hề hay biết, cậu vội vàng nhìn Licia.
"Tại sao lại là tớ chứ!?"
"Chẳng phải hầu hết quần áo của Ren ở dinh thự đều bị cháy hết rồi sao."
"Đúng là chúng bị cháy rồi nhưng... dù vậy thì..."
"Có sao đâu chứ. Chỉ là tớ muốn tặng cậu thôi mà."
Nói rồi, Licia hất mặt đi chỗ khác một cách hờn dỗi. Cô chắp hai tay sau lưng rồi bắt đầu đi xem đồ trong tiệm.
Ren ngước nhìn lên tầng hai từ khoảng không gian thông tầng, cậu thấy tầng một bày bán đồ nam, còn tầng hai là đồ nữ. Tuy nhiên, Licia không hề có ý định lên tầng hai mà chỉ ngắm nhìn các mặt hàng dành cho nam giới.
Trong lúc đó, ông chủ tiệm cũng đã bắt đầu đo kích thước cơ thể của Ren.
"Weiss-sama, cứu tôi với. Tôi thực sự không dám nhận một món quà đắt tiền như vậy đâu ạ."
"Yên tâm đi. Chắc là Tiểu thư dùng tiền tiêu vặt của mình thôi, cậu không cần phải khách sáo đâu."
Chỉ cần nhìn vào sàn gỗ màu nâu sẫm, những đường vân được đánh bóng kỹ lưỡng cũng đủ để cảm nhận được sự sang trọng. Những món phụ kiện hay đồ da nhỏ được trưng bày trong tủ kính không một vết xước rõ ràng là hàng cao cấp.
"Hơn nữa, Tiểu thư là một người không có nhiều ham muốn vật chất. Ý ta muốn nói là, phần lớn tiền tiêu vặt của người đều không được đụng đến, chỉ có tăng lên thôi."
Dù ông nói vậy, Ren định lên tiếng phản đối. Nhưng nếu từ chối quá nhiều lần thì cũng là thất lễ, và có thể sẽ chà đạp lên tấm lòng của Licia.
"Đã đo xong rồi ạ."
Khi chủ tiệm nói xong, Licia đang xem đồ trong tiệm cũng quay trở lại.
"Này này, Ren thích kiểu quần áo nào?"
"Tớ thích quần áo bình thường."
Vì không nghĩ ra được gì, cậu đã đưa ra một câu trả lời quá đỗi trừu tượng. Thế nhưng, Licia không cười hay tỏ ra kinh ngạc, mà chỉ gật đầu.
"Tớ hiểu rồi. Cậu không thích đồ lòe loẹt, và chuộng kiểu dễ vận động hơn, đúng không?"
"Sao cậu biết được vậy?"
"Ai biết? Tớ cũng không rõ nữa, chỉ là có cảm giác như vậy thôi."
Nói rồi, Licia nắm tay Ren và bắt đầu cùng cậu đi xem đồ trong tiệm.
"Licia-sama!?"
"Được rồi mà, chúng ta xem từ đằng kia trước đi!"
Đến bây giờ cậu mới nhận ra, ngoài Ren và Licia, trong tiệm không có một vị khách nào khác, giống như họ đã bao trọn cả cửa hàng. Có lẽ vì vậy mà Licia hôm nay vui vẻ và hồn nhiên hơn mọi khi.
"Tiếp theo là bên này— à, tớ nghĩ bộ đằng kia cũng hợp với cậu đó!"
"Ấy ấy, lòe loẹt quá đấy ạ!"
"Mặc thử rồi hãy quyết định có từ bỏ hay không. Này, phòng thử đồ ở đằng kia kìa."
Cuối cùng, Ren bị Licia đẩy lưng về phía phòng thử đồ. Cô vui vẻ đứng chờ trước cánh cửa dẫn vào phòng thử đồ, đợi cậu thay xong.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra...
"Đây đâu phải là quần áo để mặc thường ngày đâu ạ!?"
Ren xuất hiện trong một bộ suit lịch lãm, đủ để tham dự một bữa tiệc. Bộ đồ này rõ ràng không hợp để mặc thường ngày. Weiss và chủ tiệm đứng quan sát cũng nghĩ vậy.
Thế nhưng, Licia lại vui vẻ thốt lên, "Hợp lắm".
"Ông có thể chỉnh sửa bộ đồ đó cho vừa với Ren được không?"
"Vâng, tôi đã hiểu."
Chủ tiệm gật đầu mà không hề phản đối.
"Licia-sama!? Cậu nghĩ tớ sẽ mặc bộ này vào lúc nào chứ!?"
Lần này, chính Ren lên tiếng phản đối, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
"Một ngày nào đó thôi. Nếu không có sẵn một bộ như thế này cho những dịp đó thì sẽ phiền phức lắm, đúng không?"
Sau khi được lựa cho cả quần áo mặc thường ngày, Ren cuối cùng đã được tặng tổng cộng ba bộ.
(Mình cũng phải tặng lại cô ấy thứ gì đó mới được.)
Vấn đề là kinh phí, nên phải làm sao đây.
Tuy nhiên, vấn đề này sẽ sớm được giải quyết. Ren, người hoàn toàn không thể tưởng tượng được lý do cũng như diễn biến của mọi chuyện, chỉ khoanh tay và trầm ngâm suy nghĩ.
Weiss mỉm cười nhìn Ren như vậy, rồi, "Hửm?"
Ông vô tình nhìn ra cửa ra vào của tiệm và thấy một kỵ sĩ của gia tộc Claudel vừa đến.
"Chủ tiệm, phiền ông dẫn đường cho hai người họ."
Weiss rời khỏi chỗ đó và đi về phía người kỵ sĩ vừa đến. Người kỵ sĩ đó thở hổn hển, phải mất vài chục giây mới có thể bắt đầu nói.
"Thực ra là—"
Nghe xong câu chuyện, Weiss khoanh tay suy nghĩ.
"Đoàn khách sẽ đến vào khoảng chiều tối, đúng không?"
"Vâng. Thần nghe báo là như vậy."
"Vậy thì chúng ta sẽ về vào đầu giờ chiều như dự định. Ta biết là nên quay về sớm để chuẩn bị... nhưng Tiểu thư trông vui quá. Thật khó để nói rằng chúng ta phải về."
"Thần đã rõ. Thuộc hạ nghĩ sẽ không có vấn đề gì, xin phép được bẩm báo lại với Lãnh chúa-sama như vậy."
◇ ◇ ◇ ◇
Đúng như dự định, sau khi quay về dinh thự vào đầu giờ chiều,
"Mừng hai vị đã về."
Người hầu gái thường ngày ra đón Ren và Licia.
"Thưa Tiểu thư, Lãnh chúa-sama cho gọi người về việc của các vị khách. Ngài đang đợi ở phòng làm việc ạ."
"Ta hiểu rồi. Vậy thì Yuno, cô có thể thay ta giúp tìm sách trong thư viện được không? Ren nói cậu ấy đang tìm phần tiếp theo của cuốn sách đã đọc hôm trước."
"Vâng, tôi đã hiểu. Xin cứ giao cho tôi."
Cô gái tên Yuno là người hầu đã ở bên cạnh Licia từ khi cô còn nhỏ, một cô gái trong sáng và đáng yêu như một bông hoa trên đồng nội, với nụ cười rạng rỡ có phần gợi nhớ đến Mireille. Tuổi của cô cũng còn trẻ, mới mười tám. Vì Yuno thường ở bên cạnh Licia, Ren cũng có nhiều dịp nói chuyện với cô.
"Ren-sama, mời đi lối này ạ."
Ren cùng Yuno tiến về phía thư viện.
"Hôm nay ngài có tìm được bộ quần áo nào ưng ý không ạ?"
"Chuyện đó thì đều do Licia-sama quyết định hết... Ủa? Sao Yuno-san lại biết chuyện quần áo của tôi vậy?"
"Vì tối qua, Tiểu thư đã vui vẻ kể cho tôi nghe về kế hoạch của ngày hôm nay ạ."
(Thảo nào.)
Nhân tiện, nghe nói phải mất một thời gian thì quần áo đã mua mới được giao đến.
"Ngài đã mua những bộ trang phục như thế nào ạ?"
"Hai bộ mặc thường ngày và một bộ lễ phục. Chỉ được tặng một bộ thôi đã ngại lắm rồi, đằng này còn có cả bộ lễ phục chẳng có dịp nào để mặc nữa..."
"Ồ. Nhưng nếu là lễ phục thì mùa hè này sẽ có tiệc sinh nhật của Tiểu thư, ngài mặc vào ngày đó thì sao ạ?"
Đó là câu chuyện với tiền đề là Ren sẽ ở lại cho đến mùa hè, nên Ren, người chưa có kế hoạch gì, không thể gật đầu một cách dứt khoát mà chỉ cười cho qua chuyện.
Yuno dường như đã hiểu lý do, cô không hỏi thêm gì nữa mà chỉ mỉm cười có chút tiếc nuối.
"À mà, tôi nghe nói chiều tối nay sẽ có khách đến."
Ren đổi chủ đề.
"Vâng ạ. Dường như các vị khách đã đến sớm hơn dự định."
Ren vừa đi vừa nghĩ về các vị khách,
(Mà, chắc cũng chẳng liên quan đến mình.)
Bản thân cậu hiện tại chỉ là một người đang ở nhờ vì một vài lý do. Cậu quyết định buổi chiều sẽ yên tĩnh đọc sách mượn từ thư viện.
Khi mặt trời bắt đầu hơi nghiêng bóng, bên ngoài dinh thự trở nên náo nhiệt, và cậu có thể thấy Lezard và những người khác ra đón khách từ cửa sổ.
Những vị khách vừa đến là một đoàn kỵ sĩ mặc những bộ trang phục chỉnh tề. Cậu có thể thấy một kỵ sĩ toát ra khí chất của một chỉ huy đang trao đổi gì đó với Lezard. Bên cạnh là Licia đang đứng im lặng.
(Kỵ sĩ chính quy?)
Đó là tên gọi chung cho các kỵ sĩ đoàn thuộc Đế quốc. Dù có nhiều đơn vị khác nhau, nhưng về cơ bản đó là quân đội quốc gia. Họ là một kỵ sĩ đoàn khác với những người phục vụ cho một gia tộc quý tộc như Weiss.
Ren nghiêng đầu thắc mắc về chuyến viếng thăm của đoàn kỵ sĩ chính quy, nhưng rồi nhanh chóng rời mắt khỏi cửa sổ. Vì không cảm thấy sự căng thẳng trong thái độ của đoàn khách và của Weiss, cậu nghĩ rằng đây không phải là chuyện giống như vụ của Tử tước Given trước đây.
(Cuốn sách này thú vị thật.)
Cậu bị cuốn hút bởi phần tiếp theo của cuốn tiểu thuyết mà mình vô tình cầm lên. Nghĩ đến việc mượn phần tiếp theo, Ren đứng dậy và rời khỏi phòng, nhưng rồi lại định quay trở lại ngay lập tức. Cậu nghĩ rằng các vị khách sẽ vào trong dinh thự, và không muốn làm phiền họ.
"Ồ, sao thế cậu trai?"
Cậu chạm mặt Weiss, người đã quay trở lại dinh thự.
"Tôi định đến thư viện tìm phần tiếp theo của cuốn sách đang đọc, nhưng đang trên đường quay về phòng để không làm phiền các vị khách ạ."
"Thật là... Vẫn cứ lo lắng những chuyện không hợp với tuổi của mình... Nhưng mà... hừm..."
Weiss bắt đầu suy nghĩ điều gì đó. Trong lúc cậu đang tự hỏi có chuyện gì, ông đã nói ra một câu khiến Ren kinh ngạc.
"Nhân dịp này, cậu trai cũng đến xem thử không? Thật ra các vị khách sẽ xem kiếm thuật của Tiểu thư. Nếu được, ta nghĩ để họ xem cả kiếm thuật của cậu thì sao, cậu thấy thế nào?"
"...Dạ?"
Ren thốt ra một tiếng yếu ớt. Vì đã được quyết định sẽ nhận sự chỉ dạy từ Weiss, cậu bất ngờ không mấy hứng thú với sự hiện diện của các kỵ sĩ.
Weiss dường như cũng nhận ra điều đó, nên đã dùng những lời khác để mời Ren.
"Vậy xem Tiểu thư được chỉ đạo thì sao. Biết đâu cậu trai cũng học hỏi được điều gì đó."
"A, nếu là như vậy thì, nhân dịp này ạ."
Nghe nói Lezard đã sắp xếp kế hoạch này từ trước để nâng cao kỹ thuật cho Licia. Vì Kỵ Sĩ Đoàn có một chuyến viễn chinh gần đó, nên chỉ huy của đoàn đã ghé qua.
"Người đến là một kỵ sĩ nổi tiếng hay sao ạ?"
"Vì là người có thực lực để dẫn dắt Kỵ Sĩ Đoàn, nên cũng có danh tiếng nhất định. Ta nghe nói trường phái của ông ta là Thánh Kiếm Kỹ, cậu trai đã từng nghe đến cái tên Thánh Kiếm Kỹ chưa?"
"Tôi nhớ đó là trường phái do Dũng giả Ruin sáng lập. Là loại kiếm thuật mà nhiều kỵ sĩ theo học... phải không ạ?"
"Ừm. Đúng vậy."
Các kỵ sĩ ngoài kiếm thuật cơ bản, thường học thêm một loại kiếm thuật phù hợp với bản thân. Trong số đó, Thánh Kiếm Kỹ thường được ưa chuộng. Có vẻ như lý do lớn là vì đó là loại kiếm do Dũng giả Ruin phổ biến, nên có rất nhiều kỵ sĩ theo học bất kể phe phái.
...Thông tin này, dĩ nhiên, là cậu biết được từ 'Truyền thuyết Thất Anh Hùng'.
(Thánh Kiếm Kỹ là một kỹ năng tiện lợi ghê.)
Có rất nhiều trường phái trên thế giới, và nếu thành thạo bất kỳ trường phái nào, người ta có thể học được Kiếm Kỹ (Arts), thứ sử dụng ma lực làm đối giá. Đó là một sức mạnh có được sau này, thay thế cho kỹ năng đối với những người không được sinh ra với kỹ năng.
(Mình vẫn nhớ các chuyển động trong game, nhưng chỉ bắt chước theo mà thi triển được Kiếm Kỹ thì— làm gì có chuyện đó.)
Trên đường đến vườn, Weiss nói.
"Ngoài kiếm thuật Đế quốc, ta không học thêm gì khác. Dường như Thánh Kiếm Kỹ cũng không hợp với ta, nên ta chỉ chuyên tâm vào kiếm thuật Đế quốc."
"Tôi nghĩ vậy là tốt ạ. Kiếm thuật Đế quốc là kiếm thuật phòng thủ, sẽ hữu ích cho Lezard-sama."
Kiếm thuật Đế quốc vừa được đề cập chính là loại kiếm cơ bản mà các kỵ sĩ học. Nó có tính linh hoạt cao, và như Ren đã nói, nó chú trọng vào phòng thủ. Do đó, nó là một kỹ thuật đáng tin cậy đối với những người được bảo vệ.
"Nếu cậu trai muốn, lần tới ta sẽ dạy cậu kiếm thuật Đế quốc."
"Thật không ạ!? Cảm ơn ngài nhiều!"
"Haha! Nếu cậu vui đến thế, ta cũng có động lực để dạy."
Nhìn Ren vui mừng thốt lên, Weiss mỉm cười hiền hậu.
(À mà hình như.)
Trong 'Truyền thuyết Thất Anh Hùng', Thánh nữ Licia là một người có thực lực, đã tinh thông Thánh Kiếm Kỹ. Đặc điểm của Thánh Kiếm Kỹ được cho là toàn diện. Không chỉ công thủ mà còn cả hỗ trợ, và nếu có kỹ năng thì cũng có thể phát huy kỹ năng đó.
Licia, người sở hữu kỹ năng của Thánh nữ Trắng, nếu đạt đến đỉnh cao thì đương nhiên sẽ rất mạnh, nhưng cũng có những kiếm sĩ vượt qua cả cô.
Những người sử dụng kiếm được xếp hạng theo sức mạnh của họ. Trong số đó, Licia đứng ở vị trí được gọi là Kiếm Thánh, thấp hơn một bậc so với cấp cao nhất.
Vị trí cao nhất trong bất kỳ trường phái nào cũng là một sự tồn tại được gọi là Kiếm Vương, và trên toàn thế giới chỉ có năm người.
Các Kiếm Vương được xếp hạng bởi Kiếm Thần, và thứ hạng đó được gọi là thứ hạng Kiếm Vương. Để biết về năm người được xếp hạng, người ta có thể đến các ngôi đền của Kiếm Thần tồn tại ở khắp nơi trên thế giới. Ở đó có đặt những tấm bia đá ghi tên của năm vị Kiếm Vương. Những tấm bia đá đó không phải do ai đó khắc chữ vào, mà tên của những kiếm sĩ mạnh nhất tại thời điểm đó sẽ tự động được ghi lại.
Cơ chế ghi tên của Kiếm Vương vẫn chưa được giải mã trong suốt lịch sử lâu dài, và vì tấm bia đá cũng không phải là ma cụ, nên nó được gọi là Thánh di vật.
"Weiss-sama có bao giờ nghĩ đến việc học các trường phái khác không ạ?"
"Có chứ. Ví dụ như Kỹ thuật kiếm cứng chẳng hạn."
"A, à à... ra là vậy..."
"Xem ra cậu cũng biết về nó. Như cậu đã biết, Kỹ thuật kiếm cứng nếu không có tài năng bẩm sinh thì không thể học được. Đó là lý do tại sao số người sử dụng cực kỳ ít, và ta cũng không phải là ngoại lệ."
Bên cạnh Weiss đang cười khổ, Ren cũng nở một nụ cười gượng gạo.
(...Kỹ thuật kiếm cứng à.)
Người sáng lập Kỹ thuật kiếm cứng là Sư Tử Vương, tổ tiên của Leomel. Trong 'Truyền thuyết Thất Anh Hùng', nó được coi là loại kiếm chuyên dụng của kẻ địch, được sử dụng bởi những người thuộc phe Hoàng tộc. Vì kiếm kỹ khác với kỹ năng, nên dù chơi lại lần thứ hai cũng không thể học được.
Bản thân hiệu suất của nó thì công thủ đều vô cùng khốc liệt, và nó tự hào với một sức mạnh phi lý. Thế nhưng, trong câu chuyện lại không có cơ hội để học được nó, một loại kiếm kỹ đã khiến người chơi buồn theo hai nghĩa.
(Ký ức khó chịu lại ùa về...)
Người sử dụng Kỹ thuật kiếm cứng vốn đã quá mạnh, lại còn sử dụng Kiếm Kỹ làm giảm chỉ số. Hơn nữa, đó không phải là giảm tạm thời mà là giảm vĩnh viễn. Đỉnh điểm là sát thương gần như chết ngay không thể né tránh, Kỹ thuật kiếm cứng, một cuộc diễu hành của sự phi lý, có lẽ là đặc quyền chỉ dành cho boss.
Vì vậy, Thánh Kiếm Kỹ là một người toàn diện trong chiến đấu. Trong khi đó, Kỹ thuật kiếm cứng thường được gọi là một chuyên gia trong chiến đấu.
◇ ◇ ◇ ◇
Trong vườn, Licia đã đang được chỉ huy của Kỵ Sĩ Đoàn chỉ đạo. Xung quanh là một vài Kỵ Sĩ và các kỵ sĩ của gia tộc Claudel.
"Ren!"
Licia, vừa được nghỉ giải lao, đã nhận ra bóng dáng của Ren. Cô lau mồ hôi, chạy lại bên cạnh Ren và nắm lấy tay cậu.
"Này này, Ren cũng cùng học đi!"
"Không, tớ chỉ xem thôi."
Tuy nhiên, vị chỉ huy của Kỵ Sĩ Đoàn nghe được cuộc trò chuyện của hai người, đã lên tiếng từ xa.
"Nếu được, mời cậu cùng với Thánh nữ-sama."
Đã bị nói như vậy, nếu từ chối ở đây thì có vẻ như là bất lịch sự. Ren bước đến bên cạnh Licia và vị chỉ huy.
"Tôi đã nghe từ Thánh nữ-sama. Rằng cậu mạnh hơn cả Thánh nữ-sama, và là một tài năng được cả Weiss-dono công nhận."
Dĩ nhiên, Ren chỉ cười khổ, "Không có chuyện đó đâu ạ."
Thế nhưng, vị chỉ huy dường như đã rất hứng thú với Ren, ông không ngớt nụ cười và tiếp tục nói.
"Xem ra cậu là một kỵ sĩ rất có triển vọng trong tương lai nhỉ."
"K-Không, không có chuyện đó đâu ạ."
Ngay khi Ren khiêm tốn một lần nữa, vị chỉ huy đã nói ngay không một chút do dự.
"Đầu tiên, tôi muốn xem qua thực lực của cậu một chút."
Tình thế đã không thể từ chối được nữa, Ren quyết định nhân dịp này nhận sự chỉ dạy của vị chỉ huy. Licia rời đi khi thấy cậu cầm lấy thanh kiếm tập.
"Chúng ta hãy bắt đầu bằng những đòn đánh nhẹ."
Ren cũng không quá căng thẳng mà vung kiếm. Cậu vung kiếm nhiều lần để dần dần làm nóng cơ thể như mọi khi, và chuẩn bị với ý định mượn ngực của vị chỉ huy để luyện tập.
Các kỵ sĩ khác đang quan sát đều im phăng phắc. Khác với lúc của Licia, khi xem kiếm của Ren, họ đã bị thu hút một cách tự nhiên.
Một lúc sau, vị chỉ huy cũng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"...Có lẽ đã đến lúc, tôi sẽ xem kiếm của cậu dưới hình thức giao đấu."
"Vâng. Xin được lĩnh giáo."
Tuy nhiên, vị chỉ huy sẽ không chủ động tấn công Ren. Ông sẽ cố gắng phòng thủ và chỉ phản công nhẹ. Nếu không, sự chênh lệch về kỹ năng kiếm thuật là quá lớn.
Âm thanh của những thanh kiếm tập va vào nhau là một âm thanh trầm đục, khác với âm thanh của kiếm thật.
(Quả nhiên là chỉ huy của Kỵ Sĩ Đoàn!)
Thế nhưng, những đường kiếm không tương xứng với tuổi của Ren đã thu hút sự chú ý của mọi người, và thảm cỏ xung quanh đã rung chuyển bởi áp lực đó.
Không chỉ chênh lệch về sức mạnh cơ bắp, cậu không thể tìm thấy sơ hở nào trước kỹ thuật điêu luyện của ông. Dù vậy, Ren đã bắt đầu tìm thấy niềm vui trong cuộc giao đấu này. Những đòn tấn công liên tiếp của cậu đều bị hóa giải một cách dễ dàng, nhưng cậu lại cảm thấy phấn khích khi nghĩ xem nên dùng loại đòn tấn công nào mới được?
Thế nhưng, bất chợt.
Vị chỉ huy lùi lại vài bước và mở lời.
"Cậu, hãy thử chiến đấu theo cách của mình đi. Không cần phải bắt chước kiếm thuật của chúng tôi đâu."
Có lẽ mình đã ý thức về Thánh Kiếm Kỹ— Ren nhận ra. Trước khi đến khu vườn này, Ren đã nhớ lại Thánh Kiếm Kỹ trong game và nghĩ rằng nếu bắt chước các chuyển động của Kiếm Kỹ thì liệu có thể kích hoạt hiệu ứng tương tự không.
"Theo cách của mình..."
"Không cần phải khách sáo với tôi đâu. Cứ cử động theo cách mà cậu cảm thấy thoải mái nhất đi."
Nếu vị chỉ huy đã nói dừng lại thì đó cũng là một sự chỉ dạy, Ren nghĩ vậy và thay đổi tâm trạng. Cậu dồn sức vào tay để thể hiện thanh kiếm mà cậu đã học từ Roy từ khi còn nhỏ, được rèn giũa trong rừng, và đã trưởng thành thêm một bậc sau trận chiến với Yelkuku.
"—Vậy thì."
Khí chất toát ra từ Ren đã hoàn toàn thay đổi. Nó giống như của một con ma vật hùng mạnh.
"Ra là vậy... không ngờ lại có thể...!"
Ánh mắt của vị chỉ huy thay đổi, và khí thế ông hướng về Ren càng tăng lên. Cũng phải thôi. Vị chỉ huy không những không bị tấn công vào sơ hở, mà ngược lại còn suýt bị hạ gục.
"Xin lỗi nhé!"
Đối mặt với Ren, người toát ra vẻ khốc liệt không hề giống với lúc trước, vị chỉ huy dồn thêm sức mạnh và chém xuống. Ông định phá vỡ thế phòng thủ của Ren, nhưng,
"Ực... kh...!"
"V-Vô lý...!? Cậu ta đỡ được sao!?"
Ren, người đỡ đòn bằng cách đặt kiếm ngang, đã chịu được sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành mà không hề khuỵu gối.
Nhìn thấy điều đó, vị chỉ huy gật đầu, "Quả nhiên là—".
Rồi áp lực toát ra từ vị chỉ huy biến mất trong chốc lát, và ông thu kiếm lại.
"Xin cho tôi biết tên của cậu."
"A, xin lỗi... Tôi đã chậm trễ. Tên tôi là Ren Ashton."
Nghe câu trả lời, vị chỉ huy thở ra một hơi rồi đến ngay bên cạnh Ren,
"Thật sự xin lỗi, nhưng tôi nghĩ Thánh Kiếm Kỹ không hợp với Ren-dono."
"...Hả?"
Ren kinh ngạc chớp mắt liên tục,
"S-Sao lại thế!? Ren mạnh đến thế cơ mà...!"
Licia bất giác lớn tiếng. Sự thay đổi của Licia, người cho đến lúc nãy vẫn bình tĩnh và nhiệt tình nhận sự chỉ đạo, đã khiến vị chỉ huy lặng lẽ kinh ngạc.
"Như Thánh nữ-sama đã nói, cậu ta rất mạnh. Tôi và cả thuộc hạ của mình đều công nhận điều đó. Nhưng vấn đề ở đây là chuyện hợp hay không hợp."
Đối mặt với Licia đang sững sờ, ông tiếp tục.
"Điều đó có thể thấy được từ chính khí chất của cậu ấy. Thánh nữ-sama có nhớ tôi đã nói với Ren-dono là hãy cử động một cách tự do không ạ?"
"...Vâng."
"Lý do tôi nói như vậy là vì tôi nghĩ rằng, có lẽ do sự chỉ dạy từ cha mình, Ren-dono đã bị nhiễm một loại thói quen nào đó."
Tuy nhiên, không phải vậy.
"Thói quen đó là cách chiến đấu quá hung hãn và khốc liệt. Nhưng đó chắc chắn là bản chất của Ren-dono. Khí chất bẩm sinh đó sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ thù khi học Thánh Kiếm Kỹ."
Nếu ở một mức độ nào đó thì có thể sửa chữa bằng luyện tập, nhưng trường hợp của Ren thì không thể mong đợi nhiều hiệu quả. Ngược lại, việc Ren sẽ khó sử dụng kiếm hơn là điều chắc chắn. Tức là dù có luyện tập cũng sẽ phản tác dụng, nên thà không đụng vào một cách vụng về và không tạo ra những thói quen kỳ lạ còn hơn.
Những lời vị chỉ huy nói ra là do ý định này.
"Trong số các mạo hiểm giả cũng có nhiều người sử dụng kiếm thuật thiên về tấn công, nhưng trường hợp của họ chỉ là loại kiếm liều lĩnh mà họ học được vì bị dồn vào đường cùng. Hoàn toàn khác với Ren-dono."
Giống như ngoại hình bẩm sinh của một người, đó là thứ Ren đã có từ khi sinh ra. Dù sao đi nữa, vẫn còn nghi ngờ về việc có thể sửa chữa được hay không.
"Vì vậy, dù Ren-dono có học Thánh Kiếm Kỹ đi chăng nữa, cũng không có gì đảm bảo rằng cậu ấy sẽ học được Kiếm Kỹ."
Học Thánh Kiếm Kỹ cũng sẽ biết được điểm yếu của nó. Nếu đối thủ là người sử dụng Thánh Kiếm Kỹ, thì sẽ không phải là vô ích, nhưng thành quả đạt được không tương xứng với thời gian bỏ ra.
(Nếu vậy, học một loại kiếm kỹ khác ngay từ đầu có vẻ tốt hơn.)
Ren không hề nản lòng, mà bình tĩnh chấp nhận kết quả.
"Cháu hiểu rồi. Vậy thì, cháu có thể nhận sự chỉ dạy về cách sử dụng kiếm cơ bản được không ạ?"
"Nếu là vậy thì rất sẵn lòng. Nếu có thể chỉ đạo cho một cậu bé có triển vọng như Ren-dono, tôi cũng rất mong muốn."
Tâm trạng của Ren đã thay đổi. Nhưng Licia, như thể thay lời cho Weiss và các kỵ sĩ, người hầu của gia tộc Claudel đang quan sát với những cảm xúc phức tạp, đã nói.
"R-Ren!? Sao cậu lại bình tĩnh như vậy chứ!"
"Không hợp thì đành chịu thôi ạ. Nhân dịp này, tớ muốn học cách sử dụng kiếm cơ bản."
Dĩ nhiên, ở mức độ không làm phiền đến sự chỉ đạo của Licia. May mắn thay, sau đó, nội dung chỉ đạo đã thay đổi thành những thứ mà Ren cũng có thể cùng tham gia, nên cậu đã có thể trải qua một khoảng thời gian hiệu quả ngoài mong đợi.
Vào lúc hoàng hôn khi buổi chỉ đạo kết thúc, vị chỉ huy và thuộc hạ của mình trao đổi.
"Thưa chỉ huy. Dù có quá khốc liệt, cũng không có nghĩa là không thể học được Thánh Kiếm Kỹ. Tại sao ngài lại nói như vậy ạ?"
"Vì ta đã hiểu ra khi giao kiếm với cậu ta."
Vị chỉ huy được hỏi, sau khi lau mồ hôi, đã nhìn vào bóng lưng của Ren và Licia đang chuẩn bị quay trở lại dinh thự và nói.
"...Cậu bé đó có lẽ có tài năng về một loại kiếm kỹ khác."
Dù chưa phải là giai đoạn có thể nói chắc chắn, nhưng vị chỉ huy không muốn gây ảnh hưởng xấu đến tài năng đó. Người kỵ sĩ hỏi ông, nghe những lời đó, chỉ có thể nghiêng đầu thắc mắc.
◇ ◇ ◇ ◇
Sau buổi chỉ đạo, Licia, vừa mới tắm xong trong phòng mình, đã đến phòng khách nơi Ren ở. Cô ngồi trên mép giường của Ren và đung đưa chân.
"Buổi chỉ đạo quý giá như vậy, cậu không sao chứ?"
"Hừm... chuyện gì cơ?"
"Chẳng phải Licia-sama đã không vui từ giữa chừng sao."
"Ồ, sao cậu lại nghĩ vậy?"
Licia thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nó biến mất như một ảo ảnh, và cô lại nở một nụ cười đầy tự tin. Nhưng nó không kéo dài được bao lâu.
"Licia-sama có thói quen nghịch tóc bằng đầu ngón tay khi không vui đấy ạ."
"Ực... th-thật sao!?"
"Tớ nói dối đấy. Nhưng phản ứng đó có nghĩa là cậu thực sự đã không vui, đúng không?"
Licia, vẫn ngồi trên giường, ngước nhìn Ren đang đắc ý. Ren đang ngồi trên ghế bên cạnh bàn, và bị cô nhìn bằng ánh mắt hờn dỗi.
"...Đồ xấu tính."
Bị nói một cách đáng yêu, Ren cười khổ.
"Tại vì, tớ không hiểu nổi! Nói như vậy chẳng khác nào nói Ren không có tài năng cả!"
"Chẳng khác nào cái gì chứ, lời nói có hơi khác một chút nhưng cũng gần giống như vậy mà."
"Vậy tại sao Ren lại—"
"Nếu cậu hỏi tại sao tớ lại bình tĩnh, thì đó là vì chuyện hợp hay không hợp thì đành chịu thôi. Ngược lại, tớ còn cảm thấy may mắn nữa là đằng khác. Vì được chỉ dạy như vậy, tớ đã không phải lãng phí thời gian."
Cách nói có hơi thô lỗ, nhưng sự thật là cậu đã không phải trải qua khoảng thời gian vô ích.
"Vì vậy, Licia-sama,"
Ren sửa lại tư thế ngồi và nhìn Licia. Khi mắt họ đối diện nhau, cô ngượng ngùng nói.
"Gì thế, tự dưng lại làm vẻ mặt nghiêm túc vậy."
"Đừng để ý đến tớ nữa, từ lần sau hãy tập trung hơn đi. Sẽ không tốt cho Licia-sama đâu."
"............Hừm."
(Trông có vẻ không hài lòng.)
Nhưng chắc chắn là Licia rất biết ơn buổi chỉ đạo hôm nay. Dù cô đã kinh ngạc khi nghe nói Thánh Kiếm Kỹ không hợp với Ren, nhưng trong buổi chỉ đạo sau đó, cô đã lắng nghe một cách chân thành và hăng hái. Bằng chứng là cô đã không hề thất lễ với các kỵ sĩ và đã nhận sự chỉ đạo cho đến cuối cùng.
"Nghe chuyện Thánh Kiếm Kỹ không hợp với Ren, tớ cũng có chút suy nghĩ."
Licia nói vậy rồi nói thêm, "Nhưng mà,"
"Sau khi buổi chỉ đạo kết thúc, tớ cũng bị chỉ ra một điều."
Nói rồi, Licia cười e thẹn.
"Theo như vị chỉ huy đó, tuy không đến mức như Ren, nhưng tớ cũng có một điểm khiến ông ấy bận tâm."
Ren nghiêng đầu. Licia lẽ ra phải có tài năng để đạt đến cấp Kiếm Thánh trong Thánh Kiếm Kỹ, nhưng chính Licia lại nói ra một câu khiến Ren kinh ngạc.
"Kiếm thuật của tớ, nghe nói có một thói quen rất giống với Ren."
"...Thói quen, ạ?"
"Ừ. Tớ, để thắng được Ren, tớ đã nghiên cứu kiếm thuật của Ren rất nhiều. Cách di chuyển, cách vung kiếm của Ren, rất rất nhiều lần, tớ đã nhớ lại hình ảnh của Ren."
"Ừm... vậy có nghĩa là..."
Licia gật đầu cười khổ.
"Là vì tớ đã suy nghĩ và luyện tập rất nhiều để thắng được Ren. Vì vậy, kiếm thuật của tớ dường như có cùng một thói quen với Ren."
Thói quen của Licia vẫn còn trong phạm vi có thể sửa chữa được. Nhưng cô vẫn có những suy nghĩ của riêng mình.
"Tớ không muốn phải sửa thói quen đó. Cứ như thể... mục tiêu của tớ, Ren, bị nói là sai vậy, tớ không muốn chấp nhận."
Licia dõng dạc tuyên bố với một sự mạnh mẽ kiên định.
"V-Vậy nên, đừng để ý đến tớ mà—"
"Không. Không sao đâu. Như Ren nói, cũng có những loại kiếm kỹ khác mà, nên không cần phải cố chấp với mỗi Thánh Kiếm Kỹ ở đây, phải không? Biết đâu tớ cũng có một trường phái khác hợp hơn thì sao."
Đó là sự thật, và cũng không phải chỉ có Thánh Kiếm Kỹ là mạnh. Nhưng Ren biết. Rằng Licia có đủ tài năng để tinh thông Thánh Kiếm Kỹ và leo lên đến cấp Kiếm Thánh.
Tuy nhiên, ý chí của Licia rất kiên định.
"Ren thì sao? Nếu bị nói là hãy quên đi thanh kiếm mà cha mình đã dạy vì nó không cần thiết, cậu có thể gật đầu một cách thẳng thắn không?"
"Chuyện đó..."
Suy nghĩ đó có lẽ còn non nớt. Dù được nói là cần thiết để trưởng thành, nhưng để có thể thẳng thắn đồng ý thì lại rất khó. Dù bản chất là khác nhau, nhưng cậu lại có cảm giác như những nỗ lực trong quá khứ bị nói là vô ích.
Hiểu được suy nghĩ của Ren, Licia mỉm cười, "Cũng giống nhau thôi."
"Nhưng tớ chỉ là con trai của một kỵ sĩ nông thôn, còn Licia-sama là Thánh nữ. Chuyện tớ tự do học kiếm thuật khác hẳn với cậu."
"Tớ không bị áp đặt bất kỳ nghĩa vụ nào cả. Cha tớ đã nói rằng hãy học những gì mình thích và tìm con đường mà mình cho là lý tưởng. ...Tớ cũng muốn mẹ quá cố của mình thấy được tớ đứng trên con đường đó."
Ren không thể nghĩ ra được lời nào để thay đổi ý chí của cô. Thực tế, lời nói của Licia rất hợp lý. Chính sách của gia tộc Claudel cũng không có vấn đề gì, và vốn dĩ Ren, người chỉ là con trai của một kỵ sĩ, không có quyền xen vào.
Hơn nữa,
(...Licia-sama là Licia-sama. Đâu phải là nhân vật trong game.)
Ren cảm thấy như mình đã nói rằng 'Truyền thuyết Thất Anh Hùng' là đúng, nên đã tự kiểm điểm và tự trách mình trong lòng.
"Bản thân tớ, vừa học vừa sửa thói quen đã ăn sâu cũng sẽ rất vất vả và lãng phí thời gian. Nếu vậy, chẳng phải học một loại kiếm khác ngay từ đầu sẽ có thể trưởng thành hơn sao?"
Đối với cô gái đang mỉm cười trước mặt, Ren, như một lời xin lỗi vì đã khiến cô nhiễm phải một thói quen không cần thiết, đã nói,
"Tớ cũng sẽ tìm thử một trường phái hoàn hảo cho Licia-sama."
"Nếu nói vậy thì, phải là của chúng ta— chứ."
◇ ◇ ◇ ◇
Tại dinh thự của Hầu tước Ignat ở Eupheim, cách xa Claudel.
Dù đêm đã khuya và trời đã tối, trong vườn của dinh thự vẫn có Fiona và một người hầu.
"—Á!?"
Fiona, người đang chuyên tâm luyện tập đi một mình với sự giúp đỡ của người hầu đi trước, đã kêu lên. Người hầu vội vàng đỡ lấy cơ thể cô khi cô mất thăng bằng và suýt ngã. Chiếc vòng cổ mà Fiona luôn đeo cũng rung lên dữ dội.
"X-Xin lỗi! Tôi đã bị mất sức...!"
"...Thưa Tiểu thư, hôm nay chúng ta hãy dừng ở đây thôi ạ."
Fiona, mồ hôi đầm đìa, mím chặt môi, vẻ mặt lộ rõ sự cay cú.
"Không được... ạ. Tôi đã bị tụt hậu so với những người cùng tuổi, nên tôi phải cố gắng gấp nhiều lần."
Trước khi chữa khỏi bệnh, Fiona đã trải qua những ngày tháng chỉ có thể nằm trên giường. Cô đã sống sót qua những ngày bị hành hạ bởi những cơn đau toàn thân và đau đầu. Vì vậy, những ngày có thể đi lại trong phòng gần như không tồn tại, nên cơ bắp của cô rất yếu. Do đó, gần đây cô rất chuyên tâm vào việc rèn luyện thể lực, bắt đầu bằng việc phục hồi chức năng.
"Thưa Tiểu thư..."
"Xin hãy cho tôi cố gắng thêm một chút nữa! Tôi sẽ dừng lại trước khi bị thương mà!"
Fiona dũng cảm nói rồi lại bắt đầu đi. Hướng về chiếc ghế dành cho sân thượng đặt ở phía trước... chỉ cách khoảng mười "meiru".
Tuy nhiên, khoảng cách chỉ mười meiru đó đối với Fiona hiện tại lại vô cùng xa xôi.
"Ực... gần như vậy, mà...!"
Mỗi một bước chân run rẩy đều đau đớn đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Mình đã đi được bao xa rồi? Tò mò quay lại nhìn, cô chỉ cách nơi suýt ngã lúc nãy có hai meiru.
Fiona sững sờ khi thấy điều đó, nhưng không từ bỏ mà tiếp tục di chuyển cơ thể về phía trước. Cô nghiến răng, mồ hôi đầm đìa và cố gắng bước đi.
Một bước, lại một bước— một cách tuyệt vọng.
"Nếu ngay cả chuyện này mà cũng không cố gắng được thì..."
Lại tiến thêm một bước,
"Việc đứng trên đôi chân của mình để nói lời cảm ơn với Ren-sama, cũng sẽ không bao giờ làm được...!"
Mùa xuân này, có thể nói Fiona đã được cứu nhờ Ren. Cô muốn một ngày nào đó sẽ đứng trước mặt Ren bằng chính đôi chân của mình và nói lời cảm ơn. Có rất nhiều điều cô muốn nói với người đã giải thoát cô khỏi thế giới đau khổ cho đến mùa xuân này.
"N-Này...! Chỉ còn một chút nữa thôi mà...!"
Fiona lại dũng cảm nói và nở một nụ cười gượng.
Thấy vậy, người hầu lại định ngăn cô lại.
"Cố lên một chút nữa ạ... thưa Tiểu thư!"
Thế nhưng, nhìn thấy hình ảnh của một tiểu thư mất hàng chục phút để đi một quãng đường mà mình có thể đi một cách dễ dàng, người hầu đã bị cảm động và bất giác động viên cô.
Khi Fiona cuối cùng đã đi hết quãng đường đã định. Cô ngồi phịch xuống ghế và ngước nhìn người hầu với một nụ cười rạng rỡ.
"...A, ahaha. Mất nhiều thời gian quá, nhưng tôi đã làm được rồi."
Dù vẫn chưa thở đều được, cô vẫn dũng cảm nói vậy.
"Thưa Tiểu thư, người đã làm rất tốt."
"Phì... chỉ đi được có thế này mà đã được khen là làm tốt, thật xấu hổ quá."
Fiona vừa nghỉ ngơi, vừa để mái tóc bay trong làn gió đêm mát rượi. Mái tóc óng ả như châu báu của cô hơi dính vào gáy vì mồ hôi.
"Cứ nỗ lực thế này, và mỗi ngày đều uống potion vì sức khỏe... ngày mà tôi có thể tự mình đi lại, chắc cũng không còn xa nữa đâu nhỉ."
"Chắc chắn đến mùa thu, người không chỉ có thể tự mình đi lại, mà còn có thể dần dần thực hiện các bài tập cường độ cao hơn ạ."
Được người hầu động viên, Fiona gật đầu.
Lúc đó, Ulysses Ignat đã đến.
"Chào con, ta đã xem từ phòng làm việc đấy."
Ông đến vườn, đi đến trước chiếc ghế Fiona đang ngồi, cảm ơn người hầu đã cùng con gái phục hồi chức năng, rồi ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Fiona. Ông quỳ gối trên thảm cỏ trong vườn, và đối diện với Fiona đang ngồi trên ghế.
"Con đã làm tốt lắm, Fiona."
Ông nói vậy rồi đưa tay vào túi áo khoác.
"Có một lá thư gửi cho Fiona của ta đây. Từ Học viện Sĩ quan Đế quốc."
"Cho con...? A, có lẽ nào, là kết quả của kỳ thi sơ tuyển mà con đã tham gia tháng trước không ạ?"
"Ừ, chắc chắn là vậy."

Vào cuối tháng Năm, Fiona đã đến Đế đô và tham dự kỳ thi vào lớp đặc cách, niềm tự hào của Học viện Sĩ quan Đế quốc.
Khi đó, cô phải ngồi trên xe lăn và đến địa điểm thi với sự giúp đỡ của một người hầu.
Fiona, người luôn mong rằng mình có thể tự đi bằng đôi chân của mình trong kỳ thi tiếp theo, nhớ ra rằng tất cả đều phụ thuộc vào kết quả của kỳ thi sơ tuyển này.
Mở chiếc phong bì nhận từ cha, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Thưa cha! Con đỗ rồi ạ!"
"Vậy thì tốt quá! —Mà, ta chưa bao giờ nghĩ rằng con sẽ trượt cả."
"Ể? T-Tại sao vậy ạ?"
"Chà... ngươi cũng nghĩ vậy mà, phải không?"
Hầu tước Ignat tìm kiếm sự đồng tình từ người hầu đang đứng bên cạnh.
"Tất nhiên rồi ạ. Ngay cả khi sức khỏe không tốt, Tiểu thư vẫn luôn chuyên tâm học hành trên giường bệnh."
"Đấy, là vậy đó. Điều duy nhất ta bận tâm chỉ là kỳ thi cuối cùng thôi."
"Thật là... Con đã rất lo lắng không biết mình có thực sự đỗ không đấy ạ."
Nhìn Fiona bĩu môi ra vẻ hơi bất mãn, Hầu tước Ignat bật cười. Nửa năm về trước, ông chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy dáng vẻ này của con gái. Ông từ từ đưa tay ra và nắm lấy tay Fiona.
"Cứ từ từ cố gắng nhé. Nếu con bị thương trước khi có thể nói lời cảm ơn với Ren Ashton, thì sẽ thành công cốc cả đấy."
"Con biết rồi mà! Thật là!"
Trong khu vườn đêm, giọng nói tỏ ra mạnh mẽ của Fiona vang vọng.
0 Bình luận