Tập 01

Chương 11: Ma kiếm ánh sáng

Chương 11: Ma kiếm ánh sáng

Buổi sáng ngày thứ mười hai kể từ khi nhóm Ren bị bắt đi, cũng là buổi sáng của ngày Nam tước Claudel bị phán có tội.

Cùng thời điểm đó, Ren đang giặt quần áo tại một con suối nhỏ mà cậu tình cờ tìm thấy trong rừng.

(Đây là cái cuối cùng rồi.)

Sau khi giặt xong hết quần áo, Ren vắt khô chúng và quay trở lại bên cạnh con ngựa đang đợi gần đó.

Bên cạnh con ngựa là một tảng đá lớn.

Licia, người đáng lẽ đã tựa lưng vào đó ngủ cho đến mười mấy phút trước, giờ đã tỉnh dậy và đang đợi Ren quay lại.

"...Cảm ơn."

Vì quần áo của mình cũng được Ren giặt, cô ngượng ngùng nói lời cảm ơn.

"N-Nhưng mà, lần sau hãy để tớ làm! Tuyệt đối đấy nhé!"

"Không được. Ngồi xổm cũng mệt lắm đấy, sẽ là gánh nặng cho cơ thể."

"Không sao! Chừng đó thì tớ ổn rồi!"

Dù đó là những lời nói ra vì quá ngượng ngùng, nhưng đối với Ren, chúng cho thấy Licia đang hồi phục nên cậu không cảm thấy khó chịu.

Ren nở một nụ cười gượng và buộc quần áo đã giặt lên mình ngựa.

Dù có hơi bị ám mùi ngựa, nhưng để làm khô chúng thì không còn cách nào khác.

"Haizz... không biết có cách nào để có được bằng chứng Tử tước Given là thủ phạm không nhỉ."

"...Tớ nghĩ là khó đấy. Đặc biệt là khi chúng ta đang trên đường đến Claudel."

"Phải ha... hừm, phải làm sao đây..."

Dù việc đưa Licia đến Claudel là mục tiêu hàng đầu, nhưng cảm giác không thể làm gì được ở đó cũng thật khó chịu.

Trước Ren đang phân vân, Licia mỉm cười.

"Yên tâm đi. Tớ có một ý này."

"Ể, thật không ạ?"

"Thật mà. Nhờ có Ren, tớ nghĩ nếu đến lúc đó, tớ có thể làm được gì đó."

"...Nhờ tớ?"

Licia không trả lời câu hỏi đầy nghi hoặc của cậu, chỉ mỉm cười nhẹ.

Ren, người muốn nghe một câu trả lời rõ ràng, nhưng biết rằng không thể, đã thay đổi tâm trạng.

"—Nghỉ ngơi thêm một chút nữa rồi chúng ta khởi hành thôi."

"Ừ. Đúng vậy."

Để đến được Claudel càng sớm càng tốt, họ không thể nghỉ ngơi quá lâu.

"Khi đến Claudel, việc đầu tiên là phải hỏi thăm về cha mẹ của Ren đã nhỉ."

"Vâng ạ... nếu biết họ an toàn, tớ nghĩ sẽ viết một lá thư để liên lạc."

"T-Thư...?"

"Vâng. Dù cha mẹ có đang tị nạn ở một ngôi làng nào đó, thì viết một lá thư cũng sẽ giúp cha và mẹ yên tâm hơn."

Đây không phải là lời nói có ý thức về một điều gì đó.

Nhưng Licia, khi nghe đến từ "thư", đã nhớ lại chuyện xảy ra ít lâu trước khi cuộc đào thoát này bắt đầu.

...Về bức thư tình giả mạo mà cô đã tìm thấy trong phòng của Ren.

Nhưng, mặc kệ Licia đang bối rối, Ren lại đang bận rộn chuẩn bị khởi hành.

(Lương thực thì đủ rồi... à, viên ma thạch hút hôm qua vứt đi luôn thôi.)

Cậu vừa kiểm tra lương thực trong túi, vừa nhìn vào viên ma thạch của con ma vật đã săn được trên đường.

Viên ma thạch đó đã bị hút hết năng lượng bên trong, nên đã là một viên ma thạch rỗng. Nghĩ rằng không cần phải mang theo nó nữa, Ren nắm chặt nó trong tay.

"N... Này."

(Vứt xuống sông chắc cũng không sao đâu nhỉ.)

"Này, tớ bảo này!"

Ren không biết Licia đã nghĩ gì mà mở miệng.

Nhưng khi cậu quay mặt lại theo tiếng gọi của cô, Ren đã sực tỉnh khi thấy má và cổ cô đỏ bừng.

(Lẽ nào, cậu ấy lại không khỏe rồi sao.)

Ren hoảng hốt đến gần Licia và đặt tay lên trán cô.

"May quá. Hình như không có sốt."

Ren đột nhiên đến gần, đặt tay lên trán Licia và thở phào nhẹ nhõm với một khuôn mặt hiền hậu.

Nhìn thấy vậy, tim Licia đập thình thịch, và cô vội vàng lên tiếng phủ nhận.

"Ặc—k-không phải chuyện đó!"

"Ể, vậy thì sao ạ?"

"...C-Cậu phải nói cho tớ một chuyện!"

Dù tự hỏi tự dưng có chuyện gì, Ren vẫn đáp "Vâng ạ".

Lúc đó, Licia hít một hơi thật sâu nữa, và sau khi bình tĩnh lại một chút, cô mở miệng.

"Ren có chuyện giấu tớ, đúng không?"

Cô nói trong khi nhìn thẳng vào Ren.

(Tự dưng sao vậy nhỉ.)

Ren nghiêng đầu trước câu hỏi bất ngờ vào lúc này.

"Tớ cũng tự biết là không cần phải hỏi vào lúc này. Nhưng, vì tớ rất tò mò nên muốn cậu nói cho tớ biết. —Ren, tại sao cậu lại cất giữ cẩn thận thứ đó?"

Vì sự xấu hổ dâng lên vào phút cuối, Licia đã bất giác nói lấp lửng.

Nhưng, đây lại là một sai lầm.

(...Thứ đó là thứ gì.)

Ren, người được hỏi, không hiểu một chút gì, và chỉ nở một nụ cười gượng.

"Thôi mà! Đừng bắt tớ phải nói thêm nữa! Ren thì phải hiểu chứ!? Là cái thứ cũng có ở trong phòng Ren đấy!"

"Dù cô có nói vậy, nhưng tôi cũng không biết là thứ gì..."

Nhưng, Ren chợt nghĩ, có lẽ nào.

Theo lời Licia thì đó là thứ cũng có trong phòng Ren, và nếu suy từ văn cảnh, nó phải có liên quan đến cuộc trò chuyện gần đây. Nếu vậy, chỉ có thể nghĩ đến một thứ.

(À, là chuyện về ma thạch sao.)

Bởi vì Ren, vẫn đang nắm chặt viên ma thạch rỗng.

Nhưng, cậu không hiểu lý do tại sao lại bị khiển trách vì điều đó.

Dù vậy, hình ảnh của Mireille và Roy ngay lập tức lướt qua tâm trí Ren. Ngày xưa, Mireille đã từng phàn nàn khi thấy Roy quá đam mê ma thạch, rằng bà không thích dáng vẻ đó của ông.

(Trong mắt tiểu thư, mình trông giống như đang bị ám ảnh bởi ma thạch sao.)

Nghĩ lại thì, trong phòng của Ren cũng có rất nhiều ma thạch rỗng, và nếu nhìn từ bên ngoài, bị cho là có sở thích kỳ lạ cũng không có gì lạ.

(Nhưng, có vẻ cô ấy chưa thấy được cảnh mình hấp thụ ma thạch.)

Ren thở phào nhẹ nhõm và nhìn thẳng vào mắt Licia.

Để trả lời câu hỏi của cô, nhưng vì vẫn chưa có ý định nói ra việc mình hút ma thạch, cậu vừa suy nghĩ một lời bào chữa thay thế.

Lúc đó, Licia, người bị Ren nhìn chằm chằm như vậy, tim thầm đập rộn ràng.

Cô đặt hai tay lên nhau trước ngực, và giả vờ bình tĩnh để nhịp tim đập thình thịch không bị phát hiện.

"Là vì ngay từ cái nhìn đầu tiên, tớ đã luôn để ý đến nó rồi ạ."

Cậu đã trả lời về sự hứng thú với ma thạch theo hướng này.

Nếu vậy, đâu đó sẽ có chút gì đó trẻ con, và cũng giống với Roy thời trẻ nên chắc sẽ không có gì kỳ lạ.

Việc là con trai trưởng của một gia tộc kỵ sĩ, chắc cũng sẽ có liên quan, cậu nghĩ vậy.

Tuy nhiên, Licia thì—

"Ặc—đ-đ-đ, để ý là sao...!"

Cô dùng cả hai tay che má, và làn da đỏ bừng lên như thể đang xấu hổ đến tột cùng.

Và từ kẽ hở của những ngón tay, cô lén nhìn khuôn mặt của Ren.

"A ư ư... không cần phải nhìn tớ chằm chằm mà nói như vậy đâu... gian xảo quá... tự dưng lại nói những lời như vậy..."

"Xin lỗi. Nhưng, tớ đã luôn để ý đến nó."

"T-Tớ biết rồi mà! Không cần phải nói nhiều lần như vậy tớ vẫn nghe rõ mà!"

Licia quay mặt đi một cách dỗi hờn.

Cử chỉ và giọng nói của Licia, đối với Ren, được hiểu là... cô đang khó xử vì Ren quá say mê ma thạch.

Khi cậu đang nghĩ như vậy, Licia, người đang hiểu lầm theo một hướng khác, đã xấu hổ quay lưng đi.

(Hừm... đúng là, để nhiều ma thạch rỗng trong phòng thì không ổn thật.)

Nghĩ lại thì, một người cứ nhìn chằm chằm vào đá quý quá lâu, dù là nam hay nữ, cũng hơi kỳ lạ.

Nhưng mà đá quý là khoáng vật, còn ma thạch là nguyên liệu lấy từ trong cơ thể ma vật, nên cảm giác có lẽ cũng khác...

(Lần sau phải cẩn thận hơn.)

Ren nhìn Licia đang lén lút nhìn trộm mình, và thay đổi suy nghĩ rằng có lẽ cảm giác của mình đã bị lệch lạc.

Dù Licia vẫn chưa quay người về phía mình, cậu vẫn nói với giọng chân thành.

"Chỉ vì để ý mà cất giữ cẩn thận thứ đó là không đúng phải không ạ. Như tiểu thư vừa dạy, từ lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa—"

"K-Không sao đâu mà! Ren cứ làm theo ý mình thích là được!"

"—Ể?"

Ren, trước Licia vừa vội vàng quay lại và nói với khuôn mặt đỏ bừng, đã bối rối đến tột độ.

Để lại ma thạch rỗng là không được sao? Chẳng phải lúc nãy cô ấy đã ám chỉ điều đó sao, cậu nghĩ, và ngây người ra.

Nhưng, trong lúc mình còn đang nghĩ ngợi, Licia ngượng ngùng lên tiếng.

「────Tên.」

「Hả?」

Đôi mắt tựa bảo thạch của Licia khẽ ngấn lệ, cố gắng chống lại cảm giác xấu hổ tột độ vẫn chưa nguôi ngoai.

「Thiệt tình! Tuy tớ không vui khi phải bỏ qua vì một lý do như thế này, nhưng sau khi nghe cậu nói vậy rồi thì còn biết làm sao nữa!」

「À không, cho nên là có chuyện gì vậy?」

「Ch-… cho nên! Tớ đang nói là đành chịu thôi, cậu được phép gọi thẳng tên tớ rồi đó!」

Giọng nói của Licia, như thể có chút hờn dỗi buông xuôi, hòa tan vào cánh đồng bằng lẳng đang rì rào trong gió.

Mối hiểu lầm giữa hai người, cho đến phút cuối cùng, vẫn không hề được tháo gỡ.

◇ ◇ ◇ ◇

Đó là chuyện xảy ra vào lúc chiều tà của cùng một ngày.

「Ren! Chúng ta sắp thấy được Claudel rồi đó!」

Giữa khu rừng với khung cảnh đã trở nên quen thuộc hơn, Licia cất lên một giọng nói vui mừng.

Nhờ có Ren, thể trạng của Licia đã khá hơn rất nhiều, sắc mặt cũng đã tốt lên trông thấy. Giọng nói của cô cũng trở nên hoạt bát hơn trước, và Ren, người đang đỡ cô trên lưng ngựa, cũng vui lây với sự khỏe khoắn ấy.

(Thuận lợi quá nhỉ.)

Đến được đây rồi thì có lẽ có thể xem như đã an toàn.

「Này này, Ren!」

「Ừ ừ, có chuyện gì thế?」

「Chỉ cần vượt qua dãy đồi phía trước sau khi ra khỏi khu rừng này là có thể nhìn thấy Claudel đó!」

「Vậy có nghĩa là chúng ta có thể xem như đã hoàn toàn an toàn rồi đúng không?」

「Ừm! Kỵ sĩ của gia tộc tớ chắc chắn cũng đang ở đó, nên chúng ta phải hỏi ngay về gia đình của cậu mới được…!」

Điều đó có nghĩa là họ đã ở rất gần đích đến rồi.

「Tiện thể, mất bao lâu để ra khỏi khu rừng này vậy?」

「Ừm… Tớ nghĩ là chỉ một chút nữa thôi là ra được rồi… nhưng mà, xin lỗi nhé. Chúng ta đã đi từ phía dãy núi Baldor đúng không? Cái đó, hướng này tớ không mấy khi đi qua…」

Nghe nói, con đường mà Ren và Licia không đi thì đã được tu sửa thành đường lớn. Dù vậy, nó cũng không được tu sửa đến tận vùng biên cương, mà chỉ tới các thị trấn xung quanh, nhưng nghe bảo mức độ dễ đi là không thể so sánh được ngay cả sau khi con đường lớn kết thúc.

Cũng vì lẽ đó mà ít người đi qua khu vực này.

(Thảo nào mình chẳng gặp được ai.)

「Giá như chúng ta có thể đi con đường lớn thì tốt biết mấy.」

「Đúng vậy nhỉ… Nhưng chúng ta đến từ phía lãnh địa của Tử tước Given, nên cũng đành chịu thôi.」

Dù muốn đi qua nơi nào có càng nhiều người càng tốt, nhưng chuyện này thì không thể khác được. Tình hình cũng không cho phép họ đi đường vòng một cách vô cớ, và việc phải khẩn trương cũng là một yếu tố ảnh hưởng.

Bây giờ, tất cả những gì họ có thể làm là nhanh chóng tiến về phía trước để không lãng phí những nỗ lực đã bỏ ra.

Tuy nhiên, một bóng đen đã phủ xuống con đường tưởng chừng như thuận lợi.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, và bầu trời nhìn qua kẽ lá đã được bao phủ bởi một màu đỏ rực.

Ngay lúc đó, từ phía xa bắt đầu vọng lại tiếng của nhiều chiếc móng ngựa.

Từ phía trước, phía sau, và cả hai bên, tiếng móng ngựa nhanh chóng tiếp cận Ren và Licia.

Chẳng mấy chốc, những kẻ gây ra tiếng động đó đã bao vây con ngựa mà Ren và Licia đang cưỡi.

「May quá, tìm được rồi.」

Người nói câu đó chính là vị kỵ sĩ đã từng đến làng của Ren với tư cách là phái viên của Tử tước Given.

Sau gần hai tuần chạy trốn, cuối cùng họ cũng gặp lại người quen.

Nếu chỉ nhìn vào con chữ, sẽ không có gì lạ khi nghĩ rằng họ nên vui mừng.

Thế nhưng, Ren và Licia lại cảnh giác đến cực độ. Ren vào tư thế sẵn sàng tuốt kiếm bất cứ lúc nào để bảo vệ Licia.

「Chúng tôi nhận được yêu cầu hợp tác từ Nam tước Claudel và đang trên đường tìm kiếm hai vị.」

「…Tìm chúng tôi?」

「Phải. Nào, trước hết chúng ta phải rời khỏi đây. Chúng tôi sẽ đưa hai vị đến một nơi an toàn.」

…Dù có nói thế nào đi nữa, lời lẽ đó cũng thật khó mà tin được.

Tuy nhiên, họ đã bị bao vây hoàn toàn.

Trước sau, trái phải, và không thể loại trừ khả năng có những kỵ sĩ khác đang ẩn nấp khắp nơi trong rừng mà họ không nhìn thấy.

Xem ra đối phương không có ý định để họ đi một cách yên ổn.

(Chiến đấu, hay là chuồn lẹ đây?)

Rõ ràng phương án sau tốt hơn nhiều, nhưng mình lại có một suy nghĩ khác.

Đó là mình muốn có bằng chứng cho thấy Tử tước Given đã ra lệnh tấn công làng của Ren.

Mình không muốn lãng phí cuộc gặp gỡ này.

「────Ren.」

Giọng của Licia chỉ đủ để một mình Ren nghe thấy.

Thấy cô quay lại nhìn sắc mặt mình, Ren nghĩ rằng cô cũng đang có cùng suy nghĩ.

「Đã đến nước này rồi, chúng ta có nên làm tới cùng không?」

「…Được không? Cậu cũng có thể gặp nguy hiểm đó.」

「Chuyện đó thì giờ còn nói làm gì. Tình hình đã thế này rồi, tớ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả. …Dù sao thì nói gì đi nữa chắc chắn cũng sẽ có một trận ẩu đả thôi.」

Nghe vậy, Licia vẫn nhìn thẳng vào mặt Ren và mỉm cười.

「Cậu có thể giao cho tớ được không?」

Cô nói bằng một giọng dõng dạc.

Trong lúc họ đang nói chuyện, những kỵ sĩ bao vây bắt đầu cau mày.

Họ đã bắt đầu có chút cảnh giác trước việc hai người đang thì thầm bàn bạc.

「Là ngươi đó.」

「Hửm, là tôi sao?」

Người trả lời là vị kỵ sĩ đã nhiều lần nói chuyện với Ren.

「Đúng vậy. Việc có để các ngươi đưa đến nơi an toàn hay không, sẽ được quyết định bởi câu trả lời của ngươi.」

Nói rồi, Licia lục lọi hành lý treo bên hông ngựa.

Cô lấy ra một ma cụ có hình dạng một chiếc vòng cổ từ trong hành lý, duỗi tay ra và giơ nó cho viên kỵ sĩ xem.

「Hãy xem đây. Ngươi có thấy quen mắt không?」

「…Tôi không có ạ.」

「Ara, ngươi vừa mới nhíu mày trong một khoảnh khắc đó.」

「Vì vậy tôi mới nói là tôi không biết. Rốt cuộc đó là thứ gì vậy ạ?」

Cô sẽ không nói những câu như "đừng có giả vờ ngây ngô".

Mục đích chỉ là để thu thập thông tin, nên cô sẽ tiến hành từng bước một.

「Thứ này ấy à, là ma cụ mà tôi đã cướp được từ bọn cướp đã bắt cóc tôi và cậu ấy.」

「…Ra là vậy sao.」

「Hừm… có vẻ ngươi không quan tâm lắm nhỉ.」

「Không có chuyện đó đâu ạ. Tôi rất muốn được giữ nó làm vật chứng.」

「Không được. Thứ này sau đó tôi sẽ nhờ Hiệp hội Thương nhân điều tra.」

「────Hả?」

Các kỵ sĩ của Tử tước Given đồng loạt chết lặng.

Ren, người đang lắng nghe câu chuyện phía sau Licia, thực ra cũng đang bối rối, nhưng anh vẫn im lặng lắng nghe.

「Lần trước khi đến Đế đô, tôi đã có dịp làm quen với Guild Trưởng nên tớ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.」

「V-vậy cô định làm gì?」

「Bởi vậy mới nói, tôi sẽ nhờ họ điều tra. Để tìm kiếm bất kỳ thông tin nào, chẳng hạn như thương nhân đã bán ma cụ này, hoặc người đã sở hữu nó trước đây.」

「…Không thể nào. Cô nghĩ có bao nhiêu ma cụ tồn tại trong Đế quốc Leomel chứ?」

「Đúng vậy nhỉ. Nhưng, đây chắc chắn là một món đồ đắt tiền. Khác với những ma cụ được lưu hành phổ biến, không lạ gì khi có người biết manh mối về nó đâu nhỉ?」

Đây là một lời nói phét.

Nhưng để bác bỏ nó như một câu chuyện tầm phào thì lời nói của Licia lại có sức thuyết phục mạnh mẽ.

Sự xáo động nhỏ giữa các kỵ sĩ bắt đầu lớn dần.

「Nếu biết được điều đó, sẽ rõ ràng liệu đây là ma cụ mà bọn cướp tự mình có được, hay là ma cụ được ai đó khác trao cho. Vạn nhất là trường hợp sau, thì dù quá trình thế nào đi nữa, kẻ trao nó cũng sẽ bị chất vấn về sự thật tại tòa phán xét nhỉ?」

「Cá────!」

「Bởi vì, kẻ trao nó cũng chẳng khác nào đã cố gắng hãm hại chúng tôi đúng không? Các ngươi không nghĩ vậy sao?」

Căng thẳng dâng trào.

Ren và Licia giấu đi sự căng thẳng đó dưới vẻ mặt trông có vẻ thản nhiên, nhưng các kỵ sĩ cuối cùng cũng đã mất đi sự bình tĩnh, họ nhìn trái nhìn phải và đưa mắt nhìn nhau.

「Thực sự có thể xác minh được sao?」

「Không thể đâu. Tử tước Given cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn ông ta đã cẩn thận rồi. Nếu có một vị đại quý tộc nào đó đứng về phía chúng ta, thì có lẽ… nhưng cứ yên tâm. Chỉ cần họ có một chút nghi ngờ thôi… thấy chưa.」

Ngay sau khi hai người thì thầm với nhau,

「Nếu vậy thì đây càng là một vật phẩm quan trọng. Xin hãy giao ma cụ đó cho chúng tôi.」

Vị kỵ sĩ đối diện nói với giọng điệu mạnh mẽ.

「Ngu ngốc. Ta không có nghĩa vụ phải giao nó cho các ngươi. Vốn dĩ đây là lãnh địa của gia tộc ta. Chuyện xảy ra ở làng của cậu ấy cũng thuộc thẩm quyền của gia tộc ta.」

「Nhưng mà!」

「Haizz… Đủ rồi. Ta không muốn được bảo vệ bởi những kỵ sĩ không biết điều, nên ta sẽ không nói thêm nữa. Nào Ren, chúng ta đi thôi.」

Nghe những lời nói xen lẫn tiếng thở dài của cô, Ren kéo dây cương.

Thấy vậy, các kỵ sĩ tỏ ra do dự.

「Hai vị cần có người hộ tống!」

「Không cần. Chỉ một chút nữa là đến thị trấn rồi, và ta không thể tin tưởng bất kỳ ai hộ tống ngoài cậu ấy.」

「Kh… nhưng…」

Họ vẫn cố gắng níu kéo, nhưng cuối cùng họ đã quyết định.

「Xin lỗi, nhưng hai vị phải đi cùng chúng tôi!」

Những con ngựa bắt đầu di chuyển.

Để không cho Ren và Licia trốn thoát.

「Ren. Tớ sẽ chịu trách nhiệm. Cứ cho ngựa chạy đi, nếu chúng cố gắng ngăn cản một cách vô lý thì hãy tuốt kiếm ra────!」

「Ừm, cứ giao cho tớ!」

Ren cũng thúc vào hông ngựa và phi nước đại.

Khi anh cố gắng lách qua ngay bên cạnh kỵ sĩ đang chắn đường, kỵ sĩ đó đã tuốt kiếm và chém ngang một nhát về phía Ren.

Nhưng, thanh kiếm của kỵ sĩ đã bị Ma Kiếm sắt chặn lại, lưỡi kiếm bị mẻ đi như thể bị khoét một miếng.

Lúc này, kỵ sĩ đã bị nhát kiếm đáp trả của Ren chém một vết trên mu bàn tay.

「Tên này…!」

Dù vậy, đối với kỵ sĩ vẫn dũng mãnh vươn tay ra, lần này đến lượt Licia ra tay.

Tia chớp chói lòa phát ra từ tay cô đã để lại một vết bỏng trắng xóa trên bàn tay của kỵ sĩ.

「Cảm ơn nhé, kỵ sĩ ngu ngốc.」

Trong khoảnh khắc hai con ngựa lướt qua nhau, Licia mỉm cười một cách vui vẻ và yêu kiều.

「Nhờ ngươi ra tay với ta, mà ta đã có thể lôi Tử tước Given ra tòa phán xét vì một tội danh khác rồi.」

「Tên khốn…! Đuổi theo! Đừng để chúng thoát!」

Viên kỵ sĩ gầm lên.

Điều đó chẳng khác nào đã thú nhận mối quan hệ giữa chủ nhân của ma cụ đó và Tử tước Given.

(Ngay từ lúc tin vào cái khả năng đó, bọn chúng đã thua rồi.)

Họ đã không thể tin hoàn toàn rằng những lời liên quan đến Hiệp hội Thương nhân mà Licia bóng gió chỉ là nói phét.

Ngay khoảnh khắc đó, ma cụ vốn chỉ có thể dùng để nói phét đã mang một ý nghĩa to lớn.

Chỉ vì đã suy nghĩ "biết đâu được", họ đã rơi vào tình thế buộc phải bắt giữ Ren và Licia bằng mọi giá.

Hơn nữa, có lẽ họ cũng đã mất bình tĩnh trước dáng vẻ đường hoàng của Licia.

Từng câu từng chữ của cô đã khiến họ nghĩ rằng────những lời cô nói có thể là sự thật.

「Không được giết chúng! Nhưng bằng mọi giá phải bắt được chúng!」

Các kỵ sĩ trán đẫm mồ hôi, tâm niệm bằng mọi giá phải bắt được hai người.

「Khốn… các ngươi đuổi theo hai đứa nó! Ta sẽ nhanh chóng đến Claudel và báo cáo cho Tử tước!」

Người quen của Ren đã rẽ sang một con đường khác giữa chừng.

Đối phương cũng đang rất liều mạng.

(Licia đã định làm thế này từ đầu sao?)

Thấy đối phương đã vào thế chân tường, Ren khẽ rên rỉ.

「Thế này là chúng ta đã xác nhận được rõ ràng mối quan hệ giữa Tử tước Given và Ma thú sư rồi nhỉ. Sau đó chỉ cần giải thích được tình huống Tử tước Given cũng có lỗi là đủ rồi. ────Vì ông ta đã ra tay với tớ, phải không?」

Bởi vì không thể có được bằng chứng để dồn ép Tử tước Given, cô đã lợi dụng tình hình từ trước đến nay để tạo ra một sai lầm khác.

「Nếu chúng ta không gặp bọn chúng thì cậu định làm thế nào?」

「Tớ đã chắc chắn là sẽ gặp. Vì Ma thú sư đã để chúng ta chạy thoát mà. Việc chúng lùng sục khắp nơi là điều đương nhiên.」

「Nghe cậu nói vậy, tớ cũng bắt đầu cảm thấy thế.」

Ren gật đầu, lúc này anh cho Ma Kiếm sắt biến mất và triệu hồi Ma Kiếm gỗ để sử dụng ma pháp tự nhiên.

Những rễ cây và dây leo được tạo ra từ ma pháp tự nhiên đã cản trở những kẻ truy đuổi, và khoảng cách giữa họ nhanh chóng được nới rộng. Tiếng gầm thét giận dữ cũng theo đó mà dần xa khỏi tai hai người.

◇ ◇ ◇ ◇

Những khoảnh khắc không kịp thở cứ thế tiếp diễn.

Thỉnh thoảng, họ phải lẩn tránh những kẻ truy đuổi, rồi lại né tránh những kỵ sĩ mới phục kích ở phía trước trên đường đến Claudel. Khi Ren ngẩng đầu nhìn lên trời, trời đã tối đen như mực.

Có lẽ vì đã chạy trốn suốt nhiều giờ liền, cả thể chất lẫn tinh thần đều đang dần mệt mỏi.

Con ngựa cũng đã mỏi mệt, bước chân nặng nề. Dù vậy, nếu họ dừng lại, chắc chắn sẽ bị bao vây ngay lập tức.

Họ chỉ có thể cầm cự được là nhờ thỉnh thoảng có những khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi.

(Cố gắng thêm một chút nữa thôi, cùng nhau cố gắng nhé.)

Khi anh nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, con ngựa hí lên một tiếng ngắn.

Nó vốn là con ngựa kéo xe của Ma thú sư, nhưng có lẽ một mối liên kết đồng đội đã nảy sinh tự lúc nào.

「…Nếu đến đường cùng, cậu cứ bỏ tớ lại mà đi.」

「Cậu đang nói chuyện ngớ ngẩn gì vậy.」

「Ng-ngớ ngẩn là sao!」

「Từ đầu đến cuối đều ngớ ngẩn cả. Đừng nói những điều kỳ lạ nữa, hãy nghĩ về con đường trốn thoát từ đây đi!」

Tuy là kính ngữ, nhưng điều đó thì có sao chứ.

Giọng của Ren thiếu đi sự bình tĩnh thường ngày, đầy vẻ liều mạng.

Do giọng điệu mạnh mẽ không cho phép phản đối, Licia đã ngoan ngoãn nghe theo.

「Cứ đi thẳng thôi! Đừng dừng lại, cứ chạy đi!」

「Ừ! Ngoài ra không còn lối thoát nào khác!」

Sau đó, họ tiếp tục thúc ngựa chạy hết sức. Con ngựa họ cưỡi đã thở hổn hển từ lâu, nhưng đôi chân nó vẫn giữ được sức mạnh không hề suy giảm.

「Con ngựa này, tuyệt vời quá phải không!?」

「Tớ nghĩ có lẽ nó mang trong mình dòng máu của ma vật!」

「Ra là vậy, thảo nào!」

Họ thúc ngựa chạy một cách liều mạng.

Thêm một giờ, rồi một giờ nữa trôi qua.

────Và rồi.

「Licia! Kia có phải là dãy đồi đó không!」

Ra khỏi khu rừng, một dãy đồi rộng lớn hiện ra trước mắt.

Nhờ bầu trời không một gợn mây, dù chỉ có ánh sao, tầm nhìn ở đây cũng tốt hơn nhiều so với trong rừng.

「Ừm! Cứ thế này vượt qua dãy đồi là sắp đến nơi có người ở rồi đó!」

Đó là một giọng nói mang niềm vui sau một thời gian dài.

Ren nghe giọng của Licia cũng khẽ giãn cơ mặt.

(Tốt quá rồi…)

Nhờ sự cố gắng của con ngựa mà mọi chuyện đều thuận lợi.

Có lẽ, họ đã ra khỏi khu rừng sớm hơn gần nửa ngày so với dự kiến.

Thảo nào các kỵ sĩ của Tử tước Given không thể đuổi kịp.

Ước gì cứ thế này cho đến cuối cùng.

Ngay khi Ren ước ao như vậy, anh nhíu mày.

(Lại đến vào lúc này──── Ngươi!)

…Ở phía trước trên con đường tiến vào dãy đồi, bóng dáng của gã đã hiện ra.

Gã đang ngồi trên một tảng đá lớn ở đó, chống cằm và nhìn về phía này.

「Ta đã nghĩ rằng các ngươi chắc chắn sẽ đi qua đây.」

Giọng của Ma thú sư át đi tiếng xào xạc cô tịch của hoa cỏ.

Ma thú sư phát ra giọng nói đó đứng dậy trên tảng đá, dang rộng hai tay như đôi cánh. Tay áo choàng của hắn bay phấp phới, để lộ những hoa văn phức tạp được khắc trên cả hai cánh tay.

Ma thú sư ngước nhìn bầu trời đêm, khóe miệng lấp ló dưới mũ trùm đầu nở một nụ cười.

「Xin lỗi, nhưng đây là giao kèo.」

Mặt đất phủ đầy hoa cỏ bao trùm cả dãy đồi rung chuyển.

Mặt đất ở khắp nơi bắt đầu nhô lên, và từ dưới lòng đất vang lên những tiếng kêu chói tai.

「Dù sao thì các ngươi cũng sẽ không từ bỏ đâu nhỉ? Nếu vậy thì phải dùng vũ lực. Nếu vẫn không được, thì chỉ còn cách giết thôi.」

Khi Ma thú sư nói vậy, hai xoáy đen xuất hiện sau lưng hắn, và từ đó, những con Mana Eater thò tay ra và trườn ra ngoài. Khi những con Mana Eater đó gầm lên một tiếng hung dữ, đồng thời từ mặt đất xung quanh Ren và Licia, ma vật xuất hiện.

Chúng là những ma vật đa dạng, có con giống côn trùng, có con lại gợi nhớ đến chuột.

(Cao nhất cũng chỉ hạng E.)

Toàn là những ma vật quen thuộc nên mình có thể hiểu được phần nào, nhưng số lượng thì quá nhiều.

Chưa đến một trăm, nhưng con số gần như thế đang bao vây Ren và Licia.

Ngay lúc đó, từ khu rừng phía sau có tiếng nói vọng tới.

「Ở kia rồi!」

Là các kỵ sĩ của Tử tước Given.

Tuy nhiên, giọng nói của họ chẳng mấy chốc đã biến thành tiếng la hét.

「Hả…? N-này!? Tại sao chúng lại tấn công bọn ta!?」

「Dừng lại! Chờ đã! Chúng ta là đồng minh──── Gáaaaaaaaa!?」

Những người đuổi theo Ren và Licia trong nháy mắt đã bị ma vật bao vây, và bị tấn công cùng với cả những con ngựa mà họ đang cưỡi.

Trông như thể họ bị một đám mây đen kịt bao trùm. Mỗi khi tiếng ‘rắc’, ‘rắc’ của thứ gì đó cứng bị nghiền nát vang vọng khắp sườn đồi xen lẫn tiếng la hét, bàn tay Ren đang nắm dây cương lại siết chặt hơn.

「Bị tấn công bất ngờ thế này thì lệnh cũng không kịp truyền đi đâu… nhưng mà, cũng chẳng sao. Bọn chúng có ở đây cũng chẳng thành chiến lực. Trở thành mồi còn có ích hơn nhiều.」

Trong những lời nói tàn nhẫn của Ma thú sư không hề có chút tình đồng đội nào.

Ren, với những tiếng la hét sau lưng, nhíu mày và không rời mắt khỏi Ma thú sư.

「…Ren. Cho tớ mượn kiếm được không?」

Licia cũng tràn đầy căng thẳng, trao đổi những lời chuẩn bị cho trận chiến.

「Xin lỗi. Cái này────」

「Không không. Không phải thanh kiếm kỳ lạ của cậu, mà là con dao găm cậu dùng để nhóm lửa là được rồi.」

「Tớ hiểu rồi. Nếu vậy thì.」

Ren đưa cho Licia con dao găm nhận được từ Weiss. Cùng lúc đó, những ma vật xung quanh đạp đất và nhảy lên.

Thấy vậy, Ren kéo dây cương, vung Ma Kiếm gỗ trong khi né tránh các đòn tấn công.

『Gyá!』

Anh đập mạnh vào giữa trán của con đầu tiên đang lao tới từ phía trước,

『Gugii!?』

Đối với một con ma vật khác nhảy tới từ bên cạnh, Licia đã nhẹ nhàng cắt đứt gáy nó bằng dao găm.

Dù đã dễ dàng hạ gục hai con, số ma vật còn lại vẫn không đếm xuể.

Tuy nhiên, Ren vừa thúc ngựa chạy vừa tiêu diệt vô số ma vật. Anh tạo ra chướng ngại vật bằng Ma Kiếm gỗ, cố gắng tạo lợi thế cho cuộc chiến trên đồi.

「Hừm. Quả nhiên, với đám ma vật cỡ này, dù có hợp sức lại cũng──── à?」

Ma thú sư tiếp tục quan sát từ trên cao và buông một tiếng thở dài.

(Không sao. Vẫn chiến đấu được.)

Ma vật lần lượt ngã xuống.

Trên con đường mà Ren và Licia đã đi qua, không có ngoại lệ nào, chỉ có những ma vật đã chết nằm la liệt.

「Ren!」

Bỗng nhiên, Licia hét lên.

Ren thu vào tầm mắt vô số ma vật đang lao tới từ phía trước.

Anh vung Ma Kiếm gỗ, tạo ra những rễ cây to và gân guốc trên mặt đất trước mặt. Bằng cách này, anh đã chặn được các đòn tấn công của ma vật và tiếp tục tạo ra tình huống có lợi cho mình.

「Lưỡi kiếm ngắn nên khó chiến đấu thật, nhưng cũng xoay xở được nhỉ!」

Licia thể hiện tài năng của mình. Sau mùa đông, kỹ năng của cô đã tiến bộ vượt bậc, trông cô thật đáng tin cậy.

「Cậu lại mạnh lên rồi!」

「Đúng thế! Vì tớ muốn thắng cậu mà!」

(A──── hình như lần trước vì bị bệnh nên không thể đấu được thì phải.)

Cô ấy đang không ở trong tình trạng tốt nhất.

Thanh kiếm cũng ngắn hơn bình thường──── nhưng, điều đó hoàn toàn không quan trọng.

Thánh nữ Licia Claudel vừa mạnh mẽ lại vừa xinh đẹp. Kiếm kỹ của cô cũng đẹp và uyển chuyển không kém gì dung mạo thanh tú. Phải nói là mãn nhãn, Ren, người được cô giao phó sau lưng, đã phải ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.

「Cậu cũng thế, chẳng phải cậu cũng lại mạnh lên rồi sao! Tại sao chứ! Tớ cũng đã, đã cố gắng rất nhiều mà!」

「D-dù cậu có nói vậy thì…!」

Trong khi tiêu diệt đám ma vật đang lan tràn, hai người lại tỏ ra bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

Dù biết đây không phải là lúc để nói chuyện, nhưng ngược lại, để giữ cho nhau bình tĩnh, họ đã không hề ngậm miệng lại.

「Nhớ đấy? Sau này nhất định phải đấu với tớ một trận đó!」

「…Ừ. Rất sẵn lòng.」

Đó là một câu trả lời chứa đựng nhiều tâm tư.

Mình nhất định phải đưa cô ấy đến nơi an toàn. Không được phép thua trong trận chiến này. Cha và mẹ có ổn không.

Trong lúc vô số suy nghĩ đan xen, Ren thầm nghĩ khi nhìn vào bóng lưng của Licia.

…Chỉ cần có cậu ấy, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Trong lúc chiến đấu, anh đã được cô tiếp thêm dũng khí tự lúc nào không hay.

Điều này cũng đúng với cô,

…Chỉ cần có cậu ấy, mình sẽ không thua.

Giống như Ren, trái tim cô cũng được nâng đỡ.

Tất nhiên, từ trước khi đến đây, cô đã tin tưởng và được Ren tiếp thêm dũng khí.

Bây giờ, cảm xúc đó đã lớn dần và đang làm rung động trái tim cô một cách mãnh liệt trong trận chiến.

「Nếu vậy thì, hay là khi đến Claudel, cậu cứ sống luôn trong dinh thự của tớ đi?」

「L-lại đột ngột quá! Có chuyện gì vậy!?」

「Bởi vì như vậy chúng ta có thể đấu với nhau mỗi ngày, và cả những lúc tớ bị Weiss hay cha mắng, tớ nghĩ cậu sẽ đối xử dịu dàng với tớ──── nhỉ!」

Vừa nói chuyện vừa vung dao găm, cô đã chiến đấu rất ngoan cường.

Xung quanh, xác của vô số ma vật đã nằm la liệt.

Nhưng bất chợt, cô thở dài một cách bất đắc dĩ trước một luồng khí tức từ phía trước.

「…Cái kia, nhờ cậu được không?」

Ma vật xuất hiện là một con sâu khổng lồ (worm), có chiều dài gấp vài lần con ngựa mà họ đang cưỡi. Nó chui lên từ lòng đất, mở cái miệng giống như chiếc kéo ra hai bên và lao tới tấn công.

「Ừm. Cứ giao cho tớ.」

Tuy nhiên, Ren không hề nao núng, anh cho Ma Kiếm gỗ biến mất và triệu hồi Ma Kiếm sắt.

Anh nắm chặt nó bằng bàn tay không cầm dây cương, không chút do dự thúc ngựa lao thẳng về phía con sâu.

Tia kiếm lóe lên khi họ lướt qua nhau, áp lực gió từ một cú vung của anh đã lan đến tận chỗ Ma thú sư ở phía xa.

「Cái… Không thể nào…!」

Giống như Ma thú sư đang kinh ngạc, Licia cũng nín thở.

Trước sức mạnh áp đảo của Ren, một sức mạnh mà anh chưa từng thể hiện trong các trận đấu tập.

「…Này,」

Con sâu ngã xuống đất, tạo ra một cơn địa chấn nhỏ.

Thể dịch trào ra từ cơ thể bị chẻ đôi theo chiều dọc đã làm ô uế mặt đất, tỏa ra một mùi hôi thối đặc trưng.

「So với tớ, cậu mạnh hơn nhiều rồi còn gì.」

「T-tớ rất vinh dự khi được khen ngợi.」

「…Về đến nơi nhất định phải đấu với tớ một trận đấy. Được chứ?」

Cười gượng, Ren trả lời ngay lập tức,「Tớ hiểu rồi.」

────Tuy nhiên, ngay lúc đó,

『Kiii』

『Kii────!』

Những con Mana Eater kêu lên như thể đang hối thúc Ma thú sư.

「Haha,」 Ma thú sư cười như vậy và nhẹ nhàng vuốt ve hai con thú.

「Sắp đến lúc rồi.」

Giọng của Ma thú sư vang vọng khắp sườn đồi rộng lớn.

Lý do chúng bắt đầu hành động vào lúc này, đã quá rõ ràng.

Chúng chờ đợi cho đến khi cả hai Ren và Licia kiệt sức, rồi sẽ dùng những con Mana Eater để quyết định trận đấu. Đó chính là mục đích.

…Tuy nhiên, Ren và Licia không hề tỏ ra tuyệt vọng.

Trong đôi mắt của cả hai phản chiếu hình ảnh Ma thú sư đang bắt đầu hành động vẫn còn ngọn lửa dũng khí.

「Hãy nói thật cho tớ biết. Cậu nghĩ rằng cứ thế này có thể thắng được không?」

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi lũ ma vật đang áp sát, Licia hỏi.

「Tớ sẽ cố gắng hết sức.」

「…Không phải thế, cậu không cần phải giấu giếm đâu. Thật sự thì thế nào? Tùy vào câu trả lời của cậu mà cách chiến đấu của tớ cũng sẽ thay đổi!」

「Cách chiến đấu…?」

「Đừng nói nhiều nữa! Thắng được không? Hay không thắng được?」

Ren cũng không muốn lãng phí thời gian, nên anh đã thành thật nói ra sự thật.

「Thành thật mà nói, nếu hai con đó tấn công, chiến thắng sẽ gần như xa vời.」

Nhắc lại một lần nữa, Mana Eater tương đương với hạng D.

Thế nhưng, khi nghe câu trả lời, Licia không hề tuyệt vọng.

Dù đang đối mặt với nguy cơ mất mạng, cô chỉ lẩm bẩm,「Nghe được điều đó là tốt rồi.」

「Cậu có nhớ không? Tớ, nói là một, nhưng thực ra là một Thánh nữ đó.」

「Tất nhiên rồi. Hơn nữa, không phải là 'một', mà là một Thánh nữ chính hiệu.」

「Nhớ là được rồi. Vậy thì, tớ bắt đầu đây.」

Ngay sau đó, từ tay cô xuất hiện nhiều quả cầu ánh sáng nhỏ.

Những quả cầu ánh sáng đó hòa vào cơ thể Ren, mang lại sự thay đổi cho cơ thể anh.

「…Tốt quá. Lần đầu tiên dùng cho người khác, nhưng có vẻ như đã thành công.」

Đây chắc chắn là sức mạnh mà Ren đã nhớ lại khi lần đầu gặp Licia────

「Thánh ma pháp sao?」

Licia khẽ gật đầu.

(────Tuyệt vời đến thế này sao.)

Sức mạnh cường hóa (buff) từ Thánh ma pháp làm cho các chỉ số tăng lên một cách đáng kinh ngạc.

Cơ thể nhẹ nhàng hơn cả những ngày có thể trạng tốt nhất. Cứ như là một đẳng cấp khác vậy. Sức mạnh trào dâng khắp cơ thể không có điểm dừng.

Tất cả những điều này khiến Ren chìm đắm trong một cảm giác toàn năng chưa từng có.

「Săn chúng đi. Hôm nay có thể chiến đấu mà không cần nương tay đâu.」

Ma thú sư bắt đầu ra tay để kết liễu Ren và những người khác.

Những con Mana Eater phản ứng với giọng nói của chủ nhân và kêu lên.

『Kí! Kiki!』

『Kikii!』

Hai con ma vật cùng cấp bậc với Thief-Wolff đó.

Những con Mana Eater đó dang rộng đôi cánh và bay vút lên bầu trời đêm.

Nhưng đối với Ren, chuyển động của những con Mana Eater đang bay lượn áp sát lại trông thật chậm chạp.

(Nếu thế này thì────!)

Có thể chiến đấu. Không, có thể chiến thắng.

Sức mạnh đủ để tin chắc vào điều đó, giờ đây đang tồn tại trong Ren.

「Xin lỗi. Tớ tập trung vào Thánh ma pháp được không?」

「Vâng. Tớ nhất định sẽ đánh bại chúng!」

Lúc này, Ren đã không nhận ra.

Anh không nhận ra rằng cơ thể Licia đang sốt cao, rằng cô đang đổ mồ hôi giống như ngày hôm trước khi cô bị ốm. Và cả giọng nói của cô cũng có phần yếu đi.

Vì quá tập trung vào Ma thú sư, anh đã không thể kiểm tra những điều mà bình thường anh vẫn làm được.

『Grururu!』

Một con ma vật có hình dạng dã thú nhảy tới từ bên cạnh.

Nhưng, tất cả chúng đều bị Ma Kiếm sắt trong tay Ren chém làm đôi một cách dễ dàng.

Cảnh tượng đó trông không khác gì trước đây, nhưng Ren, người đang vung Ma Kiếm sắt, lại cảm nhận được một sự khác biệt rõ ràng.

Không chỉ là sức mạnh cơ bắp, mà cả độ sắc bén của chính Ma Kiếm sắt cũng khác biệt một trời một vực.

Bây giờ, anh có tự tin rằng mình có thể cắt đứt mọi thứ.

「…Vô lý. Tại sao lại có sức mạnh đến thế.」

Ma thú sư kinh ngạc.

Hình ảnh Ren chiến đấu trên lưng ngựa, trông như một sự tồn tại khổng lồ không thể chứa đựng trong cơ thể nhỏ bé đó.

Phong thái chiến đấu đó không phải của một thiếu niên.

Trong khi áp đảo tất cả ma vật đang lao tới và tiến lại gần đây, chân của Ma thú sư đã vô thức lùi lại.

『Kii────!』

Dù vậy, hắn vẫn tự tin vào sức mạnh của Mana Eater.

Con Mana Eater lao xuống với tốc độ của một loài chim săn mồi đang nhắm vào con mồi, tiếp cận trên đầu Ren trong khi vẫn duy trì tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Con Mana Eater há to miệng và gầm lên.

Một đòn tấn công với tốc độ và thời điểm hoàn hảo, chắc chắn không thể phản ứng kịp.

Tuy nhiên,

「Biến đi.」

Ren lạnh lùng lẩm bẩm, và vung Ma Kiếm sắt lên trên đầu.

Trong đêm tối khó nhìn, nhưng màng cánh của Mana Eater đã bị xé toạc, và dịch cơ thể màu đen tuyền bay lượn.

Con Mana Eater xoay vòng một cách bất thường trên không, và cuối cùng rơi xuống mặt đất của sườn đồi.

Mặt khác, tốc độ của con ngựa mà Ren đang cưỡi không hề thay đổi chút nào, nó lao thẳng về phía Ma thú sư. Từ phía sau, con Mana Eater đã rơi xuống đang cố gắng bò tới, nhưng anh không hề để tâm.

「Kh… Đốt cháy nó! Thiêu rụi nó đi!」

Nghe thấy giọng của chủ nhân, con Mana Eater còn lại phun ra một ngọn lửa dữ dội.

Ngọn gió đêm trong thoáng chốc biến thành một luồng khí nóng, từ trên cao đổ xuống Ren, nhưng Ren không dừng lại.

(Chạy qua đi…!)

Để thoát khỏi luồng khí nóng, chỉ còn cách đến gần Ma thú sư.

Sức mạnh dồn vào tay đang nắm dây cương.

Nhưng không kịp. Luồng khí nóng quá nhanh.

Ngay lúc anh sắp từ bỏ, Licia giơ một tay lên trời, và một tấm màn ánh sáng trắng bao phủ phía trên đầu con ngựa.

「Chạy đi… Tớ sẽ bảo vệ cậu…!」

Ngọn lửa dữ dội đến gần như cùng lúc đã bị nó chặn lại, nhưng tấm màn chẳng mấy chốc đã xuất hiện những vết nứt.

「Kh…!」

Ngay sau đó, cơ thể Licia rung lên dữ dội.

Chẳng mấy chốc, tấm màn vỡ tan như lớp băng mỏng bao phủ vũng nước mùa đông.

Ngọn lửa dữ dội… đã tắt ngấm ngay sát nút.

「Không thể nào!?」

Ma thú sư lại một lần nữa kinh ngạc.

Trên không, con Mana Eater đang khó nhọc thở dốc.

「Licia! Cảm ơn cậu rấ────」

Lúc này Ren cuối cùng cũng nhận ra.

Anh cuối cùng cũng nhận ra tất cả những biến đổi bất thường trên cơ thể Licia.

(Lẽ nào.)

Cô đã sử dụng quá nhiều ma lực. Hơn nữa, trong tình trạng không khỏe.

「Licia…!」

「Không sao…! Cậu đừng bận tâm…!」

Cô cố gắng mỉm cười một cách dũng cảm, nhưng việc tiếp tục tiêu hao ma lực là rất nguy hiểm.

Thế nhưng, chính Licia lại không có ý định dừng lại. Bởi vì nếu không tiếp tục sử dụng Thánh ma pháp, cả hai đều sẽ chết.

「Ra vậy… Sức mạnh của Thánh nữ, Thánh ma pháp sao! Sự thay đổi của Ren Ashton cũng là do nó à! Nếu vậy thì ta đã hiểu! Kuhaha… Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy!」

Tảng đá nơi Ma thú sư đang chờ đã ở gần.

Ren siết chặt Ma Kiếm sắt và nheo mắt.

「Cứ ngạc nhiên cho thỏa thích đi! Tớ sẽ kết thúc chuyện này!」

Chẳng mấy chốc, con ngựa đạp đất và nhảy lên.

Ren, người đã lên được đỉnh tảng đá, vung Ma Kiếm sắt lên, và rồi────.

「Kết thúc rồi──── Ma thú sư!」

Ma Kiếm sắt chém một đường từ cổ Ma thú sư xuống ngực, rồi đến bụng.

Nhưng, vết chém quá nông.

Máu tươi đỏ thẫm bay lên, nhưng Ma thú sư đã lùi lại nửa bước ngay trước khi thịt bị cắt đứt.

────Không, ngay trước khoảnh khắc đó, cơ thể Ren đã lùi lại một chút.

(Vừa rồi là…!?)

Mình đã nghĩ là do Mana Eater kéo cơ thể, nhưng không phải vậy.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, con ngựa mà Ren đang cưỡi đã chạy xuống khỏi tảng đá. Dường như nó đã không thể triệt tiêu hết quán tính sinh ra khi leo lên tảng đá.

「Hà… hà…」

Tình trạng của Licia ngày càng xấu đi.

Ren, người đang đỡ cô ở phía sau, mím chặt môi, cảm thấy tự trách vì đã không thể kết liễu được Ma thú sư, và xin lỗi Licia,「Tớ xin lỗi.」

「Không… không phải lỗi của cậu đâu…」

Câu trả lời dũng cảm đó càng khiến trái tim anh đau nhói hơn.

「Thật là, nguy hiểm thật đấy.」

Lúc đó, Ren ngước nhìn Ma thú sư và sững sờ. Anh cũng nhận ra sợi dây leo có lẽ đã kéo lưng mình vẫn còn trên lưng, và anh nhíu mày.

「…Ngươi.」

「Kufufu… Đừng bắt ta phải gắng sức quá được không? Phong ấn của ta vẫn chưa được giải trừ. Việc sử dụng ma pháp tự nhiên mà không có trượng là một gánh nặng lớn. Ta đã suýt ngất đi đấy.」

Vì vậy, trong cuộc chạy trốn lần trước, hắn đã không gắng sức, mà chọn quyết đấu ở đây.

(Là do lúc đó mình đã phá vỡ cây trượng của hắn sao?)

Chiếc áo choàng mà Ma thú sư đó mặc đã bị Ma Kiếm sắt xé toạc, để lộ khuôn mặt ẩn giấu bên trong.

Gã có mái tóc vàng dài gợi nhớ đến vàng ròng đang bay trong gió, và một nụ cười nở trên khuôn mặt thanh tú.

Ren có nhớ khuôn mặt đó.

Dù là lần đầu gặp mặt, Ren thậm chí còn biết cả tên của gã.

「…Là vì ngươi nhỉ. Không chỉ là một Ma thú sư bình thường, mà còn có thể sử dụng cả ma pháp tự nhiên là vì thế.」

「Hô, nói cứ như ngươi biết ta vậy.」

Đúng vậy. Ren biết về gã.

Nhưng, có ý nghĩa gì khi phải nói ra điều đó không?

Không có lợi ích gì khi khoe khoang kiến thức rằng mình biết đối phương, nhưng hiện tại cũng không có bất lợi gì.

Vì vậy, ít nhất là để trả đũa, anh nói một cách ngạo nghễ để khiến gã dao động.

「────Yelkuku. Tại sao ngươi lại ở đây.」

Khi anh nói với giọng đầy tự tin, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ trên tảng đá.

「Tại sao, ngươi lại biết tên của ta.」

「…Chà, tại sao nhỉ.」

Khi anh nói một cách úp mở, trên má Yelkuku ngoài sự kinh ngạc còn hiện lên vẻ cáu kỉnh.

────Ma thú sư, hay còn gọi là Yelkuku.

Hắn là một tinh linh (elf) mà trái tim đã bị lấp đầy bởi sự tàn ác từ khi sinh ra, và có quá khứ đã ra tay với nhiều đồng tộc của mình. Bình thường sẽ bị xử tử, nhưng vì tinh linh ở thế giới này không có văn hóa xử tử, nên hắn đã bị phong ấn phần lớn sức mạnh và bị trục xuất.

Trong Truyền thuyết Thất Anh Hùng, Yelkuku đó đã nhắm đến trí tuệ của một nhân vật nào đó để giải trừ phong ấn.

Đó là hiệu trưởng của Học viện Sĩ quan Đế quốc, người được ca ngợi là pháp sư vĩ đại nhất thế giới.

Tuy nhiên, Yelkuku không thể thắng được nhân vật đó. Vì vậy, hắn đã nhắm vào các học sinh, và tấn công các nhân vật chính đã rời trường trong một buổi học ngoại khóa. Hắn đã phát động một trận chiến, với ý định bắt các nhân vật chính làm con tin.

Hơn nữa, không cần phải nói, Yelkuku không phải là người Leomel.

Những người sinh ra ở Leomel, dù là chủng tộc nào, cũng sẽ bị trừng phạt theo luật pháp trong nước, nhưng trong trường hợp của Yelkuku, hắn vốn dĩ sinh ra ở một lục địa khác. Hắn chỉ đơn giản là che giấu thân phận để hoạt động mà thôi.

(Người ngạc nhiên là mình đây.)

Sau khi tái sinh, Ren đã nhiều lần suy nghĩ về Yelkuku.

Lần đầu tiên là khi biết rằng Ma Kiếm gỗ có hiệu ứng ma pháp tự nhiên (nhỏ), và lần tiếp theo, chắc là khi chiến đấu với Thief-Wolff.

Cả hai lần đều là để tham khảo cách chiến đấu của Yelkuku.

Việc con trùm (boss) mà mình đã tham khảo cách chiến đấu lại xuất hiện như thế này, quả thực là một duyên phận kỳ lạ.

「Thao túng Thief-Wolff chẳng phải là một thất bại sao? Nó đã bị ta và cha ta đánh bại, cuối cùng lại làm giàu cho lãnh địa Claudel.」

「…Việc ta kích hoạt ma vật xung quanh ngôi làng đó là sự thật, nhưng sự tồn tại của con ma vật đó là ngẫu nhiên.」

Tuy nhiên, thả ra một con ma vật có giá trị cũng là một trò vui, Yelkuku chế nhạo.

(Đúng là, nếu biết có Thief-Wolff ở đó, hắn ta đã đổi nó lấy tiền rồi. …Nhưng, thảo nào hồi đó, cả con lợn rừng nhỏ cũng có biểu hiện khác thường.)

Yelkuku đã làm như vậy, xúi giục ma vật cả trước khi Ren ra đời. Hắn đã tác động đến những ma vật hạng D mà hắn có thể điều khiển bằng sức mạnh của mình, hoặc khiến chúng trở nên hung bạo.

(Và, tại sao hắn lại ở dưới trướng của Tử tước Given…)

Trong khi suy nghĩ trong lòng, Ren hướng kiếm về phía Mana Eater đang bò trên đất lại gần.

『Gii────Gyaaa!』

Mana Eater có lẽ đang cảnh giác với Ma Kiếm sắt, nên khác với lúc nãy, nó giữ khoảng cách. Nó chỉ gầm lên và vung vẩy cánh tay, nhưng với một ma vật tương đương hạng D, vẫn không thể lơ là.

「Chà, sao cũng được! Không cần phải nương tay! Thiêu chết nó đi!」

Con còn lại lại mở miệng và phun ra lửa địa ngục.

Nhưng, không có được sức mạnh như lúc nãy.

Có lẽ vì đã kiệt sức, lần này Ren có đủ thời gian để chạy thoát bằng ngựa.

「Kh… Ngươi đang làm gì vậy!」

Yelkuku cáu kỉnh vung tay thật mạnh.

Nhìn vào hoa văn được khắc trên cánh tay đó, Ren lẩm bẩm,「À.」

「Ngươi, đã giao dịch với Tử tước Given đúng không!」

「…!?」

「Ngươi muốn thông tin về người có thể giải phong ấn đúng không!? Bởi vì việc giải phong ấn của tinh linh được khắc trên cả hai cánh tay của ngươi không phải là chuyện đơn giản!」

Yelkuku trợn tròn mắt trước những lời nói đầy tự tin.

「Tại sao ngươi lại biết cả chuyện đó!」

「Ai biết! Nhưng, ta còn biết nhiều hơn nữa! Cả việc ngươi đang đi khắp lục địa này để tìm cách giải phong ấn! Và cả việc ngươi đã trở thành một nhà thám hiểm vì mục đích đó!」

Hoa văn được khắc trên cả hai cánh tay của Yelkuku không phải là hình xăm, mà là một phong ấn mạnh mẽ.

Đó là thứ có thể cướp đi ma lực và làm giảm đáng kể các chỉ số.

Việc khó khăn khi sử dụng hai kỹ năng cùng lúc mà không có sự hỗ trợ của trượng cũng là do nó.

(Dù vậy, việc cần làm vẫn không thay đổi.)

Ren vừa đáp trả vừa chỉnh lại thế cầm của Ma Kiếm sắt.

「Kh… Hà… a… Hà…」

Giọng nói đau đớn của Licia.

Phải kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt, dù chỉ là một giây.

Ren cầm ngang Ma Kiếm sắt, và thúc ngựa về phía tảng đá.

Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu──── và tung ra những nhát chém chồng chéo lên nhau. Tảng đá nhanh chóng bị khắc sâu, và nền đất dưới chân Yelkuku đang đứng trên đỉnh bắt đầu sụp đổ.

「Tên khốn! Thứ Thánh ma pháp đáng nguyền rủa!」

Tảng đá sụp đổ biến thành những tảng đá nhỏ, và Yelkuku rơi xuống giữa chúng.

Con ngựa cũng đã gần đến giới hạn.

Cố gắng thêm một lần cuối cùng, với lời nguyện cầu đó, Ren kéo dây cương và lao mình vào giữa những tảng đá đang rơi.

Trong khi chém đứt những tảng đá cản đường bằng Ma Kiếm sắt, cuối cùng anh đã,

「Ta sẽ kết thúc chuyện này!」

Anh vào thế đâm bằng Ma Kiếm sắt, và chĩa mũi kiếm thẳng vào yết hầu của Yelkuku.

Yelkuku có vẻ cũng đã kiệt sức, không có dấu hiệu sử dụng ma pháp tự nhiên như lúc nãy.

「Kh… Bảo vệ ta!」

Yelkuku ra lệnh cho con Mana Eater có màng cánh còn nguyên vẹn, con đã phun lửa địa ngục.

Ngay sau đó, con Mana Eater đó xuất hiện giữa Ren và Yelkuku, cố gắng ngăn cản chủ nhân của nó nhận một đòn chí mạng.

『Giiiiii!』

Mana Eater chen vào giữa hai người, và bị Ma Kiếm sắt xuyên qua thay cho chủ nhân của nó.

Nhưng, nó không chết một cách vô ích.

Trong giây phút cuối cùng, nó đã húc vào con ngựa mà Ren đang cưỡi và hất văng nó đi.

Lúc đó, Licia đang ngồi trên ngựa đã bị hất tung lên không trung.

「Tên khốn…! Kịp đi…!」

Ren cũng rời khỏi con ngựa trên không, và ôm lấy cơ thể Licia trong khi bị hất văng đi.

Hai người bị hất văng đi và ngã xuống đất.

May mắn thay, xác của những con ma vật đang lan tràn xung quanh đã trở thành một tấm đệm, và không có va chạm lớn.

Con ngựa nằm cách đó một chút, dù đang lo lắng cho chân mình nhưng không bị thương nặng.

Có lẽ vì là con ngựa mang dòng máu ma vật, nên cơ thể nó cũng rất khỏe mạnh.

「Gừ… Licia! Cậu có sao không!?」

「…」

Cô vẫn còn thở. Nhưng, cô đã ngất đi.

(Thánh ma pháp cũng đã biến mất… đã đến giới hạn rồi.)

Trái tim Ren xáo động.

Một con Mana Eater đang nằm trên mặt đất, nhưng nếu Yelkuku còn đủ sức để triệu hồi một con Mana Eater mới thì sao──── sự lo lắng dâng lên trước sự thay đổi của tình hình chiến trận.

Nhưng, ngay sau đó anh đã nhìn thấy ánh sáng hy vọng.

Ngay cạnh con Mana Eater đang nằm, Yelkuku đang quỳ gối.

「Đã trúng… sao.」

Vì ở xa nên Ren không nhìn rõ, nhưng vai của gã đã bị xuyên thủng sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.

Cú đâm toàn lực bằng Ma Kiếm sắt, Mana Eater đã không thể chặn đứng hoàn toàn.

「Kh… fufu…」

Yelkuku, dù máu chảy đầm đìa từ vai, vẫn cười.

「Kuhaha, haha… hahahahaha! Máu nhiều quá! Tất cả đều là máu chảy ra từ cơ thể ta sao!?」

Nghe thấy tiếng hét xen lẫn tiếng cười, con Mana Eater đang bò trên đất đã đến gần Yelkuku.

Nhận ra rằng chủ nhân của nó sắp chết, nó nhìn Ren và đe dọa.

Nhưng, điều đáng sợ hơn cả là dáng vẻ của Yelkuku.

Với đôi mắt đỏ ngầu và nụ cười không ngớt, dáng vẻ đó khiến làn da của Ren, người đang đối mặt với hắn, phải rùng mình.

「Vẫn chưa giết đủ. Ta đã muốn giải phong ấn đã ăn sâu đến tận xương tủy của cánh tay này, và giết người cho thỏa thích những gì đã phải nhẫn nhịn cho đến nay… À, thế này thì không thể giết được nữa rồi.」

「Đúng vậy. Chính ngươi cũng đã nói rồi… ngươi, đã hết thời rồi.」

Dù nói vậy, cơ thể Ren cũng đã gần đến giới hạn.

Anh không thể đến gần Yelkuku được bảo vệ bởi Mana Eater là vì thế.

「Hết thời rồi… không thể giết được nữa…?」

Yelkuku lẩm bẩm, rồi bỗng,

「────Không, vẫn còn có thể giết được mà.」

Hắn nhìn Ren, rồi nhìn Licia đang ngất đi và nở một nụ cười ghê tởm.

「Tại sao nhỉ. Mỗi khi ta nhìn thấy khuôn mặt của người ta lúc sắp chết, ta lại cảm thấy một khoái cảm không thể tả được. Một khoái cảm còn dễ chịu hơn nhiều so với việc ân ái với người khác giới và cùng nhau lên đỉnh.」

「Thế thì sao chứ.」

「Fu, fufu… cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt… Ta chỉ muốn nói lý do tại sao ta lại yêu thích việc giết chóc mà thôi.」

Yelkuku nói tiếp.

Một câu nói không thể tin được, mang tính tự sát.

Giọng nói đó, vô cùng bình tĩnh.

「Mana Eater. Hãy ăn cả hai cánh tay của ta.」

Đối mặt với mệnh lệnh không thể tin vào tai mình, Ren, người đã kiệt sức, chết lặng.

Con Mana Eater đang do dự trước chỉ thị của chủ nhân, sau khi được thúc giục một lần nữa, đã tuân theo chủ nhân và nhe nanh.

Tiếng thịt bị xé toạc, tiếng xương bị nhai nát vang vọng khắp sườn đồi.

Trong nháy mắt, cánh tay phải của Yelkuku đã bị ăn hết, và tiếp theo, khi hàm răng hướng đến cánh tay trái, lần này cánh tay đó cũng bị xé toạc.

「Aaaaaa! Đau quá! Một nỗi đau đến mức muốn tuyệt vọng! Haha! Bị ăn rồi! Cánh tay của ta! Bị ăn trong một nỗi đau không thể chịu đựng được!」

…Thật kỳ lạ.

Yelkuku đã kiệt sức, sắc máu ngày càng biến mất.

Vậy mà, cơ thể của Mana Eater lại ngày càng lớn lên.

(Chuyện gì đang xảy ra. Điều gì đang diễn ra vậy.)

Nhưng, chẳng mấy chốc.

Yelkuku, dù kiệt sức, trên khuôn mặt đầy cuồng loạn, lần này lại nở một nụ cười ngạo nghễ.

Đồng thời, cơ thể của Mana Eater cũng ngừng phát triển ngay lập tức.

「A… Quả nhiên là vậy…! Phong ấn đáng nguyền rủa…!」

Phong ấn mà các tinh linh đã đặt lên, thậm chí còn ăn sâu vào xương cả hai cánh tay của Yelkuku.

Tuy nhiên, dù mất cả hai cánh tay, phong ấn vẫn không được giải trừ.

Không, chính xác hơn là một phần phong ấn đã được giải trừ, nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ.

Mình đã nghĩ rằng ý đồ của Yelkuku đã thất bại, nhưng…

「Đây là lần cuối cùng──── Chẳng còn gì để tiếc nuối nữa!」

Từ dưới chân Yelkuku, một rễ cây mọc lên.

Rễ cây đó vươn dài đến ngực Yelkuku, và ‘tách’──── chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó đã xuyên qua ngực hắn.

Yelkuku giờ đây chỉ còn chờ chết.

Trong sâu thẳm lồng ngực của người đàn ông đó, có tiếng của thứ gì đó vỡ tan.

(Nếu làm như vậy thì…)

Dường như hắn đang cố gắng phá hủy cơ thể một cách cưỡng ép để giải trừ phong ấn, nhưng cái chết chắc chắn sẽ đến trước.

Nếu vậy, Mana Eater cũng sẽ biến mất và Ren sẽ chiến thắng.

「Kh────Aaaaaaaaaaaaaaaaa!」

Tuy nhiên, từ lồng ngực của Yelkuku đang gầm thét, một luồng ánh sáng màu xanh lục nhạt xuất hiện.

「Ku, fufu… u…! Một lọ thuốc đắt tiền như thế, vậy mà… chỉ được đến mức này sao…! Hihi… Đau… đau quá!」

Yelkuku dường như đã dùng rễ cây thay cho hai tay và rắc thuốc trực tiếp vào cơ thể. Hắn nói rằng nó rất đắt tiền, nhưng nhìn xem, nó chỉ có thể kéo dài sự sống được một chút.

………Thực sự là lần cuối cùng, một canh bạc sinh tử.

Thời gian còn lại, chắc chắn không còn nhiều.

Hắn chỉ đơn thuần là đang cố gắng kéo dài thêm một chút thời gian để giết Ren và Licia.

Chỉ vì mục đích đó, Yelkuku đã chịu đựng nỗi đau như thiêu đốt tinh thần, và rơi vào một sự điên cuồng vượt quá sức tưởng tượng của Ren.

『Hộc… hộc…!』

Chẳng mấy chốc, con Mana Eater đã khổng lồ hóa, nhai cả xác của con Mana Eater còn lại đang nằm đó.

Lần này, sự phát triển của nó không dừng lại, và cuối cùng nó đã biến thành một cơ thể khổng lồ gấp hàng chục lần so với trước đây. Cơ thể khổng lồ đó được bao phủ bởi những cơ bắp dày cộm và có những mạch máu đang đập phập phồng. Tay chân đã mọc thêm một cặp, và cánh cũng đã mọc thêm một đôi. Những chiếc nanh sắc nhọn có thể nhìn thấy từ miệng nó còn dài hơn cả chiều dài của con ngựa mà Ren đã cưỡi.

────Giống như một con rồng.

Giống như một con rồng hùng mạnh mà Ren đã từng thấy trong Truyền thuyết Thất Anh Hùng.

『Shiiii… Shurururu…』

Con Mana Eater đó thở ra một hơi thở mang theo lửa địa ngục, và lườm Ren.

Nó vào tư thế như một con mèo đang cuộn tròn lưng, rời khỏi chủ nhân và tiến lại gần.

「Trong lúc… ta… còn sống…!」

Từ miệng Yelkuku, phát ra một giọng nói khàn khàn nhưng đầy vui sướng.

Trong khi bị rễ cây do chính mình tạo ra xuyên qua ngực, trong khi được rễ cây đó nâng đỡ cơ thể, mang theo một cảm xúc tiêu cực vô cùng.

「Giết… chúng… đi…!」

Biến mất.

Mana Eater đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của Ren từ lúc nào không hay.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một thứ gì đó cùng với một cơn gió giật tiến đến ngay bên cạnh Ren.

「────!?」

Ren, người đã hướng ý thức về phía thứ đó, đã đứng chắn trước mặt để bảo vệ Licia.

Cùng lúc đó, xương sườn của anh vang lên những tiếng kêu khó chịu ‘két! két!’, và anh bị thổi bay đi trong khi cày xới mặt đất của sườn đồi.

Trong khi đang bị dày vò bởi một nỗi đau chưa từng có, một đòn tấn công truy kích của một bóng đen đã lao đến trước mặt anh nhanh hơn cả gió.

『Shiiiiiiiiiii!』

Anh nhìn thấy nhiều chiếc nanh được ánh trăng chiếu sáng.

Anh đã thoát khỏi những chiếc nanh đó trong gang tấc, nhưng thay vào đó, một cánh tay cường tráng đã đấm mạnh vào bên hông Ren.

(Làm như vậy để giải phong ấn…!?)

Ren không biết chi tiết về phong ấn của tinh linh.

Nhưng phong ấn đã ăn sâu đến tận xương tủy, dù đã hy sinh cả hai cánh tay cũng không giải được, nên Yelkuku đã tự xuyên qua ngực mình, và vứt bỏ mạng sống để giải trừ nó──── Ren đã nghĩ như vậy.

Chỉ là, để có được một chút thời gian, hắn đã dùng một lọ thuốc đắt tiền để kéo dài sự sống.

Vì vậy, mạng sống của gã, chắc chắn chỉ như ngọn đèn trước gió.

『Shurururuuuuuu!』

Mana Eater lao đến gần Ren nhanh hơn cả cơn gió đêm.

(Khốn… Đây không phải là sức mạnh của Yelkuku mà mình biết…!)

Yelkuku mà Ren biết, cuối cùng cũng chỉ là hình dạng bị phong ấn.

Dù sao thì, Yelkuku trong thời đại game đã không làm những việc liều lĩnh như thế này.

Gã ngay sau khi trận chiến kết thúc, trong lúc đang định làm gì đó, đã bị hiệu trưởng đánh bại.

Sức mạnh hiện tại chỉ là giới hạn cho đến khi mạng sống kết thúc, nhưng nó quá đủ để giết Ren và Licia.

(Mana Eater bây giờ là hạng B… không, có lẽ còn cao hơn nữa…)

Trong khi suy nghĩ, Ren cầm Ma Kiếm sắt, và một lần nữa, cánh tay cường tráng của Mana Eater lại lao tới.

Một sức mạnh cơ bắp không thể chống cự, mang lại một cú sốc mạnh mẽ qua Ma Kiếm sắt.

「Gheho────!?」

Lại bị lăn đi.

Cơ thể Ren lăn đi trong khi cày xới mặt đất, và quay trở lại nơi anh đã che chở cho Licia.

Nhờ Ren che chở, cô vẫn chưa trở thành mục tiêu của Mana Eater. Nhưng cô, bây giờ vẫn đang nằm đó, thở hổn hển một cách khó nhọc.

「Lici… a…」

Anh bò trên đất lại gần Licia.

Anh muốn cứu ít nhất là cô ấy.

Bị thôi thúc bởi cảm giác đó, Ren đã cố gắng đứng dậy bằng cách nào đó.

「Đứng… dậy… đi…!」

Tuy nhiên, không thể đứng dậy.

Sau những lần kiệt sức liên tiếp, và những đòn tấn công của Mana Eater đã được giải phong ấn, cơ thể đã đến giới hạn.

Giá như có thể câu giờ thêm một chút nữa, có lẽ Yelkuku đã chết trước.

Nhưng, việc câu giờ thêm một chút đó cũng vô cùng khó khăn.

「Kuha, haha… Hết rồi… rồi…!」

Yelkuku bằng một giọng khàn khàn, tuyên bố chiến thắng.

Mana Eater khổng lồ nhảy lên, há miệng trên không và nhe nanh về phía Ren và Licia.

Đã hết cách rồi sao?

Ren, người vẫn chưa từ bỏ, trong khoảnh khắc anh cố gắng đứng dậy bằng sức lực cuối cùng────

「…Cảm ơn, cậu」

Từ miệng Licia đang ở bên cạnh, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Ren, người định trả lời, đã cử động miệng. Nhưng, anh không thể phát ra tiếng như ý muốn.

Vì quá đau đớn, anh đã không thể nói chuyện bình thường.

Trong lúc đó, cơ thể Ren bất ngờ được giải thoát khỏi cơn đau.

Khi anh đang tự hỏi tại sao, cơ thể hai người được bao bọc bởi một tấm màn ánh sáng trắng.

「Licia…?」

Nghe thấy giọng nói thều thào của Ren, Licia mỉm cười dũng cảm và gật đầu.

「Vì một người… tùy hứng như tớ… cậu đã, đã… bảo vệ rất nhiều, cảm ơn cậu.」

Cô vẫn mỉm cười.

Vì không phải là đã hồi phục sức lực, nên trên trán cô vẫn còn những giọt mồ hôi lớn, và sắc mặt có phần xanh xao.

Nhưng, cô vẫn rất đẹp.

Dáng vẻ đường hoàng đó, ngay cả trong khoảnh khắc này cũng không hề thay đổi.

「Vì vậy──── nhé.」

Dồn hết sức lực còn lại, cô đưa tay ra và đặt lên tay Ren.

Và, cô đã truyền cho anh một sức mạnh ấm áp.

Đó là Thánh ma pháp dành cho Ren, được tạo ra bằng cách cưỡng ép dồn hết sức lực vốn đã không còn.

「…Tớ cho cậu đó. Thánh nữ, cũng có thể làm được những việc như thế này đấy.」

Nói xong, cô cuối cùng,

「…Chí ít là cậu, Ren, hãy bình an nhé.」

Nói bằng một giọng cố tỏ ra khỏe khoắn, và lại ngất đi.

Tấm màn trắng, nhân cơ hội đó, bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

「…………」

Chắc chắn Licia muốn nói rằng hãy chạy đi ngay lúc này.

Nhưng, chân của Ren không hề cử động.

Trong khi biết rằng mình sắp bị giết, trong khi sợ hãi sự thật đó, và đôi chân khẽ run rẩy.

Dù vậy, anh vẫn không hề rời khỏi bên cạnh Licia.

「…Tại sao, mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ.」

Ren tự giễu.

Mình đã cố gắng tránh gặp Licia, cố gắng tránh một tương lai giống như trong Truyền thuyết Thất Anh Hùng… nhưng không hiểu sao, mình lại rơi vào một diễn biến mà mình không hề biết.

Vậy mà mình, lại đang liều mạng để bảo vệ cô ấy.

Điều đó, sao mà buồn cười đến thế, khiến anh bật cười.

「Tớ xin lỗi. Licia.」

Ren, trong bộ dạng tả tơi, đã đứng dậy.

Khác với lúc nãy, lần này anh đã có thể đứng dậy ngay lập tức.

「Tớ không có ý định bỏ lại cậu để chạy trốn.」

Điều thực sự đáng sợ không phải là Mana Eater.

Việc trái tim mình thua cuộc ở đây, và bỏ lại Licia để chạy trốn còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Suy nghĩ đó của bản thân có chút kỳ lạ, khiến anh khẽ mỉm cười.

Từ khi nào, mình lại trở nên nhiệt huyết như vậy nhỉ?

Với một lòng dũng cảm mạnh mẽ, Ren nói.

「Đã đến nước này rồi, làm sao có thể thua được chứ.」

Dáng vẻ của Ren khi cầm Ma Kiếm sắt trông thật yếu ớt với cơ thể đầy thương tích, nhưng ánh mắt anh hướng về phía Mana Eater đang áp sát bên ngoài tấm màn trắng lại sắc như dao.

Tấm màn bao bọc hai người vỡ tan thành từng mảnh ngay khi Ren vào tư thế chiến đấu.

『Síííííííííííííííííí!』

Kết tinh của sức mạnh cơ bắp đã coi Ren như một món đồ chơi cho đến nay…

Cánh tay cường tráng của con Mana Eater hùng mạnh, kết quả từ sự nghiêm túc của Yelkuku, được vung xuống.

Dưới cánh tay cường tráng đó, Ren tập trung tia sáng của Thánh ma pháp vào tay mình──── và vung Ma Kiếm sắt lên.

「Ở một nơi như thế này…!」

Mũi kiếm đó đã chặn đứng được sức mạnh cơ bắp của Mana Eater.

Không chỉ làm rung chuyển mặt đất, mà Ren còn chặn đứng được sức mạnh cơ bắp đủ để làm sụt lún mặt đất nơi anh đang đứng, trong khi vẫn bảo vệ Licia.

「Làm sao có thể kết thúc được────!」

『────!?』

Và rồi, anh đã đánh bật nó lại.

Sử dụng sức mạnh cuối cùng mà Licia đã chia sẻ, với một sức mạnh cơ bắp mà đáng lẽ ra Ren không thể có được, anh đã hất văng cánh tay cường tráng, cả cơ thể của Mana Eater.

Nhưng, cái giá phải trả là quá lớn.

Cả hai cánh tay của Ren, như thể cơ bắp không còn hoạt động, buông thõng xuống một cách rã rời.

Đôi chân chống đỡ cơ thể cũng mất hết sức lực, và anh bất lực khuỵu gối xuống.

「Cử động… đi…! Mình đã cố gắng vì cái gì chứ…!」

Dù có gào thét cũng không thay đổi được gì, cơ thể hoàn toàn không nghe lời.

Không những thế, cuối cùng Ren cũng nằm xuống, và cánh tay đeo vòng tay của anh đặt lên cạnh ngực Licia.

(Khốn… kiếp…)

Dù đang trong tình huống thế này mà mí mắt lại nặng trĩu.

Tiếng cười ngạo nghễ của Yelkuku vọng lại từ xa cũng khó nghe.

Thật sự, không còn làm được gì nữa sao?

Không. Ít nhất, hãy câu giờ thêm một giây nữa.

Ren kéo cơ thể Licia xuống dưới mình, câu giờ dù chỉ là một phần nghìn giây, và cầu nguyện rằng Yelkuku sẽ chết trước.

(…Xin lỗi… cậu)

Chỉ có thể làm được một việc đáng hổ thẹn như thế này, nước mắt lưng tròng────

Chính lúc đó.

Từ lồng ngực của Licia… và từ chiếc vòng tay trên tay đang đặt lên cơ thể Licia, một luồng ánh sáng tương tự như Thánh ma pháp phát ra.

Nó tỏa ra một luồng ánh sáng trắng chói lòa, khiến Ren kinh ngạc.

(Cái này, là…?)

Vẫn còn kinh ngạc, anh nhìn vào chiếc vòng tay.

Ở đó, trong danh sách ma kiếm quen thuộc, có tên của một thanh ma kiếm xa lạ.

・???? (Cấp 1: 1/1)

Vào lúc này, tại sao lại có một thanh ma kiếm mới? Hơn nữa, tại sao lại toàn là「?」?

Toàn là những câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng Ren không còn bận tâm đến chúng nữa.

(…Sao cũng được.)

Nghe có vẻ tiện lợi, nhưng nếu đây là sức mạnh có thể cứu được Licia…

Ren, người đã nghĩ đến khả năng đó, nghĩ rằng chỉ cần có thể cứu được Licia thì ma kiếm nào cũng được, và đã ra lệnh cho thanh ma kiếm không tên đó.

Đến đây. Gì cũng được.

Chỉ cần có thể chiến đấu, sức mạnh nào cũng không thành vấn đề────.

『Gaaaaaaaaaaaaaaaa!』

Tiếng gầm của Mana Eater vang vọng.

Có thể cảm nhận được cả sự tức giận vì đã bị đánh bật lại đòn tấn công lúc nãy.

「Đây chính là giết chóc… Khoái lạc… cuối cùng… của ta!」

Giọng nói đầy hân hoan của Yelkuku vang vọng.

Không còn có thể làm được gì khác nữa.

「Chỉ cần có thể bảo vệ cậu ấy, sức mạnh nào cũng không thành vấn đề…!」

Bất chợt, cả hai Ren và Licia được bao bọc bởi một tia sáng chói lòa và một tia sét vàng.

Ren đã nhận ra bằng bản năng rằng đó là vì anh đã có thể triệu hồi thanh ma kiếm không tên đó.

Tuy nhiên, vì quá chói, anh không thể nhìn thấy hình dạng của thanh ma kiếm mà mình đã triệu hồi.

Tất cả những gì anh biết là có một bóng dáng của một thanh trường kiếm đang lơ lửng trên không.

Ren vươn tay và nắm lấy bóng hình đó.

Ngay sau đó, tia sáng và tia sét được bao bọc bởi một cơn gió trắng, và tạo thành một cột sáng xuyên thủng bầu trời.

────Yelkuku mở to mắt, chết lặng.

────Mana Eater khổng lồ sợ hãi run rẩy trước ánh sáng.

Xác của những con ma vật nằm la liệt xung quanh, tất cả đều biến thành những hạt ánh sáng.

Con Mana Eater khổng lồ cũng vậy.

Từ cái miệng vốn định xé xác Ren và Licia, nó bắt đầu biến thành những hạt ánh sáng, và tất cả đều bị nuốt chửng bởi cột sáng xuyên trời, rồi cùng với một cơn gió mạnh bay lên trời.

「Kh… Fufuu… chuyện này… không thể nà────」

Cuối cùng, Yelkuku đang hấp hối cũng bị nuốt chửng tương tự, và biến mất khỏi thế giới này mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cột sáng cũng dần dần mỏng đi, và trước khi biến mất hoàn toàn, nó đã thấm vào cơ thể của cả hai Ren và Licia.

Đó là một luồng ánh sáng kỳ diệu, chữa lành cho cơ thể hai người.

「…Ít nhất, chỉ mình Licia… thôi, cũng────」

Làm thế nào mà mình thắng được, thanh ma kiếm đó là gì.

Khi nhận ra, thanh ma kiếm đó đã biến mất, nhưng Ren không hề có một chút thắc mắc nào về nó.

Bởi vì anh chỉ lo lắng cho một mình Licia.

Chẳng mấy chốc, trong khoảnh khắc anh sắp mất đi ý thức.

Ren xác nhận rằng Licia vẫn đang thở, và cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Ngay sau đó, anh khẽ──── nhắm mắt lại.

◇ ◇ ◇ ◇

Đó là vào sáng sớm ngày hôm sau.

Nam tước Claudel đã không thể câu giờ được lâu như dự tính, và đã bị dồn đến bước bị áp giải đến Đế đô. Ông sẽ đi qua các thị trấn xung quanh, và từ một lãnh địa khác, sẽ đến Đế đô bằng phi thuyền.

Ông không được phép có Weiss đi cùng, và đang chuẩn bị rời khỏi Claudel.

Các kỵ sĩ của Nam tước Claudel đã bị hạn chế nhiều hành động bởi tay của Tử tước Given từ sau phiên tòa.

Đó là để họ không cản trở Tử tước Given, và cũng là để các kỵ sĩ phục vụ cho gia tộc Claudel không thể đi tìm Ren và Licia.

Người dân trong thị trấn nín thở theo dõi.

Tử tước Given, người đang đi đầu trên lưng ngựa, nhìn thấy vậy và cười, và vị kỵ sĩ đi bên cạnh hắn nói.

「Tử tước. Sắp rồi nhỉ.」

Người nói câu đó chính là vị kỵ sĩ đã nói sẽ đến Claudel trong lúc giao chiến với Ren trong rừng.

Nghe giọng nói của hắn, Tử tước Given gật đầu với một nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt thanh tú.

「Sau đó chỉ cần áp giải Nam tước Claudel đến Đế đô là được. Sau đó, những người thuộc phe Anh hùng sống ở Đế đô sẽ lo liệu.」

「Nhưng thưa Tử tước, tôi có một điều muốn hỏi lại ngài.」

Đối với vị kỵ sĩ đã hỏi, Tử tước Given nói,「Chuyện gì.」

「Lý do giữ lại mạng sống cho Licia Claudel tôi hiểu. Việc bắt cô gái đó làm con tin và uy hiếp Nam tước Claudel tôi cũng hiểu. Chẳng mấy chốc, nếu gả Thánh nữ đó cho phe Anh hùng, phe phái cũng sẽ có được sự đoàn kết.」

Nhưng, vẫn không hiểu về Ren.

Tử tước Given trước đây đã khẳng định rằng Ren mới là mục tiêu chính, nhưng lý do đó đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu được.

Nghe vậy, Tử tước Given cười khẩy.

「Cách đây không lâu, ta đã tình cờ phát hiện ra một thông tin.」

「Thông tin… sao ạ?」

「Đúng vậy. ────Đó là một sự tình cờ. Một mối liên kết được phát hiện hoàn toàn không chủ ý. Và ta biết rằng đó là thông tin mà không ai khác nhận ra.」

「V-vậy đó là mối liên kết như thế nào ạ!?」

Thấy vẻ mặt của viên kỵ sĩ hỏi một cách vồ vập, Tử tước Given cảm thấy hài lòng.

「Sẽ có lúc ngươi cũng hiểu ra thôi. Đó là khi ta đã có được danh tiếng trong phe Anh hùng, và có được quyền phát ngôn vượt qua những người đỡ đầu phiền phức và các quý tộc cấp cao.」

「Điều đó…」

「Vì vậy cho đến lúc đó, chỉ một mình ta biết sự thật là đủ rồi. Hơn nữa, ta đang lo ngại về vụ việc trong rừng.」

Tử tước Given đã nhận được báo cáo từ viên kỵ sĩ bên cạnh về những gì đã xảy ra trong khu rừng trước sườn đồi.

Tất nhiên, ngay sau khi nghe câu chuyện, hắn đã nghiêm khắc khiển trách viên kỵ sĩ. Nhưng vì ưu tiên việc bắt giữ Ren và Licia hơn là khiển trách, nên hắn vẫn chưa đưa ra hình phạt nào thích đáng.

「Các ngươi sau đó, hãy đến sườn đồi ngay lập tức.」

「Vâng. Chắc là sắp bắt được rồi ạ.」

「Nếu không thì sẽ phiền phức lắm. Cả Yelkuku và các ngươi, đừng có làm trò hề đáng xấu hổ thêm nữa.」

「…Tôi xin lỗi.」

「Nếu muốn xin lỗi thì hãy làm việc để bù đắp. Nếu không làm được, không cần phải nói ngươi sẽ bị xử lý thế nào đâu nhỉ.」

Trước giọng điệu mạnh mẽ, viên kỵ sĩ không nói được gì, chỉ im lặng gật đầu.

「Hơn nữa, cũng không được quên ánh sáng đêm qua. Nếu ánh sáng đó là sức mạnh của Thánh nữ, thì có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với Yelkuku và những người khác.」

「Vâng. Để điều tra, đêm qua chúng tôi đã cử kỵ sĩ đến đó.」

「Vậy thì tốt. Tình hình vốn dĩ đã là may mắn qua mặt được phe Hoàng gia rồi. Không được phép thất bại đâu.」

Nếu biết được tình hình này, chắc chắn sẽ có phe Hoàng gia xen vào.

Không có sự cản trở đó, chỉ là vì Tử tước Given đã hợp tác với những người đỡ đầu của mình và đã lên kế hoạch trong nhiều năm để không bị phát hiện một cách khéo léo.

Do đó, tuyệt đối không được phép thất bại.

Thế nhưng, trái tim của Tử tước Given lại xáo động.

Khi nhìn thấy con ngựa đang từ từ tiến lại gần, với ánh nắng mặt trời từ phía chân trời xa xôi bên ngoài cánh cổng đang mở làm nền.

「Đó là con ngựa của Yelkuku… nhưng…」

Dù đã nheo mắt để xác nhận trong ánh sáng ngược, nhưng người cưỡi ngựa trông không giống Yelkuku.

Không lẽ nào, trong đầu Tử tước Given hiện lên hình ảnh ánh sáng đã thấy đêm qua.

「────Các kỵ sĩ được cử đi điều tra đang làm gì.」

Hắn hỏi viên kỵ sĩ.

「T-tôi không biết! Họ vẫn chưa trở về…!」

「…Đồ vô dụng. Các ngươi là kỵ sĩ để làm gì chứ.」

Bên cạnh Tử tước Given đang tỏ ra cáu kỉnh, có một con ngựa phi như gió.

「────Tiểu thư!?」

Người cưỡi con ngựa đó là Weiss.

Weiss không dừng ngựa dù bị các kỵ sĩ của Tử tước Given ngăn cản, và tiến lại gần con ngựa của Yelkuku đang hướng về phía này.

「Kh… T-tử tước! Xin cho phép ngăn chặn hắn!」

「Đừng làm những việc thừa thãi. Không ai có thể thắng được người đàn ông đó, Weiss. Trước hết phải xem thái độ của chúng đã.」

Từ phía sau cũng nghe thấy giọng của Nam tước Claudel.

Tuy nhiên, không thể để ông tự do. Tử tước Given ra lệnh cho các kỵ sĩ và bao vây xung quanh Nam tước Claudel.

Trong lúc đó, Weiss đã đứng trước con ngựa của Yelkuku.

「Tiểu thư! Tôi không có lời nào để bào chữa! Tôi sẽ dùng mạng sống của mình để chuộc lỗi──── cậu bé!?」

Weiss ngay từ đầu đã nói lời xin lỗi, và ngay lập tức nhận ra rằng Licia đang ôm Ren ở phía sau.

Đáp lại giọng nói ngạc nhiên đó, Licia trả lời một cách bình tĩnh.

「…Không sao. Tất cả, đều là do tôi đã ra lệnh cho Weiss.」

「Nhưng mà────!」

「Chuyện đó tôi sẽ nghe sau. …Bây giờ, tớ không muốn lãng phí sự cố gắng của cậu ấy.」

Cô sẽ đưa cậu ấy, Ren, về dinh thự, Licia nói vậy và không nhượng bộ.

Càng nhìn, Licia cũng đã kiệt sức. Vậy mà Weiss, trước dáng vẻ của Licia, đã phải im lặng.

Licia, người đã đi qua bên cạnh Weiss, tiếp tục thúc ngựa và nói chuyện với Tử tước Given.

「────Ngươi chính là Tử tước Given nhỉ.」

Giọng của Licia vang vọng.

Thế nhưng, trong đôi mắt cô, lại ẩn chứa một sức mạnh kiên định mà Weiss chưa từng thấy.

「Ta rất vui khi được gặp Thánh nữ, nhưng hãy cẩn thận lời nói. Ta là Tử tước────」

「Xin lỗi, nhưng ta không có lễ nghi dành cho tội nhân.」

「────Hô.」

Trước những lời nói vồ vập, Tử tước Given cười một cách tự tin.

「Ngươi nói những điều thú vị đấy.」

Tử tước Given thúc ngựa tiến lên.

Ngay sau đó, Licia dừng ngựa và chờ Tử tước Given trong khi vẫn giữ Weiss ở lại.

「Nhưng, đừng nhầm lẫn. Tội nhân là cha của ngươi.」

「…Nhìn đây. Dù thấy cái này, ngươi vẫn còn có thể mạnh miệng được sao?」

Licia cầm trên tay ma cụ mà Yelkuku đã sử dụng, và chất vấn Tử tước Given.

Tử tước Given, người bị giơ ra trước mặt, trong một khoảnh khắc đã nhíu mày.

「Đó là?」

Khi hắn hỏi với vẻ bình tĩnh,

「Đó là ma cụ mà tên tinh linh ngươi đã thuê sở hữu. Nếu điều tra, có thể sẽ thấy được mối quan hệ với ngươi.」

「Haha… hahahahaha! Cứ tưởng ngươi sẽ nói gì! Thánh nữ mà lại nói những điều kỳ quặc như vậy sao!」

「Tôi và Ren──── làng của Ren, đã bị tên tinh linh do ngươi thuê tấn công đó.」

「Vậy thì, tại sao ta lại xuất hiện ở đó? Chẳng lẽ ngươi định khẳng định chỉ với một cái ma cụ như vậy là bằng chứng sao?」

「Nếu điều tra sẽ biết, tớ đang nói vậy mà?」

Licia kiệt sức, so với thường ngày, khả năng ứng biến của cô kém hơn.

Dù có nói những điều tương tự, Tử tước Given cũng không hề dao động.

Dù đã biết điều đó, nhưng vì cơ thể mệt mỏi nên cô không thể nói ra những lời như ý muốn.

「…Hơn nữa, chúng tôi đã bị các kỵ sĩ của ngươi tấn công trong khu rừng gần đó.」

「Kỵ sĩ của ta? Không phải là giả mạo của ai đó sao?」

Không có bằng chứng.

Licia đã khiêu khích các kỵ sĩ trong rừng và khiến họ lộ ra bộ dạng thảm hại, nhưng vẫn chưa đủ để làm Tử tước Given dao động.

Quả nhiên, hắn là một người đàn ông chuẩn bị chu đáo.

Weiss, người đang nghe câu chuyện bên cạnh, đã tức giận và suýt nữa đã rút kiếm.

Đó là một cơn thịnh nộ mà việc có thể kìm nén được đã là một phép màu.

「Tôi nhớ mặt. Kỵ sĩ đang ở bên cạnh ngài, đã vung kiếm về phía tôi và Ren.」

「Hừm… Thật sao?」

「Kh-không. Tôi đã chỉ huy bên ngoài khu rừng theo lệnh của Tử tước…」

「Nghe nói là vậy. Có vẻ như Thánh nữ đã bị ai đó lừa gạt rồi.」

「Thế… nào nhỉ. Để điều tra cả chuyện đó, không phải nên nói chuyện cẩn thận trong thị trấn của tớ sao?」

「Tiếc là, không cần thiết.」

Tử tước Given đã tiến hành mọi việc một cách ép buộc.

Thực tế, hắn đang ở một vị trí có thể làm được điều đó, và đã đến giai đoạn đó rồi.

Thấy hắn thúc ngựa tiến lên, Weiss phản đối.

「Tử tước Given! Tôi, với tư cách là người chịu trách nhiệm cho Kỵ sĩ đoàn của gia tộc Claudel, cho rằng nên xem xét cẩn thận lời nói của tiểu thư! Tôi muốn đề nghị, một lần nữa, quay trở lại thị trấn và xác nhận sự việc!」

Dù vậy,

「Không cần thiết. Nếu nhất quyết muốn, thì có thể mở một phiên tòa mới ở Đế đô.」

Nếu đến Đế đô, sẽ có những quý tộc lớn mà gia tộc Claudel không thể xen vào.

Dù Licia có tự mình quay về và không thể dùng làm con tin, chắc chắn hắn sẽ dùng những thủ đoạn mới để uy hiếp.

Đó, thực chất là một sự thất bại.

Vì vậy, Nam tước Claudel cũng đã câu giờ và chờ đợi một nước cờ mới.

Con ngựa của Tử tước Given tiếp tục tiến về phía trước.

Chẳng mấy chốc, nó sẽ lướt qua bên cạnh Licia và những người khác──── ngay khoảnh khắc đó,

「…………Giơ… tay… ra.」

Bằng một giọng yếu ớt, thều thào.

Ren, người đáng lẽ ra đang hôn mê, đã lên tiếng.

「Ren!?」

「Cậu bé!?」

Không trả lời giọng nói ngạc nhiên của Licia và Weiss, Ren, ở phía sau Licia đang mượn lưng, từ từ ngẩng đầu lên và vươn tay ra.

Đôi mắt của anh, cũng kiệt sức như Licia, trông thật yếu ớt.

Vậy mà, Tử tước Given và viên kỵ sĩ bên cạnh hắn, những người bị đôi mắt đó nhìn vào, lại bị áp đảo.

「Giơ… tay… ra…!」

「Ng-ngươi đang nói với ai vậy?」

「Kỵ sĩ của ngươi… chứ ai…!」

Licia đã nhận ra ý đồ đó.

Cô xấu hổ vì sự non nớt của mình đã thiếu bình tĩnh, và nói với Ren bằng một giọng nhỏ,「Tớ xin lỗi」, rồi thay anh mở lời.

Ren, người đã an tâm trước dáng vẻ của cô, ngay lập tức mất đi ý thức.

「…Hãy cho xem mu bàn tay. Trên tay của ngươi… chắc chắn có vết thương do tôi và Ren gây ra.」

Đáng lẽ ra không có bằng chứng quyết định nào.

Nhưng, nó đã được sinh ra ngay trong khoảnh khắc này.

「…T-tử tước.」

Tử tước Given không nói nên lời.

Đáng lẽ ra không thể bị dồn vào đường cùng.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, hắn tự hỏi.

「Cho ta xem.」

Weiss nói và tiến lại gần viên kỵ sĩ của Tử tước Given.

「Không, tôi đang trong lúc làm việc…」

「Ta nói lại lần nữa. Cho ta xem.」

「Không phải! Tay của ta────!」

「Mau cho xem. Trước khi tay ta rút kiếm.」

「H-hức…」

Viên kỵ sĩ của Tử tước Given đã từ bỏ và tháo găng tay sắt. Băng gạc bao phủ mu bàn tay cũng bị tháo ra vì áp lực của Weiss.

「Hô… Như tiểu thư và cậu bé đã nói, quả thực có vết thương.」

「V-vậy nên đây là vết thương trong lúc làm việc!」

「Có thể là vậy. Nhưng máu đã thấm vào băng gạc. Vết thương cũng còn rất mới, không thể nào tất cả đều là ngẫu nhiên được nhỉ? Hơn nữa, vết bỏng trắng đó, trông giống như là do Thánh ma pháp gây ra.」

Quá nhiều sự trùng hợp để có thể gọi là ngẫu nhiên.

Sự xáo động lan rộng trong mọi người.

Cả những người dân tụ tập gần cổng, và cả các kỵ sĩ của cả hai phe.

「Có vẻ như ngươi không có thuốc tốt nhỉ. Nhưng ngươi có biết không? Vết thương do Thánh ma pháp gây ra, dù có là thuốc đắt tiền đi nữa, cũng sẽ để lại sẹo trong một thời gian.」

Nếu vậy, chắc chắn không thể chối cãi được nữa.

Nhưng, Tử tước Given vẫn tự tin và hùng hồn.

「Hahahahaha! Được thôi! Vậy thì, để chứng minh sự trong sạch của kỵ sĩ của ta, hãy mở một phiên tòa mới đi! Dù sao đi nữa, tất cả cứ làm rõ ở Đế đô là được! Phiên tòa đầu tiên đã kết thúc rồi, nên việc áp giải Nam tước Claudel không có gì thay đổi!」

Khi Tử tước Given nói một cách đắc thắng, đoàn người áp giải cũng tiếp tục tiến lên.

「…Phải, làm sao đây.」

Licia rơi những giọt nước mắt lớn.

Đây, chính đây là sức mạnh của quý tộc mà cô ghê tởm. Trước sự bất công được tha thứ chỉ vì tước vị cao, nước mắt cứ trào ra không ngừng.

Cảm giác như tất cả sự cố gắng của Ren đã bị phủ nhận, khiến trái tim cô đau nhói.

────Nhưng, ngay lúc đó.

「Tuyệt vời. Hơn nữa, dáng vẻ của hai người, thật là đẹp làm sao.」

Tiếng vỗ tay vang lên từ bên cạnh cổng.

Một tiếng vỗ tay không phù hợp với nơi này, giống như tiếng vỗ tay vang lên sau khi xem xong một vở kịch.

「Một lòng dũng cảm đáng ca ngợi, một sự cao quý kiên định. Tôi đã được chứng kiến một câu chuyện đẹp đẽ không gì sánh bằng… đúng là, cảm giác như thế này.」

Một giọng nói già dặn vang đến tai đoàn người.

Trong lúc đang tự hỏi là ai, người phát ra giọng nói đó đã ra khỏi cổng và đi đến giữa Tử tước Given và Licia.

「Nhờ vậy mà tôi có thể xen vào được. Vì vậy, tôi sẽ cho mượn một tay nhỏ để kết thúc phép màu mà hai người đã tạo ra.」

Người đó là một quý ông lớn tuổi trông như một quản gia, mặc một bộ lễ phục đuôi tôm.

「Ngươi là ai.」

Tử tước Given hỏi bằng một giọng đầy thù địch.

Nhưng, quý ông lớn tuổi không trả lời Tử tước Given mà nhìn Licia.

「Thánh nữ. Chuyện ở đây xin hãy giao cho tôi.」

「…Ông, là.」

「Tôi tên là Edgar. Xin hãy yên tâm. Tôi chỉ ca ngợi hai vị, và cuối cùng, chỉ giúp đỡ một chút thôi.」

「Giúp đỡ… là sao ạ…?」

「Tôi muốn giúp đỡ một chút để hạ màn cho câu chuyện mà hai vị đã tạo ra. Tuyệt đối không phải là chà đạp lên phép màu của hai vị đâu.」

Quý ông lớn tuổi nở một nụ cười lịch thiệp, rồi ngay lập tức nhìn về phía Tử tước Given.

「Tử tước Given, lần đầu gặp mặt. Tôi nhận lệnh của chủ nhân, và đã đến Claudel này.」

「Nếu vậy thì trước hết, hãy cho biết tên của chủ nhân ngươi đi!」

「Thật thất lễ quá. ────Chủ nhân của tôi là…」

Người đàn ông tên Edgar đang quay lưng về phía Licia. Vì vậy, cô không thể nhìn thấy thứ mà ông ta đã lấy ra từ trong túi.

Thứ mà ông ta cầm trên tay là một con dao trang sức có khắc một huy hiệu nào đó.

「────!?」

「Ôi, có vẻ như ngài đã hiểu mà không cần tôi phải nói tên.」

「Đ-đừng nói nhảm! Ngươi, đang âm mưu gì phải không!?」

「Mạo danh huy hiệu của quý tộc sẽ bị kết tội chết. Tôi không nghĩ rằng một người như Tử tước lại không hiểu một điều như vậy.」

Phía sau Edgar, Licia đang sững sờ.

Dù đã đưa ra bao nhiêu bằng chứng mà vẫn không hề nao núng, và dùng quyền lực của quý tộc để ép buộc, tại sao Tử tước Given lại đột nhiên hoảng hốt và trán đẫm mồ hôi như vậy.

「Vậy, thưa ngài từ Tòa án Đế quốc.」

Quý ông lớn tuổi tự xưng là Edgar, không để tâm đến dáng vẻ hoảng hốt của Tử tước Given, và gọi viên văn quan của Tòa án Đế quốc lại.

「Tôi được chủ nhân dặn rằng, nếu có suy nghĩ gì trong phiên tòa lần này thì cứ tự do hành động, và có thể mượn danh chủ nhân để phát ngôn.」

「R-ra là vậy… Hơn nữa, huy hiệu trên tay ngài cho thấy người đó là…」

「Vâng. Quý tộc sở hữu huy hiệu này chỉ có một. Theo lời của chủ nhân đó, phiên tòa lần này có quá nhiều điểm khó hiểu, nên tôi đề nghị tái thẩm tại Claudel.」

「Nh-nhưng mà!」

Viên văn quan của Tòa án Đế quốc có lẽ đã bị phe Anh hùng mua chuộc, nên không dễ dàng đồng ý.

Nhưng với những lời tiếp theo của Edgar, ông ta đã không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

「Chủ nhân có một món nợ ân tình lớn với gia tộc Claudel, và với một cậu bé tên là Ren Ashton. Vì vậy, khi xảy ra chuyện như lần này, ngài đã dặn rằng sẽ giúp đỡ đến cùng.」

Licia và Weiss không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, với những lời nói vừa rồi, viên văn quan đã từ bỏ, và Tử tước Given cũng mất hết sắc máu.

Edgar đi đến bên cạnh Tử tước Given, và bằng một giọng rất nhỏ, chỉ đủ để hắn nghe thấy,

「Ngài có vẻ rất ngạc nhiên, tại sao chủ nhân lại ra tay nhỉ.」

Vừa mỉm cười như một ông lão hiền lành, vừa nói bằng một giọng lạnh lùng.

「Nhờ phép màu mà hai người đã tạo ra, chủ nhân đã có thể yên tâm ra tay giúp đỡ đó.」

「Ngươi… chỉ với chừng đó mà hắn ta lại ra tay giúp đỡ sao…!」

「Vâng. Thêm vào đó, là vì Ren Ashton-dono đã cứu mạng một người nào đó. …À, nói mới nhớ,」

Edgar, trong lúc đi lướt qua,

「Lúc nãy, ngài có nói là, đã qua mặt được──── phải không?」

Để lại câu nói đó, và tiến vào trong Claudel.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!